Tục ngữ nói rất hay, “thà phá mười ngôi miếu còn hơn
hủy một cuộc hôn
Đạo lí này Hồ Bất Động cô hiểu, hơn nữa còn hiểu rất
sâu sắc, và cô cũng nghiêm túc tán đồng bằng cả hai chân hai tay. Cứ coi như
đem phá bỏ hết toàn bộ chùa, miếu trên thế giới này, cô cũng sẽ tuyệt đối không
cau mày lấy một cái. Đối với cái nơi đã chôn vùi những tháng năm niên thiếu đẹp
đẽ của cô, cô cũng luôn ý thức sâu sắc cái được gọi là “vì đại nghĩa diệt
thân”.
Tục ngữ nói r
ất đúng, “đàn ông đa tình là phong lưu, còn phụ nữ đa
tình là hạ lưu”.
Đạo lí này Hồ Bất Động cô cũng hiểu, hơn nữa cũng hiểu
rất sâu sắc, và cô cũng vô cùng nghiêm túc…Ý! Được thôi, cô đành miễn cưỡng
chấp nhận và tuân thủ theo quy tắc này. Cứ coi như da mặt cô đủ dày đi nữa thì
cô cũng phải chú ý đến thể diện của đồng bào nữ giới nữa chứ. Nhưng nói thật
lòng, đối với khái niệm “phong lưu” và “hạ lưu” cô vẫn còn rất mơ hồ. Nếu có
một ai đó chỉ vào mũi cô mà chửi là “hạ lưu”, rồi lại sờ vào đầu mình mà khoác
lác với cô “tôi là kẻ phong lưu”, cô cũng không có ý kiến. Bản thân cô chỉ cần
nghe mấy lời nói kiểu dạng như câu thổ lộ của Huỳnh Nhất Nhị thôi, thì trái tim
bỏ đi kia đã lại nhảy dựng lên rồi. Con người dù có là “phong lưu” hay “hạ lưu”
thì cũng đều có chữ “lưu” ở phía sau, đối với cô mà nói chẳng vấn đề gì cả, chỉ
cần không phải là “Thiên Lưu”, cô sẽ không chột dạ.
Thế là, cô ôm lấy hai câu tục ngữ này và chút lương
tâm còn sót lại. Cô không định dùng lý luận xui xẻo của mình để tiếp tục hại
mình, hại người, cũng không muốn tiếp tục giúp Nguyễn Ly kia giải quyết cái hôn
ước bị ép buộc của cô ta. Sử dụng toàn bộ lòng quyết tâm mà ngay cả bản thân
mình cũng cảm thấy nhỏ bé, cô bước xuống khỏi xe của Huỳnh Nhất Nhị, làu bàu
một câu: “Sau này tránh xa em ra một chút”. Cô tự cho rằng đó là một câu kết vĩ
đại, đến mặt đối phương cũng chẳng dám nhìn một cái, liền chạy thẳng về nhà.
Cắm chìa khóa vào ổ, cô vặn cửa ra, nhìn chiếc đồng hồ
treo ở phòng khách đã chỉ sang mười một giờ đêm. Đang chuẩn bị tắm rửa để leo
lên giường ngủ, cô lại nghe thấy tiếng cánh cửa phòng Phạn Đoàn đột nhiên bị ai
đó mở ra từ bên trong.
Trái tim của cô cảm thấy rất bất ngờ.
“Con về rồi à?”
“…Xí!” Trái tim của cô khôi phục lại bình tĩnh, nhìn
người đi từ trong ra một cái. “Cảm giác được mĩ nam đợi cửa và bố cửa quả nhiên
khác nhau một trời một vực.” Dọa cô giật thót tim, trong chốc lát, còn cho rằng
cái người từng đợi cửa cô mấy lần kia đã hết giận dỗi mà quay về rồi. Cô còn
đang định khinh bỉ nhìn anh, chế giễu anh không có nguyên tắc hơn cả cô, thật
là đồ không có khí chất, không có tiết tháo, không biết tự lượng sức mình.
