Ngay sau khi “giải thoát” được cho Hero xong, tôi im
lặng, giả vờ nhắm mắt.Mấy người kia thấy tôi như vậy nên cũng ko nỡ làm
phiền nữa.Họ kéo nhau ra ngoài.
Khoảng 30 phút sau, họ lại kéo nhau vào trong.Nhưng lần này hiện trên
gương mặt từng người là sự căng thẳng, lo lắng.Tôi đang ngạc nhiên ko
biết đang có chuyện gì xảy ra thì Max bỗng dưng tiến đến, khẽ gọi tôi:
-Jen, dậy đi!
-Có muốn tôi giết cậu ko hả? Cô ấy đang ngủ, gọi làm gì?-Mic gầm gừ.
-Vậy chúng ta đưa cô ấy ra xe bằng cách nào bi h?-Uno từ đâu cũng tham gia vào.
-Tôi sẽ bế cô ấy-Hero khẽ nói.
Cái gì? “Ra xe” á? Họ định chuyển tôi đi đâu sao? Vẫn biết là mình rất
khỏe nhưng tôi vẫn muốn nằm ở đây thêm vài ngày nữa.Vừa được chăm sóc
chu đáo, lại vừa có thể…làm nũng được.Cái cảm giác vui sướng này đâu
phải dễ dàng có được chứ?
Cái bọn bất nhân, thất đức.Người ta thế này mà lại vội vàng đưa về
nhà.Sợ tốn tiền viện phí chắc? Đúng là đồ nhà giàu bần tiện, keo kiệt,
kẹo kéo.-tôi thầm **** rủa bọn họ.
Cộc…cộc…cộc-có ai đó gõ cửa.
Chuyện này thì quá đỗi bình thường, vậy mà tự dưng cả 4 người (Uno, Mic, Hero và Max, thiếu mất Xiah.) đều giật phắt người.Mặt người nào người
nấy tái xám hẳn đi.
Mấy người này phải chăng đã gây ra tai họa gì nên mới cư xử lạ lùng như thế?-tôi thầm thắc mắc.
-Các vị đều có mặt ở đây mà sao tôi gõ cửa hoài ko ai ra mở cửa vậy?-một tiếng nói lạ bất chợt vang lên.
Tôi chưa kịp nhìn mặt người đó vì sau khi anh ta bước vào thì ngay lập
tức 4 người kia dàn thành một hàng ngang đứng trước mặt, che khuất cả
tầm nhìn của tôi.
-Anh…anh đến…đến có việc…việc gì?-Max lắp bắp nói ko thành câu.
-Tôi đến tìm Xiah, tiện thể xem tình hình cô bé thế nào rồi-người kia đáp.
-Cảm ơn, nhưng cô ấy rất tốt, ko sao cả đâu, anh đừng lo.Còn Xiah, cậu ta đi làm thủ tục xuất viện rồi-Mic nói một cách suôn xẻ.
-Gì cơ? Xuất viện? Sao lại vội vàng như thế? Chẳng phải đã thống nhất là để cô bé ở đây điều trị thêm vài ngày nữa sao?-người đó ngạc nhiên hỏi.
-Tại vì…-Hero ấp úng- À! Xiah bảo về nhà thì thoáng mát hơn trong bệnh
viện.Với lại ở nhà thì chúng tôi tự tay chăm sóc cô ấy vẫn yên tâm hơn.
-Nhưng nhỡ có chuyện gì xảy ra thì sao?-người kia vẫn típ tục hỏi.
-Anh quên mất Xiah rồi sao? Cậu ta cũng nên có những “bài thực hành” như thế này thì mới mau tiến bộ được chứ?-Uno đáp.
Trời đất ơi! Vậy là mình bị đưa ra làm vật thí nghiệm cho Xiah? Không,
ko thể nào.Mình vẫn còn yêu đời lắm. Điều trị dưới tay anh ta thì chết
chắc chứ còn gì nữa.Ôi, mình ko cam tâm.Các người nhớ đấy! Hero, Uno,
Max, Mic và cả Xiah nữa. Tôi mà có chuyện gì thì nhất định sẽ biến thành ma về ám các người.Đồ vô lương tâm!-tôi nghiến răng kèn kẹt.
-Vậy thì ít ra cũng để đến mai chứ? Đang đêm khuya khoắt thế này…-người đó cố gắng thuyết phục.
-Cũng đã hơn 2h sáng rồi mà. Em sẽ cẩn thận, anh đừng lo-giọng của Xiah vang lên.
-Su? Cậu làm gì vậy hả? Tôi thật ko hiểu nổi-người đó nói bằng giọng bực dọc.
-Anh lo lắng như vậy có thái quá ko Kuo? Cô ấy chỉ là một bệnh nhân thôi mà, anh đâu cần phải một mực giữ lại cho bằng được.-Xiah nói bằng giọng khiêu khích.
-Cậu…-người kia có vẻ bất bình-thôi được rồi! Là vì tôi nhiều chuyện nên mới xen vào chuyện của các người. Từ giờ muốn làm gì thì làm.Nhưng nếu
cô bé ấy có chuyện gì thì đừng trách tôi sao ko báo trước.
Người ấy nói xong bỏ đi ngay.Một dấu hỏi to đùng hiện lên trong lòng
tôi.Người con trai này là ai, tại sao anh ta lại quan tâm đến tôi như
thế? Hình như anh ta còn quen biết cả Xiah nữa.Còn 5 người này, tại sao
họ lại như vậy? Có vẻ như họ muốn ngăn ko cho tôi gặp mặt người kia.Cái
giọng nói của người ấy quen thuộc lắm.Tuy ko thấy mặt nhưng tôi có cảm
tưởng như mình đã gắn bó từ rất lâu rồi với người con trai đó.Vậy thực
ra là chúng tôi có quen biết nhau hay ko? Điên lên mất thôi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT