Buổi sáng ở bệnh viện, trời trong xanh, nắng ấm. Hôm nay là một ngày đẹp trời. Sáu giờ sáng, bệnh viện tấp nập người ra người vào, bệnh nhân, y tá và bác sỹ đều bận rộn chuẩn bị cho một ngày mới.

Thy Dung nằm thiêm thiếp trên giường. Cả đêm hôm qua không ngủ được ngon giấc. Vết thương sâu hoắm trên vai đau nhức vào tận trong xương. Trên trán lấm tấm mồ hôi, sắc mặt trắng bệch. Thy Dung đã trải qua một đêm khó khăn và mệt nhọc.

Mí mắt run lên nhè nhẹ, chớp chớp mấy cái, Thy Dung mông lung mở mắt. Thứ đầu tiên mà Thy Dung nhìn thấy là trần nhà. Trần nhà có màu trắng. Rèm cửa sổ đang nhẹ bay phất phơ trong gió. Ánh sáng mặt trời chiếu xuyên qua tấm rèm cửa, soi rọi vào trong phòng. Mùi thuốc sát trùng nồng nặc. Thy Dung khẽ cựa mình. Động chạm nhẹ đến viết thương, Thy Dung rên lên một tiếng.

Vừa lúc đó, Thy Dung đã làm giật mình người đang ngồi trên ghế gần cạnh mép giường. Tầm nhìn của Thy Dung giao với tầm nhìn của người đó. Thy Dung đông cứng cả người, hơi thở ngưng đọng, ngơ ngác nhìn người đó không chớp mắt. Thy Dung cho rằng tất cả chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ không có thật. Người đó không hề hiện diện ở đây.

Thy Dung nhắm mắt lại. Đôi mắt đỏ hoe. Đáy mắt long lanh lệ. Trái tim đau nhói. Biết yêu đơn phương sẽ rất đau khổ. Nhưng vẫn cứ yêu, vẫn không thể ngăn cấm được lòng mình.

_Cô đã tỉnh rồi?

Thy Dung ngây ngẩn nhìn. Mắt rưng rưng lệ.

_Vẫn còn đau lắm sao ? Có cần tôi gọi bác sỹ không ?

Thy Dung lắc đầu như một cái máy. Nghẹn ngào nói không nên câu. Thy Dung không nhớ được toàn bộ mọi chuyện. Chỉ nhớ mình bị bọn xã hội đen vây đánh, bị chúng chém một nhát vào vai, sau đó được Trác Phi Dương cứu đi, rồi bất tỉnh.

_Cô đừng lo lắng. Bác sỹ nói vết thương trên vai cô sẽ mau chóng lành thôi. Điều quan trọng nhất bây giờ là cô phải nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng, không được chạy nhảy nhiều.

Trác Phi Dương cau mày, bộ dạng không được vui. Hắn đã cho người điều tra kẻ chủ mưu đứng sau vụ việc này. Khi đã biết được kẻ đó là ai, hắn tuyệt đối không để cho kẻ đó sống yên, hắn sẽ bắt kẻ đó trả giá đắt cho tội lỗi của mình. Sau 18 năm, Thy Dung là người phụ nữ đầu tiên khiến hắn rung động. Nếu mất đi Thy Dung, hắn phải chờ đợi bao lâu nữa mới có được người phụ nữ thứ hai như Thy Dung. Không lẽ, hắn sẽ phải chờ đợi suốt đời, sống cô độc cả đời sao ?

Thy Dung thấy Trác Phi Dương im lặng. Tưởng hắn giận mình, Thy Dung run giọng hỏi:

_Chủ…chủ tịch…anh đang giận tôi sao ? Tôi…tôi xin lỗi…

_ Không cần phải xin lỗi – Trác Phi Dương ngắt lời – Cô nghỉ ngơi cho khỏe đi. Đừng nghĩ ngợi nhiều. Mọi việc đều đã có tôi lo hết cả rồi.

Trác Phi Dương rất muốn hỏi Thy Dung lý do vì sao hay bị bọn xã hội đen bám theo, muốn diệt trừ. Nhưng vì nghĩ đến vết thương trên vai Thy Dung, nghĩ đến tinh thần hoảng loạn, cơ thể đau nhức và mệt mỏi của Thy Dung, Trác Phi Dương lựa chọn gạt bỏ thắc mắc muốn tìm hiểu sự thật của mình sang một bên.

_Đã đói bụng chưa ? Có muốn ăn gì không ? – Trác Phi Dương quan tâm hỏi.

Thy Dung chớp mắt nhìn Trác Phi Dương, không dám tin những gì mà mình vừa mới nghe.

_Thế nào, có muốn ăn gì không, để tôi cho người đi mua ?

Thy Dung cúi đầu, lí nhí đáp:

_Tôi không thấy đói.

_Như thế sao được. Cô phải chịu khó ăn uống thì mới mau lấy lại được sức khỏe chứ ?

Trác Phi Dương dặn dò Thy Dung:

_Cô ngồi đây đợi tôi. Tôi đi ra ngoài mua thức ăn cho cô.

_Chủ…chủ tịch. Không cần đâu. Tôi thật sự không thấy đói.

_Nghe lời tôi nói đi. Ngay vào lúc này, cô rất cần ăn một thứ gì đó.

Trác Phi Dương nói xong, nhanh chân bước ra khỏi phòng.

Thy Dung lặng người, nhìn theo bóng dáng Trác Phi Dương khuất sau cánh cửa gỗ. Nước mắt trên má lăn dài. Thy Dung khóc vì cảm động, khóc vì thấy bản thân mình thật đáng trách và ngu ngốc. Sự thật về thân thế mà Thy Dung đang cố tình che giấu kia, sớm muộn gì cũng sẽ bị lộ ra. Và lúc đó, Trác Phi Dương sẽ rất hận Thy Dung, sẽ không còn muốn duy trì mối quan hệ thân thiết này nữa. Mọi chuyện sẽ kết thúc !

Thy Dung bịt chặt miệng. Nước mắt thấm ướt qua kẽ ngón tay. Trái tim như muốn tan ra thành từng mảnh vụn. Tình yêu có vững bền hay không hoàn toàn phụ thuộc vào sự thành thật và chân thành từ đôi bên. Còn Thy Dung. Thy Dung đã trót lừa dối Trác Phi Dương ngay từ đầu. Điều này là không tha thứ được ! Thy Dung tự biết và hiểu rõ điều đó.

Cánh cửa gỗ hé mở. Một người đàn ông có vóc dáng cao lớn, toàn thân vận một bộ đồ màu trắng, sải bước đi vào trong phòng.

Nghe thấy tiếng động. Tưởng Trác Phi Dương đã về. Thy Dung vừa vui mừng vừa hồi hộp lo sợ, ngẩng đầu nhìn ra hướng cửa.

Nhìn người đàn ông đang từng bước từng bước tiến về phía mình. Thy Dung có cảm giác đất dưới chân đang sụp đổ. Thy Dung vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để đối diện với chuyện này.

“Bách. ….Bách Khải Văn tại sao lại ở đây ? Hắn…hắn đã biết chuyện gì rồi ? Phải chăng hắn đã biết mình đang có quan hệ thân thiết với Trác Phi Dương ? Nếu thế, mình làm gì còn mặt mũi để gặp hắn nữa.”

Trên môi Bách Khải Văn nở một nụ cười như có như không. Hắn là một người đàn ông chẳng những có tính sở hữu mạnh, lại rất hiếu thắng. Thứ gì mà hắn muốn có, hắn sẽ phải có bằng được, bất chấp người đó có muốn hay là không. Hắn đã chọn Thy Dung. Hắn không thể để cho Thy Dung thoát khỏi vòng tay của mình.

_Chào em. Em thấy trong người thế nào ? Có đỡ chút nào không ?

Bách Khải Văn tự nhiên bước tới, khom người, vòng tay ôm lấy Thy Dung vào lòng.

Thy Dung cả người cứng ngắc, thở cũng không dám thở mạnh, chỉ sợ mình sẽ vỡ nát giống như tảng băng bị đập phá.

Bách Khải Văn nhếch mép, cười lạnh. Dù Thy Dung không nói gì, cũng không phản đối vòng tay ôm của hắn. Nhưng cơ thể cứng ngắc đã cho hắn biết Thy Dung đang có cảm giác gì.

Muốn trốn tránh hắn sao ? Không bao giờ có chuyện đó !

Nếu trước kia Thy Dung không chủ động tiếp cận và đùa giỡn hắn, hắn sẽ không động tâm, không có tham vọng giữ Thy Dung là của riêng mình. Nhưng mọi chuyện đã xảy ra rồi, không thể xóa nhòa được. Hắn bắt Thy Dung phải chịu trách nhiệm với những gì đã tạo ra.

Bách Khải Văn nhẹ buông Thy Dung ra. Hai ngón tay nâng cằm Thy Dung lên. Hắn cười hỏi:

_Gặp lại anh, em không vui sao ?

Thy Dung run rẩy, thật lâu cũng không biết phải nói gì.

Bách Khải Văn vẫn cười như không.

_Em đừng sợ. Anh sẽ không làm gì em đâu. Anh đến đây để thăm em.

Bách Khải Văn đặt bó hoa hồng nhung trên mặt bàn gỗ. Hắn làm như vô tình nhắc nhở Thy Dung.

_ Thy Dung, em đã gọi điện cho bố mẹ em chưa ? Hình như họ đang cho người đi tìm em.

Thy Dung giật mình hoảng sợ. Hai tay vặn xoắn vào nhau. Bách Khải Văn đã nắm được điểm yếu của Thy Dung. Thy Dung có thể là một cô gái không sợ trời cũng không sợ đất, có thể mạo hiểm tính mạng của mình để tìm ra sự thật. Nhưng lại không dám khiến bố mẹ thất vọng và buồn khổ vì mình. Việc Thy Dung lén lút có quan hệ vượt trên mức bình thường với Trác Phi Dương đã là một điều cấm kỵ trong nhà họ Hoàng. Nếu họ biết thêm được Thy Dung đang giấu họ nhiều chuyện khác nữa, họ sẽ không bỏ qua cho Thy Dung, thất vọng sẽ nối tiếp thất vọng. Mà Thy Dung lại rất sợ điều ấy.

Bách Khải Văn liếc mắt nhìn khuôn mặt tái nhợt của Thy Dung. Bỗng dưng, hắn thấy mình thật ác. Thy Dung bây giờ là một bệnh nhân, cả cơ thể và tinh thần đều mệt mỏi kiệt quệ, cần được nghỉ ngơi và chăm sóc. Nhưng trong cuộc chiến tranh giành tình cảm của Thy Dung, nếu không biết sử dụng thủ đoạn, hắn sẽ không bao giờ có được Thy Dung.

_Em ăn một chút gì đi nhé ? Anh đã mua cháo cho em đây này.

Bách Khải Văn cười, chìa một bình cách thủy trước mặt Thy Dung.

Thy Dung mờ mịt nhìn Bách Khải Văn. Không biết phải dùng tư cách gì để nói chuyện với hắn, cũng không thể đuổi hắn đi. Hắn đến đây để thăm nom, đến với tấm lòng thiện chí. Thy Dung không thể tuyệt tình đuổi hắn đi như kẻ thù.

“Nếu không thể trở thành người yêu, có thể trở thành bạn tốt được không ?” Thy Dung buồn rầu nghĩ, “Mình hy vọng hắn không ghét mình, không trách mình là một kẻ vô tình, không biết quý trọng tình cảm chân thành của hắn.”

Bách Khải Văn kéo ghế ngồi xuống, tay chạm nhẹ vào gò má hao gầy của Thy Dung. Hắn chua xót nói:

_Em gầy đi nhiều quá. Chỉ có gần một tuần không gặp, em không còn là cô bé Thy Dung hay cười và đùa nghịch như ngày nào, không còn cười với anh. Em đang tránh mặt anh đúng không ?

Thy Dung lảng tránh đôi mắt chất chứa nhiều tâm sự và có một chút oán trách của Bách Khải Văn.

Bách Khải Văn bối rối cào tay vào tóc. Hắn cười bảo:

_Em ăn cháo đi nhé ! Anh nghĩ là em sẽ thích món cháo do anh mua.

Thy Dung rơi lệ, tự trách bản thân mình là một kẻ không ra gì. Thy Dung đang đứng giữa ngã ba tình, lựa chọn nào cũng khó khăn, không dễ quyết. Chọn Bách Khải Văn hay Trác Phi Dương ? Thy Dung không biết. Đầu Thy Dung đau quá, từng nhát búa đang đánh mạnh vào đầu. Sợi dây thần kinh căng như sắp đứt.

_ Thy Dung, em sao thế ? Tại sao không nói gì cả ? Em không muốn anh đến đây thăm em sao ?

Bách Khải Văn nhìn thật sâu vào Thy Dung. Hắn thừa nhận mình không phải là một người tốt, thừa nhận mình là một kẻ lăng nhăng, không chung thủy. Nhưng đối với Thy Dung thì lại khác. Hắn thật lòng thích Thy Dung, muốn cùng Thy Dung tạo dựng một mối quan hệ lâu dài và bền vững.

Thy Dung ngước đôi mắt, long lanh đầy lệ lên nhìn Bách Khải Văn.

_Anh Văn…Em nghĩ là….


Lời nói bị nghẹn ứ trong cổ họng. Dù có cố gắng thế nào, Thy Dung cũng không thể tuyệt tình nói hết đến câu cuối. Việc này không hề dễ dàng ! Người từ chối và người bị từ chối đều đau khổ và mệt mỏi như nhau.

_Vào lúc này, em đừng nói gì cả - Bách Khải Văn vội ngắt lời Thy Dung – Anh biết em định nói gì rồi. Em muốn chia tay với anh và quay về với Trác Phi Dương đúng không ?

Bách Khải Văn cầm lấy tay Thy Dung, bóp nhẹ.

_Em còn nhớ trước đây, anh đã nói gì với em không ? Quyền quyết định thuộc về em, anh sẽ tôn trọng quyết định đó của em. Nhưng em cũng phải hiểu, anh là người không dễ thỏa hiệp, cũng không dễ từ bỏ mục tiêu của mình. Anh mặc kệ em lựa chọn anh hay Trác Phi Dương, anh tuyết đối sẽ không buông tay em ra. Anh sẽ nắm chặt lấy, sẽ tranh đấu đến cùng, sẽ tranh đấu đến khi nào em chấp nhận tình cảm của anh thì thôi.

Thy Dung bần thần cả người, nước mắt tuôn ra như mưa. Từng giọt từng giọt rơi tí tách xuống tấm nệm màu trắng tinh.

Bách Khải Văn thở dài, dùng khăn tay màu trắng lau lệ trên má cho Thy Dung.

Thy Dung lúc này quá yếu đuối, cần có ai đó ở bên cạnh động viên và chia sẻ. Thy Dung không thể từ chối được cử chỉ chăm sóc dịu dàng của Bách Khải Văn, đã để cho hắn ôm mình vào lòng.

Đúng vào lúc đó, cánh cửa phòng bật mở, Trác Phi Dương bước vào trong phòng.

Hắn đứng khựng lại khi nhìn thấy cảnh ôm ấp của Bách Khải Văn và Thy Dung ở trên giường. Mười ngón tay dần siết chặt lại, đôi mắt đục ngầu vì nghen tuông và tuyệt vọng. Trái tim vừa mới hòa nhịp với nhịp đập trong trái tim của Thy Dung đã hoàn toàn lạc điệu.

Trác Phi Dương đứng đấy, đứng thật im, đứng bất động như một pho tượng được tạc trong tư thế đứng. Hắn rất muốn quay mặt đi hướng khác, không muốn tiếp tục nhìn cảnh ôm ôm ấp ấp của Bách Khải Văn và Thy Dung, nhưng hắn không thể ra lệnh cho cơ thể đã bị đông cứng của mình. Mắt hắn vẫn cứ nhìn, nhìn trừng trừng, nhìn không rời. Hắn đã phát điên. Phải ! Hắn đang hóa điên vì tình, đau khổ vì tình.

Nếu còn là một chàng trai trẻ, là một con người nóng tính và nông nổi, hắn sẽ không ngần ngại mà xông lên đấm thẳng vào mặt Bách Khải Văn, cảnh cáo hắn ta không được phép lại gần Thy Dung một bước. Nhưng…. Trác Phi Dương thở dài. Hắn đã già mất rồi. Năm nay hắn đã gần 50 tuổi. Mặc dù trông hắn vẫn còn trẻ như hồi còn 30, nhưng sự thật vẫn là sự thật. Nếu thật lòng yêu Thy Dung, hắn có nên chúc phúc cho Thy Dung, nên để cho Thy Dung đến với Bách Khải Văn, hay là hắn nên tìm mọi cách giành giật lại hạnh phúc cho riêng một mình mình ?

Trác Phi Dương đứng ở đấy một lúc lâu. Thấy hai người kia mải ôm nhau, không để ý đến sự có mặt của mình. Trác Phi Dương quay người bước đi, dáng vẻ cô độc và buồn khổ.

Quai chiếc túi bóng xốp bị nắm chặt trong lòng bàn tay ẩm ướt. Trác Phi Dương muốn bóp nát nó, muốn nó tan thành cát bụi. Một vết hằn đỏ nằm vắt ngang qua gan bàn tay. Trác Phi Dương không cảm nhận được nỗi đau của thể xác, nỗi đau trong trái tim hắn còn lớn hơn nhiều.

Thật ra, Bách Khải Văn đã biết Trác Phi Dương bước vào trong phòng đã lâu. Là hắn cố tình muốn Trác Phi Dương hiểu lầm, muốn đuổi Trác Phi Dương đi, muốn Trác Phi Dương vì hiểu lầm sẽ không còn tiếp tục có quan hệ dây dưa với Thy Dung nữa. Hắn biết hành động như thế là không nên, sẽ bị coi là một kẻ đê tiện. Nhưng hắn bất chấp, hắn cũng chẳng quan tâm. Điều duy nhất mà hắn quan tâm là phải có được Thy Dung bằng mọi giá.

Ngồi một lúc, Bách Khải Văn mới chịu ra về. Thy Dung nôn nóng chờ đợi Trác Phi Dương trong phòng bệnh. Thy Dung càng chờ càng không thấy bóng dáng của Trác Phi Dương đâu. Dường như hắn đã biến mất khỏi thế gian này.

Quá tủi thân, Thy Dung lại bật khóc. Thy Dung thấy mình khổ sở quá. Thy Dung vẫn chưa tìm ra được câu trả lời cho mình, cũng không biết nên lựa chọn ai trong hai người.

o-0-o

Bách Khải Văn đi dọc trên hành lang bệnh viện. Trong đầu không ngừng tính toán. Qua điều tra, hắn biết được mối quan hệ không bình thường giữa Trác Phi Dương và Bạch Thư Phàm – mẹ của Thy Dung. Biết được mối quan hệ vượt trên mức quan hệ họ hàng thông thường, Bách Khải Văn không muốn bỏ qua cơ hội hiếm có này.

Vừa đi trên hành lang của bệnh viện, Bách Khải Văn vừa mở điện thoại di động. Thy Dung không muốn bố mẹ biết mình đang nằm viện, phải chăng vì không muốn Trác Phi Dương và Bạch Thư Phàm chạm mặt nhau, không muốn bố mẹ khám phá ra sự thật mà mình che giấu bấy lâu nay ? Khóe môi Bách Khải Văn nhếch lên, đôi mắt bắn ra những tia nhìn lạnh lẽo. Cả đời hắn ghét nhất việc bị người khác cướp mất vật sở hữu của mình.

Đầu dây điện thoại bàn bên kia reo vang một lúc. Một lát sau, Bách Khải Văn nghe thấy có tiếng trả lời.

_A lô ! Xin hỏi ai đó ?

Bách Khải Văn cười nửa miệng. Cố xua đi những toan tính và giọng nói sắt đá của mình. Hắn nhẹ nhàng nói:

_Cô là người nhà của Bạch Thy Dung ?

Dì Lý ngạc nhiên, không hiểu dụng ý của người đàn ông xa lạ.

_Vâng. Ông là ai, ông hỏi Thy Dung có chuyện gì không ?

_Tôi là bác sỹ làm việc trong bệnh viện Hoa Tâm. Tối hôm qua, cô Bạch Thy Dung bị thương nặng, được bệnh viện của chúng tôi cứu chữa. Cả đêm cô ấy bị hôn mê, sáng nay mới tỉnh lại. Cô ấy cho chúng tôi biết số điện thoại của gia đình, nên tôi gọi điện, muốn thông báo cho gia đình biết.

Dì Lý sợ hãi, hốt hoảng hỏi dồn:

_Cô ấy không sao chứ, có bị thương nặng lắm không ? Cô ấy nằm ở phòng bệnh nào, lầu mấy ?

_Cô ấy nằm ở phòng 11A, lầu hai. Cô đến ngay đi.

Dì Lý vâng vâng dạ dạ, liên tục nói câu cảm ơn.

Bách Khải Văn cười nhạt. Trao đổi thêm vài câu với Dì Lý, hắn cúp máy. Kế hoạch của hắn mới chỉ bắt đầu. Trác Phi Dương muốn tranh giành Thy Dung với hắn, sẽ phải dùng hết tài lực ra để tranh đấu. Nếu không, sẽ thua thảm hại ngay từ đầu. Thứ gì càng không dễ có được, càng trở nên đáng giá.

o-0-o

Chưa đầy 20 phút sau, hầu như cả nhà đều có mặt đông đủ trong phòng bệnh của Thy Dung.

Thy Dung sửng sốt, mở to mắt nhìn bố mẹ, chú Hoàng Tử Kì, nhìn Dì Lý. Không hiểu vì sao cả nhà biết mình nằm ở đây mà đến thăm.

_ Thy Dung, con bị làm sao thế ? Là kẻ nào đã chém con ?

Bạch Thư Phàm nhào lên, ôm lấy con gái vào lòng, cẩn thận kiểm tra lại vết thương cho Thy Dung.

Hoàng Tuấn Kiệt lo lắng nhìn khuôn mặt trắng xanh của con gái. Hắn quan tâm hỏi:

_Thy Dung, con thấy trong người thế nào ? Ngoài vết thương trên vai, còn vết thương nào khác không ?

Hoàng Tử Kì nóng tính hơn Hoàng Tuấn Kiệt và Bạch Thư Phàm. Hắn tức giận, cao giọng truy vấn:

_ Thy Dung, cháu nói cho chú biết vì sao cháu lại bị thương ? Cháu bị thương ở đâu, khi nào ? Cháu có nhớ rõ mặt bọn côn đồ đã chém cháu không ?

Riêng Dì Lý lại nước mắt ngắn nước mắt ngài, khóc hu hu, vừa khóc vừa não nề gọi tên Thy Dung, như thể Thy Dung đang bị hôn mê, hay sắp chết.

Thy Dung bị xoay mòng mòng, bị người lớn trong nhà đặt hết câu hỏi này đến câu hỏi kia. Thy Dung bị hỏi nhiều quá, thành ra không có cơ hội để trả lời. Đầu đau như búa bổ. Tai ù đi. Hoàn toàn không nghe thấy người thân trong nhà đang nói gì.

Sau khi kiểm tra vết thương cho Thy Dung xong. Thư Phàm thương cảm bảo Thy Dung:

_Con gái ngoan, theo bố mẹ về nhà đi. Để con ở lại đây, bố mẹ không yên tâm. Về nhà, mẹ sẽ chăm sóc con.

Thy Dung rơi lệ. Những giọt lệ trong suốt, mang theo vị mặn của muối biển, giống hệt như vết thương đang rỉ máu trong lòng Thy Dung.

Thy Dung không nghi ngờ khả năng của mẹ, cũng không phủ nhận tình yêu của bố mẹ dành cho mình. Biết rằng khi mình về đến nhà, nhất định sẽ được bố mẹ chăm sóc chu đáo, vết thương trên vai sẽ mau chóng bình phục. Nhưng còn trái tim bị tổn thương của Thy Dung thì sao ?

Thy Dung hiểu ra một điều khi đồng ý theo bố mẹ về nhà, có nghĩa là sẽ không còn cơ hội gặp riêng Trác Phi Dương nữa. Hắn sẽ không còn tin vào bất cứ lời giải thích nào của Thy Dung cho sự biến mất đột ngột mà không có một lời thông báo trước. Thy Dung đã lừa dối Trác Phi Dương nhiều rồi. Lừa dối hắn nhiều như thế, hắn làm sao có thể tiếp tục tin tưởng Thy Dung nữa.

Mối quan hệ này ngay từ đầu đã rất bấp bênh, không có tương lai. Tất cả là do Thy Dung mù quáng chạy theo tiếng nói của con tim mình, mà không nghĩ đến hậu quả do mình gây ra.

Vì muốn gặp lại Trác Phi Dương, Thy Dung đành phải phụ tấm lòng thương con của bố mẹ.

_Mẹ, con muốn ở lại đây. Con không muốn về nhà.

Thư Phàm khó hiểu nhìn Thy Dung.

_ Thy Dung, con có biết dạo này con lạ lắm không ? Mẹ cảm thấy con hình như đang cố che dấu một điều gì đấy.

Thư Phàm vỗ nhẹ vào mu bàn tay con gái. Dịu giọng nói:

_Có chuyện gì mà con không thể nói cho bố mẹ biết ? Chỉ cần con muốn, bố mẹ sẵn sàng lắng nghe con nói. Con đừng sợ bố mẹ giận. Đã là con người, ai cũng có lúc làm sai. Biết sai mà sửa, sẽ tốt hơn nhiều cố giấu kín trong lòng, để rồi tự dằn vặt và hành hạ chính mình.

Thy Dung vừa khóc vừa cười, giả vờ tươi tỉnh như không có chuyện gì.

_Con không có chuyện gì giấu bố mẹ cả. Con người khi bị bệnh thường hay mủi lòng, và dễ xúc động mà mẹ ? Con là con gái, con dễ xúc động hơn con trai.

Thư Phàm bật cười, xoa nhẹ vào đỉnh đầu Thy Dung. Mặc dù Thy Dung không nói cho Thư Phàm biết mình đang cố tình giấu giếm chuyện gì, Thư Phàm vẫn cảm nhận được nỗi hoang mang lo lắng trong suy nghĩ của con gái. Thư Phàm tin rằng sẽ có một ngày Thy Dung sẽ tâm sự và nói mọi chuyện cho mình biết.

Người lớn chia nhau ngồi cạnh chung quanh giường bệnh. Họ lần lượt hỏi Thy Dung lý do vì sao bị thương.

Thy Dung thành thật trả lời hết tất cả câu hỏi của bố mẹ, chú Hoàng Tử Kì và Dì Lý. Khi tỉnh lại, Thy Dung đã đăm chiêu suy nghĩ, đã tự hỏi chính bản thân mình có gây thù chuốc oán với ai không, để rồi kẻ đó oán hận mình đến nỗi thuê hẳn bọn xã hội đen giết mình. Sau khi suy nghĩ kỹ, Thy Dung thấy mình tuy đắc tội với nhiều người, nhưng không bị căm ghét đến mức độ kẻ đó muốn mình vĩnh viễn biến mất trên cõi đời này. Thy Dung có linh cảm người thuê bọn xã hội đen giết mình cũng chính là kẻ bắt cóc Hoài Thương, là kẻ đã đẩy gia đình vào hoàn cảnh khốn khó như hiện nay.

Bách Khải Văn đứng gần cuối hành lang của bệnh viện. Hắn chứng kiến cảnh người nhà họ Hoàng lần lượt bước vào phòng bệnh của Thy Dung. Nụ cười trên khóe môi hắn càng lúc càng trở nên âm u đáng sợ. Kế hoạch đang trong giai đoạn thực thi. Hắn không muốn dừng lại nửa chừng, cần phải tiếp tục, tiếp tục cho đến khi nào Trác Phi Dương nhận thua và bỏ cuộc thì thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play