Tôi ko tài nào ngủ típ được vì thấy rất là nóng bức, khó
chịu.Đã vậy hình như cái giường hôm nay nó còn chứa thêm ai nữa hay sao
ấy mà chật chội kinh khủng khiến tôi ko tài nào xoay người được.Loay
hoay một hồi cuối cùng thì tôi quyết định ngồi bật dậy để xem thực hư
thế nào.
-Á....á....á-tôi hét toáng lên khi trông thấy trên giường toàn người là người.
-Sao...sao vậy?ăn trộm hả?-giọng của Uno trong bóng tối vang lên.
-Để tôi đi bật đèn- còn có thêm cả tiếng Hero.
Vậy là tôi đã hỉu mọi chuyện.Thì ra là suốt từ đêm tới giờ tôi-một đứa
con gái lại đi nằm chung giường với 5 thằng con trai.Đợi đèn sáng, tôi
nhảy thẳng lên giường đứng, 2 tay chống nạnh và hét lên:
-Tất cả mọi chuyện này là sao đây hả? Tại sao các người lại ở đây?
-Để... để tôi giải thích cho-Max sốt sắng đứng ra trước nhận nhiệm vụ
hết sức cao cả là cứu nguy mọi người ra khỏi cơn thịnh nộ của tôi.-Nghe
cho rõ nhá, xíu nữa hỏi lại là tôi ko kể cho nghe lần hai đâu.Được nghe
tôi kể chuyện là vinh hạnh cho cô đấy...
-Câm ngay cho tôi!-tôi quát lên, cắt ngang lời nói của Max.-Uno, giải thích đi.Mau lên!-tôi quay sang ra lệnh cho anh ta.
-Ừm...lúc đầu thì bọn anh đưa em lên phòng, thấy cái máy sưởi của em bị
hư nên bọn nó bắt anh phải sửa.Và mặc dù đã vận dụng hết công lực của
mình nhưng cuối cùng anh đành phải bótay.com vì cái máy đó đáng lẽ phải
vào viện bảo tàng từ lâu rồi....
-Trời ơi là trời-tôi giơ hai tay lên và nghiến răng ken két
-Bình tĩnh con gái, bố sẽ nói ngắn gọn cho con hỉu.Này nhé!con xỉu...sửa ko được...oẳn tù tì...ngủ ở phòng Max...6 người nằm trên 1
giường.XONG-Xiah cười hề hề khi kết thúc.
Tôi đến phải tẩu hỏa nhập ma với mí người này wé.Ko bít trong đầu họ
nghĩ gì nữa? Tôi thì mỗi khi tức lên là bắt đầu răng cảm thấy ngứa ngáy
và nhất định phải cắn một cái gì đó thì mới có thể nguôi nguôi.Nhưng bi h thì lại ko thể giở chiêu cũ ra với mấy người họ được nữa.Thế là tôi
đành phải lấy hai hàm răng nghiến vào nhau.
-Jenny, Jenny!em đừng có nghiến ken két như vậy nữa đi.Nó sẽ làm hỏng răng em đấy-Hero lo lắng chạy tới chỗ tôi đang đứng.
-Thôi được rồi, để tôi giải thích cho-Micky cuối cùng cũng lên
tiếng.-Lúc đầu là lò sưởi bị hỏng mà lại sửa ko được nên chúng tôi đành
phải để cô ngủ ở một phòng ai đó tạm một đêm. Nhưng người này giành qua, người kia giành lại, ko thể quyết định được nên chúng tôi oẳn tù tì để
xem ai thắng thì người đó sẽ được giao toàn quyền chăm sóc cô.Và Max là
người chiến thắng.Nằm được một lát thì tôi cảm thấy ko được yên tâm cho
lắm nên sang phòng 2 người xem sao.Ko ngờ ngoài Max ra thì còn có Uno
nằm ngủ ở đó từ bao h.Thế nên tôi cũng leo lên ngủ lun.Rồi Hero với Xiah cũng qua và thế là...-Mic nhún vai nhìn tôi.
Tôi ko biết cảm xúc của mình lúc này ra sao nữa?Vẫn còn một chút giận,
lại cảm động muốn khóc vì ko ngờ họ lại quan tâm đến mình, và thấy một
chút buồn cười vì mấy người này to xác mà ngố tàu kinh khủng…
Đây chỉ là một rắc rối nho nhỏ trong hàng ngàn những sự việc rắc rối
khác mà xảy ra trong nhà này như cơm bữa.Thật ra có trải qua những
chuyện này thì tôi mới biết được tuy bên ngoài, hành động và lời nói của họ ra vẻ như ko quan tâm gì đến tôi nhưng thật ra là ngược lại.Và càng
ngày tôi lại càng yêu mến họ hơn.
To be continue...
Hôm nay mọi người đều tụ họp đông đủ ở trong phòng tập để duyệt tiết mục song ca của tôi và Max.Nói "duyệt" là để cho oai thôi chứ tôi với anh
ta đã tập được gì đâu?Thà khuất mặt khuất mày ở đâu chứ hễ mỗi lần xáp
vô thì thể nào cũng có chuyện.Hình như tôi với anh ta có mối thù truyền
kiếp hay sao ấy mà ko tài nào hòa hợp với nhau được.Ngay cả cái vụ hát
hò này chúng tôi còn chưa thống nhất được là sẽ hát bài nào nữa đây.Tôi
thì muốn hát bài "Proud of you" còn Max lại thích bài "I never let
go".Chỉ riêng mỗi cái chuyện bé tẹo này thôi là chúng tôi đã ko thèm
nhìn mặt nhau mấy ngày rồi, còn thời gian đâu nữa mà tập với tành.
-Mai là lên sân khấu rồi mà giờ này 2 vị còn chưa chọn được bài nào sao?-Mic nhăn nhó ra vẻ khó chịu.
-Ko ai nhường ai hay là hát cả 2 bài lun đi-Uno đưa ra ý kiến
-NEVER-tôi và Max cùng đồng thanh hét lên.
-Anh định hại tôi đấy hả Uno? 1/4 bài hát còn chưa tập xong nữa huống hồ gì là chơi cả 2?-Max than thở.
Tôi định gân cổ lên cãi với anh ta nhưng nghĩ lại thì thấy cũng đúng. Vả lại tôi đâu ngu gì gây với anh ta?Nhỡ đâu trong lúc bực mình Max lại
đồng ý với Uno thì tôi chết chắc.
-Hay là oẳn tù tì đi-Hero chấm dứt, mà ko, đúng hơn là tạm ngưng cuộc tranh cãi.
-Tôi thấy cái này được đó-Max mừng rỡ.Có vẻ như anh ta rất thix chơi trò này thì phải.
-Oẳn tù tì ra cái gì ra cái này...-mọi người đều đồng thanh hô lên.
Và kết quả là...
Tôi thì chẳng cóa một tí ti ông cụ nào cái cảm giác thix âm nhạc.Và tất
nhiên thì hát bài nào cũng như nhau cả thui.Nhưng mà tôi ko mún thua Max và ông trời đã nỡ bắt tôi phải thua.Vì thế tôi sẽ vẫn giữ nguyên cái
giọng hát "bò rống" (cái này là do Bi đặt) để cho Max thấy chọn tôi song ca với anh ta là một sai lầm hết sức to lớn.Và có lẽ mọi chuyện đã diễn ra như thế nếu ko có lời thách thức của mấy cái bọn lớp trên.
Đang ngồi trong lớp lẩm nhẩm đọc lại lời bài hát (thì cũng phải thuộc
lời chứ, nếu mà đang hát ngon trớn bỗng dưng dừng lại đứng chào cờ thì
"quê" lém) thì từ đâu 2 người con trai học lớp trên bước vô la hét om
sòm:
-Cặp tình nhân sẽ hát chung với nhau đêm nay đâu roài?Ra đây cho bố mày xem mặt đi.
Tôi đứng phắt dậy, chỉ muốn chạy tới xé toang cái mồm nói bậy của hắn ra thôi.Nhưng may cho hắn là tôi đã kiềm lại được.Nhìn sang Max, thấy anh
ta còn tức giận hơn cả tôi nữa, hai tay nắm chặt, mặt đỏ bừng,tư thế như sắp sửa xông vô "làm thịt" bọn chúng vậy.
Đây là lần đầu tiên tôi có cảm giác Max và tôi là đồng minh, là về cùng một phe.Một nụ cười nở trên môi, tôi kéo tay anh ta:
-Bình tĩnh đi, ko thôi là sẽ có án mạng xảy ra đấy.Mọi việc cứ để đó cho tôi xử lí.
Tôi nhìn thẳng về phía bọn chúng và cố làm ra vẻ mặt "ngầu ngầu" một chút.
-Có chuyện gì mà đến đây làm loạn hả?-tôi quát lên
-Hô hô hô, thì ra cô bé là Jenny sao?Cô em cũng xinh đẹp đó chớ, vậy mà
sao theo đuôi thằng này cho mệt?Đi với bọn anh đi-một thằng đi đến chỗ
tôi đang đứng, giơ tay lên sờ vào mặt của tôi và nói ra mấy câu xấc
xược.
Tôi chưa kịp phản ứng gì thì....BỐP...-Tên đó đã bị Max cho một đấm vào
mặt, ngã lăn quay xuống dưới sàn, máu mũi chảy ra ròng ròng.
-Mày mà còn động đến cô ấy một lần nữa thì vô quan tài nằm chứ ko phải chỉ là như vầy thôi đâu, biết chưa hả?-Max gằn giọng
-Hừ, được lắm.Nhưng mà để xem hát hò có ra gì hay ko?Chúng ta đi
thôi-tên đó đứng dậy và cũng lại típ tục buông ra mấy câu chẳng ra gì.
-Cứ chờ xem, chúng tôi nhất định sẽ giành giải nhất trong kì thi này.-tôi đứng ra thách thức với bọn chúng.
-Uh, cứ chờ xem-tên đó và đồng bọn cười khằng khặc và bỏ đi.
-Ko sao chứ?-Max quay sang nhẹ nhàng hỏi tôi
-Phì...-tôi bịt mồm để ko phải bật cười lên thành tiếng-Câu này anh nên hỏi cái tên lúc nãy.Tôi đâu có bị anh đấm?
-Ừ thì....-Max đỏ mặt lắp bắp-Ế!nhưng mà cô đã nói rồi đấy nhá, nhất
định là giành giải nhất.-ngay lập tức anh ta trở lại con người bình
thường của mình.
-Tôi ko bít đâu!Chỉ vì lúc nãy tình huống bắt tôi phải làm thế.Tôi ko bít gì đâu-tôi ôm đầu bỏ chạy.
Mình là con điên.Jenny là con điên.Ai đời lại đi cá cược về cái yếu điểm của mình cơ chứ? Tôi lấy hai tay vò cái đầu của mình.
Mà nói ra cũng lạ thật.Chẳng biết là tôi giống ai nữa?Bố thì hát thuộc
diện xuất sắc.Mẹ thì chấp nhận được.Còn Bi-anh Hai thì thôi khỏi bàn
đến.Vậy mà tôi lại sở hữu một cái giọng hát "ai nghe một lần là chạy
dài." (nguyên văn bởi Max)
-Sao lại ngồi một mình than thở vậy?-giọng nói phát ra từ phía sau lưng.Chẳng cần phải quay lại tôi cũng biết đấy là ai.
-biết rồi còn hỏi.Tối nay là em phải lên sân khấu rồi đấy-tôi nói mà mặt cứ ỉu xìu.
-Ko sao, ko sao!Jenny của anh là thiên tài mà.Chẳng phải em từng nói ko
có việc gì mà em ko vượt qua được, chỉ cần cố gắng là được sao? AIZA
AIZA FIGHTING!-Jung Hoon động viên tôi.
Cứ mỗi lần tôi mất tinh thần là anh ấy lại xuất hiện bên cạnh,lấy lại
tinh thần cho tôi.À mà tôi đã nói về Jung Hoon chưa nhỉ?Nếu chưa thì bi h nói.
Kim Jung Hoon là anh Ba của tôi, tức là em của Bi.Gia đình tôi có 5
người cả thảy.Bố, mẹ, anh Hai Bi, anh Ba Jung Hoon và Út là tôi.Tuy
nhiên Bi oppa và tôi là do mẹ sinh ra còn Jung Hoon oppa thì ko phải.Anh ấy là con của 2 người bạn thân bố mẹ tôi.Nhưng họ đã ra đi mãi mãi
trong một tai nạn máy bay.Thế là anh ấy được bố mẹ tôi nhận nuôi.Khi tôi vừa mới ra đời thì Jung Hoon đã là một thành viên trong gia đình của
tôi rồi. Và vì thế có lẽ tôi sẽ mãi mãi ko biết được sự thật này cho đến một ngày nọ....
Trở về 4 tháng trước tại ngôi nhà của tôi ở Mĩ.
-Jung Hoon này!ko biết đến bao giờ bố mẹ mới chịu nói ra sự thật cho Jenny biết nhỉ?-Bi hỏi.
-Em cũng ko biết nữa.Nhưng em ko mún cho con bé biết chuyện này.Nếu
Jenny biết em ko phải là anh ruột của nó thì em biết phải đối mặt với nó sao đây?-Jung Hoon nói bằng giọng buồn bã.
Hai người bọn họ còn nói nhìu nhìu nữa nhưng tôi ko còn nghe được gì
nữa.Mọi thứ như sụp đổ trước mắt tôi.Trái tim tôi như bị ai đó bóp chặt
đến nỗi ko thở được.Mặc dù đau đớn như thế nhưng tôi lại chẳng thể khóc, ko một giọt nước mắt chảy ra.
18 tuổi tôi đã phải mang trong mình 2 vết thương lớn ko thể chữa lành.Cứ nghĩ 2 vết thương đó sẽ quật ngã tôi nhưng ko, tôi vẫn sống để rồi phải đối mặt với nó.
Tôi vẫn chưa cho ai biết là tôi đã biết hết mọi chuyện.Tôi vẫn cố làm ra vẻ bình thản, ko có gì trước mặt Jung Hoon.Vì tôi sợ nếu nói ra sẽ
khiến anh ấy đau khổ giống tôi.
Nhưng tôi ko thể kìm chế được mình lâu.Vì thế tôi quyết định sẽ bỏ đi
thật xa, tránh mặt anh ấy,tập dần cho mình thói quen ko dựa dẫm vào anh
ấy nữa.Còn việc bỏ sang HQ này học thì chỉ là một cái cớ.
Nhưng có lẽ ông trời muốn trêu đùa tôi thì phải.Ông ấy bắt hai chúng tôi phải đối mặt với nhau.Và tôi thì ko thể bỏ trốn thêm một lần nữa thế
nên thôi đành phải chấp nhận sự xếp đặt ấy vậy.
-Em mệt hả?-Jung Hoon kéo tôi về với thực tại
-Ko!-tôi lắc đầu...- OPPA!-sau một thoáng chần chừ, cuối cùng thì tôi
cũng thốt ra được cái từ ấy sau mấy tháng trời tránh sử dụng nó.
-Sao em?
-OPPA ! OPPA ! OPPA ! Hì hì, em chỉ mún kêu anh vậy thôi-tôi cười giả lả
Quả thật từ trong tận đáy trái tim, tôi biết Jung Hoon sẽ mãi mãi là anh của mình. Nhưng chỉ vì tôi quá nhạy cảm, quá bất ngờ trước sự thật kia
nên mới tạo ra khoảng cách giữa chúng tôi.Nếu như anh ấy ko về đây thì
chắc có lẽ tôi sẽ vĩnh viễn giữ lại cái khoảng cách đó, tuy nhiên bây
giờ thì khác rồi.Tôi đã nghĩ thông cũng như đã cảm nhận được tình cảm ấm áp của anh ấy dành cho tôi mà bấy lâu nay tôi chỉ coi đó là chuyện bình thường.
-Thôi, lười biếng đủ rồi cô bé.Giờ chúng ta phải đến phụ giúp mọi người
một tay để dựng trại chứ.Thầy giáo và bí thư mà trốn việc thì ko được
đâu.-Jung Hoon nắm tay tôi dẫn đi giống hệt như hồi tôi còn nhỏ....
Theo như quan sát thì khu vực lều trại của lớp Hero, Xiah, Uno, Micky
cách khá xa với khu vực lều trại của tôi.Vậy là sau mấy tháng ròng phải
chịu đựng sự kềm cặp của họ thì đây là lần đầu tiên tôi được thoải mái
một mình, tự do tự tại.Đang vui mừng vì cái phát hiện đó của mình thì
bỗng dưng từ trong cái lều bên cạnh 5 cái đầu thò ra (hic hic! ko nói
chắc các bạn cũng đoán được đó là ai).Niềm vui vừa lóe sáng đã bị dập
tắt ngay tắp lự.
-Các...các...người sao lại...Chẳng phải...-tôi lắp bắp chẳng nói được thành lời.
-Nhà trường đặc cách cho chúng tôi được ở riêng một lều-Micky giải thích.
-Hai người có vẻ thân thiết nhau quá nhỉ?Giữa sân trường mà nắm tay nhau thế coi chẳng ra sao cả-Max cằn nhằn.
Tôi giật mình rút tay lại thì...Jung Hoon càng nắm chặt hơn.Đang ngạc
nhiên vì thái độ đó của anh ấy thì Uno đi tới gỡ tay tôi ra khỏi Jung
Hoon và kéo tôi về phía 5 người bọn họ đang đứng.
-Con ko sao chứ?Đi đâu nãy giờ làm mọi người lo quá-Xiah ân cần hỏi thăm.
-Jenny là của chúng tôi.Thầy đừng lợi dụng chức vụ của mình mà tiếp cận
cô ấy.Nếu bọn này mà thấy thầy đến gần Jenny một lần nữa thì mặc kệ thầy có là ai chúng tôi cũng sẽ ko để yên đâu-Hero bình thường là một người
trầm tính, hiếm khi gây sự với ai vậy mà hôm nay lại nói những câu sặc
mùi khiêu khích.
-Để xem các cậu có bản lĩnh đến mức độ nào-Jung Hoon cũng đáp trả lại.
Hai bên đều đang nhìn về đối phương bằng ánh mắt rực lửa.Mặt người nào
cũng đanh lại khiến tôi rợn tóc gáy, người lạnh toát.Mấy người này hôm
nay ko biết ăn nhầm phải cái gì mà tự dưng lại có những hành động khác
thường, tự dưng lại làm bùng nổ "chiến tranh giữa các vì sao".Đây chỉ
mới là trận đầu mà hai bên gầm ghè nhau khiếp thế thì tương lai chắc
chắn sẽ có đổ máu.Chắc chắn lun.Tôi đang đứng ở vị trí trung lập, chẳng
biết nên nghiêng về phía nào.Tôi phải làm gì để làm dịu đi mối quan hệ
căng thẳng giữa 6 người con trai này đây?
-Ô! thầy Kim, thầy còn làm gì ở đây?Sao ko vào họp?-cô Lee từ đâu chạy
tới và đã vô tình giúp tôi tạm hoãn hiệp đấu "nhãn quang" này.
Đợi cho Jung Hoon đi rồi tôi mới dám thở phào nhẹ nhõm.Liếc mắt nhìn
xung quanh, một sự im lặng đáng sợ đang bao trùm bầu ko khí.5 người ko
ai nói câu nào với nhau cũng chẳng chất vấn gì tôi.Thế nên tôi cũng ko
dám hé răng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT