Sáng nay, Phong Đạt dậy sớm hơn mọi khi, dù gì cũng là buổi đi làm đầu tiên, không thể đến trễ, nếu không sẽ rất mất mặt, huống hồ Phong Đạt đã rất
nôn nóng muốn gặp lại Trác Phi Dương, muốn thử xem phản ứng của hắn khi
trông thấy mình thế nào, liệu hắn có nhận ra mình không, có biết mình là con của Bạch Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt không ? Phong Đạt rất chờ mong giây phút đó.
Phong Đạt vào bếp, ngồi ăn cơm sáng cùng với cả nhà, khiến bốn người
tròn mắt nhìn. Họ đang tự hỏi hôm nay có phải mặt trời mọc nhầm sang
hướng Tây rồi không ?
Phong Đạt cầm lát bánh mỳ pate, nhướng mắt nhìn người thân trong nhà: “Mặt con dính gì sao ?”
Thủy Tiên ngồi bên cạnh, áp tay vào trán Phong Đạt: “Anh hai, sáng nay anh không bị ấm đầu chứ ?”
Phong Đạt bực mình hất bỏ tay Thủy Tiên ra khỏi trán: “Ăn nói hàm hồ. Em có thấy anh bị nóng đầu không ? Cẩn thận, anh lại đánh cho một trận bây giờ.”
Thân thủ mà Phong Đạt có được đều là do Vũ Gia Minh và Hoàng Tuấn Kiệt
tuyền dạy, dù sao có hai bậc cha chú trong giới hắc đạo, Phong Đạt đã
sớm lĩnh ngộ được cuộc sống vốn không đơn giản như vẻ bề ngoài, đã cố
hết sức học cách tự bảo vệ chính mình. Ngay cả Thủy Tiên trông liễu yếu
đào tơ, cũng học được mấy chiêu phòng thân.
“Phong Đạt, sáng nay con bận việc gì sao ?” Thư Phàm không tin thằng con trai quen thức khuya dậy muộn, đột nhiên lại thay đổi thói quen.
Phong Đạt mỉm cười, nhìn Thư Phàm bằng ánh mắt ngưỡng mộ: “Mẹ thật hiểu con ghê, đúng là sáng nay con có việc bận thật.”
Thư Phàm cười, không nói thêm câu gì nữa. Chỉ cần Phong Đạt không dấn
thân vào nguy hiểm, Thư Phàm sẽ để cho Phong Đạt làm những gì mà mình
thích.
“Anh hai, có thể cho em đi cùng được không ?” Thủy Tiên không bỏ qua cơ hội, vội nịnh nọt hỏi Phong Đạt.
“Em ở nhà đi. Anh bận việc cá nhân, nên không thể cho em đi theo được.”
Phong Đạt không muốn cô em gái biết sáng nay mình đi đâu. Nếu để Thủy
Tiên biết, sớm muộn gì bố mẹ cũng biết. Phong Đạt không muốn gặp rắc
rối. Trác Phi Dương là điều cấm kị, không được phép nhắc đến trong gia
đình nhà họ Hoàng.
Thủy Tiên bĩu môi: “Anh lúc nào cũng tỏ ra thần thần bí bí, anh tưởng có thể gạt bỏ em ra ngoài được sao ?”
Phong Đạt nhếch mép, cười giễu cợt: “Nghe cách mà em nói chuyện, chẳng khác gì anh là đồng phạm của em.”
“Anh hai….” Thủy Tiên điên tiết, bấm hai móng tay sắc bén vào cánh tay Phong Đạt, khiến Phong Đạt kêu oái oái: “Đau anh !”
“Đáng đời, ai bảo không mang theo em đi cùng.” Thủy Tiên chẳng những
không chịu dừng tay, còn tiếp tục dùng lực bấm thật mạnh vào cánh tay
Phong Đạt.
Phong Đạt hết chịu nổi, vội uống nốt ly nước cam vắt, đứng bật dậy như
lò xo, hấp tấp chào cả nhà: “Thưa ông nội, thưa bố mẹ, con đi.”
Phong Đạt chạy đi như ma đuổi. Lần này, cương quyết rời khỏi nhà trước
khi cô em gái diễn trò mè nheo và giả vờ khóc. Nếu ngày nào cũng phải
chịu đựng cảnh này, Phong Đạt sớm sẽ hóa điên mất.
Hoàng Tuấn Kiệt và Thư Phàm nhìn nhau, cùng lắc đầu thở dài. Tuy nhiên
trong lòng họ lại mãn nguyện nở một nụ cười hạnh phúc. Thấy hai đứa con
lớn lên khỏe mạnh và xinh đẹp, thông minh và lanh lợi, tình cảm anh em
của hai đứa con lại rất thân thiết và gắn bó, họ không còn mong muốn gì
nữa.
“Ông nội, cháu cũng muốn được đi ra ngoài.” Thủy Tiên quay sang nịnh nọt và làm nũng với ông Gia Huy.
Ông Gia Huy phì cười, vỗ nhẹ vào mu bàn tay đang nắm lấy cánh tay mình
của Thủy Tiên: “Cháu nên xin phép mẹ cháu, ông không biết gì đâu.”
“Ông nội…..” Thủy Tiên xụ mặt, đáng thương nhìn ông nội, hốc mắt đỏ hoe.
Hoàng Tuấn Kiệt nhìn Thư Phàm bằng con mắt đầy ẩn ý: “Em xem con gái đóng kịch giống em không kìa.”
Thư Phàm trừng mắt nhìn Hoàng Tuấn Kiệt: “Anh nhắc lại lần nữa thử xem ?”
Nhìn khuôn mặt cười như mà không cười của Thư Phàm, Hoàng Tuấn Kiệt sợ
Thư Phàm giận, vội giả vờ nói lảng sang chuyện khác: “Công việc nghiên
cứu và thử nghiệm thuốc của em tiến hành đến đâu rồi ?”
Nhắc đến công việc mà mình yêu thích, tâm trạng căng thẳng của Thư Phàm
dịu đi không ít: “Vẫn đang trong quá trình thử nghiệm và nghiên cứu.”
“Anh tin rằng em nhất định sẽ thành công.” Hoàng Tuấn Kiệt dịu dàng bóp
nhẹ bàn tay mảnh khảnh của Thư Phàm dưới gậm bàn, bốn mắt nhìn nhau tràn đầy tình ý và ngọt ngào.
Thủy Tiên thấy nổi hết cả da gà. Bố mẹ lấy và sống với nhau gần 20 năm,
nhưng tình cảm vẫn mặn nồng như ngày nào, điều này khiến Thủy Tiên rất
tự hào và ngưỡng mộ. Tuy nhiên mỗi lần thấy hai người vô tư thể hiện
tình cảm với nhau trước mặt mình, Thủy Tiên lại ho nhẹ nhắc nhở: “Bố mẹ, con vẫn còn đang ở đây a.”
Thư Phàm xấu hổ với con trẻ, vội thu hồi ánh mắt, tập trung vào việc ăn uống.
Hoàng Tuấn Kiệt vo tay thành nắm đấm, che miệng “khụ” một tiếng, bắt chước Thư Phàm, cầm đũa, tiếp tục ăn cơm.
Thủy Tiên tròn xoe mắt nhìn một loạt thao tác của bố mẹ. “Hai người này
đóng kịch và giả vờ cũng cao siêu quá đi !” Thủy Tiên cảm thán nghĩ
thầm.
*************
Sống hơn 18 năm, Phong Đạt hiếm khi mặc vét đi ra ngoài, chỉ mặc khi có
hội hè đình đám. Phong Đạt thích mặc quần jean, áo phông, tông màu chủ
yếu là hai màu, trắng và đen.
Mở cửa tủ, nhìn mấy bộ vét màu xám đen được ủi phẳng phiu treo trên móc
gỗ, Phong Đạt lưỡng lự vươn tay, cầm lấy móc áo. Sáng nay, Phong Đạt
phải đến tập đoàn Trác Thị báo danh, bắt đầu nhận công việc mới. Phong
Đạt muốn tạo ấn tượng tốt với Trác Phi Dương, tuy chỉ là một tài xế nho
nhỏ, nhưng cũng không thể ăn mặc sơ sài và luộm thuộm.
Thay xong quần áo, Phong Đạt đứng soi mình trước gương. Phong Đạt bật
cười khi nhìn thấy một khuôn mặt non choẹt, đang khoác trên người một bộ vét màu xám đen, bộ vét rất vừa vặn với khổ người thon thả của Phong
Đạt, tôn lên nước da trắng mịn.
Cầm túi balô, Phong Đạt khép cửa phòng. Tối hôm qua, theo yêu cầu của
người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi - phỏng vấn mình vào sáng hôm qua,
Phong Đạt đã làm một bộ hồ sơ và điền những thông tin cần thiết, những
thông tin đó có năm phần là thật, năm phần là giả, Phong Đạt vẫn không
thể cho Trác Phi Dương biết bố mẹ mình là ai. Phong Đạt sợ Trác Phi
Dương sẽ từ chối không nhận mình vào làm việc, nếu thế, Phong Đạt không
còn cơ hội tiếp cận với Trác Phi Dương nữa.
Phong Đạt vừa bước xuống phòng khách, người trong nhà lại được một phen kinh ngạc, mở to mắt nhìn Phong Đạt.
“Con trai, sáng nay con đi làm việc gì, mà ăn mặc bảnh bao thế ?” Hoàng Tuấn Kiệt nhìn từ đầu xuống chân Phong Đạt.
“Có một hội tổ chức triển lãm tranh ảnh nên con muốn tham gia.” Phong
Đạt nói dối, không mấy tự nhiên nhìn Hoàng Tuấn Kiệt, chân nhanh chóng
bước đi.
“Thật sao ?” Hoàng Tuấn Kiệt nghi hoặc nhìn con trai. Bao nhiêu lâu nay
chỉ thấy con trai thích ăn mặc phóng túng, có mấy khi chịu ăn mặc trang
trọng như hôm nay.
“Sắp muộn rồi, con phải đi.” Không muốn nói lôi thôi, sợ bị lộ, Phong Đạt đi gần như chạy ra khỏi cửa phòng khách.
Lông mày Hoàng Tuấn Kiệt xoăn tít, dáng vẻ đăm chiêu, nhìn theo hình bóng con trai khuất sau cánh cửa.
“Thằng bé dạo này lạ lắm, hình như nó đang giấu chúng ta chuyện gì đó.”
Thư Phàm bước đến, đứng bên cạnh Hoàng Tuấn Kiệt, nhìn theo hướng của
chồng.
“Anh nghĩ chắc không có vấn đề gì nghiêm trọng đâu. Thằng bé luôn biết
cách kiểm soát hành động của mình.” Hoàng Tuấn Kiệt luôn tin tưởng con
trai. Thực tế, hắn không hề nói ngoa.
“………..” Thư Phàm im lặng không đáp, trong lòng có điều phiền muộn và lo lắng.
“Mà con bé Thủy Tiên đâu rồi nhỉ, ăn cơm xong, anh không thấy nó đâu cả
?” Đột nhiên nghĩ ra điều gì đấy, Hoàng Tuấn Kiệt quay sang hỏi vợ.
Thư Phàm thở dài: “Con bé chắc lại lén lút đi theo Phong Đạt rồi.”
Thư Phàm đã đoán đúng. Thủy Tiên đã đứng chờ sẵn Phong Đạt trong garage để xe dưới tầm hầm của biệt thự.
Phong Đạt cau mày: “Thủy Tiên, anh đã nói là không thể cho em đi cùng.”
“Anh hai, cho em đi theo đi mà, ở nhà chỉ có một mình em không có ai
chơi cùng, buồn chán lắm.” Thủy Tiên phụng phịu, chớp mắt nhìn Phong
Đạt.
Phong Đạt không nói không rằng, đeo quai túi balô vào vai, đút chìa khóa vào ổ, vặn chìa và khởi động xe mô tô.
Thủy Tiên hoan hỉ, định trèo lên yên xe phía sau lưng Phong Đạt, nhưng
Phong Đạt đã nhanh hơn, phóng vụt xe đi với tốc độ tên bắn.
“Anh Đạt….” Thủy Tiên hậm hực gọi với theo, tiếng hét vang lên lanh lảnh.
Hoàng Tuấn Kiệt và Thư Phàm ngồi trong phòng khách uống cà phê, nghe
thấy tiếng hét của con gái và tiếng mô tô phóng vụt đi, cả hai giật
mình, nhìn vào mắt nhau, nở một nụ cười thấu hiểu.
Gần tám giờ sáng, Phong Đạt đi xe mô tô đến tập đoàn Trác Thị. Gửi xe vào
garage, Phong Đạt nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay, miệng lẩm bẩm: “Hy vọng
mình không đến muộn. Nếu không, ấn tượng tốt đẹp ban đầu mà mình cố gắng tạo ra sẽ tan biến hết cả, mà mình thì lại không muốn Trác Phi Dương
coi mình là một kẻ không tuân thủ giờ giấc đi làm.”
Một người mặc áo vét, lại đeo túi ba lô trên lưng, nhìn theo kiểu gì
cũng có chút kì lạ. Mọi người đi lướt qua Phong Đạt đều mắt tròn mắt dẹt nhìn Phong Đạt, thậm chí có người còn chỉ trỏ, che miệng cười khúc
khíc. Phong Đạt tự hiểu bản thân mình dù có khoác bộ áo vét trên người,
giống một người trưởng thành, nhưng bản chất trẻ con vẫn không thể thay
đổi được.
Phong Đạt vừa bước vào tiền sảnh, đã có người đứng chờ sẵn.
“Cậu là Phong Đạt ?” Một người đàn ông hơn 30 tuổi, vóc dáng cao lớn,
khuôn mặt nam tính, giọng nói hơi trầm, nhìn lướt qua khuôn mặt và bộ
vét mặc trên người của Phong Đạt.
“Vâng, tôi là Phong Đạt.” Phong Đạt cố gắng đứng thẳng người, nghiêm chỉnh đưa tay nắm lấy bàn tay của người đàn ông lạ mặt.
“Tôi được lệnh của chủ tịch đứng ở đây đợi cậu.” Người đàn ông lạ mặt
đơn giản nói cho Phong Đạt hiểu. Anh ta làm một cử mời, Phong Đạt hiểu ý đi theo anh ta.
Cả hai đi vào thang máy. Phong Đạt thấy anh ta bấm con số 10. Trong đầu
Phong Đạt nghĩ thầm: “Hóa ra, văn phòng chủ tịch tập đoàn Trác Thị nằm
trên tầng thứ mười.”
Người đàn ông lạ mặt giảng giải sơ qua công việc cho Phong Đạt nghe.
Phong Đạt chăm chú lắng nghe, không dám sao lãng. Qua gần hai phút trao
đổi, Phong Đạt đại khái hiểu nhiệm vụ chính của mình là lái xe đưa đón
Trác Phi Dương mỗi khi hắn phải đi ra ngoài, nếu có việc cần thiết,
Phong Đạt còn phải trổ tài ngôn ngữ của mình.
Phong Đạt nhếch mép, nhiệm vụ này không khó, cái khó duy nhất là Trác
Phi Dương có phải là một ông chủ dễ chịu không, hay là một kẻ lạnh lùng và cao ngạo, suốt ngày không nói một câu. Theo những gì mà Phong Đạt
nhớ khi được bố mẹ và ông nội kể cho nghe, Trác Phi Dương là một con
người cực kì ít nói, hắn chỉ nói khi người đó đặc biệt quan trọng với
hắn, còn nếu không, hắn sẽ không nói gì cả.
Phong Đạt không hiểu, một người suốt ngày không nói mấy câu, sẽ sống như thế nào. Ông ta không cảm thấy cuộc sống của mình như thế sẽ tẻ nhạt
lắm sao ?
“Ring !” Cánh cửa thang máy mở ra, Phong Đạt theo người đàn ông hơn 30 tuổi đi ra ngoài.
Trái ngược với không khí ồn ào dưới tiền sảnh, trên hành lang lầu 10
không có một bóng người. Phong Đạt choáng váng với lối kiến trúc Phương
Tây nơi đây, cả một hàng lang dài được trang trí và xây dựng giống như
một cung điện của một vị Hoàng Đế nào đó.
“Thật xa hoa và lãng phí.” Phong Đạt nghĩ thầm: “Mình tưởng ông ta là
một con người lãnh đạm, thích một cuộc sống mộc mạc và đơn giản cơ đấy.”
“Cộc ! Cộc” Người đàn ông hơn 30 tuổi đưa Phong Đạt đến một cánh cửa
rộng hơn một mét, cánh cửa được làm bằng gỗ thượng hạng, chỉ nhìn sơ
qua, Phong Đạt cũng biết giá trị của những món đồ trên hành lang này
cũng đủ để xây dựng một căn biệt thự.
“Vào đi !” Một giọng nói thanh thanh, âm vựng lưu loát vọng ra từ trong căn phòng.
Phong Đạt ngây ngẩn cả người, trái tim bất giác run lên. Đây là giọng
nói của Trác Phi Dương ? Đã hơn tám năm rồi, Phong Đạt mới có cơ hội gặp lại Trác Phi Dương.
Người đàn ông hơn 30 cầm lấy núm cửa, xoay một vòng, hối thúc Phong Đạt
vẫn còn đứng ngơ ngác ở bên ngoài: “Vào đi, chủ tịch đang đợi.”
“À, vâng.” Phong Đạt giật mình, hoàn hồn, đi theo người đàn ông hơn 30 tuổi vào trong văn phòng chủ tịch tập đoàn Trác Thị.
Phong Đạt nhìn lướt qua căn phòng một lượt. Nếu hành lang được trang trí như một cung điện thu nhỏ, văn phòng chủ tịch lại cho Phong Đạt cảm
giác như đang bước vào dinh thự của Tổng thống.
“Trời ạ, chẳng lẽ những gì mà mình tưởng tượng về Trác Phi Dương đều
nhầm lẫn hết cả sao ?” Phong Đạt thầm ca thán, thấy mình hiểu biết về
Trác Phi Dương ít quá.
Trong khi Phong Đạt ngơ ngác ngắm đồ đạc và cách trang trí trong phòng. Trác Phi Dương thoải mái quan sát và đánh giá Phong Đạt.
“Cậu ta là tài xế mới của tôi ?” Trác Phi Dương nhìn Phong Đạt, hỏi người đàn ông hơn 30 tuổi.
“Vâng, thưa chủ tịch” Người đàn ông hơn 30 tuổi lễ độ đáp. Anh ta nhắc
nhở khéo Phong Đạt: “Còn không mau chào hỏi chủ tịch đi. Cậu còn ngơ
ngác cái gì nữa ?”
Phong Đạt bối rối, thầm trách mình đa sự, ngay trong ngày gặp mặt đầu
tiên đã để cho Trác Phi Dương cười chê tính cách ngớ ngẩn của mình rồi.
“Chào chủ tịch, tôi là Hoàng Phong Đạt, là tài xế mới của chủ tịch.” Phong Đạt hơi khom người, lễ phép chào hỏi Trác Phi Dương.
Khóe môi Trác Phi Dương khẽ nhếch lên, đôi mắt hắn vừa xẹt qua mấy tia
sáng, vì quá nhanh nên Phong Đạt và người đàn ông hơn 30 tuổi không nắm
bắt kịp.
“Cậu năm nay bao nhiêu tuổi, trông cậu còn trẻ con quá ?” Trác Phi Dương nhìn khuôn mặt búng ra sữa của Phong Đạt. Tự hỏi liệu Phong Đạt có thể
đảm nhận được vị trí tài xế không ?
“Thưa chủ tịch, tôi đã đủ tuổi để đi làm rồi.” Phong Đạt lén đánh giá và quan sát Trác Phi Dương. Từ từ, Phong Đạt nâng dần tầm mắt, đầu tiên
Phong Đạt nhìn thấy chiếc cằm vuông của Trác Phi Dương, đến đôi môi mỏng lúc nào cũng mím chặt, dần lên đến chiếc mũi thẳng, đến đôi mắt đen sâu như trời đêm, lạnh giá như băng tuyết. Khi ánh mắt của hai người giao
nhau, Phong Đạt trấn động, cơ thể không tự chủ được đã run lên.
Người đàn ông này dường như không bị lớp bụi thời gian làm cho già đi,
anh ta trông vẫn còn trẻ, mãi dừng ở độ tuổi 30. Đã hơn tám năm rồi, kí
ức mặc dù có một chút phai nhạt, nhưng khuôn mặt và ánh mắt của Trác Phi Dương đã khắc sâu vào trong trí nhớ của Phong Đạt. Trong khi Phong Đạt
đã trưởng thành, lớn lên cả về tâm hồn và thể xác, Trác Phi Dương lại
không có một chút thay đổi.
“Nhìn đủ rồi chứ, chàng trai trẻ ?” Trác Phi Dương cười như mà không cười hỏi Phong Đạt.
Phong Đạt lần thứ ba tự mắng nhiếc mình, lại thất thố để cho Trác Phi Dương chê cười.
“Cậu đã nghe Trợ lý Tuấn Nam nói cụ thể công việc của cậu rồi chứ ?” Kì
lạ một điều là Trác Phi Dương dường như rất muốn chiếu cố Phong Đạt,
không tỏ vẻ lạnh lùng và cao ngạo như Phong Đạt đã tưởng tượng ban đầu.
“Vâng….” Phong Đạt vô thức trả lời, đang nói chợt nghĩ ra điều gì đấy,
vội quay sang nhìn người đàn ông hơn 30 tuổi đang đứng bên cạnh. “Thì ra người đàn ông lạ mặt này là Tuấn Nam, thảo nào mình thấy có chút quen
mắt. Trước đây mình chẳng từng gặp mặt anh ta hai lần rồi còn gì.” Phong Đạt cau mày, cảm thấy bản thân đang tự chuốc lấy phiền phức.
“Đi thôi, sáng nay tôi có một cuộc họp với đối tác làm ăn, cần cậu lái xe đưa tôi đi.” Trác Phi Dương đứng dậy, nói đi liền đi.
Phong Đạt ngây ngốc đi theo phía sau lưng Trác Phi Dương. Từ bé đến giờ, Phong Đạt quen sống phóng khoáng, tự do tự tại, bây giờ mọi việc đều
phải nghe theo sự sắp xếp của người khác, khiến Phong Đạt nhất thời có
chút không quen và cảm thấy khó chịu.
Phong Đạt cùng Tuấn Nam và Trác Phi Dương bước vào thang máy riêng. Tòa
nhà cao ốc Trác Thị có tất cả ba tháng máy. Một thang máy dành riêng cho Trác Phi Dương và nhân viên cao cấp trong tập đoàn đi, hai tháng máy
còn lại dành cho nhân viên làm việc trong các phòng ban khác nhau.
Phong Đạt đăm chiêu suy nghĩ, hồn nhiên không biết mọi biểu hiện, biến
hóa trên khuôn mặt của mình đều nằm gọn trong đáy mắt của Trác Phi
Dương. Phong Đạt không biết người yêu cầu nhân viên tuyển dụng Phong Đạt vào làm việc chính là Trác Phi Dương. Nếu không một người không có bằng cấp đại học như Phong Đạt làm sao có thể được nhận vào làm trong tập
đoàn Trác Thị, lương mà Trác Phi Dương trả cho nhân viên rất cao, nên
cạnh tranh rất khốc liệt.
Xuống garage để xe của tòa cao ốc, Tuấn Nam giao chìa khóa xe cho Phong
Đạt: “Lái xe nhớ phải cẩn thận. Những gì cần nói thì nên nói, không cần
nói thì tuyệt đối không được nói, trước khi làm bất cứ việc gì cũng phải cân nhắc cho kĩ.”
Phong Đạt tròn xoe mắt nhìn Tuấn Nam, vô thức đón lấy chìa khóa xe ô tô
trên tay anh ta. Phong Đạt có cảm giác mình là một đứa trẻ con, lần đầu
tiên được người lớn cho phép động vào xe ô tô, những lời dặn dò của Tuấn Nam kì cục hết sức.
Phong Đạt bấm nút điểu khiển từ xa, thuần thục mở cửa xe ô tô, khom người mời Trác Phi Dương lên xe.
Khóe môi Trác Phi Dương một lần nữa lại khẽ nhếch lên, nheo mắt nhìn Phong Đạt, hết thảy mọi thứ đều nằm trong dự tính của hắn.
Phong Đạt chờ Trác Phi Dương ngồi ngay ngắn trên ghế xe đằng sau, mới
nhẹ nhàng đóng cửa xe ô tô lại. Thời khắc phải chờ đợi và hầu hạ người
khác đối với Phong Đạt dường như đã dài ra thành cả một thế kỉ.
Phong Đạt ngồi sau tay lái, khở động máy, lùi xe, cẩn thận lái đi. Tuy
mới hơn 18 tuổi một chút, nhưng Phong Đạt đã trở thành một tay đua xe mô tô và ô tô có tiếng. Vì việc này, Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt đã nhiều
phen toát mồ hôi lạnh vì sợ con trai bị tai nạn thảm khốc, dẫn đến mất
mạng. Cũng may, Phong Đạt rất biết nghe lời, đã không còn tham gia đua
xe nữa.
Xe ô tô bon bon chạy trên đường phố, Phong Đạt nhìn khuôn mặt Trác Phi
Dương trong gương chiếu hậu: “Thưa chủ tịch, bây giờ chúng ta đi đâu đây ?”
“Tôi đã biết, thưa chủ tịch.” Phong Đạt bĩu môi, nghĩ thầm: “Có nhất
thiết lúc nào cũng trưng ra bộ mặt lạnh như băng đá, tiếc kiệm lời nói
như thế không ? Cười lên một cái thì chết người chắc ?”
Khách sạn Quang Hòa được xây dựng cách đây sáu năm, gồm 10 tầng, hơn 70
căn phòng, tùy theo từng loại phòng mà quản lý khách sạn có thể ra những giá khác nhau. Khách Sạn Quang Hòa không phải là khách sạn lớn nhất của Hồng Kông, nằm trong diện bốn sao.
Phong Đạt đối với công việc làm ăn của Trác Phi Dương và đối tác mà hắn
sắp gặp, không hề có một chút hứng thú. Phong Đạt nhận công việc này chỉ vì lòng hiếu kì, muốn được thử cảm giác đi làm sẽ như thế nào, muốn
kiểm chứng xem kiếm tiền bằng chính sức lao động của mình liệu có khó
khăn và vất vả như người ta vẫn thường hay nói không.
Con đường chính đến khách sạn Quang Hòa bị ách tắc giao thông. Trên
đường phố, xe lớn, xe nhỏ nối đuôi nhau theo một đường thẳng dài dằng
dặc. Phong Đạt bực mình tắt máy xe, quay xuống bảo Trác Phi Dương: “Chủ
tịch, chúng ta phải đi đường khác thôi.”
“Tùy cậu, chỉ cần đến khách sạn Quang Hòa đúng giờ họp với đối tác là
được.” Trác Phi Dương không mở mắt nhìn Phong Đạt, nhàn nhạt trả lời.
Phong Đạt nhướng mày nhìn Trác Phi Dương, trong lòng thầm nguyền rủa
hắn: “Tên điên, tưởng làm chủ tịch thì oai lắm sao ? Hừ….mai sau lão tử
sẽ đấu với nhà ngươi.”
Trác Phi Dương đột ngột mở mắt nhìn Phong Đạt.
Phong Đạt sợ đến mức vội quay lên, không dám nhìn Trác Phi Dương nữa.
Vừa vỗ ngực, vừa tự an ủi chính mình: “May quá, suýt chút nữa thì bị
phát hiện rồi.”
Trác Phi Dương buồn cười nhìn Phong Đạt. Tính cách của Phong Đạt dường
như phảng phất giống tính cách của ai đó mà hắn đã chôn chặt trong lòng hơn 18 năm nay.
Phong Đạt lùi xe, chuyển từ đi đường chính thành đi đường vòng. Đối với
một người suốt ngày bay nhảy ở ngoài đường như Phong Đạt mà nói, tất cả
các con đường lớn nhỏ của Hồng Kông đã gần như đi nhẵn.
Phong Đạt nhìn đồng hồ chỉ tốc độ trên đầu xe. Nếu không phải ngại Trác
Phi Dương, Phong Đạt đã phóng hết tốc lực rồi. Tuy nhiên Phong Đạt đi
không hề chậm một chút nào, chỉ kém đua xe một chút.
Trác Phi Dương liếc mắt nhìn ra ngoài cửa kính xe, thấy khung cảnh hai
bên đường vùn vụt lui lại về đằng sau, liên tục thay đổi. Trác Phi Dương quay sang nhìn sau gáy Phong Đạt. Cậu nhóc này xem ra rất rành đường
Hồng Kông.
Phong Đạt đưa Trác Phi Dương đến khách sạn Quang Hòa vừa kịp giờ. Sân
sau của khách sạn đã đậu kín mít xe ô tô, Phong Đạt thấy chỉ còn lại
một chỗ trống duy nhất, tính trẻ con hiếu thắng nổi lên, vội đạp thắng
xe, phóng như bay chiếm mất chỗ của một chiếc xe BMW.
Trác Phi Dương trợn mắt nhìn Phong Đạt, rất muốn mở miệng mắng Phong Đạt một trận, nhưng cuối cùng lại cho qua.
Phong Đạt cười hì hì, khuôn mặt dương dương tự đắc vì đã đậu xe thành công.
Trác Phi Dương bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, coi như hắn đã thuê phải một
tài xế không có đạo đức nghề nghiệp. Chỗ đậu xe mà cũng có thể dành mất
của người khác được sao ?
Tài xế của chiếc xe BMW mở cửa bước xuống, anh ta thận trọng tiến đến gần chiếc xe Rolls-Royce Ghost.
Phong Đạt mở cửa bước xuống xe, sau đó khom người mở cửa xe cho Trác Phi Dương.
“Này cậu !” Người tài xế của chiếc xe BMW biết chủ nhân của chiếc xe
Rolls-Royce Ghost không phải là một người đơn giản, nhất định là một
nhân vật có máu mặt ngoài xã hội. Ban đầu, anh ta hùng hổ định mắng
Phong Đạt một trận thật nặng vì tội dám ngang nhiên cướp mất chỗ đậu xe
của anh ta, nhưng sau đó lại cố đè nén thanh âm cao vút của mình xuống.
Phong Đạt nhíu mày nhìn người đàn ông hơn 30 tuổi, rồi nhìn thoáng qua
chiếc xe BMW, vừa nhìn thấy chiếc xe đậu cách mình một khoảng không xa,
toàn thân Phong Đạt đều lạnh toát.
Chủ nhân của chiếc xe đã tự mở cửa bước xuống, trên người mặc một bộ vét màu trắng, người đàn ông kia dù anh ta có hóa thành tro bụi, Phong Đạt
cũng nhận ra được, ách…không nghiêm trọng đến thế, nhưng…anh ta đúng là
oan gia ngõ hẹp với Phong Đạt, đi đâu và làm gì, Phong Đạt và Bách Khải
Văn cũng chạm mặt nhau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT