Vậy là tôi đã được đưa về
nhà ngay trong đêm hôm đó.Nhưng kể từ ngày hôm đó đến giờ, tôi gầy hẳn
đi và mệt mỏi thấy rõ.Nguyên nhân là vì ban ngày thì bỏ bữa, ban đêm mất ngủ.Vì tôi vẫn còn thắc mắc về người ở bệnh viện hôm nọ và không hiểu
sao mấy ngày nay trong lòng luôn thấp thỏm, ko yên nên chẳng thể nào
nuốt nổi cơm.Còn đến đêm thì lại gặp ác mộng.(ai muốn giảm béo thì cứ
theo cách này mà làm, khỏi cần ăn kiêng cũng giảm được vài kg).
Trong cơn mơ, hình ảnh anh lại hiện lên.Anh cười với tôi và gọi tên
tôi.Rồi khi tôi vừa mừng rỡ chạy đến thì anh lập tức mất hút vào khoảng
không.Tôi cuống cuồng chạy khắp nơi để tìm, gọi tên anh đến lạc cả giọng vẫn ko thấy.Bỗng nhiên không gian xung quanh tôi tối sầm lại, một mình
tôi đơn độc, ko có ai ở bên cạnh….Thế là tôi giật mình tỉnh giấc và ko
tài nào ngủ lại được.
Giấc mơ đó cứ lặp đi lặp lại kể từ khi tôi rời bệnh viện về đến giờ.Và
điều làm tôi trằn trọc đó là hình ảnh của anh.Nó cứ hiện lên trong đầu
và những kí ức đau buồn lại ùa về.Tôi đã phải rất khổ sở mới có thể quên được nó.Vậy mà giờ đây lại…
Đêm nay cũng là một đêm đáng sợ như thế.Tôi lại gặp phải giấc mơ đó.Biết mình có nằm trên giường, cố gắng nhắm mắt thì cũng chẳng thể ngủ lại
được và cũng chẳng thể xóa được cảm giác sợ hãi nên tôi quyết định đi ra khỏi phòng, xuống bếp thực hành nấu vài món mới học được từ Mic và
Hero.
Đi ngang qua phòng Hero, vẫn còn ánh đèn.Đã là 1h30 sáng rồi mà anh ấy
còn làm gì chưa ngủ nhỉ? Tôi tiến đến và mở cửa phòng Hero ra trong vô
thức.
-Jen? Em chưa ngủ sao?-Hero ngạc nhiên khi thấy tôi.
Đến lúc này tôi mới giật mình.Tôi đã bước vào phòng anh ấy từ khi nào.Ôi trời ơi! Ma đưa lối, quỷ dẫn đường thế nào mà mình lại xông vào phòng
anh ấy thế này? Xấu hổ quá đi mất.Con gái nhà ai mà vô duyên quá đi
(mama tổng quản mà nghe được câu này chắc tôi mềm xương).
Tôi đưa tay tự cốc vào đầu mình một cái đau điếng.
-Phì…ha…ha…ha-Hero phì cười khi thấy hành động đó.
-Em…em….à…xin lỗi, khuya thế này rồi còn làm phiền anh.Thôi em về phòng đây.Anh ngủ ngon nhá.-tôi nói nhanh.
Định sẽ chạy về phòng ngay lập tức nhưng ko ngờ vừa quay gót Hero đã lập tức nắm tay tôi, giữ lại:
-Em cũng ko ngủ được đúng ko?
-Ơ? Sao anh biết hay vậy?-tôi tròn mắt hỏi- Hay là anh cũng bị giống em?
-Ơ? Sao em biết hay vậy?-Hero lặp lại câu nói của tôi.
-Hì…hì…hì-cả hai chúng tôi cùng ôm bụng cười.
-Dù sao cũng mất ngủ, ngồi một mình chán lắm.Hay em ở đây nói chuyện với anh nhé? Khi nào em ngủ thì anh đưa về phòng-anh ấy đề nghị.
-Nằm mơ giữa ban…đêm à? Coi chừng anh ngủ gục trước em đấy-tôi chun mũi.
-Uh, xem ai ngủ trước nhé.Người thua phải chịu phạt đấy-Hero nhìn tôi cười.
-Thi thì thi, Jen này ko ngán ai bao giờ.-tôi vênh mặt lên thách thức.
Chúng tôi ngồi tựa lưng vào nhau, nói đủ thứ chuyện trên đời.Văn học,
nghệ thuật, pháp luật, gia đình…., đủ cả.Nói chán, chúng tôi bày ra chơi trò chơi.Nào là oẳn tù tì búng mũi (trò này là trò tủ của Max), đố
vui,….Rồi lại chuyển sang hát hò.Tôi bắt Hero phải hát cho tôi nghe
những bài…dành cho thiếu nhi.(tôi là đứa có ý thích hơi khác người mà
lại).Gặp người khác thì chắc chắn là từ chối nhưng anh ấy thì khác, ý
muốn của tôi là mệnh lệnh của anh ấy mà.(Hero đã từng nói thế đấy, ko
phải tôi bịa ra đâu).Thế nên anh ấy cũng chiều theo ý tôi.
Nhưng mà hình như ko ổn thì phải.Giọng anh ấy trầm và ấm quá, ra vẻ
người lớn rồi, ko nhí nhảnh, ko phù hợp với những bài hát thiếu nhi.
-Thôi, anh đừng hát nữa.Không khéo em lại bị ám ảnh nữa thì mệt-tôi rên rỉ.
-Không phải chứ?Anh là ca sĩ chuyên nghiệp mà em nỡ nói thế hả?-Hero hơi giận dỗi.
-Uh thì em đâu có phủ nhận điều đó.Nhưng anh là ca sĩ hát nhạc người
lớn….-tôi dừng một lát xem xét động tĩnh từ anh ấy rồi nói típ – bây giờ đến lượt ca sĩ hát nhạc thiếu nhi xuất hiện rồi đây!
-Cái gì? Em hát á?-Hero ngạc nhiên.
-Uhm-tôi hớn hở gật đầu.
-Thôi, tha cho anh đi Jen.Hôm nọ nghe em hát song ca với Max anh sợ lắm rồi-anh ấy lắc đầu nguầy nguậy.
-Hứ! ko nghe thì thôi.Ko nghe em hát là uổng phí nửa cuộc đời đấy.Sau
này hối hận thì cũng đừng hòng em hát cho mà nghe-tôi liếc xéo.
Tôi liếc nhìn đồng hồ.Đã 3h rồi. Vậy là từ nãy đến giờ chúng tôi đã ngồi một tiếng rưỡi đồng hồ rồi sao? Thời gian trôi nhanh thật.Tôi vẫn chưa
buồn ngủ nhưng có lẽ như thế này là đủ rồi, nên về phòng thì tốt hơn.Tôi định đứng dậy thì bỗng nhiên Hero lên tiếng:
-Em có biết lúc nghe tin em ngất xỉu phải vào bệnh viện anh đã lo sợ thế nào ko?Lúc đó anh đứng ko vững nữa, trái tim anh đau nhói.Anh đã nghĩ
nếu em mà có chuyện gì thì chắc anh cũng ko sống nổi.-anh ấy nói thật
nhỏ nhưng cũng đủ để tôi nghe thấy tất cả.
-Anh đừng có nói thế! Sau này nhỡ may em chết đi thật thì anh phải sống cho cả phần của em nữa chứ-tôi giảy nảy.
-Jen! Em nói bậy bạ cái gì đấy?-Hero gắt.
-Thì em cũng chỉ dặn để phòng hờ thôi mà-tôi xịu mặt xuống.
-Này! Em ko được bỏ anh một mình đâu đấy.Mà em có muốn thì cũng ko được vì từ giờ đôi tay này sẽ giữ chặt lấy em.
Dứt lời Hero quay sang ôm tôi vào lòng.Bờ vai anh ấy rộng thật.Được Hero ôm trong vòng tay thế này tự dưng tôi thấy bình yên và an toàn một cách kì lạ.Mọi phiền muộn, sợ hãi dường như tan biến hết cả.Tự dưng tôi lại
buồn ngủ ghê gớm, ko cưỡng lại được.Tôi nhắm mắt, dần chìm vào trong
giấc ngủ lúc nào ko hay….
*********************************************
Hero.
Huh? Ngủ rồi sao?Con bé này sao mà dễ ngủ thế nhỉ?-tôi khẽ mỉm cười.
Tôi thích ngắm Jen lúc ngủ.Lúc đó cô ấy dễ thương, xinh đẹp cực kì.Bình
thường 2 chúng tôi hiếm khi được ở bên nhau thế này.(có cái bọn nghịch
như quỷ sứ kia phá đám thì riêng tư gì nổi nữa?)Vậy nên những giây phút
thế này thật đáng quý, ko thể lãng phí được.Tôi ôm Jen vào lòng và cũng
nhắm mắt.Chúng tôi cứ ngồi như thế mà chìm vào giấc ngủ…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT