Cô
nhận ra mình lại mắc sai lầm một lần nữa, cũng như trước kia rất nhiều lần đối
diện với sự sợ hãi, cô đều cho rằng mình đã chuẩn bị đầy đủ, thực ra đều không
phải.
.
Sáng
sớm hôm sau, Cát Niên thức dậy trên chiếc giường xếp tồi tàn bệnh viện cho
mượn, đánh răng rửa mặt xong xuôi, cô gọi điện về cửa hàng xin nghỉ một ngày,
quay lại đã thấy Phi Minh tỉnh rồi.
Thực ra
Phi Minh không hề mở mắt, Cát Niên nhận ra con bé đã thức dậy qua đôi mắt nhắm
còn chặt hơn cả lúc ngủ và hàng lông mi khẽ run run. Trước đây rất lâu, Cát
Niên cũng từng là một đứa trẻ thích giả vờ ngủ, khi bố mẹ ngồi bên cạnh bàn bạc
về đứa em trai sắp chào đời, khi bác gái và bác trai lớn tiếng chửi mắng nhau,
cô cũng từng cố nhắm nghiền mắt như vậy, càng muốn ngủ càng khó chìm vào giấc
mơ. Về sau bên cạnh cô có thêm Vu Vũ, hai người thường nằm trên bãi cỏ gần cây
lựu, ánh mặt trời xuyên qua hàng mi nhắm chặt, tạo thành một quầng sáng đỏ cam
trên nền tối. Tiếng thở của Vu Vũ ngay bên cạnh, dài và đều đặn, cô cố điều
chỉnh nhịp thở của mình cho trùng với anh nên không sao ngủ nổi, trong đầu toàn
mùi cỏ xanh nhè nhẹ, còn cả mùi ánh dương chiếu trên những cành tùng. Thỉnh
thoảng lại có một chiếc lá rơi xuống mặt cô ngưa ngứa, nhưng cô không muốn đánh
thức người bên cạnh, chỉ chun mũi chịu đựng, lúc này liền nghe tiếng Vu Vũ cười
ha ha… Hàn Thuật nói, Phi Minh không giống cô chút gì, đấy là điều đương nhiên,
nhưng Cát Niên dường như lại có một khoảnh khắc thế này, nhìn thấy chính mình
qua Phi Minh, suy cho cùng cũng là cô nuôi đứa bé lớn.
Cô ngồi
bên mép giường gọi khẽ, “Phi Minh, tỉnh rồi à?”
Phi
Minh chẳng mảy may động đậy, nhưng chỉ vài giây sau, giọt nước mắt bằng hạt đậu
đã từ từ lăn xuống qua khóe mắt nhắm nghiền.
“Đói
bụng rồi hả? Để cô đi mua đồ ăn sáng nhé, cháu thích ăn gì?”
“Đừng
khóc mà, có phải vẫn còn đau chỗ nào không?”
“Phi
Minh, cháu có nghe thấy cô nói không?”
Mặc kệ
Cát Niên bên cạnh nói hết nước hết cái, Phi Minh dường như không thể làm gì
khác ngoài việc khóc.
“Cháu
đợi nhé, để cô gọi bác sĩ.” Cát Niên sợ cô bé có triệu chứng gì không quan sát
được, không kiên nhẫn nổi nữa bèn đứng lên.
Nhưng
đúng lúc này Phi Minh bắt đầu oà khóc dữ dội, cô bé ra sức lắc đầu trên gối,
mắt vẫn không chịu mở ra, miệng gào khóc: “Cháu không cần bác sĩ, không cần bác
sĩ… cháu không bị bệnh.”
Cát
Niên hơi hoảng hốt, tay chân lóng ngóng lau nước mắt cho Phi Minh, “Được rồi,
cháu không bị bệnh, vậy trước tiên cháu mở mắt ra nhìn cô đã nào.”
Giọng
Phi Minh xen lẫn tiếng nấc nghẹn, “Cháu không mở mắt đâu. Cháu mở mắt rồi giấc
mơ này đều biến thành sự thật hết. Cô giáo đang giục cháu rồi, cháu phải đi
biểu diễn… tiết mục sau là của bọn cháu rồi…”
“Cháu
tỉnh dậy rồi chúng ta ra viện, đến lúc đó vẫn có thể biểu diễn mà.”
“Cô lừa
cháu, chẳng ai muốn cháu biểu diễn nữa, mọi người đều nhìn thấy bộ dạng kỳ quái
của cháu rồi, Lý Đức cũng thấy rồi…”
Cô bé
khóc lóc đến tuyệt vọng, hai tay nắm chặt hai bên mép ga, trái tim Cát Niên
cũng dần dần bị bóp nghẹt trong tiếng gào khóc ấy. Không phải cô không hiểu sự
đau lòng của Phi Minh, đối với một đứa trẻ như Phi Minh đòn giáng này chắc chắn
trầm trọng đến mức không thể cứu vãn nổi.
Y tá
đến rồi lại đi, người nhà của các bệnh nhân khác cùng phòng cũng có lòng tốt
giúp Cát Niên dỗ dành một chập nhưng chẳng ăn thua gì, chỉ đành bó tay đứng
nhìn. Cát Niên cũng không khuyên nhủ nữa, chỉ ngồi một bên nhìn Phi Minh ra sức
khóc lóc, đến khi con bé không còn sức nữa, cũng chẳng còn nước mắt mà khóc
nữa, chỉ còn lại tiếng thút thít ngắt quãng. Cô ghét cay ghét đắng bản thân
mình lúc này, nếu như cô thông minh hơn một chút có lẽ đã có thể khiến Phi Minh
nhẹ nhõm đi phần nào, không như bây giờ, chẳng làm nổi cái gì.
Bác sĩ
cũng vào dặn dò mấy lần rằng nên đưa Phi Minh đi chụp CT, nhưng con bé đang
trong tình trạng này, thực sự không phải thời điểm thích hợp để khám bệnh. Cát
Niên đang bó tay kéo dài thời gian, Hàn Thuật liền xuất hiện như một cơn gió,
chẳng nói chẳng rằng mở chiếc hộp trên tay, đem mấy thứ đồ chơi bát nháo trong
đó bày hết lên chiếc tủ đầu giường.
Có lẽ
cũng đã nhận ra tình trạng bê bết của Phi Minh lúc này, anh đưa mắt ra ý hỏi
Cát Niên, cô chỉ cúi đầu.
Hàn
Thuật hắng giọng vài cái, ngồi xuống bên Phi Minh, “Tiểu mỹ nữ, xem chú mang gì
đến cho cháu này.”
Thật
không ai có thể ngờ, Phi Minh vừa nghe thấy tiếng anh ngay gần liền giật mình
ngồi hẳn dậy, ôm chầm lấy anh, vừa gọi “chú Hàn Thuật” vừa bắt đầu gào lên khóc
lớn. Hàn Thuật nhìn sang Cát Niên, vội vàng vỗ vỗ lưng Phi Minh dỗ dành: “Có
chuyện gì đáng phải đau lòng thế chứ, mặt nhăn lại vì khóc kìa, xấu quá… Đừng
khóc nữa nào, nước mũi dây hết lên áo chú rồi đây này, lát nữa chú Hàn Thuật
làm sao đi làm đây?”
Phi
Minh nào thèm để ý đến chuyện đấy, càng khóc to hơn, “Cháu không thể đến trường
được nữa rồi, mọi người đều nhìn thấy rồi.”
“Nhìn
thấy gì cơ?” Hàn Thuật cố ý ngây ngô hỏi.
Phi
Minh không muốn trả lời, tiếng khóc lại càng thương tâm.
“À…
cháu nói chuyện tối qua chứ gì, chú nghe kể rồi.” Hàn Thuật kéo dài giọng, nhìn
về phía Cát Niên chớp chớp mắt rồi nói với Phi Minh, “Chuyện đấy có gì đáng
khóc chứ, không phải cháu đóng công chúa Bạch Tuyết sao? Lẽ nào cháu không biết
trước khi hoàng tử xuất hiện, công chúa Bạch Tuyết ăn phải táo độc liền bị bệnh
y như thế này à.”
“Cháu
ăn từ rất lâu rồi, chỉ là tác dụng chậm thôi.” Hàn Thuật vuốt tóc Phi Minh,
“Không ai cười cháu đâu, lúc chú vội đến đây các bạn đều rất lo cho cháu, cái
cậu bé lần trước cháu nhắc đến tên là gì ấy nhỉ…”
“Lý
Đắc.” Cát Niên ngồi bên vội vàng nhắc.
“Đúng
rồi, Lý Đắc, cậu ta lo y hệt ông già…”
“Chú
nói bừa!” Phi Minh phản đối.
Hàn
Thuật bật cười, “Cháu xem, hoàng tử chắc chắn không cười công chúa Bạch Tuyết
rồi, ai cười đều là phù thuỷ hết. Nào, xem xem chú Hàn Thuật mang gì đến cho
cháu, chú đích thân mang tới đây rồi phải đi làm ngay đấy.”
Dù Cát
Niên không dám tin nhưng nghe mấy lời ngon ngọt vừa dỗ dành vừa lừa phỉnh của
Hàn Thuật, Phi Minh cũng từ từ mở mắt, một tay cầm lấy chú gấu Winnie Pooh, vừa
sụt sịt mũi vừa ngắm nghía.
Cát
Niên thấy tình hình đã ổn, liền vội vàng ra ngoài liên hệ với bác sĩ về việc
tiến hành xét nghiệm tiếp theo, bỏ lại Hàn Thuật và Phi Minh đang nói cười rôm
rả. Khi cô quay lại đã thấy Hàn Thuật đeo cặp tài liệu đứng ngoài phòng bệnh
đợi cô.
Cát
Niên vẫn không khỏi thấy gượng gạo, nhưng không thể không thừa nhận sự xuất
hiện của Hàn Thuật đã giúp cô một việc khó. Bỏ qua chuyện trước đây, chỉ nói
bây giờ nếu cô ngó lơ anh thì cũng không được phải phép cho lắm.
“Anh…
không phải vội đi làm à? Chắc muộn rồi đấy.”
Hàn
Thuật gật đầu, “Hôm nay có buổi họp quan trọng.”
“Vậy…
tạm biệt.”
“Hình
như em còn vội hơn anh.” Hàn Thuật cười hì hì nói.
Cát
Niên không cười nổi, khiên cưỡng nhếch khoé miệng, “Tôi vào đây, lát còn phải
đưa Phi Minh đi chụp CT.”
“Có kết
quả nhất định phải báo cho anh nhé, đi đây đi đây, anh thật sắp muộn rồi.” Hàn
Thuật nói xong vô tình thấy một tay Cát Niên đang cầm cốc sữa đậu nành cắm sẵn
ống hút liền nhân cô không kịp phản ứng, tiện tay cướp qua phía mình, miệng lẩm
bẩm, “Đói chết mất, sáng nay anh vẫn chưa ăn gì!”
Cát
Niên thốt nhiên hoá đá, nhìn bàn tay trống không, vẻ như không đành: “Cốc này…”
Tuy
biết rõ theo tính cô chắc chắn không thể có phản ứng nào rõ rệt nhưng Hàn Thuật
vẫn lùi lại một bước, đắc ý lắc lắc cốc sữa đậu chỉ còn lại một nửa, hút thêm
một hơi nữa như thể gạo nấu thành cơm rồi mới nhìn Cát Niên đang tròn mắt cứng
đờ người, trong lòng đột nhiên thấy vui vui.
“Tạ Cát
Niên, chỉ một cốc sữa đậu thôi mà, em không đến nỗi ky bo thế chứ?” Hàn Thuật
già mồm.
“Vấn đề
là… vấn đề là…” Cát Niên cuống lên mồm miệng liền ấp úng, sao đọ được với sự
càn rỡ mồm mép tép nhảy của Hàn Thuật.
Anh
nhạo báng: “Có vấn đề gì chứ, anh cũng có quan trọng đã uống qua rồi đâu, em
còn căng thẳng cái gì, lẽ nào em mắc bệnh truyền nhiễm?.”
Hàn
Thuật vừa đi vừa uống, Cát Niên kìm nén đến đỏ mặt, thấy có người đi lại mới
cẩn trọng nói: “Tôi thì không, nhưng bà ngoại em bé giường bên cạnh bị cảm.”
Hàn
Thuật ngây người một lát, không theo kịp tốc độ tư duy nhảy vọt của Cát Niên,
cho đến khi anh nhìn thấy một bà cụ từ xa đang bước lại phía hai người, khuôn
mặt nhìn quen quen, hai tay đều mang phích nước nóng, một ngón tay bên tay phải
còn móc thêm một túi đồ. Anh như đột nhiên biết được một sự thật đáng sợ, cúi
xuống nhìn cốc sữa đậu một lần nữa, vẻ mặt kỳ lạ dường như muốn nói gì đó nhưng
lại bị cảm giác buồn nôn chặn lại, cuối cùng nhanh chóng mất hút khỏi tầm mắt
Cát Niên.
Cát
Niên cũng không còn cách nào khác, thấy bà cụ lại gần liền mở miệng chào hỏi,
giúp bà xách một phích nước rồi bịa bừa ra lý do biến mất của cốc sữa đậu, bà
cụ cũng không chấp nhặt bỏ qua cho cô.
Gần
mười một giờ, Bình Phượng lại qua thăm Phi Minh, lớp trang điểm trên mặt cô còn
chưa được tẩy hết, tròng mắt thâm quầng, có lẽ là vừa “tan làm” về. Bình Phượng
tới đúng lúc Phi Minh vừa làm xong các loại xét nghiệm, mệt quá lại ngủ thiếp
đi, tay vẫn ôm khư khư chú gấu Winnie Pooh, Cát Niên đang cúi đầu đọc mẩu
truyện đăng nhiều kỳ trên báo, nghe tiếng bước chân Bình Phượng liền ngẩng đầu
lên cười.
Bình
Phượng nhẹ nhàng lấy một chiếc ghế ngồi xuống cạnh Cát Niên, nhìn Phi Minh hỏi,
“Không vấn đề gì lớn chứ, con bé này cũng đáng thương thật đây.”
Cát
Niên đặt tờ báo xuống đầu gối, gật đầu. “Bác sĩ nói đợi có kết quả kiểm tra,
không có chuyện gì mai có thể xuất viện được rồi.”
“Nhìn
cậu thế này mình cũng an tâm hơn rồi, trẻ con mà, đứa nào chẳng phải tam tai
ngũ nạn chứ.” Bình Phượng vừa nói vừa rút ra một chiếc phong bì cũ từ túi xách,
nhét xuống dưới tờ báo của Cát Niên.
Cát
Niên khẽ mở ra xem, kinh ngạc hỏi, “Cậu lấy ở đâu nhiều thế này?”
Bình
Phượng nhặt mấy quả táo vừa mang đến gọt vỏ, “Kiếm được. Không phải là cho cậu,
mà là trả cậu. Chuyện lần trước cậu quên rồi à?” Ý cô nói đến chuyện gãy chân
lần trước, về sau Cát Niên thay cô trả lại 5000 tệ cho Đường Nghiệp “vô phúc bị
lừa.”
Cát
Niên hạ giọng, “Mình hỏi cậu kiếm được nhiều thế này từ lúc nào?”
Cát
Niên ít nhiều cũng biết cách sống của Bình Phượng, mấy đồng tiền này kiếm được
chẳng dễ dàng gì, nhà Bình Phượng đông người, những lúc tiền bạc rủng rỉnh,
ngoài gửi về bù đắp cho mấy đứa em vốn coi cô chẳng ra gì, tất cả đều dồn vào
mua các loại váy áo, kem dưỡng da cho bản thân, dường như chưa tiêu hết tiền là
chưa thấy thảnh thơi, trước sau đều không có bất kỳ khoản tiết kiệm gì, tiêu
hết lại bạc mặt kiếm một vòng không kể đêm ngày, lúc cần dùng gấp, hỏi vay Cát
Niên 50 – 100 tệ là chuyện bình thường. Theo như cách nói của Bình Phượng thì
là, làm một ngày hoà thượng, đánh một ngày chuông, đời người khổ đoạn, ai mà quản
được chuyện ngày mai.
Bình
Phượng cúi đầu cười: “Cậu không tin mình gặp được con cá lớn ‘ngu đầu lắm tiền’
à? Dạo này kiếm dễ… Tóm lại chỗ tiền này cậu cứ cầm, giờ đang là lúc cậu cần
đến nó, nhìn mặt mũi con bé trắng bệch như vôi thế này, ra viện rồi cũng phải
mua chút gì ngon ngon cho nó.”
Cát
Niên không từ chối nữa, rút từ phong bì ra một phần đút vào túi mình, chỗ còn
lại nhét trả vào tay Bình Phượng, “Cậu cũng phải giữ lại một ít, bọn mình cũng
chẳng trẻ trung gì nữa… Đặc biệt là cậu, bắt buộc phải có chút tiền phòng thân,
giờ sức khoẻ Phi Minh không tốt, có chuyện gì mình cũng không giúp nổi cậu
đâu.” Cô thấy Bình Phượng không
nhận, dứt khoát nhét thẳng vào chiếc túi còn chưa kéo hẳn khoá của bạn, “Cậu
nói ‘không thể hoãn sự sung sướng lại’ không sai, nhưng con người chỉ cần vẫn
còn một hơi thở, vẫn phải nghĩ đến ngày mai, đây là chuyện không thể khác
được.”
Bình
Phượng lặng lẽ nghe, thấy trên giường Phi Minh bày một đống đồ chơi liền đổi để
tài, cười cười lấy chân đá nhẹ Cát Niên một cái, “Hắn ta tặng đấy à?.”
Cát
Niên chỉ cười không đáp.
Bình
Phượng lại nói: “Thật không nhìn ra anh ta bộ dạng đứng đắn là thế lại biết mấy
thứ này.” Thấy Cát Niên vẫn không có phản ứng gì, cô nói tiếp, “Cậu đừng có giả
ngốc đi, hôm qua mình thấy anh ta rồi, không ngờ hai người vẫn còn liên lạc đến
giờ, nếu không anh ta có vừa khéo đúng lúc vậy không, con bé vừa bệnh đã trơ
mắt đến? Mình thấy anh ta được đấy.”
Cát
Niên lúc này mới nhận ra cô đang nói đến Đường Nghiệp, bèn cười đáp: “Đừng nói
bừa, người ta…” Cô khựng lại, cô đương nhiên không thể nói ra Đường Nghiệp
thích đàn ông, hoặc như anh nói “đã từng thích đàn ông”, tuy hai khái niệm này
đối với Cát Niên cũng chẳng có gì khác biệt.
“Người
ta làm sao? Cậu mau nói đi.” Bình Phượng đâu dễ dàng bỏ qua như thế, “không nói
được chứ gì, thế mới nói mình vừa đến đã thấy tâm trạng cậu sao tốt thế, là
đang nhớ đến người ta chứ gì? Nói thật nhé, hôm qua mình đã nhận ra ánh mắt anh
ta nhìn cậu không bình thường rồi, kiểu ánh mắt đàn ông nhìn đàn bà ấy…”
Cát Niên
vội vàng “suỵt” một tiếng, cười cười cố kiềm chế bộ dạng càng nói càng kích
động của Bình Phượng, “Xin cậu đấy, chỗ này là khoa nhi.”
Bình
Phượng chỉnh đốn lại tư thế, giọng nói cũng nhỏ hơn, nhưng vẫn kiên trì tiếp
tục câu chuyện: “Có lúc mình còn nghĩ cậu thành tiên rồi, chẳng nhìn ra đâu
thất tình lục dục, nói đi cũng phải nói lại, nếu thật thành thế còn tốt, thành
gỗ đá rồi chẳng phải phiền não chuyện gì nữa, nhưng cậu thật sự có thể như thế
không? Người ta sống phải ăn đủ ngũ cốc tạp lương, đương nhiên không tránh khỏi
chữ ‘tục’, cứ lấy bây giờ mà nói, một mình cậu nuôi một đứa bé bệnh tật, dám
nói không thấy khổ không? Sự thật rõ mười mươi rồi, cái gì không cần đến tiền?
Cậu toàn nói mình không chuẩn bị cho tương lai, mình thấy câu này phải nói cậu
mới đúng… Cát Niên, rốt cuộc cậu không giống mình, mình không chuẩn bị là vì
mình không còn cách nào khác, nhưng cậu vẫn có…”
“Thật
ư?” Cát Niên cười, Bình Phượng thuyết giáo cô, cảm giác này có chút kỳ lạ.
“Sao
lại không, mình nói không nổi mấy thứ đạo lý lớn, nhưng có những chuyện ai ai
cũng hiểu, nói trắng ra thì là đàn bà phải cần có đàn ông, lúc ngủ có người ôm,
lúc xúi quẩy có người dựa dẫm, đơn giản vậy đấy. Cậu nói xem cái tay họ Đường
đấy có gì không tốt, anh ta lắm tiền, phong mạo ngời ngời, nhìn cũng không phải
người xấu, quan trọng nhất là người ta có ý với cậu. Cậu biết đây, bọn mình đều
ở trong đó ra, kiếm một người đàn ông tử tế không phải chuyện dễ, gia cảnh
thanh bạch, ai mà thèm lấy một người đã từng ngồi tù, cậu cho anh ta là Chúa Jesus
chắc? Đúng rồi, anh ta có biết cậu từng ở trong ấy không?”
“Ai?”
Cát Niên sững người, “Ờ… mình nói rồi.”
“Vậy
cậu còn muốn thế nào nữa? Mình nói này Cát Niên, kiếp trước coi như cậu thắp
nhang cao rồi, nghe mình, đừng ngốc nữa, coi như là vì đứa trẻ này, sống bình
thường một chút, cơ hột chẳng đến lần hai đâu. Nếu có người hỏi mình muốn tìm
một người ra sao, mình chỉ mong có một điều thôi, một người không quan tâm đến
quá khứ của mình và cũng không liên quan đến quá khứ của mình.”
“Không
quan tâm đến quá khứ của mình, cũng không liên quan đến quá khứ của mình?” Cát
Niên lặp lại như một cái máy.
Hai
người dù đã nói chuyện rất nhỏ nhưng vẫn đánh thức Phi Minh đang nằm trên
giường. Cô bé cựa quậy, mơ mơ màng màng hé mắt hỏi: “Chú Hàn Thuật đi rồi ạ?”
Cát
Niên vội nói: “Cô Bình Phượng đến thăm cháu này.”
Bình
Phượng đưa cho Phi Minh quả táo đã gọt xong, cô bé nhìn cô mà không đưa tay ra
nhận.
“Vẫn
còn nghĩ đến quả táo độc của cháu hả?” Cát Niên vội vàng cầm thay Phi Minh,
quay sang cười với Bình Phượng, “Con bé này thật đổ hết bệnh lên táo rồi.”
Bình
Phượng cũng không nói gì, tiện thể đứng dậy quàng túi lên vai, “Mình cũng phải
về ngủ một giấc đây.”
Cát
Niên tiễn Bình Phượng ra ngoài, Phi Minh cũng không chào Bình Phượng một tiếng.
Đây không phải là lần đầu cô bé lạnh lùng như vậy với “cô Bình Phượng”, kể từ
khi cô bé gián tiếp biết được nơi Bình Phượng và Cát Niên bắt đầu quen nhau,
thái độ này chưa hề có chút chuyển biến, bất kể Cát Niên có trách mắng hay
khuyên bảo đều vô dụng.
Có lẽ
đối với Phi Minh, Cát Niên là cô ruột cô bé, cô bé không có lựa chọn nên bắt
buộc phải lờ đi sự thật cô đã từng ngồi tù để yêu cô, nhưng Bình Phượng là
người ngoài, một người ngoài có quá khứ bất trị.
Có lúc
Cát Niên cũng không biết làm sao dạy Phi Minh phân biệt thiện ác, cô bé không
lý giải nổi những thứ quá phức tạp bên trong, ngay cả cô đã trưởng thành rồi,
cũng chưa chắc có thể lý giải đầy đủ, điều này có lẽ không liên quan gì đến
tuổi tác, tiêu chuẩn phân biệt trong thế giới này vốn đã như vậy rồi.
Cô không
biết nên cảm thấy đau khổ hay vui mừng trước quan niệm tốt xấu ngày một rõ ràng
của cô bé.
Nhưng
bất kể nói thế nào, Phi Minh có được một cuộc đời thanh bạch cũng là chuyện
tốt, không như cô, nửa đời sống trong bóng đen hỗn độn, từng yêu con trai một
phạm nhân giết người, từng được một chàng trai có lẽ phạm tội cưỡng dâm yêu, vì
tội bao che cướp của mà vào tù, nhận nuôi một đứa bé lai lịch không rõ ràng,
làm bạn với một cô gái điếm, cuối cùng có một người đàn ông nói có thể cho cô
một cuộc sống mới, kết quả lại là người đồng tính.
Cát
Niên nghĩ, rốt cuộc vị thần sắp đặt cuộc sống của cô phải có tài đến mức nào
mới có thể đạo diễn nổi một vở kịch hài hước điên cuồng đến vậy.
Buổi
chiều, không chịu nổi Phi Minh cứ lải nhải kêu ca mãi về mùi nước khử độc trong
bệnh viện buồn nôn thế nào, Cát Niên đành bắt đầu thu dọn dần đồ đạc. Tình
trạng sức khoẻ và nguyên nhân phát bệnh của Phi Minh trong lòng cô đã biết từ
lâu, nếu như nhanh thì chỉ cần lấy được kết quả kiểm tra từ chỗ bác sĩ là đã có
thể xuất viện rồi, dù gì căn bệnh này cũng không phải cứ nằm mãi trong viện là
có thể trị được tận gốc.
Phi
Minh nằm ở phòng bệnh ba giường, trong đó có một giường không người, giường còn
lại có một cô bé bị bệnh nặng đến nỗi còn không có sức tự ăn cơm hay ngồi dậy,
tất cả đều nhờ bà ngoại phục vụ. Cô bé đó lớn hơn Phi Minh một chút nhưng chậm
phát triển, nhìn còn chưa đến nổi mười tuổi, tóc đã rụng gần hết chỉ còn lại
vài sợi. Phi Minh không dám nhìn thẳng vào cô bé đó, nó đã biết sợ cảm giác
cuộc sống yếu ớt ấy, chỉ không ngừng hỏi Cát Niên tin xuất viện.
“Cô ơi,
bao giờ chúng ta mới được về nhà?”
“Chú
Hàn Thuật liệu có đến đón cháu không?”
“Đợi
lát nữa chúng ta xuất viện phải nhớ mang theo cả đồ chú Hàn Thuật tặng cháu.”
…
Cuối
cùng, đến khi bệnh viện gần hết giờ làm mới có y tá đến gọi Cát Niên tới phòng
bác sĩ một chuyến. Lúc Cát Niên gật đầu, vẻ mặt của Phi Minh cứ như nhìn thấy
ánh bình minh buổi rạng đông.
Vài
phút sau Cát Niên đã ngồi trong phòng bác sĩ. Bác sĩ phụ trách điều trị Phi
Minh là một vị đã lớn tuổi nhìn rất hiền từ, ông hỏi thân phận Cát Niên và lý
do bố mẹ Phi Minh không thể nào đến được xong liền lật từng trang hồ sơ bệnh án
và thông báo kết quả xét nghiệm của Phi Minh.
Dù Cát
Niên trước đó đã chuẩn bị trước tâm lý nhưng không khí trầm lặng và tiếng lật
giấy chậm chạp này vẫn khiến cô có cảm giác lo sợ không yên.
“Tạ Phi
Minh là cháu của cô… vậy, cô chắc cũng ít nhiều hiểu được tình trạng sức khoẻ
của cô bé rồi chứ?” Lâu sau vị bác sĩ mới mở lời.
Cát
Niên gật đầu, có khó nói ra miệng thế nào cũng chẳng qua chỉ là hai từ “động
kinh.”
Từ khi
nhận nuôi Phi Minh cô đã biết rồi.
Mấy năm
đầu cô còn luôn thấp thỏm lo lắng, chỉ sợ căn bệnh như quả bom hẹn giờ ấy có
thể phát tác trên người Phi Minh bất kỳ lúc nào, nhưng rồi Phi Minh dần lớn lên
như bao đứa trẻ khỏe mạnh khác, căn bệnh đã trốn quá lâu, lâu đến nỗi Cát Niên
còn ngờ rằng nó không tồn tại.
Vị bác
sĩ nhìn Cát Niên, ngay lập tức rút từ tập kết quả kiểm tra ra phim chụp phần
đầu của Phi Minh rồi lấy đầu bút chỉ vào một điểm trên tấm phim.
Cát
Niên chỉ nhìn thấy một chấm trắng nhỏ.
Bác sĩ
chậm rãi nói: “Theo kết quả chuẩn đoán sơ bộ của chúng tôi, nửa cầu não của
bệnh nhân có một khối u tế bào Glioblastoma lớn khoảng 4cm x 3cm.”
Cát
Niên im lặng nhìn vị bác sĩ, dường như không thể hiểu ngay câu nói vừa rồi.
“Đổi
cách nói khác thì chúng tôi cho rằng Phi Minh có một khối u não, đây rất có thể
là nguyên nhân chính dẫn đến bệnh động kinh của cô bé phát tác.”
Lúc này
Cát Niên đã hiểu lời bác sĩ. Cô nhận ra mình lại mắc sai lầm một lần nữa, cũng
như trước kia rất nhiều lần đối diện với sự sợ hãi, cô đều cho rằng mình đã
chuẩn bị đầy đủ, thực ra đều không phải.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT