Uống non nửa ly rượu, Phong Đạt bảo em gái: “Em cứ ăn đi, anh đi vệ sinh một lát.”
Thủy Tiên nhìn Phong Đạt đầy ẩn ý: “Anh hai, có cần em hộ tống anh đi không ?”
Phong Đạt vừa xấu hổ, vừa tức giận, chồm người, cốc hai cái vào đầu em
gái: “Em có phải là con gái không hả ? Tại sao có thể ăn nói một cách vô duyên như thế ?”
Thủy Tiên vừa xoa đỉnh đầu, vừa phụng phịu kêu nhỏ: “Anh đừng mỗi lần không vui lại đánh vào đầu em được không ?”
Phong Đạt trừng mắt nhìn em gái, tay dứ dứ lên cao như chuẩn bị cốc vào
đầu Thủy Tiên thêm mấy cái nữa: “Nếu em còn ăn nói lung tung, không nghe lời, anh sẽ không nương tay với em nữa đâu, anh sẽ đánh thật mạnh vào
đầu em cho em ngu người luôn.”
“Anh hai….” Thủy Tiên đáng thương nhìn Phong Đạt bằng đôi mắt thỏ con.
Khóe môi Phong Đạt co giật, tự hỏi, ngoài chiêu này ra Thủy Tiên còn biết dùng chiêu gì khác nữa không ?
Không muốn cãi nhau lôi thôi với em gái, tránh làm trò hề cho thiện hạ xem, Phong Đạt quay người bước đi.
Nhà hàng Thủy Tạ là nhà hàng quen thuộc của anh em nhà họ Hoàng. Trước
đây khi còn bé, hai anh em thường xuyên được bố mẹ và ông nội đưa đến
đây. Sau này khi lớn lên một chút, mỗi lần mùa hè đến, được nghỉ học,
Phong Đạt và Thủy Tiên tự lái xe đến nhà hàng dùng bữa.
Nhà hàng có truyền thống từ lâu đời, cha truyền con nối, nghệ thuật ẩm
thực trong nhà hàng vì thế cũng là những phương thức bí truyền. Phong
Đạt đến đây ăn cơm, ngoài thức ăn ngon và hợp khẩu vị, còn vì lối kiến
trúc có một không hai ở đây.
Phong Đạt đứng trước cửa phòng vệ sinh nam. Nuốt nước bọt cho cổ họng bớt khô, Phong Đạt mở cửa đi vào trong.
Trong phòng vệ sinh có mấy người đàn ông, Phong Đạt không dám nhìn họ, vội tìm một phòng trống rồi khép ngay cửa lại.
Gần hai phút, Phong Đạt mới từ trong đi ra. Tiến đến bệ rửa tay, Phong
Đạt vặn vòi nước rửa tay, vốc nước rửa mặt cho mát, sau đó dùng khăn tay màu trắng lau khô hai bàn tay.
Phong Đạt soi gương mặt ướt nhẹp nước trong gương. Đúng ngay lúc đó, một người đàn ông cao gần 1m8, mặc một bộ vét màu trắng mở cửa bước vào
trong.
Phong Đạt quay người, đụng ngay vào ngực người đàn ông lạ mặt. Câu nói:
“Tôi xin lỗi.” chỉ nói được một nửa, đã phải dừng lại khi hai người đứng đối diện, nhìn vào mắt nhau.
Sấm sét nổ giữa trời quang. Phong Đạt khiếp sợ nhìn người đàn ông trước
mặt. Anh…anh ta chính là Bách Khải Văn. Ông trời, người mau đánh bất
tỉnh con đi !
Phong Đạt biết tình hình không ổn, vô tình gặp lại anh ta ở đây, khó mà chạy thoát, có khi còn bị anh ta đánh cho một trận.
Cúi thấp đầu, Phong Đạt lảng tráng ánh mắt sắc bén có thể nhìn thấu tim gan người khác của Bách Khải Văn.
“Thành thật xin lỗi.” Phong Đạt nói thật nhỏ, cầu mong anh ta không nhận ra mình.
Phong Đạt đi lách qua người Bách Khải Văn, tưởng mình sắp thoát nạn, nào ngờ….
“Chàng trai trẻ, chúng ta đã từng gặp nhau lần nào chưa ?” Bách Khải Văn khách sáo hỏi Phong Đạt.
Cơ thể Phong Đạt khẽ run lên, cố đè nén nỗi sợ hãi của mình, Phong Đạt đáp: “Tôi nghĩ là chưa.”
Phong Đạt kiên quyết bước đi, cánh tay ngay lập tức bị bàn tay to lớn của Bách Khải Văn giữ chặt lại.
Bách Khải Văn nhếch mép cười nhạt: “Đừng đóng kịch nữa, cậu chạy không
thoát được đâu. Biết điều thì ngoan ngoãn đi theo tôi. Còn nếu không
đừng trách tôi sử dụng vũ lực với cậu.”
“Anh là đang quấy rối tình dục tôi sao ?” Phong Đạt liếc mắt nhìn mấy
người đàn ông đang hóa đá nhìn cảnh lôi kéo giằng co giữa mình và Bách
Khải Văn. Một ý nghĩ táo bạo vừa lướt qua suy nghĩ của Phong Đạt.
Bách Khải Văn thâm thúy nhìn Phong Đạt: “Muốn lợi dụng người khác để thoát tội sao ?”
Phong Đạt chưa kịp phản ứng, Bách Khải Văn đã dùng lực khiến Phong Đạt
nhăn nhó vì đau: “Lần này cậu đừng hòng mà chạy thoát. Hừ…..!”
“Xin lỗi mọi người, tôi đang bận dạy dỗ cậu em trai nhỏ của mình.” Bách
Khải Văn tươi cười, bình thản bảo mấy người đàn ông đứng trong phòng vệ
sinh.
Trạng thái đông cứng của họ dần dần thả lỏng. Nếu chàng trai trẻ kia là
em trai của người đàn ông hơn 30 tuổi, trông thành đạt và phong độ này,
thì họ không còn lo gặp phải hai kẻ biến thái, đồng bóng nữa.
Phong Đạt không thể tin được. Không ngờ anh ta có thể nghĩ ra được cách
này để đánh lừa mọi người. Xem ra đã chọc nhầm phải người không nên chọc rồi.
Phong Đạt bị hai người vệ sĩ mặc vét màu đen của Bách Khải Văn xách đi như xách một túi đồ.
Phong Đạt vừa mới có dấu hiệu phản kháng đã bị đánh mạnh vào sau gáy, dẫn đến ngất xỉu ngay tại chỗ.
Phong Đạt bị ném lên xe ô tô, cơ thể va đập mạnh vào thành ghế, vì đã
ngất xỉu nên không biết gì, cũng tránh phải kêu lên thảm thiết vì đau
đớn.
Thủy Tiên vẫn ngồi chờ Phong Đạt quay lại. Thấy càng chờ càng thấy lâu,
Thủy Tiên làu bàu trong miệng: “Ngày hôm nay, anh trai bị trúng tà hay
sao mà đi lâu thế ?”
*************
Chiếc xe ô tô BMW màu đen vượt qua mấy cái ngã tư và hai cái ngã ba,
cuối cùng tiến vào cổng một trang viên nằm gần vùng ngoại ô của thành
phố.
Bách Khải Văn từ lúc bị Phong Đạt làm đổ rượu vào ngực áo, trốn thoát
ngay trước mặt, đã nghĩ ra mấy chục khổ hình để hành hạ Phong Đạt cho bõ ghét. Hắn tuy không phải là một người nhỏ nhen, cũng không muốn chấp
nhất một đứa trẻ con chưa trưởng thành, nhưng dám giở trò ngay trước mặt hắn là hoàn toàn không được phép.
Phong Đạt bị nhét giẻ vào mồm, tay chân bị trói chặt vào ghế, chẳng khác gì một miếng bánh bao đang bị người khác chuẩn bị nuốt vào bụng.
Phong Đạt tỉnh lại đã thấy tình trạng thê thảm của mình, tự hiểu hôm nay lành ít dữ nhiều. Tiếc hận mấy năm sống phóng khoáng, nay lại bị quả
báo thế này.
“Tỉnh rồi ?” Phong Đạt nghe thấy có một thanh âm hơi trầm, thanh âm này cách chỗ ngồi của Phong Đạt không xa.
Căn phòng bị che kín ánh sáng của mặt trời, Phong Đạt nhất thời không
nhìn thấy thứ gì. Phong Đạt khó nhọc cố xác định vị trí của người đàn
ông ngồi trong phòng.
Người đàn ông như hiểu được mong muốn của Phong Đạt, anh ta kéo rèm che
cửa. Ánh sáng tràn vào căn phòng, Phong Đạt nheo mắt, nhìn người đàn ông đứng quay lưng lại với mình.
Dù không nhìn thấy mặt của anh ta, Phong Đạt dựa vào vóc dáng, giọng nói và bộ vét màu trắng mặc trên người anh ta cũng đủ hiểu người đàn ông
này là ai.
“Anh bắt tôi về đây làm gì ? Muốn tôi đền tiền cho bộ vét mà tôi đã lỡ
tay đổ rượu vào sao ?” Phong Đạt mặc dù biết người đàn ông này không
thiếu tiền, nhưng vẫn giả ngu hỏi.
Người đàn ông quay lại nhìn Phong Đạt, trên môi nở một nụ cười như có
như không: “Cậu biết bộ vét của tôi đáng giá bao nhiêu tiền không ?”
“Bao nhiêu ?” Phong Đạt cố gắng kéo dài thời gian nói chuyện để nghĩ
cách thoát ra khỏi đây. Chỉ cần người đàn ông này yêu cầu phải bồi
thường tiền, Phong Đạt sẽ không xảy ra chuyện gì. Nếu không….Phong Đạt
không dám tưởng tượng ra hậu quả nữa. Tuy nhiên chưa bị đánh đã sợ chết, không phải là tính cách của cậu.
Bách Khải Văn cười khẽ, tiến lại gần Phong Đạt: “Khẩu khí của cậu cũng
thật lớn. Một nhân viên phục vụ trong quán bar như cậu, có thể kiếm đủ
tiền để bồi thường cho tôi sao ?”
“Anh phải nói ra một cái giá cụ thể, thì tôi mới biết đường mà trả chứ
?” Phong Đạt vừa cố gắng kéo dài cuộc nói chuyện với Bách Khải Văn, vừa
cố gắng nới lỏng dây trói đằng sau ghế.
Bách Khải Văn đặt ly rượu trên mặt bàn gỗ, cúi xuống, tay nâng cằm Phong Đạt lên.
Bị Bách Khải Văn nhìn chằm chằm, như đang chiêm ngưỡng một con mồi trước khi giết thịt, Phong Đạt cực kì không thoải mái, nghiêng đầu, cố tránh
thoát khỏi sự đụng chạm của Bách Khải Văn.
“Dùng thân thể của cậu để bồi thường tiền cho tôi, thế nào ?” Bách Khải Văn hỏi thẳng Phong Đạt.
Phong Đạt đông cứng cả người, mồm chữ A, mắt chữ O nhìn Bách Khải Văn không chớp.
“Anh..anh không phải là gay chứ ? Tôi…tôi là đàn ông…..” Phong Đạt trong lòng kêu thảm thiết, tự nguyền rủa số phận xui xẻo của mình khi gặp
phải một tên biến thái.
“Vóc dáng của cậu thực thanh tú, khuôn mặt lại xinh đẹp như một nữ tử.
Tôi thích có một người bạn giường giống như cậu.” Bách Khải Văn vuốt
cằm, tươi cười nhìn Phong Đạt.
Nụ cười của Bách Khải Văn khi lọt vào đáy mắt của Phong Đạt chẳng khác gì ác quỷ hiện hình giữa ban ngày.
“Anh nói đi, bao nhiêu tiền tôi cũng trả, xin đừng dùng cách này để bắt
tôi phải bồi thường.” Phong Đạt vội cầu xin Bách Khải Văn, cái gọi là
khí khái của nam nhi, thấy chết không sờn sớm đã bị quăng lên chín tầng
mây. Bây giờ bảo vệ trinh tiết mới là quan trọng, ách…à không, phải nói
là bảo vệ thân thể ngàn vàng mới đúng.
“Thân thể của cậu có thể mua được bằng tiền không ?” Đột nhiên Bách Khải Văn hỏi Phong Đạt một câu, khiến Phong Đạt á khẩu nửa ngày không biết
phải trả lời thế nào cho đúng. Nếu nói rằng có thể mua được bằng tiền
chẳng khác gì hạ thấp giá trị của mình. Còn nếu nói rằng không thể mua
được, lại chẳng khác gì dâng thịt cừu lên miệng sói.
“Ngay cả bản thân cậu cũng không biết cơ thể của mình đáng giá bao nhiêu tiền, tôi làm sao có thể định giá được để bắt cậu trả cho tôi.” Bách
Khải Văn đã dồn Phong Đạt vào thế bí rồi.
“Anh nên suy nghĩ kĩ lại đi, tôi là đàn ông, anh đừng nhầm tôi thành đàn bà.” Phong Đạt vội nhắc nhở Bách Khải Văn, vì ăn nói hấp tấp đã cắn
phải đầu lưỡi, đau đến nỗi nước mắt cũng tuôn hết cả ra.
Bách Khải Văn sửng sốt nhìn Phong Đạt, sau đó bật cười.
“Cậu nên suy nghĩ lại lời đề nghị của tôi đi, chỉ cần cậu đồng ý, tôi sẽ bỏ qua cho cậu.” Bách Khải Văn sau khi nửa thực nửa hư nói ra yêu cầu
của mình, đã xoay người bỏ đi.
“Hừ ! Có chết lão tử cũng không thèm hầu hạ dưới thân nhà ngươi.” Phong
Đạt tức đến đỏ mặt tía tai. Đường đường mang thân nam nhi cao hơn 1m7,
đầu đội trời chân đạp đất, lại bị một người đàn ông coi như đàn bà để
đùa bỡn.
Phong Đạt tuy hay đùa nghịch, gây họa và đắc tội với không ít người,
nhưng không phải chỉ có hư danh. Với thân thủ của mình, Phong Đạt đã
thoát hiểm không biết bao nhiêu lần.
Hai tay bị trói quặt ra đằng sau, tuy gây khó khăn cho việc cử động, và
tự cởi trói cho chính mình, nhưng không phải là không có cách. Trong túi quần đằng sau của Phong Đạt lúc nào cũng có một chiếc bật lửa được sản
xuất những năm 80, là quà của ông nội tặng cho Phong Đạt khi còn bé.
Phong Đạt không bao giờ hút thuốc, Phong Đạt mang theo chỉ vì chiếc bật
lửa là quà của ông nội và vì chiếc bật lửa này được điêu khắc rất đẹp.
Khom người, Phong Đạt cố gắng lần mò vào túi quần. Mất một lúc lâu thật
lâu, đến khi cả khuôn mặt đều vã mồ hôi, Phong Đạt mới nới lỏng được dây trói, tay mới thò được vào trong túi quần.
Ngay lúc đó, cánh cửa phòng bật mở. Phong Đạt hốt hoảng vội giả vờ ngồi
nghiêm chỉnh trên ghế, mắt dò xét nhìn người đàn ông mặc vét đen.
Người vệ sĩ đứng một góc, không nhúc nhích, như một bức tượng được tạc trong tư thế đứng.
Phong Đạt thở phào nhẹ nhõm, cứ tưởng người đàn ông này vào đây để ‘dạy dỗ’ mình.
Phong Đạt đề phòng nhìn người đàn ông mặc vét đen, hai tay bị trói quặt
đằng sau, một tay giữ chặt thân chiếc bật lửa, tay kia bật bánh răng tạo lửa.
Chiếc bật lửa do lâu ngày không sử dụng đến, Phong Đạt bật rát cả tay,
đá lửa mới bén. Khi đã bật được lửa rồi, Phong Đạt nhếch mép cười nhạt,
khuôn mặt sớm đã đầm đìa mồ hôi.
Dây trói bằng trạc, bị ngọn lửa thiêu đốt, chưa đầy 10 phút sau, đã bị
cháy xém gần đứt. Phong Đạt thử cử động một chút, mối chạc đứt lìa ra
làm đôi.
“Này !” Phong Đạt gọi người đàn ông mặc vét đen: “Tôi khát nước rồi, anh có thể lấy giúp tôi một cốc nước được chứ ?”
Người đàn ông mặc vét đen nhìn Phong Đạt, sắc mặt anh ta khẽ biến đổi.
Đã được Bách Khải Văn dặn dò là phải đối xử tốt với Phong Đạt, mặc dù
không cam lòng, nhưng vẫn phải nén giận đi lấy nước cho Phong Đạt.
Khi cốc nước được bưng đến gần miệng, Phong Đạt nở một nụ cười sáng chói.
“Bốp !” Một cú đấm thần tốc, chuẩn xác bay thẳng vào mặt người đàn ông
mặc vét đen. Cú đấm có sức mạnh ngàn cân, cả thân hình người đàn ông ngã bật về phía sau, như hai võ sĩ quyền anh trên sàn đấu.
Phong Đạt vòng tay về phía trước, dùng dao díp giấu trong túi quần cắt đứt dây trói.
Người đàn ông mặc vét đen chùi máu chảy nơi khóe mép, anh ta phun ra một câu thô tục, mắt tóe lửa nhìn Phong Đạt trừng trừng.
Phong Đạt và người đàn ông xông vào đấm đá lẫn nhau.
Phong Đạt trúng mấy cú đấm của người đàn ông mặc vét đen vào người. Còn
người đàn ông mặc vét đen thê thảm hơn, đã bị Phong Đạt đánh gục.
Sợ người đàn ông mặc vét đen tỉnh lại sẽ tri hô người đến bắt mình.
Phong Đạt trói nghiến anh ta vào ghế, dùng giẻ nhét vào mồm anh ta.
Vừa đi vừa xoa ngực, Phong Đạt rầu rĩ kêu đau: “Chệt tiệt, hôm nay là
ngày quái gì thế không biết, hết gặp chuyện xui xẻo này lại đến chuyện
kia.”
Hé mở cánh cửa, Phong Đạt cố nhịn đau, chớp mắt quan sát xung quanh.
Phong Đạt xác định căn phòng mà mình bị nhốt nằm trong một góc vườn của
trang viên rộng lớn, cây cối um tùm.
Phong Đạt rủa thầm: “Bách Khải Văn chết tiệt, dám bắt nhốt mình như một
tên tội phạm, mối thù này mình nhất định phải trả.” Vì nói nhiều, quai
hàm bị người đàn ông mặc vét đem đấm khiến lệ đong đầy trong hốc mắt.
Tuy luôn vỗ ngực tự xưng là một nam nhi đầu đội trời chân đạp đất,
nhưng chỉ hơi đau một chút xíu, Phong Đạt đã rơi lệ như một nữ tử.
Sau khi xác định được không có ai, Phong Đạt nhẹ nhàng khép cánh cửa,
lén lút rời khỏi hành lang, chạy lại nấp sau một gốc cây, vừa chạy vừa
nấp vừa cố gắng lắng nghe động tĩnh xung quanh, trái tim đập như trống
trận trong lồng ngực.
Chật vật chốn chui chốn nhủi như một con chuột, mất gần một tiếng, Phong Đạt mới lê được thân xác mệt mỏi đến gần tường bao loan dẫn ra bên
ngoài. Không dám chần chờ, bất chấp thân xác mệt mỏi muốn nghỉ ngơi,
Phong Đạt lập tức trèo lên một thân cây, uyển chuyển vịn cành, nắm lấy
bờ tường bao loan, sau đó nhảy xuống đất.
Thoát khỏi cảnh bị cầm tù như địa ngục, Phong Đạt chạy biến đi với tốc
độ tên bắn, chỉ sợ Bách Khải Văn biết được mình đã trốn thoát thì khốn.
Phong Đạt vừa chạy bạt mạng, vừa hể hả cười, lòng mừng thầm như điên.
Thủy Tiên càng chờ càng thấy Phong Đạt mất hút, đã đánh bạo, cầm túi balô
tiến vào nhà vệ sinh nữ. Là con gái, Thủy Tiên không dám đi vào nhà vệ
sinh nam, chỉ còn cách dùng điện thoại gọi cho anh trai.
Khi đi ra ngoài, để tránh bị làm phiền không đúng lúc, Phong Đạt luôn
tắt nguồn. Chính vì thế, Thủy Tiên đã gọi mấy lần cho Phong Đạt, đều
nghe tổng đài thông báo máy tạm khóa, không thể liên lạc được.
Vừa bực mình vừa tức, Thủy Tiên bấm bụng trả tiền thức ăn, sau đó đi xe
mô tô về nhà. Vốn định đi chơi, nhưng tâm trạng đang phiền chán, sợ sẽ
bị mẹ phạt nặng thêm, đành tiu nghỉu từ bỏ cơ hội được bay nhảy ở bên
ngoài.
……………
“Bách Khải Văn đúng là sao quả tạ mà, lần nào đụng vào hắn, mình toàn
gặp phải xui xẻo.” Phong Đạt vừa chạy vừa không tiếc lời nguyền rủa thầm Bách Khải Văn. Chạy được một đoạn khá xa, Phong Đạt vẫy tay bắt một
chiếc tắc xi.
Trên đường đi, chợt nhớ cô em gái đang ngồi đợi mình dài cổ ở nhà hàng Thủy Tạ, Phong Đạt vội mở nguồn, gọi điện cho cô em gái.
“Thủy Tiên, em vẫn ngồi chờ anh ở nhà hàng Thủy Tạ chứ, hay là em đã đi
về nhà rồi ?” Phong Đạt hiểu tính cách thích náo nhiệt và ưa ồn ào của
cô em gái. Nhất định khi thấy phải chờ lâu, Thủy Tiên đã sớm bỏ đi rồi.
Quả nhiên sau đó, Phong Đạt nghe Thủy Tiên tức giận, cao giọng chất
vấn: “Ông anh chết tiệt kia, anh đã bỏ đi đâu hả ? Anh có biết em phải
ngồi chờ anh ở nhà hàng đó bao lâu không ? Hơn hai tiếng đồng hồ….” Thủy Tiên kéo dài giọng, chưa hết cô nàng còn sa sả mắng tiếp: “Anh nói anh
sẽ mời em ăn cơm trưa, kết quả thì sao, chính em phải bỏ tiền túi ra để
trả tiền thức ăn trưa. Được hay, vì không mang theo ví tiền, nên anh mới bỏ trốn ?”
Phong Đạt tự xét bản thân mình có lỗi trước, nên dễ dàng bỏ qua cho tội
mắng người của Thủy Tiên: “Em đã về đến nhà rồi đúng không ?”
“Em đã về nhà rồi, mà anh đã đi đâu ?” Thủy Tiên sau khi xả hết giận, đã cau mày, tò mò hỏi Phong Đạt.
“Anh có việc bận, lúc nữa anh sẽ về nhà.” Phong Đạt mệt mỏi ngả người ra sau ghế. Vừa mới chạy mệt bở hơi tai, tinh thần và trái tim phải làm
việc quá độ, Phong Đạt không muốn cô em gái biết mình vừa mới trải qua
việc gì.
“Anh lúc nào cũng nói bận, anh bận việc gì mà bận lắm thế ?” Thủy Tiên bất mãn, chất vấn Phong Đạt.
Phong Đạt có thể nghe thấy một âm gió, phát ra một tiếng “xì” của Thủy
Tiên trong ống nghe: “Chuyện của người lớn, trẻ con như em hỏi để làm
gì.”
“Anh hai…” Thủy Tiên kêu ầm lên: “Không cho phép anh coi em là một đứa trẻ con, anh nên nhớ em bằng tuổi anh.”
“Anh biết rồi.” Phong Đạt nhăn mặt, lỗ tai gần như bị tiếng hét thất
thanh của Thủy Tiên chọc thủng. Con bé này từ khi nào lại có khẩu khí
lớn như thế ?
Nói thêm vài câu với cô em gái, Phong Đạt cúp máy. Tính cách của em gái
tuy hay nhõng nhẽo và ưa làm nũng, nhưng nhờ có Thủy Tiên, cuộc sống của Phong Đạt đã bớt buồn chán hơn, cảm giác được làm anh cũng không tệ.
Về đến nhà, Phong Đạt chưa kịp đi tắm rửa, đã phải nghe cô em gái kể lể
khổ sở một hồi, sau khi Phong Đạt phải túm cổ áo, xách cô em gái ra khỏi phòng riêng, Thủy Tiên mới chịu để cho Phong Đạt yên.
Buổi tối, Phong Đạt đóng cửa, tự nhốt mình trong phòng riêng. Tối nay,
Phong Đạt không có ý định đi ra ngoài. Xảy ra chuyện vào trưa nay, khiến tâm trạng Phong Đạt uể oải, bỗng thấy yêu căn phòng ấm cúng của mình
hơn bao giờ hết.
Nằm trên giường, Phong Đạt lấy hơn 40 bức ảnh đút trong hộc bàn gỗ kê
gần đầu giường. Chụp đèn bàn soi sáng một góc của căn phòng. Nương theo
ánh sáng, Phong Đạt chăm chú xem lại hơn 40 bức ảnh, chú ý đặc biệt đến
chùm ảnh chụp cảnh người đàn ông đứng trên ban công lầu hai của tòa lâu đài cổ. Phong Đạt đã bị người đàn ông bí ẩn này ám ảnh từ rất lâu, từ
lúc bắt đầu hiểu chuyện, Trác Phi Dương đã bước vào cuộc sống của Phong
Đạt.
“Sáng ngày mai….” Phong Đạt lẩm bẩm, gối đầu lên khủy tay, mắt nhìn bức
ảnh chụp Trác Phi Dương không chớp: “Không biết ông ta có nhận ra mình
nữa không, cũng đã hơn tám năm không gặp lại rồi.”
Bỗng dưng nghĩ ra điều gì đó, Phong Đạt bật dậy, cất hơn 40 bức ảnh vào hộc bàn.
Tiến đến chiếc bàn kính, Phong Đạt kéo ghế ngồi xuống, tay bấm nút mở nguồn máy tính Laptop.
Khi màn hình xanh dương xuất hiện, Phong Đạt chờ máy khởi động xong,
dùng chuột click vào một biểu tượng trên nền màn hình tinh thể lỏng.
Hí hoáy mất gần một tiếng, Phong Đạt mới xâm nhập được vào hệ thống máy
tính của Bách Khải Văn: “Chà, anh ta đã thay máy tính xách tay rồi, ngay cả mật mã bảo vệ máy tính cũng đã tân tiến hơn, nhưng cuối cùng cũng
bại dưới tay lão tử.”
Phong Đạt cười hắc hắc, xoa hai tay vào nhau, mắt rực sáng, ngẫm nghĩ:
“Tối nay, mình phải gửi thông điệp gì để ‘đáp lễ’ cho anh ta đây ?”
Bách Khải Văn tưởng chỉ cần thay máy tính xách tay, nâng cấp mật mã bảo
vệ máy tính là có thể yên tâm không bị hacker xâm nhập nữa, nhưng hắn đã nghĩ quá đơn giản rồi.
Mắt nhìn màn hình đọc báo cáo công việc, tay nâng tách cà phê lên miệng, nhấp một ngụm. Đột nhiên một cửa sổ Word hiện lên trên màn hình, với
dòng chữ to đùng: “Xin chào, chúng ta lại gặp nhau.”
Bách Khải Văn suýt bị sặc, ho sặc sụa vì nước cà phê. Gân xanh nổi lên, hắn tức giận lại muốn giật bỏ dây cắm nguồn.
Như đoán được hành động tiếp theo của hắn, Phong Đạt gửi ngay cho hắn
một thông điệp mới: “Này người lạ mặt, chúng ta không thể nói chuyện với nhau được sao, đừng tắt máy tính.”
Nếu Bách Khải Văn biết được người xâm nhập vào hệ thống máy tính của hắn là ai, hắn đã tức giận đến thổ huyết, tuyệt đối không bỏ qua cho Phong
Đạt. Phong Đạt đang cưỡi trên lưng hổ.
Bách Khải Văn đặt mạnh tách cà phê xuống bàn, khuôn mặt đỏ gay vì cáu.
Hắn hiểu hacker đáng sợ như thế nào, người lạ mặt này đã xâm nhập thành
công vào hệ thống máy tính của hắn, có nghĩa…. Bách Khải Văn lạnh toát
mồ hôi. Những thông tin hắn lưu trong máy tính đều là những thông tin
mật, bây giờ mạng máy tính đã phủ sóng toàn cầu, ai cũng dùng mạng để
giao dịch làm ăn, công ty của hắn cũng thế. Nếu bị người này ăn cắp,
công ty của hắn sẽ sớm bị phá sản.
“Này anh, chỉ một câu làm quen thôi, cũng khó khăn đến thế sao ?” Phong Đạt không biết sống chết, tiếp tục trêu đùa Bách Khải Văn.
“Cậu làm cho công ty nào, họ trả cho cậu bao nhiêu tiền ?” Bách Khải Văn thành thạo gõ trên bàn phím máy tính. Trong đầu hắn đang tính toán làm
cách nào để ngăn chặn hacker xâm nhập vào máy tính của hắn, đồng thời
phải tìm cho ra kẻ đang phá rối công việc làm ăn của hắn là ai. Hừ ….khi tìm được rồi, hắn sẽ khiến kẻ đó sống không bằng chết.
“Hay quá, cuối cùng anh cũng chịu nói chuyện với tôi rồi.” Phong Đạt cao hứng gõ nhịp nhàng trên bàn phím, như đang lả lướt trên phím dương cầm.
“Bớt nói nhảm đi. Cậu xâm nhập vào hệ thống máy tính của tôi nhằm mục
đích gì, muốn ăn cắp tài liệu sao ?” Bách Khải Văn thấy mình thấy mình
đang hỏi một câu thật dư thừa, hacker xâm nhập vào hệ thống máy tính của hắn ngoài ăn cắp tài liệu, thì còn việc gì khác.
“Anh yên tâm, tài liệu trong máy tính của anh, tôi không hề xem, cũng
không có ý định sẽ tung chúng ra bên ngoài. Tôi là một hacker có đạo
đức.”
Lần này, Bách Khải Văn không bị sặc nước cà phê, hắn bị sặc nước miếng
của chính mình. Hacker mà cũng có đạo đức sao ? Thật nực cười !
“Biết điều thì cậu không nên xâm nhập vào hệ thống máy tính của tôi
nữa. Nếu không tôi sẽ…………” Nguyên một cửa sổ Word bị Bách Khải Văn gõ
toàn những kí tự chỉ có một mình hắn mới hiểu, cho thấy hắn đang rất tức giận.
Phong Đạt mở to mắt, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính. Lúc đầu,
Phong Đạt nhăn mặt nhíu mày, cố vận dụng trí óc để đọc hiểu những kí tự
mà Bách Khải Văn đã đánh máy, nhưng chưa đầy một phút sau đó….
Bách Khải Văn tưởng người xâm nhập vào hệ thống máy tính của hắn sẽ chán nản không còn làm phiền hắn làm việc nữa, nào ngờ một dòng chữ siêu bự
lại xuất hiện trên màn hình Word: “Anh là đang cảnh cáo sẽ rút gân, và
lột da tôi nếu tôi không để yên cho anh sao ?”
Lần này, Bách Khải Văn hết chịu nổi nữa rồi, hắn thô bạo tắt máy. Hắn
quyết định sẽ xa thải ngay bỏ nhân viên vừa mới nhận việc vào hôm nay,
đồng thời mua ngay một chiếc máy tính xách tay mới, tiêu chí tuyển người cũng phải thay đổi, phải yêu cầu cao hơn.
Trong khi đó, Phong Đạt lại khoái trá cười to khi tưởng tượng ra khuôn mặt đỏ gay vì cáu của Bách Khải Văn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT