-Các con, đây là Lee Joon, cậu ấy sẽ trở thành một thành viên của gia đình chúng ta.

Vị sơ già đưa cậu bé vào một căn phòng rộng trong cô nhi viện, nơi có rất nhiều bạn nhỏ giống cậu. Mọi đứa trẻ đổ dồn những cặp mắt khó hiểu về phía cậu bé.Có lẽ một phần vì vẻ khôi ngô của cậu bé hay vì vẻ cô độc trên gương mặt thiên thần kia. Vị sơ đi khuất, để lại cậu bé với những người bạn mới.

-Này, lính mới. Mày bao nhiêu tuổi-Một tên lớn đầu tiến lại gần phía Lee Joon, cậu ta hếch mắt lên tỏ vẻ ra uy vì cậu ta là đứa lớn nhất trong đám.

-5 tuổi ạ.-Joon nói lí nhí, có lẽ vì cậu nhóc vẫn còn rụt rè.

-Đừng nói dối tao, mày bé tí thế kia, trông yếu rờn, 4 tuổi non còn được chứ 5 tuổi thì tao không tin. Bố ****** chết hay bỏ rơi mày ?

-Không, mẹ em sẽ về đây đón em, mẹ chỉ để em ở đây vài ngày thôi.-Joon phản kháng một cách kịch liệt.

-Mày nghĩ ****** đưa mày đi giữ trẻ chắc, nhứng đứa trẻ vào đây tức là đã bị cha mẹ ruồng bỏ, xã hội ruồng bỏ. Chỉ là những con chó sống qua ngày ở cái chồng chung này. Đừng có mơ mà ****** quay lại đón mày, tất cả chỉ là những lời nói đáng quăng vào thùng rác.

-Mẹ em nhất định sẽ quay lại đón em. Mẹ em đã hứa như thế.

-Mày vẫn tin vào cái lời nói rác rưởi ấy sao ? Hahahah. Thằng đần độn kia, mày cứ nghĩ như vậy đi, rồi mày sẽ trở thành thằng cô độc.

………………………………….

(Joon của mẹ, ngoan ngoãn ở lại đây nhé, mẹ đi công việc sẽ sớm về với con)-Câu nói ấy như ghim chăt vào lòng cậu bé như một mầm cây, và cậu bé như một thứ vật ký sinh bám vào nó mà sống.

…………………………………

Trong lúc những đưa trẻ nô nghịch cười nói vui vẻ để quên đi cái quá khứ bị ruồng bỏ thì ở góc vườn đằng kia, nơi bị che khuất bởi những tán cây rậm rạp……- Joon của mẹ, mẹ yêu con….-Joon của mẹ, mẹ yêu con….Con gấu bông nhỏ bé phát ra âm thanh ngọt ngào như giọng đường mật cảu người mẹ. Cậu bé ấn rồi lạ ấn để được vơi đi phần nào nỗi nhớ mẹ…

-Nhớ mẹ à ?

Joon quay qua bên cạch, một cô nhóc đã ngòi ở đó từ bao giờ, một cô nhóc tóc thắt bím và mặc một bộ đồ cũ kỹ.

-Nhớ cũng chẳng ích gì đâu, nhớ càng nhiều thì cậu sẽ càng tổn thương nhiều.

-Cậu biết gì mà nói, cậu đâu phải là tôi.

-3 năm 4 tháng 18 ngày……

Cậu bé ngơ ngác nhìn cô bé.

-Tôi đã đợi người đàn bà nhẫn tâm đó 3 năm 4 tháng 18 ngày, lúc mới đến đây, tôi cũng như cậu, cũng ngồi một mình, cũng mong ngóng, chờ đợi, rồi tuyệt vọng, chán nản.

Cậu bé xịu mặt xuống, tia hi vọng trong mắt cậu bị mờ dần bởi những lời nói của cô bé.

-Nhưng…biết đâu mẹ cậu lại khác. Thôi, chúng ta làm bạn của nhau cũng được, tôi hơn cậu 4 tuổi, vì vậy tôi sẽ là chị và chị sẽ bảo vệ cho cậu.

Lời nói của nột bà chị nhóc con như đi vào lòng cậu bé, trên đời này ngoài mẹ ra có lẽ chị là người đầu tiên quan tâm đến cậu. Hai người dần trở nên thân thiết, chị tuy là con gái nhưng mạnh mẽ và gan dạ không kém gì lũ con trai. Chỉ có Joon là luôn núp sau bóng chị, chờ chị bảo vệ che trở. Joon coi chị như chị ruột của mình, nhất nhất ddieuf gì cũng nghe lời chị một cách tuyệt đối, đối với cậu bé chị là mẹ, là chị, là bạn, là tình nghĩa và cũng là tình yêu đầu tiên của cậu.

Nhiều năm trôi qua, biết bao nhiêu chuyện xảy ra gắn bó hai đứ trẻ không thể tách rời, Joon giờ đã là một cậu nhóc 12 tuổi lanh lợi và cứng cáp hơn nhưng vẫn không giấu được vẻ thư sinh mảnh mai yếu ớt. Còn chị, 16 tuổi, chị như một bông hoa nở rộ đầy hương sắc, gương mặt sắc sảo, đanh quánh, công thêm tính cách đầy cá tính, cũng chính vì thế mà cậu bé đã thầm yêu chị suốt nhưng năm tháng hai người bên cạnh nhau.

Cái gì đến rồi cũng phải đến, cuộc vui nào cũng phải đến lúc tàn, tình ban nào cũng phải đến phút chia ly để tìm cho nhau một con đường mới. Chiếc xe hơi sang trọng đỗ trước cổng cô nhi viện, một đám đàn ông trong bộ vest sang trọng đang dắt tay Joo…phải….Joon được một gia đình giàu có nhận nuôi. Dắt tay cậu bé lên chiếc xe sang trọng, ngoái lại nhìn, ở một góc khuất sau bức tường lớn, chị đang đứng đưa ánh mắt nhìn theo chiếc xe đang lăn bánh chầm chậm, ánh mát hai người như dành cho nhau, những ánh mắt biết nói….-Chị à, hãy chờ em, em nhất định sẽ quay lại đón chị…..Cô bé gật đầu chấp nhận chờ đợi cậu bé, chờ đợi một ngày hoàng tử sẽ tới là đeo chiếc giày thủy tinh vào chân Lọ Lem….

Năm tháng lại trôi qua, biết bao nhiêu mùa thu, mùa đông trôi qua, chị vẫn cố gắng đợi, cố gắng chờ đợi trong vô vọng…..

…………………………….

Năm tháng trôi qua, giờ đây cậu bé đã thay đổi nhiều, vẫn dáng vẻ thư sinh, mảnh mai ấy nhưng giờ đây Joon đã trở thành một cậu nhóc giỏi giang, ưu tú……

………………………………….

Không quên lời hứa và quay trở lại cô nhi viện để thực hiện lời hứa…..nhưng có lẽ vì thời gian quá lâu, chính xác hơn là 3 năm….3 năm là quãng thời gian để làm đứt sợi giây tình bạn, tình nghĩa, và cả tình yêu……tất cả đã chìm vào dĩ vãng và bị cắt bởi chiếc kéo thù hận…..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play