Số
mệnh như một bánh xe khổng lồ lăn qua mặt đất nát vụn, trước nay đều không cho
người ta cơ hội chọn lựa, đương nhiên, ngoài việc chọn đần độn hay tỉnh táo.
Nhưng sự khác biệt giữa hai lựa chọn này chẳng qua cũng chỉ là cách nào khổ sở
hơn mà thôi, đối với kết quả chúng đều vô dụng như nhau.
.
Phi
Minh biết tin vẫn chưa được xuất viện lại khóc lóc kêu gào một trận nữa, khóc
đến cuối cùng không còn phát ra tiếng được nữa, khuôn mặt nhỏ tím lựng. Ầm ĩ
một hồi đến bác sỹ, y tá cũng phải chạy lại, sợ cô bé quá kích động khiến bệnh
tình chuyển biến xấu đành phải cho dùng thuốc một lần nữa, để cô bé khóc khàn
giọng kiệt sức dần dần lịm ngủ.
Trong
cả quá trình này Cát Niên trước sau chỉ đứng cách xa mấy mét đờ đẫn nhìn cảnh
tượng trước mắt. Cô không giúp gì được. Số mệnh như một bánh xe khổng lồ lăn
qua mặt đất nát vụn, trước nay đều không cho người ta cơ hội chọn lựa, đương
nhiên, ngoài việc chọn đần độn hay tỉnh táo. Nhưng sự khác biệt giữa hai lựa
chọn này chẳng qua cũng chỉ là cách nào khổ sở hơn mà thôi, đối với kết quả
chúng đều vô dụng như nhau.
Bác sĩ
nói, trước mắt vẫn chưa thể chuẩn đoán được khối u trong não Phi Minh là lành
tính hay ác tính, nhưng ít nhất có một điểm có thể khẳng định đó là khối u này
đã tồn tại từ lâu trong não cô bé, thậm chí có thể là ngay từ lúc mới sinh, và
có liên quan mật thiết với di truyền từ thế hệ trước. Về điểm này, bác sĩ đã
năm lần bảy lượt hỏi han về bệnh sử gia đình Phi Minh, sau khi được Cát Niên
cho biết bố đẻ cô bé thực ra cũng mắc bệnh động kinh bẩm sinh, bác sĩ lại càng
chắc chắn thêm luận cứ này bởi động kinh chính là một trong những dấu hiệu điển
hình trước khi u tế bào Glioblastoma trong não phát tác.
Cát
Niên thật sự muốn bác sĩ có thể nói thẳng cho cô biết phải làm thế nào mới cứu
được Phi Minh, nhưng ngay đến một bác sĩ dày dạn kinh nghiệm cũng không thể cho
cô một đáp án rõ ràng. Chưa vội nói đến là u lành hay u ác, nhưng đã phát triển
lớn đến như hiện tại, đương nhiên sẽ chèn ép hệ thần kinh, dẫn đến những phản
ứng sức khỏe liên hoàn, như các cơn đau càng ngày càng thường xuyên, nôn mửa và
động kinh, hơn nữa khối u còn có thể tiếp tục mở rộng, đến khi nó đã chiếm một
không gian nhất định, dù có lành tính cũng sẽ nguy hiểm đến tính mạng, còn hậu
quả đáng sợ của khối u ác tính thì càng không dám tưởng tượng.
Phương
án duy nhất trước mắt có lẽ chỉ có thể là phẫu thuật, nếu như phẫu thuật thành
công, hậu phẫu không tái phát thì đó là đại hạnh trong bất hạnh, nhưng có tái
phát hay không thì không ai có thể dự đoán nổi. Càng khó nghĩ hơn nữa là khối u
của Phi Minh nằm ở một vị trí tương đối nguy hiểm, cũng tức là nguy hiểm trong
phẫu thuật sẽ rất lớn, một khi đã phẫu thuật, cô bé có khả năng phục hồi sức
khỏe, nhưng cũng có khả năng chết ngay trên bàn mổ hoặc để lại di chứng dẫn đến
tàn tật suốt đời.
Vị bác
sĩ đã hỏi Cát Niên, dù gì cô cũng chỉ là cô đứa bé, cũng không biết liệu cô có
thể đại diện đứa bé đưa ra quyết định liên quan đến tính mạng này không.
Trước vấn đề này, Cát Niên thật sự nhất thời không biết nói gì. Trên danh
nghĩa, anh Tư Niên mới là cha nuôi của Phi Minh, danh chính ngôn thuận là người
giám hộ của cô bé, nhưng năm đó Tạ Tư Niên đưa ra quyết định nuôi đứa trẻ hoàn
toàn là để hoàn thành tâm nguyện của Cát Niên, trên thực tế anh không hề có bất
kỳ quan hệ gì với Phi Minh. Mấy năm đầu thỉnh thoảng anh cũng gửi vài món quà
cho Cát Niên và Phi Minh từ những nơi khác nhau, điều này đã quá đủ để Cát Niên
cảm kích, càng không thể yêu cầu gì hơn, bởi cô cũng biết anh Tư Niên từ nhỏ đã
không thích dừng một chỗ quá lâu, ghét nhất phải vướng bận, sau khi người anh
yêu qua đời, chỗ anh ở lại càng không cố định. Dù Cát Niên lúc này có cùng
đường nhờ anh Tư Niên giúp đỡ cũng không thể liên lạc với anh ngay được. Mấy
năm nay cô cũng chỉ biết tin tức anh họ đã từng đi tới những quốc gia xa xôi
nào đó qua các mẩu tin vụn vặt trên báo.
Còn về
người thân máu mủ duy nhất còn lại trên thế gian này của đứa trẻ, muốn tìm cô
ta cũng không khó, nhưng dựa vào hoàn cảnh hiện nay của Trần Khiết Khiết mà Hàn
Thuật nói hôm trước, Cát Niên cũng không dám liều. Sao cô có thể hy vọng vào
một đại tiểu thư gia cảnh thất bát, tất cả đều sống dựa vào nhà chồng đi chuốc
thêm sầu muộn vì một đoạn nghiệt duyên trong quá khứ. Bất kể là vì lời thề
trước đây hay vì sự yên ổn hiện tại, Trần Khiết Khiết cũng không thể nhận Phi
Minh, điểm này Cát Niên hiểu rất rõ, nếu như để Phi Minh biết được mẹ đẻ con bé
vẫn sống nhưng không chịu nhận con, hậu quả tuyệt đối nguy hiểm chí mạng, còn
tệ hại hơn cả để con bé ra sức ảo tưởng về bố mẹ hoàn mỹ của mình.
Cát
Niên nói với bác sĩ: “Chúng tôi cần thời gian để suy nghĩ, dù chỉ là một buổi
tối.” Nhưng chúng tôi là ai?
Lúc đưa
câu trả lời này, cô chỉ cảm thấy sâu sắc sự hèn nhát, bất lực trong mình, trong
khoảnh khắc tuyệt vọng nhất, cô cũng đã hiểu, cô là người ngoài, bất kể cô nuôi
dưỡng đứa bé bao năm, Phi Minh mãi mãi không thể là con cô.
Đêm đã
dần khuya, Phi Minh ngủ rất say, trên má vẫn còn vệt nước mắt. Cát Niên dém
chăn cho cô bé xong, một mình đứng trong khu vườn nhỏ trước cửa khu nội trú. Từ
cửa bệnh viện có thể nhìn ra xa con đường náo nhiệt phía trước mặt, lúc này đã
gần cuối năm, dù đã về đêm nhưng vẫn có rất nhiều người đang bận rộn mua hàng
Tết, Cát Niên nhìn không rõ nhưng cũng có thể tưởng tượng ra vẻ hạnh phúc trên
khuôn mặt của những người đó, tất cả sự náo nhiệt, hạnh phúc ấy chỉ cách vẻ đìu
hiu vắng vẻ trong bệnh viện một con phố.
Vu Vũ,
nếu là anh, anh sẽ làm thế nào?
Cát
Niên nhìn vào cõi hư không, lòng thầm hỏi.
Trần
Khiết Khiết rất khỏe mạnh, căn bệnh quái ác của Phi Minh, là do di truyền từ Vũ
Vũ, nếu như phỏng đoán của bác sĩ là chính xác, vậy thì rất có khả năng bệnh động
kinh của Vu Vũ cũng đến từ khối u não di truyền này, đáng tiếc lúc đó không ai
quan tâm đến chuyện này nên bí mật ấy cũng vĩnh viễn chôn vùi dưới lớp đất đá
theo anh.
Cát
Niên mở lòng bàn tay, một lần nữa nhìn lại đường chỉ tay của mình, nếu sự ra đi
của anh là không thể tránh khỏi, vậy sự cô độc của cô đã được chủ định, điều
này đối với một người tin vào số mệnh phải chăng sẽ dễ chịu hơn một chút?
Cát
Niên nhớ lại mình từng đọc được một câu văn của Vu Vũ viết nguệch ngoạc trong
vở toán: Sống rạng rỡ như hoa hạ, chết
tịnh mỹ như lá thu. Vu Vũ không phải người giỏi văn hoa
tu từ, Cát Niên từng đoán đây là một câu thơ của Thái Qua Nhĩ, hoặc do anh vô
tình nhìn thấy ở đâu, thấy sâu sắc nên tiện tay chép lại vào vở. Câu văn ấy vừa
hay lại khớp với giấc mộng hiệp khách anh từng mơ.
Nếu
thật như vậy, đến nay nhìn lại, Cát Niên có chút ngưỡng mộ Vu Vũ, lúc sống có
lẽ anh còn xa mới được rạng rỡ như hoa hạ, nhưng ít ra lúc cuối đời, chỉ trong
nháy mắt, mọi thứ đều trở nên tĩnh lặng, hệt như cảnh thảm chiến trong tiểu
thuyết võ hiệp, thanh gươm lóe sáng như vung lên đã thấy máu bắn trải năm bước.
Còn hơn chán một vai phụ nào đó, bị chém đứt một cánh tay vẫn ôm di cố, miễn
cưỡng thoi thóp chịu đựng hiện thực.
Chỉ có
Phi Minh quá đáng thương. Đứa trẻ này chưa từng được hưởng sự quan tâm của số
mệnh nhưng lại bắt buộc phải chịu đựng nỗi bất hạnh vượt quá mức chịu đựng của
cô bé. Cát Niên nghĩ như vậy, lòng lại càng thấy buồn rầu.
“Con bé
còn quá nhỏ, anh không thể đem nó đi được.” Cát Niên nói với Vu Vũ.
Chỉ có
tiếng gió thổi qua những cành cây khô đáp lại cô… và cả tiếng bước chân rất
nhẹ.
Cát
Niên lập tức quay đầu lại nhìn quanh, lại là Hàn Thuật đang đứng trên bậc thềm
phía sau cách cô mấy bước.
Cô
không ngờ đã muộn thế này Hàn Thuật còn xuất hiện ở bện viện, nhưng từ thần sắc
xen lẫn giữa kinh hoàng, đau đớn và xót xa của anh, Cát Niên hiểu mình không
cần giải thích gì thêm, chắc hẳn anh đã nghe tin từ bác sĩ hoặc một y tá nào
đó.
Không
hiểu vì sao, trong khoảnh khắc quay lại thấy anh, Cát Niên vốn đã bình tĩnh mặc
nhiên chấp nhận cơn ác mộng lại đột nhiên xúc động muốn khóc, có lẽ là do thất
vọng, có lẽ là do sự đau khổ của anh làm tăng thêm cảm xúc chân thật của hiện
thực tàn khốc này, có lẽ chỉ mình cô đứng trong gió quá lâu... cô vội vàng quay
đầu lại bước qua anh trở lại phòng bệnh. May mắn sao, lần này Hàn Thuật yên
lặng một cách kỳ lạ.
.
Lịch
trị liệu của Phi Minh vào buổi sáng không nhiều, Cát Niên nhân thời gian rảnh
tới cửa hàng đồ vải một chuyến, tìm gặp giám đốc, khó khăn lắm mới đưa ra được
đơn xin thôi việc. Công việc này là nguồn thu nhập duy nhất của cô mấy năm nay,
cũng từng là chiếc phao cứu mạng cô. Trong lúc cùng đường, chỉ có cửa hàng thu
nạp cô, không để ý đến quá khứ của cô, thậm chí giám đốc còn cho cô giữ chức
cửa hàng trưởng, vì vậy bấy lâu nay Cát Niên vẫn luôn hết lòng tận tụy với công
việc, ngoài chăm sóc Phi Minh, mọi tâm tư cô đều dốc hết vào công việc này.
Bỏ việc
đương nhiên không phải cô tình nguyện, nhưng hiện giờ đâu còn cách nào khác. Bố
mẹ cả đời này có lẽ sẽ không nhận cô nữa, cô không người thân, cũng chẳng có
bạn bè để nhờ vả, mà tình trạng sức khỏe của Phi Minh bây giờ không thể không
có người bên cạnh chăm sóc, cho dù có phẫu thuật hay không, về sau chắc chắn
ngày càng cần nhiều thời gian hơn để ở bên lo liệu cho cô bé, hết lần này đến
lần khác xin nghỉ ở cửa hàng cũng không thể là biện pháp lâu dài.
Hôm qua
bác sĩ đã giục đóng tiếp tiền trị liệu và nằm viện cho Phi Minh, vạn bất đắc dĩ
Cát Niên đành phải dùng đến chiếc thẻ ngân hàng Hàn Thuật dúi vào tay cô. Cát
Niên thật sự không muốn dùng tiền của Hàn Thuật, làm như vậy dễ khiến Hàn Thuật
nảy sinh cảm giác sai lầm, dường như giữa hai người vì vậy lại càng có nhiều
những mối dây liên kết khó lòng cắt đứt, mà những mối dây ấy Cát Niên lại ra
sức muốn cắt, tựa như bước vào một căn phòng cũ bụi bặm đóng lâu ngày, chỉ sơ ý
một chút là khắp tay, khắp mặt đều vương đầy mạng nhện, đám mạng nhện đó trong
suốt, nhìn không ra, cũng chưa chắc đã sờ thấy được, nhưng cô cảm nhận được sự
khó chịu vừa dính vừa vướng ấy, cô cố xé cố kéo nhưng vẫn không được, như thể
bản thân lại một lần nữa trở thành con côn trùng nhỏ bé giãy giụa bất lực trên
tấm mạng.
Cô đồng
ý thừa nhận mình không đủ rộng lượng, chuyện đã qua lâu vậy rồi, còn gì mà
không thể phó mặc cười một cái? Nhưng cô không còn cách nào, cô có thể không
oán hận chửi rủa Hàn Thuật, cũng có thể thuyết phục bản thân không đem đau khổ
trong qua khứ đổ lỗi cho anh. Cát Niên tin vào số mệnh, cô tin Hàn Thuật chỉ là
một cánh tay đổ thêm dầu vào lửa của số phận. Nhưng không hận không có nghĩa có
thể xoa bằng quá khứ, chỉ cần nhìn thấy gương mặt anh, Cát Niên không ngăn nổi
mình nghĩ, anh ta vẫn sống, nhưng Tiểu hòa thượng đã đi đâu rồi? Mặc cô cố biện
giải trăm lần, cuối cùng vẫn không thể bình tâm. Nhưng sức khỏe của Phi Minh
bày ra trước mắt, thậm chí là tính mạng của cô bé, đem chuyện đó ra so sánh còn
gì quan trọng hơn nữa đây?
Cát
Niên cũng không ngờ tới, giám đốc nghe xong lý do cô muốn thôi việc liền không
chấp nhận, chỉ nói cho cô nghỉ vô thời hạn, bất kể lúc nào đợt nghỉ phép kết
thúc, cô đều có thể quay lại làm việc.
Cát
Niên quá bất ngờ, năm lần bảy lượt cảm ơn rồi cũng không đợi nghe hết mấy lời
thăm hỏi quan tâm của các bạn đồng nghiệp liền vội vàng trở lại bệnh viện. Lúc
đó đã gần đến giờ ăn trưa, cô không kịp làm cơm, cũng nhỡ mất báo cơm với bệnh
viện, đành tìm một quán ăn có vẻ sạch sẽ gần đó mua tạm hai hộp cơm.
Từ
ngoài phòng bệnh, Cát Niên đã ngửi thấy mùi canh gà ngào ngạt, cớ ngỡ là do bà
ngoại cô bé giường bên mang đến, nào ngờ vừa đẩy cửa bước vào đã thấy có ba
người đang đứng quây quần bên đầu giường Phi Minh.
Cảm
giác đầu tiên của Cát Niên chỉ là kinh ngạc, còn ai có thể tới thăm Phi Minh
chứ? Vài giây sau cô mới ngỡ ngàng nhận ra, đó chẳng phải ba “ai” xa lạ, người
thanh niên đang đứng kia chẳng phải Vọng Niên hay sao? Ông Tạ Mậu Hoa ngồi bên
thành giường còn mẹ Cát Niên đang một tay bê bình giữ ấm đựng canh, một tay
dùng thìa bón cho Phi Minh. Đã rất lâu không gặp, Cát Niên lại quá bất ngờ, đến
nỗi không thể nhận ra những người thân ruột thịt của mình qua cái nhìn đầu
tiên.
Cô
không hiểu tại sao bố mẹ và Vọng Niên biết tin Phi Minh bị bệnh, lại còn đến
thăm thế này, trong hoàn cảnh quá bất ngờ, cô chỉ đành đứng như trời trồng
trước cửa, không biết phản ứng ra sao. Vợ chồng Tạ Mậu Hoa và Vọng Niên cũng đã
nhận ra sự xuất hiện của cô, ngây người giây lát rồi đều từ từ đứng lên, không
hẹn mà cùng nhìn về phía cô.
Có lẽ
mọi người đều cảm thấy thật khó để mở lời.
“Cô ơi,
ông ngoại, bà ngoại và cậu tới thăm cháu này.” Phi Minh nuốt miếng canh trong
miệng, trọ trọe phá vỡ cục diện bế tắc giữa bốn người, Cát Niên có thể nhận ra
vẻ hoảng hốt vì được chăm sóc quá ân cần trên khuôn mặt con bé. Phi Minh chỉ
được gặp “ông ngoại” “bà ngoại” và “cậu” có một lần, chuyện đó cũng đã từ gần
hai năm trước, lúc đó nghe nói có thể gặp người nhà của cô, và cũng là người
nhà của mình, con bé đã vui mừng sung sướng biết bao. Nhưng lần gặp đó lại kết
thúc trong sự không vui, lạnh nhạt giữa những người lớn, từ đó về sau Phi Minh
không còn được biết thêm tin tức gì về mấy “người nhà” từ cô nữa. Ban đầu con
bé còn hỏi mấy lần nhưng đều bị Cát Niên nói vòng vo cho qua nên về sau cũng
chẳng nhắc đến. Cát Niên cho rằng trẻ con ở độ tuổi đó sẽ quên rất nhanh, nào
ngờ con bé vẫn còn nhớ như in từng người, ngay đến vẻ hồ hởi, thân thiết như
được gặp người thân trong ánh mắt nó vẫn hệt như xưa.
“Bố,
mẹ, Vọng Niên…” Hóa ra đến xưng hô cũng đã trở nên xa lạ.
Bố cô
không nói gì, mẹ cô đặt bình canh trong tay xuống, lấy tay dém hai bên chăn,
cũng có vẻ gượng gạo, “Nghe nói con bé bị ốm, mẹ mang gà tần sâm Hoa Kỳ tới,
bồi bổ sức khỏe.”
Phi
Minh nhìn Cát Niên nói: “Đúng thế cô ơi, canh của bà ngon lắm.”
Cát
Niên khẽ khàng đặt hộp cơm lạnh ngắt xuống chiếc bàn phía sau người, nhìn Phi
Minh cười: “Thế à? Thế Phi Minh phải uống nhiều một chút nhé… đã cảm ơn ông bà
với cậu chưa?”
“Cháu
quên mất, cảm ơn ông…”
“Không
cần đâu không cần đâu, chúng ta chỉ tiện ghé qua thăm thôi.”
“Cô ơi,
ông nói không cần nữa.”
“Phi
Minh, cháu phải mời ông bà ngồi xuống chứ.”
Bố mẹ
cô nghe nói vậy đều ngồi lại chỗ cũ, mẹ cô xoa xoa tay Phi Minh, “Con
bé này rất lanh lợi lại hiểu chuyện, cô con cũng biết dạy con đấy.”
Trong
lúc bà nói, Cát Niên lấy cốc giấy rót nước, lặng lẽ đưa lại cho ba người. Khi
đưa cốc đến trước mặt bố, cô khẽ cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào người bố đã
rất nghiêm khắc với mình từ nhỏ.
Bố cô
đón lấy chiếc cốc, cũng có vẻ gượng gạo, ông hắng giọng vài tiếng, do dự hồi
lâu mới nói với Phi Minh: “Phi Minh, giúp ông cảm ơn cô con.”
Phi
Minh nhìn hết người này đến người kia, con bé không hiểu sao mấy người lớn đứng
gần nhau như vậy lại phải trao đổi truyền đạt thông qua mình, thứ cảm xúc khó
nói thành lời bị chôn sâu đã mười một năm nay và sự xa cách không sao xóa mờ
suốt 29 năm ấy, một đứa trẻ nhỏ tuổi sao có thể hiểu nổi.
Cát
Niên đón bình canh trong tay mẹ, chậm rãi bón tiếp cho Phi Minh. Cô đã thử mỉm
cười với ba người thân của mình, nhưng mỉm cười xong, giữa bọn họ ngoài mấy câu
khách sáo “Mời ngồi”, “Cảm ơn”, “Không có gì” ra cũng chẳng tìm nổi lời nào
khác. Vừa nãy khi ngồi trên xe buýt, Cát Niên còn nghĩ như đang nằm mơ, giả như
cô là người phụ nữ bình thường, giả như cô còn có người thân giúp đỡ lo liệu,
có lẽ hiện giờ không đến nỗi bất lực như vậy. Nhưng giờ đây, bố mẹ và em trai
đã xa cách quá lâu bỗng nhiên từ đâu xuất hiện bên cô, ngoài cảm giác gượng gạo
không yên, thật sự cô không còn cảm giác nào khác.
Cát
Niên sợ mọi người thấy cô bưng bình canh khẽ run run, ngay đến thở cũng không
dám thở mạnh. Trước nay cô luôn là đứa trẻ chỉ sợ bất cẩn phạm lỗi, chưa từng
cứng đầu làm bừa trước mặt bố mẹ. Dù cho năm đó có toàn tâm toàn lực tỏ ra
ngoan ngoãn, nghe lời thế nào, cuối cùng vẫn không tránh khỏi khiến bố mẹ thất
vọng tuyệt đối, vì vậy những người thân thiết nhất với cô mới không chút do dự
vứt bỏ cô ngay lúc cô cần sự giúp đỡ nhất. Cô một mình sống cô độc qua mấy năm
nay, sống cho tới bây giờ, từ trong sâu thẳm đã sớm coi mình là trẻ mồ côi.
“Cô ơi,
uống nữa cháu nôn mất.” Không biết từ lúc nào cô đã bón cho Phi Minh nửa bình
canh gà, trong không khí im lặng kỳ lạ Phi Minh mới dè dặt mở lời. Lúc này Cát
Niên mới như tỉnh cơn mê đặt vội bình canh xuống, lấy giấy ăn lau miệng cô bé,
“Dựa vào gối nằm một chút đi, bình truyền còn một chai nữa là hết rồi.”
Phi
Minh nhắm mắt rồi lại mở ra, “Cô ơi, ông bà đã phải đi chưa ạ?”
Mẹ Cát
Niên cười nói: “Con cứ ngủ đi, bà nói chuyện với cô đã.” Nói xong bà hạ giọng
ra hiệu cho Cát Niên, “Con ra đây một lát, mẹ có vài câu muốn nói với con.”
Vọng
Niên ở lại bên cạnh Phi Minh, bố mẹ và cô cùng đi ra bên ngoài phòng bệnh, Cát
Niên cố ý bước thêm mấy bước về phía cuối hành lang, tránh xa cửa phòng.
“Bố,
mẹ…” Họ đã từng nói không có đứa con gái như cô, vì vậy Cát Niên luôn hoảng sợ
khi thốt ra hai từ này. Vẫn như xưa nay, mỗi khi căng thẳng cô lại đưa hai tay
ra sau vặn vẹo, “Con không ngờ hai người lại đến… cảm ơn bố mẹ đã đến thăm Phi
Minh.”
Mẹ cô
thở dài, “Sao lại mắc phải bệnh thế này, thật không biết đã tạo nghiệt chướng
gì.”
Cát
Niên nghe đến “tạo nghiệt chướng”, trong lòng bất giác thấy buồn, chỉ cúi đầu
im lặng.
Mẹ cô
thấy vậy liền kéo tay áo con gái, hạ thấp giọng, “Mẹ hỏi con một chuyện, con và
Hàn Thuật, chính là con trai chánh án Hàn ấy, là chuyện thế nào?”
Cát
Niên thầm nghĩ, quả nhiên anh ta.
“Anh ta
nhờ bố mẹ tới ạ?”
“Mẹ hỏi
giữa con và cậu ta rốt cuộc có chuyện gì? Vô duyên vô cớ sao cậu ấy lại quan
tâm đến chuyện của con như thế?”
“Vậy
con nên cảm ơn sự quan tâm của anh ta.” Cát Niên lầm bầm nói.
Mẹ cô
thấy bộ dạng chuyện chẳng liên quan gì đến mình của cô, dường như có chút nôn
nóng, “Con đừng giả ngốc nữa, mẹ và bố con vẫn chưa mù đâu, bố mẹ có thể thấy
rõ ý tứ trong hành động của cậu ấy. Mẹ đã nghi nghi rồi, hồi trước con còn đi
học, cậu ấy thỉnh thoảng lại gọi điện đến, con còn lừa mẹ là gọi đến hỏi bài,
từ nhỏ đã biết nói điêu rồi!”
“Những
gì con nói đều là nói điêu như thế, vậy mẹ nói xem mẹ nhận ra ý tứ gì?”
“Mẹ chỉ
hỏi con một câu thôi, đứa bé nằm trong kia có phải là của con và con trai nhà
họ Hàn hay không?”
Câu
chất vấn dứt khoát của mẹ khiến Cát Niên bất giác đỏ ửng mặt, chỉ biết ra sức
lắc đầu, giọng run run phủ nhận, “Không…không
phải… tuyệt đối không phải…”
“Không
phải con sinh ra sao con phải sống chết nuôi nó chứ? Không có liên quan gì đến
nhà họ Hàn cậu ấy liệu có đau lòng như vậy không? Cát Niên, đã bao năm như vậy
con vẫn còn gạt mẹ? Trước mặt mẹ và bố con, con có dám nói con không có quan hệ
gì với cậu ấy không?”
Cát
Niên cắn chặt môi, nói giọng kiên quyết, “Con và Phi Minh không có nửa chút
quan hệ với Hàn Thuật.”
Chút hy
vọng mong manh vụt qua gương mặt mẹ cô, bà vừa đi lững thững vừa nói: “Không
phải con trai họ Hàn, trừ phi… trừ phi là con của thằng họ Vu đoản mệnh đó…”
“Mẹ
không được nói anh ấy như thế!” Cát Niên đột nhiên cắt ngang lời mẹ, trước cơn
bùng nổ của đứa con gái vốn ôn hòa nín nhịn, mẹ cô dường như khựng lại, hồi lâu
không nói nổi lời nào. Cát Niên cúi đầu hồi lâu, nước mắt vẫn cứ chảy ra, cô
quay mặt đi, giọng van xin, “Mẹ, mẹ đừng quản nữa, đây là chuyện của con.”
“Từ nhỏ
con đã thích đâm đầu vào ngõ cụt, con xem giờ con đã thành ra thế nào? Chuyện
trước kia chúng ta tạm không nhắc lại, nhưng Hàn Thuật bây giờ vẫn còn tình cảm
với con, con còn hồ đồ cái nỗi gì nữa? Bản thân con quá khứ thế nào con không
biết ư? Mẹ cũng là phận đàn bà mẹ biết, con không thể cả đời cứ sống như thế
này được!”
Bố cô
nãy giờ im lặng cũng lên tiếng, “Nếu như cậu ấy thật có ý… Cát Niên ơi là Cát
Niên, con còn muốn thế nào nữa? Chúng ta cũng già rồi, không lo nổi cho con
nữa…”
Cát
Niên chỉ im lặng khóc, cô mơ hồ nhớ lại con ngõ trước cửa nhà đầy xác pháo đỏ
rực khi có kết quả thi đại học. Đó là lần duy nhất trong ký ức bố mẹ nở nụ cười
vì cô, lúc đó tóc hai người vẫn còn đen, giờ hai mái đầu đã lất phất hoa sương.
Cô cũng đã từng muốn trở thành niềm tự hào của bố mẹ, kết quả lại trở thành nỗi
nhục nhã hổ thẹn nhất của họ. Bất kể trước đây đâu là nhân đâu là quả, cô không
phải là một đứa con ngoan, đến bây giờ vẫn khiến bố mẹ phải lo lắng, nhưng cảm
giác có người lo lắng đúng là đã lâu không có.
“Nghe
bố mẹ đi, Hàn Thuật luận về tướng mạo, tài năng, thân phận, có điểm nào không
xứng với con, mẹ không quan tâm đứa bé kia có phải là con và cậu ấy sinh ra hay
không, cậu ấy có lòng với con, con còn cầu gì nữa?”
“Mẹ,
con và anh ấy…”
“Cứ coi
như con không nghĩ đến bản thân thì cũng nên suy nghĩ cho em con chứ. Vọng Niên
giờ đang lái xe cho chánh án Hàn chắc con cũng đã biết. Em trai con ít học, tìm
được công việc này thật không dễ dàng gì, đây cũng là vì nhà họ Hàn còn nghĩ
đến chúng ta. Gần đây bố con nghe nói trên tòa án có hai chỉ tiêu chuyển vào
biên chế, chỉ cần Hàn Thuật sẵn lòng giúp, ông Hàn cũng…”
Cát
Niên nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn hai người đã sinh thành ra mình.
“Vọng
Niên lái xe xho nhà họ Hàn? Chỉ tiêu biên chế?” Dường như cô đã hiểu.
Cô cứ
nhìn họ như vậy, như thể nhìn hai người xa lạ. Thực ra cũng không có gì lại
lẫm, bọn họ không phải vẫn luôn như thế này ư?
Vọng
Niên… Hóa ra cả nhà họ rồng rắn kéo đến đây thăm Phi Minh, ra sức gán ghép cô
và Hàn Thuật, chẳng qua cũng vì Vọng Niên. Chút cảm động ấm áp đáng thương
trong lòng Cát Niên khi nãy giờ đang lạnh ngắt, chết đi, tan rữa… từng chút
một.
Cát
Niên thầm nghĩ, con người vì sao mà thất vọng, chẳng phải vì chúng ta vẫn luôn
ấp ủ những hy vọng hão huyền hay sao, vậy nên những ảo tưởng mới “không bao giờ
chết.” Trong khoảnh khắc này cô cảm thấy thực ra tuyệt vọng có lúc lại là
chuyện tốt, chí ít lần sau sẽ không mắc phải sai lầm một lần nữa.
“Nhà họ
Hàn là gia đình đứng đắn, gia giáo rất nghiêm, con với Hàn Thuật thì bố mẹ yên
tâm rồi. “
Cát
Niên không khóc nữa, cô ngậm nước nước rồi cố cười, “Bố, bố thật sự nghĩ nhà họ
Hàn đứng đắn là vậy lại để con trai họ kiếm một người như con ư?”
Tạ Mậu
Hoa nhất thời cứng họng.
Mẹ cô
lập tức tiếp lời, “Đấy là chuyện về sau, chỉ cần tình cảm giữa các con tốt, cậu
ấy đối với con tốt…”
“Vậy
tức là coi như anh ấy có không lấy con cũng không sao cả, chỉ cần giúp được
Vọng Niên vào biên chế?”
Cởi bỏ
lớp áo chứa chan tình cảm bên ngoài, nói thẳng vào vấn đề, thực ra cũng chỉ đơn
giản là thế. Đều nói trên đời này làm gì có bố mẹ không yêu con, nhưng đối với
Cát Niên, đó chẳng qua cũng chỉ là lời nói dối kinh điển.
Vợ
chồng Tạ Mậu Hoa đều không nói thêm gì, sự im lặng thừa nhận này khiến đôi bên
đều cảm thấy khó xử.
Cát
Niên vốn định bỏ qua, coi như bọn họ chưa từng tới đây, tất cả trở lại điểm ban
đầu, có chuyện gì mà không thể. Cô nghiêng người lách qua bọn họ, chậm rãi bước
vài bước, nhưng quá nhiều thứ đang mắc nghẹn trong cổ họng, cô nuốt xuống không
nổi.
Cô hít
một hơi thật sâu, quay người lại, thản nhiên vô cảm nói với vợ chồng Tạ Mậu
Hoa: “Đúng rồi, đứa trẻ đó tuy không phải con sinh ra, nhưng hai người không
muốn biết cái đêm xảy ra chuyện mười một năm trước con đã đi đâu, đứa con trai
được gia đình họ Hàn đứng đắn dạy dỗ đã thừa lúc con uống say làm những chuyện
gì bất chính với con sao?”
Chuyện
xấu xa từ bao năm như một quả bom bị phát nổ, cô không nên lật lại, nhưng ngay
đến một người vốn giỏi thuyết phục bản thân như cô cũng không thể vượt qua nổi
cái hố này. Người đứng trước mặt là bố mẹ đẻ của cô, sao bọn họ có thể đối xử
với cô như thế, khiến lòng cô sao có thể không oán hận chút nào.
Vợ
chồng Tạ Mậu Hoa ưa thể diện là vậy, nhưng Cát Niên muốn xé tan bộ mặt an nhiên
đạo mạo ấy của họ, mọi việc đến nước này cô còn màng gì nữa?
Hai
người bọn họ đứng đờ tại chỗ, hồi lâu mẹ cô mới nhìn quanh bốn phía, hoảng hốt
lúng túng hỏi: “Trước đây sao con không nói?”
Sao
không nói? Cát Niên nhớ lại ngày hôm đó khi cô xiêu vẹo bước ra khỏi căn nhà
nghỉ cũ nát, không phải cô chưa từng nghĩ đến sà vào lòng cha mẹ khóc một trận
thật lớn, nhưng cô biết bọn họ sẽ nói thế nào, họ sẽ nói không có mùi thì ruồi
có bâu không, nếu như mày là một đứa con gái đứng đắn liệu người ta có đạt được
ý đồ không, bọn họ sẽ nói việc đã xảy ra rồi, chuyện xấu trong nhà không thể
truyền ra ngoài kẻo không có mặt mũi nào nhìn người khác, công tử nhà họ Hàn đã
để ý đến cô, nói cách khác thì đó là phúc phận của cô.
Trước
kia cô đã nghĩ rõ ràng như vậy, sao hôm nay lại hồ đồ thế này.
Cát
Niên nhìn thấy Đường Nghiệp tay xách giỏ hoa quả tới thăm, từ xa anh đã chứng
kiến cảnh tượng chẳng mấy vui vẻ này nên đang định tránh đi, nhưng Cát Niên lại
như trông thấy vị cứu tinh, chạy vội lại bên anh, đỡ lấy giỏ đồ trong tay anh
rồi lau khóe mắt, cười rạng rỡ, “Sao anh đã tới rồi?”
Hôm đó
dường như Phi Minh đã ngủ một giấc rất dài, cô bé chỉ biết, ông bà và cậu đã đi
cả rồi, còn cô Cát Niên lại dẫn đến cho cô bé một chú Đường Nghiệp thú vị không
kém.
Hai
ngày sau Hàn Thuật mới quay lại, anh hăm hở mang đến một bộ cốc hình thù kỳ
quái, anh, Cát Niên và Phi Minh mỗi người một cái.
“Cốc
giấy có mùi kinh lắm.”Anh nói.
Thấy
Cát Niên chẳng mấy hứng thú, anh lại cầm chiếc cốc của Cát Niên đưa lên trước
mặt cô, cười nói: “Anh chọn lâu lắm đấy, em xem, hình vẽ trên cốc rất hợp với
em.”
Cát
Niên liếc qua hình vẽ hoạt hình rối mù trên chiếc cốc, “Tôi không hợp với nó
đâu.”
Hàn
Thuật bị dội gáo nước lạnh, đành đặt ngay ngắn chiếc cốc rồi ngồi xổm xuống
ngang gối Cát Niên, ngẩng đầu lên nhìn cô.
Tư thế
này và khoảng cách quá gần khiến Cát Niên cảm thấy không tự nhiên, cô vội né
người ra phía sau.
“Người
nhà em đến rồi à? Vì chuyện đó mà không vui?” Hàn Thuật hỏi.
“Đúng
là anh.” Cát Niên không biết nên nói gì, “Rốt cuộc anh đã nói gì với họ?”
“Anh
chẳng nói gì cả. Thật đấy!” Lúc này Hàn Thuật mới nhận ra chiều hướng của sự
việc có lẽ không như mình dự liệu, anh thấy hơi bất an, “Anh chỉ đến tìm em
trai và bố mẹ em, nói với họ Phi Minh bị bệnh, họ là người nhà của em, anh
không mong bọn họ phải làm gì cho em, chỉ cần chịu đến thăm, ít ra cũng hỏi một
tiếng: Cát Niên, con sống có tốt không? Như thế là quá đáng sao? Lẽ nào anh lại
sai rồi?”
Cát
Niên nghe xong rất lâu sau vẫn không có phản ứng gì, Hàn Thuật trong lòng lại
càng không biết đâu mà lần.
“Em nói
anh nghe, có phải bọn họ lại bắt nạt em không? Anh thật không chịu nổi bọn họ
mà, từ nhỏ bọn họ đã không đối tốt với em. “
Lâu
sau, Cát Niên mới cười chua chát, “Hàn Thuật, trước đây em cứ nghĩ anh là đồ
ngốc…”
Hàn
Thuật bật cười, bất giác có chút mong đợi.
“Và bây
giờ?”
“Giờ em
mới biết, anh quả nhiên là đồ ngốc.”
Hàn
Thuật vẻ như không cáng nổi, hậm hực đứng dậy.
“Anh đi
tìm Vọng Niên mà không sợ bố mẹ anh biết anh đang làm gì sao?” Hồi nhỏ món “gậy
tre xào thịt” mỗi khi bác Hàn dạy dỗ con trai đã quá quen thuộc với những gia
đình trong khu.
Hàn
Thuật xoa xoa khuôn mặt cứng đờ, “Dù gì cũng chẳng giấu được, anh cũng chẳng
muốn giấu, bố mẹ lập tức sẽ biết thôi. “
“Vì
sao?”
“Vì
bệnh của Phi Minh bắt buộc phải chuyển viện, anh đã liên lạc với Bệnh viên Nhân
dân số 1 rồi, ở đó có các thiết bị trị liệu tốt nhất dành cho chứng bệnh này,
còn có cả bác sĩ khoa não uy tín nhất tỉnh, Tôn Cẩn Linh, cũng chính là mẹ
anh.”
.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT