Một ngày dài lại bắt đầu, bắt đầu bằng việc đi học mệt mỏi, hôm qua Tae Sun không tới lớp, và hiển nhiên cô được một ngày nghỉ xả hơi…Joo Won cũng
đang bận với album mới nên chẳng còn ai để nói chuyện…..bla…bla…có lẽ
ngày hôm nay cũng sẽ lại tiếp tục nghe những lời nói dư thừa từ cô bạn
Yunhee….Cứ nghĩ vẩn vơ như thế trong suốt quãng đường tới trường, chẳng
mấy chốc cánh cổng hiện ra trước mắt cô, nguy nga, tráng lệ.Một chiếc xe moto thể thao đang đỗ trước cổng trường, người đứng bên cạnh không ai
khác ngoài Tae Sun….
-Có chuyện gì vậy ??? Sao hôm nay lại đi moto tới trường ? Quản gia Choi đâu ?-Min Jae hỏi Tae Sun bằng nét mặt ngạc nhiên.
-Đến đón cậu đi với tôi một chuyến.
-Đi đâu ?
-Cứ đi thì biết.
-Ngay bây giờ à ?
-Uh, ngay.Cậu không phải lo, tôi không làm gì cậu đâu, chỉ cần đi theo tôi là được.
Min Jae leo lên xe và chỉ trong giây lát, chiếc xe đã mất hút trên con đường lớn.
Tae Sun phóng xe với tốc độ kinh người, vì là dáng xe đua nên người ngồi đằng sau cũng phải có dáng ngồi kết hợp thật ăn ý với người cầm lái, cụ thể là ôm thật chặt nếu không muốn bị ngã….Min Jae ngồi trong tư thế
thẳng người, hai tay bám hờ vạt áo của Tae Sun, cứ mỗi khúc cua là người Min Jae lại chao đảo….giống như mấy chú khỉ đang biểu diễn màn đ ixe
một bánh trong rạp xiếc vậy.
-Cậu không muốn cả hai chúng ta cùng ngã thì bám chặt vào. Ngồi như vậy mà đi đường dài thì mỏi lưng và dễ ngã lắm.
-Không sao, tôi quen ngồi như vậy rồi.
-Nghe lời chút đi, cậu bám vào hai vạt áo tôi khiến chúng sắp rách rồi đấy.
-Vậy tôi sẽ không bám nữa.-Min Jae rút tay lại, tư thế ngồi chẳng ăn
nhập gì với chiếc xe và Tae Sun. Nhân cơ hôi hiếm có này Tae Sun rồ ga
thật manh khiến Min Jae ôm chầm lấy cậu….một cảnh tượng hết sứng sung
sướng ( theo tâm trang Tae Sun thui^^)
-Ước mơ của tôi là cùng ngườ tôi yêu phóng xe moto thật nhanh và cô ấy sẽ ôm tôi như vậy….đấy…
Min Jae ôm chặt lấy eo Tae Sun, cậu ta có vòng eo khá bé nhưng rất rắn
chắc, chắc là do tập luyện nhiều, bờ vai rộng nhưng không thô, sống lưng thẳng và hơi cong về phần gần hông…hương nước hoa lan tỏa nhẹ khiến Min Jae chìm vào giấc ngủ….
Hai người dừng lại ở một căn biệt thự nhoe làm bằng gõ dưới chân đồi,
dường như đây là mọt nơi riêng biệt tách xa hẳn với nơi đô thị ồn
ào….Trong khi Tae Sun đang mải nói chuyện với một thím nào đó, Min Jae
đã có cơ hội nhìn bao quát căn nhà, phía cổng chính có treo một tấm biển được khắc dòng chữ nghuệch ngoạc.. ‘Đông Phong Tự’….Min Jae bật cười
khi nhìn dòng chữ.
-Chữ ‘Đông Phong Tự’ kia là cậu viết phải không ?
-Sao cậu biết ?-Tae Sun ngạc nhiên hỏi.
-Tôi đã chép bài tập cho cậu cả tuần nay, nét chữ của cậu dù có biến dạng tôi vẫn nhận ra…-Min Jae vẫn tiếp tục cười.
-Cười gì chứ ? đúng, đó là chữ của tôi, có sao không ?
-Không, nhưng sao lại gọi là ‘Đông Phong Tự’ ? nghe như Thiếu Lâm Tự ấy.-Min Jae vẫn tiếp tục cười.
-Thì biệt thự này nằm ở phía Đông của ngọn đồi, trên đồi trồng toàn cây
Phong nên gọi là Đông Phong.Còn chữ cuối định viết là Thự nhưng do thiếu nét nên bị lái sang Tự…có thế thôi.
Min Jae ông bụng cười khi nhìn thấy vẻ mặt chữa ngượng của Tae Sun, lúc
này trông hắn giống một đứa trẻ đang xấu hổ vì nhũng sai lầm đáng yêu
của mình..
-Này ! Cầm lấy và đi theo tôi. –Tae Sun đưa cho Min Jae một cái giỏ và
ra hiệu cho cô đi cùng cậu ta. Hai người đi ra phía sau tòa nhà, nói
trồng bạt ngàn những bông Iris tím rực rỡ…..
Tae Sun cẩn thận ngắt từng bông Iris để vào giỏ, cơn gió nhẹ thổi qua
khiến những bông hoa đung đưa, theo làn gió mái tóc của Tae Sun cũng khẽ bay, màu đỏ của tóc hòa cùng màu tím của hoa và sắc vàng của nắng, càng làm tôn lên vẻ đẹp đến mê người của chàng trai trẻ tuổi. Không gian im
lặng chỉ có tiếng gió khẽ vút qua, đâu đó quanh đây văng vẳng tiếng chim Ác Là….Min Jae lại theo bước chân Tae Sun lên trên đồi, đang vào mùa
rụng lá nên cả quả đồi như rắc một màu đỏ trầm mặc, màu đỏ buồn đến tê
lòng. Tae Sun bước chầm chậm giẫm lên đám lá khô dưới chân nghe lạo xạo…
-Cậu chỉ cần đứng bên cạnh tôi thôi, đừng nói gì cả.-Tae Sun quay lại dăn dò Min Jae tỉ mỉ trước khi hai người đi lên đỉnh đồi.
-Mẹ !!! Con đến rồi đây.-Tae Sun nói bằng giọng dịu dàng nhưng trong giọng nói có chút gì đó của sự đắng cay, nhớ nhung.
Người đàn bà đẹp đang ngồi trên chiếc xe lăn lặng ngắm nhìn khung cảnh
hoàng hôn ảm đạm, gương mặt nhợt nhạt, tiều tụy kia vẫn không thể che
nổi vẻ đẹp quý phái hiền hậu trên gương mặt bà, đưa tách trà cho người
giúp việc, bà dang rông vòng tay ôm lấy Tae Sun, người mẹ ôm lấy con
mình sau bao ngày xa cách, bàn tay khẽ xoa nhẹ dọc sống lưng cậu, bàn
tay còn lại vuốt nhẹ tóc gáy cậu…cảnh trùng phùng luôn cảm động nhất….
-Bà Han có khỏe không ? Có ăn nhiều cơm không ? Có uống thuốc đúng giờ và mặc áo ấm không ?
-Uhm….Sun của mẹ học tập có tốt không ? Có bỏ bữa không ? Sao con gầy thế ?
-Bà Han đừng lo, con khỏe mà. Hôm nay sinh nhật mẹ, những bông Iris nở hết rồi, trông chúng thật đẹp, như mẹ vậy.
-Chỉ khéo nịnh thôi.-Bà nở nụ cười hiền hậu, đuôi mắt hơi nheo lại lộ rõ vết chân chim, bà liếc nhìn qua phía Min Jae…
-Ai đây ?-Bà cất tiếng hỏi nhẹ nhàng.
-Con chào bác.-Min Jae cúi đầu chào lễ phép.
-À, bạn gái con.
Câu ‘Bạn gái con’như trống đánh ngang tai Min Jae…trong phút chốc cô đã biến thành vật sở hữu của Tae Sun….
-Dạ..thưa bác…..không phải như vậy đâu….chúng con chỉ là……-Min Jae xua tay
-Không phải gì nữa, chúng ta thậm chí đã hôn nhau, cậu còn ngủ ở nhà tôi đó thôi….
Min Jae vẫn tích cực xua tay chữa ngượng bằng cách cười trừ trong khi Bà Han chỉ nhìn cô rồi nhìn sang Tae Sun cười nhẹ tỏ vẻ chúc mừng…
Bữa tiệc xong xuôi với cái bụng no căng, Tae Sun cho Bà Han uống thuốc
rồi giúp bà đi ngủ. Giờ đây chỉ có mình Min Jae và Tae Sun trong phòng
khách của căn nhà gỗ nhỏ, mùi khét và tiếng nổ tí tách của gỗ cháy khiến Min Jae thích thú. Khoách lên mình Min Jae chiếc chăn mỏng , Tae Sun
đưa cho cô bé một tách sữ ngô nóng và khẽ ngồi cạnh.
-Ngoài trời gió to lắm, nếu trở về Seoul lúc này sẽ rất nguy hiểm, tôi
đa nhò chú Choi báo cho mẹ cậu rồi, chúng ta sẽ ngủ ở đây, sáng mai tôi
sẽ đư cậu về nhà.
-Ngủ ở đây sao ? Hai chúng ta ?
-Cậu sợ tôi làm gì cậu sao ?
-Ai mà biết được.
-Cậu yên tâm, cậu có thể ghét tôi nhưng tuyệt đối tôi sẽ không để cậu hận tôi đâu.
Không khí trở nên yên ắng lạ thường, đơn giản là không có chuyện gì để
nói với nhau cả, ly sữa ngô vơi dần khiến toàn thân ấm áp….
-Mẹ cậu ngủ rồi ah ?
-Uhm…
-Có vẻ hôm nay bà rất vui.
-Uhm, bà rất hài lòng về cậu đấy.
-Gì chứ, tôi còn chưa xử tội cậu phát ngôn linh tinh đó…
-Gì chứ, tôi chỉ nói là bạn là con gái, và cậu cũng đã hôn tôi, ngủ ở nhà tôi…tất cả chỉ là sự thật.
-…….-Min Jae cứng họng không nói được gì..
-Thế nào ? Mẹ tôi dẹp chứ ?
-Uhm.
-Tôi giống mẹ nên cũng đẹp như vậy đấy.-Tae Sun vừa nói vừa cười một cách hóm hỉnh.
-Thôi đi….nhưng sao cậu không đón mẹ về ở cùng ? Để bà sống ở đây có phải bất tiện lắm không ?
Tae Sun đặt ly sữa xuống khi nghe thấy câu hỏi của Min Jae, ánh mắt lắng xuống, nặng trĩu.
-Đây là đồi Phong đẹp nhất mà tôi từng biết, cũng là nơi duy nhất trồng
được loại Iris tím như vậy, và cũng là nơi mẹ tôi thích nhất.
Giọng Tae Sun trầm xuống và nghẹn đắng giống như đêm đó….
- Mẹ tôi là một thiên tài Piano, bà đã từ bỏ mọi mơ ước của mình để kết
hôn với ba…Hai con người đến với nhau bằng tình yêu chính trị.Cuộc sống
hôn nhân sau đó không có gì tiến triển, cho đến khi mẹ tôi biết mình đã
mang thai, bà đã tới Đông Phong Tự để dưỡng thai.Tôi sinh ra trong cảnh
không biết mặt ba, từ nhỏ tôi đã sống ở đây cùng mẹ, thỉnh thoảng ba mói tới thăm hai mẹ con…năm tháng cứ dần trôi qua co đến khi tôi lên 5, mẹ
và tôi chuyển về Seoul…Không lâu sau đó mẹ tôi mắc chứng bênh trầm cảm,
bênh ngày càng nặng nhưng thứ mà mẹ con tôi đón nhận được ở ba tôi chỉ
là sự lạnh nhạt. Năm tôi lên 7 bệnh của mẹ đã trở nên trầm trọng hơn rất nhiều.Năm đó vào ngày sinh nhật của bà, ba của tôi đã đưa về nhà một
người đàn bà khác, và họ làm tình ngay trên chiếc giường của mẹ…Sức chịu đưng của mẹ lên đến cực điểm, suốt hai năm điều trị không bằng một cú
sock tinh thần mà ba tôi đã gây ra. Bà tự nhốt mình trong căn phòng dưới tầng hầm suốt một thời gian dài, tôi đã không thể làm gì vì còn quá
nhỏ.Năm tôi lên 8 mẹ phải nhập viện tâm thần vì bị…..điên...Và thủ phạm
không ai khác ngoài ba tôi…Một thời gian sau mẹ tới Đong Phong Tự dưỡng
bệnh còn tôi ở lại Seoul ddeeer tiện cho việc học hành. 3 tháng sau ông
ta đưa người đàn ba đó về chung sống. Không lâu sau đó tôi được biết ông ta đã sửa lại hộ tịch, tên của mẹ bị gạch hoàn toàn khỏi hộ tịch…Vì cái ghế ông ta đang tranh đấu, ông ta đã ruồng bỏ người vợ đầu gối tay ấp
và bắt đứa con nhỏ gọi người đàn lạ mặt là mẹ…
Tae Sun gục đầu vào vai Min Jae, cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể Min Jae
truyền qua khiến trái tim ấm lại…Như một đứa trẻ dụi dụi đầu vào vai tìm kiếm sự an ủi và nũng nịu…
-Mệt lắm hả ?
-Uhm…cậu làm ơn cứ ngồi yên như vậy, chi một lát thôi.
Hóa ra con người Tae Sun cũng có lúc mềm yếu, một tên suốt ngày lấy việc bắt nạt và ức hiếp người khác là thú vui, luôn mạnh mồm ra lệnh và cười trên nỗi đau của người khác cũng có lúc gục đầu vào vai Min Jae ngủ
ngon lành đến thế…Hai bàn tay đặt cạnh nhau, một bàn tay lớn, thon, dài
mềm mại. Một bàn tay nhỏ, thô và khô ráp…Nhưng sao bà tay to mềm mại ấy
lại lạnh như thế…dường như nó đã bị bỏ rơi hay lãng quên, có lẽ đã từ
lâu lắm rồi nó không được ai nắm, không được ai vuốt ve, cúng không được ai truyền hơi ấm của tình thương…..Cứ ngồi như vậy, Min Jae lặng lẽ
ngắm Tae Sun, cảm giác thương hại tràn ngập trong lòng, hàng nghìn hàng
vạn câu hỏi trong đầu khiến cô rối tung….
……………………..
Con tim băng giá của em từ lúc nào đã dần tan chảy, để anh bước vào. Em
đâu hay biết anh đang ru ngủ trái tim em.Không biết từ lúc nào, đôi mắt
em đang hướng về anh và em nhận ra trong trái time m…có anh. Hãy tiếp
tục ru trái time m để nó mãi mơ giấc mơ mang tên anh.
…………………….
-AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
CHOANG !!!!!
Tiếng đổ vỡ của thủy tinh cộng thêm tiếng hét thất thanh khiến Min Jae
thức giấc, cô phát hiên ra mình không ngủ trên sàn phòng khách như tối
qua mà đang ngồi trên chiếc giường màu trắng em ái…nhưng mọi chuyện
không còn quan trong nữa, cô xuống giường và chạy vội theo tiếng hét….
Tae Sun đang quỳ ngay dưới đống thủy tinh vỡ, máu từ đầu gối chảy ra
loang lổ….Hai cánh tay ôm chặt lấy Bà Han vẻ mặt hoảng sợ. NGười Bà Han
run lên, gương mặt điên dại ẩn hiện sau đôi mắt trợn ngược đáng sợ…miệng bà không thôi lẩm bẩm :
-Tôi sai rồi….tôi sai rồi ….Hai cánh tay bàn run lên ôm chặt lấy cánh tay Tae Sun…Còn Tae Sun vẫn ghì chặt lấy mẹ…
Phải mất một lúc sau y tá mới tiêm được thuốc an thần cho bà, bế Bà Han
lên giường và ngồi đó cho đến khi bà chìm sâu vào giấc ngủ….
Khép khẽ cánh cửa và ngồi xụp xuống, dường như bao nhiêu sức lục cậu đã
dồn vào khi cố ghì chặt Bà Han để ngăn không cho bà đập phá đồ đạc…
Min Jae lặng lẽ ngồi bên cạnh, dùng lọ thuốc sát trùng lau những vết
thương đang chảy máu trên người Tae Sun….Nhẹ ngàng rút từng mảnh thủy
tinh vụn cắm trên da thịt cậu, thỉnh thoảng thổi thổi vào đó một luồng
hơi lạnh mong cậu bới đau hơn…Nhưng dường như Tae Sun không để ý đến
những vết thương đang chảy máu kia, cậu nhìn chăm chăm vào những hành
đông ủy mị của Min Jae…
-Cậu không sợ sao ?
-Sợ gì ?
-Mẹ tôi.
-Không.
-Tại sao ?
-Cậu yên tâm, đó không phải là hình ảnh đáng sợ nhất đâu.
-…..-Tae Sun không nói gì, ánh mắt cậu nhìn sâu vào đôi mắt đen láy cảu Min Jae như đang chờ đợi một điều gì đó.
-Trước kia, đã có lần ba tôi đánh mẹ đến mức bà phải vào bệnh viện, lão đã rạch trên mặt mẹ một vết dài ngay bên cạnh cằm….
-Cậu đã làm gì, lúc đó…
-Tôi nghe lời mẹ, trốn trong tủ quần áo…đó là nơi duy nhất mà lão không thể tìm thấy tôi, chỉ có cách đó tôi mới được an toàn…
Tae Sun không nói gì và Min Jae cũng vậy, cậu chỉ ngồi yên chi cô dán từng miếng băng lên tay, chân và trán mình….
-Min Jae à…
-Gì ?
-Cậu ghét tôi lắm đúng không ?
-Cũng không hẳn…
-Đừng ghét tôi nhé.
-…..
-Tôi xin lỗi vì đã nói rằng cậu là bạn gái tôi, cúng xin lỗi vì đã hôn
cậu, đối xử thô bạn với cậu.Nhưng…xin cậu đừng ghét tôi…có được không ?
…………………
Mọi thứ rồi cũng sẽ thay đổi, cây non rồi cũng sẽ lớn, lá rồi cũng sẽ
rụng, đôi chân rồi cũng sẽ bước, đôi mắt rồi cũng sẽ nhìn, bàn tay rồi
cũng sẽ nắm, tất cả chỉ còn chờ đợi…chờ đợi một trái tim thay đổi…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT