Nâng ly rượu lên, bà Sung Jung nốc cạn thứ chất lỏng đó xuống cổ họng...

Đã lâu lắm rồi bà không khóc...những giọt nước mắt lăn dài trên ngương mặt hoa da phấn của người đàn bà tham vọng. Bà khóc cho đứa con tội nghiệp của mình...suột hơn 10 năm qua bà đã sống song sự nhục nhã ê trề....không thể đứng trước mộ đứa con trai của mình, không thể càu xin nó tha thứ....

-Con ơi, mẹ xin lỗi con...cả đời con chưa được hưởng phúc của mẹ....mà giờ đây con đã ra đi như vậy? Chưa một ngày mẹ làm tròn nghĩa vụ của một người mẹ, chưa một ngày mẹ đối xử tốt với con....mẹ sai rồi, mẹ đã sai rồi....mẹ không xứng đáng làm mẹ của con...con trai tôi ơi...đứa con tội nghiệp của tôi ơi.....

Bà gào khóc trong tuyệt vọng, đứa con mang nặng đẻ đau...đứa con duy nhất của bà đã ra đi trước khi bà kịp nhìn lại nó...trước khi bà kịp ôm nó vào lòng....Từ khi bà lấy chà không chủ tịch Han...bà đã không sinh con...vì bà không muốn tình cảm của mình bị chia sẽ cho người con nào khác....vậy mà giờ đây nó lại ra đi như thế.....

-Sao ông trời bất công với con tôi như vậy? Sao ông trời không để tôi bị bệnh...sao lại bắt đứa con đáng thương của tôi chịu oan nghiệt mà tôi gây ra.....con ơi...sao mẹ có thể nhìn mặt con đây......

Ôm tấm ảnh thuở nhỏ của Joo Won, đau như xé lòng....bà ngất lim đi bên cạnh chai rượu đã gần cạn.....

.....................

........................

Ông chủ tịch bất ngờ ôm bà từ phía sau...ông đưa đôi mắt đồng cảm về phía bà...

-Sao mình lại ở đây? -Bà Sung Jung lau đi những giọt nước mắt vẫn còn đang dang dở trên khuôn mặt.

-Cứ khóc đi....

-Mình.....biết tất cả rồi sao?

-Tôi biết...tôi biết từ khi lấy yêu mình mà....

-Mình....không oán hân tôi sao?

-Lúc đầu thì có...nhưng rồi lại thôi...vì tôi yêu mình nên chuyện đó chẳng có gì cả. Dần dần rồi cũng muốn đón thằng Joo Won về đây cho mình tiện chăm sóc....nhưng nhà họ Kim tốt quá...nên lại thôi....

Rồi bà Jung lại ôm lấy ông chủ tịch khóc thút thít...bà thầm cảm ơn vì đã có một người chồng tốt nhưng cũng tự trách bản thân vì đã không chăm sóc tốt cho Joo Won....Bà thật sự hối hận vì những gì mình làm....bao năm qua chỉ vì địa vị và tiền bạc mà bà đã quên đi gia đình của mình, quên đi người chồng hết mực yêu thương bà....quên đi đứa con tôi nghiệp và quên đi chính bản thân...bà tay ấy đã làm lên biết bao điều xấu xa, bàn tay ấy đã hại biết bao nhiêu người....Giờ đây khi bà ngừng tay và nhìn lại....mọi thứ đã tan tành...đã không còn lại gì...mai thay vẫn còn một người chồng yêu bà...quan tâm đến bà vô điều kiện....

..................

.................

-Sao....cậu nói gì?

-Dạ....phía bên Tae Hwa đã chấp nhận bồi thường số chi phiếu không và làm theo mọi thỏa thuân của phía chúng ta.

-Không thể như thế...mụ ta không thể đầu hàng dễ như thế...chắc chắn mụ ta đang có kế sách gì đằng sau...đã điều tra kỹ chưa?

-Dạ thưa phu nhân...rồi ạ....bà Sung Jung đã chịu nhận tộ trước tòa và từ chức giám đốc tài chính Tae Hwa....số tiền bồi thường cũng không nhỏ nên chắc chắn không có chuyện kế sách đằng sau...

-Cậu vẫn phải canh chừng cho tốt, một sơ hở cũng không được bỏ qua...-Bà Jin dặn dò thư ký kỹ lưỡng trước kkhi cho cậu ấy ra ngoài.

Tae Sun đặt trên mặt bàn của bà Jin một cốc trà nóng,loại trà anh Lài bà vẫn luôn yêu thích...

-Mẹ vẫn muốn tiếp tục sao?

-Con nói vậy là sao? Như vậy là có ý gì?

-Con thấy phu nhân chủ tịch cũng đã chịu nhường bước...

-Không...mẹ không tin là con người đó đã thay đổi...con đã quên là mụ ta đã làm gì với con sao? Mụ ta đã cướp đi gia đình của mẹ...mẹ sẽ không để mụ ta yên ổn dễ dàng như vậy đâu...

-Mẹ....có lẽ mẹ không biết...mới đây đứa con duy nhất của phu nhân chủ tịch đã qua đời vì ung thư dạ dày...

-Con nói vậy là sao? Sao lại như vậy...mụ ta có con riêng ư?

-Mặc dù muốn dấu mẹ đến cuối nhưng xin mẹ hãy ngừng tay...đừng khiêu chiến tiếp nữa....

-Hóa ra con mụ đó đã có một đứa con trước khi vào nhà Tae Hwa.... ta còn tưởng mụ ta trong trắng lắm...cuối cùng cũng chỉ là loại gái bán hoa qua đường...

-Mẹ ah....con xin mẹ đấy, mất đi đứa con...bà ấy cũng đã đau khổ lắm rồi...giờ đây bà ta cũng đã nhường bước chịu thua...

-Không...không thể nào...cho dù mụ ta chó thân tàn ma dại ta cũng sẽ không chịu trận dễ dàng như vậy...

-Mẹ muốn mất đi con nữa sao? Nếu mẹ không đấu đá nhau như thế...sẽ không có chuyện bà ta hại con... trước kia người đó cũng đã nuôi nấng dạy dỗ con suốt thời gian vắng bóng mẹ....bà ta cũng không xấu xa đến như vậy đâu...nếu mẹ chịu dừng lại...con và mẹ sẽ rời khỏi đây, đến một nơi thật tốt đẹp để sống...được không?

Bà Jin có vẻ nguôi lòng...qua năm tháng cái sự sắt đá trong con người bà cũng mai một đi....bà cũng là phụ nữa, cũng từng có con...bà cũng hiểu được nỗi khổ của người làm mẹ...Bà ôm Tae sun vào lòng rồi nhẹ nhàng vỗ về cậu...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play