Dưới sức ép của bố mẹ, Thy Dung phải theo bố mẹ, chú Hoàng Tử Kì và Dì Lý trở về biệt thự của gia đình. Trước khi đi, Thy Dung đã lén lút nhờ một cô y tá chăm sóc cho mình, nhắn giùm một tiếng với Trác Phi Dương. Thy Dung cầu mong hắn không giận mình, cầu mong có thể nhanh chóng tìm cơ hội gặp lại hắn.

Thy Dung về nhà vào buổi sáng. Buổi trưa, Trần Hoàng Anh đến tìm Thy Dung. Hắn đã biết Hoài Thương đang bị bắt cóc. Vì muốn thu thập thêm tin tức, mấy lần đi theo Thy Dung đều bị Trác Phi Dương bắt gặp và ngăn cản. Lần này, hắn quyết định sẽ đến tận nhà hỏi thẳng Thy Dung.

Nghe Dì Lý báo có chàng trai mấy ngày trước đến tìm mình. Thy Dung đã nghĩ ngay đến Trần Hoàng Anh, mặc dù Dì Lý vẫn chưa nói tên của hắn là gì.

_ Thy Dung, theo Dì thấy, cháu không nên gặp chàng trai hung dữ ấy thì hơn. Buổi gặp lần trước, cậu ta suýt chút nữa là đã đấm thẳng vào mặt cháu rồi – Dì Lý vừa nói vừa rùng mình một cái.

Thy Dung xanh xao ngồi trên giường, cười bảo Dì Lý:

_Dì để cho anh ta vào đi. Cháu nghĩ lần này anh ta đến vì chuyện mất tích của Hoài Thương.

_Cháu nghĩ là cậu ta là người yêu của Hoài Thương ?

Thy Dung gật đầu:

_Đúng, chính miệng anh ta đã thừa nhận, làm sao mà giả được.

_Thật sao ? – Dì Lý có vẻ không tin – Dù cậu ta đẹp trai thật, nhưng tính cách hung dữ, hơi một tí là đánh người như thế, ai mà yêu cho nổi. Hoài Thương dễ thương và đáng yêu như thế, không nên để cho con bé yêu một người như cậu ta.

Thy Dung bật cười:

_Dì Lý, đã nói là tình yêu, thì ai mà ngăn cản nổi. Dì ra mở cổng cho anh ta vào đi. Cháu cũng có chuyện cần thương lượng với anh ta.

Dì Lý mặc dù không mấy hài lòng, nhưng cũng chiều theo mong muốn của Thy Dung.

Một lát sau, Trần Hoàng Anh theo Dì Lý đi lên lầu.

Dì Lý trước khi mở cửa phòng của Thy Dung, đã nghiêm giọng dặn dò hắn:

_Này cậu, tôi mặc kệ cậu có phải là người yêu của Hoài Thương không. Cậu mà dám gây ra bất cứ điều gì bất lợi cho cô chủ nhỏ, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cậu.

Trần Hoàng Anh kinh ngạc nhìn Dì Lý. Ban đầu, hắn không hiểu vì sao Dì Lý lại khắc nghiệt với hắn như thế. Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại. Hắn chợt nhớt buổi chiều cách đây hơn một tuần, do trong lúc nóng giận đã túm lấy cổ áo của Thy Dung, tay dơ cao nắm đấm. Đúng vào lúc đó, Dì Lý núp trong một gốc cây nhìn thấy, thành ra từ đó Dì Lý có thành kiến không tốt đối với hắn.

Trần Hoàng Anh đành cam chịu. Hắn không muốn giải thích, cũng không muốn bắt ép người khác phải nhìn nhận tốt về mình.

Dì Lý mở cửa phòng. Trần Hoàng Anh bước hẳn vào trong.

_Chào anh.

Thy Dung suy yếu ngòi trên giường. Khuôn mặt xanh xao. Chỉ có duy nhất nụ cười là vẫn vô tư như thuở nào.

Trần Hoàng Anh choáng váng, nhìn trừng trừng vào cánh tay phải bị băng bó trắng toát của Thy Dung.

_Cô bị làm sao thế ? Buổi chiều tối hôm qua, vẫn còn tốt lắm kia mà.

_Buổi tối hôm qua, anh có xem truyền hình không ?

_Có, tôi có xem. Sáng nay, tôi cũng đã đọc báo rồi.

_Ngồi đi – Thy Dung chỉ một chiếc ghế trống trong phòng.

Trần Hoàng Anh kéo ghế ngồi xuống, mắt vẫn không rời cánh tay bị băng bó trắng toát của Thy Dung.

_Cô nói thật đi. Cô không bị bọn xã hội đen trả thù đấy chứ ?

Trong đáy mắt Thy Dung vừa bắn ra những tia nhìn lạ lầm. “Thật kì lạ ! Tại sao Trần Hoàng Anh biết mình bị bọn xã hội đen trả thù, trong khi mình vẫn chưa nói gì cả ?”

Như để trả lời câu hỏi trong thầm lặng của Thy Dung, Trần Hoàng Anh nói:

_Tối hôm qua, sau khi cô đi cùng với Trác Phi Dương, tôi đã bám theo cô đến tận đài truyền hình. Tôi vì không có thẻ nên người ta không cho vào hậu trường. Tuy nhiên, tôi đã đi vòng quanh xung quanh tòa nhà. Lúc hơn 10 đêm, thấy cô đi cùng với đám đông ra cổng. Tôi định đến chào cô một câu, muốn cô nói tiếp câu chuyện vào lúc ban chiều. Nhưng vì đám đông quá nhiều, tôi không chen nổi, đành đứng nhìn cô từ xa. Một lát sau, thấy cô không đi ra hướng đường chính, mà chọn đi đường vòng. Tôi vì hiếu kỳ, đã bám theo phía sau cô. Do cô đi quá nhanh, thành ra tôi bị lạc. Mãi một lúc lâu sau đó, nghe thấy tiếng đánh nhau, tôi lần theo tiếng đánh nhau mới tìm ra được con hẻm nơi cô đang bị bọn xã hội đen vây đánh.

_Tại sao anh không xông vào cứu tôi ? – Thy Dung ngắt ngang lời tường thuật của Trần Hoàng Anh.

_Cô nghe tôi nói hết đã. Lúc tôi tìm ra cô, cũng là lúc tôi thấy cô được hai người đàn ông cứu. Một người mặc toàn đồ đen là Trác Phi Dương, còn người đàn ông kia vận toàn đồ trắng. Lúc đó quá tối, tôi chỉ lờ mờ nhìn thấy mặt của Trác Phi Dương, người còn lại tôi chịu không đoán ra được là ai.

Thy Dung giật mình. Không ngờ những điều mà Thy Dung thấy trong cơn ác mộng, cứ tưởng rằng đó chỉ là một cơn ác mộng mà thôi. Lại hoàn toàn là sự thật.

Cố trấn tĩnh lại tinh thần hoảng loạn của mình. Thy Dung dịu giọng hỏi:

_Anh đến đây vì muốn hỏi tôi về tung tích của Hoài Thương ?

_Đúng thế - Trần Hoàng Anh nôn nóng giục Thy Dung – Cô nói đi. Hoài Thương có thật là đã bị bắt cóc rồi không ? Đã điều tra ra được kẻ bắt cóc đó là ai chưa ? Hắn muốn gì ? Hắn có điều kiện gì không ?

Thy Dung nhăn mặt. Đưa tay ngăn cản Trần Hoàng Anh:

_Anh có thể hỏi một câu hỏi một lần được không ? Anh hỏi tôi một lúc liền một lô lốc câu hỏi như thế, tôi làm sao mà trả lời anh được ?

_Cô nói đi. Tôi đang nghe đây. Tôi muốn biết sự thật. Tôi hy vọng cô không giấu giếm tôi bất cứ điều gì.

Thy Dung thở dài, chán nản đáp:

_ Hoài Thương bị bắt cóc cách đây hơn một tuần. Kẻ bắt cóc là ai, hiện giờ vẫn chưa điều tra ra được. Hắn yêu cầu gia đình tôi làm cho hắn ba việc. Việc thứ nhất là tổ chức một buổi họp báo, quay trực tiếp trên truyền hình. Chắc anh cũng biết rồi, tối hôm qua chính là yêu cầu thứ nhất mà hắn muốn ông nội tôi phải thực hiện. Yêu cầu thứ hai là phải trả cho hắn một số tiền lớn, gửi thẳng vào tài khoản của hắn trong một ngân hàng đâu đó tận bên Thụy Sỹ. Yêu cầu cuối cùng, xin lỗi, tôi không thể nói cho anh biết được.

_ Không sao. Tôi không muốn can thiệp quá sâu vào chuyện nội bộ trong gia đình cô. Cô chỉ cần cho tôi biết hiện giờ Hoài Thương có bị làm sao không ? Cô ấy sẽ nhanh chóng được thả ra chứ ?

Thy Dung rơm rớm nước mắt. Mặc dù rất muốn gào khóc, nhưng vẫn cắn chặt răng, ngăn không cho lệ rơi xuống má.

_Tôi không dám nói trước được điều gì. Hoài Thương có được thả ra hay không, phụ thuộc hoàn toàn vào tên bắt cóc kia. Nếu hắn tiếp tục dùng Hoài Thương để uy hiếp gia đình tôi, mãi không chịu thả nó ra mặc dù chúng tôi đã thực hiện hết tất cả các yêu cầu của hắn, cũng đành chịu. Có lẽ lúc đó, chúng tôi sẽ phải tìm cách khác.

_ Không được – Trần Hoàng Anh kích động kêu lên – Chúng ta không thể ngồi đây chờ kẻ bắt cóc kia rủ lòng thương xót được. Đã đến lúc tính cách để cứu cô ấy rồi.

_Anh nói đúng – Thy Dung tán đồng – Tôi cũng rất muốn cứu được em gái tôi. Nhưng tôi không biết con bé bị tên bắt cóc kia giam giữ ở đâu.

_Chúng tay hãy phân công nhau ra, mỗi người mỗi việc, tỏa ra khắp các con đường. Tôi tin rằng sớm muộn gì cũng tìm được cô ấy thôi.

_Cảm ơn anh – Thy Dung xúc động nói – Con bé Hoài Thương mà biết được những gì anh đã làm cho nó, nhất định sẽ nó rất hạnh phúc.

_Cô đừng nói thế - Trần Hoàng Anh tự trách – Tất cả là do lỗi của tôi. Nếu tôi biết quý trọng cô ấy hơn, cô ấy đã không bị kẻ xấu bắt đi.

_Anh không cần phải tự trách bản thân mình. Đây không phải là lỗi của anh. Kẻ xấu là nhắm vào gia đình tôi. Hắn sẽ không dừng lại khi chưa đạt được mục đích của mình.

_Sắp tới, cô có dự định gì không ?

_Vẫn tiếp tục công việc còn dang dở.

_Cô có cần tôi giúp gì cô không ?

_Tại sao lại không ? – Thy Dung nở một nụ cười – Anh sẽ giúp ích được tôi trong rất nhiều việc.

o-0-o

Hoài Thương đã bị nhốt trong một căn nhà gỗ tồi tàn, trong một vùng rừng núi xa xôi hẻo lánh. Hơn một tuần nay, người duy nhất lo sinh hoạt cho Hoài Thương là người phụ nữ trung niên hơn 50 tuổi, vừa câm vừa điếc.

Hoài Thương không bị đánh đập về thể xác, tinh thần cũng không bị tổn thương gì nhiều. Chỉ có đôi lúc trong đêm tối, phải nghe tiếng chó sói chu, tiếng sột soạt của động vật bốn chân di chuyển trên mặt đất, nghe thấy những âm thanh lạ như tiếng người nói chuyện thì thầm. Vào lúc ấy, thần kinh Hoài Thương căng thẳng tột đột, nằm run cầm cập trên giường. Tiếng xích sắt bị khóa ở cổ chân kêu lên những âm thanh lành lạnh.

Đã có biết bao nhiêu lần, Hoài Thương tìm đủ mọi cách bỏ chốn. Nhưng hoàn toàn vô tác dụng. Sợi xích sắt kia quá to, không có một thứ kim loại nào có thể cắt đứt. Hoài Thương chỉ còn biết ngồi đếm thời gian trôi trong tuyệt vọng. Trong lòng luôn cầu nguyện ai đó nhanh nhanh đến cứu mình. Theo từng ngày, niềm tin trong Hoài Thương đang chết dần chết mòn. Có đôi khi Hoài Thương bật khóc, muốn buông xuôi tất cả. Bóng tối đang tràn ngập trong tâm trí Hoài Thương.

o-0-o

Buổi chiều hôm nay, nhà họ Hoàng lại nhận được một phong bì thư màu trắng của tên bắt cóc. Trong phòng khách, tập trung đông đủ mọi người. Ông Gia Huy đã được đưa đến một nơi an toàn, thần không biết quỷ không hay. Bạch Thư Phàm và người thân trong nhà đều hy vọng nhà họ Hoàng có thể vượt qua được kiếp nạn này.

Như mọi lần, Hoàng Tuấn Kiệt là người đầu tiên mở phong bì, lấy thư và ảnh.

Mọi người trong phòng chụm đầu, cẩn thận xem từng bức ảnh. Tú Linh khóc nức nở, vùi đầu vào ngực chồng. Không có dũng khí xem đến bức ảnh thứ hai chụp cảnh Hoài Thương bị xích vào cây cột, đã bật khóc.

Vũ Gia Minh chua xót, vòng tay, ôm siết lấy vợ vào lòng. Luôn miệng trấn an:

_ Tú Linh, em đừng khóc. Hoài Thương sẽ nhanh chóng bình an trở về với chúng ta thôi.

Tú Anh ngồi bên cạnh, nắm lấy tay Tú Linh. Mặc dù nó vẫn còn là một đứa trẻ con, nhưng đã hiểu chuyện như người lớn.

_Mẹ, mẹ đừng khóc. Mẹ khóc trông xấu lắm. Mọi người trong nhà đều đang cười mẹ kìa.

Vũ Gia Minh trừng mắt nhìn con gái:

_ Tú Anh, không được nói mẹ con khóc xấu.

_Bố thì lúc nào cũng bênh vực mẹ - Tú Anh bĩu môi, tỏ vẻ không phục.

Nhờ mấy câu đối đáp của bố con Vũ Gia Minh, bầu không khí đượm buồn và căng thẳng trong phòng khách đã dịu bớt.

Lần này, người đọc thư không phải là Vũ Gia Minh mà là Hoàng Tuấn Kiệt.

“Bạch Thư Phàm, Hoàng Tuấn Kiệt !

Các người chỉ mới thực hiện được một yêu cầu của tôi. Đừng tưởng tôi không biết các người đang giở trò gì. Dám qua mặt tôi sao ?”

Dù tên bắt cóc không viết rõ hắn đang tự phụ, nhưng mọi người trong phòng có thể hình dung ra dáng vẻ vênh vênh tự đắc của hắn ta.

“Tôi cho các người thời hạn trong ngày hôm nay. Phải thực hiện yêu cầu thứ ba của tôi. Tôi muốn tài khoản trong ngân hàng Thụy Sỹ phải có đầy đủ số tiền mà tôi yêu cầu các người gửi vào. Nếu không, các người hãy chuẩn bị tinh thần mà nhận từng phần bộ phận một trên cơ thể của cô ta đi.”

Dưới góc bên phải của tờ giấy vẫn là ký hiệu hình con rơi màu đen quen thuộc.

Hoàng Tuấn Kiệt vò nát tờ giấy trong tay. Ngồi ngả người ra sau ghế. Hắn mệt mỏi nói:

_ Không còn cách nào khác. Để cứu được Hoài Thương. Chúng ta bắt buộc phải làm theo yêu cầu của tên bắt cóc kia thôi.

Vũ Gia Minh lo lắng, nhắc nhở người bạn thân:

_Nếu cậu làm theo lời của hắn nói. Chẳng khác gì cậu chính thức tuyên bố tập đoàn Hoàng Thị bị phá sản.

_ Không sao cả - Hoàng Tuấn Kiệt nở một nụ cười buồn – Đối với tôi, con cái quan trọng hơn tiền bạc. Chỉ cần cứu được Hoài Thương, ngay cả tính mạng của mình tôi cũng không cần.

_ Hoàng Tuấn Kiệt, anh không được phép nói gở - Thư Phàm đau khổ quát to – Anh có thể coi rẻ sinh mạng của mình như thế sao ? Em không cần biết sẽ có chuyện gì xảy ra tiếp theo. Anh cũng phải hứa với em, phải bình an và sống thật khỏe mạnh. Nếu không, em tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh.

Hoàng Tuấn Kiệt cảm động. Đôi mắt thâm tình nhìn vợ.

Mọi người trong phòng đều lắc đầu, le lưỡi. Họ phỏng đoán, nếu không phải do ngại sự có mặt của họ ở đây, sợ rằng cả hai đã lao lại ôm chầm lấy nhau và thắm thiết hôn nhau như một đôi tình nhân mới cưới rồi.

Thy Dung quá mệt mỏi. Được mẹ chích cho một liều thuốc. Trong đó có chứa một ít liều thuốc ngủ. Thy Dung dần chìm vào giấc ngủ. Khi tên bắt cóc gửi thư đến, Thy Dung không có mặt trong phòng khách, mà đang ngủ trong phòng riêng.

Vốn đã chuẩn bị mọi thứ từ trước. Biết trước điều này sớm muộn gì cũng xảy ra. Hoàng Tuấn Kiệt đã gom lại số tiền sẵn có trong tài khoản ngân hàng nằm trong khu vực Đông Nam Á. Số tiền mà tên bắt cóc kia yêu cầu không hề nhỏ. Với số tiền ấy, nhà họ Hoàng chẳng khác gì đã mất đi già nửa cơ nghiệp của mình.

Năm giờ chiều, ngồi trước máy tính xách tay trong văn phòng làm việc, có mặt Bạch Thư Phàm, trợ lý riêng Tuấn Hùng, người bạn thân Vũ Gia Minh, Hoàng Tuấn Kiệt run run click vào biểu tượng của một ngân hàng.

Trên màn hình nửa xanh nửa xám, yêu cầu nhập tên và mật khẩu. Hoàng Tuấn Kiệt là người đứng tên, lập hẳn riêng cho mình một tài khoản. Hít một hơi thật sâu, giữ vững tinh thần tự chủ, phong thái điềm tĩnh của mình. Hoàng Tuấn Kiệt thuần thục đánh tên và mật khẩu vào ô màu trắng trên màn hình.

Mấy giây sau, một màn hình mới ra mở, yêu cầu Hoàng Tuấn Kiệt đánh lại tên, mật khẩu, mã số tài khoản. Trên màn hình liệt kê đầy đủ các dịch vụ mà Hoàng Tuấn Kiệt muốn thực hiện.

Thư Phàm ngồi đông cứng trên ghế. Đôi mắt đỏ hoe. Trái tim đập yếu ớt trong lồng ngực. Tập đoàn Hoàng Thị lớn mạnh như ngày hôm nay, một phần lớn là công sức của Hoàng Tuấn Kiệt đã bỏ ra. Nay, vì con gái, hắn đã tự tay phá bỏ công lao gần 20 năm của mình. Hơn ai hết, Thư Phàm hiểu được sự ray rứt, sự đấu tranh nội tâm dữ dội của hắn.

Đánh đúng tên, mật khẩu, mã số tài khoản của mình, Hoàng Tuấn Kiệt biết được số tiền chính xác mà mình hiện đang có. Tiền vốn chỉ là phù du bọt biển. Tiền chỉ phương thức để trao đổi mua bán, và sinh sống. Nếu có thể dùng tiền để mua được tính mạng con người, Hoàng Tuấn Kiệt tự nguyện dùng tất cả số tiền mà mình đang có để làm điều đó.

Hắn không một chút ngần ngại nhấn vào nút chuyển tiền trên màn hình. Một nụ cười nhẹ nhõm nở trên môi hắn. Hắn hy vọng khi đã có được số tiền mà mình yêu cầu, tên bắt cóc sẽ mau chóng thả cho Hoài Thương về.

Trong khi đó, Thy Dung đã tỉnh ngủ từ khi nào, đang ngồi trên ghế sa lông, mắt chăm chú nhìn vào màn hình máy vi tính.

Vì hiểu được bố mẹ sẽ không bao giờ đồng ý cho phép mình làm điều này, nên Thy Dung chọn cách thực hiện trong thầm lặng. Thy Dung đã bí mật xâm nhập vào hệ thống tài khoản của gia đình. Khi Hoàng Tuấn Kiệt nhấn nút “Chuyển tiền” cũng là lúc trên máy tính của Thy Dung cũng xuất hiện hàng loạt những con số màu trắng trên màn hình màu xám đen.

Thy Dung lần theo mã số tài khoản mà Hoàng Tuấn Kiệt đã gửi vào. Lần ra được những thông tin mật, không thể cung cấp và tiết lộ ra bên ngoài.


Mất gần cả một buổi tối, cuối cùng Thy Dung cũng tra ra được chủ nhân của số tài khoản trên. Khi tên người đó xuất hiện trên màn hình, cũng là lúc Thy Dung sụp đổ hoàn toàn, nấc nghẹn, khóc không ra hơi.

“Tại sao là người đó ? Tại sao ?”

Thy Dung gào lên trong thầm lặng, ngồi chết lặng trên sàn nhà lạnh giá, cắn môi đến bật máu tươi. Nước mắt tuôn ra như mưa. Trái tim đã vỡ tan thành từng mảnh vụn.

Thy Dung cứ ngồi bất động như thế, ngồi đến khi mặt trời soi tỏ xuống nhân gian. Ánh nắng hắt bóng, chiếu qua khung cửa sổ. Rèm cửa bay phất phơ. Căn phòng đượm mùi nước hoa hồng.

Cả một đêm, không ăn không ngủ. Thy Dung trông xanh xao, gầy gò. Đôi mắt thâm quầng. Tóc tai tán loạn, rối bù. Bộ dạng thất thần đau khổ.

Ánh nắng mặt trời đã lên từ lâu. Nhưng Thy Dung không hề biết. Vẫn mãi chìm đắm vào trong bóng tối trong lòng mình.

Thế là hết ! Hết tất cả rồi ! Bây giờ dù có muốn quay đầu lại, cũng không thể nữa rồi. Giống như một con thuyền lênh đênh trên mặt biển. Sóng dữ đã đẩy con thuyền trôi giạt ra xa. Không có dây cương, không có ai lèo lái. Con thuyền sẽ sớm bị sóng dữ nhấn chìm sâu xuống đáy đại dương.

Thế giới xung quanh Thy Dung sụp đổ, sụp đổ hoàn toàn. Thy Dung đã đánh mất lòng tin của mình vào cuộc sống. Mắt không bị mù. Nhưng đã không còn phân biệt nổi màu sắc. Mọi thứ đều tối đen cả lại.

Đúng vào lúc tâm trạng Thy Dung tồi tệ nhất. Tiếng gõ cửa vang lên.

_ Thy Dung, con có trong phòng không ? Mẹ muốn nói chuyện với con.

Thy Dung không nghe thấy tiếng gì cả. Lỗ ta ù đặc. Đầu choáng váng vì đau. Ký ức là một khoảng trắng vô tận, kéo dài từ khoảng không này đến khoảng không khác.

_ Thy Dung, con có trong phòng không ?

_Cộc…cộc… Thy Dung

Dường như cảm nhận được bầu không khí khác thường trong phòng. Thư Phàm đẩy cửa, bước vào.

Nhìn thoáng qua giường ngủ. Thấy chăn chiếu được gấp gọn gàng. Tưởng con gái đang đánh răng rửa mặt trong phòng tắm. Thư Phàm tiến lại gần cánh cửa gỗ, dơ tay đinh gõ cửa. Bất chợt thấy hình ảnh con gái ngồi rũ rượi trên sàn nhà lạnh giá từ bao giờ. Khuôn mặt trắng xanh. Đôi mắt đục ngầu. Mí mắt sưng húp vì khóc quá nhiều.

Thư Phàm hoảng sợ, vội chạy lại gần.

_ Thy Dung… Thy Dung…con không sao chứ ?

Thư Phàm cúi xuống, cầm lấy cổ tay con gái. Thư Phàm cau mày, đặt ngón trỏ vào mạch cổ tay Thy Dung, cảm nhận mạch đập yếu ớt của con gái.

_ Thy Dung.. đã xảy ra chuyện gì ? Con có thể nói cho mẹ biết được không ?

Thư Phàm sụt sịt, lệ đong đầy trong hốc mắt. Thư Phàm vòng tay qua eo con gái, cố gắng nâng đỡ con gái ngồi dậy, chập chững đi về phía giường ngủ.

Thy Dung lặng im. Ánh mắt nhìn về xa xăm. Thy Dung đã quên mất hiện tại. Quên mất rằng mình đang còn sống. Lạc thú, đam mê, niềm vui và hạnh phúc đã lùi xa vào dĩ vãng. Hiện tại chỉ có tăm tối và đắng cay.

Thy Dung ngồi co ro trên giường ngủ. Thư Phàm sụt sịt:

_ Thy Dung, con nói gì đi chứ ? Rút cuộc đã xảy ra chuyện gì ? Tại sao con lại tự hành hạ mình ra nông nỗi này ?

Cánh cửa phòng bật mở, Hoàng Tuấn Kiệt, Vũ Gia Minh và Tú Linh bước vào trong phòng. Cả ba giật mình kinh hãi khi nhìn thấy hình ảnh rũ rượi, mất hết sức sống và sinh khí của Thy Dung.

Tú Linh ôm mặt khóc, run run tiến lại gần giường:

_ Thy Dung…Thy Dung…. Cháu bị làm sao thế ? Vết thương lại tái phát sao ?

_ Không phải – Thư Phàm cao giọng phủ nhận, nước mắt lăn dài trên gò má nhợt nhạt – Con bé đã gặp phải chuyện gì đó.

Tú Linh ngồi xuống mép giường, run run cầm lấy tay cháu gái:

_ Thy Dung…cháu làm ơn nói gì đi ? Đừng im lặng mãi.

Nhìn hai người phụ nữ nước mắt ngắn nước mắt dài. Hai người đàn ông nẫu hết ruột gan. Mỗi người tiến tới, ôm lấy người con gái của mình vào lòng. Tay vỗ nhẹ vào lưng, miệng vỗ về trấn an:

_Đừng lo lắng. Mọi chuyện rồi sẽ có cách giải quyết. Chúng ta hãy từ từ hỏi con bé xem nó đã gặp phải chuyện gì.

Thư Phàm là người mạnh mẽ và cứng rắn hơn Tú Linh. Vì thế, nhanh chóng quẹt lệ trên má. Dịu giọng hỏi con gái:

_ Thy Dung, con nói gì đi ? Con đã gặp phải chuyện gì đó đúng không ?

Thy Dung nhìn vào khoảng không trước mắt. Đáy mắt Thy Dung trống rỗng, chỉ phản chiếu duy nhất hình bóng cô đơn và buồn khổ của chính mình.

_ Thy Dung – Thư Phàm rơi lệ - Con làm ơn nói gì đi chứ ? Mẹ không thể chịu nổi nữa đâu. Mẹ không muốn con và Hoài Thương xảy ra chuyện gì cả.

Hoàng Tuấn Kiệt khổ sở một tay ôm vợ, một tay ôm con gái. Hắn trân trọng bảo cả hai:

_ Thư Phàm – em là vợ của anh. Thy Dung – con gái là con gái cưng của bố. Trong lúc gia đình chúng ta xảy ra sóng gió liên tiếp thế này, chúng ta phải trên dưới một lòng. Nếu con gặp phải chuyện gì, con nên nói cho bố mẹ biết. Bố mẹ sẽ làm tất cả để bảo vệ con.

Thy Dung lặng lẽ chuyển rời tầm mắt. Nhìn khuôn mặt mệt mỏi và hốc hác của bố. Nhìn đôi mắt long lanh lệ của mẹ. Thy Dung bật khóc. Nhào vào lòng họ.

Thy Dung khóc thật nhiều. Sống trên đời hơn 18 năm nay, Thy Dung cũng không khóc nhiều như thế. Thy Dung buồn khổ quá ! Ngay vào lúc này, Thy Dung muốn đến một nơi nào đó thật xa xôi. Một nơi không có một bóng người. Một nơi chỉ có một mình Thy Dung với thiên nhiên.

Con người thật dễ đổi thay. Lòng người thâm sâu khó dò. Bằng mặt nhưng không bằng lòng. Thy Dung cho rằng mình đã nằm được một phần nhỏ trái tim của người đó. Nhưng cho đến cuối cùng, Thy Dung đau đớn nhận ra mình không có được một thứ gì cả. Ngay cả một phần nhỏ cũng không có.

Một con người tuyệt tình như thế. Thy Dung tự hỏi mình có còn cần người đó không ? Có còn muốn nắm tay người đó đi hết cuộc đời này không ?

Nước mắt tuôn ra như mưa. Tí tách rơi mãi. Thy Dung muốn dừng, nhưng không thể ngừng được. Thy Dung muốn một lần khóc cho thỏa. Khóc cho vơi đi nỗi đau trong lòng. Khóc để tìm quên đi trong bể nước mắt. Để lặn ngụp và mãi mãi không bao giờ trở ra.

Một lúc lâu sau đó, khi đã khóc đủ, Thy Dung ngừng khóc.

Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt kinh ngạc. Họ chưa từng thấy Thy Dung bi thương và khóc nhiều như thế. Thy Dung khóc nhiều đến nỗi, họ sẽ sẽ mất đi con gái. Thân hình nhỏ bé của Thy Dung cứ run rẩy mãi.

_ Thy Dung…con nói đi. Con đã gặp phải chuyện gì ?

Thư Phàm và Tú Linh khóc theo Thy Dung. Trong lúc Thy Dung đau khổ, thần trí hoảng loạn thế này. Thư Phàm không muốn gặng hỏi Thy Dung. Nhưng nếu không hỏi, Thư Phàm sẽ không thể sống yên. Thư Phàm muốn biết được sự thật. Muốn biết vì lý do gì con gái lại cư xử khác hẳn ngày thường.

Thy Dung vòng tay ôm gối. Khàn giọng trả lời:

_Cả đêm hôm qua con không ngủ được. Con đã lên mạng đọc báo và xem lại đoạn quay cảnh ông nội bị ngất. Con vì quá ức chế tinh thần, thành ra con không còn cảm giác thời gian đã trôi qua nhanh chóng như thế.

Thư Phàm không mấy tin tưởng lời giải thích ngắn gọn của Thy Dung:

_Có thật con vì chuyện này mà cả đêm hôm qua không ngủ, ngồi rũ rượi trên mặt đất, và khóc đến khàn cả giọng không ?

_Vâng – Thy Dung khép hờ mắt, đầu gục xuống gối, yếu ớt nói tiếp – Mẹ nghĩ thử xem, con và Hoài Thương giống như hình với bóng, đi đâu và làm gì cũng có nhau. Nay, nó bị bắt cóc hơn một tuần rồi, không có tin tức. Con đã cố gắng gượng không khóc nháo. Nhưng kể từ lúc bị thương, con đã trở nên yếu đuối, hay xúc động, dễ nghĩ vu vơ.

Mọi người có mặt trong phòng đều tin vào tình cảm chân thành của Thy Dung dành cho em gái - Hoài Thương. Hai chị em Thy Dung đúng là như hình với bóng, đi đâu và làm gì cũng có nhau. Hoài Thương thường hay bám theo Thy Dung. Đòi Thy Dung dẫn mình đi khắp nơi. Có đôi khi gây họa. Lúc đó, Thy Dung là người đứng ra giải quyết tất cả.

Thư Phàm ôm lấy thân hình gầy gò của Thy Dung vào lòng. Tấm lòng thương con của người mẹ như muốn tan ra, hóa thân thành những cánh bướm mỏng.

Thy Dung đã dễ dàng qua mặt được người lớn trong nhà. Bí mật lớn nhất mà Thy Dung đang cố che giấu, một khi bị lộ ra, sẽ phá hủy toàn bộ cuộc sống của mọi người chung quanh. Người không ngờ tới nhất, chính lại là người nguy hiểm nhất. Đạo lý này, đến hôm nay Thy Dung mới thấm thía hết được ý nghĩa của nó.

Không còn điều gì đáng lo ngại. Thắc mắc và nghi ngờ đã được giải tỏa. Hoàng Tuấn Kiệt và Vũ Gia Minh đi ra khỏi phòng để cho ba người phụ nữ nói chuyện với nhau.

Cả một đêm không ngủ, mắt Thy Dung díu lại, yếu ớt nằm xuống giường.

Thư Phàm dịu dàng kéo chăn đến ngang người Thy Dung. Đau xót nhìn khuôn mặt trắng xanh của con gái.

Thy Dung nhắm mắt lại. Mệt mỏi chìm vào giấc ngủ đầy ác mộng. Bóng tối càng lúc càng dầy. Thy Dung đã lạc lõng. Không thể tìm được lối ra. Đã đánh mất đi nụ cười của mình. Thy Dung sẽ dần quên đi cách cười, quên mất mình từng là một cô gái tràn đầy năng lượng và hoạt bát như thế nào.

Thư Phàm và Tú Linh ngồi ngắm nhìn Thy Dung ngủ một lúc. Sau đó cả hai nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

o-0-o

Trác Phi Dương cả một đêm mất ngủ. Hắn không tài nào chợp mắt được. Mỗi khi hắn nhắm mắt, hình bóng Thy Dung lại hiện lên trong đầu.

Trác Phi Dương bực bội với chính mình. Hắn trách mình quá yếu đuối và vô dụng. Lẽ ra khi nhìn thấy hình ảnh ôm ôm ấp ấp của Thy Dung và Bách Khải Văn. Hắn phải hận và căm ghét Thy Dung thật nhiều mới đúng. Tại sao, khi đã quay lưng bỏ đi rồi, hắn lại nguyền rủa mình là một kẻ hèn nhát, một kẻ luôn chạy trốn trong tình yêu ? Phải chăng vì thế nên hắn mới vĩnh viễn mất đi Thư Phàm, và bây giờ đến lượt hắn mất đi Thy Dung ?

Suốt cả một đêm không ngủ được. Chưa năm giờ sáng, Trác Phi Dương đã nhỏm ngồi dậy, đi đánh răng rửa mặt. Tự pha cho mình một tách cà phê. Đặt tách cà phê bốc khói trên mặt bàn kính. Tiến đến gần cánh cửa kính nhìn ra khu vườn sau nhà. Hai tay đút vào túi quần. Trác Phi Dương lặng người, đứng ngắm cảnh mặt trời mọc.

Hắn đứng lặng người như thế. Đứng rất lâu. Đứng đến khi mặt trời từ đỏ rực như một hòn than chuyển thành sáng chói như một viên pha lê được soi rọi trong ánh đèn màu.

Hôm nay, Trác Phi Dương không có tâm trạng muốn đi làm. Hắn muốn đi đến một nơi nào đó chỉ có một mình hắn. Tòa lâu đài nằm trên một hòn đảo hoang hiện lên trong dòng suy nghĩ. Trác Phi Dương biết hôm nay hắn phải đi đâu và làm gì.

Tạm rời xa công việc. Bỏ lại cuộc sống sôi động và xô bồ phía sau. Tìm đến một nơi chỉ có thiên nhiên cũng là một cách tốt để quên đi vết thương lòng đang cháy âm ỉ, không có lúc nào ngừng.

Đã có chủ ý. Trác Phi Dương ngồi xuống ghế. Từ tốn nhấp nháp ly cà phê đen đặc, đã nguội từ lâu. Báo sáng nay đều đồng loạt đăng tin về ông Gia Huy và tập đoàn Hoàng Thị. Sau khi biết được hoàn cảnh khó khăn của nhà họ Hoàng. Mặc dù rất muốn gọi điện cho Thư Phàm thêm một lần nữa. Nhưng hắn tự hiểu, mỗi một hành động và việc làm đều phải có giới hạn của nó. Thời điểm này là quãng thời gian cực kỳ nhạy cảm. Bất cứ ai có quan hệ thân thiết với nhà họ Hoàng sẽ bị báo chí nhanh chóng đưa lên mặt báo, với những tin tức giật gân, phóng đại lên gấp mấy lần nhằm thu hút độc giả.

Chính vì lo ngại điều này. Trác Phi Dương chọn lựa âm thầm quan tâm đến cuộc sống của Thư Phàm từ xa. Chỉ cần cô ấy có việc nhờ đến mình, hắn sẽ dốc hết sức để giúp cô ấy.

Uống xong tách cà phê. Đọc hết một tờ báo. Trác Phi Dương đứng dậy. Trở về phòng ngủ trên lầu hai. Mỗi lần bước vào căn phòng ấy, hắn lại không thể quên được có lần Thy Dung từng đến đây ngủ lại qua đêm. Cũng trong lần ấy, hắn đã phát hiện ra được bí mật của Thy Dung. Hắn rất mừng khi phát hiện ra Thy Dung là con gái. Nhưng cũng đau khổ không kém, khi thấy mình không xứng với Thy Dung. Hắn đã già rồi. Trong khi đó, Thy Dung lại còn quá trẻ.

Mở cửa phòng ngủ. Trác Phi Dương bước vào trong. Hắn cần gọi điện thoại cho Tuấn Nam. Dặn dò Tuấn Nam một số thứ. Sau đó, hắn mới có thể yên tâm đi nghỉ một vài ngày trong tòa lâu đài. Hắn biết chọn lựa cách tránh mặt, chạy trốn bây giờ là hèn nhát. Nhưng hắn không thể tiếp tục bắt ép Thy Dung ở bên cạnh hắn lâu hơn được nữa. Lúc nhìn thấy cảnh Bách Khải Văn ôm Thy Dung. Hắn đã hiểu ra. Bách Khải Văn cũng yêu Thy Dung không kém gì hắn.

Luồn tay vào mái tóc rối. Thở hắt ra một hơi. Trác Phi Dương dò tìm số của Tuấn Nam trong danh bạ điện thoại.

Chưa đầy một phút sau đó, đầu dây bên kia đã có dấu hiệu trả lời.

_Chào chủ tịch.

_ Tuấn Nam – Trác Phi Dương nói ngắn gọn – Sáng nay tôi không đến công ty. Cậu thay mặt tôi lo giải quyết hết công việc của ngày hôm nay. Ngày mai, nếu có gì thay đổi, tôi sẽ gọi điện lại cho cậu sau. Nếu không, cậu cứ thế mà làm.

_Chủ tịch muốn đi đâu đó sao ? – Tuấn Nam quan tâm hỏi.

_Ừ. Tôi thấy hơi mệt, nên muốn đi đâu đó nghỉ ngơi một thời gian.

Tuấn Nam ngập ngừng muốn hỏi Trác Phi Dương có đưa Thy Dung đi cùng không. Nhưng vì tôn trọng cuộc sống riêng tư của hắn, lại thôi.

_Vâng, tôi hiểu rồi. Chủ tịch yên tâm, tôi sẽ cố gắng hoàn thành hết tất cả mọi việc.

_Mọi việc nhờ cậu.

Trác Phi Dương cúp máy. Cuộc sống của hắn lại quay về con số không tròn chĩnh. Cứ ngỡ tưởng rằng đã tìm được tình yêu của đời mình. Nhưng đến cuối cùng, cô đơn vẫn hoàn cô đơn, vết thương trong lòng chưa lành sẹo lại bị rách toạc thêm ra.

Vốn là một con người điềm tĩnh. Sống thiên về nội tâm. Mặc dù đau khổ chất đầy, hắn cũng không bao giờ cho phép bản thân mình gục ngã, sống buông thả, tìm quên trong men say. Hắn chưa bao giờ say. Mỗi lần uống rượu, hắn chỉ uống một hoặc hai ly là dừng lại.

Đặt điện thoại trên mặt bàn gỗ, kê gần đầu giường. Tiến đến tủ quần áo. Trác Phi Dương đang tính toán đến việc gấp một ít quần áo vào va ly, mang ra đảo để thay đổi.

o-0-o

Thy Dung ngủ đến hơn ba giờ chiều mới dậy. Trong giấc ngủ, Thy Dung mơ toàn thấy ác mộng. Những hình thù gớm ghiếc. Những cánh tay khẳng khiu, gầy trơ xương. Những bộ mặt hung dữ. Những chiếc răng nanh nhọn hoắc. Tất cả đều muốn đè bẹp tinh thần hoảng loạn và sợ hãi của Thy Dung. Thy Dung không thể thở được. Mồ hôi tuôn ra đầm đìa. Thy Dung khóc trong vô thức. Ngay cả trong mơ cũng rơi lệ. Thy Dung mơ thấy Trác Phi Dương lạnh lùng, quay lưng bỏ đi, bỏ đi mà không thèm quay đầu nhìn lại, cũng không nói một câu gì. Dường như đối với hắn, Thy Dung mãi mãi vẫn chỉ là một hình bóng mờ nhạt, không thể lưu lại một chút lưu luyến, dù là nhỏ nhất.

Thy Dung vùng ngồi dậy. Nước mắt làm ướt đẫm chiếc gối bông. Thy Dung run run chạm vào gò má nhợt nhạt, ẩm ướt nước mắt của mình. Nhìn giọt lệ trong vắt trên đầu ngón tay. Trái tim Thy Dung tan nát. Hiểu rằng từ nay về sau, mình sẽ vĩnh viễn mất đi Trác Phi Dương.

Không còn chịu đựng hơn được nữa. Thy Dung bò gần đến chiếc bàn gỗ. Vớ lấy chiếc điện thoại di động. Run run bấm số của Trác Phi Dương. Con số ấy đã ăn sâu vào trong trí nhớ. Thy Dung có muốn quên, cũng không quên được.

Thy Dung áp điện thoại vào tai. Nước mắt thấm ướt kẽ ngón tay. Ngồi chờ đợi Trác Phi Dương bắt máy, mà dường như một thế kỷ đã trôi qua.

Tút…tút…tút….từng tiếng tút thật dài…. Trác Phi Dương đâu ? Tại sao hắn không chịu bắt máy ?

Lúc mang va ly hành lý rời khỏi nhà, Trác Phi Dương đã quên không mang theo điện thoại di động. Khi Thy Dung gọi điện đến, chỉ có những âm thanh tút…tút vang lên trong căn phòng ngủ, vắng bóng người. Như một hòn sỏi đi lạc, rơi “tõm” xuống hồ nước trong xanh.

Cuộc gọi thứ nhất kết thúc. Rồi đến cuộc gọi thứ hai. Cuộc gọi thứ ba. Cứ như thế…Thy Dung liên tục gọi cho Trác Phi Dương hơn 10 cuộc gọi. Nhưng không có lần nào, Trác Phi Dương chịu bắt máy.

Thy Dung ôm mặt khóc nức nở. Ngã vật xuống giường.

_Hắn đã ghét mình rồi. Hắn không còn cần đến mình nữa.

_ Ôi ! Tình yêu ! – Thy Dung đau đớn kêu lên - Tình là gì ? Tại sao mình lại đau khổ và tuyệt vọng thế này ?

Thy Dung khóc rấm rứt. Khóc đến khản đặc cả giọng. Thân hình gầy yếu không ngừng run rẩy. Thy Dung đã quá tuyệt vọng. Tuyệt vọng đến nỗi muốn tìm đến cái chết để quên hết tất cả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play