“Ai thèm quan tâm nha đầu con sống hay chết chứ, lớn
như thế này rồi chẳng lẽ còn bị người khác gạt đi được hay sao.” Hồ Thước thể
hiện rõ ràng sự bất mãn đối với việc mình không sánh được với sự đệ, thò đầu
hướng đến phía cô nhìn nhìn, nhưng phát hiện xung quanh chẳng có ai, mới cau
mày lại: “Nha đầu, con về nhà một mình sao?”.
“Làm gì vậy, nửa đêm rồi còn nói chuyện ma quỷ dọa
tôi? Lẽ nào ông cảm thấy sau lưng tôi nên có một người nữa sao?” Cô đi thẳng
tới cái bàn, tu đầy nước vào miệng, áp chế đi cái cảm giác khát cháy cổ vừa rồi
khi ở trên xe cứ phải căng tai ra nghe những từ ngữ tràn đầy dục niệm, cô rốt
cuộc đã phong lưu đến cảnh giới nào rồi.
“Ai nói chuyện ma quỷ với con chứ, bố tưởng tiểu quỷ
Phạn Đoàn kia chơi ở bên ngoài cùng con, nó không đi cùng con sao?”
“Hả? Ai? Phạn Đoàn?” Lúc này cô mới cảm thấy kì quặc,
vội vàng bỏ cốc nước xuống, mở cửa phòng Phạn Đoàn, bật đèn lên thò đầu vào
trong nhòm: “Nó chưa về nhà sao?”.
“Chưa về, qua giờ tan học lâu rồi mà vẫn chưa thấy về,
ta lại tưởng nó đi cùng con…”
“Chết tôi mất!!!” Tiểu quỷ chết tiệt kia không phải là
di truyền cái gene mù đường của bố nó để hành hạ cô chứ? Cô oán thán than lên
một tiếng rồi bừng tỉnh, lập tức quay người lại xỏ giày. Cô vừa mới hơi chệch
quỹ đạo một chút, liền bị trừng phạt độc ác thế này? Ông Trời rốt cuộc có bao
nhiêu con mắt, cứ như luôn dành một con mắt để chuyên nhìn cô, theo dõi cô, tóm
lấy điểm yếu của cô vậy?
“Con gái à, con đừng nói cho sư thúc biết con trai bảo
bối của cậu ta đi mất rồi. Cậu ta yêu thương thằng tiểu tử Phạn Đoàn đến chết
đi được, cậu ta mới đi một ngày con trai đã không thấy đâu, hai người chúng ta
rất khó trả lời đó, cẩn thận cậu ta nổi giận sẽ ném chúng ta ra đường đấy!”
Bàn tay xỏ giày của cô hơi ngừng lại, ngẩng đầu lườm
bố mình một cái: “Tôi muốn nói cũng không có cách nào để nói, tôi không có số
điện thoại của anh ấy
“Con không có số điện thoại của cậu ta sao? Con ngày
ngày đầu mày cuối mắt với sư thúc trước mặt ta, mà con lại nói với ta là không
có số điện thoại của cậu ta ư? Con cho rằng người làm bố như ta đây đã quá hồ
đồ rồi phải không?”
“Người làm bố như ông cùng nên nhắc nhở con gái ông
một lần, để cô ta biết cô ta khốn nạn như thế nào, là kẻ biến thái như thế nào.
Ông có biết cô ta đang đùa giỡn trái tim của một thiếu niên thuần khiết hay
không?”
“Cái…cái gì? Con đùa giỡn ai?”
“Sư đệ của ông! Sư thúc của tôi!”
“Hả?”
“Rầm!”
Cô sập cửa một cái, bước kép hai ba bậc một, chạy
xuông cầu thang, lại thấy chiếc xe vừa mới chở cô về kia vẫn chưa rời đi. Vị
tài xế đại nhân kia còn đang nhún vai, đút tay vào túi quần, nhàn nhã dựa vào
cửa xe mà hút thuốc. Bộ dạng thong thả nhìn cô chạy từ trên lầu xuống, ngay đến
độ cong nơi khóe miệng cũng cong thêm mấy phần lộ ra vẻ châm biếm. Này, này,
này, đây chính là cô gái mấy phút trước mới hùng Hồ đưa ra quyết định với anh,
vì muốn tốt cho anh mà yêu cầu anh “tránh xa em ra một chút” sao? Anh chỉ vừa
mới châm một điếu thuốc, chuẩn bị tiêu sầu, cô đã tất tưởi xuất hiện trước mặt.
Lời nói ra từ miệng cô rốt cuộc không một câu nào đáng tin sao.
“Đã muộn thế này rồi, đừng nói với anh là em muốn đi
dạo mát nhé?” Anh cầm điếu thuốc mới hút được mấy hơi, vứt xuống đất, rồi giẫm
chân lên.
Cô nhìn điếu thuốc bị anh dụi tắt, đã quen với việc
không thích hút thuốc trước mặt mình của anh. Nói thực lòng, thói quen này thật
sự là một cử chỉ thừa thãi, mùi thuốc lá trên người anh còn nồng nặc kinh
khủng, không cần phải có cái mũi quá thính giống như sư thúc, cô chỉ cần ngửi
qua cũng cảm nhận được anh đã hút bao nhiêu cái thứ độc hại như để tự sát từ từ
này. Lẽ nào cô không biết anh chẳng phải đứa trẻ ngoan ngoãn gì sao? Giả vờ là
thiếu niên tốt trước mặt cô để làm gì, những việc chiều theo sở thích của cô,
anh thực sự thành thạo như vậy sao?
“Phạn Đoàn, tiểu quỷ nhà em không thấy đâu cả! Muộn
thế này vẫn chưa về nhà, chết rồi
“Chính là cái thằng tiểu quỷ khẩu vị gần giống em đó
sao?”
“Khẩu vị cái gì?”
“Là anh nói, khẩu vị đọc sách!” Anh cười khẩy một cái,
liên tưởng tới đống sách cô thích đọc kia, không biết là loại tiểu thuyết ngôn
tình hay tiểu thuyết khiêu dâm nữa. Nhưng cũng không muốn so đo thêm, anh liền
móc chìa khóa trong túi ra, mở cửa một cách thành thạo, hạ cửa kính xuống: “Lên
xe đi chứ!”.
“Cái gì, em vừa mới nói…”
“Tránh xa em ra một chút đúng không? Thái độ của em
vẫn rất kiên quyết nhỉ. Cho nên…” Anh nhướn mày lên, chẳng chút do dự chiều
theo ý cô lần này: “Em ngồi xuống ghế sau đi”.
“…” Cô nhìn ngón tay cái của anh đang chỉ về phía ghế
sau, mở nắp điện thoại của mình ra, nhìn thấy kim đồng hồ đã sắp chỉ qua mốc
mười hai giờ. Cô cố gắng thả lỏng nhịp tim, lẩm nhẩm khẩu hiểu “Phong lưu nhưng
không hạ lưu, hạ lưu nhưng không hạ tiện”, rồi trèo vào ghế sau.
“Đi đâu tìm đây?” Ạm quay đầu lại hỏi cô.
“Khi bảy tuổi anh đưa bạn gái tới đâu để phong lưu?”
Cô cân nhắc đến tính cách cổ quái của Phạn Đoàn, cô hoàn toàn không lo cậu ta
bị lừa bắt mất, ngược lại, cô thực sự rất lo cậu ra sẽ đi dụ dỗ người khác…
“…Cảnh giới của anh vẫn chưa cao được như vậy.” Khi
bảy tuổi, anh đang bận làm mối cho chị gái và cậu mình, không có thời gian để
đi quản việc của các cô gái khác.
“Em cũng không có”, cô vò đầu, “ai biết được tiểu quỷ
mới bảy tuổi, có thể hẹn hò ở đâu vào mười hai giờ đêm cơ chứ! Lại còn bắt cá
hai tay nữa!”.
“Tiểu quỷ nhà em sớm đã thành thạo như vậy sao?” Trình
độ thật cao như vậy thật ư?
“…Cũng có thứ nó rất vụng về.” Cô đưa ra ví dụ. “Thằng
nhóc Phạn Đoàn đó không chỉ chậm phản ứng, mà rõ ràng đến ‘đạp chân hai
thuyền’[1] cũng không biết làm thế nào. Chỉ mới bắt đầu có ý đồ không tốt, đã
liền bị đám ‘thuyền’ kia cách mạng lật độ, khiến cho bị ngã xuống hồ m một bụng
nước.”
“Vậy thì cứ kìm nén đau thương mà thuận theo biến cố
thôi!” Câu an ủi của anh xem ra thật là vô cùng nhẫn tâm.
“Này! Anh muốn lái đi đâu?” Cô ưỡn lưng lên, quán
triệt tư tưởng: “Đi đến trường học xem trước đi, trong tiểu thuyết chẳng phải
viết như vậy sao, một nam một nữ sau khi tan học bị giáo viên không cẩn thận
nhốt lại trong phòng học, sau đó thiên thời địa lợi, thiên lôi địa hỏa…”. Anh
hơi nhếch khóe môi lên, điều khiển thành thạo chiếc xe: “Anh cảm thấy rất buồn
đấy, tại sao những chuyện như vậy lại không xảy ra với anh nhỉ”.
“…Bởi vì căn bản anh chẳng bao giời học mấy cái tiết
đó.” Cô quay lại vị trí của mình lườm anh một cái, cảm thấy việc cô từng đem
sách của mình cho anh xem, là một quyết đình thật không sáng suốt. Thầy giáo
lên lớp, thấy anh xuất hiện trong phòng học liền bị sốc ngay, vậy mà một vật
thể khổng lồ như anh còn muốn bị người ta không cẩn thận khóa lại trong phòng
học ư? Anh không nhảy qua cửa sổ trốn học đã là tốt rồi!
“Sai!” Tay trái của anh giơ lên phía sau, khua khua
trước mắt cô: “Đó là bởi vì chúng ta không học cùng một phòng học”.
“Động cơ lên lớp của anh chẳng lẽ không thể là cái gì
khác ngoài…”
“Dục vọng?”
“…”
“Đàn ông mà!” Anh không thèm để ý nét mặt cô, nhún
nhún vai.
“Đúng vậy, đàn ông mà, cho nên, bắt cá hai tay cũng
được, đa tình cũng được, tự gán cho mình là phong lưu, và gán cho em là hạ
lưu.”
“Em muốn hạ lưu không?” Anh nhìn liếc về phía sau một
cái.
“Anh có ý đồ gì sao, em muốn đấy, sao nào?” Hừ hừ! Cứ
giữ lấy ý đồ đó đi, cái đồ dám nghĩ không dám làm.
“Em không có cái ‘tố chất’ này đâu, yên tâm đi.” Anh
lý luận: “Một người vừa mới bảo anh tránh xa cô ấy một chút lại nói với anh cô
ấy muốn hạ lưu, em cảm thấy thế nào?”.
“Đó là chút lương cuối cùng của em còn sót lại đang
đấu tranh mà thôi!”
“Trái tim ngốc nghếch đến cực điểm kia của em, chỉ cần
được người ta tùy tiện khơi gợi một chút liền đập vui vẻ như vậy, em cảm thấy
em có thể hạ lưu nổi không?” Mang thêm mấy vỉ thuốc trợ tim đi, em nhất định sẽ
cần dùng đến.
“Huỳnh Nhất Nhị, anh đừng có ép em…” Định dùng chiêu
khích tướng ư? Đây có phải chính là chiêu khích tướng trong truyền thuyết
không?
“Ép em thì làm sai?”
“…Hình như là đến trường rồi đúng không?” Ép cô, cô
liền… nhận thua,được chưa nào?
Anh cười mỉa mai, đẩy cửa và xuống xe. Thấy cánh cổng
lớn của trường đã khóa chặt, anh gọi anh bảo vệ qua cửa sổ nhỏ, nói vài câu với
anh ta rồi quay lại xe.
“Thế nào?” Cô vội vàng nhảy xuống xe, chuẩn bị mạo
hiểm đi vào trường học lúc nửa đêm. Tuy trường học là cái nơi có nhiều chuyện
đen tối lúc nửa đêm nhất, nhưng vì cứu vớt tiểu quỷ kia, cô cũng chẳng cần để ý
nhiều như vậy.
Huỳnh Nhất Nhị lắc lắc đầu, ngăn bước chân đang muốn
thử thăm dò của cô: “Bảo vệ nói, mỗi ngày sau khi tan học anh ta đều đi xác
nhận một lượt các phòng học xem có người hay không, xem ra cái loại chuyện
thiên thời địa lợi như thế này, vẫn cần phải có nhân hòa mới được, đây chính là
nguyên nhân anh không muốn đi học.”
“Không ở trường học, vậy thì ở đâu nhỉ?”
“Công viên giải trí?”
“Nửa đêm ai đến công viên giải trí chơi chứ!” Cô khăng
khăng phủ định.
“Cũng chỉ có một lý do thôi.” Anh mở cửa xe, ngồi vào
trong.
“Anh muốn nói, cái gì mà một nam một nữ quên mất thời
gian công viên đóng cửa, lại không bị nhân viên quản lý phát hiện, sau đó liền
bị nhốt ở bên trong. Cũng là thiên thời địa lợi, thiên lôi địa hỏa…” Xem ra
tiểu thuyết ngôn tình quả nhiên chỉ thích hợp với con gái, còn con trai thì chỉ
biết chú ý đến hai thành ngữ phía sau mà thôi. “Anh nói thẳng ra đi, còn có bao
nhiêu địa điểm có thể hợp với thiên thời địa lợi, thiên lôi địa hỏa”
Anh khởi động xe, nhướn mày lên cô làm ra vẻ cao thâm:
“Đích xác là có không ít, trong thang máy, trong công ty, trong bách hóa…”
“…” Không, không phải chứ? Còn nhiều nơi như vậy phải
tìm sao?
Phạn Đoàn, tiểu quỷ chết tiệt, rốt cuộc cậu ta chạy đi
đâu làm trò ma quỷ rồi. Nếu để cho cô bắt được cậu ta ở những chỗ khốn nạn mà
Huỳnh Nhất Nhị nói kia, cô chắc chắn sẽ tận dụng ưu thế chiều cao của mình, tụt
quần cậu ta ra mà đánh một trận vào cái mông trắng nõn của cậu ta. Bây giờ
không có bố cậu ta đứng ra bảo vệ, cứ coi như để bà mẹ kế vừa bị vứt bỏ này
ngược đãi cậu ta một trận!!! Hừ!!!
Nhưng kết quả đã chứng minh, sự khác nhau của những
con người không cùng một thế hệ thực sự là một điều bí ẩn. Tuy mỗi người đều
được trải qua những năm tháng khi ta bảy, tám tuổi, nhưng ai có thể đoán được
rằng những người sinh sau mình cách mấy năm lại có thể trải qua thời gian bảy,
tám tuổi như thế nào.
Khi bảy, tám tuổi, Hồ Bất Động buồn bã lo lắng sống
qua ngày vì cái số mệnh Thiên Sát Cô Tinh của mình. Quãng thời gian bảy, tám
tuổi đã phải gánh vác nỗi phiền muộn to lớn là đến bảy tám mươi tuổi mình sẽ
vẫn chưa gả đi được. Huỳnh Nhất Nhị bảy, tám tuổi vẫn còn đang dùng khuôn mặt
thuần khiết để lừa được kẹo rồi hồn nhiên tự hào về mình. Còn việc đối với phụ
nữ - cái loại mà trước ngực không có cơ thịt thì cũng có cả đống mỡ, cái giống
mà đã không có lý thì lại càng lớn tiếng hơn người có lý – cậu tuyệt đối không
lùi bước, giữ nguyên chính kiến ban đầu.
Bọn họ tự cho rằng mình đạo hạnh đã rất uyên thâm, đi
tìm kiếm ở những nơi “thiên thời địa lợi, thiên lôi địa hỏa”, nhưng tới khi
chẳng thu hoạch được gì, thì họ không thể không tâm phục khẩu phục đối với cái
tuổi bảy, tám “ngây thơ” của cậu bạn nhỏ Hạ Phạn Đoàn. Đèn trong công viên giải
trí tối om, loại bỏ luôn cái ý đồ nửa đêm vượt tường trèo vào của mấy kẻ biến
thái, lãng mạn tới mức không cần quan tâm giờ này người ta đã ngủ hết rồi. Tấm
bảng gỗ treo trên cửa lắc lư trong gió. Có điều mấy chữ viết trên tấm bảng gỗ lại
khiến người ta đọc xong thì làm thế nào cũng lắc lư không nổi: “Sau khi công
viên đóng cửa, những người theo chủ nghĩa yêu đương chí thượng hoặc cẩu nam nữ
tuyệt đối không được vào trong! Nếu không thì, hậu quả tự chịu!”.
Nuốt nuốt nước bọt một cách khó khăn, ý đồ vượt tường
của bọn họ cũng vì mấy tiếng chó sủa từ bên trong công mà tiêu tan hoàn toàn.
Căn cứ theo những gì nghe thấy, mấy con chó này có lẽ đã bị bỏ đói đến mấy
ngày, chỉ đợi những kẻ “theo chủ nghĩa yêu đương chí thượng” như bọn họ bất chấp
sống chết trèo vào là có được một bữa no.
Hai người trừng mắt nhìn nhau, bọn họ nhanh chóng rời
khỏi công viên giải trí để “lo trước nỗi lo của thiên hạ”, liền đi thẳng tới
rạp chiếu phim đêm. Vừa mới tới cửa, cô liền cảm thấy suy luận của Huỳnh Nhất
Nhị thật quá đơn giản và ngu ngốc.
“Bây giờ là nửa đêm, các phim được chiếu đều là phim
trên 18+, cứ coi như có một bộ phim mẫu mực thì cũng là phim ma, ai sẽ để cho
mấy đứa tiểu quỷ còn chưa cao bằng thanh chắn cửa soát vé vào chứ?”
Huỳnh Nhất Nhị không nói gì, chỉ nhướn nhướn mày lên,
khinh khỉnh nhìn cái kẻ hoàn toàn không có kinh nghiệm trải qua cuộc sống ban
đêm, ánh mắt từ từ nhìn sang phía cửa, cô cũng thuận theo ánh nhìn của anh dõi
mắt về hướng đó. Chỉ nhìn thấy một đám thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi còn
mặc đồng phục học sinh, tụ tập thành nhóm, nam nam nữ nữ quàng vai bá cổ nhau
đi ra.
“…Chúng, chúng ta đang đi tìm người, chứ không phải
đang điều tra những góc tối trong xã hội. Anh nói rõ xem ta tới đây để làm gì?”
Nói thật lòng, đối với việc giáo dục trẻ con nhà người khác cô chẳng có hứng
thú chút nào, nhưng bây giờ cô càng lúc càng lo lắng cho Phạn Đoàn, sợ nó sẽ bị
những thứ hỗn tạp này nuốt chửng mất!
Đoàn quân hư hỏng không giữ luân lý, đạo đức kia từ từ
đi hết, đèn trước cửa rạp cũng tắt, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Hạ Phạn Đoàn
đâu.
Huỳnh Nhất Nhị cau mày lại, chầm chậm ngẩng đầu, nhìn
công trình kiến trúc trước mắt một cái như rất thú vị.
“Anh nhìn cái gì vậy? Nhìn cái khách sạn bên đó làm
gì! Sao anh nhìn cái khách sạn đó với ánh mắt giống như đang hoài nghi sự trong
sáng của thằng tiểu quỷ nhà em vậy chứ?”
“Anh mắt của anh là đang nghi ngờ những điều nói trong
sách sinh vật khi học Trung học pHồ thông.” Anh đẩy cửa xe ra, nhét cô vào ghế
sau, tay tì vào cái cửa xe đang mở một nửa, “Bảy, tám tuổi, có chắc là không
làm ‘chuyện đó’ được không?”.
“Em… em… em chẳng phải là con trai, làm sao mà biết
được!” Thật không thể trách bọn họ hoài nghi tiết tháo của Phạn Đoàn như vậy,
biểu hiện của cậu ta thực sự phải chờ được khảo chứng mới hiểu rõ được. Chẳng
lẽ là do tiết tháo của bố cậu ta vững chắc tới mức lãnh cảm, nên tất cả những
nhân tố cảm tính sinh lý đều được truyền hết lên người cậu con trai, khiến cho
cậu ta phát dục trước tuổi?
“…Cứ coi như nó có thể thì cũng không xảy ra chuyện đó
được! Nhà em không thừa tiền đến mức có thể cho riêng một thằng tiểu quỷ đi
thuê phòng!”
Anh cười buồn một tiếng: “Cũng đúng, dù cho là tuổi
trẻ thì cũng không phải cái gì cũng thuận lợi”.
“…” Lời nói thật nhiều tà ý.
Cứ như vậy, xe của Huỳnh Nhất Nhị chạy qua chạy lại
trong thành phố rất lâu, tuy chẳng thu hoạch được gì, nhưng cũng khiến cho kim
xăng giảm dần và đã chỉ tới vạch báo động. Anh bật xi nhan, quay vô lăng, cho
xe tạt vào một cây xăng. Anh xuống xe, đóng cửa lại, mở bình xăng, để nhân viên
phục vụ bơm xăng vào bình, bắt đầu bổ sung năng lượng cho cái xe rỗng không của
anh. Nhân viên trạm xăng nửa đem bị đánh thức, ngáp dài ngáp ngắn, vừa làm việc
vừa bắt chuyện với anh.
“Nửa đêm đưa bạn gái đi hóng gió à?”
Anh đứng một bên xe vừa nghịch bật lửa, vừa cười đáp
lại một câu: “Anh nhìn kĩ xem, có bạn gái của ai lại ngồi ghế sau không?”.
Nói xong, cách qua lớp kính xe, anh nhìn ai kia đã
không chút lịch sự trải nghiệm cuộc sống về đem, không thích ứng nổi sự chênh
lệch thời gian mà đã ngủ như chết ở ghế sau. Anh mở cửa xe, cởi áo khoác ngoài
ném vào ghế sau, rất không may lại đập vào người cô. Cô vừa mới trả lại anh một
cái áo khoác, anh lại vội vàng như vậy hi sinh thêm một cái khác, thật là xui
xẻo.
Cô bị một chiếc áo khoác ngoài phủ mạnh lên đầu liền
động đậy xoay người, vừa ngủ rất là ngon vừa gạt chiếc áo xuống, không để nó
cản trở việc hô hấp của mình, đạp chiếc áo rơi xuống sàn xe, rồi cuộn người lại
úp mặt vào chỗ ngồi bằng da.
Cô đúng là luôn có khả năng phá hỏng sự quan tâm không
mấy nhẹ nhàng của anh, phải khiến anh khó chịu mới được sao? Anh duỗi tay nhặt
chiếc áo khoác dưới sàn, hơi dựng người cô dậy, nhét cả người cô vào trong
chiếc áo khoác, tiện tay gạt luôn mấy sợi tóc xòa xuống trước mặt cô, chống cằm
nhìn cô thật lâu. Dường như quen nhau lâu như vậy rồi, anh vẫn chưa nhìn cô đủ
kĩ, ai bảo cô lúc nào cũng cúi đầu trước mặt anh, dùng ngữ điệu đáng ghét mà
nói những điều không có trong lòng.
Anh khẽ ho một tiếng, cúi thấp người xuống, đến khi
chỉ còn cách gò má cô không phẩy mấy milimet mới khẽ gọi: “Không muốn xảy ra
những điều ở trên, thì lập tức tỉnh dậy là tốt nhất, nếu không thì…anh cùng lắm
cũng chỉ mang tiếng phong lưu mà thôi, chẳng sao cả, còn em thì thật sự sẽ phải
hạ lưu một lần đấy”. Thiếu gia nhà giàu đang trong thời gian xem mặt tìm hiểu,
lại nhân lúc đêm khuya lén hẹn hò với thanh mai trúc mã, nhìn thế nào cũng đều
là một đề tài rất khiêu khích.
“Mm… đừng ồn, tránh ra!” Cô đưa tay tóm tóm cổ chiếc
áo khoác ngoài của anh đang làm cô ngứa ngáy. Những lời thuyết phục của anh,
lại chỉ đổi được một câu ghét bỏ chẳng rõ lý lẽ.
“Tách, tách, tách, tách!”
Mấy tiếng động ngoài cửa vang lên, anh không quay
người lại, cũng chẳng buồn để ý là kẻ nào đang liên tục bấm máy. Dáng vẻ anh
giống như một người đàn ông đang trầm tư nhìn người nào đó vẫn còn trong địa
bàn hoạt động của mình mà công khai ngọ nguậy.
“Anh đã nhắc nhở em rồi, là em không biết tốt xấu. Lần
này có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng chẳng thể gột sạch được.”
[1] Đạp chân hai thuyền: Người Trung Quốc dùng cụm từ
này với ý nghĩa tương đương với cụm từ “bắt cá hai tay” của người Việt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT