Nghe nói chỉ những người bị thất tình và những kẻ chán đời mới cảm thấy thời gian xung quanh họ trôi qua một cách chậm chạp. Ngoài ra, điều này cũng được cho là đúng khi bạn phải ngồi hàng giờ để nhằn mấy công thức toán lý hoá khô khan trong khi rõ ràng bạn thuộc tuýp người thiên về sử dụng não phải.
Tự thấy là tôi không thuộc trường hợp nào trong các trường hợp trên, nhưng vẫn chả hiểu thế quái nào mà mình cũng có cảm giác tương tự nữa.
Sáng nay dù rất mệt mỏi nhưng với bản năng của một học sinh chuyên cần (ít ra là ở thế giới này), ngay khi bài hát báo thức quen thuộc “Chúc bé ngủ ngon” vang lên, tôi lập tức bật dậy để đảm bảo rằng thính giác vẫn ổn sau khi bị công phá bởi tính năng ưu việt duy nhất của con Qmobile Tàu.
Đến trường, dù rất cố gắng nhưng cái tâm trạng rối như tơ vò khiến tôi không thể nhét nổi một chút kiến thức vào đầu. Cứ luôn cảm thấy trong lòng còn một dấu hỏi lớn chưa được tháo gỡ, thực sự rất khó chịu, giống y như là có đá nặng đè lên vậy.
Haizzzz...
_ Tám lần rồi!
Có tiếng người cất lên bên tai, tôi ngoái sang nhìn, té ra là giọng nhỏ Mai – con bạn chí cốt.
_ Cái gì tám lần rồi? – tôi ngạc nhiên nhìn con nhỏ.
_ Mày thở dài tám lần rồi! – nó thản nhiên đáp.
_ Thế à...
Tôi đáp lại bằng chất giọng uể oải, mắt lại tiếp tục nhìn xuống sân trường. Thở dài thì mai kia số khổ, đúng rồi đấy.
_ Có chuyện gì không ổn ở trường mới của mày sao? – Mai hỏi tôi.
_ Sao mày lại nghĩ thế?
_ Tại sao à?...- Mai khẽ chép miệng, nó nhìn tôi với vẻ bất lực- ... Chuyển trường rồi lại quay về, cái mặt thì suốt ngày xụ xuống không trưng ra được một nụ cười tự nhiên, mày tưởng mọi người mù hay sao mà đoán không ra.
Con nhỏ nói, ngữ khí có chút bực dọc.
_ Trông tao thảm hại vậy à?
_ Thảm hại, rất thảm hại! Mày thậm chí còn cho tao cảm giác mày không phải là Linh mà tao quen.
Mai nhìn tôi bằng ánh mắt mang theo lo âu, nó đưa tay đặt nhẹ lên vai tôi, hạ giọng hỏi:
_ Rốt cuộc là có chuyện gì, nói tao nghe coi?
Tôi liếc nhìn con nhỏ, khẽ thở dài một lần nữa. Biết nói như thế nào với nó đây? Bảo với nó tôi là quỷ chắc? Hay là nói rằng tôi bị quỷ đàn áp ở trường mới nhể?
_ Không có gì đâu. Dạo này tao thấy không được khoẻ thôi! – tôi cười gượng gạo.
_ Dóc tổ vừa thôi bà cố! Tao chơi với mày từ nhỏ có thấy mày kêu không được khoẻ bao giờ đâu. Điêu tréo cả họng! – Mai bĩu môi cất giọng lanh lảnh.
Con này nó kí sinh trong bụng tôi chắc?
_ Tao nói thật, tin hay không tuỳ mày!
Con nhỏ nhìn tôi vẻ hết cách, dù vậy nó vẫn cố gắng thuyết phục:
_ Mày nhất định không chịu nói à? Tao nghĩ là mày cần được chia sẻ, giữ trong lòng mãi không tốt đâu...
“.........”
_ Được rồi tuỳ mày đấy, cứng đầu muốn chết. Nhưng tao nói cho mày biết, thái độ của mày khiến tụi nó tưởng mày giống con Nhung lớp mình đấy , mau mau mà chấn chỉnh lại đi!
Nhỏ Mai cuối cùng cũng chịu thua, quay người bỏ vào lớp ném lại sau lưng một câu khiến người khác khó hiểu.
Nhưng mà tôi hiểu.
Có gì đâu, nhỏ Nhung lớp tôi vừa bị bồ đá!
Ầy, tụi mắc dịch này ăn nhằm cái gì mà nghĩ tôi giống con bé đấy chứ? Haizzz....mà quên, không được thở dài nữa, lộ liễu quá!
Tôi ngoái cổ lại nhìn Mai, thấy con nhỏ đang vác vẻ mặt buồn thiu thất thểu đi vào lớp. Trong lòng đột nhiên cảm thấy có lỗi. Từ nhỏ tôi đã chơi với nó, chẳng có chuyện gì giấu giếm nhau cả. Nhưng riêng chuyện này, tôi không thể kể cho nó nghe được.
“Xin lỗi mày nhé Mai! Nói ra chẳng có ích gì cả, nhỡ đâu làm liên luỵ đến mày thì tao sẽ rất ân hận. Thông cảm cho tao nhé!”.
....
RENG RENG
Năm tiết học dài đằng đẵng cuối cùng cũng kết thúc. Tôi lững thững xách balô ra khỏi cổng trường, quyết định rẽ về nhà bằng đường chợ. Tôi cần cái không khí ồn ào của việc buôn bán làm mình phấn chấn lên một chút.
Đi ngang qua khu giải trí nằm ở trung tâm thị trấn, tôi đưa tay vào túi quần lôi ra cái ví nhỏ in hình năm thành viên của BigBang, lục lọi một hồi rồi quyết định dứt ruột hy sinh 20k để giải toả stress. Tôi bước đến mua vé vào cổng.
Khốn khổ cái thân nghèo khó của tôi, mất đứt hai cành mà vào đây chả có trò chơi nào ra hồn hết. Kết cục tôi chọn trò chơi ném vòng. Ném vòng, tức là trò chơi mà người ta bày ra trên mặt đất la liệt những món đồ thú vị, bạn sẽ phải trả tiền để đổi lấy khoảng mười chiếc vòng và dùng chúng để ném vào những món đồ mà bạn thích. Nếu chiếc vòng chụp trúng món đồ nào thì bạn sẽ được thưởng món đồ đó.
Tôi rất ưng ý một cuốn tập có thiết kế hình giày thể thao, thế là nhăm nhe ném vòng vào đó. Phải cái ông trời không có mắt gì cả, mà nếu có chắc cũng đui luôn rồi, bởi thế mới không nhìn thấy người tốt như tôi đứng đây để mà phù hộ cho tôi ném trúng đích. Hậu quả là cái vòng lượn đánh vèo qua chỗ cuốn tập và hạ cánh đánh bộp xuống con cá sấu nhồi bông bên cạnh.
Tôi chỉ biết há hốc mồm nhìn thành quả mà ông trời ban tặng, thầm oán cái số mình đen rồi cười méo xệch đón lấy con cá sấu nhồi bông từ tay chị chủ hàng. Quyết không bỏ cuộc, tôi phi vòng tới tấp về phía mục tiêu. Không quên noi gương tiền bối, chín cái sau đó không một cái nào bay đến vị trí cần thiết, thậm chí còn tiến bộ hơn cả tiền bối, không cái nào trúng đích.
Tôi đành ngậm ngùi ôm con cá sấu bông về nhà, một lần nữa oán trách số phận. Quẳng cặp sách vào góc phòng, tôi trèo lên giường nằm ngủ luôn, cũng chẳng đoái hoài đến bữa tối. Tâm trạng nặng nề như có đá đè.
Ám ảnh về thế giới quỷ giống như là một con đỉa đói vậy, cứ bám chặt lấy tôi ngay cả khi đi ngủ. Dù sao thì cũng may là ông trời còn tí lương tâm, sau mấy tiếng đồng hồ vật lộn với con đỉa vô hình ấy, đến gần hai giờ sáng tôi cũng có thể thảnh thơi chợp mắt được một lúc, tuy là trong trạng thái không ngon nghẻ gì cho lắm (hình như cứ cách vài phút lại thấy có một con cá sấu xuất hiện đứng đó cười nhe nhởn thì phải).
Điều này dẫn đến một hậu quả dễ lường, tầm ba rưỡi sáng, tôi lại đột nhiên thức giấc. Đập vào mắt tôi là con cá sấu nhồi bông mà tôi chơi trò chơi giành được đang nằm ở trên giường, ngay sát bên cạnh tôi. Có lẽ mẹ thấy nó bị vứt trên sàn nên đã nhặt lên.
Con cá sấu này chắc chắn là được làm dựa trên nguyên mẫu con Don Croco trong Hugo và các bạn đây mà. Đùa! Sao tôi trông mặt nó nham hiểm y như là hắn ta vậy nhỉ?
Mà......tại sao tôi lại nghĩ đến đồ độc ác đó rồi? Tôi bị điên chắc?
Nhìn cái điệu cười nham nhở của con cá sấu này, tôi cơ bản không thể ngăn được cái đầu bất trị ngừng suy nghĩ về hắn ta, càng không thể ngăn được cảm xúc giận dữ trong lòng lúc này. Thế là bao nhiêu bực dọc tôi đem trút hết lên món đồ chơi vô tri vô giác.
_ Tên khốn, anh thì ngon rồi, tưởng mình là con rơi của chúa tể gì đó, muốn làm gì ai thì làm, thích hành hạ ai thì hành hạ, chán rồi thì đá đi chứ gì. Này thì đồ chơi, này thì cá sấu, này thì độc ác này!!!
BỐP!!!!!!
Tôi quăng món đồ chơi vào tường khiến nó rơi xuống bịch một cái.
Đúng là đồ nguy hiểm mà, chắc chắn hắn đã phù phép gì vào cái đầu lương thiện của tôi rồi, để giờ đây, tôi làm cách nào cũng không thể xoá đi hình ảnh đáng ghét đó trong tâm trí được, không cách nào.
DING!
Chiếc điện thoại di động mà tôi đang sạc đặt trên bàn báo pin đã đầy. Tôi bèn đứng dậy đi về phía gần ổ cắm rút chân sạc ra, trong đầu bỗng nhớ đến câu nói của nhỏ Mai ban sáng.
“Tao nghĩ là mày cần được chia sẻ, giữ trong lòng mãi không tốt đâu”
Đứng tần ngần một lúc, tôi quyết định bấm số gọi con nhỏ.
Tút tút....
_ Alô, Phương Mai nghe đây.....ai đấy ạ?
Giọng con nhỏ phát ra trong điện thoại đầy ngái ngủ.
_ Tao đây! – tôi đáp.
_ Tao là ai? – Mai hỏi tiếp vẫn bằng cái giọng ngái ngủ.
Thề là nó đang ngáp hoặc dụi mắt hoặc bẻ cổ hoặc làm động tác gì đó tương tự.
_ Linh đây! – tôi trả lời.
_ CÁI CON ĐIÊN NÀY MÀY BIẾT MẤY GIỜ RỒI KHÔNG MÀ CÒN GỌI HẢ?
Giọng con nhỏ oang oang làm tôi giật mình suýt nữa đánh rơi cả điện thoại. Ngước nhìn đồng hồ treo tường, tôi mới phát hiện ra đã gần bốn giờ sáng. Lú quá, không để ý giờ giấc gì cả.
_ Chết, tao vô ý quá, xin lỗi mày nhé, ngủ tiếp đi tao cúp máy đây! – tôi vội nói vào máy.
_ Không sao, đằng nào cũng dậy rồi. Mày mất ngủ à? Gọi tao giờ này có chuyện gì thế? – Mai dịu giọng.
_ À....tao.....
_ Chán mày thế, ấp a ấp úng, cứ huỵch toẹt ra xem nào. Có chuyện gì?
_ Ukm.....tao vừa nghe được một câu chuyện, muốn hỏi ý kiến mày thôi....
_ Sao? Nói nghe thử xem nào? – Mai đáp.
_ À.... đại khái là thế này..... ừm......Có một chú vịt con bơi lạc vào đầm lầy nơi toàn là cá sấu cư ngụ. Trong đầm lầy đó, có một con cá sấu to lớn nhất, quyền lực nhất, độc ác cũng nhất luôn. Con cá sấu đó cho vịt con hai lựa chọn: hoặc làm đồ chơi của nó, hoặc bị nó ăn thịt. Đương nhiên vịt con đâu có ngu, nó quyết định sẽ làm đồ chơi của cá sấu, còn hơn là bị die. Vịt con những tưởng đó là một sự lựa chọn sáng suốt nhưng không, hàng ngày nó luôn bị đối xử y như một món đồ chơi thứ thiệt. Điều này khiến vịt con rất khổ sở. Tuy vậy, con cá sấu đó lại luôn che chở cho vịt con khỏi những cú tấn công từ đồng loại của mình. Cho đến một ngày, đột nhiên cá sấu cắn vịt con một phát rất đau rồi bắt nó rời đi. Thế là thế nào?
_ Ý mày định hỏi gì? – Mai thắc mắc.
_ Ý tao là....con cá sấu đó.... có phải con cá sấu máu lạnh đó đã chơi chán, muốn làm một cú cho vịt con nhớ đời rồi mới game over không?
_ Mày nghĩ thế à? – Mai hỏi.
_ Ừ! – tôi nói.
“........”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, mãi sau mới có tiếng đáp trả.
_ Tao thì không nghĩ thế. – tiếng Mai nói qua điện thoại nghe có chút trầm xuống.
_ Vậy mày nghĩ thế nào? - tôi tò mò hỏi.
_ Tao nghĩ ... Có thể đúng như cá sấu nói, ý định ban đầu của nó chỉ là dùng vịt con như một trò tiêu khiển, nhưng dần dà, khoảng thời gian ở bên vịt con đã làm nó thay đổi..... – Mai nói.
_ Khoan! Không phải mày định nói con cá sấu đó có cảm tình với con vịt con chứ? Làm sao mà....
_ Sao cái gì mà sao? Mày thử nghĩ coi, cá sấu nhận lời không ăn thịt vịt con nữa nhưng nó đâu có nói những con khác trong đàn không thể, mặt khác, nếu đã chơi chán rồi, tại sao cá sấu không ăn quách con vịt ấy đi mà lại thả nó ra chứ? Đừng quên rằng cá sấu rất độc ác, nếu không phải có tình cảm, nó dễ dàng buông tha vịt con vô điều kiện như vậy sao?
Mai cứ thế thao thao bất tuyệt, còn tôi thì chỉ biết im lặng lắng nghe, một câu phản bác cũng không bật ra được.
_ Cá sấu là loài dã thú, biết đâu chừng một ngày nào đó, nó ăn thịt vịt con mất thì sao? Cắn cho bị thương chỉ là cái cớ thôi, khiến vịt con dứt khoát dời đi mới thực sự là mục đích của nó...
Trong đầu tôi hình như vừa có một tiếng nổ lớn, những câu nói của hắn chẳng biết ở đâu cứ thế hiện ra dội vào tâm trí tôi tạo thành những nhát cắt sâu hoắm.
“Cô vẫn nghĩ là tôi sao?..... VẬY THÌ ĐÓ CHÍNH LÀ TÔI ĐẤY”
Có phải tôi nghe nhầm không? Trong câu nói của hắn hình như chứa đầy sự thất vọng, thất vọng vì tôi nghi ngờ hắn, vì tôi không tin tưởng hắn, và thậm chí hắn cũng chẳng cần tôi tin tưởng nữa, hoàn toàn tuyệt vọng rồi.
“Tôi ghét cô...”
“Đừng để tôi thấy mặt cô ở South Devil nữa....”
“Cắn cho bị thương chỉ là cái cớ thôi, khiến vịt con dứt khoát dời đi mới thực sự là mục đích của nó...”
Mục đích của anh là vậy sao? Đẩy tôi đi vì sợ một ngày nào đó sẽ ăn thịt tôi sao?
_ Vịt con không còn bên cạnh, chắc chắn cá sấu sẽ thấy an tâm hơn, cho dù một mình nó luôn phải gặm nhấm nỗi đau. Chỉ cần biết ở một nơi nào đó, vịt con của nó đang sống hạnh phúc bên bầy đàn, thế là đủ....
Khoé mắt tôi cay xè, cảm thấy dường như mọi thứ trong phút chốc đều trở nên nhạt nhoà vô định. Cố ghìm tiếng nấc, tôi nói qua điện thoại:
_ Mày nghĩ con vịt con đó có thể sống hạnh phúc không?
_ Không biết nữa..... đấy chỉ là cảm nhận của riêng tao, dạo này tao xem nhiều phim Hàn Quốc quá đâm ra tư tưởng hơi bị sến. Cũng có thể suy nghĩ của mày mới đúng. – Mai nói.
“.......”
_ Ê sao tự nhiên im lặng thế? Này Linh! Alô.....
PÍPPÍP....
Tôi run rẩy tắt máy rồi bỏ vội di động trên mặt bàn. Không chỉ tay, toàn thân tôi cũng đột ngột rung lên bần bật.
_ Nói dối, sao có thể chứ, cá sấu và vịt con sao có thể có tình cảm với nhau được chứ? Chắc chắn không thể nào đâu, đúng rồi, chắc chắn là như thế...
Tôi gần như hoảng loạn, não bộ lập tức rơi vào trạng thái không chấp nhận. Miệng cứ liên tục lải nhải....
Bỗng vang đến bên tai tiếng động loạt soạt. Tôi vội ngước lên nhìn, miệng không dằn được phát ra thành tiếng hét thất thanh:
Á!!!!!!!!!!!!!!!
Nhanh như chớp, tôi nhảy tót lên giường chùm chăn kín mít rồi cứ thế nâng cao tần số run rẩy.
Trên tường có một con gián!
....
Ối mẹ ơi, gián!!!!!!!!
Tôi như gặp phải ma giữa ban ngày, vừa hét ầm ĩ vừa chạy lại nhảy phốc lên người kẻ đứng gần nhất trong phòng, bám chắc đến độ keo con voi cũng phải chào thua.
_ Cô mới lên cơn à? - hắn nhếch mép cười.
Thật đáng buồn là kẻ duy nhất có mặt trong phòng lúc đó ngoài tôi ra chỉ còn lại tên cá sấu xấu xa độc ác này.
_ Xuống mau! - hắn phán như quan toà.
_ Không!..– tôi hét, nhân tiện mặc cả luôn - ....đuổi giúp tôi con gián rồi tôi xuống!
_ Xuống mau! - hắn lặp lại câu nói, khuyến mại thêm cho tôi cái mặt lạnh như tiền.
Cá sấu đại nhân của tôi ơi, ở dưới đó có con gián mà, đuổi giùm tôi là anh tích đức đấy. Làm việc tốt không lo đột tử đâu, sao mà anh ki bo thế?
Anh phải biết một sự thật này chứ: gián đáng sợ hơn anh mà!
_ Tôi đếm đến ba, nếu cô không chịu xuống...- hắn nhìn tôi cười đểu - ....thì tôi sẽ giở trò đồi bại với cô đấy.
Sặc O______0 !!!!!!!!!!!
Tên tiểu nhân này sao lúc nào cũng có thể phun ra mấy câu thô thiển thế?
Hắn nhìn tôi cười cợt nhả, liền đó cúi xuống bất ngờ hôn chụt một cái vào trán tôi. Cả người tôi ngay lập tức chuyển sang trạng thái chết lâm sàng, đại não gần như hoá đá.
_ Đồ ngốc, nó chạy lâu rồi!
Hắn quăng lại một câu, kế đó vác cái bộ mặt Lý Thông ra nhìn tôi tỏ vẻ đắc ý rồi phất áo đi thẳng. Tôi chỉ kịp nhận ra một chân lí: hắn ta đáng sợ hơn con gián nhiều!
Đoạn kí ức ngắn ngủi tưởng chừng đã bị lãng quên từ lâu bỗng chốc hiện ra rõ mồn một trước mắt tôi hệt như những thước phim video quay chậm.
Nhìn con cá sấu nhồi bông nằm chỏng chơ trên sàn nhà, tôi bất giác tiến lại nhặt nó lên, phủi nhẹ những hạt bụi nhỏ còn vương lại. Liếc sang bên cạnh, tôi phát hiện cuốn sổ nhật kí của mình bị rơi gần sát con cá sấu bông, có lẽ là rơi lúc tôi ném món đồ chơi này về phía tủ sách.
Kể cũng đã lâu tôi chưa viết tiếp, đằng nào cũng không ngủ được, có lẽ tôi nên viết bù thôi. Nghĩ vậy, tôi đặt con cá sấu bông lên giường ngủ rồi cầm cuốn sổ nhỏ tiến lại bên bàn học.
Chậm rãi bật cây đèn để bàn, tôi lò dò gõ mã số mở sổ và lôi cây bút nhỏ cài ở gáy sách ra. Có lẽ sẽ có nhiều chuyện để viết...
Có lẽ thế...
Nhưng tôi không thể nặn ra bất cứ một từ nào để viết, thậm chí ngay cả chút sức lực cầm cây bút nhỏ tôi cũng đánh rơi mất.
Mắt tôi lúc này chỉ biết dán chặt vào dòng chữ ghi ở trang cuối cùng, nét chữ đơn giản, tinh tế nhưng chứa đầy sức mạnh khiến mực in hằn cả lên những tờ giấy phía sau...
“Đừng khóc! Hãy sống hạnh phúc ở thế giới thuộc về em!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT