Max.

Một tia nắng chiếu vào mắt khiến tôi ko thể nào mà ngủ tiếp được, đành phải mở mắt ra và ngồi dậy. Đau đầu kinh khủng, chắc tại hôm qua uống nhiều rượu quá đây mà. Nhìn quanh, thì ra đây là nhà mình hả? Tôi cứ tưởng hôm qua mình nằm ngủ ở cái xó đường nào rồi chứ, ko ngờ lại mò về được tận nhà cơ đấy. Mà lại còn biết lấy chăn, gối và leo lên ghế sopha nằm nữa chứ, thật tôi phục tôi quá đi mất! (chảnh thấy sợ).

Đang ngồi thì bất chợt trong đầu tôi lại hiện ra hình ảnh tôi và Jen cùng nằm trên cái ghế sopha này. Gì thế này? Tôi vẫn còn mơ sao? Chưa tỉnh ngủ hẳn sao? Tôi lắc lắc đầu mấy cái cho tỉnh. Ko đúng, hình như đó là thật chứ ko phải mơ, hình ảnh sống động lắm mà. Ôi trời đất ơi! Bây giờ ngay đến cả đâu là mơ và đâu là thật tôi cũng chẳng thể phân biệt nổi nữa.

Nhìn kĩ thì tôi bỗng giật mình, đây ko phải chăn, gối của tôi mà là của Jen. Nếu vậy thì đúng là chuyện đó có thật rồi? Thôi chết! hôm qua say quá, ko biết tôi có nói gì quá đáng với cô ấy ko nữa.

Cạch…cạch…cạch…-âm thanh từ dưới bếp vọng lên, nghe như có ai đang nấu cái gì ấy. Nhìn đồng hồ, đã là 9h30 rồi. Lạ thật, theo như tôi nhớ thì hình như hôm nay chỉ có mỗi khoa tôi là được nghỉ thôi còn Micky và 3 người kia vẫn phải đi học mà. Vậy thì ai đang ở dưới bếp chứ?

Nhanh chóng bước xuống, người đang đứng trước mặt tôi là Jen.

-Dậy rồi sao? Có đói ko?-cô ấy nhẹ nhàng hỏi nhưng mắt thì vẫn ko thèm nhìn tôi lấy một cái.

-Uh, đói lắm, đói cồn cào lun đây nè-tôi vừa nhăn mặt vừa đưa tay xoa xoa cái bụng.

-Uống cho lắm vào, ko xót ruột mới lạ.-cô ấy quay ra lườm tôi- đây! Uống đi cho nó giải rượu.-Jen đưa cho tôi một bát canh.

-Cái này…là em nấu hả?-tôi nhìn cô ấy ngập ngừng hỏi.

-Chứ ai vào đây?-cô ấy đáp.

Ko hiểu sao khi nghe câu ấy tôi lại thấy mát lòng mát dạ kinh khủng. Mọi sự tức giận hôm qua biến đâu mất hết. Thì ra cô ấy vẫn lo lắng cho tôi lắm.Tôi ăn mà mặt mày cứ hí hửng và cười liên tục. Bất chợt, ánh mắt tôi lại một lần nữa chạm phải chiếc nhẫn trên cổ Jen. Cái con nhỏ này, tại sao lại vẫn còn đeo nó cơ chứ? Đã biết tôi ko thích thì phải tháo nó ra rồi vứt đi thật xa mới phải. Giờ ngồi nhớ lại những lời mà Jen đã nói với tôi hôm qua tự dưng lại thấy tức kinh khủng. Tôi thôi ko ăn nữa mà tiến đến gần Jen với một âm mưu “đen tối”…À mà ko, chưa đến độ “đen tối”, chỉ mới là “ko trong sáng” một chút thôi. Đúng lúc cô ấy đang nấu ăn, ko đề phòng. Tôi nhanh chóng lấy tay gỡ sợi dây đeo cổ của cô ấy ra.

-Nè! Anh làm gì vậy hả? có bỏ tay ra ngay ko?-Jen la lên oai oái và vùng vẫy.

-Yên xem nào, anh phải tháo cái chiếc nhẫn này xuống, anh ko cho phép em đeo nó-miệng tôi nói, còn tay thì vẫn cứ tiếp tục làm công việc của mình.

“Jenny ơi! Có Moon gọi đến này, bắt máy đi! Jenny ơi!...”-đột nhiên từ đâu phát ra cái giọng nói “nhão còn hơn cháo” khiến tôi giật mình, tay rút ra khỏi cổ Jen.

-Ha…ha…ha-Jen ôm bụng cười- tiếng chuông điện thoại mà cũng làm anh sợ đến tái xanh mặt mũi thế hả?-cô ấy vừa nói vừa rút trong túi ra chiếc mobile- Alô! Moon hả! Có chuyện gì…-cô ấy bật nắp chiếc điện thoại và bắt đầu nói.

Trời ơi! Mất mặt quá đi! Đường đường là một… đấng nam nhi đại trượng phu mà lại bị tiếng chuông điện thoại làm cho hồn bay phách lạc. Nhưng mà cái con nhỏ này cũng thật là…bộ hết chuyện chơi rồi hay sao mà lại chọn cái kiểu chuông khiếp thế ko biết. Con gái gì mà…

Tôi định bỏ đi nhưng lại bị Jen kéo giật lại.

-Gì đấy?-tôi hỏi.

-Anh ra mở khóa cửa giùm em!-cô ấy vừa nói vừa đút chiếc điện thoại lại vào trong túi quần.

-Sao lại thế? Ai đến hả?-tôi ngạc nhiên hỏi lại

-Bạn em, Moon Geun Young! Cùng lớp với mình đó.

-Cái con bé dễ thương ở Mĩ chuyển về đúng ko?-tôi hỏi lại.

-Dễ thương gì chứ!-Jen gắt lên- Thấy con gái là mắt cứ sáng lên, bực mình!-cô ấy lườm tôi bằng ánh mắt sắc như dao cạo.

-Ôi! Giật cả mình. Tự dưng lại hét toáng lên là thế nào? Anh có nói gì sai đâu chứ?-tôi cũng gắt lên.

-Thôi anh đi nhanh giùm cho, nhiều chuyện quá-cô ấy đẩy tôi ra ngoài.

Cái con nhỏ này, tại sao lúc nào cũng kiếm cớ gây chuyện với tôi nhỉ? Tôi thì lúc nào cũng luôn muốn sống trong hòa bình, vậy mà cô ta lại như thế đấy.Ko thể nào chịu nổi.

Tôi bước đến chiếc máy đặt ở ngoài phòng khách, ấn một hàng số dài để mở khóa và ấn nút “open” để mở cửa cổng. Nói là cổng nhưng thực ra nó cách ngôi nhà của chúng tôi đến tận mấy trăm mét.Và xung quanh đó thì hệ thống bảo vệ an ninh rất nghiêm ngặt để đề phòng có kẻ đột nhập. Khu chúng tôi ở tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài.Để giải mã, mở khóa và vào được bên trong thì chỉ có 7người. Tôi, Hero, Micky, Uno, Max, Jen và anh Vincent-người quản lý của chúng tôi. À! Mà hình như còn 1 người nữa thì phải nhưng chắc cô ta sẽ chẳng bao giờ đến đây nữa đâu, nên ko tính. Còn những người khác muốn vào thì phải do một trong số 7 người chúng tôi dẫn vào. Cái ngày mà Jen lạc đường và vô tình vào được nhà chúng tôi là do hôm ấy hệ thống máy móc bị hỏng hóc ở đâu đó nên cô ấy có thể vào một cách tự do, ko bị bất cứ cái gì ngăn cản. Giờ nghĩ lại, tôi lại thấy cảm ơn hệ thống bảo vệ ấy ghê! Nếu hôm ấy nó ko hỏng thì giờ này chắc chúng tôi cũng chẳng biết nhau nữa ấy chứ.

-Ủa? Mà sao Geun Young lại biết Jen ở đây mà đến tìm?- Đang miên man “hồi tưởng” lại quá khứ thì đột nhiên tôi giật mình.

Chẳng phải Jen bảo là phải giữ bí mật với mọi người sao? Người gì mà…nói một đằng lại làm một nẻo, thật hết biết.

-Chào lớp trưởng!-một giọng nữ vang lên sau lưng tôi.

-Ờ! Chào-tôi quay người lại và cười đáp trả.

-Jen đâu?-cô ấy hỏi tiếp.

-Trong đó-tôi chỉ tay về phía bếp.

-Vậy…tôi vào nhé!-cô ấy nói xong lập tức chạy vào trong.

Tôi cũng bước đi, định sẽ lên phòng làm vài cái thí nghiệm chơi cho vui thì bỗng nhiên nghe loáng thoáng cái tên : Kim Jung Hoon. Thế là tôi quyết định nấp vào một chỗ thật kín đáo và nghe xem Jen với con nhỏ kia nói gì…

************************************

-Jenny! Cậu có nghĩ là anh Jung Hoon đã có người khác rồi ko?-Moon hỏi.

-sao tự dưng lại hỏi thế? Chắc là ko có đâu-tôi lắc đầu đáp.

-Vậy tại sao tôi đã về đây được gần 1 năm rồi mà anh ấy vẫn cứ thế? Lạnh lùng, xa cách, tình cảm của chúng tôi vẫn cứ giậm chân tại chỗ, chẳng tiến thêm được bước nào.-cô ấy phụng phịu nói.

-Vậy sao? Tôi thấy anh ấy vẫn quan tâm và lo lắng cho cậu lắm mà!

-Nhưng như vậy chẳng khác gì hồi ở Mĩ cả.Tôi ko thích thế! Nói cậu đừng giận, nhưng tôi thấy anh ấy quan tâm đến cậu còn hơn tôi nữa ấy chứ.

-Này! So sánh cái kiểu gì thế hả? Tôi là em gái anh ấy thì đương nhiên anh ấy phải thương hơn rồi.-tôi giãy nãy.

-Thôi đi nàng! Phải để Jung Hoon cưới vợ nữa chứ, ko lẽ cứ bắt anh ấy ở suốt đời bên cậu sao?Anh ấy mà cứ giành hết tình cảm cho em gái như thế, tôi đảm bảo chẳng có đứa con gái nào đủ can đảm để yêu anh ấy đâu. Ngay đến cả tôi đây mà đôi lúc còn cảm thấy ganh tỵ với cậu nữa ấy chứ.-Moon nói bằng giọng giận dỗi.

-Chậc-tôi tặc lưỡi-Thì anh ấy hồi nào đến giờ vẫn thế, cậu còn lạ gì? Trông thì to lớn thế thôi chứ thực ra thì chẳng biết gì về con gái, về yêu đương cả. Mà nói thật, tôi cũng chẳng sung sướng gì đâu! Một phần cũng sợ anh ấy bị “ế” vợ, phần còn lại thì cảm thấy ko được tự do cho lắm. Ai đời lớn to đầu thế này rồi mà còn bị anh trai kèm cặp sát ngay bên cạnh. Mà nhất là hễ có thằng con trai nào đến gần tôi là anh ấy lại gầm gừ, khiến cho người ta phải bỏ đi. Tôi sợ mình cũng sẽ bị “ế” theo anh ấy luôn ấy chứ.-tôi nói bằng giọng đau khổ.

-Uh thì thế-cô ấy buồn rầu đáp- mà nè! Hay là tôi tỏ tình với anh ấy nhỉ?

-Có vẻ hay đấy! hay là cứ làm thử đi, biết đâu lại có kết quả thì sao?-tôi hí hửng đáp.

-Nhưng…nhỡ anh ấy từ chối thì sao? Tuy là anh ấy chưa yêu ai… -Moon bỏ dở câu nói.

-Trời đất ơi! Ông Jung Hoon đã nhút nhát vậy rồi, lại thêm cậu như vậy nữa thì làm sao mà thành chuyện được? Cậu cứ tấn công tới tấp, dồn dập cho tôi, đảm bảo anh ấy dù muốn dù ko cũng sẽ bị hạ gục cho mà xem.-tôi trấn an Moon.

-Thôi được rồi, cứ tỏ tình đi rồi tính sau vậy.-Moon thở dài- Tối chủ nhật tuần sau, đúng 7h, tại nhà hàng Angella, cậu nhớ đến đấy-cô ấy dặn dò.

-Ko phải chứ? Cậu tỏ tình lại kéo tôi đi theo làm gì? định biến tôi thành kẻ dư thừa sao?-tôi nhăn nhó.

-Nhưng có cậu, tôi cảm thấy vững tâm hơn.Với lại dù sao anh Jung Hoon vẫn rất nghe lời cậu mà, có gì thì cậu nói thêm vào vài câu giúp tôi.

-Lộ đuôi chuột rồi nhá nàng! Thì ra đến đây là để mua chuộc tôi hả? Ghê thật, đã tính kĩ từ trước rồi mà còn đến đây giả vờ than thở.-tôi lấy tay dí dí vào trán cô ấy.

-Ko phải mua chuộc mà là nhờ giúp đỡ.-Moon chối.

-Thôi được rồi! Tôi sẽ nói phụ vào cho.Nhưng nói trước, ko được thì thôi nhá. Ông Jung Hoon nhà ta đôi lúc cũng dễ sợ lắm, nhỡ ổng giận thì toi.-tôi vừa nói vừa rùng mình.

-Yeah! Thanks you. “Ngươi” đúng là bạn tốt của ta đấy Jenny ạ!-Moon ôm chầm lấy tôi.

-Thôi, về mà lo chuẩn bị cho tốt vào.Ko cần nịnh tôi đâu-tôi đẩy cô ấy ra.

-Vậy thì tôi về đây. Nhớ 7h tối chủ nhật tuần sau đó nhe. Bye.

Nói rồi cô ấy chạy nhanh ra cửa và biến mất hút. Tự dưng trong lòng tôi lại cảm thấy hồi hộp kinh khủng. Tôi cũng như Moon đều rất muốn biết câu trả lời của anh Jung Hoon. Hy vọng là hai người sẽ thành một đôi, lúc đó thì người vui nhất là tôi…

*************************************

Geun Young đã về một lúc lâu rồi mà tôi vẫn chưa thể nào định thần lại được. Ko ngờ con bé này lại yêu ông thầy Jung Hoon. Và bất ngờ hơn là chuyện ông ta với Jen là hai anh em. Ko biết là nên vui hay nên buồn trước cái tin này nữa. Vậy hóa ra từ hôm qua đến h, tôi lại đi ghen với anh trai của cô ấy? Thảo nào cô ấy giận đến thế. Thê thảm rồi!

Mà tôi tại sao lại thế này kia chứ? Hôm qua, khi nghĩ đến việc Jen và thầy Jung Hoon là một đôi tự dưng trong lòng tôi lại cảm thấy tức giận ghê gớm. Ngay lúc đó tôi chỉ muốn làm một cái gì đó để khiến thầy Jung Hoon biến mất mãi mãi. Và một ý nghĩ… ko được bình thường cho lắm bỗng dưng xuất hiện trong đầu tôi. Tôi ước gì mình có thể biến Jen thành một… viên kẹo thật đẹp. Vì như thế tôi sẽ có thể giấu cô ấy vào trong túi của mình, để cô ấy mãi mãi ở bên tôi, để bất cứ khi nào tôi cũng đều ngắm được Jen. Và nhất là, ko một ai có thể cướp mất cô ấy từ tay của tôi.

Rồi sau đó, khi nghe được những lời của Jen, tôi lại thấy buồn hơn bao giờ hết. Trái tim tôi như bị ai đó bóp chặt, đau đớn vô cùng. Ko còn cách nào khác, tôi đành phải uống rượu để có thể quên đi được những cảm giác ấy. Đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng tôi tìm đến rượu. Người ta thường bảo “uống rượu giải sầu” nhưng tất cả đều là dối trá hết. Càng uống tôi lại càng cảm thấy đau buồn hơn. Xem ra nếu có chuyện buồn thì…ăn vẫn là cách giải tỏa tốt nhất…

-Max? anh làm gì ở đây hả? anh nghe lén chuyện của em sao?-giọng Jen bất ngờ vang lên bên tai.

-Hả? À! Ko có-tôi giật mình quay lại và lắc đầu lia lịa- anh chỉ là…chỉ là…vô tình nghe được thôi.-tôi ấp úng đáp.

-Ôi trời ơi! Em đến ko sống nổi vì anh mất! trên đời này sao lại có người xấu xa đến thế hả trời?-cô ấy giậm chân thình thịch xuống sàn.

-Này! Jung Hoon…thầy ấy là…là anh trai em hả?-tôi ko thèm đếm x** gì đến thái độ ấy của Jen, ngập ngừng hỏi.

-Tai anh hay là cái đầu anh có vấn đề hả? Nãy giờ nghe hết câu chuyện của người ta mà giờ còn hỏi sao?-cô ấy gắt nhẹ.

-Thế tại sao hôm qua em ko nói?-tôi nhăn nhó.

-Nói làm sao được? định mở miệng thì anh đã chặn họng ngay từ đời nào rồi.

-Vậy còn cả 1 năm trời nay, em cũng đâu có chịu hé lời nào về mối quan hệ giữa em với thầy ấy đâu chứ?

-Nói ra thì ích lợi gì nào? Chỉ càng khiến em và anh ấy khó làm việc hơn mà thôi. Nếu có gì xảy ra thì người khác lại bảo anh ấy thiên vị em, còn em thì lại bị nói là ỷ có anh trai làm thầy thì muốn làm gì cũng được. Khó chịu lắm.-Jen khẽ nhăn mặt.

-Nói cũng đúng-tôi gật gù- Ủa? Nhưng rõ ràng hôm qua em đâu có phủ nhận chuyện hai người là một đôi đâu?-tôi nhìn Jen bằng ánh mắt nghi ngờ.

-Thì lúc ấy em giận cho nên mới nói thế. Tất cả đều là nói dối hết, anh đừng bận tâm.-cô ấy phẩy tay.

-Thật hả? tất tần tật những lời nói của em đều ko đúng sự thật hết, phải vậy ko?-tôi hí hửng hỏi lại.

-Uh-Jen gật đầu.

Hớ hớ! nói vậy có nghĩa là cái câu : “đối với tôi anh ko là gì cả” của Jen hôm qua ko tính. Nếu vậy thì chắc là trong lòng cô ấy tôi cũng chiếm một phần ko nhỏ. Nghĩ vậy nên tôi vui sướng một cách tột độ, chỉ muốn nhảy cẫng lên và gào thét cho tất cả mọi người trên thế giới này biết rằng tôi cũng là một người rất quan trọng đối với Jen.

Trong niềm vui ấy, tôi ko còn là chính mình nữa.Tôi chồm tới ôm ghì Jen vào lòng. Nhưng rồi dường như đã sực tỉnh, tôi vội buông cô ấy ra.

-E hèm!...Thôi anh lên phòng đây!-tôi cố kiềm chế cảm xúc của mình lại và nói bằng một giọng bình thường nhất có thể.

Nói rồi tôi bước lên lầu với một tâm trạng phấn khởi kinh khủng.Cả người cứ lâng lâng như là đang bay vậy. Hay quá rồi! cô ấy ko phải là người yêu của Jung Hoon. Tự dưng giờ tôi lại thấy “yêu” ông thầy của mình dễ sợ. Từ nay phải đối xử lễ phép và lịch sự với ông ấy mới được. Dù gì thì sau này chúng tôi cũng sẽ là người một nhà cả mà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play