-Có chuyện gì thì nói nhanh lên,tôi không ngờ một đại phu nhân quyền lực nhất Đại Hàn dân quốc này lại gặp một người như tôi đấy.
-Tôi muốn gặp chị để xin lỗi vì những gì tôi đã làm....
-Chỉ một cậu xin lỗi là xong sao?-Bà Jin cười mỉa.
-Tôi....sẽ ly hôn với chủ tịch.....chị hãy để Tae Sun về nhà...cậu ấy cần giúp chủ tịch quả lý Tae Hwa.
-Sao? Cảm thấy có lỗi nên ly hôn để chuộc lỗi sao?
-Giờ đây tôi có kiếm được bao nhiêu tiền, có quyền cao chức trọng thì
Joo Won của tôi cũng có thể trở lại với tôi đâu? Định kiếm một nơi nào
đó ở quê, mở một nhà hàng nhỏ sống qua ngày.....
-Cô nghĩ cô nói như vậy là tôi thương hại cô sao?
-Tôi không mong chị thương hại tôi...chỉ là tôi nhận thua và xin lỗi
chị...chỉ mong chị giúp đỡ chủ tịch....xây dựng tốt Tae Hwa...
Nói rồi bà Sung Jung đứng dậy cúi đầu chào bà Jin rồi bước ra khỏi quá
cafe...đến lúc này lòng thương người của bà chôn vùi bấy lâu nay lại
chỗi dậy...bà thương cái bóng dáng đơn đọc của người phụ nữ mất con kia
rồi nhìn lại mình...có lẽ vì quá mong muốn trả thù nên suýt nữa bà đã
đánh mất nốt đứa con của mình....dừng lại ở đây thôi....bà nghĩ trong
lòng rồi tự mỉn cười....chợt bà muốn nấu cho đứa con mình một bữa cơm
thật ngon...với canh kim chi hầm và thịt bò...
....................
.......................
Tháng mưa nhiều khiến mọi thứ trở nên buồn bã....chiếc xe đen trong gara cũng đã lâu không đi...có lẽ sẽ khó nổ máy....
Cầm tấm vé máy bay trên tay, ngày đi đã ấn định...nơi mà Tae sun sống
cùng mẹ sẽ là một thành phố tại Mĩ...Những người cần tạm biệt cũng đã
tạm biệt...những người cần chào hỏi cũng đã chào hỏi...Chủ tịch Tae sẽ
vẫn gánh vác tập đoàn một mình cho đến khi cậu học xong đại học. bà Sung Jung cũng đã ly hôn với chủ tịch...thỉnh thoảng bà vẫn gửi canh xương
bổ cho Tae Sun. Còn mẹ đã trở lại như ngày trước...hàng ngay chăm chút
cho những bông hoa ngoài vườn...rồi nấu những món ngon cho cậu. Mọi thứ
đã yên bình trở lại....thật tốt...Tae Sun nhấp một ngụm trà nhỏ rồi thở
phào nhẹ nhõm.....
"Nhớ Min Jae quá"- Cậu buột miệng nói ra tâm trạng của mình....
Cái nỗi nhớ cậu đã cất kỹ trong tâm trí từ lâu giờ cũng đã nói
ra....không hẳn là không gặp mặt mà chỉ là không đủ dũng khi để đứng
trước mặt Min Jae. Chỉ cần nhìn đôi mắt đó hay chỉ cần nhìn vào đôi môi
hé mở đó thôi cũng đủ khiến tim cậu đập loạn lên....cậu đặt tách trà
xuống....và bước qua làn mưa lớn...chiếc xe đen lại phóng đi giữa những
hàng thông xơ xác trong cơn mưa kéo dài vô tận.
.............
Chiếc xe dừng lại ở đầu khu chợ, nơi có thể nhìn thấy rõ nhất ngôi nhà
có cửa hàng nho nhỏ...ánh đèn và sự đông đúc vẫn tràn ngập trong cái
quán ăn nhỏ ấy...
Chợt bóng dáng người quen thuộc đang bước ra từ quán ăn nhỏ..Nhìn Min
Jae vẫn tất tưởi xách hai tui rác to tướng mà chạy trong màn mưa phăm
phăm như thế thì cậu costheer yên tâm mà đi....đứng nhìn một lúc lâu rồi cậu cũng phóng xe đi...
Khép lại trái tim, khép lại tấm lòng, khép lại tất cả...để hướng tới một cuộc sống mới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT