Tôi nhìn trân trân vào hàng chữ nằm trên trang cuối cùng cuốn nhật kí. Rõ ràng quyển sổ này đã được cài pass, và rõ ràng pass đó chỉ mình tôi biết, nhưng cái thông điệp đang xuất hiện trước mắt tôi đây chắc chắn không phải do chính tay tôi viết ra.

Nước mắt cứ tự động rơi tí tách trên trang giấy làm nhoè ố nét mực còn mới, tôi vội vã kéo tay áo xuống thấm nhẹ lên từng con chữ, chỉ sợ bản thân ngu ngốc trót khiến chúng phai màu.

Ôm ghì cuốn nhật kí vào lòng, cổ họng tôi nấc thành từng tiếng. Cứ nghĩ đã quên từ rất lâu bởi lẽ chẳng mấy khi tôi có dịp nhìn thấy hắn ta viết cái gì, ấn tượng duy nhất lưu lại trong tôi chính là những dòng chữ hắn ghi vội trên tờ giấy nhớ đính kèm ở bao ngoài gói phở ăn liền trị giá 5k - của bố thí mà cá sấu điện hạ ném cho tôi ngày nhập trường.

Không phải là tôi nhớ dai, chẳng qua những điều khiến mình ấn tượng thường rất khó quên.

Thật buồn cười...

_Sống hạnh phúc ư? Bằng cách nào chứ?

Quan trọng hơn...

Chỉ e rằng con vịt con đó.......từ lâu đã thích cá sấu mà luôn cố chấp không chịu nhận ra thôi.

...

Mải ngồi bần thần khiến tôi quên khuấy cả giờ giấc, chỉ đến khi chiếc điện thoại di động đặt trên bàn rung lên, tôi mới chợt giật mình.

“Bé ơi, ngủ đi! Đêm đã khuya rồi....”

Bài hát báo thức hằng ngày vang lên qua cái loa có sức gây điếc mãnh liệt của Qmobile làm tôi phát hiện ra mình đã thức đến tận sáng. Vươn vai đứng dậy làm vài động tác thể dục, tôi uể oải bước vào WC làm vệ sinh cá nhân.

Bước vào bếp, tôi thấy mẹ đã dậy từ sớm, đang chuẩn bị bữa sáng. Mùi thơm nức mũi toả ra từ những món ăn bày sẵn trên bàn khiến tôi thèm đến chảy cả nước miếng. Có lẽ một phần vì tối qua tôi bỏ bữa.

_ Dậy sớm vậy con gái?

Mẹ quay đầu lại hỏi khi thấy tôi kéo ghế ngồi xuống bàn.

_ Cha đâu rồi mẹ? – tôi ngó quanh quất sau đó lên tiếng thắc mắc.

_ Đi từ sớm rồi. Nghe nói ở hoàng tộc bên quỷ giới tổ chức đại lễ gì đó quan trọng lắm, nên cha con phải trở về giúp một tay.

Tôi im lặng không hỏi thêm gì. Đại lễ à? Cái hoàng tộc của cá sấu điện hạ thì ăn chơi xa xỉ khỏi nói rồi, hình như đến bồn cầu còn dát kim cương ý chứ.

Haizzz....

_ Đêm qua con mất ngủ à?

Mẹ đặt tô canh bốc khói nghi ngút lên mặt bàn rồi cúi nhìn tôi vẻ lo lắng.

_ Sao ạ? – tôi tròn mắt ngạc nhiên.

_ Mắt gấu trúc kia kìa! - mẹ giơ ngón trỏ chỉ về phía tôi.

_ Dạ?

Tôi trố mắt nhìn mẹ, liền đó quay nhanh sang phía cái chạn bát làm bằng inốc phản chiếu được.

_ Ôi mơ gừng ý nhầm oh my god!!!!!!!! – tôi há hốc mồm.

Chúa đày đoạ người tốt, hành hạ....quỷ lương thiện! huhu...

Thế là trên cái mặt đã không xinh thì chớ của tôi sau một đêm gần như thức trắng vinh dự nhảy ra hai vết thâm quầng nhìn đậm phát sợ.

_ Không vui chuyện gì sao con gái?... - mẹ nhìn tôi cười hiền -...Từ lúc ở South Devil trở về đến nay, mẹ trông con cứ ủ dột suốt. Đáng ra được quay lại trường cũ con phải vui chứ, hồi trước con chẳng nói không thích chuyển trường mà? Lại đổi ý rồi à?

Tôi im lặng cắm mặt xuống bàn, tay chọc chọc vào bát cơm không trả lời mẹ, chính xác là không biết phải nói những gì. Mãi đến độ mười mấy phút sau, tôi mới ngẩng đầu lên hỏi mẹ:

_ Tình đầu không quan trọng bằng tình cuối đúng không mẹ?

Nói ra câu này, bản thân tôi cũng thấy hơi ngường ngượng. Tôi cũng không biết tại sao đột nhiên tôi lại hỏi như vậy, chỉ là trong một thoáng suy nghĩ cảm thấy vẫn còn khúc mắc, tôi mới chợt bật ra thành tiếng.

Nếu thật sự tôi cũng “cảm nắng” con cá sấu đó....vậy thì chẳng phải...... hắn chính là mối tình đầu của tôi sao?

Mẹ có vẻ hơi ngạc nhiên khi tôi hỏi câu này, nhưng vẫn điềm tĩnh trả lời:

_ Chưa chắc!

_ Tại sao ạ?

_ Ưm.....Nói thế nào nhỉ?.....Dù rất ít, nhưng có những người ngay từ mối tình đầu tiên họ đã gặp được một nửa của mình rồi. Nếu bỏ qua để đi tìm cái gọi là “tình cuối”, chẳng phải rất ngớ ngẩn sao?

_ Con không hiểu.... – tôi hơi nhíu mày.

Mẹ mỉm cười cúi xuống nhấp một ngụm trà sau đó thong thả nói:

_ Giả sử nhé.....Loài người có nhiều trang tình sử rất đẹp. Con biết vở kịch Romeo và Juliet của William Shakespeare chứ? Hoặc là câu chuyện tình yêu giữa Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài chẳng hạn?

_ Dạ, con biết! – tôi gật gật.

_ Đó là minh chứng cho những mối tình đầu hoàn mĩ đấy, dù rằng chúng đều có chung một kết thúc đầy nước mắt. - mẹ tôi khẽ thở dài.

Tôi ngẫm nghĩ một chút rồi lại hỏi:

_ Vậy cha có phải là mối tình đầu của mẹ không?

Mẹ tôi cười nhẹ, sau đó bà trả lời:

_ Với mẹ thì đúng, nhưng với cha con thì không.

_ Ớ, ý mẹ là trước mẹ cha từng thích người khác à?

_ Có lẽ vậy, ngày xưa cha con đào hoa lắm, nghe nói trước mẹ ông ấy từng hẹn hò qua với một nữ quỷ atula tộc rồi.

_ ẮC!!! – tôi trợn tròn mắt.

Thật may là cha tôi không chọn cái bà gì đó ở atula tộc, nếu không thì giờ này chắc chắn tôi không ngồi ở đây rồi.

Trầm ngâm một lúc, tôi quyết định chốt hạ câu cuối.

_ Mẹ ơi, giả sử....con giả sử thôi nhé, nếu mẹ và cha không đến được với nhau....thì sao ạ?

_ Sao là sao? - mẹ nhìn tôi ngạc nhiên.

_ Ý con là.....nếu như cha và mẹ không thể ở bên nhau..... thì mẹ sẽ làm gì?

Mẹ nhìn tôi nhíu mày, lại nhấp một ngụm trà nhưng chưa vội trả lời ngay.

_ Mẹ...? – tôi chờ đợi.

_ Mẹ cũng không biết, nhưng....- mẹ tôi chậm rãi đặt tách trà xuống bàn - ... bởi vì mẹ rất yêu cha con, thế nên dù chỉ còn một phần nghìn cơ hội để cứu vãn tình thế, mẹ nhất định sẽ không bỏ qua.

“.......”

_ Con gái ngốc của mẹ, đợi khi con biết yêu ai đó, tự khắc sẽ hiểu được.

Mẹ mỉm cười đứng bên cạnh tôi ôn tồn nói, tay khe khẽ vuốt tóc tôi.

Theo cách nói của Victor Hugo: Cuộc sống nếu thiếu mất tình yêu, không gọi là “sống” nữa mà chỉ đơn giản là sự tồn tại. Thời gian trôi qua lúc ấy cũng trở nên nhàm chán và vô vị hơn bao giờ hết.

Tôi im lặng xoay xoay tách trà trong tay, hơi ấm phả vào mặt khiến tôi cảm thấy có chút dễ chịu.

_ Đến giờ đi học rồi đấy, con chuẩn bị đi! - mẹ tôi nói.

_ Vâng!

...

Tôi lững thững xách cặp bước ra cửa, không quên ngoái đầu lại chào mẹ. Trường tôi học hiện giờ cách nhà không xa, với tôi mà nói chỉ cần mười mấy phút đi bộ. Tiện hơn nhiều so với học ở South Devil.

Trên suốt chặng đường đến trường, tôi đoán là tôi đã không tập trung cho lắm. Linh hồn của tôi có lẽ đang treo lơ lửng ở đâu đó tận Nam Cực không biết chừng, bởi thế cho nên hệ quả của việc tôi vừa đi vừa cắm mặt xuống đất là chỉ sau đó mấy phút cái đầu của tôi đã phải hát bài ca tan tác.

Oái!!!!!!!!

Đầu tôi, cái đầu duy nhất của tôi nó đập thẳng vào một chiếc biển quảng cáo treo hơi thấp ở ven đường.

_ Úi trời, tụi mày xem cây văn lớp mình tấu hài vui chưa kìa!

Một cái giọng chua loét như lọ giấm hết hạn đã có mùi mốc meo ở nhà tôi cất lên. Tôi vừa xoa đầu vừa ngoái lại nhìn, té ra là bộ ba tam cô nương gà mái của lớp A2 - lớp tôi đang học hiện giờ ở trường cũ.

Hội “chicken fly” này nổi tiếng là ăn chơi nhất ở thị trấn A, trong đó có cả Nhung – con nhỏ mà hôm trước tôi từng nhắc đến với vai trò: nhân vật bị bồ đá. Tụi nó nhìn tôi cười hô hố rồi xách váy đi thẳng. Thật ra thì cái đám này không ưa gì “dân thường” cho lắm, thái độ vừa rồi ông bà mình hay gọi là “kiêu”, nói nhẹ là “chảnh” mà nói nặng là “kệch cỡm” đấy ạ!

Haizzz.... Mới sáng ra đã oai oái rồi!

Bọn này bị cái gì thế, chó cắn vào mông chắc?

Tại tụi nó mà tôi thấy mình hơi giống Geum Jandi rồi đây, trong BOF hình như cũng có ba bà cô giông giống thế này. Không biết đến khi nào thì Diêm Vương mới cho hốt hết những công chúa quạ mổ tương tự như trên đi nữa. Chắc khoảng vài tỉ năm sau, mà không, cũng sắp tận thế đến nơi rồi.

Tôi thở dài thêm hai phát, bản tính từ bi bảo tôi không thèm chấp, thực ra là không có tâm trạng để mà chấp, thế là lại cắm cúi tiếp tục đi.

Rõ ràng tôi định đến trường, nhưng không hiểu sao cuối cùng bước chân của tôi lại dừng lại ở bến xe buýt. Ngước nhìn cái bảng ghi số hiệu các tuyến xe, đột nhiên tôi cảm thấy nhoi nhói trong lòng.

XỊCH!!!

Có tiếng xe buýt đỗ lại cách chỗ tôi đứng vài mét. Vội ngước lên nhìn, tôi phát hiện ra đó chính là tuyến xe mà tôi đã từng lên để đến South Devil cách đây đúng một năm.

Cửa xe bật mở, có tiếng bác tài nói vọng ra:

_ Đi không cô bé?

_ Dạ? – tôi đáp lại một cách ngớ ngẩn.

_ Bác hỏi cháu có đi không? – bác ấy lặp lại câu nói cũ.

_ Cháu......có! (Trời ơi tôi vừa nói cái gì thế???????????????)

_ Vậy cháu lên xe đi, còn chờ gì nữa?

_ Vâng!

Theo lời bác tài, tôi trèo lên xe không chút do dự. Quỷ ám rồi, chắc chắn là quỷ ám rồi, tôi đang làm cái gì thế này??? Không đúng, tôi là quỷ cơ mà. Vậy chắc là tôi bị con gì ám rồi, hoặc là mới nãy bị đụng đầu nên thần kinh chập cheng rồi.

Phải xuống thôi! Đúng, xuống nhanh thôi! Nếu không xe sẽ chạy mất.

Quái, sao tôi không tài nào đứng dậy khỏi ghế được thế này. Sao thế này???

Chân tôi bây giờ cứ như là chân của người khác, nó nhất định không chịu nhúc nhích dù chỉ 1cm. Thật là muốn điên cái đầu!

Cạch!

Có tiếng cửa xe khép lại, cảnh vật bên ngoài cứ từ từ lùi dần về phía sau. Xe bắt đầu chuyển bánh.

Tôi vẫn ngồi lì ra đó, mỗi lần định đứng dậy là lại như có một bàn tay kéo tôi ngồi xuống. Và nếu cứ tiếp tục ngồi như vậy, chẳng phải là tôi sẽ lại một lần nữa trở về trường trung học South Devil sao?

Tôi muốn trở về đó ư?

Không!

Thế giới đó không thuộc về tôi, tôi thuộc về thế giới này – thế giới gia đình tôi đang sống, nơi có bạn bè tôi, có những người mà tôi yêu quý...

Phải! Chính là thế giới con người.

Nhưng.........thế giới này không có.........

Tôi cảm thấy ngực mình chợt nhói, cảm giác đâu chỉ là đau, mà rất rất đau.

_ Ai nói với anh rằng, vịt con đó chỉ cần trở về bên bầy đàn là có thể hạnh phúc?

Trong đầu tôi, câu nói ban sáng của mẹ lại hiện lên văng vẳng...

“...bởi vì mẹ rất yêu cha con, thế nên dù chỉ còn một phần nghìn cơ hội để cứu vãn tình thế, mẹ nhất định sẽ không bỏ qua...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play