Hoàng Tuấn Kiệt và Trần Hoàng Anh ngồi nghỉ ngơi trong hang đá, khuất dưới một lùm cây khoảng hai tiếng đồng hồ. Chờ quần áo trên người khô ráo, vết thương trên bụng Trần Hoàng Anh không còn chảy máu, sức khỏe của hắn khá hơn. Hoàng Tuấn Kiệt và Trần Hoàng Anh ngầm bảo nhau phải tìm một chỗ ẩn nấp khác.

Bọn côn đồ sẽ rất nhanh chóng tìm ra hai người trốn ở trong hang đá. Lúc đó, tính mạng của cả hai sẽ khó mà bảo toàn. Hai nữa, Hoàng Tuấn Kiệt và Trần Hoàng Anh đều muốn tìm bằng được Hoài Thương. Cả hai không muốn bỏ cuộc giữa chừng. Nếu không, công sức mà họ bỏ ra sẽ biến thành công cốc, tự dấn thân vào nguy hiểm cũng không để làm gì.

Trần Hoàng Anh sức khỏe vẫn còn yếu. Hắn run rẩy bước đi. Sắc mặt trắng xanh. Đôi môi tái nhợt. Tuy vậy, đôi mắt hắn lại bắn ra những tia nhìn kiên cường và tràn đầy quyết tâm.

Hoàng Tuấn Kiệt đi bên cạnh Trần Hoàng Anh. Muốn vươn tay ra đỡ lấy thân hình run rẩy của Trần Hoàng Anh. Nhưng vì nghĩ đến lòng tự tôn nam nhi của hắn, lại thôi. Mỗi người đều có niềm kiêu hãnh của mình. Hoàng Tuấn Kiệt không muốn phá vỡ đi niềm kiêu hãnh ấy của Trần Hoàng Anh. Làm thế, hắn có khác gì là một người xấu.

Hai người di chuyển về hướng Đông của khu rừng. Họ không rời xa khu vực cạnh dòng suối. Cả hai tin rằng căn nhà tranh nằm đâu đó gần đây. Hoàng Tuấn Kiệt tin vào phán đoán của mình. Trần Hoàng Anh cũng thế.

Buổi trưa, nắng gắt. Những chùm sáng chiếu qua kẽ lại, xuyên xuống đất. Hoàng Tuấn Kiệt và Trần Hoàng Anh giẵm trên lá khô, trên những thanh gỗ mục. Tiếng cành cây gãy nghe lạo xạo dưới chân.

Trần Hoàng Anh hỏi Hoàng Tuấn Kiệt:

_Chú Kiệt. Chú nghĩ căn nhà tranh đó cách đây có xa không ? Liệu người đan ông kia có lừa chúng ta không ? Cháu sợ rằng trong nhà tranh đó không hề có Hoài Thương, mà chỉ có một bọn đâm thuê chém mướn đang chờ chúng ta xa vào bẫy.

Hoàng Tuấn Kiệt tán đồng ý kiến của Trần Hoàng Anh:

_Cháu nói cũng đúng. Có thể người đàn ông kia không hoàn toàn lừa chú. Hoài Thương thật sự bị nhốt trong một căn nhà tranh gần đây. Nếu tối hôm qua chúng ta bị bắt, chắc chắn họ sẽ đem nhốt chung chúng ta với Hoài Thương rồi. Nhưng vì chúng ta chạy thoát, kế hoạch của ông ta nhất định sẽ thay đổi. Chú đoán Hoài Thương sẽ được chuyển đi một nơi khác.

Trần Hoàng Anh buồn bực, hỏi lại Hoàng Tuấn Kiệt:

_Chú cho là Hoài Thương đã bị chúng chuyển đi rồi ?

Hoàng Tuấn Kiệt chán nản trả lời:

_Đúng thế. Chú không loại trừ khả năng này.

_Nếu thế, chúng ta còn quanh quẩn ở đây làm gì, sao không nhanh chóng tìm cách thoát ra khỏi khu rừng này và tìm cách khác đi được không ?

Hoàng Tuấn Kiệt cười buồn:

_Chú cũng muốn làm như thế lắm. Nhưng hình như hai chú cháu mình lạc đường mất rồi. Muốn thoát ra khỏi đây, chúng ta cần phải mất một khoảng thời gian.

Lắng nghe suy đoán của Hoàng Tuấn Kiệt, khiến Trần Hoàng Anh rơi vào trạng thái chán nản và thất vọng. Hắn đã hy vọng tìm được Hoài Thương biết bao. Hắn mạo hiểm tính mạng vào đến tận đây. Chẳng lẽ tất cả chỉ là công cốc, không có một chút kết quả khả quan nào ? Hắn không thể dễ đầu hàng như thế. Dù có phải lật tung cả khu rừng này, hắn cũng phải tìm bằng được Hoài Thương, đưa cô ấy bình an trở về nhà.

Hoàng Tuấn Kiệt cũng có chung tâm trạng giống như Trần Hoàng Anh. Hắn không muốn tin vào suy đoán của mình. Nhưng cũng không thể mù quáng tự lừa dối chính mình. Đây là một việc hết sức hiển nhiên. Kế hoạch đã bị lộ, kẻ kia làm sao có thể bàng quang không có một chút hành động nào.

Hoàng Tuấn Kiệt và Trần Hoàng Anh tiếp tục đi theo về hướng Đông. Tâm trạng nặng nề, không ai bảo ai câu nào. Cả hai đi trong im lặng. Bầu không khí ngột ngạt và căng thẳng. Trong rừng vang lên tiếng gió thổi. Tiếng lá cây kêu xào xạc. Tiếng lá cây khô, gãy ròn tan dưới gót giày. Tiếng bước chân chạy lịch rịch của những con thú nhỏ sống trong rừng.

Mặt trời càng lúc càng lên cao. Nắng chói chang. Ánh mặt trời gay gắt. Nóng như đổ lửa. Người ướt đẫm mồ hồi. Hoàng Tuấn Kiệt và Trần Hoàng Anh vừa đi vừa quẹt mồ hôi trán. Cả hai ngao ngán khi đã tìm một lúc rồi mà vẫn không tìm thấy bóng dáng của căn nhà tranh kia đâu cả.

Căn nhà tranh kia có tồn tại thật không, hay là do cả hai tưởng tượng ra ?

Hoàng Tuấn Kiệt và Trần Hoàng Anh liếc mắt nhìn nhau, cùng thở dài. Chân rảo bước nhanh về phía trước. Họ đã không còn đường lui nữa rồi.

o-0-o

Đi xe ô tô mất gần hai tiếng đồng hồ cả ba mới đến nơi. Dừng xe bên vệ đường. Vũ Gia Minh phân công 10 vệ sĩ chia thành ba đội nhỏ, đi theo ba hướng khác nhau. Mỗi người đều mang theo bộ đàm dùng để liên lạc. Thy Dung có nhiệm vụ thông báo hướng di chuyển của Hoàng Tuấn Kiệt cho tất cả mọi người biết.

Đút máy tính xách tay vào trong túi ba lô. Do vai phải bị thương, vẫn chưa khỏi. Vũ Gia Minh đã đeo thay Thy Dung chiếc túi ba lô. Thy Dung đi bên cạnh Bạch Thư Phàm và Vũ Gia Minh. Cả hai bắt đầu tiến vào trong rừng.

Lúc ba người đến nơi. Đồng hồ đeo trên cổ tay chỉ hơn mười giờ sáng. Cây rừng quá rậm rạp, không thể cầm máy tính trên tay. Do đó, Thy Dung lựa chọn sử dụng điện thoại di động, có gắn định vị GPRS với chiếc diện thoại di động của Hoàng Tuấn Kiệt. Vừa đi Thy Dung vừa nói vị trí của Hoàng Tuấn Kiệt vào trong bộ đàm cho tất cả mọi người nghe.

Khi vẫn còn ngồi trên xe ô tô. Thy Dung, Bạch Thư Phàm và Vũ Gia Minh đã xem lại bản đồ của khu rừng. Họ đã xác định được dòng suối chảy cắt ngang qua khu rừng. Đây là một khu rừng không rộng lớn lắm. Chỉ độ khoảng mấy mươi héc ta, thuộc một khu vực miền núi. Ba người tin rằng Hoài Thương thực sự bị nhốt trong một căn nhà tranh cạnh gần dòng suối. Chỉ là, họ không biết chính xác căn nhà tranh đó nằm cách dòng suối bao xa.

Thy Dung chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại Ipod. Thấy thỉnh thoảng bố Tuấn Kiệt ngừng lại độ khoảng mấy phút mới tiếp tục di chuyển. Thy Dung đoán bố mình vừa đi vừa xác định phương hướng. “Chắc là bố cũng đang tìm căn nhà tranh.” Thy Dung nghĩ thầm.

Đang đi, đột nhiên Thy Dung nghĩ ra được một điều quan trọng. Liền quay sang bảo Thư Phàm:

_Mẹ. Con thấy chúng ta nên gọi thêm tiếp viện đi thì hơn.

Vũ Gia Minh và Bạch Thư Phàm cùng dừng lại, nhìn Thy Dung bằng đôi mắt khó hiểu.

_Tại sao ? Mẹ không hiểu ý của con ? Con đã phát hiện ra điều gì đó khả nghi sao ?

_Con đoán em Hoài Thương không còn bị nhốt trong căn nhà tranh đó nữa. Trong bức mật mã mà bố gửi cho con có nói nếu đến sáng mai bố không trở về nhà thì thông báo tin này cho cả nhà biết. Bố viết như thế chắc chắn bố biết kẻ gọi điện cho bố đã lừa bố đến đây để trừ khử. Hiện giờ con vẫn dò tìm được tín hiệu của bố xảy ra hai trường hợp. Trường hợp thứ nhất: Bố con vẫn còn sống và vẫn đang tiếp tục tìm em gái. Trường hợp thứ hai: Điện thoại của bố đã bị kẻ xấu lấy mất. Vị trí mà chúng ta đang theo dõi không phải là tín hiệu phát ra từ chỗ bố.

Thy Dung nuốt nước bọt cho cổ họng bớt khô. Nói tiếp:

_Con sở dĩ muốn chúng ta gọi thêm tiếp viện vì cả hai trường hợp trên đều dẫn đến việc Hoài Thương bị kẻ xấu chuyển đi chỗ khác. Con bé không thể vẫn bị nhốt trong căn nhà tranh đó được.

Vũ Gia Minh nghiền ngẫm lại lời phân tích của Thy Dung:

_ Thy Dung nói đúng. Chúng ta cần phải gọi thêm tiếp viện. Cần phái người bí mật bao vây xung quanh khu rừng, không để bất cứ kẻ nào ra vào mà chúng ta không biết được. Mất một đầu mối quan trọng sẽ khiến chúng ta vô cùng hối tiếc.

Vũ Gia Minh ngay lập tức mở điện thoại di động gọi cho Trợ lý Hùng. Nhờ cậu ta cử thêm người đến khu rừng gần cột mốc Long Châu.

Bạch Thư Phàm và Thy Dung tiếp tục tiến về phía trước. Thư Phàm tự hào về Thy Dung. Rất vui và hạnh phúc khi có được một cô gái dũng cảm, gan dạ và thông minh nhạy bén. Trong mọi hoàn cảnh đều biết làm chủ tình thế.

Gọi xong điện thoại, Vũ Gia Minh đút vào túi quần. Cùng hai mẹ con Thư Phàm đi về hướng Đông của khu rừng. Do cả ba đã nghiên cứu kĩ bản đồ của khu rừng. Thy Dung lại có máy tính định vị nên họ tiến đến mục tiêu rất nhanh.

Hơn 10 người vệ sĩ đi theo ba hướng khác nhau cùng tiến về một chỗ. Tạo thành một vòng vây khép chặt.

o-0-o

Nhận được cuộc gọi của Vũ Gia Minh. Trợ lý Hùng ngay lập tức làm theo lời dặn dò của hắn. Trợ lý Hùng tập hợp gần như tất cả vệ sĩ của công ty có mặt tại Hồng Kông đi theo mình đến khu rừng gần cột mốc Long Châu. Vừa đi vừa phóng hết tốc lực, Trợ lý Hùng và gần 10 người vệ sĩ cùng hơn 10 nhân viên an ninh đến khu rừng trong vòng chưa đầy hai tiếng đồng hồ.

Đến nơi, Trợ lý Tuấn Hùng vội gọi điện cho Vũ Gia Minh thông báo kết quả và chờ nghe chỉ thị tiếp theo của hắn.

Biết Trợ lý Hùng và hơn gần 20 nhân viên của mình đã tới nơi. Vũ Gia Minh phân phó:

_Cậu cho người chia nhau ra đứng canh gác vòng quanh khu rừng cho tôi. Thấy bất cứ kẻ khả nghi nào, lập tức bắt lại, tra hỏi cho thật rõ kẻ đó là ai, đang làm gì. Tôi mặc kệ cậu dùng cách gì, cũng phải thu được một kết quả khả quan cho tôi. Nếu không, cậu chuẩn bị tinh thần chịu phạt đi.

Làm việc cho Vũ Gia Minh gần 30 năm. Trợ lý Hùng là người hiểu rõ tính cách khốc liệt của Vũ Gia Minh hơn ai hết.

Không dám chần chừ. Ngay sau khi Vũ Gia Minh cúp máy. Trợ lý Hùng liền sắp xếp mọi người trong đội hình lái xe đến những địa điểm được đánh giấu trên bản đồ. Trên tay mỗi người đều cầm bộ đàm liên lạc và vũ khí phòng thân. Là nhân viên an ninh và vệ sĩ của Vũ Gia Minh, nên ai cũng có võ. Về điểm này, Vũ Gia Minh và Trợ lý Hùng có thể tin tưởng ở họ.

o-0-o

Đi bộ mất gần một tiếng đồng hồ. Vũ Gia Minh, Thư Phàm và Thy Dung đã đến được đến dòng suối mà cả ba đã nhìn thấy trên bản đồ. Con suối không sâu lắm, có thác nước ơ trung nguồn và một hồ nước khá sâu ở cuối hạ nguồn. Vị trí trên màn hình điện thoại di động của Hoàng Tuấn Kiệt càng lúc càng gần. Ba người cách chỗ Hoàng Tuấn Kiệt và Trần Hoàng Anh đang di chuyển không xa là mấy.

Thy Dung vui mừng, nói gần như reo lên:

_Mẹ và chú xem này. Chúng ta sắp tìm được bố con rồi.

Thư Phàm rơm rớm nước mắt. Nói nghẹn ngào:

_Mẹ hy vọng người đang cầm điện thoại di động chính là bố con. Nếu không phải, thì dù có phải đi đến tận chân trời góc bể, mẹ cũng quyết tìm bằng được kẻ giết hại bố con, sau đó trả thù kẻ đó thật tàn khốc, bắt kẻ đó nếm đủ mọi khổ hình của địa ngục.

Tuy không phải là kẻ đó, nhưng Thy Dung cũng thoáng rùng mình sợ hãi. Thy Dung hiểu tính cách dám nói dám làm của mẹ mình. Một khi động vào người thân trong nhà, Thư Phàm sẽ không ngần ngại dùng kẻ đó làm vật thí nghiệm thuốc, giống như một con chuột bạch trong phòng thí nghiệm.

Vũ Gia Minh từng bị Thư Phàm dọa làm đối tượng thử nghiệm thuốc độc, cái cảm giác ớn lạnh đó vẫn còn ám ảnh và đeo bám hắn đến tận bây giờ. Hắn không sợ chết, nhưng phải chết trong đau đớn. Theo kiểu muốn chết cũng chết không được, muốn sống cũng sống chẳng xong. Hắn không muốn trải qua một chút nào.

_Chúng ta phải chia nhau thôi – Vũ Gia Minh trầm tư – Đã đến được dòng suối rồi. Chứng tỏ căn nhà tranh đó cũng nằm gần ở đây thôi. Hoàng Tuấn Kiệt vẫn di chuyển được. Chứng tỏ là cậu ấy không xảy ra chuyện gì. Tôi tin tưởng vào khả năng của cậu ấy. Cậu ấy không thể chết dễ dàng như thế được.


Lời nói của Vũ Gia Minh khuyến khích và động viên rất nhiều. Đồng thời niềm tin của Thư Phàm cũng tăng lên đáng kể.

Thy Dung nói vào bộ đàm. Thông báo chính xác vị trí của bố Tuấn Kiệt cho tất cả mọi người biết. Nhóm vệ sĩ thứ nhất báo lại là họ đang áp sát gần đến mục tiêu. Nhóm thứ hai cũng đang tiến đến gần. Riêng nhóm thứ ba một lúc sau mới báo cáo. Họ nói bằng giọng hồi hộp và kích động.

Nghe nhóm thứ ba báo cáo xong. Ba người cảm nhận được nguy hiểm, đưa mắt nhìn xung canh. Tinh thần căng thẳng và lo sợ. Vậy là Hoàng Tuấn Kiệt thực sự đã gặp phải nguy hiểm. Người đàn ông bí ẩn gọi điện dụ dỗ Hoàng Tuấn Kiệt đến đây đã giăng sẵn một cái bẫy chờ Hoàng Tuấn Kiệt tiến vào.

Vũ Gia Minh, Bạch Thư Phàm và Thy Dung không ai nói thêm câu nào. Họ đều ngầm khích lệ nhau mau chóng tìm được Hoàng Tuấn Kiệt và Hoài Thương. Cả ba không biết là tối hôm qua Hoàng Tuấn Kiệt không có đi một mình. Hắn đi cùng với Trần Hoàng Anh. Hắn không hề bị thương. Người bị thương là Trần Hoàng Anh.

Vũ Gia Minh nói vào trong bộ đàm:

_Nhóm thứ nhất lo tìm căn nhà gỗ cạnh dòng suối. Nhóm thứ hai lo tìm tung tích chủ tịch Hoàng Tuấn Kiệt. Nhóm thứ ba phải bắt sống bằng được sáu tên côn đồ. Nếu không thể bắt sống được bọn chúng, thì đánh bị trọng thương, sau đó trói gô cổ chúng lại. Tôi cần thẩm vấn bọn chúng để lấy thông tin.

_Vâng ! Chúng tôi đã hiểu.

Ba nhóm vệ sĩ đồng thanh nói vào trong bộ đàm.

Vũ Gia Minh bấm nút tắt. Cùng hai mẹ con Thư Phàm tiếp tục lên đường. Mặt đất gần dòng suối khá ẩm ướt, mọc rêu xanh. Thác nước chảy ầm ầm. Tiếng nước róc rách qua ghềnh đá. Hai bên mép suối, cây cối tươi tốt, xanh mơn mởn. Không khí dịu mát.

Bình thương không phải lo tìm tung tích của Hoàng Tuấn Kiệt và lo cho mạng sống của hắn. Thư Phàm và Thy Dung thế nào cũng sẽ ngồi xuống đây nghỉ ngơi và ngắm cảnh. Thy Dung sẽ dùng máy ảnh chụp thật nhiều ảnh. Còn Thư Phàm sẽ đi chung quanh để hái thuốc.

o-0-o

Hoài Thương bị nhốt gần nửa tháng. Tinh thần kiệt quệ. Lí trí hao mòn. Khuôn mặt kém vui. Thần sắc mệt mỏi và chán chường. Đã có lúc, Hoài Thương muốn buông xuôi tất cả. Nhưng tình thương của gia đình, niềm tin và hy vọng vào họ đã cứu vớt tâm trạng hoảng loạn và bóng tối đang bủa vây lấy Hoài Thương.

Hoài Thương tin rằng bố mẹ, chị gái và ông nội nhất định sẽ phái người đi tìm mình. Chẳng mấy chốc mình sẽ được cứu thoát ra khỏi đây. Hoài Thương bị bắt nhốt, nhưng không có bị hành hạ về thể xác. Hoài Thương được chăm sóc không đến nỗi tồi lắm, được cho đi tắm rửa, cho thay quần áo mới và được ăn uống tử tế. Chỉ có một điều Hoài Thương thấy không thoải mái, vì mình là một tù nhân, bị cột xích như một con vật vào gốc cây, không thể trốn thoát. Đêm đêm phải nghe những âm thanh kì lạ, những âm thanh như vọng từ dưới địa ngục. Hoài Thương ghét cái cảm giác này. Cũng không thể chịu đựng được cảnh bị cầm tù lâu hơn được nữa.

Hoài Thương đã từng khóc, khóc rất nhiều, gào rất to, gào đến khản cổ. Những lúc như thế, Hoài Thương thấy cô đơn và khổ sở quá. Người phụ nữ trung niên lo sinh hoạt cho Hoài Thương là một người phụ nữ câm điếc. Bà ta không thể nói chuyện, cũng không nghe thấy được gì. Mỗi lúc Hoài Thương muốn nói chuyện với bà ta là một cuộc đánh vật như hai võ sĩ trên sàn đấu. Hoài Thương khua tay loạn xạ, múa máy tay chân, cũng không thể diễn tả được ý muốn nói của mình. Người đàn bà kia cũng không hiểu được Hoài Thương muốn nói gì. Ban đầu, Hoài Thương còn cố gắng nói chuyện với bà ta. Nhưng về sau này, càng tiếp xúc với bà ta lâu, Hoài Thương đành phải từ bỏ.

Cuộc sống bị cầm tù của Hoài Thương bình lặng trôi qua như thế. Cho đến mười giờ đêm tối hôm qua, mọi việc đã hoàn toàn thay đổi. Hoài Thương nghe thấy tiếng bước chân chạy rình rịch, tiếng quát tháo, tiếng đánh chửu nhau, tiếng hò hét, tiếng vũ khí va chạm vào nhau, tiếng kêu lên đau đớn của người bị thương. Điều đặc biệt là Hoài Thương mơ hồ nghe thấy tiếng kêu tuyệt vọng của Trần Hoàng Anh.

Hoài Thương không dám tin vào giác quan của mình. Nhưng âm thanh kia, to và rõ ràng đến nỗi, Hoài Thương dù không muốn tin cũng không được. Âm thanh ấy đã khơi gợi lên niềm tin, tưởng chừng đã lụi tàn của Hoài Thương. Và thế là, Hoài Thương lại bắt đầu hy vọng. Nếu tối hôm qua, không phải bị bịt kín miệng bằng băng dính, Hoài Thương đã hét thật to để gọi người đàn ông mà Hoài Thương nghi ngờ là Trần Hoàng Anh kia đến cứu mình rồi.

Âm thanh ấy vang lên một lúc, sau đó tắt ngấm. Hoài Thương chỉ còn nghe thấy tiếng thác nước chảy ầm ầm. Nước mắt trên má Hoài Thương lăn dài. Hoài Thương không muốn giấc mơ đẹp đẽ vừa mới có được lại tắt ngúm. Nhưng ông Trời luôn biết cách trêu ghẹo con người như thế.

Cả một đêm mất ngủ. Trong tai Hoài Thương vẫn còn văng vẳng nghe thấy tiếng kêu đầy tuyệt vọng và đau đớn của Trần Hoàng Anh.

“Là anh đến tận đây cứu em sao ? Hay là tất cả đều là do em đang mơ ?” Hoài Thương rớt nước mắt. Lòng đau như cắt.

Trong thời gian bị nhốt. không có ai để nói chuyện và tâm sự. Không thể đi đâu được. Hoài Thương có nhiều thời gian để suy ngẫm về cuộc sống và bản thân mình. Hoài Thương nhận ra trong thời gian này mình nhớ về Trần Hoàng Anh thật nhiều, cũng nhận ra tình cảm mà mình dành cho hắn không chỉ đơn giản là thích, mà đã chuyển sang yêu mất rồi.

Tám giờ sáng, theo thường lệ, người đàn bà câm điếc dọn cơm sáng cho Hoài Thương ăn. Hoài Thương không buồn động đũa, cũng không buồn ngẩng đầu nhìn bà ta lấy một cái. Hoài Thương nằm bất động trên giường, mắt nhìn lên trần nhà. Dáng vẻ cô đơn và buồn bã.

Người đàn bà câm điếc liếc mắt nhìn Hoài Thương mấy lần. Thấy Hoài Thương không để ý đến mình. Bà ta đặt mâm thức ăn trên bàn gỗ. Sau đó, nhẹ nhàng lui ra. Kể từ nhận nhiệm vụ lo cho sinh hoạt của Hoài Thương khi bị bắt nhốt ở đây, bà ta chưa từng gây ra bất cứ vết thương dù là nhỏ nhất đối với Hoài Thương. Bà ta chăm sóc Hoài Thương như chăm sóc một đứa cháu gái bị bệnh nặng của mình.

Hoài Thương biết ơn và cảm kích bà ta về điều ấy. Hoài Thương đã tự nhủ với lòng khi nào được cứu thoát ra khỏi đây. Hoài Thương sẽ cầu xin bố mẹ, chú Vũ Gia Minh, ông nội, chú Hoàng Tử Kì và chị gái tha cho bà ta. Tuy không hiểu vì lý do gì bà ta lại tiếp tay với người xấu giam giữ mình ở đây, nhưng dù sao bà ta cũng là một người đáng thương.

Gần chín giờ sáng. Cánh cửa gỗ ọp ẹp bật mở. Hai người đàn ông cao to, bộ dạng hung tợn hùng hổ bước vào phòng.

Hoài Thương giật mình kinh sợ. Hốt hoảng ngồi bật dậy. Xê dịch thân hinh vào tít tận trong xó giường. Mắt mở to, đề phòng nhìn hai người đàn ông lạ mặt.

Một trong hai tiến lại gần Hoài Thương. Không nói không rằng. Bất thình lình dùng một chiếc mũ màu đen chùm kín đầu Hoài Thương.

Hoài Thương giãy dụa. Muốn hét to lên. Nhưng ngặt nỗi, miệng vẫn bị dán kín bởi băng dính, tiếng hét phẫn nộ biến thành những tiếng ư ử khi phát ra khỏi miệng. Hai tay nhanh chóng bị bẽ quặt ra phía sau, bị trói bằng một sợi dây cước chắc khỏe.

Hoài Thương nghe thấy tiếng leng keng của sợi dây xích. Bọn chúng dùng chìa mở khóa. Tháo sợi dây xích ra khỏi cổ cây Hoài Thương.

Hoài Thương muốn đá mạnh vào mặt tên đàn ông to con. Hình như đoán được hành động tiếp theo của Hoài Thương, tên thứ nhất nhấc bổng Thy Dung lên, tên thứ hai dùng dây cước trói nghiến hai chân Hoài Thương lại.

Hoài Thương bị bọn chúng vác ra khỏi nhà căn nhà gỗ cũ nát như một con heo. Để tránh người khác nhận diện ra Hoài Thương là một cô gái, khi ra đến cửa phòng, chúng đã dùng bao tải trùm kín cả người Hoài Thương. Bây giờ Hoài Thương chính thức trở thành một món đồ được chúng khiêng đi bán.

Người đàn bà câm điếc đứng núp trong nhà bếp, quan sát nhìn hai người đàn ông mang Hoài Thương đi. Trong ánh mắt bà ta hiện lên những tia nhìn buồn bã và cô đơn. Có lẽ bà ta cũng không muốn Hoài Thương bị bắt đi, mà muốn Hoài Thương sống ở đây để làm bạn với bà ta.

o-0-o

Hoàng Tuấn Kiệt và Trần Hoàng Anh vẫn tiếp tục đi về hướng Đông. Do Trần Hoàng Anh bị thương không nhẹ nên tốc độ di chuyển không được nhanh. Cả hai vừa đi vừa phải cẩn thận đề phòng bị bọn con đồ phát hiện ra dấu vết, và đuổi giết, thành ra tinh thần lúc nào cũng trong trạng thái đề cao cảnh giác, không có lúc nào dám nới lỏng.

Trần Hoàng Anh đã quá mệt mỏi, hai đầu gối gần như dính vào nhau. Mồ hôi trộn tuôn ra đầm đìa, làm ướt đẫm bộ quần áo mặc trên người. Tóc bết vào trán. Sắc mặt nhợt nhạt. Tuy vậy, hắn vẫn cắn răng bước tiếp, không muốn nghỉ ngơi hay dừng lại.

Hoàng Tuấn Kiệt nhìn Trần Hoàng Anh. Biết thằng bé đã mệt lắm rồi. Không cần để ý đến lòng tự tôn nam nhi của Trần Hoàng Anh nữa, hắn liền đỡ một bên vai Trần Hoàng Anh, dìu đi.

Sự động chạm của Hoàng Tuấn Kiệt khiến Trần Hoàng Anh hơi giật mình, nghiêng đầu nhìn Hoàng Tuấn Kiệt.

Hoàng Tuấn Kiệt cười trìu mến:

_Chú hiểu cháu đang nghĩ gì. Hiểu cháu không muốn nhận sự giúp đỡ của chú. Nhưng mà chúng ta là đồng đội không phải sao ? Chú giúp đỡ cháu cũng là giúp cho chính mình. Cháu có khỏe mạnh, hai chúng ta mới mong chóng tìm được Hoài Thương và thoát ra khỏi đây.

Trần Hoàng Anh gật đầu coi như đã hiểu. Hắn thôi không còn ngăn cản Hoàng Tuấn Kiệt đỡ hắn đi như một tên què hay bị bệnh nặng nữa.

Hoàng Tuấn Kiệt thở phào nhẹ nhõm. Hắn mừng vì Trần Hoàng Anh hiểu cho hành động xuất phát từ thiện chí của mình.

Cả hai đang đi. Đột nhiên những âm thanh vụn vỡ do những cành củi khô bị giẵm nát dưới chân. Những tiếng chạy bình bịch xóa tan đi bầu khí không khí hiền hòa của khu rừng.

Hoàng Tuấn Kiệt và Trần Hoàng Anh kinh hãi nhìn nhau. Cả hai hiểu những âm thanh kia là gì. Chắc chắn bọn côn đồ đã tìm được họ.

Không nằm ngoài dự liệu. Bốn bóng người bao vây lấy hai người vào giữa. Chúng cao giọng quát to:

_Hai con chuột nhắt kia ! Hôm nay chúng mày đưng hòng mà thoát được. Bọn tao sẽ tiễn chúng mày lên tây thiên.

Chúng cực kì giận dữ và tức giận khi thấy Trần Hoàng Anh chẳng những không chết, còn sống sờ sờ ở đây, hại chúng tốn nhiều thời gian và công sức mò mẫm, lội xuống nước để vớt xác. Chúng nhất quyết không thể tha cho Trần Hoàng Anh và Hoàng Tuấn Kiệt. Chúng bắt cả hai phải trả giá đắt cho những gì mà chúng phải chịu đựng.

Hoàng Tuấn Kiệt không lo lắng cho bản thân mình. Hắn đang lo lắng cho an nguy của Trần Hoàng Anh. Hiện giờ, Trần Hoàng Anh đang bị thương nặng. Nếu còn tiếp tục đánh nhau, e rằng thằng bé không thể chịu đựng được thêm nữa.

Hoàng Tuấn Kiệt đứng chắn trước mặt Trần Hoàng Anh. Nhỏ giọng dặn dò hắn:

_Hoàng Anh. Cháu hãy đứng gọn sang một bên. Mọi việc hãy để cho chú lo. Nếu có thể chạy thoát được, thì hãy chạy đi. Đừng lo lắng cho chú.

Trần Hoàng Anh khẽ gật đầu:

_Cháu hiểu. Cháu sẽ tùy cơ ứng biến.

Nghe Trần Hoàng Anh nói thế, Hoàng Tuấn Kiệt yên tâm. Hắn tin tưởng Trần Hoàng Anh là một chàng trai thông minh và dũng cảm, thằng bé sẽ biết mình nên làm gì.

Bốn tên côn đồ xông vào đánh Hoàng Tuấn Kiệt và Trần Hoàng Anh. Hoàng Tuấn Kiệt đỡ cho Trần Hoàng Anh nhiều cú đánh và nhát dao vào người. Hắn đang cố duy trì mạng sống cho cả hai.

Đúng vào lúc trận chiến rơi vào cao trào nhất. Một toán người thứ hai tìm đến.

Hoàng Tuấn Kiệt, Trần Hoàng Anh và bốn tên côn đồ đình chiến, cùng đề cao cảnh giác nhìn toán người thứ hai. Bọn họ không đoán được toán người thứ hai này là bạn hay thù, thuộc phe bên này hay phe bên kia.

Khi nhận ra người vừa mới tìm đến là ai. Một nụ cười vui sướng và hạnh phúc nở trên môi Hoàng Tuấn Kiệt. Ánh mắt hắn lấp lánh niềm vui. Khuôn mặt bừng sáng.

Thấy Hoàng Tuấn Kiệt vẫn còn sống. Cả Thy Dung và Thư Phàm đều reo lên, hô to:

_ Hoàng Tuấn Kiệt !


_Bố ơi !

Trần Hoàng Anh cũng vui mừng không kém gì Hoàng Tuấn Kiệt. Hắn không ngờ số của mình và Hoàng Tuấn Kiệt lại may mắn như thế. Hắn tưởng hôm nay cả hai sẽ không thể sống sót ra khỏi đây.

Nhóm vệ sĩ thứ nhất của Vũ Gia Minh lập tức bao vấy lấy bốn tên côn đồ vào giữa. Ngăn cách bọn chúng với người thân trong nhà họ Hoàng.

Thư Phàm và Thy Dung ôm chầm lấy Hoàng Tuấn Kiệt.

Hoàng Tuấn Kiệt xúc động vòng tay ôm chặt lấy con gái và vợ vào lòng. Đôi mắt đục ngầu. Trái tim đập rộn rã trong lồng ngực.

Thư Phàm vừa khóc vừa cười. Dụi đầu vào ngực chồng.

Thy Dung cười tươi. Đôi mắt rực sáng. Thy Dung hoàn toàn hài lòng với khả năng của mình. Nếu không nhờ tài năng. Có lẽ đến tận bây giờ Thy Dung vẫn chưa tìm được bố. Và biết đâu bố đã bị bọn côn đô giết chết mất rồi thì sao ?

Càng nghĩ Thy Dung càng căm hận bọn côn đồ và tên đàn ông bí ẩn đứng đằng sau tất cả mọi chuyện kia.

Thy Dung tiến đến gần Trần Hoàng Anh, ngạc nhiên hỏi:

_ Trần Hoàng Anh ! Tại sao anh lại ở đây ? Anh bị thương sao ? Có nặng lắm không ?

Trần Hoàng Anh nheo mắt nhìn Thy Dung. Ánh mắt tràn đầy cảm kích và đồng cảm.

_Tôi đi theo bố cô từ tối hôm qua.

Mặc dù còn nhiêu thắc mắc muốn hỏi nhưng chuyện trước mắt quan trọng hơn. Thy Dung liền bảo mẹ:

_Mẹ Thư Phàm ! Mẹ xem lại vết thương cho Trần Hoàng Anh đi. Hình như anh ấy bị thương không nhẹ.

Nghe con gái nhắc nhở. Lúc này Thư Phàm mới quyến luyến buông chồng ra. Nhận thấy có cả Trần Hoàng Anh ở đây, Thư Phàm cũng ngạc nhiên không kém gì Thy Dung.

Dường như hiểu vợ đang muốn hỏi gì. Hoàng Tuấn Kiệt liền nói:

_ Trần Hoàng Anh đi theo anh từ tối hôm qua. Bọn anh cùng đi vào rừng tìm Hoài Thương. Thằng bé bị bọn côn đồ chém bị thương, bị chúng hất văng xuống suối. May mà tờ mờ sáng hôm nay, anh tìm được thằng bé. Vết thương trên bụng của thằng bé, anh đã băng bó sơ qua rồi, nhưng chỉ có tác dụng cầm máu thôi. Em là bác sĩ, em hãy kiểm tra lại vết thương cho Trần Hoàng Anh đi. Sau đó chúng ta còn phải mau chóng đưa thằng bé vào bệnh viện.

Trần Hoàng Anh vội từ chối:

_Cảm ơn ý tốt của chú. Nhưng cháu không muốn đi đâu cả. Chưa tìm được Hoài Thương, cháu sẽ không rời khỏi đây. Cháu vẫn còn chịu đựng được.

_Đừng ương bướng nữa – Hoàng Tuấn Kiệt nghiêm giọng bảo Trần Hoàng Anh – Cháu cần phải nghỉ tơi cho tốt. Cần được rửa vết thương, băng bó và đưa vào bệnh viện. Hoài Thương hãy để bọn chú lo. Chú hứa với cháu, chú sẽ tìm được Hoài Thương và đưa được con bé bình an trở về nhà trong thời gian sớm nhất.

Thy Dung vỗ nhẹ vào vai Trần Hoàng Anh.

_Anh nghe lời của bố em đi. Bố em cũng chỉ muốn tốt cho anh thôi.

Trần Hoàng Anh đã lấy được tình cảm của gia đình nhà họ Hoàng. Việc hắn bất chấp tính mạng của mình để đi tìm Hoài Thương đã khiến cho thành viên trong nhà họ Hoàng cảm động. Họ đã coi hắn là một phần không thể thiếu trong gia đình họ.

Thư Phàm bước lại gần Trần Hoàng Anh. Lôi Trần Hoàng Anh đến một mô đất sạch sẽ. Bắt đầu tiến hành kiểm tra lại vết chém trên bụng Trần Hoàng Anh. Mặc cho Trần Hoàng Anh phản đối, Thư Phàm cũng nhất quyết làm theo ý của mình. Thư Phàm là một cô gái nóng tính, ương bướng, thích làm theo ý mình. Càng chống đối, càng khiến Thư Phàm quyết tâm làm bằng được. Cuối cùng vi không thể đẩy Thư Phàm ra, cũng không thể làm bị thương Thư Phàm, Trần Hoàng Anh đành phải nhượng bộ.

Phía bên Trần Hoàng Anh và Thư Phàm tạm yên ổn. Phía bên này, Thy Dung và hai người lớn trong gia đình lo giải quyết bọn côn đồ.

Vũ Gia Minh vỗ vai Hoàng Tuấn Kiệt, như một lời chào mừng hắn bình an trở về.

Hoàng Tuấn Kiệt mỉm cười, cảm kích nhìn Vũ Gia Minh. Họ là hai bạn thân, đồng cam cộng khổ, cùng chung hoạn nạn. Hoàng Tuấn Kiệt hiểu ý nghĩa của cái vỗ vai ấy là gì ? Nó là biểu hiện cho tình bạn cao đẹp của cả hai.

Tình thế xoay chuyển. Bốn tên côn đồ căng thẳng, tinh thần bấn loạn, nhìn sáu người đàn ông đứng xung quanh mình. Toàn thân bọn họ đều tỏa ra khí thế bức người. Đôi mắt bắn ra những tia nhìn lạnh giá, căm phẫn và giận dữ. Nhìn bọn họ như thể sắp xửa băm vằm bọn chúng thành hàng trăm hàng nghìn mảnh.

_Tất cả xông lên.

Vũ Gia Minh phất tay. Bốn người vệ sĩ xông lên.

Bốn tên côn đồ đưa mắt nhìn nhau. Chúng cũng cùng nhau lao vào trận chiến.

Cuộc ẩu đả bắt đầu. Trong khi bọn côn đồ liều mạng mà đánh, đánh bạt mạng. Bốn người vệ sĩ lại dùng những thế võ được đào tạo hết sức bài bản, những chiêu thức mạnh mẽ, ra đòn nào cũng đánh vào những điểm yếu trên người bọn chúng.

Hoàng Tuấn Kiệt định xông vào đánh cho bọn chúng một trận. Vũ Gia Minh ra tay ngăn cản, cười nhạt:

_Cậu không cần phải tốn công sức. Nhóm vệ sĩ thứ hai sắp đến bây giờ.

Vũ Gia Minh vừa mới dứt lời. Từ khoảng cách gần, năm người vệ sĩ lao đến.

Vũ Gia Minh dùng tay ra hiệu. Họ hiểu ý, lập tức xông vào trợ giúp nhóm vệ sĩ thứ nhất.

Hoàng Tuấn Kiệt nhìn mà hoa cả mắt. Cho đến tận bây giờ, hắn cũng không được lý do vì sao ba người lại nhanh chóng tìm được hắn như thế. Hắn đoán con gái đã đọc được tin nhắn của hắn, sau đó thông báo cho cả nhà biết, rồi cùng Vũ Gia Minh và Thư Phàm vào rừng tìm mình. Vấn đề là khu rừng này rộng lớn như thế. Làm sao họ có thể chính xác tìm được hắn ở đây, hơn nữa lại đúng vào lúc hắn gặp nguy hiểm ?

Trận chiếc chẳng mấy chốc mà kết thúc. Bốn tên côn đồ làm sao địch lại được gần mười người vệ sĩ. Bọn chúng bị đánh bầm dập. Nằm la liệt xuống dưới đất. Thương tích đầy mình. Rên la. Nằm co quắp. Kẻ thì ôm lấy bụng. Kẻ ôm mặt. Có kẻ vì đau quá, không thể kêu nổi một tiếng.

Nhóm vệ sĩ trói quặt tay bốn tên côn đồ. Mỗi người lo dẫn bốn tên côn đồ theo mình đi ra khỏi rừng.

Trần Hoàng Anh đã được Thư Phàm cẩn thận băng bó lại vết thương. Lúc theo Thy Dung và Vũ Gia Minh đi vào trong rừng. Vì lo sợ Hoàng Tuấn Kiệt bị thương, Thư Phàm đã mang theo hộp thuốc của mình. Không ngờ nó lại có tác dụng đối với vết thương của Trần Hoàng Anh. Còn Hoàng Tuấn Kiệt không bị thương chỗ nào cả. Thư Phàm rất vui mừng vì được đó.

Trên đường quay trở lại đường cái lớn. Hoàng Tuấn Kiệt đã hiếu kì hỏi Vũ Gia Minh:

_ Vũ Gia Minh. Cậu có thể nói cho tôi biết lý do vì sao cậu có thể tìm được chính xác tôi đang ở đâu được không ? Đừng nói với tôi là cậu và mẹ con Thư Phàm đi tìm tôi từ tối hôm qua đấy nhá.

Vũ Gia Minh cười đáp:

_ Không phải. Tối hôm qua lúc cậu gửi tin nhắn cho Thy Dung. Do con bé tắt nguồn điện thoại, nên sáng nay con bé mới biết là cậu gửi tin nhắn cho nó. Nếu nó mà biết được, cậu và Trần Hoàng Anh đã không bị rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm như thế này.

Hoàng Tuấn Kiệt cau mày:

_Cậu nói úp úp mở mở như thế. Tôi làm sao mà hiểu được. Có gì thì cậu cứ nói thẳng ra xem nào.

_Cậu đừng nóng. Để từ từ tôi sẽ nói cho cậu nghe. Phải nói có đầu có đuôi chứ.

Hoàng Tuấn Kiệt ngán ngẩm, dơ tay đầu hàng:

_Thôi được rồi. Cậu nói đi. Tôi hứa sẽ không ngắt lời của cậu nữa.

Vũ Gia Minh không đế ý đến dáng vẻ bất đắc dĩ của Hoàng Tuấn Kiệt. Hắn tiếp tục câu chuyện còn dang dở.

_Sau khi con bé đọc được tin nhắn của cậu. Nó đã thông báo cho cả nhà biết. Tôi và Thư Phàm định cứ thế mà đi tìm cậu. Nhưng con bé Thy Dung lại bảo không vội, nó biết cách tìm được chính xác vị trí của cậu ở đâu.

Vũ Gia Minh ngừng lại, gây sự tò mò của Hoàng Tuấn Kiệt.

Thấy thằng bạn thân khổ sở vì mình. Vũ Gia Minh cực kì cao hứng. Hắn hắng giọng nói tiếp. Hoàng Tuấn Kiệt hận không thể bóp chết Vũ Gia Minh.

_Cậu có nhớ chiếc điện thoại di động mà con bé Thy Dung tặng cho cậu nhân lần sinh nhật 46 tuổi không ?

Hoàng Tuấn Kiệt gật đầu đáp:

_Nhớ.

Hắn không hiểu chiếc điện thoại ấy thì có liên quan gì đến chuyện này.

Biết thằng bạn thân vẫn chưa nghĩ ra được huyền cơ ẩn giấu trong chiếc thoại di động ấy. Vũ Gia Minh giải đáp nốt vế cuối:

_Chiếc điện thoại di động mà con bé Thy Dung tặng cho cậu có định vị GPRS . Chính vì thế, chúng tôi mới mau chóng tìm được cậu. Biết được chính xác cậu đang ở đâu, kịp thời đến cứu cậu và Trần Hoàng Anh.

_À…ra là thế.

Bây giờ Hoàng Tuấn Kiệt mới hiểu được lý do vì sao. Hắn biết ơn Thy Dung vì sự thông minh và dũng cảm. Nếu không có con bé, có lẽ hắn và Trần Hoàng Anh đã phải bỏ mạng ở đây rồi.

_Còn một điều nữa. Tôi tin rằng khi nghe xong, cậu sẽ mừng đến phát điên – Vũ Gia Minh tỏ vẻ bí mật với Hoàng Tuấn Kiệt.

_Là điều gì ? – Hoàng Tuấn Kiệt càng lúc càng hiếu kì – Vũ Gia Minh ! Có phát hiện gì mới thì mau nói nhanh đi. Cậu muốn tôi chết vì tò mò à ?

_Con bé Thy Dung đã điều tra ra được thông tin có liên quan đến chủ sở hữu số tài khoản mà cậu đã chuyển tiền vào rồi – Vũ Gia Minh vui mừng, thông báo tin tức tốt cho Hoàng Tuấn Kiệt biết.

_Thật không ? – Hoàng Tuấn Kiệt kích động hỏi dồn, hai tay giữ chặt lấy vai Vũ Gia Minh.

_Thật. Tôi lừa cậu làm gì. Trên đương về nhà, tôi sẽ tỉ mỉ nói lại mọi chuyện cho cậu biết.

Niềm vui vừa mới đến đã bị dập tắt khi Hoàng Tuấn Kiệt nghĩ đến đứa con gái út Hoài Thương.

_Có lẽ cậu và mọi người ra về trước đi. Tôi phải ở lại đây tìm Hoài Thương. Tôi không yên tâm bỏ đi về không thế này.

_Tôi hiểu được sự lo lắng của cậu, cũng hiểu cậu yêu thương con gái nhiều như thế nào. Nhưng lang thang trong rừng như thế này không phải là cách. Tôi đoán tên bắt cóc kia đã sớm chuyển Hoài Thương đi rồi. Hắn ta đâu có ngu ngốc đến nỗi tiếp tục giam giữ Hoài Thương ở đây để cho chúng ta tìm thấy.

_Cậu nói cũng đúng, nhưng mà….

Lời nói của Hoàng Tuấn Kiệt bị ngắt ngang. Bộ đàm liên lạc của Vũ Gia Minh nhấp nháy.

Vũ Gia Minh đưa tay lên miệng làm một giấu hiệu im lặng. Bật loa cho mọi người cùng nghe thấy. Đưa bộ đàm đến gần miệng. Vũ Gia Minh lạnh lùng lên tiếng:

_Nói đi.

_Cậu chủ - Tiếng nói của một vệ sĩ trong nhóm thứ ba– Theo lệnh của cậu chủ chúng tôi đã tìm thấy căn nhà tranh.

Tiếng loa to và rõ ràng đủ để bốn người nghe rõ người vệ sĩ kia vừa mới thông báo tin tức quan trọng. Bốn người không giấu được vui mừng, căng thẳng chờ nghe anh ta nói tiếp.

Vũ Gia Minh là người lấy lại được điềm tĩnh đầu tiên. Hắn hỏi:

_Có tìm thấy Hoài Thương không ?

Người vệ sĩ run giọng trả lời:

_Chúng tôi đã lục soát tất cả căn nhà gỗ, cũng không tìm thấy bất kì một ai cả.

Thư Phàm bật khóc. Khuôn mặt tái xanh.

Hoàng Tuấn Kiệt buồn khổ. Kéo vợ vào lòng.

Thy Dung siết chặt tay. Đôi mắt đỏ hoe.

Trần Hoàng Anh giống như một cái cây bị đốn ngang gốc. Hắn loạng choạng suýt ngã.

Niềm tin và hy vọng của mọi người đã tan biến thành mây khói. Họ thực sự đã tìm được căn nhà gỗ. Nhưng Hoài Thương sớm đã không còn bị nhốt ở đó. Cô ấy đã bị chuyển đi một nơi khác. Họ đã đến chậm một bước. Bầu không khí trùng xuống. Bên tai chỉ còn tiếng lá cây xào xạc trong gió. Tiếng trái tim đập trong lồng ngực và tiếng hít thở của mọi người chung quanh.

o-0-o

Trong khi đó, Hoài Thương bị nhốt vào trong một chiếc bao tải, bị khiêng ra khỏi rừng.

Người phụ nữ lo cho sinh hoạt của Hoài Thương trong gần nửa tháng qua, cũng đi theo một con đường khác rời khỏi rừng. Bà ta đã nhận được lời dặn dò của người bắt cóc Hoài Thương. Hắn ta lệnh cho bà ta phải ra khỏi căn nhà gỗ ngay sau khi Hoài Thương được hai người đàn ông mang đi. Nếu không tính mạng của bà ta khó bảo toàn. Vì an nguy của chính mình, không còn cách nào khác, bà ta đành phải làm theo lời của hắn.

Miệng bị dán băng dính, tay bị trói quặt ra đằng sau, cổ chân bị buộc chặt bằng sợi dây cưới sắc và dai, cả người bị nhốt trong bao tải, Hoài Thương dù có muốn giãy dụa, có muốn gào thét để báo hiệu cho người đến cứu cũng vô dụng.

Hai tên đàn ông vác Hoài Thương đi theo hướng Tây của khu rừng. Chúng chọn đi đường tắt. Xuyên qua cây rừng rậm rạp. Giẵm lên cành cây khô, lá mục và mặt đẩm ẩm mốc. Đi mất gần một tiếng đồng hồ, đường cái lớn lấp ló sau mấy gốc cây rừng.

Mặt trời càng lúc càng lên cao. Buổi chiều, ánh nắng vàng vọt. Tia nắng chiêu xuyên qua kẽ lá. Hai tên đàn ông vã mỗ hôi. Bộ quần ào mặc trên người ướt đẫm. Chúng vừa đi vừa thở hổn hển. Hoài Thương tuy không phải là một cô gái béo mập, nhưng phải vác Hoài Thương lâu trên vai, cũng khiến bọn chúng thở không ra hơi. Sức nặng kéo dần xuống vai. Bọn chúng luân phiên nhau vác Hoài Thương.

Chúng vừa đặt được một chân ra đến mép đường cái lớn. Một họng súng đặt đúng vào thái dương. Hai tiếng quát sắc lạnh vang lên:

_Đứng yên ! Cấm nhúc nhích ! Nếu không chúng tao bắn chết !

Hai tên đàn ông toát mồ hôi vì sợ. Sắc mặt biến đổi liên tục. Tay run run dơ lên cao. Chiếc bao tải trên vai chúng lăn xuống đất.

Một trong bốn người vệ sĩ ngay lập tức đón lấy chiếc bao tải. Chỉ động chạm nhẹ vào, họ cũng biết bên trong chiếc bao tải nhốt chính là người.

Người vệ sĩ đón lấy chiếc bao tải ra hiệu cho hai người vệ sĩ dí súng vào thái dương hai tên cướp.

_Chúng mày nói mau ! Người mà chúng mày nhốt trong chiếc bao tải kia có phải là một cô gái tên Hoài Thương không ?

Người vệ sĩ kia cởi sợi dây buộc túm đầu của chiếc bao tải.

Hai tên đàn ông định nói dối, nhưng khi nhìn thấy hành động của người vệ sĩ kia. Biết có nói dối cũng vô dụng, đành phải ngoan ngoãn thừa nhận:

_Đúng thế. Chúng tôi nhận được lệnh phải chuyển cô ấy đi.

_Ai là người đã ra lệnh cho chúng mày ? - Người vệ sĩ đứng bên cạnh người vệ sĩ kia ,quát hỏi

_Chúng tôi không biết. Tất cả mọi giao dịch đều thực hiện qua điện thoại di động. Người đó cho chúng tôi một số tiền lớn và bảo chúng tôi phải làm thế.

Mặc dù không tin bọn chúng đang nói thật. Nhưng nhiệm vụ đã hoàn thành, ba người vệ sĩ liền lấy dây trói nghiến hai tên đàn ông lại. Cột chung chúng lại với với nhau. Đe dọa chúng nếu dám phản kháng, sẽ ăn ngay một phát đạn vào đầu.

Người vệ sĩ kia cởi được sợi dây nịt buộc túm đầu của chiếc bao tải. Chỏm tóc màu đen của Hoài Thương xuất hiện trong mắt của bốn người vệ sĩ, sau đó đến khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi vì nóng và vì sợ.

Bị nhốt lâu trong bóng tối, nay mới nhìn thấy ánh sáng của mặt trời, Hoài Thương nheo mắt, mất một lúc mới làm quen với hoàn cảnh xung quanh.

Người vệ sĩ vội tháo bỏ lớp băng dính dán trên miệng Hoài Thương, dùng dao cắt đứt dây cước buộc hai tay và cổ chân cho Hoài Thương.

Nhận ra mình được vệ sĩ của gia đình cứu. Hoài Thương vui sướng đến phát điên. Nước mắt chảy ròng ròng. Chống tay xuống đất, run rẩy đứng dậy.

Hoài Thương vừa khóc vừa cảm kích bảo bốn người vệ sĩ:

_Cảm ơn….cảm ơn…cảm ơn các anh rất nhiều.

Bốn người vệ sĩ bối rối gãi đầu, mỉm cười với Hoài Thương.

Tin Hoài Thương đã được cứu thoát nhanh chóng được thông báo cho tất cả mọi người biết.

Mọi người reo hò ầm ĩ. Chuyến đi lần này, họ đã thu được toàn thằng lợi.

Một lần nữa, Thư Phàm lại vùi mặt khóc trong vòng tay Hoàng Tuấn Kiệt.

Thy Dung vừa cười hạnh phúc, vừa khóc như mưa.

Riêng Trần Hoàng Anh lại có cảm giác mùa xuân thứ hai của cuộc đời mình chỉ vừa mới bắt đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play