Hoàng Tuấn Kiệt lấy xe ô tô, phóng như bay về biệt thự. Vào lúc
này, tâm trí của hắn tràn ngập tức giận và phẫn nộ. Hắn đã
hiểu được lý do vì sao Trác Phi Dương lại làm như thế. Trác
Phi Dương đang muốn đòi lại công bằng cho bản thân hắn và cho Thư Phàm. Thư Phàm là người con gái mà cả hắn và Trác Phi Dương
đều yêu. Nếu cô ấy xẩy ra chuyện gì, cả hắn và Trác Phi Dương
đều đau buồn và không thể sống yên được. Nhớ lại những gì mà
Thư Phàm phải trải qua hơn nửa tháng khi sống trong rừng, trái
tim hắn lại quặn thắt vì đau, cơn ác mộng kinh hoàng ấy một
lần nữa lại quay về. Hắn vẫn luôn cho rằng Thư Phàm và Trác
Phi Dương là do bọn buôn lậu, sống ngoài vòng pháp luật đuổi
giết, muốn giết hai người để bịt đầu mối, thế nhưng, điều hắn không ngờ được là, kẻ đứng ra tất cả lại là ông Gia Huy – bố
của hắn, người bố mà hắn vừa hận lại vừa thương.
Hoàng Tuấn Kiệt không biết phải đối mặt với ông Gia Huy như thế nào, nên trách mắng, nên nguyền rủa ông hay là nên bỏ qua và
tha thứ ?
Thật may là Thư Phàm vẫn còn sống ! Thật may là hắn và cô ấy
đã lấy được nhau ! Thật may là cả hai đã có được hai đứa con
gái xinh xắn, thông minh lanh lợi và đáng yêu ! Thật may là hơn
18 năm qua, hắn và cô ấy vẫn sống vui vẻ và hạnh phúc bên nhau ! Thật may là cả nhà hắn ai cũng bình an và khỏe mạnh !
Hắn nên tha thứ cho bố hắn đi đúng không ? Bố hắn cũng đã già
rồi. Vả lại, chuyện trong quá khứ đã xảy ra cách đây quá lâu.
Từ đó đến nay, ông Gia Huy thôi không còn làm việc xấu nữa,
cũng thôi không còn gây ra bất cứ tổn thương gì cho hắn nữa. Ông ấy đã trở thành một người cha gương mẫu, một người ông hết
lòng thương yêu mấy đứa cháu của mình.
Quá khứ đã trôi qua, hiện tại và tương lai mới là quan trọng.
Biết sai mà sửa mới đáng trân trọng và mới đáng làm người.
Mỗi người đều có cơ hội để làm lại cuộc đời. Căn bệnh suy tim cũng chính là cái giá quá đắt mà ông Gia Huy phải trả giá
cho những sai lầm và tội ác mà ông đã gây ra trong quá khứ
rồi. Ông Trời rất công bằng, không ai làm điều ác mà được sống yên lành khi về cuối đời cả, ai cũng phải trả giá hết.
Trên đường lái xe trở về nhà, Hoàng Tuấn Kiệt đã bình tâm hơn nhiều. Hắn không còn hầm hầm giận dữ và có cảm giác muốn
giết người nữa. Hắn đã dần tha thứ cho bố hắn, muốn nói
chuyện thẳng thắn với ông ấy.
Thư Phàm ngồi trên xe của Vũ Gia Minh, cả hai im lặng không ai lên tiếng nói câu gì.
Vũ Gia Minh không ngờ trong việc này lại có quá nhiều tình
tiết lắt léo như thế. Ban đầu mọi người ngỡ tưởng kẻ thù của gia đình là một nhân vật sống ở một nơi xa xôi nào đó, không
thể tưởng tượng được là kẻ đầu têu là Trác Phi Dương, sau đó
đến Diễm My – cháu gái họ xa của ông Hoàng. Quan hệ nhân quả
tuần hoàn là một cái vòng luẩn quẩn không bao giờ dứt, nếu ai cũng sống vì thù hận, thế giới này sẽ không có một ngày yên bình, con người sẽ sống không cần đến tình thân ái của đồng
loại nữa. Vì thế khi sống trên đời này phải biết vị tha, biết nhường nhịn, đôi khi cũng phải biết đấu tranh đòi quyền bình
đẳng cho mình.
_ Thư Phàm ! Cô có hận ông Gia Huy không ?
Vũ Gia Minh đột ngột lên tiếng, cắt ngang bầu không khí căng thẳng và ngột ngạt trong xe.
_Nếu nói rằng tôi không hận ông ấy, là tôi nói dối. Còn nếu
nói tôi hận ông ấy đến mức muốn giết chết ông ấy là nói sai.
_Cô nói như vậy nghĩa là sao, cô hận hay không hận ông ấy ? – Vũ Gia Minh hơi mỉm cười trước lý luận của Thư Phàm.
_Có nghĩa là tôi vừa hận lại vừa thương hại cho ông ấy. Trước
kia, ông ấy có thể là một người đàn ông quyền lực, hô mưa gọi
gió, làm nhiều việc sai lầm, thế nhưng bây giờ, ông ấy chỉ là
ông của các con tôi, và là bố chồng của tôi, ngoài ra không còn quan hệ nào khác.
Vũ Gia Minh giật mình, quay sang nhìn nụ cười trên môi Thư Phàm.
_ Thư Phàm ! Cô….
Vũ Gia Minh thấy khâm phục Thư Phàm. Nếu phải là một người phụ nữ khác, có lẽ họ đã làm to mọi chuyện lên, sẽ yêu cầu
Hoàng Tuấn Kiệt cắt đứt quan hệ với ông Gia Huy, sẽ xúi giục
con cháu trong nhà chống lại ông ấy. Thế nhưng, Thư Phàm thì
lại khác, cô ấy biết trân trọng cuộc sống hiện tại, hiểu sâu
sắc được lòng bị tha, hiểu được ý nghĩa của cụm từ “tha thứ”
_Tôi hy vọng đây sẽ là sóng gió cuối cùng mà gia đình cô phải trải qua – Vũ Gia Minh cười, chân thành nói.
_Cảm ơn chú.
Thư Phàm đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Những đám mây màu hồng
nhạt, làn gió mát dịu nhẹ, cuộc sống xô bồ và tấp nập. 18
năm trước hay 18 năm sau vẫn vậy, cuộc sống không có gì thay
đổi, chỉ thay đổi có chăng là lòng của con người.
Đó là giọng nói của một cô gái trẻ, cô ta yêu cầu đích thân
ông Gia Huy nghe máy. Dì Lý đã từ chối không thích nghe giọng
nói trịch thượng, ra vẻ ta đây của người phụ nữ kia, hai nữa,
cô ta lại không khai báo tên tuổi, bà thấy mình không có nghĩa
vụ phải đi thông báo với ông Gia Huy đang nghỉ ngơi trong phòng
một tiếng. Vả lại, một người bị bệnh suy tim như ông Gia Huy
cần được nghỉ ngơi và yên tĩnh tuyệt đối.
Dì Lý dập máy chỉ sau câu nói thứ hai. Người phụ nữ kia điên
tiết lại gọi điện quấy rối thêm lần nữa. Dì Lý nổi giận
liền quát mắng cô ta một trận, sau đó dập máy thật mạnh xuống rãnh đặt ống nghe. Không nản chí, cô ta lại gọi điện đến lần
thứ ba, Dì Lý hết chịu nổi rồi, liền tút luôn phích cắm dây
điện thoại bàn. Thế là, cô ta hết gọi.
Hoàng Tuấn Kiệt không gõ cửa phòng, mà đẩy cửa, đi thẳng vào trong.
Ông Gia Huy đang ngồi sau bàn làm việc, ông đang cặm cụi viết điều gì đó trên mặt giấy.
Thấy con trai đẩy cửa bước vào, ông ngẩng mặt lên nhìn.
Nhìn Hoàng Tuấn Kiệt, ông Gia Huy im lặng mất một lúc, sau đó mới lên tiếng.
_Tuấn Kiệt ! Con đã biết được sự thật rồi đúng không ? Chiều
tối nay con đến đây tìm bố vì muốn bố nói cho con biết lý do
vì sao bố lại làm như thế đúng không ?
Hoàng Tuấn Kiệt trầm giọng.
_Bố không cần giải thích, cũng không cần phải nói gì cả. Con
và tất cả mọi người đều đã biết hết sự thật rồi. Điều con
muốn hỏi bố là khi ra lệnh đuổi giết cô ấy, bố có từng hối
hận và chần chờ trong suy nghĩ không, hay là bố quyết định tất cả mọi chuyện chỉ trong vòng có mấy tích tắc ?
Ông Gia Huy rất bình thản và bình tĩnh đón nhận ánh mắt dò xét và chất chứa phiền muộn của con trai.
_Con bảo bố phải như thế nào đây, nên nói là bố hối hận, bố
phải ăn năn suy nghĩ rất nhiều lần, hay là bố tuyệt tình không
một chút do dự đã hạ lệnh đuổi giết Thư Phàm ?
_Con đến đây để nghe bố trả lời câu hỏi của con, không phải để
nghe bố chất vấn lại con. Bố có biết là con từng căm hận bố
nhiều như thế nào không ? Con căm hận bố nhiều đến nỗi, con
không còn muốn trông thấy mặt bố, và có bất cứ thứ gì có
liên quan đến bố nữa.
Ông Gia Huy nhắm mắt lại, khóe môi ông run run, sắc mặt của ông tím tái.
_Thế nhưng, bố là bố của con, con vẫn luôn khát khao có được
tình thương của bố, muốn được sống trong một gia đình đầm ấm,
trong vòng tay yêu thương của cả bố lẫn mẹ. Vì bố, con đã bị
mất đi những người con yêu quý, trong đó có mẹ con. Vì bố con
đã đánh mất đi tuổi thơ của mình. Con đã từng tha thứ và bỏ
qua cho bố, học cách trở thành một người con có hiếu, một
người cha gương mẫu và hết lòng yêu thương hai đứa con gái của
mình – Hoàng Tuấn Kiệt gào lên – Thế nhưng, hôm nay, thêm một
lần nữa, bố lại dùng dao đâm sâu vào vết thương ngỡ tưởng đã
liền sẹo của con. Thư Phàm là người phụ nữ quan trọng trong
cuộc đời con. Khi bố ra lệnh đuổi giết đến cô ấy, bố có từng
nghĩ đến con không, hay là bố chỉ quan tâm đến số tiền mà bố
kiếm được trong những phi vụ làm ăn bất hợp pháp, và đến cái
lòng dạ độc ác ẩn dấu sâu bên trong con người bố thôi ?
Ông Gia Huy im lặng, lẳng lặng lắng nghe những lời chỉ trích và phun trào tức giận của Hoàng Tuấn Kiệt. Ông đang bị con cháu
coi khinh và căm ghét ! Ông đáng bị như thế ! Ngay cả bản thân
ông cũng không thể tha thứ cho chính mình.
_ Hoàng Tuấn Kiệt ! Anh thôi đi ! – Thư Phàm quát Hoàng Tuấn Kiệt.
Hoàng Tuấn Kiệt và ông Gia Huy giật mình, nhìn Thư Phàm và Vũ Gia Minh mở cửa, bước vào phòng.
Ông Gia Huy không dám nhìn vào mắt Thư Phàm, ông thấy hổ thẹn
với lương tâm mình. Mặc dù ông là người đã ra lệnh đuổi giết
Thư Phàm, thế nhưng, Thư Phàm đã mấy lần cứu tính mạng của
ông, là một người con dâu ngoan hiền và tốt nết.
_Anh Kiệt ! Tất cả đã lùi vào quá khứ rồi, không nên truy cứu
làm gì nữa – Thư Phàm động viên hắn – Chẳng phải em vẫn còn
sống bình an và khỏe mạnh đây sao ? Chẳng phải chúng ta vẫn
lấy được nhau, sinh ra và nuôi lớn được hai cô con gái xinh đẹp
và khỏe mạnh sao ? Em không trách bố anh, cũng không hận ai cả.
Hoàng Tuấn Kiệt xúc động, mắt đỏ hoe.
_ Thư Phàm ! Anh xin lỗi ! Tất cả là lỗi của anh !
Vũ Gia Minh đứng bên cạnh, đôi mắt hắn cũng đục ngàu, sống mũi cay cay.
Thư Phàm quay sang nhìn vào đôi mắt nhăn nheo già nua của ông Gia Huy, nói thật chân thành.
_Bố ! Con muốn từ nay về sau người thân trong nhà chúng ta không
giấu giếm nhau bất cứ điều gì cả. Con mặc kệ trong quá khứ
bố đã làm những gì, con chỉ biết hiện tại bố là người bố
chồng mà con coi như cha ruột, là người ông kính yêu của mấy
đứa cháu. Con hy vọng bố sẽ không phụ lòng mong mỏi của chúng
con.
Ông Gia Huy sững người, đôi mắt già nua của cô có hai dòng lệ
nóng. Ông thật sự rất cảm động….cảm động và biết ơn Thư Phàm. Chính Thư Phàm đã có công kéo các thành viên trong gia đình
xích lại gần nhau, sống một cách chan hòa và yêu thương nhau như hiện giờ. Ông thấy mình thật may mắn khi có được một người
con dâu hiểu chuyện và tốt bụng như Thư Phàm.
o-0-o
Qua chuyện đó, tất cả mọi người trong gia đình nhà họ Hoàng,
nhà họ Trác và nhà họ Vũ không còn khoảng cách và e dè nhau
như trước nữa. Quá khứ đen tối của ông Gia Huy đã được làm
sáng tỏ, giữa công và tội, giữa tha thứ và căm hận, con cháu
trong nhà đã chọn công và tha thứ cho ông Gia Huy. Bây giờ, ông
sống trong vòng tay yêu thương và kính trọng của con cháu. Mối
quan hệ giữa Thy Dung và Trác Phi Dương càng ngày càng tốt đẹp
và gắn bó, cả hai dự định tổ chức hôn lễ vào cuối tháng,
trước khi Thu Trang, Khánh Sơn và Hoài Thương bay sang Anh nhập
học.
Kế hoạch chia rẽ không thành công như mong đợi, người đàn bà kia đã bị lâm vào đường cùng, cô ta không còn mánh khóe và thủ
đoạn nào nữa, ngoài làm liều.
Để bảo vệ an toàn cho bản thân mình và đứa bé, Thy Dung hiếm
khi đi ra ngoài mà không có sự bảo vệ của hai vệ sĩ. Thy Dung
không còn là cô gái thích bay nhảy, nay đây mai đó, mà đã trở
thành một người phụ nữ chính chắn, đặt sự an toàn của đứa
bé mà mình đang mang thai trong bụng lên hàng đầu. Thy Dung không
muốn mình phải sống trong hối hận và dằn vặt, đứa bé là kết tinh của tình yêu giữa mình và Trác Phi Dương, Thy Dung tuyệt
đối không thể để cho đứa bé xảy ra chuyện gì. Chừng nào mà
Diễm My vẫn còn chưa bị bắt, chừng đó Thy Dung còn cẩn thận
và dè chừng trong việc đi lại. Vả lại, dạo này Thy Dung cũng
khá mệt mỏi, không thích đi ra ngoài nhiều, chỉ thích dành cả
ngày bên cạnh Trác Phi Dương, cùng hắn đi dạo bộ, cùng nhau đọc sách, đứng bên ngoài cánh cửa kính phòng vật lý trị liệu để theo dõi quá trình tập luyện và động viện hắn, mong hắn sớm
vượt qua giai đoạn thử thách và cam go này.
_Thì cứ nói sự thật cho cô ấy biết. Chị tin cô ấy sẽ không
giận em lâu đâu. Vả lại, đã quen người ta hơn một tháng rồi, em
có bao giờ tỏ tình, nói câu “Anh yêu em”, hay “Anh rất thích em”
và hôn cô ấy chưa ?
Khánh Sơn sáng mắt nhìn Thy Dung.
Thy Dung phì cười, nói tiếp.
_Tin chị đi, cô gái nào cũng thích được chàng trai mà mình yêu tỏ tình và hôn cô ấy.