Ánh sáng xanh len lỏi qua kẽ lá đánh thức Min Jae….mở mắt ra và bắt đầu
chấp nhận sự thật rằng…tối hôm qua cô đã ngủ ở nhà Tae Sun.
-Dậy rồi ah ?
Giật mình khi nghe thấy giọng nói quen thuộc. Tae Sun đang ngồi trên
thành cửa sổ cùng với một tách cafe, cậu mặc một bộ đồ màu trắng, tách
cafe màu trắng, và ngay cả khung cửa cũng màu trắng…tất cả đều góp phần
tạo nên bức tranh đẹp mê hồn….
-Cậu ngủ ngon chứ ?-Giọng nói của Tae Sun khàn đặc.
-Uhm….ngon…
-Mau thức dậy, ăn sáng đi, sẽ có người đưa cậu về nhà.
Dường như Tae Sun đang tránh ánh mắt của Min Jae, đôi lông mi dài và
cong ấy liên tục rung lên, ánh mắt nhìn thẳng rồi thỉnh thoảng liếc ra
phía cửa sổ, cổ họng không thở, và đôi môi mím lại….chỉ trong một đêm,
đã có điều gì khiến Tae Sun đau lòng đến vậy, đau đến nỗi phải kìm nén
lại để không bật khóc…
…………
Đêm đó….
-Thưa cậu chủ, ông bà chủ đã về, cậu có cần ra chào một tiếng không ạ ?
-Ra ngoài đi, tôi sẽ ra ngay.
Chiếc xe sang trọng dừng trước cửa và bước xuống khỏi xe là hai con người quyền lực vào bậc nhất Đại Hàn dân Quốc.
Người đàn ông tiến vào, đi đằng sau là hàng chục người hầu, vệ sĩ, thư
kí…Dáng vẻ đạo mạo, guoiwng mặt nghiêm trang và nhất là đôi mắt, một đôi mắt đầy tham vọng.
-Chủ tịch đã về-Hàng loạt người hầu kẻ hạ xếp thành hàng thẳng tắp cúi
đầu kính cẩn chào đón vị chủ tịch quyền lực trở về sau một chuyến công
tác dài ngày.
-Ba đã về.-Tae Sun đứng ở cuối dãy hàng sau vị tổng quản, vẻ mặt nghiêm trang hơn bao giờ hết.
Người cha quyền lực đi qua mặt đứa con trai yêu quý, không một câu hỏi
han, không một cái cười dù chỉ là hẩy mép, tất cả đều như người xa
lạ….Không gian lại im ắng, giờ đây chỉ có Tae Sun và người cha ‘vĩ đại’
trong căn phòng rộng lớn.
-Có chuyện gì anh nói mau đi, ta bận lắm.
-Một người cha lâu ngày mới gặp mà lại nói với con mình như vậy sao ?- Tae Sun cười nhoẻn mép chua chát.
-Nói mau đi.-Người cha vẫn giữ thái độ nghiêm nghị.
-Ngày kia là sinh nhật mẹ, ba có thể cùng tôi tới thăm mẹ được không ?
-Không.
Cậu trả lời ngắn gọn và nhanh như một viên đạn bắn vào chính giữa lồng
ngực Tae Sun, câu nói mà cậu không mong chờ cuối cùng cũng đã xảy
ra…giống như bình hoa đã vỡ, thời gian đã trôi, lời đã nói không thể rút lại.
-Tại sao chứ ? Năm đầu tiên ông kêu bận, rồi năm thứ 2, 3, 4 rồi 10 năm
nay ông luôn viện cớ bận…Lý do và vì cái gì ? Hay vì người đàn bà kia ?
-Con mụ điên đó không phải là vợ của ta.
-Con mụ điên ư ? Đầu gối tay ấp nhau 8 năm trời, có với nhau một đứa con vậy mà nói không phải vợ chồng…ông Han Tae Hwan, ông có là con người
nữa không ? Dắt về một mụ đàn bà khác về rồi bắt tôi gọi là mẹ, chỉ vì
cái ghế mà ông đang muốn có được mà nhẫn tâm bóp nát trái tim vợ mình,
rồi công bố với mọi người rằng tôi là con đẻ của mụ đàn bà đó, rằng ông
chỉ có một người vợ là người đàn bà đó. Mẹ tôi là cái gì ? cái gì của
ông chứ ?
-CHÍNH VÌ MỤ TA ĐIÊN NÊN MỚI ĐẺ RA MỘT THẰNG ĐIÊN HỖN LÁO NHƯ MÀY.Nếu
không vì cái ghế tổng thống kia thì tao đã bóp chết mày cùng lúc với
****** rồi.
HAHAHAHAHAHA- Tae Sun cười lớn…
-Bàn tay ông đã không biết nhúng bao nhiêu máu rồi ? Khi đứng trước đám
đông ông là một người cha dịu dàng, đôn hậu.Ai biết được ông chỉ là một
con quỷ dữ đội lốt người……
-Mày còn không cút ngay ra khỏi căn phòng này, cút…cút ngay…-Sự tức giận lên đến tột điểm.
CHOANG… !!!!!
Chai rượu rơi xuống đất, vớ nát…đúng, người cha quyền lực đó đã đuổi
thằng con trai duy nhất ra khỏi căn phòng bằng cách ném chai rượu đắt
tiền ấy và người nó, bộ đồng phục nhuốm màu đỏ, những mảnh vỡ nhỏ văng
ra cắm vào da thịt cậu, đau xót và chua chát đến tột cùng,…
-Ông biết không ? Ông có biết là tôi thèm được là một đứa trẻ mổ côi cha đến nhường nào không ?
………
Bước một bước…lệ rơi thành dòng….Bước thứ hai nước mắt thành sông…..bước thứ ba….trái tim thắt lại….ước gì có thể nhắm mắt lại, mãi mãi.
……..
Những viên thuốc màu xanh lăn qua lăn lại cạnh ly rượu mạnh, không biết
cậu đã uống bao nhiêu viên thuốc này….cũng không biết đã uống bao nhiêu
rượu…Vị của rượu làm cháy cuống họng, khô rát nhưng sảng khoái…Nó làm
đầu óc cậu u mê quay cuồng…1 viên…rồi 2,3,4,5 viên…đó là liều tối đa mà
con người có thể uống được loại thuốc này…Những viên thuốc màu xanh
ấy…có lẽ chỉ có nó mới giúp được cậu lúc này….
Mở cửa phòng và bước vào…nhẹ nhàng thôi…vì thiên thần của cậu đang
ngủ.Đến bên giường và lặng ngắm nhìn người cậu yêu.Vì cô mà cậu tiếp tục sống, cậu thèm được ánh mắt đen nháy của cô nhìn vào mắt mình, đôi mắt
đen như hiểu hết cậu đang nghĩ gì. Khẽ vuốt nhẹ lên mái tóc cô, nó không được chăm sóc kỹ nhưng sao đối với cậu nó vẫn mềm mượt như vậy, đôi mắt luôn cố gắng mở to hết cỡ để tỏ vẻ uy nghiêm…nhưng sao nó lại đáng yêu
đến thế, đôi môi luôn mím lại nhưng vẫn không thể che được vẻ đẹp tròn
đầy căng mọng. Đặt lên trán Min Jae một nụ hôn nhẹ, đôi vai cậu cảm thấy mẹt mỏi, cậu ngồi bệt xuống bên cạnh giường cô, nhẹ nhàng gối đầu lên
cánh tay nhỏ bé ấy, cố tìm hơi ấm của sự an ủi. Đôi hàng mi rung nhẹ
nhìn xa xăm qua ô cửa màu rắng, màn đêm đang vội bước đi, nhường chỗ cho bình minh báo hiệu một ngày mới.
-Min Jae ah….cậu không nghe thấy tôi nói gì…đúng không ?….thật sự lúc
này tôi rất muốn cướp đoạt đi cái quý giá nhất của cậu để cậu là người
con gái của tôi, để cả đời này cậu phải ở bên cạnh tôi….nhưng….như vậy
cậu sẽ hận tôi và tôi sẽ cảm thấy mình là người có tội. Tôi sẽ không
giống ba của tôi, tôi sẽ không để cậu phải chịu khổ như mẹ của tôi…..vì
thế đừng ghét tôi nữa….đừng nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh nhạt như vậy….tôi mệt lắm…mệt lắm…
………….
Cậu đang khóc, đang để từng giọt lệ rơi trên cánh tay tôi…tôi biết nhưng không dám thức dậy, tôi sợ phải thấy cảnh đó, cảnh cậu đang gục đầu vào cánh tay tôi khóc như một đứa trẻ. Hãy tha thứ cho tôi vì sự ích kỷ
này…
(Min
Jae)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT