Hồ Bất Động thắc mắc không biết có phải đầu óc Huỳnh
Nhất Nhị bị đống bảng biểu báo cáo tài vụ khiến cho mụ mị rồi hay không. Nếu
không thì sao anh lại không tỉnh táo tới mức gọi Tả Gian Lăng đến khai sáng, an
ủi cô. Ba người bọn họ tốt xấu gì cũng là “thanh mai trúc mã[1]” từ nhỏ. Nhưng
chưa cần kể đến những quan hệ vô cùng rắc rối giữa ba người khiến họ phải cắt
đứt liên lạc với nhau dài ngày, thì ba người bọn họ ngồi cùng trong một căn
nhà, đều là những kẻ bắt cá hai tay điển hình, không chịu giữ gìn tiết tháo hay
cảm xúc. Họ khai sáng cho
nhau thì có thể có kết quả tốt đẹp gì chứ?
Dạy dỗ đối phương làm thế nào để giữ cá trong tay sao
cho thật chắc, thậm chí mở rộng phạm vi bức xạ, tranh thủ bắt thêm nhiều cá hơn
nữa sao? Ha ha, nếu như anh ta lấy khứu giác làm tiêu chuẩn chọn người an ủi
cô, vậy anh đã chọn đúng rồi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ở trước mặt “thanh mai
trúc mã” của mình cũng có một điểm tốt. Đó chính là có thể tự do giải tỏa mọi
vấn đề tâm lý. Những chuyện như không cần thể diện, mặt dày vô sỉ, ý đồ bẩn
thỉu, nói bóng nói gió..., cô đều dám kể ra. Thế là, cô nhảy qua đoạn sự tích
vớ vẩn của Huỳnh Nhất Nhị kia, bắt đầu kể thẳng tới đoạn vô duyên vô cớ đi xem
mặt cùng Trác Duy Mặc.
Tả Gian Lăng thư thái vừa mở hộp thư đến trong chiếc điện
thoại, vừa nghe người bên cạnh cô ta huyên thuyên kể tội Trác Duy Mặc. Nào là
người con trai kia ngang ngược thế nào, vô vị thế nào, không hiểu tình cảm như
thế nào, nào là tính khí trẻ con, vừa bạo lực lại vừa không nhẫn nại... Thêm
vào đó là cuộc sống riêng tư phức tạp rối rắm, cuối cùng là anh ta bỉ ổi vô sỉ
lợi dụng cô để đối đầu với mẹ mình, không chịu dùng trái tim để mà suy nghĩ,
đối với tiền đồ của mình thì một chữ cũng không nhắc đến, căn bản chỉ là trêu
đùa cô.
“Trác Duy Mặc? Chính là cái kẻ thường cùng tên đàn ông
tầng trên phóng xe máy khắp nơi gây rối loạn trị an đấy hả?” Mắt Tả Gian Lăng
vẫn không rời khỏi màn hình điện thoại, “Là cái người thích nhíu mày đánh giá
người khác, phụ nữ bên cạnh thì thay như thay áo đấy hả?”.
“Chẳng lẽ cậu chưa từng gặp anh ta sao?” Hồ Bất Động
chớp chớp mắt, ngơ ngác trước câu hỏi của Tả Gian Lăng.
“Không quen!” Tả Gian Lăng hừ một tiếng lạnh lùng bằng
giọng mũi, bắt chéo chân, vẻ khinh bỉ: “Hừ! Dù gì thì mình cũng quen với sự
thiên vị của cái người trên lầu kia rồi”.
“Thiên vị cái gì?”
“Bạn tốt của anh ấy cậu đều gặp qua rồi phải không?”
“Gần… gần như vậy. Cậu chưa gặp mặt bọn họ sao?” Cái
đám đua xe ấy cứ coi như không quen lắm, nhưng anh thường không quên kéo cô đi
chơi cùng. Khi đó cô cảm thấy anh có khuynh hướng trở thành một kẻ biến thái
thì phải. Anh đặc biệt thích nhìn cô dùng chiếc xe cà tàng chậm rề rề đuổi theo
sau xe của mình. Tuy anh đã giảm tốc độ để phối hợp với cô, nhưng Trác Duy Mặc
kia lúc nào cũng chạy đầu tiên mà mỗi lần chạy qua cô đều trừng mắt nói cô
vướng chân. Khốn kiếp! Cô đâu có đòi đi theo bọn họ chứ.
“Trừ phi là bắt gặp một cách ngẫu nhiên, chứ anh ấy
thì từ trước đến nay chưa từng đưa mình tới gặp đám bạn chó má của anh ấy.” Tả
Gian Lăng trừng mắt lườm người trên lầu.
“… Này…”
“Cậu lại định dùng mấy lời lẽ tâm lý dở hơi trong đống
tiểu thuyết ngôn tình vớ vẩn kia an ủi mình đấy à. Nói cái gì mà mong muốn được
độc chiếm người mình yêu, cảm thấy người đó quá tuyệt vời, mang ra ngoài sợ bị
người khác cướp mất... Cái người trên tầng kia ấy à, không có cái sợi dây thần
kinh đó đâu, từ nhỏ đã không có rồi.” Tả Gian Lăng khoanh hai tay trước ngực,
tiếp tục trừng mắt lườm, sau đó dường như nhớ ra chuyện gì, nhướn mày lên, nhìn
dáng vẻ bối rối của Hồ Bất Động: “Anh ta có thường gặp xui xẻo không?”.
Vấn đề này chính là vấn đề trọng tâm, vấn đề nòng cốt.
“Ai?”
“Trác Duy Mặc.”
“Có!” Chỉ là không biết anh ta bây giờ có còn xui xẻo
nữa không.
“Ồ, chẳng trách!” Tả Gian lăng thốt lên thứ ngữ điệu
mang ý nghĩa sâu xa.
“Ý cậu là gì vậy?”
“Không có gì, đây chính là sự tích thất tình của cậu?”
Tả Gian Lăng chống cằm, trông như đang thèm ngáp một cái, “Đúng là cậu chẳng
khác gì trước đây, vẫn không có trình độ gì cả”.
“…” Cô mím chặt môi, im lặng một hồi, đứng dậy khỏi sô
pha, đi đến bên máy nước một cách tự nhiên như ở nhà mình vậy. Cô lấy hai chiếc
cốc giấy rót nước rồi đặt lên bàn, sau đó ngồi lại xuống sô pha, cởi giày ra
rồi khoanh chân nhìn Tả Gian Lăng đang không ngừng nhắn tin. “Mình vẫn chưa
được ăn thứ bánh rán ngọt ngào mà mình muốn.”
“Chính là cái thứ bánh rán mà cậu thề nhất định phải
tìm bạn trai mua cho chứ gì?” Lời nói của Hồ Bất Động đã khiến ngón tay trái
của Tả Gian Lăng hơi dừng lại. Tả Gian Lăng quay đầu, nhìn cô chăm chú: “Mình
thật không hiểu vì sao cậu luôn khăng khăng chỉ muốn ăn bánh rán, Trác Duy Mặc
có mua cho cậu ăn chưa?”.
Cô lắc lắc đầu, nhíu mày nghi hoặc: “Nhưng mà, rất kì
lạ, anh ấy hoàn toàn không xui xẻo. Dù cho trái tim mình có đập nhanh hơn nữa,
anh ấy cũng sẽ không gặp xui xẻo. Cậu nói xem có phải trái tim của mình có vấn
đề không?”. Cô chỉ chỉ vào trái tim nhỏ bé của mình, lông mày nhíu lại càng lúc
càng chặt.
Tả Gian Lăng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gấp điện
thoại lại, uống một ngụm nước từ chiếc cốc trên bàn rồi tiếp tục nghe cô kể lể.
“Có phải là mình căn bản không thích anh ấy không? Hay
là vẫn chưa đủ thích, hay là anh ấy thật sự sống ở trên núi lâu quá rồi, không
thể dùng tiêu chuẩn của người bình thường để đánh giá? Nhưng mà, bố mình cũng
từng ở trên núi mà, chẳng phải là vẫn sống như những người bình thường đó sao.
Ăn uống, chơi bời, nói năng linh tinh, cảm cúm, ốm đau... chẳng có gì không
bình thường cả.”
“Cho nên mình mới nói, cậu vẫn là kẻ không có trình
độ.” Tả Gian Lăng lại chống cằm, nhìn ánh mặt trời đang chiếu xiên vào qua cửa
sổ, “Cậu rốt cuộc là thích anh ta, hay là thích sự xui xẻo của anh ta?”.
“Mình chẳng nguyền rủa ai xui xẻo, chỉ là bởi vì số
mệnh của mình vừa hay…”
“Số mệnh? Cậu chỉ cần có một người xui xẻo là được
rồi, đúng không?” Tả Gian Lăng khinh bỉ lắc đầu, không nén lại được tiếng “hừ”
lạnh lùng từ mũi phát ra: “Mình sớm đã muốn hỏi cậu câu này. Loại người như
cậu, chỉ muốn tìm một người xui xẻo là được rồi, phải không? Đó chính là tiêu
chuẩn của cậu. Dù là người thế nào đi nữa, chỉ cần khoác lên cái vỏ xui xẻo
thôi, ai cậu cũng đều có thể chấp nhận. Người đó là ai đối với cậu mà nói căn
bản không quan trọng, cậu chỉ cần một người xui xẻo mà thôi, dù người đó là
Huỳnh Nhất Nhị hay Trác Duy Mặc cũng được, thậm chí cũng có thể là một người
nào đó không phù hợp với tính cách vô vị của cậu, đối với cậu mà nói, cũng đều
không quan trọng. Đúng không?”.
“…”
“Làm gì mà phải trợn mắt nhìn mình như vậy, có người
nhìn thấu tâm lý của cậu khiến cậu không thoải mái hay sao?” Tả Gian Lăng đặt
chiếc cốc giấy trong tay xuống: “Mình nói thật, chỉ có quỷ mới muốn đi an ủi
cậu. Huỳnh Nhất Nhị ở trên lầu kia đã phối hợp cùng cậu diễn cái vở kịch ngớ
ngẩn này lâu như vậy, lẽ nào anh ấy không biết tính cách quỷ quái của cậu hay
sao. Xui xẻo ư? Vậy mà cậu cũng tin anh ấy sao? Anh ấy không hề xui xẻo, nhưng
nếu anh ấy không phối hợp với cái tiêu chuẩn vớ vẩn của cậu, cậu căn bản sẽ
chẳng thèm nhìn anh ấy thêm một cái. Cậu cho rằng anh ấy đột nhiên muốn qua lại
với mình là vì cái gì? Chính là vì mình cảm thấy cuộc sống quá nhàm chn, vì
mình bỉ ổi muốn ép anh ấy qua lại với mình, mình sợ bị hai người các cậu ném
qua một bên, không có bạn bè. Cho nên, mình đã dọa anh ấy, nếu như anh ấy không
ở cạnh mình, mình sẽ đem điểm yếu của anh ấy mà nói cho cậu”.
“…”
“Anh ấy cho rằng, qua nhiều năm như vậy rồi, cậu ít
nhiều cũng sẽ có tiến bộ, sẽ không còn lúc nào cũng tin vào cái số mệnh quỷ
quái kia. Nhưng anh ấy đâu có ngờ, cậu cũng thật có bản lĩnh. Thời gian qua lâu
như vậy, nhưng trong lòng cậu, anh ấy vẫn chỉ là một Huỳnh Nhất Nhị biết đón
nhận xui xẻo. Ngoại trừ xui xẻo ra, anh ấy còn để lại được gì trong lòng cậu
không?”
“Mình, mình không hiểu cậu đang nói cái gì, mình không
muốn thảo luận về Huỳnh Nhất Nhị, bây giờ mình chỉ muốn nói với cậu về…”
“Nói tới ai cũng đều như nhau cả, dù sao thì cậu cũng
chỉ cần một người xui xẻo. Người cậu đang để ý kia không gặp xui xẻo, thì cậu
liền nghi thần ngờ quỷ, liền cảm thấy cậu không thích anh ta đủ nhiều, liền cảm
thấy anh ta cũng không phải là người cậu thực sự muốn có. Mình thường thấy
người ta tìm người có tiền, tìm người đẹp trai, chứ thực sự chưa bao giờ thấy
người nào như cậu, chỉ muốn tìm người xui xẻo. Hơn nữa còn vô trách nhiệm tới
mức chỉ cần là người xui xẻo, bất luận là ai cũng đều chấp nhận, đúng không!
Còn cái kẻ ở trên lầu kia”, Tả Gian Lăng chỉ tay lên trần nhà, “cái gì cũng
chiều theo cậu, đến trò chơi vô vị như thế này cũng chịu chơi cùng cậu. Lần này
thì tốt rồi, chơi đến phát hỏa rồi, không chơi nổi nữa, cậu đã thấy vui chưa?
Chơi đến mức chán ghét cả chính bản thân mình, đáng đời! Nhìn thấy hai người
các cậu, mình chỉ muốn lên sao hỏa luôn cho khuất mắt. Công ty nhà anh ấy sắp
phá sản rồi, bây giờ anh ấy cũng coi như rất xui xẻo, cậu có phải đang rất động
lòng không? Bây giờ anh ấy thực sự rất xui xẻo đó, hoàn toàn không phải là giả
vờ. Anh ấy không hề giống như trước đây vì không muốn kế thừa công ty nên mới
cố ý chạy ra ngoài gây tai nạn xe. Anh ấy cũng không phải đang diễn trò để chơi
cùng với cậu. Giờ cậu có thể thoải mái mà động lòng rồi đấy”.
Cô cắn chặt môi dưới, siết chặt hơn chiếc gối ôm trên
sô pha, ngón tay bắt đầu vô thức cào nghịch những sợi ren rủ hai bên diềm gối.
Chẳng trách sư thúc đại nhân phải dùng ngữ khí châm biếm để nói với cô, muốn cô
ôm cái số mệnh vớ vẩn của mình đi mà sống cả đời. Chẳng trách anh cũng căm ghét
khi phải nghe cô hỏi anh có xui xẻo hay không. Chẳng trách anh mãi mãi không
muốn chiều theo mà phối hợp với cô để cùng xui xẻo.
Câu nói của anh có thâm ý như vậy, trước đó cô cứ mơ
hồ không hiểu, vậy mà bây giờ anh không nói thì cô lại bất chợt hiểu ra…
Huỳnh Nhất Nhị vừa nói, muốn cô đừng lấy những quy
định của cô mà áp đặt lên anh ấy.
Còn sư thúc của cô cũng đã từng nói, có phải nếu anh
xui xẻo thêm mấy phần, cô sẽ vui hơn chút không.
Rồi chính cô đã từng nói với Trác Duy Mặc, nếu không
phải vì anh ta xui xẻo đến vậy, cô cũng sẽ không để ý đến anh ta.
Ông bố ăn nói linh tinh của cô bảo rằng, người ta sống
trên đời, có đến tám, chín phần là không được như ý. Cho nên, người ta luôn quy
mọi việc thành xui xẻo. Nhưng cô không chịu nghe đến nơi đến chốn. Bố của cô
còn nói qua nhiều thứ khác, nói về số mệnh, trong hư có ảo, trong ảo có thực,
nhưng cô nghe không hiểu. Cô chỉ nhớ cái câu đầu tiên mà thôi. Người cô thích
sẽ phải gặp nhiều xui xẻo. Cho nên, cái người kia mới luôn nhạo báng cô, nói số
mệnh của cô cả đời cũng không thể khá hơn được, nói cô hết thuốc chữa. Không
sai, cô đúng là hết thuốc chữa rồi. Cái bệnh của cô mãi mãi sẽ không khỏi được.
Lúc đầu cô muốn tìm một người có nụ cười dịu dàng, sau này, cô lại thích một
người gặp nhiều xui xẻo, cô thật hết thuốc chữa. Thôi thì cứ để cô chết mục
trong đầm lầy của cô là được rồi, anh sao lại muốn kéo cô lên làm gì. Cô không
muốn anh tự làm vấy bẩn bản thân mình, không muốn anh cũng không có tiền đồ
giống như cô. Anh cứ tiếp tục chuyện phiêu diêu tu tiên của anh đi, cô hoàn
toàn có thể xa rời anh, không đeo bám, dựa dẫm vào anh nữa.
Cô tin tưởng vào khế ước nhân duyên hư ảo kia, cho nên
mới khiến Nhất Nhị nổi giận đến như vậy. Cho nên, anh mới chỉ nói với cô một
câu “tùy em”, rồi cúi đầu đi luôn. Bởi vì anh cũng cảm thấy, với cô, ai cũng
đều có thể chấp nhận, chỉ cần người đó xui xẻo mà thôi. Cô đúng là loại người
như vậy sao?
Đúng như vậy sao?
“Ting tang tang...”, một hồi nhạc chuông uyển chuyển
như nước chảy phát ra từ chiếc điện thoại di động trong tay Tả Gian Lăng, Tả
Gian Lăng không muốn nhận điện thoại, liền ấn ngay vào nút từ chối, không để ý
đến Bất Động đang ngây ra nhìn sàn nhà. Tả Gian Lăng đứng dậy khỏi sô pha, đi
ra phòng khách, bước đến cầu thang lên lầu hai, cũng không gõ cửa, một tay đẩy
thẳng cánh cửa thư phòng.
“Này, anh vẫn còn số
Huỳnh Nhất Nhị hơi ngước đôi mắt đang nhìn những biểu
đồ giá cả trong máy tính về phía cửa, sau đó lại quay trở về màn hình. Anh chỉ
khẽ nhếch môi: “Hai người nói xong rồi sao?”.
“Coi như nói xong rồi, có lẽ cô ấy cũng không muốn nói
thêm với em nữa.”
“Ừ, cảm ơn em!” Anh thản nhiên buông ra một câu cảm
ơn, “Mấy chuyện an ủi người thất tình này, anh làm không tốt lắm”.
“Nếu không phải là anh dùng cái giọng nói đáng thương
như vậy gọi điện cầu cứu em, em cũng sẽ không tới để an ủi người ta đâu.” Tả
Gian Lăng lườm anh một cái, thật sự nên đem cái giọng nói khàn khàn yếu đuối đó
ghi âm lại, mở lại để nghe, tránh việc lúc nào cũng phải nghe cái giọng nói bất
cần muốn ăn đánh của anh. “Thất tình? Hừ, thực sự là không biết anh muốn phối
hợp với cô ấy đến khi nào nữa. Này, em còn có hẹn, đi trước nhé!”
“Được, cô ấy còn ngồi dưới nhà đúng không?” Anh cho
rằng đã tới lúc cô nên đi.
“Không biết! Có lẽ đang muốn tìm cái hố nào đó để chui
xuống.” Cô nói như có ý ám chỉ gì đó.
“Thất tình thôi mà, không đến nỗi phải chui xuống hố
chứ, chẳng phải như vậy rất mất mặt sao?” Anh không hiểu ý Tả Gian Lăng nên hỏi
lại.
“Hừ hừ! Cũng chỉ mất mặt giống như anh thôi.”
Anh chẳng muốn so đo thêm, lại tiếp tục cúi đầu, nhìn
đống giấy tờ trước mặt, khe khẽ buông ra một câu: “Nói với cô ấy khi nào đi
giúp anh đóng cửa lại là được”.
“Anh không xuống nhà sao?”
“Xuống làm gì?”
“Không muốn nhìn thấy người ta sao?”
“…”
“Nhưng mà, nói thật lòng, bây giờ bộ mặt của cô ấy
trông rất dễ ghét. Được rồi, em đi trước đây.”
“Ừ!” Anh đáp lại một tiếng
“Còn nữa, hiệu quả cách âm của tường nhà anh rất tốt
đấy.” Cô gian xảo cười một tiếng, sau đó khép cửa lại.
Anh nhíu mày lại, không hiểu cô nói gì, mặc cho cánh
cửa thư phòng khép lại, cũng không suy nghĩ gì nhiều, rút ra một bản báo cáo
tài chính, chống tay lên cằm tiếp tục nghiên cứu. Cổ phiếu nhà anh đang sụt giá
rất thê thảm, thê thảm đến mức khiến gia đình anh có chút mất mặt. Nhưng lần
này, anh một chút cũng không muốn tiếp tục cái xui xẻo theo mệnh trời như vậy
nữa.
Nếu như trước đây có kẻ nào đó dám nói với Huỳnh Nhất
Nhị rằng, sẽ có một ngày anh phải ngồi trước bàn làm việc mà đọc tài liệu, đọc
đến tối tăm mặt mũi, quên ăn quên ngủ, hoa mắt chóng mặt... Anh chắc chắn sẽ
mỉm cười mà buông ra một câu “Cút đi, khốn kiếp!” để đáp trả lại kẻ kia. Nhưng
giờ khi anh nâng đồng hồ lên, phát hiện mình đã rúc ở cái bàn làm việc này cả
một ngày rồi, câu “Cút đi, khốn kiếp!” kia cũng bị anh nuốt xuống toàn bộ. Anh
chỉ buông một tiếng cười nhạt, tự cười chính mình. Thực chỉ dám trách người anh
rể cũ của anh đã không nể mặt bố mình mà thôn tính đống cổ phiếu giống như một
thần thực tử. Bức chị anh đến mức ngày ngày phải chỉ vào hình anh ta trong
phòng làm việc mà chửi rủa.
Anh không thể không thừa nhận, gian thương, thực sự là
nghề nghiệp cần có trình độ rất cao. Anh rể cũ của anh thật xứng với chức danh
đó. Còn anh thì... tương đối kém! Vẫn là anh có sở trường hơn với nghề thiếu
gia phá gia chi tử không cần có chút trình độ gì. Đột nhiên anh cảm thấy mình
thật đáng cười. Trước đây ít nhiều gì anh vẫn cho rằng mình cũng có mấy phần cá
tính. Cố ý mang bộ dạng của một kẻ chẳng có chút tiền đồ, chính vì không muốn
tranh giành quyền kế thừa tài sản vớ vẩn gì đó với chị mình. Cho đến bây giờ
anh mới hiểu, anh thật ngu ngốc, muốn làm một tên phá gia chi tử đơn giản hơn
làm một gian thương. Ai cần cái sự nhường nhịn vớ vẩn của anh chứ? Anh căn bản
chẳng có năng lực để nắm giữ cả gia nghiệp, anh luôn chỉ lựa chọn những con
đường quá đơn giản cho mình, để hòng mong sẽ đường hoàng được làm quán quân.
Xui xẻo cũng được, phá gia cũng tốt… xí… thật không có
tiền đồ. Khốn kiếp!
Uể oải vươn vai một cái, anh rướn cái cổ có chút tê
mỏi, đứng dậy khỏi ghế, muốn đi xuống nhà bếp pha bát mỳ. Cũng vì việc dự đoán
xu thế của thị trường cổ phiếu, hôm nay chị gái anh lại phải ở phòng làm việc
thắp đèn chiến đấu thâu đêm. Anh xoa bụng đi xuống nhà, vào phòng khách, liếc
nhìn bầu trời đã sẩm tối ngoài cửa sổ, bật đèn l
Một tiếng rên rỉ do bị ánh đèn làm chói mắt vang lên
từ chiếc ghế sô pha. Anh hơi sững lại, nhìn cái người lẽ ra sau khi trả xong áo
khoác phải ngay lập tức trốn anh đi thật xa rồi. Cô dụi đôi mắt mọng đỏ, thò
đầu ra khỏi sô pha, dùng mu bàn tay che chắn thứ ánh sáng chói lòa đang chiếu
thẳng vào mắt. Dường như cô đã ngủ hơi lâu, cổ họng khàn khàn hỏi: “Mấy giờ
rồi?”.
Anh như vừa kéo lại được hồn phách: “Gần sáu giờ
rồi!”.
“Muộn như vậy rồi sao!”
“Ừ, em ngủ quên à?”
“Ừm, em không cẩn thận ngủ quên mất. Lăng đâu rồi? Đi
rồi à?”
“Ừ, đi lâu rồi.”
“Ồ… anh đang muốn ra ngoài sao?” Cô nhìn anh đang tiện
tay cầm cái áo khoác ngoài để sẵn trong phòng khách, một chiếc áo khoác sạch
sẽ.
Anh đi ra phía cửa, nhẹ nhàng hỏi cô: “Bụng em không
đói sao, anh đưa em đi kiếm gì ăn nhé”.
Anh hủy kế hoạch ăn mỳ, mặc áo khoác vào, khởi động xe
và bật đèn pha. Nhìn chiếc xe đổ của cô nằm gọn trong kính chiếu hậu, một tay
chỉnh vô lăng, anh hỏi cô đang ngồi bên ghế lái: “Muốn ăn gì? Nhưng chớ có làm
bộ dạng sư tử há to miệng với anh, anh không phải thỏ đâu”.
Cô không nói gì, nhìn ra ngoài xe.
Anh đạp ga, khẽ cười một tiếng: “Xem ra Lăng thực sự
còn không biết an ủi người khác bằng anh, được cô ấy an ủi khó chịu như vậy
sao?”.
“Công ty nhà anh vẫn tốt chứ?” Cô mở miệng hỏi nhưng
lại là hỏi cái vấn đề chẳng phù hợp chút nào.
Anh chẳng thèm để ý, đáp bâng quơ: “Là sống là chết,
bây giờ chắc chỉ phụ thuộc vào một câu nói của lão anh rể mà thôi. Thực ra, anh
đột nhiên cảm thấy, như vậy cũng chẳng có gì không tốt. Chính ra cái công ty
này đã là của anh ta. Bản thân mình là người như thế nào, trong lòng anh ta có
đáp án. Anh ta là người như vậy, thứ đưa đến tận tay thì anh ta không thèm, lại
cứ muốn phải tự mình cướp lấy
Cô im lặng nghe. Anh dường như muốn tìm một chủ đề để
phá vỡ bầu không khí trầm lặng giữa hai người. Nhưng chủ đề đó lại từng là điều
cấm kị mà trước đây anh luôn cố gắng không đụng đến.
“Ít nhất, chị của anh bây giờ, mỗi khi nghe nhắc đến
anh ta liền cảm thấy bối rối, muốn quên cũng không quên nổi. Hai người bọn họ
dường như cũng rất thích hợp với loại quan hệ suốt ngày cãi cọ thế này.” Anh
bật xi nhan xin đường, ánh nhìn vẫn hướng thẳng về phía trước, cảm thấy cô đang
nhíu mày nhìn mình chăm chú, anh nói: “Làm gì vậy? Gia đình không hòa hợp có
được coi là rất xui xẻo không?”.
“…”
“Này, anh cho em biết thêm một tin xấu nữa, anh quên
đổ xăng rồi. Hy vọng xăng trong bình còn đủ để đến được quán ăn phía trước. Nếu
không thì, đây mới thực sự gọi là xui xẻo.”
“Làm gì mà anh cứ liên tục nhắc đến xui xẻo với em thế!
Em biết em rất quá đáng, rất vô vị, rất không có tiền đồ. Đúng vậy, em chính là
người như thế, chính là một kẻ biến thái đấy. Ai cũng được, em chỉ muốn nhìn
thấy người ta xui xẻo, được chưa nào! Đủ vô sỉ rồi chứ? Có bản lĩnh thì anh hãy
đá em một cái văng xuống xe đi, đừng có vòng vo bóng gió chửi em nữa!” Cô thở
hồng hộc, gầm thét một tràng với người lái xe bên cạnh. Là cô lấy lòng tiểu
nhân mà hoài nghi anh lợi dụng số mệnh xui xẻo của mình để chuộc lỗi với chị
anh. Là cô nghi thần ngờ quỷ lấy cái thứ xui xẻo đó để gán cho bản thân mình và
tình cảm của người khác. Rõ ràng là cô không đúng, nhưng không biết vì sao cô
vẫn có thể hùng Hồ đến thế này. Là cô, là cô, đều là cô!
Anh nghe cô cao giọng quát ở bên cạnh, im lặng điều
khiển tay lái. Đột nhiên anh hít một hơi thật sâu, quay ngoắt tay lái về bên
trái, táp cả chiếc xe vào vệ đường. Cô không kịp phản ứng với sự chuyển hướng
đột ngột, cả người đổ nhào khỏi ghế, đầu cũng bổ đến phía trước. Cô xoa đầu,
dựng người dậy, miệng đang há ra, muốn tiếp tục nói, lại nghe thấy giọng anh
buồn buồn: “Nếu như anh nói, anh không để ý nữa?”. Anh nắm chặt vô lăng, nhưng
không nhìn sang cô, ánh mắt vẫn hướng về phía trước, miếng ngọc phỉ thúy trên
cổ vì sự chuyển hướng đột ngột vừa rồi vẫn còn đang lắc lư.
“…”
“Cứ coi như những gì em muốn chỉ là đáp ứng được cái
tiêu chuẩn kia, cứ coi như em chỉ muốn có một người xui xẻo. Có lẽ, anh làm
được!” Dung túng c xấu của cô ư, dù gì đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên, anh
cứ cố gắng tiếp tục như vậy, có thể sẽ dễ dàng hơn chăng?
“…”
“Anh không muốn giận dỗi nữa.” Bởi vì, tự mình giận
dỗi với chính mình, tự mình không vượt qua được chính mình là điều rất đau khổ.
[1] Thanh mai trúc mã: túc nghĩa là chân, trong tiếng
Trung, túc và trúc âm đọc gần giống nhau, tác giả cố ý chơi chữ nên dùng như
vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT