Chuyện hiểu lầm giữa tôi và Max đã được giải quyết êm
đẹp. Trước đây, mỗi khi gặp Jung Hoon, Max đều tỏ ra rất bất mãn, nhưng
giờ thì lại vui vẻ và rất lễ phép với anh ấy. Thật chẳng thể hiểu được
anh ta nữa.
Hết gặp rắc rối với Max, giờ lại xuất hiện thêm một nhân vật mới khiến
tôi vô cùng khổ sở, đó là Kim Hyung Soo. Người mà lần trước, suýt nữa
thì tôi bị cậu ta “hành hung”. Dạo này ngày nào cậu ta cũng đến trường
tìm tôi, lẽo đẽo theo tôi khiến cho mấy đứa con gái trong trường lại
được dịp bàn tán, còn 5 ông DB lại được dịp bắt bẻ, hỏi cung tôi.
Cậu ta nhỏ hơn tôi 1 tuổi, đang học cấp 3. Và hình như là cũng là một diễn viên nổi tiếng với nghệ danh là Lee Wan.
Hôm nay, tiếng chuông báo hiệu giờ giải lao vừa vang lên là cái mặt cậu
ta lại xuất hiện ngay trước cửa phòng học. Đã vậy Song ở bên cạnh còn
chêm vào khiến tôi tức điên lên:
-Này! Cậu giỏi thật đấy, dụ dỗ được toàn là những anh đẹp trai, nổi
tiếng ko thôi. Giờ lại còn “câu” được một thằng bé học cấp 3 nữa cơ đấy.
-Cậu im đi cho tôi nhờ-tôi gắt lên.
Quay sang nhìn Max, mặt anh ta đỏ phừng phừng và đang trừng mắt nhìn Lee Wan. Còn cậu ta thì chẳng hề biết gì, cứ cười toe toét và vẫy tay gọi
tôi liên tục. Cứ để như thế này tôi sợ Max sẽ làm thịt cậu ta mất. Thế
nên mặc dù rất ko muốn nhưng tôi cũng đành bước ra và kéo cậu ta đi đến
chỗ khác.
-Sao cậu rảnh thế hả? học ko lo học cứ chạy đến trường tôi làm gì?-tôi nhăn nhó hỏi.
-Em đến để ôn thi mà. Năm nay em sẽ thi vào trường này và sẽ thi vào khoa của chị luôn đó-cậu ta hí hửng khoe.
Cậu ta đã nói thế thì tôi còn biết nói gì nữa đây? thật hết cách. Thôi
thì cứ để cậu ta bị 5 người DB “xử” một lần cho biết mùi lợi hại.Lần
trước Nam Min đã bị bọn họ “cảnh cáo”, anh ta shock đến nỗi phải vào
nhập viện 1 tháng trời. Bây giờ, mỗi lần nhìn thấy tôi thì anh ta lại
chạy dài.
-Nè! Chị ăn đi-Lee Wan chìa ra cho tôi một đống bánh kẹo.
-Tôi đã nói rồi, tôi ko thích đồ ngọt.Vậy mà sao ngày nào cũng cứ đem bánh kẹo đến thế hả?-tôi gắt .
-Chị phải ăn đi thì mới học được chứ? Em thấy dạo này chị ốm đi đấy.
-Cậu phiền quá đi! Vì bị cậu “ám” nên tôi mới ốm thế này đấy. Cậu cứ
biến mất đi thử xem, tôi lại mập lên liền-tôi tuôn ra một tràng.
-Thế sao? Nhưng em lại ko thể xa chị được, làm thế nào bây giờ nhỉ?-cậu ta có vẻ trầm tư suy nghĩ.
Hồi nào đến h tôi chưa gặp ai mặt dày như cậu ta. Đã nói đến thế rồi mà
vẫn ko chịu biến giùm cho. Uno chắc phải gọi cậu ta là “sư tổ” trong
việc bám dính theo người khác.
Bất chợt cậu ta chồm tới ôm chầm lấy tôi và nói:
-Nếu chị ko ăn thì em sẽ cứ ôm chị thế này đấy! Chị thích em ôm hơn hay là thích ăn bánh kẹo hơn?
-Thôi được rồi, tôi sẽ ăn, cậu bỏ tôi ra đi-tôi xuống giọng năn nỉ.
-Vậy có phải ngoan ko nào? Từ nay về sau đừng có bắt em phải dùng những
chiêu độc nữa đấy.-Lee Wan vừa nói vừa cười một cách nham nhở.
Reng…eng….-tiếng chuông bất ngờ vang lên.
-Vào lớp rồi, tôi phải đi đây-tôi nói nhanh và vừa dứt lời là lập tức bỏ chạy ngay khỏi chỗ đó.
Thật là ác mộng mà! Tại sao từ khi về HQ tôi cứ phải gặp toàn những tên
con trai khó ưa thế này cơ chứ? Kiểu này chắc phải đi kiếm lá bùa về đeo quá!.
Tôi bước vào lớp, trên tay vẫn còn cầm một đống bánh kẹo của Lee Wan. Moon và Song thấy vậy lập tức xin xỏ:
-Này! Cậu ko ăn đồ ngọt thì cho hai tụi tôi đi nhá!
-Uh, ăn hết đi-tôi đưa hết cho bọn nó.
-Công nhận cái thằng nhóc này mua đồ ăn ngon thật đấy-Moon vừa ăn vừa khen.
-Jenny! Sau này thằng nhóc đó có đưa cái gì thì cậu cứ nhận hết đi, ko
ăn thì đem về đây bọn tôi giải quyết giùm cho.-Song hùa vào.
-Cậu im lặng và ăn đi-tôi bóc vài viên kẹo và nhét vào mồm Song để bịt miệng nó lại.
Chưa chịu để yên cho tôi, Max quay sang hỏi:
-Đi đâu nãy h thế hả?
-Đi giải quyết cậu ta-tôi đáp
-Thế đã giải quyết xong chưa?
-Chưa! Cậu ta cứng đầu khó bảo quá.-tôi lắc đầu ra vẻ chán nản.
-Vậy thì để bọn anh giải quyết giùm cho-Max đề nghị.
-Thôi…ko cần đâu-tôi xua tay- để em tự làm cũng được.
Nói thì nói vậy thôi nhưng nếu để 1 “thằng bé” như cậu ta phải đối mặt
với 5 “ông cụ” này thì tôi ko nỡ. Nghĩ đi nghĩ lại thì thấy cậu ta cũng
ko đến nỗi, suy cho cùng là cũng vì tôi. Thế nên phải nói làm sao cho
khéo để cậu ta có thể bỏ đi, ko ngày trở lại nhưng lại ko làm tổn thương cậu ta. Khó đây!
Hình như câu từ chối của tôi làm Max phật lòng hay sao ấy.Anh ta liếc
tôi một cái rồi bỏ đi ra ngoài. Tôi cũng lập tức chạy theo. Anh ta mà
giận thì phiền lắm! Max ngồi xuống một cái ghế đá và bắt đầu đọc sách,
chẳng thèm để ý đến sự có mặt của tôi.Tôi cũng ngồi xuống bên cạnh anh
ta, kéo nhẹ tay áo Max và hỏi nhỏ:
-Giận hả?
-Ko-anh ta đáp ngắn gọn.
-Ko giận mà như thế ấy-tôi bĩu môi- này! Ăn kẹo ko?-tôi chìa ra cho anh ta mấy viên kẹo lúc nãy của Lee Wan.
-Ko ăn, ko ăn, ko ăn! Kẹo của thằng đó thì có chết cũng ko ăn.-anh ta hét toáng lên.
-Ôi giật cả mình! Ko ăn thì thôi, làm gì mà lại la lối om sòm lên như thế?-tôi gắt.
Vừa lúc đó, chiếc điện thoại trong người tôi rung lên bần bật, bản nhạc “Yesterday” vang lên. Là anh Jung Hoon gọi.
-Alô! Có chuyện gì vậy ạ?-tôi nhấc máy và hỏi
-Em đang ở đâu đấy?
-Ở…trong lớp-tôi đành nói dối.
-Em quên kế hoạch của chúng ta rồi à? Ra đây mau đi!
-Nhưng đang trong giờ học mà?
-Hôm nay tiết ấy trống, ko có ai dạy đâu. À! mà trước khi đi nhớ nhắc Max quản lý lớp cho tốt đấy.-anh ấy dặn dò.
Nói rồi Jung Hoon cúp máy cái rụp. Tôi cũng nhanh chóng đứng dậy và bước đi. Đột nhiên vạt áo tôi bị Max kéo lại. Tôi quay sang gỡ ra và ko quên khuyến mãi thêm một câu mắng mỏ:
-Anh bỏ ra! Giữa ban ngày ban mặt mà níu áo người khác vậy hả?
-lại đi đâu nữa đấy? ko vào lớp sao?-Max hỏi.
-Hôm nay tiết ấy trống. Anh Jung Hoon, à ko, thầy Jung Hoon bảo anh quản lý lớp cho tốt vào. Em đi đây!
Nói rồi tôi co giò lên chạy đến chỗ hẹn. Và tất nhiên trên đường đi ko
quên gọi cho Bi. Bằng một giọng hốt hoảng nhất có thể, tôi giả vờ thông
báo với anh ấy rằng Song Hye Kyo đang bị thương nặng và bảo anh ấy phải
đến đây gấp. Và ko nằm ngoài dự kiến của tôi với Jung Hoon, Bi đã bị cho vào tròng.
Tôi hí hửng chạy đến chỗ hẹn. Đến nơi thì thấy Jung Hoon và Moon đã có mặt ở đó từ khi nào.
-Này! Cậu đã gọi cho anh Bi chưa?-Moon vừa thấy tôi là hỏi liền.
-Rồi. Còn cậu, ra đây ko bị Song nghi ngờ đấy chứ?-tôi cũng hỏi lại.
-Tất nhiên.Tôi bảo với cậu ta là đi WC mà!-cậu ta cười cười.
Chúng tôi đứng chờ khoảng 15 phút thì từ xa, bóng dáng Bi đã thấp thoáng và đúng lúc đó, từ trong cổng trường Kyo cũng xuất hiện. Hai người này
ghê thật! ko hẹn mà lại đến cùng một lúc cơ đấy. Dường như ko hề để ý
thấy 3 người chúng tôi đang đứng gần đấy, Bi và Kyo vừa nhìn thấy nhau
là ngay lập tức lao vào nhau, hỏi han đủ thứ:
-Anh ko sao đấy chứ? Anh bị thương ở đâu?-Kyo lên tiếng trước.
-Ko, anh ko sao. Còn em? Bị thương có nặng lắm ko? Có đau ko?-Bi cũng hỏi bằng giọng hốt hoảng ko kém.
-Anh nói gì thế hả? em có bị thương gì đâu?-Kyo tròn mắt nhìn Bi.
-Anh cũng vậy, đâu có bị thương-Bi cũng lắc đầu.
-Gì? sao kì vậy? rõ ràng lúc nãy thầy Jung Hoon gọi cho em nói là…-Song ngơ ngác nhìn Bi
-Ha…ha…ha…- tôi, Moon và Jung Hoon ko thể nào nhịn nổi nữa nên cả 3 ôm bụng cười sặc sụa.
Đến lúc này hai “ông-bà” Bi-Kyo mới nhìn thấy chúng tôi và dường như họ cũng đã hiểu ra hết mọi chuyện.
-Thì ra là các người giở trò-Kyo hét lên.
-Jenny! Em dám lừa dối anh hai thế đấy hả? –Bi trợn mắt nhìn tôi.
-Ai bảo hai người ko chịu thừa nhận chứ? Thân nhau đến thế thì phải nói
cho mọi người biết chứ? Sao lại giấu?-tôi thản nhiên đáp.
-Còn có cả cậu nữa hả Jung Hoon? Cậu lớn rồi mà còn tiếp tay cho bọn nó nữa hả?-Bi quay sang trách Jung Hoon.
-Thầy, em ko ngờ đấy. Thầy sao lại…-Kyo cũng hùa vào.
-Đừng kêu tôi là thầy. Từ giờ phải gọi tôi là “em chồng” mới đúng-Jung
Hoon bỏ ngoài tai mấy câu trách móc đó, vừa cười vừa nói….
***************************************
Ở đằng xa, cuộc nói chuyện của chúng tôi đã bị một người nghe thấy tất cả. Người ấy ko ai xa lạ, chính là Micky.
Trời ơi! Tôi có nghe nhầm ko vậy? Bi là anh trai của Jen? Mọi chuyện là
sao đây? Vậy ra hôm trước tôi đã hiểu nhầm cô ấy. Thánh thần thổ địa ơi! Tôi ăn cái gì mà lại ghen tuông vô lý như thế chứ? Nhưng mà cái con bé
Jen này cũng thật là…Tại sao ko chịu giải thích? Bị người ta hiểu lầm mà cứ im lặng, ko thèm nói một lời.
Đang suy nghĩ thì bỗng nhiên một cánh tay đập đập vào vai tôi và một tiếng nói cất lên:
-Chủ tịch muốn gặp anh!
Ko cần quay lại, tôi cũng biết đó là Park Han Sook- thư kí riêng của bố
tôi. Tôi im lặng, ko nói một lời nào, lườm cậu ta một cái rồi nhanh
chóng bỏ đi.Thế nhưng cậu ta còn nhanh hơn, đã kịp chặn tôi lại:
-Đi đường này ạ!
-Tôi ko muốn gặp ông ta, bảo ông ta về đi-tôi gắt lên.
-Anh thông cảm cho.Đây là công việc của tôi, tôi có trách nhiệm phải đưa anh đến chỗ chủ tịch-cậu ta lạnh lùng đáp.
Biết có đôi co với cậu ta đến tối cũng chẳng ích lợi gì nên tôi đành
miễn cưỡng bước theo cậu ta đến gặp một người, người mà tôi gọi là bố.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT