Những giọt nắng tinh nghịch bên ngoài len vào khe hở của
cánh cửa, đậu lại trên mắt tôi. Khẽ hé mắt để quen dần với ánh sáng…Một
nỗi buồn mơ hồ lại dâng lên. Đưa mắt nhìn xung quanh. Từ màu sơn của bức tường đến rèm cửa, ra trải giường, chiếc chăn đang đắp trên người,
chiếc gối tôi đang nằm và cả những vật dụng đều rất quen thuộc…Vậy là
tôi đã được đưa trở lại Mĩ!
Một căn phòng rộng 50m2, được sơn màu xanh lá và điểm trên đó là những
hình bông tuyết màu trắng xóa. Chiếc bàn gỗ đặt ngay cửa sổ, bên cạnh đó là kệ sách. Gần cửa ra vào là chiếc tủ đựng quần áo khá to, khoác trên
mình màu xanh như của bức tường. Đối diện là chiếc giường rộng mà tôi
đang nằm. Bên cạnh là chiếc bàn trang điểm…Mọi thứ trong phòng chỉ có
hai màu: xanh-trắng được phối hợp khéo léo với nhau tạo ra cảm giác mát
mẻ, dễ chịu…Tất cả đều được giữ nguyên vẹn như 1 năm trước đây-khi tôi
ra đi. Từng ngóc ngách tôi đều thuộc nằm lòng mà sao vẫn thấy có một cái gì đó bỡ ngỡ và một chút xa lạ. Có thể là do tôi đã ko ở đây trong suốt một năm-một khoảng thời gian khá dài, đủ để những hình ảnh về căn phòng này bị xóa nhòa. Và thay vào đó là cảm giác thân quen ở căn phòng của
nhà DB…Bất giác một câu hỏi lướt qua trong đầu: “Không biết một năm sau, nỗi đau của tôi có vơi bớt đi ko? Và liệu khi ấy, tình cảm của tôi dành cho 5 người ấy có bị phai mờ hay ko?” Cũng giống như căn phòng này vậy…
Không biết từ khi nào xung quanh giường tôi có khá nhiều máy móc, gần
giống như trong bệnh viện. Trên cổ tay tôi cũng đang có một cây kiêm.
Dưới đuôi nó là một ống nhỏ, dẫn lên trên 1 cái bịch chứa đầy máu…Đầu
giường nhan nhản những hộp thuốc, vỉ thuốc…
Cánh cửa đột nhiên bật mở. Người bước vào là Robert-một vị bác sĩ trẻ
nhưng có tài năng, là bác sĩ riêng của gia đình tôi và cũng là bạn thân
của Bi. Theo sau anh ta là Jung Hoon.
-Tỉnh rồi à? Thấy trong người thế nào?-Robert mỉm cười, hỏi tôi bằng tiếng Anh, giọng điệu đặc trưng của người New York.
-Khá hơn nhiều rồi-tôi khẽ mỉm cười đáp, cũng bằng tiếng Anh. Cũng đã
khá lâu rồi tôi chưa được nghe lại âm điệu này, cũng như chưa sử dụng
lại nên cách phát âm cũng ko được chuẩn như trước nữa-Cái này…Tháo ra
được chưa? Em muốn ra khỏi giường-tôi chỉ tay vào chiếc kim đang gắn vào mạch máu trên cổ tay, hỏi.
-Chưa tháo được đâu! Cũng ko được phép xuống giường. Ngoan ngoãn nằm
tịnh dưỡng đi. Chỉ hai ngày nữa thôi-Robert vừa nói vừa kiểm tra lại ống nối và máy móc-Thôi, tôi ra ngoài đây, trả lại sự riêng tư cho đôi vợ
chồng sắp cưới tâm sự...Mà Hoon này! Đừng bắt Jenny phải nói nhiều quá
nhé! Cô ấy vẫn chưa khỏe hẳn đâu.
Nói rồi anh ta bỏ đi. Ngay khi cánh cửa vừa đóng lại, tôi lập tức chống
tay ngồi dậy. Khẽ nắm lấy vạt áo Jung Hoon, tôi nói bằng giọng nghẹn
ngào:
-Anh à! Em xin lỗi nhưng chúng ta ko thể kết hôn được đâu. Anh hãy giúp
em nói với bố dừng tất cả lại được ko? Em ko thể làm vợ anh được. Chúng
ta là anh em cơ mà?
-Jenny! Anh rất tiếc,… nhưng ko được đâu, muộn rồi-Jung Hoon nắm lấy tay tôi-Bố đã công bố chuyện chúng ta trước dư luận rồi. Thiệp mời đã phát
đi, tất cả mọi thứ cũng đã chuẩn bị xong cả rồi. Hai ngày nữa, khi em
khỏe lại sẽ lập tức tiến hành ngay-anh ấy thông báo.
Như bị một vật to cứng giáng thẳng vào mặt, đầu óc tôi quay cuồng, xay
xẩm. Tôi bất ngờ đến mức sững lại, ko thể nói thành lời. Nước mắt cứ tự
động tuôn rơi…Jung Hoon bất ngờ ôm tôi vào lòng:
-Lần trước em đã hỏi anh, người yêu của anh là ai. Giờ anh sẽ trả lời.
Người con gái mà anh yêu thương, chính là em…Anh biết em chỉ coi anh là
anh trai…nhưng xin lỗi, Jenny! Anh ko thể buông em ra được nữa rồi. Cho
dù có thế nào thì anh vẫn phải nắm lấy cơ hội này để giữ em lại…
Jung Hoon buông tôi ra và đi nhanh ra ngoài. Tôi như ko còn tin vào tai
mình nữa. Dường như anh ấy đã biến thành một con người khác. Ko còn là
Jung Hoon mà tôi biết trước đây nữa. Trước đây anh ấy rất hiền chứ ko
phải như thế này…ko phải…
Tôi giật phắt chiếc kim ra khỏi cổ tay và chạy về phía cửa…Nhưng tôi ko tài nào mở ra được. Nó đã bị khóa từ bên ngoài.
Tôi dùng hai tay đập thật mạnh vào cánh cửa và dùng hết sức để hét lên:
-Mở ra! Tại sao lại nhốt tôi? Mở cửa ra!
Ngay sau đó tôi nghe tiếng bước chân chạy lên cầu thang, đến gần phòng
tôi. Có tiếng tranh cãi ở bên ngoài!...Tôi thôi ko đập cửa nữa và im
lặng để nghe xem đang có chuyện gì.
-Xin lỗi! Nhưng Chủ tịch đã dặn, ngoài ông ấy, Robert và cậu Ba ra thì
ko ai được vào. Kể cả Bà chủ và cậu Hai. Cậu đừng làm khó chúng
tôi-tiếng 1 người nào đó vang lên.
-Cậu có biết để Jenny một mình trong phòng là nguy hiểm thế nào ko? Nó
đang làm ầm lên kia kìa. Cậu mà ko cho tôi vào, nhỡ xảy ra chuyện gì,
liệu cậu có gánh nổi trách nhiệm ko?-Bi gắt to.
Im lặng…Có vẻ như “người canh giữ” tôi đang đắn đo. Một lúc sau có tiếng chìa khóa tra vào ổ. Cánh cửa bật mở. Bi bước vào. Tôi mừng hết lớn.
Ngay lập tức tôi nắm tay Bi, năn nỉ:
-Anh Hai! Giúp em trốn đi có được ko? E ko thể kết hôn với Jung Hoon được.
-Gì?-Bi tròn mắt nhìn tôi-Chẳng phải lúc trước em đã đồng ý rồi sao? Mọi thứ đã chuẩn bị xong cả rồi.
-Hai! Lúc ấy em chỉ nghĩ kết hôn với Jung Hoon để trả ơn cho anh ấy
nhưng giờ thì…chỉ nghĩ đến thôi là em đã…-tôi bỏ dở câu nói-Anh cũng
biết đối với em, Jung Hoon cũng như anh, đều là anh trai. Làm sao em có
thể cùng với anh ấy?-tôi khổ sở nói.
Bi ko nói gì, ngồi phịch xuống giường. Mắt nhìn ra phía cửa sổ. Tay
chống cằm. Đôi lông mày nhíu lại. Chắc hẳn anh ấy đang suy nghĩ ghê
lắm…15 phút sau, Bi đứng dậy, thở hắt ra…Bất ngờ anh ấy bế tôi lên, đặt
xuống giường. Đắp chăn cho tôi, gắn lại chiếc kim vào cổ tay.
-Em nằm yên đó dưỡng bệnh đi. Để anh suy nghĩ đã. Nói rồi Bi bước nhanh
ra khỏi cửa. Tôi biết chuyện của mình thì ko nên kéo cả anh ấy vào.
Nhưng…thật sự tôi đã bất lực. Ko còn chỗ để bám víu vào nữa, ngoại trừ
anh ấy…
**********************************
Bi.
Tôi đang ngồi suy nghĩ trong phòng mình thì đột nhiên cánh cửa mở ra.
Kyo xuất hiện (suýt chút nữa là tôi đứng tim vì sợ, cứ tưởng là…ma). Cô
ấy đến gần, đặt nhẹ môi mình lên môi tôi. Sau đó ngồi xuống cạnh tôi và
khẽ mỉm cười.
-Đang nghĩ về chuyện của Jenny phải ko? Em nghĩ anh đừng có đắn đo gì
nữa cho đau đầu. Nhỏ đó nó ko yêu Jung Hoon, anh cũng đâu phải là ko
biết. Nó và Max đang yêu nhau. Anh là anh Hai, nên nghĩ đến hạnh phúc
của em gái. Hãy tác thành cho hai người họ.
Lời nói của Kyo làm tôi thật sự bất ngờ. Tôi biết Jenny ko yêu Jung
Hoon. Nhưng còn chuyện nó với Max thì… Cái bọn DB ấy thì có gì tốt đẹp
đâu nhỉ? Bọn nó đã cạnh tranh với tôi trong lĩnh vực âm nhạc. Giờ lại
còn đang lăm le cướp mất đứa em gái bé bỏng duy nhất của tôi…Phải làm
sao đây chứ? Tôi ko thể ngồi nhìn con bé đau khổ như thế này. Nhưng nếu
giúp nó bỏ trốn, Jung Hoon thì phải làm thế nào? Thằng ấy từ nhỏ đã phải chịu nhiều mất mát. Bây giờ mà tôi còn lấy đi Jenny nữa thì chẳng phải
là tàn nhẫn với nó lắm hay sao chứ? Lại còn bố mẹ nữa, họ đã chuẩn bị
hết mọi thứ…Đó là chưa kể đến việc sau này, nhỡ Jenny ko được hạnh phúc
thì tôi sẽ ân hận cả đời…Đến phát điên lên mất thôi! Một thằng anh trai
như tôi sao mà vô dụng đến thế. Ngay cả việc phải làm sao để em gái mình được hạnh phúc tôi còn ko biết…Bi ơi là Bi! Đầu óc mày sao mà bã đậu
như thế chứ?
-Anh! Chúng ta giúp Jenny nhé? Nhé?-Kyo áp hai bàn tay ấm áp vào má tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi.
-Uh-tôi thở dài xuôi xị.
Đúng là anh hùng khó thoát ải mĩ nhân (T_T)…Một kế hoạch được tôi và Kyo vạch ra. Cô ấy sẽ dụ hai tên vệ sĩ canh ở trước phòng Jenny đi ra chỗ
khác. Tôi sẽ dẫn con bé chạy trốn. Robert là bạn thân của tôi nên sau
khi nghe tôi kể rõ đầu đuôi đã chấp nhận cho Jenny trốn ở nhà cậu ta một thời gian. Chờ đến khi con bé khỏi hẳn sẽ tính đến chuyện trở về lại
HQ. Còn Max với cả cái bọn DB, tôi chưa quyết định có nên giao con bé
cho bọn nó hay ko…
Mọi thứ đều thành công trót lọt. Nhưng ko ngờ, khi tôi và Jenny vừa bước ra khỏi cổng đã **ng ngay bố. Ko hiểu trời xui đất khiến thế nào mà ông lại về bất ngờ như thế. Ông nổi trận lôi đình, tống cổ tôi và cả Kyo
(T_T) ra khỏi nhà ko chút thương tiếc. Còn Jenny, tất nhiên là bị bắt
trở lại “phòng giam”.
Bó tay.com rồi! Giờ chỉ còn mỗi một cách duy nhất…Đành phải liều một phen vậy…
***********************************
Jen.
Tôi gần như là phát điên lên. Đối với tôi, mọi thứ bây giờ chẳng còn ý
nghĩa gì nữa. Tôi vơ tay đánh đổ hết tất cả mọi máy móc, vật dụng…Căn
phòng trở thành một bãi rác thải lớn, ko hơn, ko kém…
Bất chợt một cơn ho ập đến. Ko hiểu sao dạo này mỗi khi ho là ngực tôi
lại đau nhói và rất khó thở. Ko những thế, lần nào cũng vậy, ko ít thì
nhiều, thể nào cũng có máu…Người tôi run lên bần bật. Cái cảm giác chủ
động tìm đến cái chết có lẽ dễ dàng hơn rất nhiều so với việc thụ động
ngồi chờ cái chết ập đến với mình. Tôi sợ…Rất sợ…
-Jenny! Con ko sao chứ?-tiếng mẹ hốt hoảng vang lên.
Tôi vội giấu chiếc khăn tay dính máu xuống dưới gầm giường. Mẹ đỡ tôi
ngồi dậy. Bà vuốt tóc tôi, ôm tôi vào lòng và khóc nấc lên:
-Jenny! Mẹ xin con. Nghe lời bố một lần đi có được ko? Cả đời bố con làm việc vất vả cũng chỉ vì muốn sau này con và Bi được sống sung sướng. Mẹ biết ko nên nói với con điều này…nhưng những cổ đông thuộc phe chống
đối đang nổi loạn. Nếu lần này còn xảy ra việc gì nữa, chắc chắn họ sẽ
mượn cớ ấy để lật đổ bố con… Con hãy kết hôn cùng với Jung Hoon. Nó là
một người tốt, lại thương yêu và luôn chăm sóc cho con hết mực. Giao con cho nó mẹ hoàn toàn yên tâm. Nhất định con sẽ được hạnh phúc mà, biết
ko Jenny?
Cơn giận của tôi hoàn toàn tan biến. Người đang ngồi trước mặt tôi là
mẹ. Và bà đang cầu xin tôi. Tôi còn có lý do nào để mà giận nữa đây? Và
có lẽ cũng chẳng thể tiếp tục phản đối được nữa. Ông trời đã muốn như
thế, tôi ko còn sự lựa chọn nào khác…
-Vâng! Con sẽ làm theo lời bố mẹ-tôi đáp nhỏ.
---o0o---
Hai ngày trôi qua…Hôm nay, lễ kết hôn của tôi và Jung Hoon được tiến
hành. Tôi như một cái xác ko hồn. Đầu óc rỗng tuyếch, ko suy nghĩ, ko
cảm xúc. Để mặc cho mọi người bôi bôi, trét trét cái gì đó lên mặt, lên
môi. Mặc cho bọn họ khoác đủ thứ lên người tôi…Mặc kệ tất cả, tôi chẳng
biết một chút gì…
Cánh cửa phòng bật mở, bố bước vào. Giống như khi còn nhỏ, ông nắm tay
tôi, dẫn đi…Tiếng nhạc, tiếng trầm trồ, reo hò…tất cả tạo nên một thứ
tạp âm rất khó nghe…Chẳng mấy chốc thì tôi và bố đã đi hết con đường.
Ông đặt tay tôi lên tay Jung Hoon, dặn dò gì đó. Tôi chẳng rõ.
Đứng trước mặt tôi bây giờ là một vị linh mục. Ông ta khẽ mỉm cười rồi
lên tiếng. Mọi âm thanh bỗng chốc im bặt. Nhưng thật lạ, tôi chẳng nghe
rõ ông ta đang nói gì. Hai tai tôi cứ ù lên…
-JEN!-một giọng quen thuộc vang lên. Và tôi nghe rất rõ.
Như một phản xạ tự nhiên, tôi xoay người lại. Đứng trước mặt tôi bây giờ là Max. Chưa kịp nhận thức được điều gì, Max đã nắm tay tôi. Hai chúng
tôi cùng chạy ra khỏi đó…Tiếng la ó xung quanh dường như đã giúp tôi
bừng tỉnh…Ngoái đầu lại, chạy theo sau chúng tôi là Jung Hoon và khá
nhiều vệ sĩ. Tôi nắm thật chặt tay Max. Tôi ko muốn rời xa anh ấy, ko
muốn buông bàn tay này ra nữa…
Chúng tôi leo lên chiếc ô tô đậu sẵn ở trước cửa khách sạn. Tôi ngoái
đầu lại nhìn. Vẫn là hình ảnh những người đuổi theo chiếc xe…bóng họ mờ
dần…mờ dần…Chỉ có cảm giác của tôi là khác hẳn. Nhẹ nhõm và vui sướng
chứ ko như lúc chia tay với DB ở HQ. Vẫn biết mình làm thế là rất có
lỗi. ko những với Jung Hoon mà với cả bố mẹ nữa. Nhưng tôi hoàn toàn ko
hối hận. Có phải tôi quá ác độc?
Dường như đọc được suy nghĩ của tôi. Max một tay lái xe, tay còn lại nắm lấy tay tôi, siết nhẹ:
-Em đừng nghĩ ngợi nhiều. Không phải ngụy biện… nhưng hoàn cảnh thật sự
ko còn giải pháp nào khác. Em yên tâm, đợi một thời gian ngắn, khi nào
mọi chuyện tạm lắng xuống, anh nhất định sẽ cùng em về xin lỗi bố mẹ và
cả Jung Hoon nữa. Em tin anh ko Jen?
-Vâng! Em tin-tôi khẽ mỉm cười và gật đầu.
-…Uhm…Jen này! Có chuyện này anh cần phải nói cho em biết-Max ngập
ngừng-Thật ra…thì anh…anh ko có mất trí nhớ-anh ấy nói thật nhỏ.
Tôi như ko tin vào tai mình nữa. Ngạc nhiên đến sửng sốt. Rồi máu trong
người cứ sôi lên sùng sục. Tôi thấy giận ghê gớm. Tôi đã cứ nghĩ rằng
anh ấy vì tôi nên mới ko nhớ được gì. Tôi đã cảm thấy có lỗi biết bao.
Vậy mà…Hóa ra là anh ấy đã nói dối.
-Dừng xe lại-tôi gắt lên.
Đợi cho Max tấp xe vào lề, tôi mới bắt đầu:
-Tại sao anh nói dối? Có biết em đã lo lắng đến thế nào ko? Có phải anh
muốn đùa với em ko? Bây giờ thì đã thành công rồi đấy. Anh vui lắm phải
ko?-tôi tuôn ra một tràng.
-Jen! Ko phải vậy mà, nghe anh giải thích-Max nắm chặt hai cổ tay
tôi-Lúc ấy anh sợ nếu em biết anh chỉ bị thương nhẹ thì em sẽ rời bỏ
anh. Anh chỉ nghĩ nếu nói dối sẽ có thể giữ em lại. Thế nên…anh…anh-anh
ấy bỏ dở câu nói-…Thế nhưng cuối cùng em cũng vứt bỏ anh một cách ko
thương tiếc còn gì-anh ấy nói bằng giọng giận dỗi.
Tôi quay mặt ra ngoài cửa sổ để tránh ánh mắt trách móc của Max và để
anh ấy ko thấy những giọt nước mắt đang rơi ra từ khóe mắt. Toi cũng
chẳng biết phải trách thêm gì anh ấy nữa. Nguyên nhân tất cả thì cũng
chỉ vì tôi…Bất ngờ Max xoay người tôi lại, áp hai bàn tay ấm áp vào má
tôi, lau những giọt nước mắt cho tôi. Rồi chưa để tôi kịp phản ứng, Max
đã đặt môi anh ấy lên môi tôi…Một nụ hôn!
Đây ko phải là lần đầu tôi “K” người khác, lại càng ko phải lần đầu
“chạm môi” với Max. Nhưng ko hiểu sao cảm giác lần này khác hẳn với
những lần trước đó…Ngọt ngào hơn…hạnh phúc hơn…thời gian như đứng lại.
Và không gian dường như chỉ còn lại tôi và anh ấy…
-Này! Anh định ám sát em đấy hả? Biết em ngộp suýt chết rồi ko? Ko nói
ko rằng đã kiss người ta. Cái này gọi là “cưỡng hôn” đấy, biết chưa?-
ngay sau khi Max buông tôi ra, tôi đã tuôn ra một tràng.
Chụt-môi Max lại một lần nữa kề vào môi tôi. Nhưng lần này chỉ là một nụ hôn ngắn như gió thoảng qua. Anh ấy nhìn tôi mỉm cười.
-Anh đúng là đồ bệnh hoạn. Hết thuốc chữa rồi-tôi đỏ mặt nói-Tại sao anh cứ…
Chụt-nụ hôn thứ 3 trong ngày. Lần này thì tôi chẳng thể mở miệng nói
thêm được nữa. Ko biết có phải vì quá “xúc động đậy” hay là vì sợ nếu
tiếp tục nói sẽ bị Max “niêm phong” cái miệng bằng một cái hôn…Có lẽ cái lý do đầu tiên có lý hơn (vì ai lại chẳng muốn được “K” người yêu chứ?)
-Được rồi, anh xin lỗi vì đã vội vàng-Max cười cười-Bây giờ thì làm lại
nhé? Em chuẩn bị tinh thần đi. Hít thật sâu vào. Kẻo đang “K” lại bị
ngộp thở là anh ko chịu trách nhiệm đâu đấy nhá!
Nói rồi anh ấy tiến sát vào gần tôi…Môi chạm môi…Tôi như tan chảy
đi…Đang tận hưởng những giây phút như ở trên thiên đường thì bất ngờ
chuông điện thoại reo inh ỏi, kéo chúng tôi về lại với thực tại. Max
dường như ko muốn “trở về lại mặt đất” nên anh ấy chẳng có dấu hiệu gì
là sẽ buông tôi ra và bắt máy cả. Tôi một tay với lấy chiếc điện thoại,
tay còn lại đẩy nhẹ Max ra.
-Nghe điện thoại đi anh!-tôi chìa ra trước mặt anh ấy chiếc điện thoại.
-Sớm ko gọi, muộn ko gọi lại nhằm ngay lúc này. Đúng là đồ phá đám-Max
cằn nhằn, nhăn nhó-Thằng nào đấy? Có chuyện gì?-anh ấy gắt.
Tôi đưa tai mình sát chiếc điện thoại. Giọng Bi vang lên:
-“Thằng” Bi! Cậu chết ở đâu rồi mà giờ này chưa đến hả? Lại còn gắt gỏng với tôi nữa chứ. Láo đến thế là cùng-Bi nói bằng giọng bực tức.
Tôi và Max đưa mắt nhìn nhau. Anh ấy nhăn mặt rồi lấy tay tự đánh vào đầu mình.
-Dạ, xin lỗi! Bọn em sẽ đến ngay-anh ấy lễ phép nói.
Vừa cúp máy là Max đã phóng xe đi ngay với vận tốc tối đa…Trên đường đi, anh ấy đã kể rõ đầu đuôi cho tôi nghe mọi chuyện…Bi đã gọi 5 người họ
sang đây. Và kế hoạch “cướp cô dâu trong ngày cưới” cũng do anh ấy nghĩ
ra. Hiện giờ 4 người còn lại của DB, Bi và Kyo đều đang ở nhà Robert.
Tôi sẽ đến đó để thay bộ áo cưới này ra. Sau đó chúng tôi sẽ đổi xe và
ra sân bay. Nhưng chỉ có tôi và 5 người kia trở về lại HQ thôi. Bi và
Kyo sẽ ở lại Mĩ để giải quyết những chuyện còn lại…
Tôi ở lại thì ko được mà đi cũng chẳng đành. Chắc chắn những người ở lại sẽ phải gánh chịu nhiều rắc rối…Bây giờ mọi chuyện đã trở nên lớn hơn
nhiều rồi. Và đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát của chúng tôi. Ngay cả
Robert cũng bị kéo vào chuyện này…Thật sự tôi cảm thấy có lỗi quá!...
Tại nhà Robert.
Đậu trước nhà là một chiếc Mer và một chiếc Rolls. Tất cả đều mang biển
sổ lạ. Ko phải xe Bi mà cũng chẳng phải xe Robert. Có lẽ là xe thuê.
Chắc để đề phòng papa báo cảnh sát chặn xe lại. Ông Bi nhà ta cũng chu
đáo thật!
-Jen!-Hero vừa thấy tôi đã thốt lên và chạy đến ôm chầm lấy tôi.
-Anh cứ sợ sẽ ko thoát được. Nhờ trời phù hộ, cuối cùng thì em cũng
đến-Hero vừa buông tôi ra thì Xiah lập tức lao đến ôm tôi chặt cứng.
-Thôi đủ rồi, đến lượt tôi-Uno kéo Xiah ra và ôm tôi vào lòng-Anh nhớ em đến chết mất. Em ko được bỏ đi nữa đâu đấy!-anh ấy thì thầm.
-Này! Ôm một chút thôi. Cô ấy là người yêu của tôi đấy nhá!-Max liếc xéo.
-Xin lỗi, tại tôi…-Uno buông tôi ra, ngượng nghịu đáp.
-Anh cứ tưởng sẽ ko bao giờ còn được gặp lại em nữa chứ!-Micky mắt đỏ
hoe như sắp khóc. Anh ấy tiến tới, siết chặt tôi trong vòng tay.
-E hèm! Tôi ko muốn cắt ngang vở kịch “Tuổi thanh xuân” hay ho này đâu.
Nhưng thưa các vị, giờ này ko phải là lúc để bày tỏ “tình thương mến
thương” đâu nhá. Chúng ta đang chạy trốn đấy, có nhớ ko hả?-Bi kéo Micky ra khỏi tôi và nói bằng giọng trách móc.
-Jenny! Vào đây thay đồ đi. Còn các anh, chuẩn bị ra xe là được rồi đấy-Kyo lên tiếng.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau rồi lục tục ra xe. Tôi thì đi theo Kyo vào
một căn phòng gần đó… Được gặp gặp lại 5 người họ, tôi thật sự rất vui.
Nhưng ko thể phủ nhận rằng tận sâu thẳm trong trái tim, vẫn còn đọng lại một nỗi buồn, một cảm giác có tội. Tôi đi, có thể trốn tránh được mọi
việc. Nhưng những người còn lại thì sẽ thế nào? Bố mẹ chắc hẳn là phiền
lòng lắm. Tình hình của M-Hotel cũng đang rối rắm, giờ tôi lại gây ra
cái chuyện mất mặt này thì bố làm sao nhìn mặt những cổ đông đây? Jung
Hoon thì…thật sự tôi ko dám nghĩ đến anh ấy sẽ như thế nào. Còn Bi, Kyo
và cả Robert nữa, liệu bố có để yên cho họ ko?...Tôi lo lắm…rất lo…
-Jenny! Về bên đó em phải thường xuyên đến bệnh viện kiểm tra đấy nhé!
Đừng xem thường bệnh “Bạch cầu”. Dù cho có thay tủy rồi nhưng nó vẫn có
nguy cơ tái phát hoặc để lại những di chứng đấy-trước khi chúng tôi đi,
Robert đã dặn dò khá kĩ lưỡng.
Những lời của anh ấy nói làm tôi phải suy nghĩ. Bất giác tôi chợt nhớ
lại những triệu chứng kì lạ mà những ngày qua tôi thường xuyên phải đối
mặt…Ko lẽ…?
“Dừng lại đi Jen! Mày ko được nghĩ ngợi nhiều nữa. Mọi chuyện tạm thời
mới được yên ổn. Ko được phép khuấy độnh nó lên. Ko được khiến mọi người phải lo lắng”-tôi tự nhủ thầm.
---o0o---
Tại sân bay.
-Tôi giao Jenny cho các cậu. Nó mà có chuyện gì thì các cậu chết chắc-Bi đe dọa.
-Vâng! Anh yên tâm đi. Lần này bọn tôi sẽ ko để xảy ra chuyện gì nữa đâu-Max lên tiếng.
-Hai à! Em có phải là đi đến nơi xa xôi nào đó, ko gặp lại anh được nữa
đâu. Chỉ là về HQ trước, sau này mình còn gặp nhau dài dài mà-tôi trấn
an.
Bi quay sang nhìn tôi, chớp chớp mắt. Rồi bất chợt anh ấy ôm chầm lấy tôi:
-Jenny! Giao em cho bọn nó anh Hai lo lắm. Hay thôi, đừng đi với bọn nó
nữa. Ở lại với anh Hai, anh Hai sẽ thuyết phục bố. Sau đó sẽ kiếm cho em một thằng chồng tử tế hơn-Bi mếu máo nói.
-Này, này! Ko có ai tốt hơn bọn tôi nữa đâu. Chúng tôi là tử tế nhất rồi đấy-Max hét toáng lên và kéo tôi về phía anh ấy.
-Anh đã hứa rồi sao giờ lại nuốt lời thế hả?-Uno nói bằng giọng bất mãn.
-Bây giờ cô ấy là của chúng tôi rồi. Anh ko lấy lại được đâu. Trừ khi là bước qua xác bọn tôi-Xiah vênh mặt lên thách thức.
-Jen ko đồng ý trở về với anh ta đâu. Đừng có lo-Micky bình thản nói.
-Cái bọn này thật là…vô ơn! Biết thế tôi đừng gọi cho các người-Bi cằn nhằn.
-Đến giờ rồi! Chúng ta vào trong đi-Hero nhìn đồng hồ nói.
Tôi mỉm cười, vẫy tay chào tạm biệt Bi và Kyo rồi quay người, bước theo 5 người kia vào phòng cách ly. Bất ngờ một giọng nói cất lên ở phía sau
lưng:
-Jenny! Chờ một chút.
Tôi quay đầu lại. Là Jung Hoon. Cả người tôi bất giác rung lên bần bật.
Tôi ôm chặt lấy cánh tay Max và đứng khép sau lưng anh ấy. Tôi sợ sẽ bị
bắt lại…Uno, Hero, Xiah và Mic đứng dàn thành hàng ngang trước mặt tôi,
trừng mắt nhìn Jung Hoon.
-Phe ta hết cả đấy!-Bi vội vàng lên tiếng-Nó đã giúp chúng ta ngăn ko cho người của bố đến bắt em về.
-Jenny! Cậu nên đến chào tạm biệt anh ấy-Kyo tiếp lời.
Tôi sửng sốt đến mức miệng cứng đơ, ko thể nói thành lời. Mắt thì cứ mở
tròn nhìn Jung Hoon. Tay chân bất động. Ko ngờ anh ấy lại giúp chúng
tôi. Thế này thì…Tôi lại càng cảm thấy có lỗi với anh ấy hơn rất nhiều.
Tay tôi tuột dần khỏi cánh tay của Max. Sống mũi cay xè…những giọt nước
mắt nóng hổi rơi ra từ khóe mắt, lăn dài…Jung Hoon từ từ tiến về phía
tôi. Anh ấy nhìn tôi ko chớp mắt. Và rồi anh ấy cũng khóc…Jung Hoon
nhanh chóng quay mặt sang nơi khác, gạt những giọt nước mắt đi. Có lẽ
anh ấy đang cố gắng kiềm chế cảm xúc. Sau đó anh ấy đưa tay lau nước mắt cho tôi, dịu dàng nói:
-Jenny! Em đừng khóc. Em mà cứ như vậy, anh sẽ ko để em ra đi được
đâu-Jung Hoon cười gượng, nước mắt cứ chảy dài trên gương mặt-Anh có thể ôm em được ko? Lần cuối cùng, với tư cách là chồng sắp cưới của em.
-Ko được! cô ấy…-Max vội vàng lên tiếng.
-Cậu có im đi ko? Để cho hai đứa nó được riêng tư một chút-Bi lấy tay bịt miệng Max, kéo đi.
Tôi đưa mắt nhìn Jung Hoon rồi khẽ gật đầu. Anh ấy vòng tay ôm lấy tôi.
Toàn thân Jung Hoon run lên…Tôi phải cắn chặt môi để ko bật ra tiếng
khóc. Tôi nợ Jung Hoon mạng sống, tình cảm,…nợ rất nhiều…Vậy mà tôi
chẳng thể đền đáp cho anh ấy…lại còn khiến anh ấy bị tổn thương…Tôi căm
ghét bản thân mình…
-Xin lỗi! Nhưng chúng tôi phải đi rồi-Hero nhẹ nhàng nói.
Jung Hoon từ từ buông tôi ra. Anh ấy quay lưng bỏ đi mà ko nói thêm lời
nào. Dáng đi ấy in sâu vào tâm trí tôi…chắc tôi sẽ ko bao giờ quên được…
Máy bay cất cánh!...Những ngày qua có quá nhiều việc xảy ra…dồn dập…Giờ
nghĩ lại tôi bất giác rùng mình…Tôi chẳng thể nhớ là mình đã vượt qua
được những chuyện ấy bằng cách nào nữa và cũng chẳng muốn nhớ…Tạm biệt
New York-quê hương thứ hai của tôi…tạm biệt bố mẹ…tạm biệt Jung Hoon…Mọi người hãy tha lỗi cho đứa con gái chẳng ra gì này…
Tôi đưa mắt nhìn sang Max, anh ấy cũng đang nhìn tôi. Chúng tôi nắm chặt tay nhau…mỉm cười…Hạnh phúc đang đến thật gần rồi!
*************************************
Jung Hoon.
Tôi biết mình đã làm đúng khi để Jenny ra đi…Nhưng sao trái tim vẫn cứ
đau nhói thế này? Tận sâu thẳm trong lòng, tôi vẫn ko hề muốn chấp nhận
việc mình đã mất Jenny-một sự thật quá khắc nghiệt…quá đau đớn…
“Jung Hoon! Tôi biết cậu yêu Jenny và rất tốt với nó. Thật sự tôi cũng
rất mong hai người có thể đến với nhau. Nhưng…tôi…Một người anh, nhìn
thấy em gái mình đau đớn như thế, tôi thật ko đành lòng. Cậu cũng đã
từng là anh trai Jenny, chắc cậu hiểu rõ hơn ai hết cái cảm giác đó. Cậu giúp con bé trốn đi có được ko?... Tôi ko muốn hối thúc cậu nhưng thời
gian ko còn nhiều, cậu hãy suy nghĩ đi! Nếu đồng ý thì gọi lại cho tôi.
Tôi sẽ nói rõ kế hoạch. Hy vọng cậu biết được điều gì là tốt cho
Jenny!...”
Hai ngày trước, sau khi bị bố đuổi ra khỏi nhà, Bi đã gọi điện cho tôi.
Những lời nói ấy khiến tôi phải suy nghĩ thật nhiều…Rồi ko hiểu sao tôi
lại bấm máy gọi cho anh ta. Và như một cái máy, tôi làm đúng theo những
lời của Bi…
-Mày còn dám vác mặt về nhà nữa sao? Tao ko có thứ con như mày. Cút đi!-bố chỉ thẳng tay vào mặt Bi, quát.
-Bố! Con chỉ…-Bi khổ sở nói.
-Từ giờ đừng gọi tao là bố. Tao chỉ có một đứa con duy nhất là Jung
Hoon. Sau này tao mà có chết đi thì mày với con Eun Hye đừng có vác mặt
về đây.Tao sẽ ko nhắm mắt được đâu!
Nói rồi bố bỏ đi lên lầu. Mẹ thì lặng lẽ khóc và cũng bước theo bố.
Trong căn nhà rộng thênh thang chỉ còn lại tôi, Bi và Kyo. Kyo ngồi
phịch xuống sàn, khóc sướt mướt. Bi thì đứng sững một chỗ. Có lẽ anh ta
quá bất ngờ. Vẫn biết là bố sẽ rất giận. Nhưng cả 3 chúng tôi đều ko
tưởng tượng được rằng bố lại có thể từ hai đứa con ruột của mình như
thế.
-Ko ngờ bố lại cho ra đi dễ dàng như thế. Tôi cứ nghĩ rằng sẽ bị đánh
đến chết cơ-Bi cười gượng, nói bằng giọng nghèn nghẹn-Chúng tôi phải đi
rồi. Cậu ở lại chăm sóc bố mẹ cho tốt nhé! Chỉ còn trông chờ vào mỗi cậu nữa thôi-anh ta thở dài.
-Bi! Anh định đi thật sao? Bố nóng giận nên nhất thời nói thế thôi-tôi lên tiếng ngăn cản.
-Thì thế mới phải đi. Ông đang giận, thấy mặt tôi lại giận nữa thì nguy. Chờ khi nào ông xuôi xuôi, tôi lại về-Bi vừa nói vừa đỡ Kyo đứng dậy-Đi nhé!
Bóng hai người họ khuất dần sau cánh cửa. Căn nhà trở nên im ắng hơn bao giờ hết. Một sự im lặng đáng sợ đến ghê người. Chỉ mới đây thôi, ngay
tại căn phòng này, tôi, Bi, Jenny và Geun Young đã cùng nhau xem phim,
đọc sách và cười đùa rất vui vẻ. Những kí ức ấy hiện lên trong tâm trí
rõ đến mức tưởng như chỉ mới ngày hôm qua thôi…Giờ đây, cũng là căn
phòng này mà sao nó lại hiu quạnh và lạnh lẽo đến thế…Tôi ngồi xuống
sàn, tựa người vào chiếc ghế sopha. Mọi kỉ niệm ùa về khiến trái tim tôi nhức nhối…Thật sự là rất khó chịu…
Có tiếng bước chân đến thật gần. Ko hiểu sao tôi lại hy vọng đó là Jenny. Tôi vội ngẩng mặt lên và thốt lên:
-Jenny?
-Em là Geun Young-Moon ngồi xuống cạnh tôi, đáp.
Đến lúc này thì tôi thật sự đã tuyệt vọng hoàn toàn…Tôi muốn khóc, khóc thật to…Nhưng sao ko làm được. Nước mắt đã khô cạn…
-Chúng ta hãy quên hết mọi chuyện và bắt đầu lại anh nhé!-Chúng ta hãy
quay trở lại 8 năm trước. Khi lần đầu tiên em đến đây và gặp được
anh…-Im lặng một lúc, cô ấy nói tiếp-Chào anh, em là Moon Geun Young,
bạn của Jenny-cô ấy chìa tay ra trước mặt tôi.
Như có một cái gì đó thôi thúc, tôi cũng đưa tay, nắm lấy tay cô ấy.
-Rất vui khi được làm quen với em. Anh là Jung Hoon, anh trai của Jenny.
Trong đầu tôi hiện lên những hình ảnh của 8 năm về trước và vang lên bên tai là những từ ngữ mà tôi đã nói lúc ấy và tôi đã buột miệng nói ra nó lúc nào ko hay biết. Có lẽ đó là duyên phận…Tuy bây giờ trái tim tôi
vẫn còn đang rỉ máu. Nhưng tôi tin chắc rằng một tương lai tốt đẹp sẽ
chờ đón tôi ở phía trước…Ngoài kia, hoa vẫn đang tỏa hương và trời vẫn
xanh…
---o0o---
Hai ngày trôi qua, không khí trong nhà vẫn nặng nề như thế. Mẹ thì nằm
một chỗ trên giường bệnh, ko ăn. Lâu lâu mới nhấp vài ngụm nước nhỏ. Còn bố thì luôn nhốt mình trong thư phòng. Ngồi một mình trong bóng đêm với tiếng nhạc hòa tấu vang lên réo rắt…Tôi đã gặp bố, đưa ra một thỏa
thuận. Tôi sẽ về M-Hotel giúp ông nhưng với điều kiện ông phải tha thứ
cho Jenny và Bi. Bố ko phản đối mà cũng chẳng chấp nhận. Ko một lời hứa
hẹn…Chắc ông cần có thời gian để suy nghĩ…
Tôi đang đứng trước ngôi nhà thân yêu. Cũng đã hơn một
tháng tôi ko ở đây. Thật sự là rất nhớ! Tôi chỉ muốn chạy ào đến, sờ tay vào các bức tường, ôm hết tất cả mọi thứ vào lòng để thỏa nỗi nhớ. Ngôi nhà này đã trở thành một phần máu thịt của tôi, ko thể vứt bỏ…Uno bước
lên trước, mở toang cánh cửa ra. Chúng tôi lần lượt bước vào. Mọi vật
dụng đều ở nguyên vị trí như cũ, ko hề thay đổi. Ngăn nắp và sạch
sẽ…Đang định đưa tay chạm vào chiếc ghế sopha thì dường như có một sức
mạnh vô hình nào đó ngăn cản. Tôi rụt tay lại và lùi dần về phía cửa.
Tôi sợ sệt đưa mắt nhìn 5 người kia. Như hiểu được sự sợ hãi của tôi,
Max tiến đến gần, nắm tay tôi dẫn vào trong. Anh ấy đặt tay tôi lên
chiếc ghế sopha, mỉm cười:
-Trước khi bọn anh sang Mĩ tìm em đã quyết tâm vứt sang một bên sự
nghiệp ca hát của mình. Thế nên em cứ yên tâm ở lại đây, đừng lo gì cả.
-Phải đấy! Mặc kệ những lời đồn đại đi. Chúng ta ko làm gì sai, hoàn
toàn trong sáng, chẳng sợ gì cả. Cứ cho những người rỗi hơi ấy muốn nói
gì thì nói-Xiah khoát tay.
-Nói hay lắm!-một tiếng nói vang lên, kèm theo đó là những cái vỗ tay.
Vincent từ từ bước đến chỗ chúng tôi. Ngay lập tức 5 người kia đều thay đổi thái độ. Khuôn mặt đanh lại, trừng mắt nhìn anh ta.
-Lần này thì chúng tôi nhất định ko để anh **ng đến cô ấy nữa đâu-Uno gằn giọng.
-Ngôi nhà này thuộc quyền sở hữu của chúng tôi. Dù anh có muốn hay ko thì chúng tôi vẫn sẽ giữ cô ấy lại-Micky nghiêm giọng.
-Sẽ ko còn có chuyện chúng tôi để anh tự tiện quyết định mọi việc nữa đâu-Hero nhìn Vincent bằng ánh mắt thách thức.
-Đúng là tuổi trẻ! Nông nổi, nóng vội. Tôi thua các cậu rồi-Vincent giơ
hay tay lên-Tôi ko có ý định **ng chạm đến cô gái của các cậu nữa đâu.
Chỉ là đến để thông báo một chuyện quan trọng. Từ giờ chúng ta đã ngồi
chung một thuyền. Sống thì cùng sống. Còn ko thì tất cả đều bị đuổi việc và ko còn chỗ đứng trong giới giải trí nữa-anh ta thở dài-…Các cậu thì
chẳng phải lo gì vì còn có hậu phương vững chắc ở sau lưng. Còn tôi
thì…Sau này các cậu làm Tổng giám đốc thì cũng nhớ chừa cho tôi một chân thư kí. OK?-anh ta nói bằng giọng nửa đùa nửa thật.
Đến bây giờ thì chúng tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Uno bước đến, vỗ vai Vincent, cười nói:
-Sau bao nhiêu năm làm việc chung với anh, đây là lần đầu tiên tôi nghe
được một câu nói hay từ anh đấy. Theo chúng tôi là sáng suốt.
Bất chợt có tiếng nhạc vang lên. Vincent rút ra trong túi chiếc di động và bước ra ngoài. Hai phút sau, anh ta trở lại và nói:
-Tôi có việc phải đi rồi. Các cậu mới đi về chắc cũng mệt rồi, nghỉ ngơi đi.
Nói rồi anh ta đi nhanh ra cửa…Tất cả mọi người nhìn nhau rồi đều mỉm
cười. Có vẻ như mọi chuyện đã tốt đẹp trở lại. Ít ra thì từ giờ, chúng
tôi đã ko còn đơn độc, ko còn phải tự mình chống chọi với những rắc rối
nữa. Chúng tôi đã có Vincent-một người quản lý tuyệt vời bên cạnh.
-Này! Phải mở tiệc ăn mừng đi chứ nhỉ?-Hero lên tiếng.
-Cái gì? Bây giờ lại phải vào bếp à? Mệt lắm-Micky nhăn mặt-Cậu thích thì tự đi mà nấu. Miễn cho tôi đi.
-Có ai bảo là sẽ mở tiệc ở nhà đâu chứ. Chỉ cần đặt một phòng VIP tại nhà hàng của bố anh là được mà-Max bình thản đáp.
-Ko được-tôi vội vàng hét toáng lên-Bố anh ấy…-tôi nói nhỏ, bỏ dở câu nói, đưa mắt nhìn Mic.
-Bé con! Xem ra em đi lâu quá rồi nên ko biết thời thế đã thay đổi-Uno
xoa đầu tôi-Có lẽ là vì ngấm lời “giảng đạo” của em nên dạo này ông ta
đối xử với “chuột nhà ta” tốt lắm.
Tôi tròn mắt nhìn Micky. Anh ấy ko nói mà chỉ mỉm cười và khẽ gật
đầu…Tôi rất vui, thật sự rất vui! Ko ngờ mọi việc tốt lại đến với tôi
trong cùng một lúc như thế này. Bây giờ thì tôi ko còn phải lo lắng gì
cho 5 người họ nữa rồi…Có lẽ ông trời muốn bù đắp lại cho tôi những đau
khổ mà tôi phải chịu đựng trong thời gian qua…
-Let’s go!-Xiah lên tiếng và bước đi trước.
Đây là lần đầu tiên tôi có thể đàng hoàng đi bên cạnh họ mà ko cần phải
nghĩ ngợi gì. Giống như lời Xiah nói, chúng tôi ko phải là tội phạm.
Cũng ko làm gì sai trái hết. Thế nên ko cần phải sợ gì hết…
Chúng tôi đã cùng nhau ăn một bữa tối thật vui vẻ. Đã lâu lắm rồi tôi
mới lại có được cảm giác vui sướng và yên bình như thế này…
Ai cũng mệt nhừ sau chuyến đi nên sau khi ăn xong, chúng tôi kéo nhau về nhà, chẳng đi đâu nữa. Về đến cổng, bỗng nhên điện thoại của Max reo
liên hồi. Là mẹ anh ấy gọi…Và hai chúng tôi phải đi đến gặp bố mẹ của
Max.
Tại nhà Max.
Đây đã là lần thứ 3 tôi gặp bố mẹ Max. Nhưng vẫn thấy hồi hộp ko thể tả. Tim đập nhanh, tuy nhiên lại khó thở. Đầu tóc mướt mồ hôi. Hai lần
trước đây họ đều tỏ thái độ ko thích tôi cho lắm (nếu ko muốn nói là
ghét T T) thế nên lần này tôi rất sợ.
Chúng tôi vừa mới bước vào cửa thì gặp Tae Hee đang đi ra. Cô ta đứng
lại nhìn tôi, nhưng dường như ánh mắt ko còn gay gắt như trước nữa. Cô
ta bỏ đi mà ko nói thêm một lời nào…Max siết chặt lấy tay tôi, đưa mắt
nhìn tôi và khẽ mỉm cười như để trấn an. Tuy ko nói, nhưng tôi vẫn thấy
yên tâm hơn rất nhiều. Chúng tôi đến trước mặt bố mẹ anh ấy, cúi chào.
Hai người họ khẽ gật đầu rồi ra hiệu cho chúng tôi ngồi xuống chiếc ghế
đối diện.
-Hai bác muốn xin lỗi con về những lời nói ko hay khi ở bệnh viện. Lúc
ấy thật ra cũng chỉ vì quá nóng giận. Con ko để bụng chứ?-mẹ Max nắm tay tôi, nhẹ nhàng hỏi.
-Vâng! Con ko nghĩ gì đâu ạ-tôi nhanh chóng đáp.
-Bố mẹ đã chọn được ngày tốt rồi. Ngày 20 tháng sau sẽ tổ chức lễ kết
hôn luôn, bỏ qua lễ đính hôn. Hai đứa thấy thế nào? Đồng ý ko? Hay là
sớm quá?-bố anh ấy hỏi.
Tôi bất ngờ đến mức tim như ngừng đập. Toàn thân đông cứng lại. Thật ko
thể tin nổi! Chỉ mới đây thôi, họ còn phản đối kịch liệt, ko cho tôi đến gần Max. Vậy mà giờ lại…Chỉ cần họ đối xử tốt với tôi là tôi đã cảm
thấy quá bất ngờ rồi, giờ lại còn định tổ chức lễ kết hôn cho chúng
tôi…Có phải tôi đang nằm mơ ko? Tại sao mọi việc lại quá tốt đẹp thế
này? Tôi gần như ko thể tin nổi rằng chỉ mới cách đây 2 ngày thôi, tôi
đã đau đớn đến mức tưởng chừng như đã chết đi. Đến ngày hôm nay ông trời lại quá ưu ái, ban cho tôi quá nhiều niềm vui…
-Ko sớm đâu ạ! Trễ là đằng khác ấy chứ-Max vừa nói vừa cười-À, còn bố mẹ của Jen nữa. Đã liên lạc với họ chưa ạ?
-Xong cả rồi! Họ đồng ý-bố Max thông báo.
Tôi ko còn tin vào tai mình nữa. Bố mẹ đồng ý? Nghĩa là họ đã tha thứ
cho tôi?...Nước mắt lại muốn rơi ra, cũng may là kiềm lại được.
-Mà này! Hay là Eun Hye qua đây ở với bố mẹ tạm vài ngày đi. Đến khi kết hôn rồi, bố mẹ sẽ cho một căn nhà riêng. Chứ giờ con ở chung với 4 đứa
kia, ko thấy bất tiện sao?-mẹ anh ấy đề nghị.
-Ko được!-Bất ngờ Max hét toáng lên-…Bọn con sống cả 1 năm trời như thế
mà có thấy bất tiện gì đâu. Mẹ đừng lo. Vả lại con mà ko được ở gần Jen, ko được nhìn thấy cô ấy thường xuyên chắc con chết mất-Max nói mà mặt
mày tái xanh như thể đang lo sợ chuyện gì đó.
-Thì con cũng dọn về đây luôn. Có nhà mà ko ở-bố Max lên tiếng.
-Thôi ạ, công ty ko đồng ý đâu-Max lắc đầu-Cũng trễ rồi, bọn con về đây-anh ấy vừa nhìn đồng hồ vừa kéo tôi đứng dậy.
Tôi chỉ kịp cúi đầu chào bố mẹ anh ấy, sau đó Max kéo tôi chạy như bay
ra khỏi nhà. Ra đến xe, anh ấy ôm chầm lấy tôi và nhấc bổng tôi lên:
-Ha…ha…ha-Max cười lớn-Vợ “iu”, vậy là từ nay em là của anh rồi nhá! Cấm em liếc mắt đưa tình với thằng nào, biết chứ?
Tôi phì cười và cũng vòng tay ôm anh ấy. Vậy là những chuỗi ngày đau
buồn cuối cùng cũng đã trôi qua. Giờ đây tôi có thể yên tâm tận hưởng
giây phút hạnh phúc bên cạnh Max-chồng tương lai của tôi ^^ …
-Minnie! Em hỏi một chuyện nhé?-tôi rụt rè lên tiếng-Tại sao bố mẹ anh
lại thay đổi nhanh đến thế? Chỉ mới đây thôi, họ thậm chí còn ko cho em
đến gần anh.
-Trước khi sang Mĩ, anh đã nói hết mọi chuyện cho bố mẹ. Từ việc anh ko
bị mất trí nhớ đến việc em đã phải chịu thiệt thòi, một mình đứng ra
gánh hết mọi thứ về mình để bảo vệ cho bọn anh. Và anh cũng đã nói rằng
dù họ có ngăn cản đến thế nào thì anh vẫn sẽ kết hôn cùng với em-Max
siết chặt tay tôi-Anh cũng chỉ mong họ có thể hiểu em hơn. Ko ngờ bố mẹ
lại còn muốn tổ chức lễ kết hôn…Thành công ngoài mong đợi!
-Vậy…còn 4 người kia? Em ko có ý…chỉ là…-tôi ngập ngừng nói.
Mặc dù câu nói của tôi chẳng ra đầu ra đuôi gì hết. Nhưng Max vẫn hiểu được. Anh ấy choàng tay qua vai tôi, nói:
-Cái ngày em ra đi, anh đã “khai” thật với bọn họ. Lúc đầu 4 người ấy
giận ghê lắm. Mắng anh là đồ tồi, đồ ko biết suy nghĩ…Nhưng khi anh nói
rằng anh làm thế cũng chỉ vì muốn giữ em lại thì họ thôi ko mắng nữa.
Lúc ấy họ rất đáng sợ đấy-Max lè lưỡi, rùng mình-Anh cũng đã nói rằng
anh yêu em và em cũng thế. Anh nhờ họ giúp đưa em về…-nói đến đây thì
bỗng dưng Max im bặt.
-Sao? Nói tiếp đi-tôi giục.
-Thì…họ đồng ý chứ sao?-Max ấp úng.
-Dễ dàng vậy sao?-tôi hỏi bằng giọng nghi ngờ.
-Ko dễ. Tất nhiên là cũng phải có điều kiện trao đổi…Nhưng thôi, đó là
chuyện của đàn ông con trai, em ko cần biết đâu-Max phẩy tay.
-Minnie! Anh yêu, chồng yêu! Nói đi mà-tôi năn nỉ ỉ ôi bằng giọng thê lương nhất có thể.
-Vợ yêu à! Chồng nói thì phải biết nghe lời chứ-Max búng mũi tôi.
Tôi biết mình có năn nỉ cỡ nào cũng chẳng thể cạy miệng anh ấy. Thế nên
tôi xịu mặt xuống và im lặng. Đi bên cạnh Max… Bóng chúng tôi đổ dài
trên đường…
Bất chợt ngực đau nhói…Tôi thấy khó thở kinh khủng…Tôi ho liên hồi…Máu
từ miệng chảy ra, thấm qua kẽ tay, rơi xuống đất…Tôi ngã khụy xuống.
Trước khi ngất đi, tôi còn nghe loáng thoáng giọng hốt hoảng của Max:
-Jen! Em sao vậy? Tỉnh lại đi Jen!...
Max.
Tôi thật sự rất hoảng loạn. Cái cảnh tượng này đã là lần thứ hai tôi bắt gặp. Jen nằm im bất động, 2 mắt nhắm nghiền. Hơi thở yếu ớt và còn có
cả máu… Tôi ôm Jen vào lòng và bấm số gọi cấp cứu. Ngay bây giờ tôi chỉ
có thể làm được như thế. Lái xe không mà bế Jen đi cũng không. Tôi sợ
chỉ cần một va chạm nhỏ cũng sẽ làm tổn hại đến cô ấy. Không hiểu sao
trái tim tôi lại đập mạnh như thể muốn nổ tung ra. Toàn thân run lên
từng hồi. Tôi sợ sẽ mất cô ấy… Rất sợ … Chúng tôi còn chưa làm lễ kết
hôn. Còn bao nhiêu dự định về tương lai tôi vẫn còn chưa nói cho cô ấy
biết. Những ngày tháng tươi đẹp chỉ mới bắt đầu…
Tiếng còi của xe cấp cứu vang lên thật gần… Cánh cửa của phòng cấp cứu
đóng sập lại. Tôi không thể nghe, không thể nhìn được gì bên trong. Mặc
dù bác sĩ chính lo mọi việc là Kuo nhưng tôi không thể nào yên lòng. Ước gì tôi có thể vào trong đó, ở bên cạnh Jen, nắm thật chặ tay cô ấy, gọi tên cô ấy… Chiêc điện thoại rung bần bật. Số của Hero hiện lên. Tôi như người chết đuối vớ được cọc. Vẫn biết trong bệnh viện khồn được phép sử dụng điện thoại nhưng bây giờ thôi chỉ có thể trông cậy vào họ mà thôi… Tôi nhanh chóng bắt máy:
-Tại sao giờ này hai người chưa vẫn chưa về hả? – Hero gắt.
-Jen… cô ấy… - Tôi không nói nên lời.
-Cái gì? Jen làm sao? Cậu đang ở đâu? Nói mau lên – Hero hỏi dồn dập.
-Bệnh viện… - Tôi vừa nói đến đó thì bất chợt cánh cửa phòng cấp cứu bật mở. Tôi nhanh chóng tắt điện thoại.
Kuo và những y tá khác bước ra. Chiếc giường bệnh có Jen nằm trên ấy
cũng được đẩy ra. Tôi vội vàng lao đến nhưng chưa kịp chạm vào Jen đã bị Kuo ngăn lại:
-Đừng! Jen đã qua cơn nguy hiểm. Nhưng cô ấy vẫn còn yếu lắm. Để cô ấy nghỉ ngơi
Tôi vội rút tay lại. Những người y tá đẩy chiếc giường đi, tôi cũng nhanh chóng bước theo.
-Cậu… - Kuo gọi
Tôi đứng khựng lại, quay về phía anh ta. Khuôn mặt của anh ta lúc này
trông rất khó coi. Trên gương mặt là những nét lo lắng. Đôi lông mày
nhíu lại. Ánh mắt lưỡng lự… Không hiểu sao tôi lại có cảm giác bất an.
-À… tôi chỉ muốn hỏi là cậu có biết số điên thoại của bố mẹ Jen không?
Có một số việc nhỏ tôi cần bàn với họ. – Kuo nói mà không dám nhìn thẳng vào tôi.
-Tôi chỉ có số của Bi và Jung Hoon thôi - hai người anh trai của cô ấy.
Anh thử gọi họ xem. – Tôi đặt chiếc điện thoại của mình lên tay anh ta – nhưng có việc gì không nói với tôi được sao? – Tôi buột miệng hỏi.
-Cũng … chỉ là … một số việc nhỏ liên quan đến bệnh tình của Jen thôi.
Cậu không cần biết đâu!... Cái này, tôi mượn một lát sẽ trả ngay- anh ta giơ chiếc điện thoại lên.
Nói rồi Kuo bước nhanh vào thang máy. Tôi định đuổi theo vì thấy thái độ của anh ta rất kỳ lạ. Tôi muốn hỏi cho cặn kẽ mọi việc… Thế nhưng tôi
sực nhớ đến Jen. Chăm sóc cô ấy bây giờ là việc ưu tiên hàng đầu, những
chuyện khác, tính sau...
5 ngày trôi qua.
Hôm nay đã là ngày thứ năm mà Jen vẫn còn hôn mê. Những lần trước, sau
khi rời khỏi phòng cấp cứu , chậm nhất là ba tiếng sau cô ấy sẽ tỉnh
lại. Vậy mà lần này … lại còn thái độ kì lạ của Kuo… và đến hôm nay, khi thấy bố mẹ của Jen, Bi, Kyo, Jung Hoon, Moon và cả Robert đều đến bệnh
viện thì tôi đã khẳng định đến 90% mọi việc không hề nhỏ như lời Kuo đã
nói. Tình trạng sức khỏe của Jen có lẽ không được khả quan…
Tôi chỉ muốn phát điên lên khi tất cả mọi người đều chỉ ậm ừ mà không
cho tôi một lời giải thích về bệnh tình của Jen, cả Xiah cũng bó tay,
không thể moi được một chút thông tin gì… Không những thế, hai ngày nay, hình như họ đang chuẩn bị làm thủ tục xuất viện và chuyển cô ấy sang
bệnh viện ở Mỹ. Tôi không thể để họ đưa Jen đi mà không có một lí do
chính đáng như thế. Vả lại cô ấy còn đang hôn mê, nhất định phải chờ cô
ấy tỉnh lại. Còn nếu không thì dù có chết tôi cũng phải giữ cô ấy lại
cho bằng được…
***********************************
Jung Hoon.
Tôi cứ nghĩ mọi việc sẽ tốt đẹp cho cả tôi và Jenny. Thế nhưng!… Jenny
không làm gì sai cả. Vậy mà ông trời lại muốn đày đọa cô ấy đến cùng.
Bệnh bạch cầu, đã thay tủy rồi mà tại sao vẫn còn xảy ra những chuyện
này?...
“Người mới được thay tủy cần phải nghỉ ngơi và tịnh dưỡng nhưng Jen lại
không được như thế. Cô ấy lại còn gặp những chấn động tâm lý, phải suy
nghĩ nhiều… Thế nên cơ thể đã có những phản ứng ngược. Những tế bào hồng cầu được tuỷ sống mới sản xuất ra đều bị phá hủy và đào thải ra ngoài.
Nếu phát hiện sớm thì tình hình sẽ không nguy kịch đến thế này. Bây giờ
cơ hội sống của cô ấy chỉ là 50%. Đưa cô ấy đi một chặng đường xa trong
tình trạng hôn mê thế này là rất nguy hiểm. Nhưng nếu cứ để cô ấy ở đây
thì e rằng sẽ nguy hiểm gấp nhiều lần. Trình độ khoa học - y tế của Hàn
Quốc không bằng Mỹ. Thế nên.. chúng ta phải liều thôi…”
Đó là tất cả những gì Kuo đã nói.. Cơ hội sống là 50%... 50%... Những
lời nói ấy cứ văng vẳng bên tai, khiến đầu tôi đau kinh khủng, thiếu
điều muốn nổ tung ra. Tôi ước gì mình có thể đập phá, gào thét như Bi
hay thậm chí là khóc đến mức ngất đi như mẹ, Kyo và Geun Young… nhưng
tôi không thể. Bây giờ Bi đã không còn giữ được bình tĩnh, bố thì nằm
trên giường bệnh vì đột quỵ. Chỉ còn lại mình tôi… tôi không được quỵ
ngã ngay lúc này…mọi người đang rất cần tôi…Jenny đang rất cần tôi!...
Nếu như Jenny ra đi, tôi nhất định sẽ theo cô ấy, cho dù là ở đâu, sống
hay chết, tôi vẫn phải bảo vệ và chăm sóc cho cô ấy. Đó là nghĩa vụ, là
trách nhiệm…!
***********************************
Jen.
Tôi khẽ mở mắt. Xung quanh chỉ toàn là một màu trắng xóa… Có lẽ đây là
bệnh viện. Tay tôi được sưởi ấm bằng hơi ấm từ tay của một ai đó. Nhẹ
nhàng quay đầu sang phải, Max đang gục đầu xuống giường ngủ ngon lành
nhưng tay thì vẫn nắm chặt lấy tay tôi… Ở trên chiếc ghế sopha đối diện
Hero – Uno đang tựa vào nhau mà ngủ. Xiah – Mic cũng thế… tôi muốn ngồi
dậy nhưng tay chân nhấc lên không nổi. Cổ họng khô khốc và đắng ngắt,
đầu choáng váng.
Max khẽ cựa mình. Anh ấy ngẩng đầu lên, mắt chữ O, miệng chữ A nhìn tôi. Rồi bất chợt anh ấy đưa tay lên dụi mắt lia lịa. Khi đã biết chắc mình
không mơ, Max cười một cách vui sướng, nhảy dựng lên, rồi sau đó anh ấy
chạy đến chỗ bốn người kia, vừa lay họ vừa hét toáng:
-Jen tỉnh rồi! Cô ấy mở mắt nhìn tôi và còn cười với tôi nữa đấy!... Tôi không có mơ đâu. Mọi người dậy đi! Nhìn xem kìa!
Tôi phì cười trước hành động đó của Max. Anh ấy trẻ con hơn tôi tưởng
nhiều. Đáng ra khi trải qua nhiều chuyện như vậy thì phải trưởng thành
hơn mới phải. Vậy mà anh ấy vẫn thế, chẳng thay đổi gì cả…
Bốn người kia choàng tỉnh. Nhìn thấy tôi, họ lập tức chạy ào đến bên
giường. Người thì nắm tay, người thì vuốt tóc, mỗi người một câu… làm
loạn hết cả lên…
Này! Các cậu làm cái trò gì đấy hả? Tại sao lại ồn ào như thế? Jen còn
đang…- Kuo từ đâu bước vào, gắt lên. Nhưng vừa nhìn thấy tôi anh ấy đã
im bặt. Mất mấy giây sững sờ, Kuo mới mấp mấy môi – Je… Jen… em tỉnh…
tỉnh rồi à?
Rồi anh ấy gạt năm người kia ra và dặn dò:
-Jen! Em nằm im đây, không được nói mà cũng không được cử động. Còn các
cậu… im lặng, để yên cho cô ấy nghỉ ngơi! Có biết không hả? Tôi ra ngoài một lát sẽ vào lại ngay.
Nói rồi Kuo đi nhanh ra ngoài. Không hiểu sao năm người họ hôm nay lại
biết nghe lời đến thế. Ngay sau khi Kuo đi khỏi, Max lẳng lặng đắp chăn
cho tôi còn bốn người kia lẳng lặng đứng nhìn tôi, không ai mở miệng nói thêm lời nào nữa.
Mặc cho tôi làm đủ trò. Hết nhăn mặt, nhíu mày rồi đến phồng mang trợn
má. Lại còn chu miệng, lè lưỡi nhưng họ vẫn không hề có bất cứ động tĩnh gì. Chán quá nên tôi trùm chăn kín mít, che hết cả mặt.
-Jenny! - giọng mẹ tôi vang lên
Tôi vội vàng thò đầu ra ngoài. Tất cả mọi người thân đều đang đứng ở
trước mặt tôi. Cảm giác bất ngờ nhanh chóng qua đi và thay vào đó là sự
sợ hãi. Bố mẹ đã đồng ý cho tôi và Max kết hôn. Không lẽ giờ lại đổi
ý?... Nhìn kĩ, tôi thấy mắt của mẹ, của Kyo và cả Geun Yoong đều đỏ hoe
và sưng mọng lên. Khuôn mặt của Bi và Jung Hoon thì hốc hác và mệt mỏi
thấy rõ. Còn bố thì… trên người ông là bộ đồ của bệnh nhân giống tôi.
Gương mặt ông trắng bệch, mái tóc đen ngày nào giờ đã lấm tấm bạc… và
điều tôi lấy làm lạ nhất là còn có cả Robert. Không hiểu trong thời gian tôi bất tỉnh đã xảy ra chuyện gì nữa… Thật sự rất lạ…
Mẹ bước đến bên tôi, vuốt tóc tôi và ôm tôi khóc sướt mướt. Song và Moon cũng bắt đầu thút thít…
Tôi đưa mắt nhìn Bi và Jung Hoon nhưng hai người họ nhanh chóng quay mặt sang nơi khác, tránh ánh mắt của tôi. Năm người DB cũng ngạc nhiên
không kém, họ tròn mắt nhìn nhau rồi lại nhìn tôi…
-Bà thôi đi! Con bé vừa mới tỉnh dậy. Đừng có khóc lóc nữa- bố tôi vừa nói vừa đỡ mẹ ra ngoài.
-Thế này thì tốt rồi! – Bi gượng cười.
-Em nghỉ ngơi cho khoẻ đi! Mai chúng ta sẽ trở về Mĩ – Jung Hoon thông báo.
Tôi sững người. Lời của Jung Hoon nói là không bao giờ sai cả. Vậy nghĩa là tôi phải xa Hàn Quốc, xa năm người kia?... Mọi chuyện vừa mới tốt
đẹp trở lại. Sao giờ lại… Chẳng phải mọi người đều đã đồng ý rồi sao?
Tại sao giờ lại muốn tôi trở về Mỹ? Tôi..tôi… không muốn và cũng không
thể đi!
-Muốn đưa cô ấy đi thì ít nhất các người cũng phải đưa ra một lý do nào chứ? - Max gắt
-Phải đấy! Đâu thể nói đưa đi là đưa đi được chứ? - Bốn người còn lại cũng gắt lên…
-Các cậu bình tĩnh chút đi – Robert lên tiếng – Jenny cần phải sang Mỹ
để điều trị. Chỉ một thời gian ngắn thôi! Rồi cô ấy sẽ trở về. Tôi đảm
bảo đấy.
-Trong thời gian ấy, các cậu cũng có thể sang thăm Jen cơ mà. Không lẽ
các cậu lại muốn nhìn thấy cô ấy nằm trên giường bệnh mãi như thế này
sao? – Kuo giảng giải.
-Chúng tôi không muốn thế … nhưng không lẽ chữa bệnh ở đây không được
sao? Bệnh viện chúng ta chẳng lẽ không tốt sao? – Xiah hỏi dồn dập.
-Không phải thế. Chỉ là chúng tôi muốn giành cho Jenny sự chăm sóc tốt nhất thôi. Dù gì ở Mỹ vẫn hơn Hàn Quốc chứ - Robert đáp.
-Nói vậy… nghĩa là bệnh của em nặng lắm phải không? – Tôi hỏi nhỏ.
-Jenny! Em đào đâu ra cái suy nghĩ vớ vẩn ấy hả? Bố mẹ chỉ là muốn em
được hoàn toàn khoẻ mạnh, không đau bệnh nữa. Dẹp ngay những ý nghĩ đó
đi, có biết chưa? – Bi tuôn ra một tràng.
Nói rồi Bi bỏ đi, Kyo và Geun Yoong cũng bước theo. Kuo và Robert cũng
thở dài rồi đi ra cửa. Trước khi theo họ, Jung Hoon để lại một lời dặn
dò:
-Em nghỉ ngơi đi. Đừng nghỉ ngợi nhiều nữa. Hãy để cho tinh thần được thoải mái.
Tôi rất hoang mang. Thái độ của họ rất lạ. Có nên tin những lời ấy không nhỉ? Có thật là tôi không sao? Có thật là tôi chỉ về Mỹ điều trị một
thời gian ngắn rồi sẽ trở lại?... Họ đã nói như vậy thì tôi không thể
không đi được rồi. Chỉ là tôi khôgn đành lòng. Tôi và Max chỉ mới được ở bên nhau chưa đầy một ngày. Giờ lại phải chia xa nữa sao? Tháng sau hai chúng tôi sẽ kết hôn… liệu tôi có về kịp hay không?... Tôi cứ tưởng sẽ
không còn chuyện gì rắc rối xảy ra nữa. Không ngờ…
***********************************
Max.
Những lời của họ khiến tôi phải suy nghĩ nhiều. Không phải là họ nói
không đúng. Bệnh viện ở Mỹ thì tất nhiên phải tốt hơn Hàn Quốc rồi. Để
Jen qua đó điều trị thì quá nên còn gì. Chỉ là… tôi không thể hiểu nổi
thái độ đó của họ… Có nên để Jen đi hay không đây? … Đắn đo suy nghĩ một lúc, cuối cùng tôi quyết định sẽ để cô ấy trở về Mỹ. Dù gì thì họ cũng
đã khẳng định sẽ đi một thời gian ngắn. Và đúng là nếu muốn thì tôi có
thể sang thăm cô ấy. Chỉ mong là lễ kết hôn sẽ diễn ra theo đúng kế
hoạch mà không bị hoãn lại…
-Được rồi. Em cứ đi đi! Bọn anh sẽ thường xuyên sang thăm em. Được chứ - tôi vừa vuốt tóc Jen vừa nói.
-Max! Cậu … - Bốn người kia phản bác.
-Các anh cũng đã nghe rồi đấy thôi. Ở Mỹ, Jen sẽ được hưởng những điều
tốt nhất. Chúng ta có lý do gì mà ngăn cản chứ? – Tôi nói bằng giọng khó chịu.
-Thôi đủ rồi! Các người tự tiện quyết định mà sao không hỏi ý kiến của
Jen? – Uno gắt – Em nghĩ sao? Có đồng ý với họ không? – anh ấy quay sang Jen hỏi.
-… Em sẽ làm theo ý Min – sau một thoáng chần chừ, Jen khẽ mỉm cười, nhìn tôi đáp.
Bốn người kia thở hắt ra. Họ nhìn chúng tôi rồi giận dỗi bỏ đi. Tôi và
Jen đưa mắt nhìn nhau. Tận sâu trong mắt mỗi người đều chất chứa những
nỗi buồn…
***********************************
Jen.
-Minnie, anh gọi mọi người vào giùm em được không? Em có chuyện muốn nói – Tôi nhẹ nhàng nói.
Max khẽ gật đầu rồi nhanh chóng bước đi. Mai là tôi phải đi rồi. Vậy là
chúng tôi chỉ còn đêm nay nữa thôi. Tôi muốn chia tay với họ ngay bây
giờ. Tôi sợ cảnh chia ly trướckhi lên máy bay. Tôi sợ mình sẽ không thể
bước đi…
-Jen à! Em đã suy nghĩ kĩ chưa vậy? – Hero hỏi bằng giọng trầm buồn.
-Chúng ta phải khó khăn lắm mới ở được cạnh nhau thế này. Giờ em lại đi
nữa thì bọn anh biết phải làm sao? Nghĩ lại đi Jen! – Micky nài nỉ.
-Em, không đi lâu đâu. Em sẽ cố gắng phối hợp thật tốt với bác sĩ, thật
tốt để mau chóng khỏe lại. Hứa đấy! – Tôi nói bằng giọng chắc chắn.
-Thôi được rồi! Em đã nói vậy thì bọn anh không cản nữa. – Xiah thở dài – nhưng nhớ là phải về sớm đấy nhé.
-Còn nữa. Mỗi ngày, sáng, trưa, chiều , tối đều phải gọi về báo cáo tình hình. Có biết chưa hả? – Uno dặn dò.
-Vâng, em biết rồi – Tôi ngoan ngoãn gật đầu.
-Mỗi tuần bọn anh sẽ đến thăm em một lần. – Micky nói
-Thôi, em nghỉ đi. Mai bọn anh sẽ đưa em ra sân bay. – Hero nhẹ nhàng nói.
-Không – Tôi vội vàng lên tiếng -Thế này là đủ rồi. Mai các anh đừng đến bệnh viện, cũng đừng tiễn em.
-Jen! Em nói gì lạ vậy hả? Max gắt lên
-Em sợ sẽ không kiểm soát được cảm xúc bản thân. Sẽ không thể bước lên
máy bay. Mọi người có hiểu không? Cứ coi như là giúp em đi, có được
không?
Tất cả họ đều im lặng… Rồi khẽ gật đầu.
-Các anh nhớ giữ gìn sức khỏe. Hãy chăm chỉ làm việc. Em muốn sau khi trở về sẽ lại thấy một DB như xưa. Được chứ?
Họ lặng lẽ nhìn tôi và lặng lẽ bỏ đi. Không hiểu sao tôi lại buồn đến
mức chảy nước mắt. Rõ ràng lần này không phải như những lần chia tay
trước. Lần này tôi biết chắc rằng sẽ trở về. Nhưng sao vẫn thấy rất bất
an. Tôi có nhũng linh cảm không được tốt. Tại sao lại như thế nhỉ?
***********************************
Sáng hôm sau.
Max.
Mặc dù đã hứa với Jen rằng sẽ không đến sân bay tìm cô ấy. Nhưng tôi vẫn cảm thấy rất bứt rứt trong người. Cả đêm qua, tôi đã nhìn cặp nhẫn và
suy nghĩ rất nhiều. Tôi muốn trao nó cho Jen. Để cô ấy luôn nhớ đến tôi, để tôi luôn có cảm giác rằng cô ấy đang bên cạnh… Tôi không muốn phạm
thêm sai lầm lần nữa. Lần này phải làm theo sự mách bảo của trái tim…
Tôi phóng xe như bay. Giờ là 9h45. Chỉ còn 15 phút nữa là máy bay sẽ cất cánh. Nếu đi nhanh thì có lẽ sẽ kịp…
Đến trước cổng phi trường, chiếc kim đã nhích dần đến số 12 … Tôi chạy
như điên vào bên trong… Tôi cần phải tìm thấy cô ấy… Nhất định phải trao cho Jen chiếc nhẫn này…
Cuối cũng thì tôi cũng tìm ra. Dáng người ấy không thể nhầm lẫn được. Dù cho có đứng trong biển người và quay lưng lại thì tôi vẫn nhận ra được
người mình yêu.
-Jen! Tôi hét thật to.
-Minnie? Cô ấy quay người lại, tròn mắt nhìn tôi.
-Em làm vợ anh nhé? – Tôi đưa ra chiếc hộp có chứa cặp nhẫn mà từ lâu tôi đã muốn trao cho cô ấy.
-Minnie! Em…em…-cô ấy ấp úng.
Jen.
-Nếu em đồng ý thì có thể ôm anh để thay cho câu trả lời. Còn nếu ko thì…em cứ đi đi, coi như anh chưa từng nói gì-Max nói nhỏ.
Tôi phì cười trước câu nói đó của Max. Tôi làm sao có thể từ chối? Làm
sao có thể coi như anh ấy chưa từng nói gì? Chỉ vì quá bất ngờ, quá đột
ngột nên tôi ko thể mở miệng…Tôi bước đến và ôm chặt Max. 20 năm có mặt
trên đời, đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự hạnh phúc và vị ngọt
ngào của tình yêu. Thật ko còn từ ngữ nào để có thể diễn đạt hết cảm xúc của tôi lúc này. Chỉ có thể nói rằng những ngày tháng đau khổ vừa qua
được bù đắp bằng khoảng thời gian ngắn ngủi này cũng rất xứng đáng.
Kể từ bây giờ, 2 chiếc nhẫn này sẽ làm cầu nối giữa tôi và anh ấy…
---oOo---
Tại Mĩ.
Tôi cảm nhận được cơ thể mình ko được khỏe như trước. Nếu ko muốn nói là càng ngày càng xấu đi. Những cơn ho đã trở nên thường xuyên và dai dẳng hơn. Hôm qua, tôi lại bắt đầu chảy máu cam. Hiện tượng choáng đầu xuất
hiện…Và khủng khiếp nhất là lúc nào cũng cảm thấy yếu mệt, lo sợ…Ko hiểu sao lần này khi bước vào bệnh viện, tôi lại luôn có linh cảm ko hay. Có lẽ một phần là vì những cảm nhận về sức khỏe của mình. Phần còn lại là
vì thái độ của những người xung quanh đều rất lạ. Họ toàn cười gượng và
nói những lời xáo rỗng…
Tôi luôn luôn bị bủa vây bởi những từ như xạ trị, tia hồng ngoại, hấp
hối…Hằng ngày, đập vào mắt là sự hối hả của các bác sĩ, sự đau đớn của
các bệnh nhân…Những tiếng kêu gào, khóc thét…Nó ám ảnh tôi, theo tôi vào trong những giấc mơ. Tôi sợ…rồi mình sẽ giống như họ, sẽ đau đến mức ko thể im lặng được nữa, sẽ gào thét, sẽ vật vã…và sẽ sống một cuộc sống
ko bằng chết!...
Khẽ chạm vào chiếc nhẫn trên ngón tay, tôi ko thể kiềm lòng nổi và phải
bật khóc. Mặc dù hằng ngày Max vẫn nói chuyện với tôi hàng giờ liền qua
điện thoại. Nhưng sao nỗi nhớ anh ấy cứ cồn cào trong người. Tôi chỉ
muốn được anh ấy ôm thật chặt vào lòng, được nghe giọng nói của anh ấy.
Tôi sợ mình sẽ ko còn cơ hội gặp lại Max…nỗi sợ hãi ấy lớn dần trong
tôi…
Đến hôm nay, tận mắt chứng kiến Elizzie-người bạn ở phòng bên đã đau khổ đến nhường nào khi ko được ở bên cạnh người yêu trong suốt 3 tháng điều trị bệnh và cả những giây phút cuối của cuộc đời trước khi phải ra đi
mãi mãi thì tôi thật sự ko thể tiếp tục sống ở đây thêm một giây phút
nào nữa. Tôi muốn thoát khỏi nơi ghê sợ này ngay lập tức…
Tôi nhanh chóng rút bỏ chiếc kim đang châm vào mạch máu nơi cổ tay, thay bộ đồ bệnh nhân trên người bằng quần áo bình thường. Đang định mở cửa
bước ra thì bên ngoài vọng vào một giọng nói khiến tôi sững người:
-Cậu nói sao? Cô gái này ko thể cứu chữa được hả?...Tội nghiệp thật! Nhà giàu thế cơ mà. Lại còn trẻ nữa. Mới 20 tuổi chứ mấy…Dạo này sao có
nhiều người mắc căn bệnh quái ác này thế nhỉ…
-Uh. Hôm qua Elizzie mới ra đi. Bây giờ lại thêm Jenny nữa…Chắc cô ấy
cũng chẳng sống được lâu đâu-giọng một cô gái khác thở dài.
-Vậy còn người nhà? Chắc bác sĩ đã báo rồi chứ?
-Uhm…
Tôi tuột dần…tuột dần…và ngồi phịch xuống đất. ***g ngực đau tức, khó
thở. Cổ họng nghẹn đắng. Bất ngờ. Hoảng loạn…Tất cả mọi cảm xúc lẫn ý
nghĩ của tôi lúc này cứ rối tung hết cả lên…Máu như đông cứng lại, toàn
thân bất động. Nước mắt cứ theo khóe mắt mà tuôn trào ra…
Rồi mọi thứ cũng nhanh chóng qua đi. Chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất…
Tôi đã phung phí quá nhiều thời gian! Phải hoàn tất những việc mà trước
đây tôi còn bỏ dở. Phải ở bên cạnh Max… trước khi mọi chuyện trở nên quá muộn!...
Tôi chống tay đứng dậy. Vừa lúc ấy, giọng Jung Hoon gắt nhỏ ở bên ngoài:
-Các cô làm cái gì vậy hả? Tại sao lại ăn nói linh tinh như thế ở đây? Jenny nghe thấy thì làm thế nào?...Đi ngay cho tôi!
Tiếng bước chân xa dần…xa dần…Không gian lại chìm trong im lặng. Ít phút sau, Jung Hoon đẩy cửa bước vào. Tôi lập tức đến bên cạnh anh ấy.
-Anh! Em muốn về nhà. Em sợ nơi này!-tôi bật khóc.
-Đừng khóc, Jenny! Anh biết em rất đau. Nhưng phải ở đây thì mới điều
trị bệnh được chứ!-Jung Hoon nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, dỗ dành.
-Em muốn được nấu cho cả nhà một bữa ăn… Muốn một lần làm những việc mà
một đứa con gái phải làm… Em ko còn nhiều thời gian nữa. Anh biết
mà!…Xem như đây là lần cuối cùng em nhờ vả anh, được ko?-tôi nói bằng
giọng đứt quãng, xen lẫn là tiếng nấc nghẹn ngào.
-Em…em đã nghe…rồi phải ko?-Jung Hoon lắp bắp hỏi.
Tôi ko nói gì mà chỉ khẽ gật đầu… Jung Hoon siết chặt tôi trong vòng
tay. Từng giọt nước mắt nóng hổi của anh ấy thấm vào vai tôi. Người anh
ấy run lên từng hồi…Cho dù là thế nào thì đến cuối cùng tôi cũng vẫn chỉ có thể bám víu vào Jung Hoon, nhờ cậy sự giúp đỡ từ anh ấy. Đặt anh ấy
vào tình huống này, thật quá độc ác, quá nhẫn tâm. Biết thế…nhưng tôi ko còn bất cứ sự lựa chọn nào khác!...Tôi đã nợ Jung Hoon quá nhiều, nhưng lại ko thể trả, dù chỉ là một ít. Người con trai này đã vì tôi mà phải
chịu nhiều tổn thương, vậy mà vẫn sẵn sàng làm tất cả cho tôi…Điều này
làm tôi phải day dứt, phải bận lòng… “Nếu được, kiếp sau em sẽ bù đắp
lại tất cả những nỗi đau mà kiếp này em đã gây ra cho anh. Nhất định là
thế…”-tôi khẽ vòng tay ôm lấy Jung Hoon…
Sau đó anh ấy đưa tôi ra ngoài… Khi bước ra khỏi cổng bệnh viện, mặc dù
đã tự nhủ rằng mọi chuyện sẽ ổn. Nhưng tận sâu trong thâm tâm, tôi biết
mình đã từ bỏ cơ hội sống mỏng manh của mình và tôi ko còn bất cứ một cơ hội nào nữa…Tuy vậy tôi vẫn ko hối hận. Ngược lại, cảm thấy thanh thản
hơn rất nhiều. Có lẽ khi đã có một lần phải đối diện với cái chết sẽ
khiến con người ta ko còn quá sợ hãi nó nữa. Mà chỉ bận tâm về những
việc mình chưa làm được và cố gắng hoàn thành nó trước khi…phải nằm
xuống!...
Khi chúng tôi về đến nhà, bố đã rất tức giận. Ông thẳng tay giáng một
cái tát, mạnh đến nỗi Jung Hoon ngã xuống sàn. Máu từ khóe miệng anh ấy
trào ra. Đó là việc mà ông chưa từng làm trong suốt những năm qua. Trước đây ông đã đánh Bi, thậm chí là cả tôi, nhưng Jung Hoon thì chưa bao
giờ…Vậy mà giờ đây lại…Việc này khiến cả tôi, Bi và mẹ đều rất bất ngờ!
Tôi đến bên cạnh, đỡ Jung Hoon dậy.
-Tại sao bố lại làm như thế chứ?-tôi trách.
-Chuyện này ko phải chuyện của con. Bi! Đưa nó về bệnh viện ngay lập tức-bố nghiêm giọng.
-Con sẽ ko bao giờ trở lại cái nơi khủng khiếp ấy nữa! Mọi người cũng
biết dù cho có ở đó, dù cho có được bác sĩ chăm sóc thế nào đi nữa thì
con cũng sẽ chết mà. Con ko muốn tiếp tục phung phí thêm thời gian. Con
muốn tận dụng những giây phút cuối cùng để hoàn thành những việc mà
trước đây con chưa làm được!
-Eun Hye! Con nói cái gì thế hả? Tại sao…-mẹ nói bằng giọng nghẹn ngào xen lẫn nước mắt. Bà nắm chặt hai bàn tay tôi.
Đột nhiên Jung Hoon quỳ xuống trước mặt bố tôi, nói bằng giọng run run:
-Đây là lần đầu tiên con làm trái ý bố. Nhưng xin bố hãy hiểu cho con.
Thật sự con ko thể nào chịu nổi nữa khi hằng ngày phải nhìn thấy cảnh
Jenny đau đớn. Mà việc đó thì lại ko hề mang lại một chút kết quả
gì…Jenny cũng đã biết hết mọi chuyện rồi!
-Con sẽ làm theo ý bố. Sẽ từ bỏ hết tất cả danh tiếng, sự nghiệp để quay về M-Hotel. Nhưng xin bố hãy cho Jenny một cơ hội để con bé được làm
những gì nó thích mà ko phải chịu bất kỳ sự ngăn cản nào!-Bi cũng quỳ
xuống bên cạnh Jung Hoon.
Bố tôi, mắt đỏ ngầu. Khuôn mặt ông đanh lại, nghiêm nghị, căng thẳng
giống như cố để không khóc…Ông cứ như thế trong một khoảng thời gian
dài. Sau đó khẽ thở dài và buông ra một câu nói thật nhỏ, tựa như gió
thoảng qua:
-Được rồi!
Nói xong, bố bước nhanh vào thư phòng. Mẹ ôm tôi thật chặt, khóc rất
nhiều. Và rồi bà cũng bước theo bố…Tôi có phải là đứa con bất hiếu? Luôn làm cho bố mẹ phải bận lòng, phải đau buồn…Đỡ Bi và Jung Hoon đứng dậy. Sống mũi cay xè! Những giọt nước mắt nóng hổi tràn qua mi mắt. Lăn dài
trên má. Thấm vào môi. Mặn chát!... Tôi ko biết tại sao mình lại khóc.
Vì cảm thấy có lỗi khi để hai người anh trai vì mình mà phải quỳ gối,
phải từ bỏ ước mơ. Hay chỉ đơn giản là vì cảm động, hạnh phúc khi biết
được họ thương yêu mình đến mức nào…Có lẽ là cả hai!...
Sáng. Tôi cùng Kyo và Geun Young dạo quanh các con phố ở
New York. Vào các trung tâm mua sắm lớn…Moon thì vẫn yếu đuối như ngày
nào. Thỉnh thoảng, tôi bắt gặp nó đứng khóc lặng lẽ một mình. Còn Song
thì mạnh mẽ hơn tôi nghĩ! Nhỏ luôn luôn mỉm cười thật tươi. Điều đó vừa
khiến trái tim tôi đau đớn nhưng cũng lại vừa xoa dịu…Cái cảm giác đó…
thật ko dễ dàng đối mặt chút nào…
Chiều. Tôi, Bi và Jung Hoon cùng nhau xem phim như cách đây 3 năm chúng
tôi vẫn thường làm. Vẫn là chiếc sopha ấy, vẫn là những bộ phim ấy, vẫn
là cái TV thật lớn ấy…Duy chỉ khác một điều, đó là tâm trạng của mỗi
người đều ko giống như quãng thời gian đó nữa…Ngày ấy, khi xem phim hài, chúng tôi có thể cười thật thoải mái. Xem phim bi, có thể khóc thật tự
nhiên. Nhưng bây giờ thì… ko thể cười mà cũng chẳng thể khóc! Bi thì
trầm ngâm, còn Jung Hoon thì buồn bã…Nhìn họ như vậy, tôi rất khó chịu…
Cuối cùng thì tôi cũng đã nấu được một bữa ăn thật thịnh soạn cho cả gia đình. Đã từ rất lâu rồi, cả nhà tôi ko được sum vầy như thế này. Lâu
đến mức tôi cũng chẳng còn nhớ được lần cuối cùng mình được ăn chung với bố mẹ là khi nào. Mặc dù bầu không khí vẫn gượng gạo và nặng nề. Điều
đó khiến tôi thật buồn. Đúng là tôi muốn quên đi bệnh tật của mình mà
sống thật hạnh phúc. Nhưng tôi ko thể trách người thân của mình được.
Một người sắp mất đi em gái, người biết đứa con mình đứt ruột sinh ra
sắp chết nhưng đành bất lực nhìn thì thử hỏi có thể sống bình thường
được sao? Người chết đi thì rất dễ. Nhưng những người ở lại, phải tiếp
tục sống thì khó hơn rất nhiều. Tôi rất hiểu điều đó!...
Tối. Sau khi đã ăn xong bữa, bố liền vào thư phòng. Tôi pha một ấm trà
thật ngon và đem vào cho ông. Bố vừa nhâm nhi tách trà, vừa thưởng thức
bản “Sonat ánh trăng số 5”. Trong khi ấy, tôi bóp vai cho ông…Trong suốt 20 năm nay, tôi chưa từng một lần làm tròn nghĩa vụ của một đứa con gái đối với bố mẹ. Cả những việc nhỏ nhặt này tôi cũng chưa hề làm qua…
Đêm ấy, tôi ngủ cùng mẹ. Bà ôm tôi vào lòng, vuốt tóc và ru cho tôi ngủ
như lúc còn bé. Buổi sáng, khi thức dậy, chiếc gối bà nằm… ướt đẫm…Có lẽ mẹ đã khóc rất nhiều…
Hôm nay là sinh nhật của Jung Hoon. Tôi muốn làm một ổ bánh kem cho anh
ấy và cả một bữa ăn thật ngon. Thế nên tôi xuống bếp từ rất sớm. Chuẩn
bị mọi thứ xong xuôi, đang định bắt tay vào làm thì…bỗng nhiên mọi thứ
trước mắt tôi bỗng tối sầm lại. Mặt đất dưới chân như trồi sụt , chao
đảo. Và…tôi ngã phịch xuống sàn…
__________________________________
Tôi thấy mình đang đi trong một cái hầm sâu hun hút và dài vô tận. Bao
vây lấy tôi là một màn đen đặc. Bầu không khí đặc quánh lại, ép chặt vào *****g ngực khiến tôi cảm thấy khó thở vô cùng tận. Toàn thân tôi run
lên vì sợ. Mồ hôi tuôn ra ướt đẫm nhưng tay chân lại lạnh ngắt. Tôi
cuống cuồng chạy như điên dại về phía trước. Luôn miệng kêu gào đến lạc
cả giọng. Thế nhưng chẳng có ai đáp lại. Có chăng chỉ là tiếng của chính tôi vọng lại mà thôi!...Đến khi đã mệt nhoài, tôi ngã phịch xuống. Nước mắt tự dưng lại chảy dài. Tôi khóc!...
Đến lúc tôi thật sự đã tuyệt vọng thì đột nhiên tôi cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay của mình. Tưởng chừng như có ai đó đang nắm chặt lấy tay
tôi. Tôi dần dần lấy lại được tinh thần, thôi khóc và đứng dậy. Bất chợt một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai. Là Max!...Anh ấy đang ở bên
cạnh tôi!... Hít một hơi thật sâu, không khí tràn vào làm căng *****g
ngực. Tôi tiếp tục chạy…Được một lúc thì thấp thoáng ở phía xa đã hiện
lên một tia sáng, le lói…Chắc đó là cuối đường hầm!...Ánh sáng càng lúc
càng rõ hơn…Rỗi bỗng nhiên tôi có cảm giác như bị hụt chân, sau đó tôi
nhanh chóng bị rơi xuống phía dưới. Xung quanh là một màn khói dày đặc,
trắng xóa…
Rồi cũng thật nhanh, mọi thứ biến mất. Xung quanh lại là một màn đen. Có cảm tưởng như đang nằm trên một cái gì đó thật mềm mại. Tôi giật mình,
mở choàng mắt. Đập vào mắt tôi lúc này căn phòng quen thuộc. Và…người
ngồi cạnh là Max!
-Jen!-anh ấy thốt lên bằng giọng vui mừng.
-Minnie?-tôi tròn mắt hỏi.
Rồi dường như có một cái gì đó thôi thúc, tôi vòng tay ôm chặt lấy Max.
Mọi cảm xúc như vỡ òa ra. Tôi khóc nấc lên như một đứa trẻ. Ko hiểu sao
tôi lại cảm thấy rất sợ hãi…Nhưng rồi cảm giác đó cũng nhanh chóng biến
mất, đột ngột cũng như lúc nó xuất hiện. Được ở trong vòng tay Max, cảm
nhận hơi ấm từ cơ thể của anh ấy khiến tôi bình tĩnh hơn rất nhiều. Ước
gì thời gian có thể dừng lại ở đây. Để tôi mãi được ở bên cạnh Max!...
-Em sao vậy?-Max đưa tay lau nước mắt cho tôi, hỏi.
-Ko có gì đâu. Chỉ tại gặp được anh nên…-tôi ngượng ngập đáp- Mà… sao anh lại ở đây?-tôi ngạc nhiên.
-Cả tuần nay ko liên lạc được với em. Anh lo lắng đến phát điên lên
được. Đang ko biết phải làm sao thì Bi gọi điện về bảo là em hôn mê. Thế nên lập tức bay sang đây-Max thở hắt ra.
-Cả tuần sao?...-tôi hỏi mà như tự nói với chính bản thân mình-Anh đến lâu chưa?-tôi nhìn anh ấy hỏi.
-Uhm…đến lúc 9h sáng. Bây giờ đã là 2h30 chiều! 5 tiếng rưỡi rồi-anh ấy vừa nhìn đồng hồ vừa đáp.
Tôi khẽ giật mình. Tôi ko nghĩ là mình lại hôn mê lâu đến như vậy. Chợt
nhớ lại giấc mơ lúc nãy. Có lẽ nào khoảng thời gian từ lúc tôi nhận thức được mình đang đi trong một căn hầm cho đến khi cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay là một tuần? Hay…trước đó tôi đã hôn mê sâu nên ko biết được
gì?... Như vậy nghe có vẻ hợp lý hơn…Nhưng còn quãng thời gian còn lại? 5 tiếng rưỡi đồng hồ. Chẳng lẽ lại lâu đến thế sao?...Bất chợt tôi rùng
mình! Nếu như Max ko đến, ko nắm lấy tay tôi thì có lẽ giờ đây tôi đã
còn mò mẫm trong giấc mơ đó… Và ko biết chừng tôi sẽ ko thể tỉnh dậy nữa ấy chứ…
Max xuống phòng khách trước. Tôi làm vệ sinh cá nhân nên xuống sau. Vừa
mới bước đến đầu cầu thang, tiếng Max vọng lên. Trong từng từ ngữ đều
chứa sự tức giận. Nhưng có vẻ như anh ấy đã kiềm lại được nên âm thanh
phát ra khá nhỏ:
-Tại sao hai anh đưa Jen về trong tình trạng như thế chứ?
Vẫn biết Bi và Jung Hoon nhất định sẽ giữ bí mật nhưng tôi vẫn rất sợ.
Nếu như hai anh ấy buột miệng nói ra sự thật thì…Cả 5 người kia chắc
chắn sẽ chịu một sự đả kích rất lớn. Tôi ko hề muốn khiến họ phải vì tôi mà đau buồn, lo lắng thêm nữa. Đang định bước xuống thì Bi lên tiếng.
Tôi đứng khựng lại.
-Jenny… đã khỏe rồi!...Các cậu nghĩ chúng tôi điên hay sao mà đưa con bé về nhà khi nó vẫn còn bệnh?
-Khỏe à? Cô ấy mê man bất tỉnh suốt một tuần liền mà anh gọi đó là khỏe
sao?-Hero dường như đã mất hết bình tĩnh nên đứng bật dậy, gắt.
-…-Jung Hoon thở dài-…Tôi biết các cậu lo lắng cho Jenny. Nhưng… thật sự là cô ấy đã ko sao rồi-anh ấy nắm chặt chiếc nhẫn trên cổ. Người khác
có thể ko để ý. Nhưng tôi thì khác, đó là dấu hiệu cho biết anh ấy đang
rất bối rối- Người mới bệnh dậy ai chẳng thế. Có lẽ là do thuốc chưa tan hết nên mới hôn mê như thế. Dần dần sẽ…-nói đến đây Jung Hoon bỗng dừng lại.
Trên gương mặt Jung Hoon biểu hiện rõ sự đau đớn. Anh ấy đứng bật dậy và bỏ đi. Nhìn bóng anh ấy khuất dần sau cánh cửa, trái tim tôi đau nhói.
Ắt hẳn Jung Hoon khó chịu lắm khi phải nói dối như thế. Biết rõ tình
trạng của tôi nhưng vẫn phải đóng kịch trước mặt người khác. Vẫn phải
nói rằng tôi sẽ khỏe mặc dù biết rằng chuyện đó sẽ chẳng bao giờ có thể
xảy ra. Đau đớn nhưng ko thể khóc…Từ nhỏ tôi đã luôn gây rắc rối cho anh ấy. Đến khi lớn lên lại càng làm tổn thương Jung Hoon nhiều hơn. Và bây giờ, khi sắp phải rời khỏi thế giới này, cho đến giây phút cuối cùng
tôi vẫn gây cho anh ấy một vết thương lớn, một nỗi đau ko thể bù đắp…
Hít một hơi thật sâu để lấy lại tinh thần. Đưa tay gạt những giọt nước
mắt đang còn vương trên mi mắt. Tôi nở một nụ cười thật tươi và bước
xuống bậc thang.
-Mọi người sao lại sang đây hết cả vậy? Lo lắng cho em đến thế sao?-tôi nói bằng giọng nửa đùa nửa thật.
-Cái con bé ngốc này! Ko lo cho em thì lo cho ai nữa hả?-Uno đến gần tôi, búng nhẹ vào mũi tôi.
-Em thấy sao rồi? Hay…để bọn anh đưa em vào bệnh viện lại nhé?-Mic đề nghị.
-Em cũng muốn thế lắm. Nhưng bác sĩ bảo rằng em khỏe rồi nên đâu có cho ở lại đó nữa-tôi phụng phịu nói.
-Khỏe đâu mà khỏe. Sắc mặt nhợt nhạt, trắng bệch thế kia mà!-Xiah nhăn nhó.
-Ko tin à? Để em chứng minh nhá!
Nói rồi tôi dang rộng hai tay, xoay người. Nhưng chưa được nửa vòng, đầu óc tôi đã choáng váng. Mất thăng bằng nên tôi ngã xuống. Cũng may là
Max đỡ kịp thời nên tôi ngã vào lòng anh ấy. Đưa mắt nhìn mọi người. Sự
lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt của họ… Tôi đứng thẳng dậy, cười giả lả:
-Cái này ko được rồi! Để em thử trò khác. Nhất định lần này sẽ…
-Thôi ngay, Jenny!-Bi quát lên, cắt ngang lời tôi-Em đừng có làm ra
những trò vô nghĩa đó nữa. Hãy chú ý đến sức khỏe của mình đi!
Nói rồi Bi đi nhanh về phòng. Sự giận dữ của anh ấy khiến tôi rất buồn.
Nếu tôi có thể quên đi bệnh tật của mình. Thì tại sao bố mẹ, Bi và Jung
Hoon lại ko thể? Tại sao lại ko cho tôi được sống trong những giây phút
vui vẻ, dù là gượng gạo, giả tạo? Tôi khẽ buông một tiếng thở dài.
-Các anh đi đường chắc cũng mệt rồi. Sáng đến giờ vẫn chưa ngã lưng được chút nào phải ko? Lên phòng nghỉ chút đi!-tôi mỉm cười, nói-Nhưng mà
này, chỉ được ngủ một chút thôi đấy nhé! Khi nào bố mẹ em về thì phải
dậy chào hỏi họ cho đàng hoàng đấy-tôi dặn dò.
-Nhưng lúc bọn anh mới đến đã gặp và chào họ rồi mà-Xiah gân cổ lên cãi.
-Thế à?-tôi tròn mắt-Vậy…họ ko cầm chổi, đuổi đánh, tống cổ các anh ra ngoài à?
-Cái con bé này. Sao cứ ăn nói bậy như thế hả?-Uno khẽ cốc đầu tôi-Nói
cho mà biết, khi nhìn thấy tụi anh, bố em đã rất mừng đấy! Ông ấy bảo
là…rất hâm mộ DB. Sau đó còn hát và nhảy một loạt những bài của bọn anh
nữa. Nào là Purple line, Rising sun, O, Tri-angle…-anh ấy huyên thuyên.
-Còn nữa…còn nữa-Max chen vào-Nhìn thấy anh, mẹ em đã khen anh đẹp trai
hơn nhiều so với trong ảnh và trên TV. Bà ấy bảo rất hài lòng khi có
được một đứa con rể như anh. Sau đó còn bảo nếu thích gì thì cứ nói với
mẹ, bà sẽ sai người làm cho. Rồi nếu em có ăn hiếp anh thì cứ mách, bà
sẽ đứng ra bảo vệ cho anh…-anh ấy tuôn ra một tràng-Còn nữa…
-Ông tướng! Nổ banh nhà rồi kìa-Hero và Micky đồng thanh. Sau đó hai
người, mỗi người một bên véo thật mạnh vào hai bên má của Max.
-Á…a…a-Max hét lên bằng chất giọng “kinh hoàng” trời phú của mình-Jen!
Em thấy chưa? Bọn họ ỷ lớn bắt nạt trẻ con kìa. Ông Ho còn “nổ” hơn anh
nữa. Vậy mà lại chẳng ai dám *****ng-Max mếu máo với tôi.
-Nhóc này hôm nay láo nhể? Xử đẹp nó đi anh em!-Uno vừa nói vừa xông vào Max. Tiếp theo đó là Xiah, Hero và Mic. Bọn họ cứ rượt đuổi nhau chạy
vòng vòng khắp nhà.
Phì…-tôi phì cười. Ko biết ông Vincent nghĩ sao mà lại khen tôi có công
thay đổi 5 “ông” này. Bọn họ vẫn cứ trẻ con như thế. Mà thậm chí là còn
“khìn” hơn lúc tôi chưa xuất hiện nữa ấy chứ. Thật là!…Nhưng nhìn thấy
họ lại vui vẻ thế này, thật là tốt! Mong rằng sau này cũng vậy, họ cũng
sẽ cười một cách thoải mái như thế. Ko phải lo nghĩ, bận lòng…
Tôi dẫn 5 người họ lên lầu, chỉ một dãy các phòng mà họ sẽ nghỉ ở đó.
-Jen! Anh đăng kí phòng này-Max nhanh chóng lên tiếng, chỉ tay về phía căn phòng sát cạnh phòng tôi.
4 người kia lập tức hét toáng lên, phản đối. Sau đó diễn ra một cuộc
tranh cãi + chiến đấu để giành căn phòng ấy. Làm cách nào cũng ko khiến
họ chấm dứt nên tôi đành phải “rống” lên. Ko ngờ cách ấy lại hiệu
nghiệm. Tất cả đều im bặt. Hướng ánh mắt về phía tôi.
-Các anh là đứa trẻ lên 3 giành nhau cây kẹo mút hay sao chứ hả?
-Uh thì…cũng gần giống vậy đó!-Xiah đáp.
-Anh!...-tôi lừ mắt nhìn anh ấy-Phòng nào cũng giống hệt nhau hết. Ko có phòng nào rộng thêm…1mm nào đâu. Cũng chẳng có phòng nào có thêm được
vật dụng gì, dù chỉ là…một cái ly uống nước. Giành làm gì cho mệt người
ra?-tôi giảng giải.
-Nhưng khác nhau về khoảng cách từ đó đến phòng em-Mic bình thản nói.
4 người còn lại đưa mắt nhìn tôi, gật đầu lia lịa, đồng tình với Mic.
Tôi đưa tay lên chống cằm. Suy nghĩ!... Cuối cùng thì chỉ có một phương
án duy nhất…
-CÁI GÌ???-5 người đồng thanh hét toáng lên-Ở CHUNG MỘT PHÒNG HẢ?
Tôi ko đáp mà chỉ nhún vai. Tất cả đưa mắt nhìn nhau. Mỗi người một kiểu biểu hiện. Hero đưa tay lên sờ môi. Uno gãi đầu gãi tai. Xiah nhíu mày, nhăn mặt. Mic đứng khoanh tay trước ngực, nhìn vào khoảng không vô định nào đó. Max lôi trong túi ra một cây kẹo mút, mút liên tục. Ai cũng như đang suy nghĩ ghê gớm lắm. Bầu không khí yên ắng được 5 phút thì lại
tiếp tục bị tiếng thao thao bất tuyệt của 5 người kia phá vỡ.
-Ko thành vấn đề. Càng đông càng dzui muh-Uno khoát tay.
-Yep!!! Tối lại còn được ngủ chung giường. Quá tuyệt, phải ko…mẹ nó?-Xiah choàng tay qua vai Mic, hỏi.
-Uh. Nhưng ko được ôm tôi đâu đấy nhá! Ko thì tôi…đạp lọt xuống giường à-Micky đe dọa.
-Nhưng mà trong đó có mấy cái giường? Hok lẽ 5 thằng con trai lại thượng lên nằm chung một giường sao? Vừa chật chội lại vừa…ghê ghê thế nào
ấy-Max rùng mình.
-Ai thèm giở thói 35 ra với cậu đâu mà ghê ghê. Chỉ cần đề phòng tên Ho
nửa đêm mò mẫm bậy bạ là đủ rồi!-Hero vỗ vai Max, trấn an. (cái kiểu
trấn an này còn kinh khủng hơn đe dọa >. -Yên tâm đi, vì là phòng cho khách nên có đến 3 cái giường lận. Mà cái nào cũng rộng hết. Nằm hai người dư sức-tôi lên tiếng.
-Vậy…vậy tối nay cho em ngủ với hyung nhá Jae!-Max ôm lấy Hero, nói bằng giọng ngọt hơn mía lùi.
-Còn tôi với mẹ nó một giường-Xiah cười hô hố-Cho ông Ho 35 ngủ riêng một giường.
-Hứ! Thèm vào. Một mình một cõi. Sướng!-Uno giận dỗi nói…
Tôi giao chìa khóa cho Max rồi bỏ đi. Đứng thêm ở đó chắc ko sống nổi
mất…Xuống bếp, mở tủ lạnh ra thì…hỡi ôi! Chả có lấy một thứ gì ăn được.
Tôi cần phải làm một bữa thật thịnh soạn. Lại còn bánh kem cho Jung Hoon vẫn chưa kịp làm nữa chứ. Thế này thì phải đi mua nguyên vật liệu mới
được. Cũng may là cách nhà tôi khoảng 100m có một “mini supermarket”.
Theo như tôi nhớ thì ở đó một năm trước đây có hầu hết mọi thứ. Còn bây
giờ thì…chả biết! Nhưng thôi, cứ đi thử xem sao.
Nghĩ thế nên tôi về phòng, lấy tiền và áo khoác. Vừa bước ra khỏi phòng thì cửa phòng bên cạnh cũng bật mở. Micky bước ra.
-Em định đi đâu à? Còn mệt sao ko nghỉ cho khỏe?-nhìn thấy tôi, anh ấy đi đến gần và hỏi.
-Em nằm trên giường cả tuần rồi còn gì. Ngán chết được. Định ra ngoài
hít thở khí trời chút xíu. Sẵn tiện mua một vài thứ để chuẩn bị cho bữa
tối luôn-tôi đáp-Còn anh? Ko ngủ mà lại ra đây làm gì? Chật quá à? Hay
để em bảo người kê thêm một cái giường nữa nhé?
-Ko! Tại từ lúc lên máy bay cho đến lúc xuống, anh cứ ngủ li bì nên giờ
chẳng thể chợp mắt được-anh ấy đáp-Đang định lang thang một chút. Nhưng
giờ đổi ý rồi-Mic cười cười-Cho anh đi cùng với nhé?-anh ấy đề nghị.
Tôi mỉm cười và gật đầu. Chúng tôi cùng sóng bước bên nhau. Vì đây là
New York nên tôi và anh ấy có thể đi bên cạnh nhau một cách thoải mái,
chẳng cần phải e dè, phải “hóa trang”… Nhớ lại một năm trước đây, chúng
tôi cũng đã từng cùng nhau đi siêu thị thế này. Nhưng lần ấy Micky ăn
mặc “kinh hoàng” hơn lúc này nhiều. Nghĩ đến đó, những hình ảnh của anh
ấy lúc đó lại hiện lên trong đầu khiến tôi phải phì cười. Lúc đó chúng
tôi cũng còn gặp nhiều điều rắc rối nữa. Nào là bị bà chủ quán Kimbab
hắt nước vào người. Nào là bị fan hâm mộ rượt chạy tóe khói…Giờ nghĩ
lại, thấy nhớ những ngày tháng ấy ghê!...
Bước vào siêu thị. Tôi bị choáng ngợp bởi những kệ chất
đầy hàng hóa được sắp xếp san sát nhau. Vẫn biết kinh doanh cần phải
tính đến lợi nhuận nhưng sao tôi vẫn cảm thấy hụt hẫng thế nào ấy. Ngày
trước, tuy có đầy đủ mọi mặt hàng nhưng siêu thị vẫn sắp xếp các kệ một
cách hợp lý, tạo cho khách hàng cảm giác thoải mái…Đưa mắt nhìn về phía
quầy tính tiền, Kelly-cô nhân viên xinh đẹp với nụ cười luôn nở trên môi đã ko còn nữa. Ngay cả chủ cũng là người khác… Một năm-khoảng thời gian ko ngắn nhưng cũng chẳng đủ dài. Vậy mà!… Quả là thời gian sẽ khiến tất cả mọi thứ thay đổi! Từ vật dụng cho đến con người…
Tôi và Micky đi dạo một vòng, mua những thứ cần thiết. Có nhiều thứ ở HQ ko có nên tôi phải giảng giải khá nhiều. Thấy thứ gì là lạ, Mic đều cho vào giỏ. Tôi đã phải rất vất vả mới ngăn ko cho anh ấy “vơ” hết mọi thứ trong cái siêu thị này. Tuy chật, nhưng chúng tôi vẫn lén chơi một trò
mà hồi nhỏ tôi rất thích thú: Đẩy xe. Đầu tiên, tôi leo lên phía trước
chiếc xe đẩy hàng để Mic đẩy đi. Sau đó thay phiên nhau đẩy, chạy vòng
vòng…Những giây phút ấy thực sự rất vui! Tôi dường như đã quên hết mọi
chuyện phiền muộn. Cười một cách thoải mái nhất. Và Micky cũng thế! Anh
ấy cười thật tươi. Ngắm anh ấy lúc này, tôi biết những việc làm của mình trong suốt một năm qua ko hề vô ích…Nắm nhẹ bàn tay Mic, tôi thì thầm:
-Chunnie! Anh lúc này thật sự rất đẹp. Hãy hứa với em! Sau này dù có
chuyện gì đi chăng nữa thì anh vẫn phải luôn tươi cười như thế. Được
chứ?
Mic tròn mắt nhìn tôi…Có lẽ anh ấy ko thể hiểu được ẩn ý sau lời nói đó
của tôi…Nhưng sau đó anh ấy mỉm cười, gật đầu…Chúng tôi mua thêm vài thứ nữa rồi trở về nhà. Tôi và anh ấy cùng xuống bếp như khi còn ở HQ. Và
tất nhiên, dù có là ở nhà tôi đi chăng nữa thì chức vụ “bếp trưởng” vẫn
là của anh ấy…Sau khi bữa tối đã chuẩn bị xong, hai chúng tôi chuyển
sang làm bánh sinh nhật cho Jung Hoon. Dù trễ đến…một tuần nhưng tôi vẫn muốn làm tặng anh ấy…
Micky nhường vị trí bếp trưởng cho tôi. Nhưng có vẻ như làm bánh gatô
khó hơn rất nhiều so với việc nấu thức ăn. Chỉ riêng việc tách tròng đỏ, tròng trắng và vỏ riêng ra với nhau đã làm khó tôi. Vỏ trứng tôi đập ra cứ vỡ vụn, trộn lẫn cả vào tròng trắng. Một nửa trứng thì nằm trong tô, nhưng còn một nửa lại chảy ra ngoài…Tôi thì mặt nhăn, mày nhó. Còn Mic
thì đứng bên ngoài nhìn, ôm bụng cười sặc sụa. Đến lần thứ 10 vẫn ko
được, tôi tháo cái tạp dề ra, ném về phía anh ấy.
-Giao lại cái bếp cho anh đó. Chán chết-tôi cằn nhằn.
-Bé còn phải học hỏi nhiều-anh ấy cười cười, bước đến và bắt tay vào làm.
-Bé cái đầu anh ý-tôi nhúng tay vào bột, vừa nói vừa quệt một đường dài lên mặt Mic.
-Dám chọc “bà mẹ” này hả? Hôm nay “mẹ” sẽ cho “con” biết thế nào
là…người tẩm bột nhá-anh ấy ko vừa, cũng bốc một nắm bột và hắt vào
người tôi…
Chúng tôi đuổi nhau chạy vòng vòng quanh bếp. Cười nghiêng ngửa. Người
ai cũng dính đầy bột trắng. Cuối cùng, người đầu hàng trước là tôi…Sau
khi đã rửa mặt mũi, tay chân, chúng tôi lại bắt tay vào làm bánh. Mic
vừa làm vừa giảng giải cho tôi từng bước một…Sau 30 phút làm việc cật
lực, chiếc bánh đã ra lò. Tôi phấn khích đến nỗi nhảy cẫng lên và ôm
chầm lấy anh ấy. Nhưng sau đó tôi đã nhanh chóng nhận ra rằng mình đã
làm một việc ko thể ngu ngốc hơn. Vậy nên tôi buông anh ấy ra. Tôi quay
mặt sang nơi khác để đỡ ngượng và che giấu khuôn mặt đỏ phừng của
mình…Bất ngờ Micky nắm lấy tay tôi, xoay người tôi lại và ôm tôi.
-…Cảm ơn em, Jen! Em đã giúp anh vượt qua những ngày tháng đen tối, hiểu được ý nghĩa của cuộc đời, giúp anh tìm lại nụ cười, niềm vui trong
cuộc sống-anh ấy siết chặt tôi trong vòng tay-...Anh yêu em!...Đây là
lần đầu tiên nhưng cũng sẽ là lần cuối cùng anh nói ra câu này-Mic dừng
lại một lúc rồi nói tiếp-Bắt đầu từ ngày mai, anh sẽ cố gắng biến tình
yêu dành cho em thành một thứ tình cảm cao cả hơn, thiêng liêng hơn…Vậy
nên em đừng bận tâm gì cả, chỉ cần em nhớ có một chàng trai tên Yoo Chun đã từng yêu em rất nhiều. Thế là đủ rồi!
-Anh đã nói rồi, em ko cần phải bận tâm gì đâu. Em ko có lỗi gì
cả!...Nhưng, em ko được quên lời hứa của mình đâu đấy nhé!-Mic nói bằng
giọng nửa thật nửa đùa- Phải ở bên cạnh anh mỗi khi anh cần. Làm chỗ dựa cho anh mỗi khi anh cảm thấy mệt mỏi. Cái này thì em làm được mà, phải
ko Jen?
Tôi siết chặt lấy vạt áo của Mic, áp mặt thật chặt vào ***g ngực của anh ấy để ko bật ra tiếng khóc. Trái tim tôi đau nhói. Đáng ra chuyện này
phải làm tôi vui lắm mới đúng. Cuối cùng thì Mic cũng nhận ra được việc
từ bỏ tôi là tốt cho anh ấy. Nhưng…Lời hứa đó, tôi ko thể giữ được! Tôi
ko thể ở bên cạnh anh ấy khi anh ấy cần, ko thể làm chỗ dựa cho anh ấy
khi anh ấy mệt mỏi…Bởi vì tôi sắp phải rời khỏi thế gian này. Phải làm
sao đây?...
Eonjekkajina hamkke haengbokhal su inneun sesangeul
heorakhandamyeon.Neol wihae orae jeon ireottteon na-ui kkumeul dashi
chajagalkke. Cause you're my miracle neoman isseumyeon on sesangeun
hayansaek kkumeuro byeonhaji.Geugeo ani neol neomu saranghaneun ma-eum
boyeojuji mothae neul mo-anhal ppunijiman. Yakssokhalkke neowa
yeongweonkkaji hamkke halkke.
…..
Tình yêu của tôi, trên thế gian này chỉ có một người. Bây giờ trong tim
tôi, bất luận khi nào cũng chỉ có mỗi mình em thôi. Cuộc sống này thật
tối tăm , em xuất hiện tựa như ngôi sao trên bầu trời đêm, soi rọi những nỗi đau thương, ban cho tôi hy vọng. Hiện thực không dễ dàng như trong
tưởng tượng. Tôi vẫn luôn sống trong sự dối trá và thất bại. Chính vào
lúc đó, như 1 thiên thần, em đã bước vào tâm hồn tôi. Giải thoát tôi
khỏi ma thuật đó. Vì em chính là phép màu của tôi. Chỉ có em mới có thể
thay đổi tương lai của tôi. Nếu tôi có được em, thế giới này sẽ trở
thành 1 giấc mơ màu trắng. Em có biết ko? Tôi ko thể bày tỏ được tôi yêu em nhiều đến thế nào. Vì tôi luôn ngượng ngùng. Thật sự rất xin lỗi!
Mỗi ngày trải wa thật mệt mỏi. Vì cuộc sống, chỉ còn lại thời gian sau
những cuộc chiến đấu căng thẳng. Tôi e sợ rằng em sẽ rời bỏ tôi, bỗng
nhiên biến mất để đến một nơi nào đó. Tôi, người luôn mang đến cho em sự đau khổ. Em, người luôn cho tôi nụ cười xinh đẹp nhất. Vì em, tôi mới
có thể sống được đến ngày hôm nay. Cuộc sống có thể kéo dài mãi mãi hay
biến mất như 1 cơn gió thoảng qua. Ngày ngày tôi thầm cầu mong có thể
mãi mãi bên nhau. Cho dù tôi sẽ mất hết mọi thứ. Nhưng chỉ cần có em ở
bên cạnh, tôi có thể vượt qua mọi cơn bão tố. Vì em chính là phép màu
của tôi. Tôi chỉ muốn có được tương lai của em. Nếu như em nhận tấm lòng này, xin hãy lên tiếng trả lời. Tất cả mọi người trên thế giới này đều
có con đường riêng của mình. Trong thế gian bao la này có thể gặp được
em. Đó là định mệnh. Bất luận thế nào, những ngày tháng hạnh phúc nhất
định sẽ tiếp diễn. Vì em , tôi sẽ biến ước mơ từ lâu của hai chúng ta
thành hiện thực.
Vì em chính là phép màu của tôi. Chỉ có em mới có thể thay đổi tương lai của tôi. Nếu tôi có được em, thế giới này sẽ trở thành 1 giấc mơ màu
trắng. Em có biết ko? Tôi ko thể bày tỏ được tôi yêu em nhiều đến thế
nào. Vì tôi luôn ngượng ngùng. Thật sự rất xin lỗi! Hẹn ước với em, tôi
sẽ mãi mãi ở bên em. Mãi mãi…
Jung Hoon không có trong phòng nên tôi đặt chiếc bánh lên bàn anh ấy. Đây là lần đầu tiên tôi tự tay làm bánh sinh nhật cho anh
ấy. Những lần trước, chỉ là mua vội ở các cửa hàng mà thôi! Hy vọng nó
sẽ chữa lành một phần nhỏ nào đó vết thương lòng cho Jung Hoon…
Tôi bước về phòng mình. Tâm trạng lúc này sao mà nặng nề quá! Tôi đã
hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình. Hai người con trai mà tôi yêu mến:
Chun và Jung Hoon đều đã từ bỏ thứ tình cảm chứa đầy nỗi đau, tiếp tục
sống một cuộc sống vui vẻ. Vậy mà tại sao vẫn cứ thấy nặng trĩu trong
lòng…Tôi thở hắt ra và đi đến bên cửa sổ…
-Su?-tôi thốt lên và mở mắt to hết cỡ để chắc chắn rằng mình ko nhìn nhầm.
Ở phía bên dưới, Xiah đang lững thững đi dạo quanh khu vườn. Một thoáng
lưỡng lự!...Cuối cùng tôi quyết định…trèo cửa sổ ra ban công. Sau đó
theo một cái cầu thang hẹp bằng sắt ở cuối ban công để xuống vườn. Xiah
đang suy nghĩ gì đó nên anh ấy trông có vẻ thẫn thờ lắm. Thậm chí khi
tôi đến gần cũng chẳng phát hiện ra…Một ý tưởng lóe sáng trong đầu, tôi
đưa hai tay đập mạnh vào vai Xiah. Đồng thời ngoác miệng ra, phát ra một âm thanh với volume ở mức max: Hمم!!!
Đúng như dự đoán, Xiah giật nảy người. Anh ấy quay người lại, véo má tôi, mắng:
-Hay thật đấy nhỉ? Hôm nay lại dám giở trò hù dọa cả “bố” cơ đấy!
-Xì…ì…ì-tôi nguýt dài-Mà này, cách đây đúng 4 tháng, 10 ngày chẵn, ai đã từng tuyên bố là ko chơi trò “bố-con” nữa ấy nhỉ?-tôi trề môi, liếc
xéo, nói bằng giọng châm chọc.
-Uh thì…-Xiah ngắc ngứ-Lúc ấy chán thì nghỉ chơi. Bây giờ có hứng lại thì…chơi tiếp-anh ấy bình thản nói.
Hahaha…-tôi phì cười trước lời nói còn ngang hơn cua của anh ấy. Xiah
thấy vậy cũng nhoẻn miệng cười…Chúng tôi đi dạo khắp khu vườn. Dưới chân là thảm cỏ mềm mại, xanh mướt. Bốn bề được bao quanh bởi những cây
thông cao lớn. Những tán cây đan xen vào nhau, có cảm tưởng tạo nên một
tấm lưới khá chắc chắn ở trên đầu. Dọc theo hai bên đường đi, sắc đỏ của hồng nhung, sắc vàng của hoa cúc, tím của cẩm chướng, trắng của bách
hợp, hồng của ly ly xen lẫn vào nhau…Tất cả tạo nên một dải lụa rực rỡ,
trải dài bất tận…
Cái lạnh se se của mùa thu ko khiến người ta phải buốt cóng. Nhưng đủ để len lỏi qua những thớ vải của chiếc áo khoác mỏng, ngấm vào da thịt.
Tạo nên một cảm giác rất hay, rất khác lạ mà ko thể diễn tả được. Chỉ
biết một điều, nó có thể khiến con người ta muốn xích lại gần nhau hơn
để tìm kiếm chút hơi ấm từ cơ thể của người kia. Tất nhiên, tôi và Xiah
cũng ko nằm ngoài quy luật đó. Hai chúng tôi đi sát vào nhau, bước từng
bước chậm chạp…
-Nơi này nếu thêm hồ nước nữa thì sẽ ko khác gì mấy so với “PEAR” nhỉ?-Xiah dừng lại, nhìn tôi hỏi.
-Vâng!-tôi gật đầu đáp-Ở đây em lại nhớ nơi đó ghê. Ước gì được mọc một đôi cánh và bay về đó thì hay quá!
Xiah mỉm cười trước cái ước mơ quái dị của tôi. “PEAR” (viết tắt của:
Peaceful Area-vùng đất thanh bình), là nơi mà lần đầu tiên anh ấy đã dẫn tôi đến để…bắt gián (dọa Max). Sau đó, thỉnh thoảng chúng tôi lại cùng
nhau đến nơi ấy. Cũng chẳng làm gì nhiều. Chỉ là hít thở không khí trong lành, ngồi hàng giờ liền để huyên thuyên về mọi thứ trên đời hoặc trút
bầu tâm sự. Hay có khi chỉ ngồi im lặng bên nhau để khuây khỏa bớt nỗi
buồn, những phiền muộn, những mệt mỏi…Quãng thời gian ấy, thật sự rất
hạnh phúc và yên bình. Nếu được quay trở lại thì tốt quá!...
Đang miên man hồi tưởng lại quá khứ thì bất chợt Xiah ôm chầm lấy tôi. Tôi định phản ứng thì anh ấy đã lên tiếng chặn lại:
-Chỉ một lát thôi Jen!...Đây sẽ là lần cuối anh ôm em với tư cách là một người yêu em…-dừng lại một lúc lâu, anh ấy mới nói tiếp-Anh biết sẽ là
rất ích kỉ, nhưng…em có thể hứa với anh một chuyện được ko?
-Nếu có thể làm được, em nhất định sẽ ko từ chối-tôi đáp.
-…Em hãy tiếp tục sống chung với bọn anh nhé? Anh sẽ trở lại với vai trò là “bố”, “mẹ” là Mic…Chúng ta lại sống những ngày tháng vui vẻ, tràn
đầy nụ cười như trước đây!...Tất cả bọn anh đều ko muốn rời xa em. Em và Min có thể đến với nhau, còn bọn anh, chỉ cần mỗi ngày được nhìn thấy
em, nghe được giọng nói của em, biết rằng em đang hạnh phúc là đủ
rồi!...Min cũng đã đồng ý. Vậy nên…-Xiah bỏ dở câu nói.
-Được rồi! Em sẽ làm như thế!...-tôi đáp nhỏ.
Xiah khẽ mỉm cười. Anh ấy từ từ buông tôi ra. Tôi phải quay mặt sang
hướng khác để giấu những giọt nước mắt. Và ngước mặt lên trời để chúng
ko tiếp tục rơi ra…Tiếp tục che giấu sự thật với họ. Hứa những lời hứa
mà bản thân biết chắc rằng sẽ ko thể nào thực hiện được. Liệu làm thế có đúng hay ko? Chính tôi cũng ko biết…Tôi đã hoàn toàn lạc lối, mất
phương hướng, cứ loay hoay mãi mà vẫn ko thể nào tìm được lối ra…
-Nếu em ko chê, anh có thể hát ở đây được chứ? Anh muốn em nghe nó…xem như là một kỉ niệm…
Tôi lau vội những giọt nước mắt, xoay người lại đối diện với Xiah. Nhìn thẳng vào mắt anh ấy, nở một nụ cười và khẽ gật đầu.
Ereun ahchim haesal eui ddah. Ddeuhameejyo jamdeun geudae eui poom
ahnehsuh...Now I know why those people are saying 'Love is blind'. I
believe my heart belongs to you. I love you more than...I do...
Nae gahseum ahnehsuh geudaen mahchee boolduhng uhreechurum, hayageh
bunjyuh gahgo itjyo, modoo tae wuhbuhryuyo. I love you! When I saw you,
when I touch you, when I feel you... When I fall in love, ggeutee ubneun yuhljung geudael gahjeengul.
Cầm tay anh, ôm anh trong vòng tay và mang đến sự thanh thản cho trái
tim anh. Để rồi em sẽ cảm nhận được nhữmg cảm xúc cháy bỏng bị đè nén
nơi anh. Anh không thể làm được điều đó. Những run rẩy nhỏ bé nơi em
khiến anh chỉ muốn giữ em bên mình mãi mãi không bao giờ rời xa.
Cướp đi tâm hồn anh. Cướp đi trái tim anh. Tất cả bị lấp đầy bởi bóng
dáng em khiến anh không thở nổi. Như một đứa bé tìm chỗ trú mưa. Như một tình yêu bao phủ cả thế gian…như đêm nay…Vòng tay em ấm áp như vầng
dương buổi sớm mai.
Giờ đây, anh hiểu rằng vì sao người ta nói rằng “tình yêu là mù
quáng”.Anh tin rằng trái tim của anh thuộc về em. Anh yêu em nhều hơn
tất cả những gì có thể diễn đạt. Như một quả cầu lửa, mỗi ngày em lại
thiêu đốt trái tim anh…Anh yêu em mỗi khi anh nhìn em, khi anh ôm em,
khi anh cảm nhận sự tồn tại của em.Khi anh yêu em. Em trở thành nguồn
đam mê bất tận nơi anh.
Cướp đi tâm hồn anh. Cướp đi trái tim anh. Tất cả bị lấp đầy bởi bóng
dáng em khiên anh không thở nổi. Như một đứa bé tìm chỗ trú mưa. Như một tình yêu bao phủ cả thế gian…như đêm nay…Có thể cảm nhận sự sống và hơi thở của em bên cạnh mình, nó là niềm hạnh phúc lớn nhất nơi anh.
Anh không đủ can đảm để đối diện với những xúc cảm này. Tình yêu em mang đến cho anh đang mỗi ngày đè nén trái tim anh. Anh biết, tình yêu là
điều kì diệu…Em rửa sạch mọi nỗi đau nơi anh…Và rồi, dần dần, em biến
những nỗi đau ấy thành niềm vui. Chỉ tình yêu có thể làm được đều đó.
Cướp đi tâm hồn anh. Cướp đi trái tim anh. Tất cả bị lấp đầy bởi bóng
dáng em khiến anh không thở nổi. Như một đứa bé tìm chỗ trú mưa. Như một tình yêu bao phủ cả thế gian…như đêm nay…Vòng tay em ấm áp như vầng
dương buổi sớm mai.
Cướp đi tâm hồn anh. Cướp đi trái tim anh. Tất cả bị lấp đầy bởi bóng
dáng em khiên anh không thở nổi. Như một đứa bé tìm chỗ trú mưa. Như một tình yêu bao phủ cả thế gian…như đêm nay…
Sau khi ăn tối xong, tôi về phòng trước. Còn bố, mẹ, Jung Hoon, Bi và 5 người kia ngồi trò chuyện ở phòng khách…Khoảng một tiếng
sau, Max bước vào, lôi kéo + đe dọa, bắt tôi phải sang phòng của 5 người bọn họ. Tôi cứ nghĩ chỉ có mình tôi, nhưng ko ngờ Bi và Jung Hoon cũng
đã ở đó từ lúc nào… Căn phòng với diện tích 50m2 ko phải là nhỏ, nếu ko
muốn nói là khá rộng rãi. Nhưng giờ đây, 8 người cùng “chen” vào. Đã thế lại còn dồn dát một cục vào nhau khiến không gian trở nên chật chội vô
cùng…Trước mặt tôi là một bộ bài tây. 7 người bọn họ muốn mở một…sòng
bạc.
Vì có tổng cộng 8 người nên sẽ chia làm 4 nhóm, mỗi nhóm hai người… Thế
là một trận hỗn chiến lại bắt đầu! Người này muốn cùng nhóm với người
kia. Nhưng người kia lại muốn ngồi cùng với người nọ…Jung Hoon trước giờ vốn hiền lành là thế, chững chạc là thế. Vậy mà giờ lại bị 5 người kia
dụ dỗ, trở nên lắm điều và rất hăng hái tham gia…tranh cãi. 7 người-7
cái miệng ngoác ra, nói liên hồi. Cãi nhau ầm ĩ và nhặng xị cả lên… Cuối cùng ko giải quyết được, họ lại quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ngụ ý. Dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết bọn họ đang có ý định đem tôi ra
làm trọng tài ko lương. Thế là tôi đưa ra một ý kiến: oẳn tù tì. Tôi
nheo mắt nhìn Max, anh ấy nhìn tôi cười cười… Đây là trò tủ của anh ấy
thế nên Max dễ dàng chiến thắng. Kết quả cuối cùng: Jung Hoon vs Su, Bi
vs Jae, Ho vs Chun và cuối cùng, đương nhiên là tôi vs Min…
Người ta thường bảo “đỏ tình - đen bạc”, quả là ko sai! Mặc dù cái đầu
tôi + đầu Max gặp nhau thì chẳng còn gì phải bàn. Thế nhưng “thế bài”
thì hoàn toàn xấu. Vậy nên 3 nhóm kia cứ thay phiên nhau thắng, còn hai
chúng tôi thì thua tối tăm mặt mũi… Chơi một tiếng đồng hồ nữa vẫn chưa
có nổi lấy một ván thắng.
-Ko chơi nữa-tôi đứng bật dậy, giận dỗi nói.
-Đừng có vô lý như thế chứ? Bài bạc – thắng thua là chuyện thường. Thôi, ngồi xuống và tiếp tục đi!-Bi phẩy tay.
-Em đã nói ko là ko-tôi nói cứng.
-Vậy thì giờ em muốn làm gì? Đừng có nói là đi ngủ à!-Xiah nói bằng giọng châm chọc.
-Hay…Kể chuyện ma đi!-Hero đề nghị.
-Khoan khoan! Trước khi kể phải xem trước đã chứ? Tạo cảm hứng-Max chen vào.
-Cao kiến! Lâu lâu thông minh đột xuất nhỉ-Uno vỗ vai Max, cười.
-Ở dưới phòng khách có mấy bộ phim rùng rợn lắm. Anh mua về mà chưa kịp
xem. Để anh xuống đem lên. Chờ một chút!-Jung Hoon xông xáo đứng dậy,
bước đi.
6 người còn lại, người thì đi đóng cửa sổ, kéo rèm. Người thì tắt
đèn…nhao nhao cả lên. Tôi vốn sợ ma nhất trên đời nên chẳng dại gì ở lại đó. Lợi dụng bóng đêm, đang định đánh bài chuồn thì lập tức bị một cánh tay níu lại, giọng Bi vang lên:
-Cái này là món quà đặc biệt dành cho em. Nhân vật chính lại định chuồn à? Ko dễ đâu!
Thế là tôi đành phải ngồi lại đó…Từ khi bộ phim được mở, tôi luôn ôm
chặt cứng cánh tay Max và…nhắm mắt. Tuy nhiên, những âm thanh phát ra từ chiếc TV vẫn khiến tim tôi giật thon thót từng hồi…Khoảng 25 phút sau,
tiếng nhạc khá rùng rợn cứ vang lên ngàu càng lớn…Đột nhiên một tiếng
động lớn vang lên. Ngay sau đó mọi người đều đồng thanh hét toáng lên.
Mặc dù ko biết chuyện gì đã xảy ra nhưng cũng muốn “góp vui” một chút
cùng mọi người nên tôi cũng ngoác miệng ra:…Á…Á…A….AH….AHHH!!!
Bấy giờ tôi mới hoàng hồn. Mở mắt ra, một cảnh tượng dở khóc dở cười
ngay trước mắt. Bi và Jung Hoon đang ôm chặt lấy nhau. Hero giấu mặt sau lưng Uno, ôm ngang eo của anh ấy. Xiah và Micky cũng ôm nhau chặt cứng. Còn tôi với Max thì ngay từ đầu tôi đã bám chặt lấy anh ấy nên ko nói.
Tôi nhanh chóng buông Max ra và đứng dậy. Mọi người cũng buông nhau ra
và đứng dậy.
-Chuyện này là sao đây hả?-bố nhíu mày, hỏi.
-Dạ! Tại…chán quá nên bọn con muốn…đùa một chút thôi mà. Ko có chuyện gì đâu-Bi nhanh chóng với lấy chiếc remote tắt màn hình và giải thích.
-Hừ!-bố tôi hắng giọng-Cũng ko còn sớm nữa. Mau dọn dẹp rồi đi nghỉ đi!
Nói xong bố và mẹ bỏ đi về phòng. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, im thít.
Tôi nhún vai và cũng bỏ đi. Mọi người còn lại lục *****c dọn dẹp chăn
gối, vỏ bánh kẹo, lon nước rỗng…Cuộc vui tàn!...
Tôi đang mơ màng thì bất chợt có cảm giác ai đó đang ở
bên cạnh mình, rất gần. Thế nhưng ko tài nào thoát khỏi cơn buồn ngủ nên cũng chẳng buồn mở mắt…Một lúc sau, mũi của tôi dường như có cái gì đó
ngoáy vào nên rất khó chịu. He hé mắt ra thì…Khuôn mặt của Uno chỉ cách
mặt tôi chưa đến một gang tay. Tôi lấy hai tay đẩy mạnh anh ấy ra. Sau
đó ngồi bật dậy.
Với tay lấy chiếc đồng hồ, 8h sáng. Vậy là tôi mới ngủ được đúng 5 tiếng.
-Anh làm cái trò gì vậy hả? Ko ngủ lại vào phòng em làm gì? Làm người ta sợ chết khiếp lên được!-tôi nhăn nhó.
-Lạ chỗ nên anh ngủ ko được! Lại còn thêm bọn kia ngáy như kéo cưa, ầm ĩ lắm. Chẳng thể chợp mắt nổi-Uno nằm phịch xuống giường, cạnh tôi-Đi
chơi với anh đi!-anh ấy rủ rê.
-Em ko đi nổi đâu, buồn ngủ lắm! Anh thích đi đâu, làm gì thì cứ việc. Nhưng đừng kéo em vào.
Nói rồi tôi trùm chăn kín từ đầu đến chân. Tối qua cứ tưởng mọi chuyện
thế là xong. Ko ngờ đang định ngủ thì Max và Bi hồng hộc xông vào. Người nắm hai chân, người đỡ đầu, bắt cóc tôi sang lại phòng 5 người kia. Họ
bày ra một đống trò. Thi hát hò, kể chuyện ma chán lại chuyển sang kể
chuyện hài,…đủ hết cả. Đến tận 3h sáng mới tàn cuộc và tôi mới được thả
cho về phòng ngủ. Thế nên sáng nay thật sự là ko muốn rời khỏi cái
giường một chút nào… Tôi nhắm mắt, tiếp tục sự nghiệp ngủ…
Âm thanh ồn ào đưa tôi về với thực tại. Khẽ mở mắt, tôi bất ngờ đến mức
suýt chút nữa là bị lọt xuống đất, u đầu mẻ trán. Tôi đang được Uno cõng trên lưng. Trước mặt chúng tôi là cổng của công viên Disneyland…Nhìn
xuống, bộ đồ ngủ đã được thay bằng một bộ cánh hợp mốt: áo Pull, quần
Jean. Đầu tóc cũng đã được cột lên gọn gàng.
-Cho em xuống!-tôi đập đập vào vai Uno.
-Cuối cùng cũng dậy rồi à? Khiếp, con gái gì mà ngủ say như chết, chẳng biết trời trăng mây gió gì hết!-anh ấy cười cười.
-Chuyện anh đưa em đến đây, coi như bỏ qua. Nhưng…cái này là sao đây hả?-tôi chỉ tay vào bộ đồ trên người mình.
-À!-Uno thốt lên-Anh thấy cửa tủ em mở nên chọn một bộ. Dù gì đi chơi cũng đâu thể ăn mặc lôi thôi được. Sau đó…
BỐP-tôi đá thật mạnh vào chân của Uno. Anh ấy nhăn mặt, khụy xuống, ôm chân, rên rỉ:
-Sao em hành hung anh? Anh đã làm gì sai đâu chứ?
-Lại còn dám mở miệng nữa hả? Đồ tồi! Ai cho phép anh thay đồ cho tôi?-tôi gằn giọng.
-Trời ơi là trời! Anh chỉ mới định thế thôi, nhưng vừa lúc đó Kyo và
Geun Young bước vào thế nên anh đã nhờ họ thay giùm-anh ấy đứng dậy,
giải thích-Anh thề là chưa hề **ng vào em, thậm chí là nhìn cũng ko có!
Tôi liếc xéo Uno, sau đó bỏ đi trước…Nơi này tôi đã từng đến vài lần
chung với Bi, Jung Hoon, Geun Young và mấy đứa bạn. Tính từ lần cuối
cùng cho đến nay thì cũng hơn hai năm rồi. Thế nên nó có rất nhiều thay
đổi. Những hình nộm hình chuột Mickey, vịt Donal…có ở khắp mọi nơi.
Những khu trò chơi cũng được xây dựng thêm nhiều. Khách đông nườm nượp…
Đang bước đi thì bỗng nhiên đầu tôi choáng váng, toàn thân nhẹ hẫng, mọi âm thanh im bặt…Đến khi nhận thức lại được, thì tôi đang ở trong vòng
tay của Uno. Anh ấy nhìn tôi với ánh mắt lo lắng. Tôi lập tức đứng thẳng dậy, khẽ mỉm cười và lắc đầu để ngầm trả lời rằng tôi ko sao…
Tôi nắm tay Uno kéo đi. Nơi đến là khu trò chơi cảm giác mạnh! Cũng
giống như khi ở HQ-cách đây gần một năm, hai chúng tôi chơi hết tất cả
những trò chơi ở đó. Mà còn là mỗi trò chơi hai lần mới ghê chứ! Mọi
người ở đó đều nhìn chúng tôi với ánh mắt thán phục, xen lẫn e dè, cứ
như thể hai chúng tôi là người ngoài hành tinh ko bằng ấy!...Sau khi rời khỏi đó, Uno dụ dỗ + ép buộc, bắt tôi vào khu nhà ma…Không khí lành
lạnh, rờn rợn. Ánh sáng mờ mờ ảo ảo. Âm thanh ko thể nào khủng khiếp
hơn. Ko còn cách nào khác, tôi đành nhắm mắt và…ôm chặt lấy Uno mà bước
đi…Ra khỏi nơi quái dị ấy, tôi lừ mắt nhìn Uno rồi giận dỗi bỏ đi. Đã
biết tôi sợ ma mà còn dám lôi tôi vào cái nơi đó. Thật là!…
Anh ấy lẽo đẽo theo sau tôi, làm đủ trò nhưng vẫn ko khiến tôi nguôi
giận. Cuối cùng, Uno mua cho tôi một cây kem để chuộc tội. Và tất
nhiên…tôi ko từ chối ^^
-Này! Mình vào đây đi!-Uno một tay kéo tôi lại, tay còn lại chỉ về phía vòng quay.
-Cũng được-tôi gật đầu.
Hai chúng tôi bước vào một cái khoang rộng. Nó từ từ được đưa lên cao.
Khung cảnh ở dưới cứ xa dần…xa dần. Mọi thứ trở nên nhỏ xíu. Ở bên
ngoài, gió ***g lộng thổi vào. Cảnh toàn thành phố New York được thu vào trong tầm mắt…
Bất chợt, Uno cất tiếng hát:
Massugu futari wo tera****a, yuuyake kirameiteru. Ima made, kanjita koto nai kurai, mune no, fukaku ga atsui. Hitori demo heikisante, iikikase
nagara, jibun ni uso wo tsuite. Sugo****e kita keredo korekara wa, kimi
dake wo hanasanai. Nandomo nandomo okuruyo, kimi ga saga****eiru mono.
Mayoi mo subete wo toka****e, ikite ikou FOREVER LOVE!!!
Sakamichi nagai kageyosete, nigitta te no kanshoku. Yasashiku yawarakaku setsuna sa wo, ke****e yuku mitai datta. Donna mirai egaiteru no,
osanai koro no, kimi no sugata wo. Sora ni, ukabete mitsuketa ichiban
boshi. Ima kimi ni ageyou. Nandomo nandomo utauyo, taisetsu na kimi no
tameni. Kono yo de hitotsu no tashikana. Takara mono BELIEVE IN
LOVE!!!…You're the only love…forever.
Tatoe donna toki datte, mamori nuku jishin aru sa. Kokoro ni sasatta
toge wo, nuita nara dakiatte. Hateshinai, yume wo, miyou. Nandomo
nandomo kanaeyou, kimi ga nozomu koto subete, kono yo de hitotsu no.
Tashikana kagayaki wo BELIEVE IN LOVE!!! Nandomo nandomo okuruyo, kimi
ga saga****eiru mono. Mayoi no subete wo toka****e, ikite yukou futari
de. You're the only love forever…
…
Tỏa sáng ngay trước mắt chúng ta. Hoàng hôn rực rỡ! Trong ***g ngực tôi, một tình yêu cháy bỏng. Không hề giống những cảm xúc trước đây. Nếu nói với bản thân rằng tôi vẫn ổn. Thật ra chỉ là đang lừa dối chính mình.
Tuy rằng thời gian đã qua biết bao lâu rồi. Nhưng kể từ nay về sau, em
là người duy nhất mà tôi mãi không rời xa. Không biết bao lần, đã muốn
trao cho em, thứ mà em vẫn luôn tìm kiếm. Mọi khuất mắc trong lòng sẽ
tan biến. Mãi mãi bên nhau cùng một tình yêu vĩnh hằng. Khi bóng tối dần che phủ con đường dốc. Cảm giác bàn tay em siết chặt. Như nhẹ nhàng xóa đi nỗi đau.
Em đang vẽ nên một tương lai như thế nào? Hình ảnh nhỏ bé của em, tâm
hồn non nớt của em đã in trên bầu trời. Ngôi sao đầu tiên của buổi tối,
đang chiếu sáng nhất. Bây giờ, tôi muốn trao cho em. Không biết bao lần
tôi hát vì em - người quan trọng nhất đối với tôi. Thứ duy nhất quý giá
trên thế gian này, bảo bối chân thật nhất. Tin vào tình yêu. Em là tình
yêu duy nhất của tôi cho đến vĩnh hằng…
Dù bất cứ khi nào, cũng có đủ tự tin để bảo vệ em mãi mãi. Những gai góc nằm sâu trong tim em. Nếu chúng bị nhổ bỏ, tôi sẽ ôm chặt lấy em. Dường như đó là 1 giấc mơ vô tận, không thể nào từ bỏ được. Không biết bao
nhiêu lần tôi muốn thực hiện mọi thứ mà em ước mong. Thứ duy nhất rực
sáng trong thế giới này. Tin vào tình yêu. Không biết bao lần, đã muốn
trao cho em, thứ mà em vẫn luôn tìm kiếm. Mọi khuất mắc trong lòng sẽ
tan biến. Em là tình yêu duy nhất cho đến vĩnh hằng…
-Đó là tất cả tình cảm của anh dành cho em. Là những gì anh đã nghĩ,
đang nghĩ và sẽ tiếp tục nghĩ như thế-Uno nhẹ nhàng ôm lấy
tôi-…Nhưng…anh sẽ ko ích kỉ mà giữ em lại bên mình. Anh sẽ trao em cho
Min, sẽ chúc phúc cho hai người…
-Ho!...-tôi nói nhỏ.
-Tuy nhiên anh cần có thời gian để điều chỉnh lại tình cảm của mình và
chỉ có em mới giúp được anh. Nếu ko được nhìn thấy em mỗi ngày, anh sợ
rằng mình sẽ phát điên lên và sẽ luôn nhớ về em. Hãy sống với bọn anh
như trước đây, cho đến khi anh thật sự quên được em. Lúc đó thì em có
thể đi! Được chứ?
-Ko thể được…em sắp…
-Nếu ko đồng ý, anh sẽ tiếp tục yêu em-Uno cắt ngang lời tôi, đe dọa-Em
muốn sống với bọn anh hơn hay là muốn được anh yêu hơn?-anh ấy nói bằng
giọng nửa đùa nửa thật-Nếu đồng ý thì hãy ôm anh, còn ko thì…
-…Em đồng ý-tôi đáp nhỏ. Sau đó vòng tay ôm anh ấy.
Gió vẫn thổi…Ánh mặt trời đang tắt dần…Cảnh hoàng hôn hiện ra thật đẹp.
Thế nhưng lòng tôi vẫn man mác một nỗi buồn. Tôi đã định nói hết tất cả
với Uno nhưng…Giờ thì sự thật ấy vẫn bị giấu kín. Giữ một chuyện lớn như thế trong lòng, tôi thật sự cảm thấy rất khó chịu. Ước gì tôi có thể
nói ra mà ko sợ họ bị sốc, ko khiến họ phải đau lòng…
Chúng tôi về đến cổng thì đồng hồ chỉ đúng 8h tối…Di động của tôi hết pin, còn của Uno thì bỏ quên ở nhà, ko thể liên lạc được
với mọi người. Thế nên khi hai chúng tôi vừa bước vào nhà thì thấy tất
cả mọi người đều ở phòng khách từ lúc nào. Có lẽ là chờ chúng tôi. Bố
ngồi trên chiếc ghế sopha, khuôn mặt đanh lại. Mẹ ngồi cạnh bố, sự lo
lắng hiện rõ trên khuôn mặt. Bi và Max đi đi lại lại khắp phòng. Hero và Mic đứng khoanh tay, nhìn vào khoảng không vô định. Jung Hoon nắm chặt
chiếc nhẫn trên cổ. Xiah chống cằm, suy nghĩ…
-Con về rồi ạ!-tôi lên tiếng.
Mọi người lập tức đổ dồn ánh mắt về phía chúng tôi. Mẹ, Bi và Jung Hoon
thì thở phào nhẹ nhõm. Mic, Xiah, Max và Hero thì mừng rỡ ra mặt. Riêng
bố có vẻ rất giận. Ông đứng dậy, quát:
-Sức khỏe như thế mà ko biết giữ gìn, đi giờ này mới về là sao hả?
-Dạ…là lỗi của con ạ!-Uno cúi đầu, lễ phép đáp-Nhưng…sáng nay trước khi
đi con đã…nhờ Kyo và Geun Young…báo với mọi người…-anh ấy ngập ngừng
nói.
-Báo rồi thì xong sao? Phải nghĩ đến mọi người ở nhà lo lắng đến thế nào chứ? Ko điện thoại về nhà lấy một lần. Lại còn tắt cả di động… Nhỡ có
chuyện gì…-bố tôi nói đến đây thì dừng lại. Ông thở hắt ra-Từ giờ, ko
được phép của tôi thì bất cứ ai cũng ko được đưa Jenny ra khỏi nhà nửa
bước.
Nói xong, bố bỏ đi, lên phòng. Mẹ khẽ vuốt tóc tôi rồi bước đi. Bi và
Jung Hoon trách mắng vài câu, sau đó cũng về phòng…Tôi thở dài, ngồi
phịch xuống sopha, bên cạnh Xiah.
-Disneyland à? Giỏi thật! Hai người dám tách ra đi riêng đến tận đó cơ đấy!-Max trách móc.
-Trốn đi như thế, chắc là vui lắm chứ gì!-Xiah nói bằng giọng giận dỗi.
-Này này! Ăn nói cho cẩn thận nhá. Ai trốn? Ai tách ra đi riêng? Cho nói lại đó-Uno nhảy dựng lên-Sáng nay lúc tôi gọi dậy đi chơi, ai đã nổi
cáu với tôi?...-anh ấy lia mắt tới Hero-…ai đã đạp tôi lọt xuống
giường?...-anh ấy nhìn sang Micky-…Vậy mà giờ còn giở giọng trách móc.
-Thì…tại…-Hero ấp úng-Ai bảo cậu mới giờ đó mà rủ đi chơi làm gì? Cũng phải cho người ta ngủ với chứ!
-Ngủ thì mất đi! Vậy thôi…Ko cằn nhằn, ko phản đối-Uno phẩy tay.
-Đồng ý là chúng tôi lo ngủ, ko đi. Nhưng hai người ít ra cũng phải gọi
điện về nhà. Hoặc là mở máy để bọn tôi còn liên lạc với chứ-Mic lên
tiếng.
-Máy em hết pin nửa chừng. Còn máy của anh ấy thì…bỏ quên ở nhà rồi còn đâu!-tôi nhăn nhó.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, im lặng. Bầu không khí trở nên yên ắng lạ
thường…Vài phút sau, mọi người bắt đầu xúm vào tôi để hỏi về những thứ
hay ho ở Disneyland…Nửa tiếng sau, tôi giao trách nhiệm cao cả đó lại
cho Uno và về phòng. Cả ngày nay thật sự rất mệt mỏi. Cả thể xác lẫn
tinh thần. Nhưng ở đâu đó trong trái tim, vẫn có một chút niềm vui. Được đi Disneyland với Uno…thật ko tưởng tượng nổi!...Hạnh phúc-hai từ,
nhưng chứa biết bao nước mắt và nụ cười. Con người thường hay đi tìm
kiếm hạnh phúc ở một nơi xa vời nào đó. Để rồi khi sắp phải rời xa cuộc
đời, mới thảng thốt nhận ra rằng hạnh phúc là những điều rất bình dị, ở
ngay xung quanh mà ko hề hay biết…Và tôi cũng chỉ vừa mới nhận ra chân
lý ấy…
Đang nằm ngã mình trên giường thì bất chợt giỏ táo đỏ mọng đặt trên bàn
đập vào mắt….Tôi lại nhớ đến Song Chul, nhớ đến vườn táo và cả nơi đó
nữa…Đắn đo một lúc lâu, cuối cùng tôi quyết định sang tìm Hero. Tôi đã
ko định cho ai biết về nơi đó, kể cả Hero. Nhưng giờ…có lẽ đã đến lúc
phải chia sẻ nơi bí mật ấy với anh ấy. Sau này, nếu tôi ko còn trên thế
giới này nữa thì chí ít cũng phải có một người biết đến sự tồn tại của
nơi đó-một nơi đẹp…nhưng chứa đầy nỗi buồn và quá khứ của tôi…
-Ko phải chứ? Em lại muốn đi riêng với Jae hyung nữa à?-Max nhăn nhó.
-Ko cho bọn anh theo cùng được sao?-Mic hỏi.
-Tại sao các người cứ phải làm khó cô ấy nhỉ? Jen đã nói đến như thế mà vẫn ko chấp nhận được hả?-Hero tỏ vẻ khó chịu.
-Đi riêng thì sao chứ? Chẳng có gì nghiêm trọng, ghê gớm xảy ra đâu-Xiah tiếp lời.
-Đúng đấy! Vả lại cũng phải để cho người ta có chút riêng tư chứ?-Uno hùa vào.
-Thôi được rồi! Muốn đi thì cứ đi. Nhưng đừng có về trễ nữa đấy-Max ỉu xìu.
-Và đừng quên, còn phải xin phép bố của em nữa. Ko thì ông ấy lại nổi trận lôi đình lên. Khiếp lắm!-Mic nhún vai.
-Em biết rồi!-tôi mỉm cười, đáp.
Sáng hôm sau.
Tôi và Hero từ rất sớm đã đi đến nơi đó…
Ngày ấy, sau cái chết của Song Chul, tôi đã rất buồn và hầu như ko bước
ra khỏi phòng. Rồi thời gian dần trôi, tôi cũng đã có thể trở lại với
cuộc sống bình thường. Tất nhiên là với một vết thương lớn ở trong lòng. Thế nên sau giờ học ở trường, tôi thường hoặc trở về nhà nhốt mình
trong phòng hoặc lang thang đâu đó. Và…tình cờ một lần tôi tìm ra được
nơi tuyệt vời ấy.
Đó là một con đường, ko nhỏ nhưng cũng chẳng rộng và thường ko có người
qua lại. Tôi cũng chẳng hiểu vì sao trong cái thành phố đông đúc này,
người ta lại có thể quên lãng một nơi đẹp như vậy. Hai bên đường là hàng cây chạy dài. Những chiếc lá khô rơi xuống lòng đường, lâu ngày tạo nên một tấm thảm vàng rực ở dưới chân. Và ở phía cuối con đường là một cây
táo. Tôi ko biết ai đã trồng nó, chỉ biết một điều, khi lần đầu tiên đến đây, tôi đã thấy nó rất cao lớn. Tán cây rậm, cành lá sum xuê. Nhưng
lại ko có lấy một quả…Hồi ấy, tôi thường nằm dưới tán cây và…ngủ hàng
giờ liền…
-Em đưa anh đến đây ko phải là hy vọng ở anh bất cứ điều gì…chỉ là…em…-tôi ngập ngừng.
-Anh hiểu, em ko cần phải giải thích đâu-Hero nhẹ nhàng nói.
Hai chúng tôi lặng lẽ bước đi bên cạnh nhau. Ko ai nói bất cứ lời nào,
mỗi người đều theo đuổi ý nghĩ của riêng mình. Tiếng lá khô vỡ giòn dưới từng bước chân…Ko phải chúng tôi ko có chuyện gì để nói. Mà chỉ là ko
biết phải bắt đầu từ đâu và nói ra sao…Nhìn sang Hero, tôi cảm nhận được anh ấy có rất nhiều tâm sự…
-Anh có thể hát cho em nghe được ko?-tôi hỏi nhỏ.
Hero quay sang nhìn tôi, có vẻ như anh ấy rất ngạc nhiên. Một thoáng
chần chừ hiện trên khuôn mặt…Cuối cùng, anh ấy cũng khẽ gật đầu…
Ano ekini tsuitatara kimi wa. Mou boku no kanojo janakunaru. Sukoshi
yukkuri aruite kimi wa kotoba saga****eru. Saigo made iwanaki demo iiyo, sono ga o mite wa wakarukara. Itsumo machi awase****eta kaisatsuga
chikatsukuyo. Now every day boku no to monaride waratteta. You far away
mouni doto ano hi no kimi ni ane naine. Lovin’ you sarah niiro kimi no
te ga. Lovin’ you hanareteyuku. Lovin’ you boku no te wa nuku morimo.
Lovin’ you oboeteru no ni.
Mamoreruto negatta kimochi ga. Nani wo o****su keta dake kana. Kimi no
kokoro ga dojite, yuku shigusa demo gitsu katsuni. Mou hard to say nani
yori egao ga aita katta yo. So far away moichido you know kimi ni ****ai noni. Lovin’ you tsunagatta mo xuxei tegu. Lovin’ you wo miteta. Lovin’ you yoru no soyo kaze ni. Lovin’ you kagaya ite itayo.
A****a mada aeru mitai ni. Istumo no youni furi moite hoshii. Kimi to mita sono subete tada omoi deni naru maeni.
Lovin’ you tsunagatta kimi no te ga. Lovin’ you hanareteyuku. Lovin’ you boku no te wa kimi da wo. Lovin’ you yume terunoni.
…
Khi cất bước lên chuyến tàu ấy, thì em sẽ ko còn thuộc về anh nữa. Nhẹ
nhàng bước đi từng bước. Em ngập ngừng cố nói một điều gì đó. Nhưng sẽ
tốt hơn khi đi cạnh nhau trong im lặng cho đến phút cuối. Bởi…anh đã đọc được điều đó khi nhìn vào khuôn mặt em. Và điều anh lo sợ nhất cũng
đến. Nơi mà trước kia chúng ta luôn hẹn gặp, cuối cùng đã hiện ra. Từng
ngày trôi, anh luôn có em mỉm cười bên cạnh. Vậy mà bây giờ xa xôi quá!
Anh biết…sẽ ko thể gặp em. Kể từ đây…Yêu em, yêu bàn tay ta vừa khít
nhau kì lạ. Yêu em, bước đi bên nhau, tay không rời tay. Yêu em, hơi ấm
nơi bàn tay anh còn đọng lại. Yêu em, cho dù có thế nào vẫn sẽ mãi không quên.
Anh luôn hy vọng được che chở cho em. Bất chấp tất cả mọi chuyện…Nhưng
em đã khép kín trái tim mình. Sao anh đã mãi chẳng nhận ra? Anh muốn
được nhìn lại nụ cười bừng sáng gương mặt em mà từ lâu anh đã ko còn
thấy, dù chỉ một lần. Điều đó khiến anh thật hạnh phúc hơn bất cứ gì
khác trên đời…Yêu em, yêu đôi bàn tay nằm trọn trong tay anh. Yêu em,
anh hạnh phúc ngắm nhìn những ngón tay nhỏ xinh. Yêu em, như luôn yêu từ trong những giấc mơ. Yêu em, vẫn luôn yêu dù đến bao giờ chăng nữa. Làn gió đêm thoảng nhẹ lướt qua...cảm giác ấm áp rẽ lối về!!!
Nếu bất chợt ngày mai gặp lại. Mong em ngoái nhìn anh một lần. Mỗi khi
không còn em bên cạnh, tất cả những gì anh muốn là sẽ được gặp lại em.
Mỗi khi ở cạnh em, tất cả những gì anh nghĩ đến là sẽ gặp em vào ngày
mai nữa… Yêu em, yêu bàn tay em vừa vặn nắm lấy bàn tay anh. Yêu em,
bước chung bước, tay quyện chặt tay. Yêu em ! Anh muốn được ngắm nhìn nụ cười tươi sáng đó. Bừng lên trong mỗi giấc mơ của anh... Tình yêu dành
cho em, vẫn luôn tỏa sáng đó, em biết không? Sẽ mãi yêu em như anh đã
yêu. Trong làn gió đêm nhè nhẹ…Một cảm giác ấm áp lại khẽ lướt. Giấc mơ
có em thật ngọt ngào…
Tôi bước đến gần Hero và nhẹ nhàng ôm lấy anh ấy. Tôi cũng ko hiểu tại
sao mình lại làm thế. Nhưng…có lẽ đó là một việc làm đúng! Chỉ vì sai
lầm của tôi, chỉ vì một thoáng ko hiểu rõ trái tim mình mà tôi đã làm
tổn thương anh ấy. Tôi biết, dù có làm gì đi nữa cũng sẽ chẳng bao giờ
khiến vết thương trong trái tim anh ấy hoàn toàn biến mất. Tuy nhiên,
nếu có thể xoa dịu nỗi đau ấy thì tôi cũng sẵn sàng làm mọi việc.
-Eun Hye! Em hãy nhớ. Đối với anh, em là người đầu tiên và cũng là người duy nhất mà anh yêu. Vị trí của em trong trái tim anh mãi mãi ko thay
đổi. Vậy nên viêc anh chấp nhận em đến với Min ko phải là vì anh ko còn
yêu em. Mà chỉ là vì…-anh ấy bỏ dở câu nói-Anh có đủ tự tin để có thể
mang lại nụ cười cho em. Nhưng…anh biết mình có cố gắng đến thế nào đi
nữa thì cũng chẳng thể giữ nụ cười ấy mãi rạng ngời trên gương mặt
em…Mỗi khi ở bên anh, em tuy cười nhưng anh cảm nhận được ở đâu đó trong trái tim em vẫn còn mang một nỗi buồn…Min, chỉ có cậu ấy mới có thể
khiến em cười một cách vui vẻ, ko một chút bận lòng…-anh ấy siết chặt
tôi trong vòng tay.
-Jae! Em xin lỗi. Nhưng…Anh đừng như vậy được ko? Anh hãy quên em đi và
tìm kiếm một người con gái khác cho riêng mình. Một người yêu anh, một
người có thể ở bên anh, một người thuộc về anh…-tôi nghẹn ngào nói-…Mãi
theo đuổi hình bóng một người mà mình biết rõ ko bao giờ thuộc về mình
sẽ rất mệt mỏi.
-Anh thà đi theo sau em, nhìn ngắm em từ xa. Còn hơn là phải cố quên em đi. Như vậy sẽ khiến anh mệt mỏi hơn rất nhiều.
-Nhưng…
-Đừng bắt anh phải quên em! Em có thể yêu Min, có thể đến với cậu ấy, đó là quyền của em. Còn anh, anh yêu em là quyền của anh. Ko một ai có thể ngăn cản,…kể cả em!
Tôi phải làm sao đây? Ko thể để anh ấy tiếp tục như thế…Chúa ơi! Xin
Người hãy cho con biết phải làm thế nào. Con thật sự ko thể tìm được lối đi đúng đắn…Tôi ko thể nói ra sự thật. Vì tôi sợ Jae lẫn mọi người sẽ
ko thể chịu nổi chuyện ấy. Nhưng lại càng ko thể để 5 người họ nghĩ rằng sẽ mãi có tôi ở cạnh…
-Jae!...Em…em…không thể sống được nhiều nữa. Thời gian của em sắp hết
rồi…Vậy nên anh…hãy quên em đi. Em xin anh!-tôi nói trong nước mắt.
Hero buông tôi ra. Anh ấy sững người nhìn tôi. Một giọt lệ từ từ rơi ra
từ khóe mắt, lăn dài trên khuôn mặt của anh ấy…Một lúc sau, anh ấy ngửa
mặt lên trời, lấy tay gạt giọt nước mắt. Hero hít một hơi thật sâu, rồi
nắm chặt hai vai tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi.
-Em đang nói dối phải ko Eun Hye? Làm sao có chuyện…-giọng anh ấy nghẹn lại.
Tôi ko nói gì mà chỉ khẽ gật đầu. Nước mắt tràn đầy khiến mọi thứ xung
quanh tôi trở nên mờ nhòe…Tay Hero từ từ tuột dần ra khỏi vai tôi. Anh
ấy ngồi bệt xuống đường, từng giọt nước mắt thi nhau tuôn trào…Tôi phải
lấy hai bàn tay bịt chặt miệng để ko phát ra tiếng nấc…Tôi đã làm gì có
lỗi sao? Tại sao ông trời lại bắt tôi phải chịu đau đớn thế này? Những
ngày tháng qua là chưa đủ hay sao? Tại sao đến lúc này-khi sắp phải rời
khỏi thế gian vẫn dày vò tôi?...Tại sao?...
-Anh phải chấp nhận chuyện này thế nào đây?...Anh thật sự ko thể. Eun Hye! Anh ko biết phải làm sao để có thể đối mặt với nó...
---o0o---
Suốt quãng đường về nhà, Hero luôn im lặng, ko hề mở lời lấy một lần.
Tôi cứ nghĩ nếu nói ra rồi thì sẽ rất nhẹ nhõm. Nhưng giờ đây, trong
lòng còn nặng nề hơn lúc trước…Về đến nhà, anh ấy bỏ lên phòng trước.
Nhìn theo dáng Hero, trái tim tôi quặn đau, nhức nhối…
Tôi mệt mỏi bước về phòng mình…Bất chợt một cơn ho ập đến, tôi nhanh
chóng chạy vào phòng WC. Cơn ho kéo dài dai dẳng và máu thấm qua kẽ tay, rơi xuống…Đầu óc quay cuồng!... Tôi tuột dần ra khỏi bồn rửa mặt. Máu
loang đỏ trên nền trắng của bồn rửa mặt. Máu nhớp nháp trên tay…Tôi mệt
đến mức tuy vẫn có thể mơ hồ nhận thức được mọi thứ xung quanh nhưng ko
tài nào mở mắt lên được. Ngay cả thở cũng rất khó khăn!
Tiếng bước chân ngày càng gần. Một cánh tay ôm lấy tôi và nhấc bổng tôi lên. Giọng Max vang lên bên tai:
-Cố lên Jen! Anh sẽ đưa em đến bệnh viện. Nhất định em sẽ khỏe. Cố lên!...
Tôi dần lịm đi trên tay anh ấy…
Max.
Lúc cánh cửa phòng cấp cứu đóng lại, trái tim tôi như bị bóp chặt, đau
đớn. Toàn thân tôi như bị hàng ngàn mũi dao nhọn đâm xoáy vào. Nhức
nhối, đau quằn quại. Cổ họng nghẹn đắng. Nước mắt tuôn ra ko ngừng. Chỉ
cần nghĩ đến việc Jen sẽ ko còn ở bên cạnh nữa là tôi cảm thấy khó thở
vô cùng. Những ngày tháng sau này, ko có cô ấy, tôi phải sống thế nào
đây?...Cứ ngỡ những ngày tháng đau khổ cuối cùng cũng qua. Vậy mà…Chúng
tôi thậm chí chưa một lần được vui vẻ ở bên nhau… Tại sao ông trời lại
đày đọa cô ấy đến thế? Tại sao người phải chịu những đau đớn ấy ko phải
là tôi?...
Hero và Micky ngồi cạnh tôi đang khóc rất nhiều. Có lẽ hai người họ cũng có tâm trạng giống tôi. Tôi biết, Hero, Micky, Xiah và cả Uno đều yêu
Jen. Thế nên…đối mặt với chuyện này…chắc chắn họ cũng đau đớn không khác gì tôi. Uno đứng dựa vào bức tường, anh ta cắn chặt môi đến bật máu,
thỉnh thoảng lại đưa tay gạt những giọt nước mắt vương trên khuôn mặt.
Xiah đi đi lại lại ko ngừng trước cửa phòng cấp cứu, một chốc lại nhìn
vào trong. Để rồi sự thất vọng hiện trên ánh mắt…
Cánh cửa phòng bật mở. Tất cả mọi người lập tức lao về phía đó. Người bác sĩ cúi đầu, lên tiếng:
-Xin lỗi Chủ tịch, xin lỗi mọi người! Nhưng…Jenny…không thể!
Không hiểu sao khi nghe câu nói ấy, máu trong người tôi như sôi lên. Tôi túm lấy cổ áo anh ta:
-Anh là bác sĩ kiểu gì vậy hả? Tại sao lại ko thể? Anh phải cứu Jen!
Phải giúp cô ấy. Tôi ko cho phép anh nói những câu đó-tôi quát.
Người bác sĩ ấy im lặng, tất cả mọi người đều im lặng. Bầu không khí đặc quánh lại, nặng nề… Tôi từ từ buông anh ta ra. Mọi thứ như vỡ òa trong
*****g ngực. Tôi khóc như thể chưa bao giờ được khóc…Sự thật ấy thật quá khó chấp nhận!...
---oOo---
Jen.
Tôi khẽ mở mắt. Những tia nắng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào khiến tôi
bị chói. Đưa mắt nhìn xuống, người đang ngồi cạnh tôi là Max. Anh ấy gục đầu lên giường tôi và ngủ. Nhưng tay vẫn nắm chặt lấy tay tôi. Nhẹ
nhàng trở mình, tôi ngắm Max thật kĩ. Anh ấy lúc ngủ trông “dễ thương”
kinh khủng. Thảo nào có lần anh ấy đang ngủ, Jae đã…lén hôn. Bây giờ mới biết ko thể trách Jae được…Tôi đưa tay vuốt từng lọn tóc đang vương
trên trán của Max…Anh ấy bất chợt mở choàng mắt. Nhìn thấy tôi, tự dưng
anh ấy lại bật khóc như một đứa trẻ. Tôi chống tay ngồi dậy và ôm lấy
Max...Một khi tôi đã được đưa vào đây thì cũng đồng nghĩa với việc tất
cả mọi người đều sẽ biết sự thật ấy…
-Anh phải làm sao đây hả Jen?...Anh phải làm gì để có thể giữ em
lại?...Anh ko muốn mất em. Jen! Làm ơn hãy nói cho anh biết anh cần phải làm gì…-Max ôm chặt tôi, nói bằng giọng đứt quãng.
-…Minnie! Em muốn được ra biển. Anh đưa em đi được ko?-chần chừ trong giây lát, cuối cùng tôi cũng lên tiếng.
-Ko được! Em đang ốm, ko thể…-anh ấy buông tôi ra, vội vàng từ chối.
-Em sẽ ko sao mà!-tôi trấn an-Chẳng phải anh bảo em hãy nói cho anh biết anh cần phải làm gì hay sao? Đây là việc đầu tiên em yêu cầu anh làm.
Anh ấy im lặng, cúi đầu, suy nghĩ. Tôi nhẹ nhàng nâng gương mặt anh ấy
lên, đưa tay lau những giọt nước mắt. Và mỉm cười với anh ấy.
-Để anh cõng em!-Max khụy người, quay lưng về phía tôi…
Khi chúng tôi bước ra khỏi phòng thì ngay lúc đó mọi người cũng vừa đến. Tất cả đều nhìn tôi với ánh mắt đau buồn. Lòng tôi quặn đau. Tôi linh
cảm được đây sẽ là lần cuối cùng được ở bên cạnh, được nhìn thấy mọi
người. Lần này ra biển, tôi sẽ mãi mãi ở lại đó. Dù có muốn thế nào đi
nữa cũng ko còn trở lại đây được!... Sống mũi cay xè. Tôi khóc. Vĩnh
viễn tôi sẽ ko thể cuộn tròn trong lòng mẹ. Vĩnh viễn sẽ ko được nghe
giọng nói nghiêm nghị của bố. Ko thể làm nũng Jung Hoon. Ko còn những
ngày rong chơi trên phố cùng Geun Young. Ko còn những buổi tiệc sinh
nhật đầy ắp niềm vui…Mãi mãi chỉ còn là ký ức…
-Bố mẹ! Con xin lỗi. Con thật bất hiếu! Luôn làm bố mẹ phải phiền lòng…-tôi khóc nấc lên-Bố mẹ hãy giữ gìn sức khỏe…
-Được rồi Jenny à! Bố mẹ ko trách con-mẹ tôi nắm chặt lấy tay tôi, khóc rất nhiều.
-Anh Hai, Jung Hoon! Cảm ơn hai anh đã luôn chăm sóc, bảo vệ cho đứa em gái ko ra gì này…Giúp em chăm sóc bố mẹ…
-Con bé ngốc này! Ai bảo em ko ra gì chứ? Em mãi mãi là đứa em gái bé bỏng, ngoan hiền của anh!-Bi nói trong nước mắt.
Lần đầu tiên tôi thấy anh ấy như vậy. Trước đây dù có thế nào thì trước
mặt tôi, Bi vẫn luôn tỏ ra cứng rắn và chững chạc. Vậy mà… lần này!…Bên
cạnh, Kyo cũng đang khóc sướt mướt…Tôi ước gì mình có thể xoa dịu nỗi
đau cho họ. Nhưng ko thể!...
-Kyo, Geun Young! Được làm bạn với hai người, mình thật sự rất vui. Hãy
sống hạnh phúc nhé!...Mình rất muốn được gọi cậu bằng một tiếng…chị dâu
đấy-tôi nhìn Kyo, mỉm cười.
-Giờ này còn đùa được sao chứ?-Kyo nghẹn ngào nói.
-Jae, Su, Ho, Chun! Mọi người hãy hứa với em sẽ sống tốt. Đừng quá đau
buồn. Hãy làm việc thật chăm chỉ và lấy lại danh tiếng của mình nhé!
4 người họ ko nói gì mà chỉ gật đầu. Những giọt lệ rơi ra từ khóe mắt
của những người mà tôi yêu quý khiến tôi đau lòng vô cùng. Tôi rất muốn
cười nhưng sao ko thể!... Những giọt nước mắt cứ tuôn rơi… Tạm biệt mọi
người!...
Biển.
Max cõng tôi trên lưng, bước từng bước chậm chạp trên nền cát trắng mịn. Trời đã ngã về chiều. Mặt trời đỏ rực đang dần lặn sau rặng núi. Mặt
biển nhấp nhô bởi những ngọn sóng nhỏ. Ánh sáng mặt trời chiếu xuống
khiến mặt biển loang lổ những mảng màu xanh-đỏ. Gió thổi ***g lộng.
-Sau này anh sẽ thừa kế Global chứ?-tôi thì thầm vào tai Max.
-Tất nhiên là phải vậy rồi!...Anh sẽ làm TGĐ, em sẽ là thư kí riêng của
anh. Chúng ta làm việc cùng nhau, sau đó lại về nhà cùng nhau…Em sẽ là
một người vợ hiền, ngôi nhà của chúng ta sẽ luôn đầy ắp tiếng cười với
những đứa con ngoan… Chúng ta sẽ có 5…à ko, 6 đứa con. 3 trai, 3 gái.
Con trai thì sẽ đẹp trai giống anh. Còn con gái thì sẽ xinh giống em…
Anh sẽ huấn luyện cho chúng trở thành một đội bóng rổ. Tất cả rồi sẽ có
chiều cao lý tưởng giống anh…
-Này! Anh đang xiên xỏ gì đấy hả? Ý anh là con ko được có chiều cao khiêm tốn như em ấy hả?-tôi véo nhẹ vào vành tai Max.
-Là em tự nói đấy nhé! Anh ko hề-anh ấy lắc đầu, chối.
…Cuối cùng thì cũng đến nơi! Trước mặt chúng tôi là một cây đàn piano.
Tôi ko biết chủ nhân của nó là ai và lại càng ko biết nó đã được đặt ở
đây từ lúc nào…Năm sinh nhật tròn 16 tuổi của tôi, Bi và Jung Hoon đã
đưa tôi đến bờ biển này. Sau khi đã ăn uống no say, chạy nhảy mệt nhoài, hai ông anh của tôi lăn ra ngủ. Tôi một mình lang thang trên bờ biển và tình cờ phát hiện ra nơi này. Vùng biển chỗ này khá sâu và có nhiều đá
ngầm, thế nên hiếm ai đến đây. Có lẽ vì vậy nên cũng chẳng ai phát hiện
ra có một cây đàn piano được đặt ở nơi này…Hy vọng là nó vẫn còn dùng
được. Đã 4 năm rồi còn gì…
-Em sẽ đánh đàn cùng anh. Nhưng còn hát thì…một mình anh hát đi nhé!-tôi cười cười.
-Được rồi! Anh cũng ko muốn bị tra tấn lỗ tai đâu!...Em muốn nghe bài gì?
-…Begin-tôi đáp.
Max đặt tay lên những phím đàn và chuẩn bị đánh. Nhưng tôi đã ngăn lại:
-Khoan, anh phải hứa với em 2 điều trước đã! Thứ nhất,…anh phải sống
thật vui vẻ, thật hạnh phúc. Đừng vì em mà quá đau buồn…Thứ hai, dù cho
có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì…anh nhất định phải hát cho hết ca
khúc này. Đừng dừng lại nửa chừng. Được chứ?
Max nhìn tôi, một giọt nước mắt rơi ra. Anh ấy khẽ gật đầu…Tôi đặt tay lên phím đàn. Tiếng nhạc réo rắt cất lên…
Nakitaitokiwa, nakebaii kara. Ne muriwa shinaide. Nami dakaretara, egao
gahiraku. Hora, mo waratteru. Tomadowu nowa miraiga arukara. Mabusi sani makenai. Yuuki gahoshii. Everyday and night with you. Chisana kimi no
te wo nigirishimeru kara. Everyday, everynight, everywhere. Tsunagaru
kanshoku wo, zutto tashikameyo. Ima, monogatariwa Begin…
Tôi cảm thấy mệt hơn bao giờ hết. Tôi ko thể điều khiển được tay của
mình nữa. Bàn tay tôi tuột dần…tuột dần ra khỏi phím đàn…Tôi gục đầu lên vai Max. Lấy hết chút sức lực còn lại để nói với anh ấy:
-Minnie! Em…yêu… anh!
Một giọt nước nóng hổi trào ra từ khóe mắt, lăn xuống gò má, thấm vào
môi. Mặn chát. Mọi thứ xung quanh bỗng im bặt, một màn đen bao phủ lấy
tôi…Và rồi tôi không nhận thức được gì nữa…
---oOo---
Bóng của chàng trai và cô gái đổ dài trên nền cát. Phía chân trời, mặt
trời đã khuất sau rặng núi, chỉ còn lại những tia nắng le lói cuối cùng
của ngày…Khi cô gái gục đầu lên vai, chàng trai đã dừng bài hát lại.
Nhưng rồi cũng nhanh chóng tiếp tục. Chỉ là… tiếng hát của chàng trai đã ko còn sức sống và trôi chảy như trước. Tiếng hát luôn bị ngắt quãng,
xen lẫn vào đó là những tiếc nấc nghẹn ngào… Nước mắt của chàng trai
tuôn lã chã…rơi xuống các phím đàn…chảy xuống…thấm vào đất…
Hitomi shora****e, saketerutsumori. Demo bokuwasukidayo! Hana reteitemo, wakachiawumono, so, omoiga areba. Kino ni mada sayonara iezeuni.
Kusubutteru jikan wa munashii dake sa. Every day and night with you.
Samenai binetsu dake moteamashi nagara. Everyday, everynight,
everywhere. Hutarino kankaku wo, motto kasaneyo. Ima kimito bokuwa
Begin…
Honto wa boku mo onajidayo. Baby, I need you love, need you touch. Oh
Baby, I need you love, need you touch. Yoruno yami niobieteru. You tell
me now, demohitorijanai Oh. Everyday and night with you. Hurueru
kiminoteo nigirishimerukara. Everyday, everynight, everywhere. Tsunagaru kanshoku wo, zutto tasikameyo. Ima, monoga tariwa Begin…
Everyday and night with you. Samenaibinetzdake moteamasinagara.
Everyday, every night, everywhere. Hutarino unmei wo, sotto kasaneyo.
Ima, hutari dakede Begin...
…
Mỗi khi muốn khóc, em hãy cứ khóc bên cạnh anh. Đừng có bướng bỉnh vô lí như thế chứ, đó đâu phải là điều vô nghĩa? Bởi khi giọt lệ khô đi, nụ
cười sẽ lại bừng sáng trên khuôn mặt em. Hãy nhìn xem, gương mặt em giờ
đây lại tỏa sáng vì nụ cười rạng rỡ. Tương lai là một màu tăm tối, lúc
nào cũng đầy trắc trở. Ta sẽ không lùi bước. Bởi lòng can đảm vẫn rực
cháy. Dũng khí mà anh khao khát, là được ở cạnh em. Hằng ngày, hằng
ngày, ở bên em, anh vội vã nắm chặt lấy đôi bàn tay bé nhỏ của em. Mỗi
ngày, mỗi đêm, mọi nơi, mọi lúc, sợi dây cảm xúc đang ràng buộc chúng ta lại với nhau, đã càng lúc càng chắc chắn hơn. Từ bây giờ, hãy để câu
chuyện của chúng ta được bắt đầu…
Anh quay đi, để em có thể yên lòng cất bước đi. Nhưng anh thực sự yêu
em. Cho dù chúng ta có thể không ở bên nhau. Nhưng anh vẫn luôn nhớ rõ
những phút giây mình đã bên nhau. Anh sẽ giữ mãi những ký ức này trong
trái tim... Anh vẫn chưa thể nói lời vĩnh biệt với ngày hôm qua. Dù chỉ
là những khoảnh khắc chao đảo, lãng phí. Hằng ngày, hằng ngày, ở bên em. Giá lạnh tan đi, chỉ riêng ngọn lửa tình yêu của em vẫn luôn rực cháy
và vẫn ở lại, nhẹ nhàng ôm lấy anh. Mỗi ngày, mỗi đêm, mọi nơi, mọi lúc, cảm giác của chúng hai chúng ta đã nhẹ nhàng ***g vào nhau.Từ bây giờ,
em và anh, câu chuyện của chúng ta … bắt đầu.
Thực lòng, anh cũng cảm thấy mình như thế. Anh cần tình yêu của em, cần
hơi ấm của em. Bởi trong tấm màn của màn đêm sâu tăm tối, anh sợ hãi…sợ
nỗi cô đơn. Nhưng em đã nói với anh rằng : “Anh không chỉ có một mình
đâu”. Hằng ngày, hằng ngày, ở bên em, anh vội vã nắm chặt lấy đôi bàn
tay bé nhỏ của em. Mỗi ngày, mỗi đêm, mọi nơi, mọi lúc, sợi dây cảm xúc
đang ràng buộc chúng ta lại với nhau, đã càng lúc càng chắc chắn hơn. Từ bây giờ, một câu chuyện mới đã bắt đầu…
Hằng ngày, hằng ngày, ở bên em. Giá lạnh tan đi, chỉ riêng ngọn lửa tình yêu của em vẫn luôn rực cháy và vẫn ở lại, nhẹ nhàng ôm lấy anh. Mỗi
ngày, mỗi đêm, mọi nơi, mọi lúc, cảm giác của chúng hai chúng ta đã nhẹ
nhàng ***g vào nhau.Từ bây giờ, em và anh, câu chuyện của chúng ta… bắt
đầu…
Những âm điệu cuối cùng của bài hát vừa chấm dứt, chàng trai lập tức ôm ghì lấy cô gái…
Tiếng kêu gào trong nước mắt của chàng trai thống thiết đến nao
lòng…Nhưng tiếng của chàng trai đã nhanh chóng tan vào với tiếng sóng.
Không một ai, kể cả cô gái có thể nghe được…
1 năm sau.
Bi-anh trai của cô gái đã kết hôn cùng với Song Hye Kyo. Và anh cũng đã
giữ đúng lời hứa của mình-từ bỏ danh tiếng, về thừa kế tập đoàn M-Hotel, làm TGĐ. Kim Jung Hoon, làm GĐ kinh doanh của M-Hotel…Anh và Moon Geun
Young rất thân với nhau, mọi người thường thấy hai người đi cùng nhau
trong công việc lẫn những bữa tiệc…Nhưng khi trả lời phỏng vấn, GĐ Kim
Jung Hoon nói:
-Tôi và cô Moon chỉ như hai anh em…Bản thân tôi đã có vị hôn thê-anh đưa bàn tay trái của mình lên, chiếc nhẫn vẫn thường nằm trên chiếc vòng
cổ, giờ đã được đeo vào ngón tay…
Yoo Ha Na đã rời Seoul, trở về khu vườn táo. Và cô đã gặt hái được nhiều thành công trong việc nghiên cứu cách thức trồng để thu hoạch được
những quả táo vừa đảm bảo chất lượng lại có hình thức bắt mắt…Kim Tae
Hee và em trai Lee Wan đã cùng nhau điều hành tập đoàn Haeson vượt qua
cơn khủng hoảng. Và hiện tại, Haeson đã lấy lại được chỗ đứng trong thị
trường…Heebon rời HQ, kế thừa sự nghiệp của bố và trở thành một kiến
trúc sư nổi tiếng ở Nhật…Dylan Kuo phẫu thuật thành công nhiều ca phẫu
thuật khó và trở thành một bác sĩ sáng giá, được các bệnh viện lớn mời
về làm việc…
…Một năm-quãng thời gian ko dài nhưng cũng chẳng ngắn, đủ để những nỗi
đau vơi đi. Nhưng nếu phải quên đi một người thì có lẽ cần nhiều thời
gian hơn thế!...Quãng thời gian đầu khi cô gái mới ra đi, 5 chàng trai
DB tưởng chừng như những cái xác không hồn. Sống không ra sống mà chết
cũng chẳng ra chết…Sống vật vờ như những cái bóng…
Rồi thời gian dần trôi, nỗi đau mất mát cũng theo đó mà vơi dần. 5 chàng trai đã đứng dậy, tiếp tục sống, tiếp tục ca hát…Dường như ông trời ko
phụ lòng người quá lâu. Danh tiếng của họ đã vượt ra khỏi Hàn Quốc, Nhật Bản…dần dần chiếm lĩnh Châu Á…Và 5 chàng trai cũng trở nên chững chạc,
chín chắn hơn. Tuy nhiên, người ta đã ko còn thấy nụ cười thật sự của
họ. Tất cả chỉ là những nụ cười ẩn giấu nỗi đau buồn…Họ cũng trở nên ít
nói hơn, sống khép kín hơn…
Mọi người thường thắc mắc về những chiếc nhẫn mà 5 chàng trai DB đeo
trên ngón tay. Và tất cả đều cố gắng đi tìm kiếm các cô gái đeo trên tay những chiếc nhẫn còn lại…Nhưng đều vô ích! Bởi những người ấy ko hề
biết rằng chỉ có một cô gái giữ hết những chiếc nhẫn ấy. Và cô đã mang
theo chúng, đi đến một nơi thật xa…thật xa…
Thói quen quả là đáng sợ! Nó ngấm sâu vào máu thịt, điều khiển người ta
làm mọi việc trong vô thức. Và để từ bỏ nó là một việc ko dễ dàng một
chút nào…Tuy đã một năm trôi qua, nhưng ngày nào cũng thế. Micky-Yoo
Chun luôn nấu dư ra một phần cơm và thức ăn…Cuối bữa lại chua xót đem đổ đi. Xiah-Jun Su luôn dọn 6 bộ bát đũa. Để rồi cuối cùng ngậm ngùi xếp
lại vào trong tủ. Uno-Yun Ho, mỗi tối đều ra sau vườn, ngồi thừ người
trên chiếc xích đu mà một năm trước, cô gái vẫn thường hay ngồi.
Hero-Jae Joong thì ngồi hàng giờ liền để ngắm ảnh của cô gái. Hằng đêm,
Max-Chang Min nắm chặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, ôm chặt lấy tấm
hình của cô gái và…khóc cho đến khi thiếp đi…Cô gái là một thói quen mà 5 chàng trai không thể nào từ bỏ được!…
-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-oOo-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-
Đó là câu chuyện về một cô gái đã chiếm trọn trái tim của “Những vị thần đến từ Phương Đông-DBSK”. Tuy thể xác cô đã vĩnh viễn trở thành cát
bụi. Và linh hồn cô đã trở về với Chúa. Nhưng trong trái tim của 5 chàng trai, cô gái với nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời vào lúc bình minh ấy
vẫn sống…mãi mãi…
I want to come back, my heart is still wandering within those long
nights. But I can’t come back, because in those faint mornings, the vows you’ve told me become lies. The shadows from those days are starting to move again. You know that I’m still waiting for you?
Another day, another night. Even though our future is frozen. Now I’m
living without your love. I keep getting recollection of your shivering
shoulder. The truth is my destiny is filled with sorrow.
I want to forget your eyes, your tears, your sighs. I slip off the ring
that was never meant to be forgotten & go through everyday hiding my feelings. My heart is showting out for you. So just give me one more
chance to express my love. You know that my heart’s beating for you.
Another way, another line. I believe that this blue reason would last an eternity. But living without your life. I wanted to walk with you down
that winding road holding onto your hand. But now my destiny is melting
away with those memories.
Years ago I felt that if we were together, we could even overpass the
winds, the waves & the clouds. If I only had one more chance to
fulfill this wich. I want to spread my wings & travel through time.
Another you, another me. If we’re reborn, I’ll still have the same
feelings. So living without you near. If I see you in my dreams, that’s
good enough for me. I’m okay with that.
Just relieve me of my painful destiny. Just another day, another night
tiny. Another day, another night. Now we’re walking down our own paths.
Now living without your love, I keep getting racollections of your
shivering eyelashes. The truth is my destiny is filled with sorrow…
The last time we made love. You said that you love me true. I’m missing your tender touch. I’m missing your…
…
Anh mong muốn quay về, trái tim anh vẫn còn lạc lối trong những đêm dài
vô tận. Nhưng chỉ còn là vô vọng bởi trong ánh bình minh mờ nhạt kia,
mọi lời thề nguyền em trao anh trở thành giả dối. Bóng đêm quá khứ lại
quay về ám ảnh. Em có biết rằng anh vẫn luôn chờ đợi em?
Một ngày khác, một đêm khác. Dù cho tương lai đã trở nên bế tắc. Giờ đây anh đang sống mà không có tình yêu của em. Anh vẫn cố níu giữ những hồi ức về đôi vai run rẩy của em. Sự thật là số phận của anh được lấp đầy
bởi đau thương.
Anh muốn quên đi đôi mắt, những giọt lệ và cả hơi thở của em. Anh đã
chôn giấu chiếc nhẫn. Nhưng điều đó không có nghĩa là lãng quên. Để rồi
mỗi ngày chạy trốn cảm xúc của chính mình. Trái tim anh đang gào thét vì em. Em yêu, hãy cho anh thêm một cơ hội nữa để bày tỏ tình yêu của
mình. Em có biết rằng, từng nhịp đập trái tim anh chỉ giành cho em.
Một lối đi khác, một con đường khác. Anh tin rằng những ngày xanh ấy rồi sẽ đọng thành vĩnh cửu. Nhưng giờ đây anh đang sống một cuộc đời mà
không có em. Anh ước gì mình được nắm chặt tay em đi qua con đường đầy
gió này. Giờ đây, số phận của anh đang tan chảy cùng với chuỗi kí ức
kia. Ngày ấy, anh đã nghĩ rằng, chỉ cần ở bên nhau, chúng ta sẽ vượt qua những cơn gió, từng ngọn sóng và những áng mây. Nếu anh có thêm một cơ
hội để hoàn thành ước mơ này, anh muốn tung cánh vượt qua cả thời gian.
Nếu em là một người khác thì anh cũng không còn là mình. Nếu được sinh
ra một lần nữa, anh vẫn sẽ yêu em. Và vẫn phải sống một cuộc sống không
có em bên cạnh. Nhưng chỉ cần được gặp em trong những giấc mơ là đã quá
đủ cho anh. Điều đó khiến anh hạnh phúc. Định mệnh đắng cay kia đang tan chảy trong từng tế bào xúc giác nơi anh.
Một ngày nữa, một đêm nữa. Bây giờ chúng ta đang bước đi trên những lối
đi riêng. Anh đang sống mà không có tình yêu của em. Anh cố níu giữ từng hồi ức về rèm mi run rẩy của em. Sự thật là số phận của anh đã được lấp đầy bởi những nỗi đau.
Lần cuối chúng ta ở bên nhau, em đã nói rằng tình yêu của em là chân thật. Anh nhớ mãi vòng tay dịu dàng của em…anh nhớ…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT