Trang
Nhàn biết đến anh ấy là trong buổi tọa đàm nghênh đón tân sinh viên khi cô lên
đại học năm hai, bấy giờ anh chỉ là một sinh viên năm nhất vừa thoát khỏi ba
năm phổ thông khổ sở.
Trang
Nhàn sợ nhất là những nơi đông người, các hoạt động do khoa tổ chức, nếu có thể
vắng mặt thì cô sẽ không tham gia, nó chẳng bằng thời gian nằm ngủ trên giường.
Đêm đó, cô đang đứng ngay bên vực của chứng cảm lạnh, vừa chóng mặt vừa đau cổ
họng, nhưng người bạn cùng phòng Quách Vinh Vinh lại một mực xúi giục cô, rằng
nữ sinh năm hai thì cũng giống như hoa cúc vàng bắt đầu héo, một năm lâu như
vậy mà cũng không nhắm được người nào cùng bậc hay anh nào lớp cao hơn thì e là
khỏi phải trông chờ nữa, chi bằng đi khai quật “mảnh ruộng hy vọng” mới toanh.
Quách
Vinh Vinh nói chắc như đinh đóng cột, không đi nhất định sẽ hối hận. Trang Nhàn
và Quách Vinh Vinh là bạn thân của nhau, lâu nay cô lại luôn nghe theo ý của
đối phương, vì vậy cuối cùng cũng đã ngờ nghệch đến tọa đàm. Còn về đêm hôm đó,
nếu như Trang Nhàn thật sự không đến buổi lễ ấy mà là bò lên giường vào lúc 9
giờ với viên thuốc cảm rồi ngủ một giấc đến sáng, thì liệu cô có hối hận hay
không, điều này mãi mãi trở thành một vụ án không lời giải đáp. Sự thật là, cô
đã đi, đã gặp anh, và đích thật đã hối hận mất mấy năm.
Học
viện Pháp Luật là học viện trọng điểm của ngôi trường này, mỗi năm đều có rất
nhiều học sinh thi vào đây, hiện trường buổi tọa đàm tấp nập thoạt nhìn còn
tưởng là một hội chợ. Sau vài vòng lảng vảng, Quách Vinh Vinh đột nhiên dùng
khuỷu tay đẩy Trang Nhàn liên tục, nói nhỏ vào tai cô: “Này này, nhìn kìa, mau
nhìn bên kia kìa, người mặc áo màu vàng ấy!”
Thật ra
lúc ấy Trang Nhàn cũng đã nhìn thấy. Lẽ nào vì chiếc áo thun màu vàng của anh
quá nổi bật giữa dòng người? Hay vì vị trí mà cô đang đứng quá dễ dàng hình
thành sự đối lập giữa sáng và tối với anh? Cô rất ít khi quan sát khuôn mặt của
một người khác phái tỉ mỉ như vậy, đây là một việc nằm ngoài dự tính.
Những
người xung quanh càng làm cho dáng người anh cao ráo hơn, nước da được màu vàng
trên áo làm cho càng thêm trắng, song cặp chân mày màu đen đã khiến anh trông
cứng rắn hơn, quan trọng nhất là anh sở hữu một đôi mắt dù cho không cười cũng
như đang đưa tình, nó và khóe môi hơi kín đáo ấy kết hợp với nhau tạo ra một
cảm giác hài hòa mâu thuẫn đến kỳ diệu.
Anh
đứng ngay trung tâm của một tốp người, nói cười vui vẻ tự nhiên với người xung
quanh, mỗi một cử chỉ của anh đều nói lên anh là một người trường kỳ đứng giữa
tiêu điểm. Nếu không phải vì nét non nớt mới mẻ trên gương mặt của anh, và
Quách Vinh Vinh bên cạnh không ngừng khẳng định chưa bao giờ nhìn thấy nhân vật
này trong trường, Trang Nhàn cơ hồ đã tưởng rằng đứa dè dặt vừa khờ khạo vừa sợ
sệt như mình trông còn giống tân sinh viên hơn người kia.
Suốt
một đêm, ánh đèn sáng như ban ngày trong trung tâm hoạt động của học viện làm
cho Trang Nhàn vốn đã mang triệu chứng cảm lạnh càng thêm chóng mặt, màu vàng
sáng rực không ngừng xuất hiện trong mơ giống như ánh mặt trời chói chang nhất
của ban trưa; còn có miếng khăn giấy anh dùng để lau tay, màu trắng tinh khiết.
Ai cũng
nói đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn, nhưng, người nhìn vào đôi mắt của anh còn
chưa kịp thấy rõ phong cảnh bên trong thì trái tim của bản thân đã âm thầm mở
ra rồi.
Hôm
sau, Quách Vinh Vinh mang về cho Trang Nhàn liều thuốc cảm, và cả tên gọi của
anh.
Anh tên
Hàn Thuật.
Ấn
tượng về Hàn Thuật trong trí nhớ của Trang Nhàn đều do Quách Vinh Vinh - người
săn được nhiều thông tin nhất - nói lại với cô, và những lần cô ngẫu nhiên hay
“trông như ngẫu nhiên” lướt ngang qua anh trong sân trường. Nó giống như một
bức tranh sơn dầu, ban đầu chỉ có vài nét phác họa, dần dần được chấm thêm sắc
màu, rồi sống động hẳn lên, hệt như hình dáng mà cô trông chờ.
Trang
Nhàn là một cô gái rụt rè và hướng nội, cô xinh đẹp, có đôi mắt to, tóc dài đen
óng ả, hoàn toàn là hình tượng người tình trong mộng của các chàng trai độ tuổi
này. Lúc vừa bước vào đại học, người theo đuổi cô nhiều như cá trong hồ, song
hầu hết không phải đứng nhìn từ xa thì là vừa tiếp xúc không lâu đã tuyên bố bỏ
cuộc. Nguyên nhân lớn nhất là vì tính cách của Trang Nhàn, cô quá rụt rè, cô
hay trở nên lắp bắp ở trước mặt những người chưa quen thân, khi đi ngang những
nơi đông đúc, cô không biết phải để tay ở đâu cho phải; cô sợ phải nhìn vào mắt
của đối phương, cô không giỏi biểu đạt cảm xúc của mình. Những nam sinh thích các
cô gái yên lặng dễ xấu hổ sau một thời gian tiếp xúc với cô cũng đều bỏ cuộc vì
quá nhàm chán, dần dà rồi những người dũng cảm thử thách cũng ít đi, và danh
hiệu “Mỹ nhân khúc gỗ” của Trang Nhàn cũng lan truyền khắp trường, bay ra ngoài
trường. Ngay cả Quách Vinh Vinh khi đùa giỡn với những người bạn khác cũng cười
bảo người bạn này của mình “Xinh thì xinh thật, nhưng không có linh hồn”.
Trang
Nhàn rất ngưỡng mộ người bạn cùng lớp kiêm cùng phòng của mình, Quách Vinh Vinh
vừa năng động vừa giỏi giang, cô là bí thư chi đoàn của lớp, là cán bộ của học
viện, trụ cột của hội văn học, cô rất sôi nổi, cô dám nói dám làm, luôn luôn
biết rõ hướng đi của mình. Trang Nhàn biết mình mãi mãi cũng không thể trở
thành cô gái như Quách Vinh Vinh, hoặc giả đây cũng chính là lý do khiến cô và
Quách Vinh Vinh thân thiết đến thế chăng, dẫu rằng miệng lưỡi của Quách Vinh
Vinh chẳng nhượng ai, Trang Nhàn cũng thường xuyên bị hiếp đáp, song điều đó
cũng không ảnh hưởng đến tình bạn của hai cô gái.
Nam
sinh xuất sắc trong học viện pháp luật không phải là hiếm, song Hàn Thuật vẫn
cứ thường xuyên được nhắc đến. Anh từng là “tài nguyên” trong những buổi thảo
luận của không ít thiếu nữ sau khi ký túc xá tắt đèn. Anh có bạn gái không? Anh
thích con gái như thế nào? Anh chơi thân với ai? Ai đó trong khoa nào đó lại ân
cần với anh?
“Ngọa
đàm” của thiếu nữ là những chủ đề ngày một phong phú và mờ ám, bao giờ cũng
vậy, luôn luôn có những chàng trai như anh vào vai chính trong những đề tài như
thế.
Hàn
Thuật ham chơi không phải là một bí mật, anh không thần bí như những chàng trai
xuất sắc khác. Trái lại, anh rất năng động, luôn có sức lực không bao giờ cạn
kiệt, anh dường như có hứng thú với bất kỳ vật nào việc nào mới mẻ, anh thích
vui nhộn, cũng thích chung nhóm xôm tụ, vào học chưa đến một năm, đi khắp cả
trường đâu đâu cũng có bạn của anh. Hội cầu lông, hội bóng rổ, hội văn học,
đoàn hợp xướng, hiệp hội công nghệ thông tin, đâu đâu cũng có mặt anh, mọi hoạt
động lớn nhỏ đều có hình bóng của anh, anh được lòng mọi người cả trong mắt
giáo viên hay bạn học. Song, người quen biết anh tuy nhiều, chơi thân lại rất
ít; anh không cố tình giữ khoảng cách với phái nữ, người khác đối tốt với anh
anh đều tiếp nhận, nếu ai hẹn ra ngoài chơi, chỉ cần không phải đi chơi riêng
thì anh rất ít khi từ chối, nhưng càng là như thế thì thế giới tình cảm của anh
càng thêm mờ mịt, những đối tượng “có thể” được xếp dài thành một danh sách,
duy chỉ không có một người nào là thật.
Quách
Vinh Vinh là cô gái hiếm có không xem Hàn Thuật ra gì, ngày anh vừa gia nhập
vào hội văn học, Quách Vinh Vinh - phó hội trưởng nơi đây - đã không chỉ một
lần làm mặt lạnh với anh. Không khó để tìm ra những tác phẩm về Hàn Thuật trong
các bài viết do hội viên mới gửi vào, Quách Vinh Vinh đọc nhiều quá rồi cũng
cảm thán: Thượng Đế quả nhiên là công bằng.
Trang
Nhàn từng lén hỏi Quách Vinh Vinh, vì sao lại không thích Hàn Thuật. Quách Vinh
Vinh bảo: “Mình ghét nhất là những công tử bột tự cho mình là bạch mã hoàng tử,
nếu không phải do gia cảnh tốt và có gương mặt hơn người, hắn chẳng là gì cả.”
Cô thường xuyên chế giễu Hàn Thuật là tên “lăng nhăng” “chẳng có tôn nghiêm”
thích “tỏ vẻ khép nép” ở trước mặt Trang Nhàn, mỗi khi nhìn các cô gái tưởng
chắc rằng đã ném bóng vào rổ nhưng thật chất là chẳng có gì, cô sẽ càng vui
mừng mà dốc sức trêu chọc.
“Cho dù
thật sự có hoàng tử thì cũng không phải người con gái bình dân nào cũng có thể
trở thành cô bé lọ lem. Cô bé lọ lem là gì? Chính là người phụ nữ được toàn vẹn
về mọi thứ trừ việc có một bà mẹ ghẻ.” Đấy chính là câu nói cửa miệng của Quách
Vinh Vinh, không biết là vô tình hay hữu ý, tóm lại mỗi khi nghe thấy câu nói
này, Trang Nhàn đều sẽ cảm thấy ngượng ngùng, cô có cảm giác hình như câu nói
ấy của Quách Vinh Vinh là dành cho cô.
Thật
vậy, làm sao mà Quách Vinh Vinh có thể không biết tâm tư đó của Trang Nhàn.
Trang Nhàn cứ tưởng mình giấu rất kỹ, kỳ thực thì những biểu hiện của thiếu nữ
đều ghi cả trên mặt. Mọi tin đồn về Hàn Thuật cô đều quan tâm, nhiều lúc còn
bất giác đỏ mặt. Khi Hàn Thuật xuất hiện trong phạm vi mười mét gần cô, sự khẩn
trương và vui sướng của cô là rõ ràng đến thế. Cô đích thật xinh đẹp, nhưng
những cô gái bên cạnh Hàn Thuật lại có ai xấu xí, không cần Quách Vinh Vinh nói
trắng ra, ngay cả Trang Nhàn cũng biết mình là kẻ si nằm mơ.
Song
Quách Vinh Vinh cũng không buông tha cô, cùng là sinh viên trong một học viện,
cơ hội chạm mặt là rất nhiều, có thể cùng tham gia vào một hoạt động nào đó với
Hàn Thuật đã đủ làm cho Trang Nhàn không biết phải làm sao, thế nhưng Quách
Vinh Vinh lại còn không ngừng dùng khuỷu tay đẩy cô, nháy mắt chọc ghẹo cô.
Quách
Vinh Vinh còn rất hiểu ý bạn mà thường xuyên mang về cho Trang Nhàn tin tức về
Hàn Thuật - Anh là con trai của quan tòa; Hình của ba anh được treo trong phòng
triển lãm danh dự cùng với những tấm ảnh sinh viên xuất sắc các khóa; Nghe nói
quan hệ giữa nhà họ với chủ nhiệm khoa rất thân thiết; Anh chơi cầu lông rất
giỏi; Anh và đồng đội đã đoạt giải trong cuộc thi biện luận nào đó; Anh là “đệ
tử bế quan” của giáo sư nào đó... dẫu cho Trang Nhàn không hề quan tâm những
điều này, cái cô nhìn thấy chỉ là đôi mắt như cười như không của Hàn Thuật, là
những giây phút thỉnh thoảng trầm lặng và thất thần khi thi cầu lông, còn có
niềm vui không bao giờ truyền được đến đáy mắt khi cười. Tuy nhiên, cô vẫn lần
này đến lần khác đỏ mặt tía tai trong lời tường thuật sống động của Quách Vinh
Vinh.
Có một
lần, hội văn học tổ chức một buổi dã ngoại, Quách Vinh Vinh nằng nặc kéo theo
Trang Nhàn tham gia, từ đầu đến cuối, Trang Nhàn chỉ nấp ở góc khuất nhất nướng
thức ăn cho mọi người, mặc kệ Quách Vinh Vinh có khích lệ thế nào cô cũng không
đến làm quen với Hàn Thuật. Những tưởng như thế này thì sẽ tránh khỏi, ngờ đâu
Hàn Thuật lại không so đo chuyện cũ mà tới chào hỏi Quách Vinh Vinh.
Trong
giây phút anh đứng trước mặt họ, Trang Nhàn quả y như một trái cà chua mang
hình người, Quách Vinh Vinh nói chuyện với Hàn Thuật, còn Trang Nhàn thì đan
tay vào nhau, tập trung tinh thần nhìn mũi chân của mình.
“Quách
Vinh Vinh, bạn của cậu không khỏe à?” Hàn Thuật chào hỏi xong cũng không gấp
gáp rời khỏi.
Quách
Vinh Vinh bật cười ha hả, cô chợt kéo tay Trang Nhàn rồi nói với Hàn Thuật: “À
phải, quên giới thiệu với cậu, đây là bạn thân của tôi, Trang Nhàn, bạn ấy phải
nói là...”
Khoảnh
khắc ấy, Trang Nhàn cảm tưởng như mình sẽ chết đi vì ngạt thở, thật đấy, nếu để
anh biết được, cô cũng không muốn sống nữa.
Có lẽ
là vì xuất phát từ bản năng tự bảo vệ, bàn tay còn lại mới lúc nãy còn đang cầm
cây xiên nướng cánh gà của Trang Nhàn đột nhiên giơ tới trước mặt Hàn Thuật.
“Tôi...
tôi... cánh... cánh gà của tôi, cho... cho cậu... ăn...”
Rất lâu
sau, Trang Nhàn cũng không thể quên được cử chỉ “điên cuồng” của mình khi ấy,
dầu ăn còn dính trên cánh gà văng lên mặt của Hàn Thuật, cũng may động tác anh
nhanh nhẹn nên tránh khỏi một kíp, Quách Vinh Vinh đứng bên cạnh đã cười đến
đứng không thẳng người... Bấy giờ Trang Nhàn chỉ muốn cắn đứt lưỡi của mình
thôi, nói năng chẳng đâu vào đâu, đáng đời bị mất mặt trước mặt Hàn Thuật như
thế.
Quách
Vinh Vinh sau khi cười xong, đại khái cũng biết được “cực hạn” của trò đùa nên
đã nghiêm chỉnh giới thiệu với Hàn Thuật, “Lúc nãy tôi còn chưa nói xong mà,
bạn ấy phải nói là... sư tỷ của cậu đấy.”
Hàn
Thuật vừa cười vừa lau đi vết mỡ dầu bắn lên áo, và rồi anh cũng rất tự nhiên
mà nhận lấy que xiên từ Trang Nhàn, còn cười hi hi nói, “Nướng cho tôi sao? Cám
ơn Trang Nhàn sư tỷ... cánh gà của sư tỷ nướng cũng khá ngon.”
Hàn
Thuật không biết, ngay cả Quách Vinh Vinh cũng không biết, hơi ấm sát qua ngón
tay của Trang Nhàn khi anh nhận lấy que xiên, mãi đến rất lâu sau cũng còn làm
cô rung động.
Sau sự
việc lần đó, Trang Nhàn dễ tính thường ngày đã giận lẫy với Quách Vinh Vinh, cô
trách Quách Vinh Vinh đùa giỡn quá mức. Đổi lại ngày thường, Quách Vinh Vinh
lâu nay yêu thích vui nhộn đã sớm chọc ghẹo cho Trang Nhàn cười trở lại rồi,
nhưng lần này, cô cũng như bị mắc bệnh vậy, hai người bạn thân chiến tranh lạnh
mất mấy ngày liền. Cuối cùng vẫn là Quách Vinh Vinh chủ động mở lời mời Trang
Nhàn cùng cô tham gia vũ hội của trường.
Lúc này
Trang Nhàn đã hết giận rồi, cô chỉ có một mình Quách Vinh Vinh là bạn thân,
chiến tranh lạnh nhiều ngày như thế cũng cô đơn vô cùng, giờ đây đối phương đã
cho cơ hội, kẻ khờ cũng biết phải thuận thế mà làm hòa, thế là Trang Nhàn thay
váy cùng đi với Quách Vinh Vinh.
Trong
hội trường tối mịt vì người, Trang Nhàn và Quách Vinh Vinh vừa ngồi xuống thì
đã chú ý thấy ngay trung tâm của sàn nhảy, Hàn Thuật trong bộ vest thẳng tắp
đang khiêu vũ cùng một cô gái xinh đẹp bên khoa Luật dân sự, những bước nhảy
nhanh của đôi kim đồng ngọc nữ tựa như cặp bướm phối hợp ăn ý bay lượn khắp hội
trường.
“Mình
biết nhỏ đó, biệt hiệu ‘xe buýt’...” Dưới hoàn cảnh khó nhìn thấy gương mặt như
vậy, Trang Nhàn đã trông thấy khóe môi Quách Vinh Vinh cong lên một nụ cười, cô
không để tâm lắng nghe, chỉ một lòng dõi theo bước nhảy của họ. Họ nhảy thật
đẹp, Trang Nhàn nghĩ.
Cô thậm
chí không có ganh tỵ, khi biết rằng mình mãi mãi cũng không phải là người cùng
anh đứng dưới ánh hào quang, thì trong lòng cô chỉ còn lại sự thưởng thức, tâm
phục khẩu phục.
Hàn
Thuật và bạn nhảy của anh lướt bay trong điệu nhảy, được một lúc thì đã tới bên
Trang Nhàn, Trang Nhàn ngẩn người nhìn họ, không biết là ai đã lén dùng lực đẩy
cô một cái, cô không có phòng bị, thế là loạng choạng ngã về phía trước, đúng
lúc đụng vào bạn nhảy của Hàn Thuật, cô gái ngừng lại, hét lên một tiếng.
Trang
Nhàn lắp ba lắp bắp nói lời xin lỗi, nhưng miệng lưỡi lại chẳng chịu nghe lời,
xung quanh lại ồn ào, mọi thứ đều trở nên mơ hồ, chẳng nghe được câu nào. Tuy
nhiên, Hàn Thuật đã buông bạn nhảy của mình ra, đỡ lấy Trang Nhàn, rồi chợt nắm
lấy tay cô, tiếp tục hoàn thành khúc nhạc còn lại.
Trang
Nhàn đã không chỉ một lần len lén ngâm nga một khúc nhạc và giang tay ra, khiêu
vũ cùng bạn nhảy hư không trong những lúc phòng vệ sinh chỉ có một mình cô, cô
tưởng rằng đó chỉ là giấc mơ của một mình cô.
Đã
không còn nhớ đêm đó kết thúc như thế nào, Trang Nhàn nằm trở về giường của
mình mà trái tim vẫn còn ở lại trên sàn nhảy, cô được anh dẫn dắt khiêu vũ
trong khúc nhạc, xoay vòng, xoay vòng, giấc mộng cũng xoay chuyển trong không
gian vô biên vô tận.
Vẫn là
Quách Vinh Vinh tát nước vào giấc mộng của Trang Nhàn, cô nói: “Con người của
Hàn Thuật quá cợt nhả, cậu đừng có mà nhập tâm quá, hãy nghe mình nói, trong
cung điện chỉ có một hoàng tử, mà những người muốn làm cô bé lọ lem lại như
trăm vạn binh mã qua cầu khỉ!”
Trang
Nhàn nghĩ thầm, cô không muốn qua cầu, từng có giấc mơ khiêu vũ ấy đối với cô
đã là quá đủ.
Ngờ
đâu, tất cả lại chỉ là khởi đầu.
Mặc cho
Quách Vinh Vinh đã hết lần này đến lần khác nhắc nhở Trang Nhàn đừng mơ làm cô
bé lọ lem, nhưng nếu như có một ngày, hoàng tử cầm theo đôi giày thủy tinh vừa
chân đi tới, liệu cô có mang không?
Rất
nhanh, điện thoại gọi đến ký túc xá tìm Trang Nhàn thường xuyên reo lên, hình
bóng của Hàn Thuật cũng thường xuyên xuất hiện dưới lầu nữ sinh. Mọi người lan
truyền với nhau rằng Hàn Thuật đã thích “Mỹ nhân khúc gỗ” của học viên pháp
luật. Quách Vinh Vinh nhiều lúc cũng một mình ngẩn ngơ tự hỏi: “Có thể sao?”
Trang
Nhàn chẳng cần biết có thể hay là không thể, anh là nguồn sáng của cô, cô là
con thiêu thân không hối hận, và kết quả là, cô đã bưng cái mặt đỏ của mình,
lắp bắp bước vào những cuộc hẹn như mơ, cô vẫn không biết cách nói chuyện, khi
khẩn trương sẽ chẳng biết phải làm gì, sau mỗi cuộc hẹn cô đều muốn nhớ lại chi
tiết ngày hôm đó song lại chẳng bao giờ làm được, còn Hàn Thuật, ánh mắt anh
nhìn cô nhiều lúc lại còn chuyên chú hơn cả cô.
“Mình...
mình trông rất khờ phải không?” Trang Nhàn sợ giấc mộng này kết thúc quá sớm,
cô sợ anh sẽ bỏ cuộc vì sự nhàm chán của mình.
Nhưng
Hàn Thuật lại không ngừng nhấn mạnh với cô rằng cô rất tốt, anh nói đi nói lại,
ngữ điệu trang trọng, dường như muốn cô ghi nhớ. Làm sao mà cậu có thể khờ chứ,
mình sẽ không thi vào cùng một trường đại học với kẻ ngốc nghếch đâu; Làm sao
mà cậu có thể tệ hơn người khác, lẽ nào cậu chưa bao giờ nhìn mình trong gương
sao? Lời nói của anh giống như thôi miên vậy, dần dà rồi Trang Nhàn cũng thật
sự khiến mình tin tưởng, mỗi buổi sáng thức dậy cô đều sẽ làm như anh nói, nhìn
vào gương tự bảo: mình rất tốt, mình rất tốt... Trước mặt mọi người, cô quả
thật đã tự tin hơn rất nhiều.
“Nhưng
mình rất nhàm chán, cậu đi với mình có cảm thấy phiền không?” Đây là điều lo
lắng cuối cùng của Trang Nhàn. Trái ngược với những gì cô biết về Hàn Thuật,
Hàn Thuật rất ít dắt cô ra ngoài chơi, đại đa phần hai người ngồi chung với
nhau, anh đều rất yên tĩnh, cũng không trách Trang Nhàn ít lời. Những khi tự
học, thỉnh thoảng khi ngẩng đầu lên, Trang Nhàn sẽ phát hiện Hàn Thuật ngồi bên
cạnh đang chống cằm nhìn mình trưng trưng, song khi bốn mặt gặp nhau, anh lại
nhìn sang nơi khác.
Hàn
Thuật luôn nói: “Cậu như vậy rất tốt.” Câu tiếp theo lại bắt đầu cười cười, “Có
ai từng bảo với cậu rằng, khi không nói chuyện, nhìn cậu trầm tĩnh như biển không?”
Đương
nhiên là chưa ai từng nói như vậy. Trang Nhàn hạnh phúc như lửa đốt trong những
câu chọc ghẹo hệt như trẻ con của anh, niềm hạnh phúc này khiến cô tạm quên mất
những ánh nhìn của người khác, cũng quên cả lời khuyên nghiêm nghị của bạn thân
mình.
Quách
Vinh Vinh nói, cậu cứ khờ đi, hắn có gì tốt chứ? Đến khi không còn thuốc hối
hận để mà uống, cậu khóc cũng không kịp.
Nhưng
chẳng phải thuốc hối hận phải chờ đến khi mọi chuyện kết thúc mới dùng đến sao?
Cái cô cần là hiện tại.
Trong
đêm lễ tình nhân của năm hai, Trang Nhàn đã lấy hết dũng khí tặng cho Hàn Thuật
chiếc khăn choàng lông cừu, đấy là do cô nằng nặc bảo mẹ chỉ cho cách đan trong
suốt kỳ nghỉ đông, thủ công thô kệch, nhưng là màu đỏ mà anh thích nhất. Trang
Nhàn sợ Quách Vinh Vinh cười mình nên mãi cất giấu chiếc khăn choàng ấy, đến
tối ngày lễ tình nhân mới lén lút lấy ra.
Họ hẹn
trước với nhau sẽ cùng ra ngoài, Trang Nhàn đi đến ký túc xá của Hàn Thuật, chờ
anh chỉn chu tươm tất, thật khó tin con người gấp gáp như anh khi chăm chút cho
ngoại hình lại có thể kiên nhẫn đến vậy. Thừa lúc xung quanh chẳng có bóng
người, Trang Nhàn e thẹn và luống cuống choàng chiếc khăn vào cổ Hàn Thuật.
“Anh
thích không?” Trang Nhàn hỏi nhỏ.
Hàn
Thuật không lập tức trả lời, cô không dám nhìn nét mặt của anh, cúi đầu im
lặng, mái tóc dài được cô chải chuốt tỉ mỉ đang bay bay làm gò má cô nhồn nhột,
trái tim lại như có trăm ngàn con kiến đang bò.
Giây
phút chờ đợi phản ứng của Hàn Thuật, Trang Nhàn tưởng như dai dẳng vô cùng, cô
hoang mang nhìn ra xung quanh, để mình trông không quá khẩn trương. Nhưng ánh
mắt lại bất ngờ lườm thấy bao tay màu nâu được đặt tùy tiện trên chiếc bàn học
ngăn nắp.
Trang
Nhàn mơ màng rồi. Làm sao mà cô không biết bao tay đó, hoa văn trên đó cô đã
từng tận mắt chứng kiến nó bị tháo ra rồi thêu vào, từng mũi kim một.
Bao tay
là tác phẩm của Quách Vinh Vinh, cuối học kỳ trước, trong thời gian ôn tập cho
kỳ thi, Trang Nhàn đã thấy Quách Vinh Vinh thường xuyên ngồi trên giường đan
đôi bao tay ấy, Quách Vinh Vinh cũng là “lính mới” trong lĩnh vực này, nhưng
tính tình lại hiếu cường, không muốn có một tì vết nào, do đó hoa văn trên đó
bị cô tháo rời không chỉ một lần. Trang Nhàn ngồi nhìn cô làm, cũng chợt nảy ra
ý định đan gì đó cho Hàn Thuật, song lại ngại mở lời nhờ Quách Vinh Vinh dạy
mình, thế nên mới kéo đến lúc nghỉ đông mới bắt đầu làm.
Trang
Nhàn đã từng hỏi Quách Vinh Vinh đan cho ai, Quách Vinh Vinh cũng chỉ hờ hững
nói, “Muốn cho ai thì cho thôi”. Lúc ấy hai chị em họ đã không còn thân thiết
đến mức chuyện gì cũng kể cho nhau như trước đây nữa, vì thế Trang Nhàn cũng
không hỏi thêm, cô nghĩ vật này chắc chắn là tặng cho người quan trọng nhất,
chỉ là, cô chưa bao giờ nghĩ rằng, người đó lại là “công tử nhà giàu lăng
nhăng” mà Quách Vinh Vinh ác cảm nhất.
Hàn Thuật
cũng đã chú ý thấy Trang Nhàn ngẩn ngơ với đôi bao tay, anh cầm nó lên, đeo vào
tay của cô. Mắt của Trang Nhàn đỏ hoe, bàn tay khẽ run lên, rút lại, nhưng Hàn
Thuật lại nắm rất chặt.
“Em
thích không?” Anh không trả lời câu hỏi của cô, mà còn đặt lại cô câu hỏi y như
thế.
“Không…
không... ý em là, em thích, nhưng... nhưng, người khác...” Trái tim của Trang
Nhàn rối bời, tật nói lắp bắp đã lâu không xuất hiện trước mặt Hàn Thuật bỗng
dưng trở về.
Hàn
Thuật không cho cô rút tay lại, anh nắm chặt, không ngừng hỏi, “Những thứ khác
em không cần quan tâm, anh hỏi em thích không, em không thích sao? Nói đi, nói
đi chứ!”
Ma sai
quỷ khiến sao đấy, khóe mắt của cô tuôn ra một hàng lệ. Cô không phải một người
bạn tốt, hình bóng Quách Vinh Vinh soi đèn pin đan bao tay xuất hiện trong mắt
cô, vậy mà khi đó cô lại chưa từng chú ý nghĩ đến... Nhưng dù cho để cô biết
được thì đã sao, thứ mạnh mẽ hơn sự áy náy trong giây phút này là bàn tay ấm áp
của người đối diện.
Cô cúi
thấp đầu trả lời câu hỏi dồn dập của Hàn Thuật.
“Em
thích.”
Cô có
thể cảm nhận được bàn tay của Hàn Thuật vuốt ve mái tóc của cô, ngay cả giọng
nói cũng chần chừ và ấm áp chưa bao giờ có.
“Em nói
thêm lần nữa được không.”
Trang
Nhàn lầm bầm như đang trong mơ vậy, “Em thật sự thích.”
Lễ tình
nhân hôm đó, Hàn Thuật vuốt ve mái tóc dài của Trang Nhàn, lần đầu tiên hôn cô.
Cũng
bắt đầu từ lúc ấy, Trang Nhàn dường như nhìn thấy cánh cửa của cung điện đã mở
lớn cho cô. Cô đã thật sự trở thành bạn gái của Hàn Thuật.
....
Hàn
Thuật thật sự là một người mâu thuẫn. Anh thích náo nhiệt, nhưng lại tìm một
người bạn gái kiệm lời; Anh nói anh thích sự yên tĩnh ở Trang Nhàn, song khi cô
dịu dàng như con dê tơ ngồi bên cạnh anh, ánh mắt của anh lại xẹt qua một tia
thất vọng; Anh không thừa nhận với Trang Nhàn rằng cô là người con gái gần gũi
với anh nhất từ nhỏ đến nay, nhưng lại vô tình để lộ lễ tình nhân hôm đó là lần
đầu tiên anh hôn bờ môi của con gái; Anh là chàng trai năng động nhất mà Trang
Nhàn từng thấy, nhưng có nhiều lúc, cô lại cảm thấy anh mang đầy tâm sự; Anh rõ
ràng ngồi ngay cạnh cô, nhưng nó lại không mấy chân thật; Khi anh không cười,
bờ môi khóe mắt đều như mang đầy đào hoa, trái lại khi cười thì cảm giác đó lại
nhạt hẳn... May thay cô là người quen bỏ hết sau lưng những chuyện nghĩ không
thông, cô rất ít hỏi, rất ít nghĩ, đó là cách cô giúp mình hưởng thụ niềm vui.
Mọi
người đều đoán mối tình này của họ sẽ kết thúc nhanh chóng và Hàn Thuật sẽ
thích người khác, song mọi thứ đều không như vậy, thật khó tin được Hàn Thuật
và Trang Nhàn đã êm ả mà yêu nhau những một hai năm, đây là sự thật không thể
chối cãi.
Trong
khoảng thời gian hạnh phúc ấy, điều khiến Trang Nhàn hối tiếc nhất chính là
tình bạn của cô và Quách Vinh Vinh. Mồi lửa của kết quả này là không biết vì
sao mà bí mật Quách Vinh Vinh yêu thầm Hàn Thuật bị lan ra ngoài, Hàn Thuật
trong một lần bị người khác hỏi sao lại không thích tài nữ của khoa luật đã nói
đùa rằng: “Giọt lệ tương tư của năm ngoái, đến nay gò má vẫn chưa qua.”
Quách
Vinh Vinh cái gì cũng tốt, cũng ưa nhìn, duy chỉ có gương mặt hơi dài, ngoài
miệng tuy không nói ra, nhưng trong lòng cô cũng thấy rất tiếc. Câu trích dẫn
kinh điển mà Hàn Thuật dùng để chọc cô vừa được truyền ra, Quách Vinh Vinh lập
tức nấp vào chăn khóc suốt một đêm, hôm sau cô nghĩ đủ mọi cách dọn khỏi phòng
của Trang Nhàn. Khi Quách Vinh Vinh đi khỏi cánh cửa ấy, Trang Nhàn cũng biết
rằng có lẽ họ không thể làm bạn được nữa. Cô thậm chí không cách nào mở lời
giải thích hay khuyên nhủ, mỗi câu nói của cô đều như là tuyên ngôn của người thắng
cuộc.
Trang
Nhàn cũng có oán trách Hàn Thuật, nhưng Hàn Thuật lại nói anh đã sớm không
thích Quách Vinh Vinh cứ tự cho mình đúng mà suốt ngày ức hiếp Trang Nhàn, lần
này anh đã cố tình khiến cho Quách Vinh Vinh bẽ mặt, bạn bè như vậy mất đi cũng
không tiếc. Trang Nhàn tuy hối tiếc, nhưng lúc ấy cô đang trong thời kỳ yêu
nồng cháy, có cách gì chứ?
May
thay Quách Vinh Vinh cũng không phải người dễ hiếp đáp, không bao lâu sau cô đã
tự dành cho mình một “mảnh đất” trong tạp chí của hội văn học để công kích Hàn
Thuật mà không chỉ rõ họ tên. Lời văn của cô rất sắc sảo, lúc ấy, có ai mà
không biết tên công tử nhà giàu chỉ nhìn bề ngoài không xem trọng nội hàm trong
bài viết “Chỉ sợ lưu manh có văn hóa” và “Luận về tình yêu nông cạn của lãng
tử” dưới ngòi bút của cô chính là Hàn Thuật. Sau một loạt trả đòn, Quách Vinh
Vinh e là đã thoải mái hơn nhiều, từ đấy cô ngẩng cao đầu làm người, không còn
quan tâm đến cặp đôi Hàn Thuật nữa.
Kỳ nghỉ
dài hạn trong năm ba của Hàn Thuật, Trang Nhàn đã cùng anh đến du lịch ở Tam Á,
người đồng hành còn có hai người bạn thuở nhỏ của anh. Chuyến du lịch này rất
có ý nghĩa đối với Trang Nhàn, đây là lần đầu tiên Hàn Thuật giới thiệu cô với
bạn thân của anh, điều này cũng như đã là ấn chứng cho mối quan hệ của họ tiến
triển thêm một bước. Trang Nhàn cố gắng để mình đừng mất mặt trước mặt bạn anh,
cô cũng không biết rốt cuộc mình đã làm được hay không, hai người bạn của anh
tuy ngoài miệng không nói rõ, song suốt chặng đường họ đã không ngừng nhìn cô.
Ánh mắt kỳ lạ như thế cùng với ánh mắt tự hiểu của họ khiến cho người không
nhạy cảm như Trang Nhàn cũng phải chú ý, vậy nhưng Hàn Thuật dường như vẫn
không để tâm, anh vui chơi rất thoải mái.
Đêm đầu
tiên ở Tam Á, bốn người họ hưng phấn chạy ra bãi biển gần phòng thuê để ăn hải
sản. Giữa chừng Trang Nhàn đi vệ sinh, cô không tìm được đường, nhưng lại ngại
quay trở về hỏi, đứng từ xa cô trông thấy chàng trai có tên là Phương Chí Hòa
lấy từ ba lô một cái gì đó đưa cho Hàn Thuật. Hàn Thuật nhận lấy, chỉ nhìn lướt
qua một cái rồi tiện tay vứt vào thùng rác.
Dưới
ánh hoàng hôn còn sót lại trên bãi cát mịn, Hàn Thuật nói “Hôm nay rất vui”,
sau đó kéo lấy Chu Lượng và Phương Chí Hòa uống rượu. Trong lúc đùa giỡn, Chu
Lượng bảo phải chuốc cho Trang Nhàn uống một ly, Hàn Thuật lạnh mặt ngăn lại,
không chờ đối phương nói lời nào thì anh đã lẳng lặng uống liền ba ly. Chu
Lượng và Phương Chí Hòa nhìn nhau, không đùa tiếp nữa.
Sau đó,
Hàn Thuật đã say, cúi người nôn dữ dội trên cát. Trang Nhàn vội vàng cùng hai
chàng trai còn lại nửa dìu nửa bế anh về phòng. Sau khi xong việc, Chu Lượng và
Phương Chí Hòa mượn cớ bảo còn muốn ra biển dạo đêm mà để Trang Nhàn và Hàn
Thuật ở lại trong phòng.
Do đang
trong thời kỳ cao điểm, khách sạn của thiên đường nghỉ mát này đã sớm đầy tắp
người. Phòng thuê mà Phương Chí Hòa tìm được không thật sự lý tưởng, trong số
họ, người khó khăn nhất chẳng ai khác ngoài Hàn Thuật, nhưng lần này anh lại
không phản cảm một cách kỳ lạ.
Trang
Nhàn ngồi lại trong phòng với Hàn Thuật đã say ngủ rất lâu, thành phố xa lạ,
địa điểm xa lạ, bạn bè xa lạ, ngay cả con người kế bên vốn phải quen thuộc này
cũng bắt đầu trở nên xa lạ.
Tại sao
anh lại vui, anh có vui thật không? Trang Nhàn như đột nhiên phát hiện, cô
không hề biết khi vui khi buồn, trong lòng anh đều nghĩ gì.
Cô cũng
không biết từ khi nào mà mình đã mơ màng nằm xuống cạnh anh. Mãi đến đêm khuya,
Hàn Thuật lật người lại mới làm cô tỉnh giấc. Đèn trong phòng đã tắt, chỉ có
cánh cửa sổ hướng ra biển còn đang mở rộng, hơi gió biển mặn và ẩm cùng với ánh
trăng luồn vào trong phòng. Trang Nhàn biết anh đã tỉnh, nhưng hai người họ
không ai nói gì, dần dần, tiếng thở của họ ngày càng nặng nề.
Trong
đêm tối hỗn loạn, đôi trai gái trẻ trung, chuyện cần xảy ra đều đã diễn ra tự
nhiên. Từ đầu đến cuối, Hàn Thuật cũng không nói một lời nào, Trang Nhàn đã đón
chào cơn đau đầu đời của mình trong sự khẩn trương và ngọt ngào, dẫu rằng nó
không thần kỳ và tươi đẹp như cô tưởng, nhưng cô yêu người con trai này, sự
chịu đựng này tự nhiên trở nên viên mãn đến thế. Nỗi nghi hoặc của cô khi nãy
cũng dần dần rời xa dưới sự mệt mỏi của cơ thể và sự mãn nguyện của tâm hồn.
Tam Á
có khí hậu nóng ẩm, Trang Nhàn lấy lại tinh thần sau cơn kích tình mới phát
hiện người mình ướt đẫm mồ hôi, mi mắt đã rất nặng nề, nhưng cô vẫn muốn đứng
dậy tắm một cái. Hơi thở của Hàn Thuật trở nên đều hơn và dài hơn, cô đoán chắc
là anh đã mệt rồi, lại đi vào giấc mộng rồi, thế nên cô rất cẩn trọng khi ngồi
dậy.
Thế
nhưng khi chỉ vừa khẽ lay động, cô đã cảm giác da đầu đau nhói, lúc này mới
biết tóc của mình không biết bị vật gì đó đè lên, bấy giờ Hàn Thuật nhanh chóng
dán người sát vào cô, ôm cô thật chặt, như một đứa trẻ vậy, đầu và mặt đều dúi
cả vào sóng lưng hơi cong lại của cô.
Tư thế
ỷ lại và thân mật bất ngờ này khiến cho Trang Nhàn vừa thấy ngọt ngào vừa thấy
tức cười.
“Anh...”
Cô vừa muốn nói gì đó.
“Suỵt...”
Hàn Thuật ngắt lời cô.
Cô đã
tưởng rằng anh sẽ có cử động tiếp theo, nhưng kết quả lại không có, anh chỉ yên
lặng ôm cô như thế, dán người sát vào cô, đêm tĩnh mịch, sự dựa dẫm vào nhau
như vậy khiến con người rơi vào không gian bền lâu, mãi mãi.
Trang
Nhàn không dám động đậy, nhưng duy trì một tư thế trong khoảng thời gian dài
khiến cho vòng eo và cổ của cô bắt đầu nhức mỏi. Cô cũng không biết thật ra đã
trải qua bao lâu, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cô thấp thoáng nghe thấy tiếng
khóc.
Ban đầu
cô còn tưởng mình đã nghe nhầm, không khỏi hoảng hồn, sau khi bình tĩnh lại, cô
mới nhận ra tiếng khóc đã bị kìm nén lại ấy lại là của Hàn Thuật, chàng trai
chưa hề buông lỏng vòng tay ôm lấy cô.
Hàn
Thuật, chàng trai hoạt bát thường ngày, trong đêm tối tĩnh lặng của hôm nay,
lại đã như một đứa trẻ lạc lối, ôm lấy cô, đè nén tiếng khóc.
“Em gạt
anh...”
Đây là
câu nói duy nhất của Hàn Thuật trong đêm hôm ấy.
Hôm
sau, trong nụ cười mờ ám của Phương Chí Hòa và Chu Lượng, Hàn Thuật đã trở lại
như thường, anh cũng không nói với Trang Nhàn một chữ nào về sự thất thường của
đêm đó.
Câu nói
mà anh không ngừng lầm bầm lặp đi lặp lại, và cả những giọt lệ thấm ướt tấm
lưng cô, đã trở thành giấc mộng khiến cho Trang Nhàn kinh sợ mà không thể nào
hiểu được. Đó là Hàn Thuật mà cô không quen biết, hay là cô chưa bao giờ hiểu
Hàn Thuật.
Không
bao lâu sau khi trở về trường, Trang Nhàn bước vào dòng chảy siết của giai đoạn
tìm việc của sinh viên năm tư. Cô bận hơn, thời gian gặp Hàn Thuật ít hơn, và
anh cũng không quá chủ động đến tìm cô, không ai có thể hiểu được mối tình ổn
định và duy trì lâu nay tại sao lại ngày một mờ nhạt sau sự giao phối thân mật
nhất?
Trang
Nhàn quen với việc không suy nghĩ nhiều, cô chỉ phát hiện ra một sự thật hiển
nhiên, khi mới bắt đầu, một ngày không nhìn thấy Hàn Thuật cô sẽ vô cùng hoang
mang, sau này khi quen rồi, khoảng thời gian này sẽ biến thành ba ngày... một
tuần... hai tuần... một tháng... Không biết bắt đầu từ khi nào, Trang Nhàn trở
nên tự tin hơn từ sự giúp đỡ của Hàn Thuật phát hiện ra, thật ra dẫu cho không
có Hàn Thuật kề bên, bầu trời vẫn sẽ trong xanh.
Thành
tích của Trang Nhàn không xuất sắc, cô không như Quách Vinh Vinh có thể dễ dàng
thi đậu nghiên cứu sinh, tìm công việc cũng không phải dễ dàng, cuối cùng, cô
xin được một chức vụ thư ký trong tòa án ở một thành phố nhỏ lân cận. Khoảng
thời gian rời khỏi nhà trường, cô luôn chờ đợi một việc, cô biết, mình đang chờ
Hàn Thuật nói lời chia tay.
Nhưng
Hàn Thuật lại không.
Mãi đến
khi anh tiễn cô ra trạm xe lửa, anh cũng chỉ nói: “Thật ra em không cần phải
đến nơi khác, em ở lại đây, ba anh ra mặt... cũng có thể tìm được một công
việc...”
Trang
Nhàn lắc đầu.
Một năm
sau khi tốt nghiệp, Trang Nhàn đã đề nghị chia tay trong một bức email. Lá thư
hồi âm của Hàn Thuật chỉ có ba chữ: “Ừm, bảo trọng.”
Hai năm
sau khi làm việc, Trang Nhàn kết hôn với một đồng nghiệp cùng đơn vị. Một người
đàn ông rất bình thường, cũng rất chu đáo, Trang Nhàn trở nên ngày càng vui vẻ.
Đây không phải là lần đầu tiên cô cảm nhận được hạnh phúc, nhưng niềm hạnh phúc
lần này đích thật vững vàng, không còn bay bổng như đang bước đi trên không.
Hàn
Thuật cũng đã thi đậu vào nghiên cứu sinh của trường. Không ngờ thông tin về
Hàn Thuật sau này, vẫn lại xuất hiện trong đầu của Trang Nhàn đang yên bình
trong cuộc sống ở một thành phố khác qua lời kể tỉ mỉ của Quách Vinh Vinh.
Người bạn đã tuyệt giao nhiều năm này đến dự hôn lễ của Trang Nhàn trong thân
phận bạn cũ, mọi chuyện đã qua, họ làm hòa với nhau, tình bạn tuy không còn như
xưa, nhưng trải qua một cuộc tranh đấu không ai giành được thắng lợi, tìm lại
được một tình bạn cũng là điều tốt. Trang Nhàn cũng bắt đầu hiểu rằng, có những
thứ, nhạt một chút, trái lại có thể giữ lâu hơn.
Quách Vinh
Vinh khi nhắc đến Hàn Thuật cũng sẽ mang đầy khinh khỉnh và địch ý, song cô lại
thích thú không biết mệt mỏi với việc khinh khỉnh và mà nói xấu anh, anh đã
gian lận như thế nào khi làm đề án, những người bạn gái sau này gương mặt sao
đấy, tìm việc làm cũng là nhờ quan hệ gia đình... Trang Nhàn nghe vậy, có lúc
cũng không nhịn được cười, Quách Vinh Vinh này thật là, Hàn Thuật này thật
là...
Thật ra
họ đều không mấy thay đổi, có lẽ người thay đổi chỉ có cô. Khi cô có thể bình
tĩnh mỉm cười nhớ về họ, hoặc giả quá khứ đích thật đã qua đi.
Cô là
“Mỹ nhân khúc gỗ”, người đánh thức linh hồn của cô là Hàn Thuật, nhưng “cơn gió
xuân” bảo bọc cho cô nở hoa lại là một người đàn ông bình thường sẽ cùng cô
sống hết quãng đời còn lại, dẫu rằng, đóa hoa ấy cũng rất bình thường, nhưng
đây mới là cuộc sống mà tay cô có thể chạm vào, cô sẽ không còn nghe thấy tiếng
khóc bị cố sức đè nén trong đêm tối yên tĩnh nữa.
Gặp lại
Hàn Thuật là trong một buổi giao lưu nội bộ, lúc ấy Trang Nhàn đã là mẹ của một
đứa bé năm tuổi, cô và Hàn Thuật gặp lại nhau trong bất ngờ và niềm vui trùng
phùng, họ như đôi bạn lâu năm vậy, khen ngợi lẫn nhau một cách khoa trương. Cả
hai đều cảm thán, dẫu sao cũng là một đôi tình nhân cũ, cũng không phải cách
nhau hai phương nam bắc, vậy mà sao lại có thể nhiều năm không chạm mặt như
vậy. Cũng trong lần trùng phùng này, Trang Nhàn bất ngờ cảm thấy Hàn Thuật ở
trước mặt mình chân thật và đáng yêu hơn bất cứ lúc nào của trước đây.
Hàn
Thuật vẫn thích nói đùa: “Có chuyện này anh phải tìm em tính sổ đấy, nói thật,
khi chúng ta quen với nhau, ông già nhà anh chưa chắc rất tán thành, vậy mà khi
nghe nói chúng ta chia tay, lão lại không tin lời giải thích của anh, cứ buộc
tội anh có mới nới cũ, không tìm hiểu gì thì đã đánh anh một trận. Em có thấy ai
bấy nhiêu tuổi rồi mà còn bị ông già cho ăn đòn không, người xui xẻo đó chính
là anh. Tính ra, rõ ràng là em bỏ anh mà.”
Trang
Nhàn cười rất lâu, cuối cùng, cô cũng không kìm được lòng mà nói ra câu hỏi
khiến cô thắc mắc nhiều năm. “Anh có ngại nếu em hỏi, người đó đã gạt anh điều
gì không?” Đó đã từng là cái gai trong tim cô, và giờ đây, nó lại chỉ là một
câu hỏi tò mò của một người phụ nữ.
Ban đầu
Hàn Thuật còn cười, dần dần rồi nụ cười cũng tắt hẳn.
“Em còn
nhớ à.” Anh có hơi ngượng ngùng.
“Đương
nhiên, người phụ nữ nào cũng sẽ nhớ thôi.” Trang Nhàn cười nói.
Hàn
Thuật lấy tay xoa xoa mặt mình.
“...Từng
có người nói với anh, rất nhiều việc, chỉ cần mình không suy nghĩ thì sẽ quên
được. Sau này anh mới biết, căn bản không phải như vậy.”
Trang
Nhàn không nói cho Hàn Thuật biết, có lẽ cô biết “người đó” là ai, sáng sớm
tinh mơ của rất nhiều năm về trước, tại Tam Á, không hiểu vì lý do gì, cô đã đi
lục chiếc thùng rác mà Hàn Thuật vứt đồ vào đấy. Không biết nên nói là cô may
mắn hay là cô lao công đã lười biếng, vật đó vẫn còn nằm ở bên trong.
Đó là
một gói bưu kiện bị trả về, địa chỉ là một nơi mà cô hoàn toàn xa lạ.
“Mình
vẫn không hiểu, hắn ta đâu có chủ động đề xuất, tại sao cậu lại chia tay với
hắn.”
Rất
nhiều ẩn tình của năm xưa, trải qua sự tẩy rửa của thời gian sẽ trở nên không
cần che giấu. Quách Vinh Vinh sau khi trở thành một luật sư nổi tiếng cũng đã
đặt câu hỏi với Trang Nhàn. Quách Vinh Vinh ở chung một thành phố với Hàn
Thuật, cô độc thân, và vẫn ghét Hàn Thuật, khi có va chạm trong công việc, cô
cũng tìm đủ chuyện chống đối với anh.
Trang
Nhàn đáp: “Mình chợt nhớ ra lý luận về cô bé lọ lem mà cậu từng nói. Cậu sai
rồi, mình nghĩ mình đã mang vừa đôi giày thủy tinh ấy, chỉ là đột nhiên có một
ngày nọ, mình phát hiện ra ngọn đèn trong cung điện của hoàng tử đã sớm bị
người đến trước làm tắt, trong đó rất tối. Mình sợ.”
.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT