Một ngày mệt mỏi.

Tôi trở về nhà với vẻ thất thểu đến tội nghiệp, mẹ nhìn tôi ra chiều thông cảm, đỡ giùm tôi chiếc cặp sách to uỵch xuống khỏi lưng. Tôi nhăn nhó một tay xoa vai một tay kéo ghế ra ngồi, mẹ chỉ lắc đầu đứng dậy đi về phía tủ lạnh rót cho tôi cốc sữa.

_Chuyển sang trường mới vất vả lắm hả con?

Tôi đón cốc sữa từ tay mẹ, gật gật. Mẹ nói:

_Con chịu khó vậy, vì công việc của cha...

_Con biết! Thôi con lên phòng đây!

Tôi biết mẹ sắp nói gì, dĩ nhiên là tôi không muốn nghe nên vội vã cắt lời. Mẹ cũng không nói gì thêm.

Tôi uể oải cất bước lên phòng, người rệu rã không khác gì một cái máy sắp bị bỏ đi. Vì công việc của cha nên tôi phải chuyển sang học ở trường mới, chẳng vui vẻ gì. Tôi đơn giản đã không muốn chuyển trường, nhất là chuyển vào một cái trường không-bình-thường.

Tôi rất ít khi được gặp cha, nói ra chắc ít ai tin, một năm có khi chỉ một lần cha tôi về thăm nhà. Không phải là đi công tác, hay phải làm ăn xa nhà, cũng chẳng phải là bị... đi tù đi tội gì, ấy ấy nhưng đừng vội nghĩ là cha tôi đi buôn lậu hay làm ăn trái phép. Công việc của ông yêu cầu như vậy.

Nhưng đó là một công việc không bình thường, mẹ tôi nói rằng đó là nhiệm vụ được giao cho gia đình tôi từ lâu lắm rồi, giống như là một sứ mệnh hay cái khỉ gì đó tôi nghe không hiểu lắm, rồi tôi sẽ phải thay thế cha tôi một ngày không xa. Có điều mẹ lại không chịu cho tôi biết tí gì về nhiệm vụ đó của cha cả,"đó là một công việc vô cùng vẻ vang, con gái ạ! mẹ sẽ cho con biết, khi nào đến lúc", mẹ chỉ nói thế, khi tôi hỏi rằng "cha con rốt cuộc làm gì?".

Bà nội nó! Tôi ghét nhất cái kiểu cứ úp úp mở mở làm mình phải đoán già đoán non, nhưng cũng không hỏi thêm vì mẹ tôi không muốn nói.

Có mùi nguy hiểm, rốt cuộc ông già làm cái gì nhỉ?! mà thôi kệ, tôi không muốn nghĩ nhiều, có điều vì công việc của ổng mà tôi phải chuyển khỏi cái trường mà tôi iu quý, hơi bực rồi đấy, đã thế nhà cũng phải chuyển theo nữa, đến một cái nơi lạ hoắc lạ huơ, lại càng bực nữa! Tôi thậm chí còn không biết gia đình mình rời đi bằng cách nào nữa kìa, mở mắt ra đã thấy nhà mình nằm ở một vị trí khác rồi. Cứ như là căn nhà có gắn động cơ để bay lên vậy, nếu thế thật thì động cơ này cũng xịn quá, căn nhà chuyển động mà mình không biết tí gì?

Khi tôi thắc mắc với mẹ thì chỉ nhận được câu trả lời : "Đừng thắc mắc gì cả, con yêu".

Gia đình tôi không phải là một gia đình bình thường, chắc chắn! Có lẽ không phải người. Từ nhỏ đến lớn tôi đã chứng kiến nhiều rồi-những sự việc không bình thường cho lắm, nói thẳng ra là rất kì dị nữa. Kiểu như cái lần tôi ngã xuống từ tầng ba mà không sao cả, tôi chưa bao giờ bị ốm đau, chảy máu gì dù dao cứa vào tay cũng lập tức liền lại. Tôi từng thắc mắc liệu mình có phải ma cà rồng không nhưng ngay lập tức ném suy nghĩ đó ra khỏi đầu vì nếu thế sao tôi có thể đi lại dưới nắng, không sợ tỏi hoặc thánh giá chứ? Nếu nói dị nhân có lẽ là hợp lí hơn nhiều.

Mẹ chỉ cho tôi biết, sự thật đúng là tôi không phải con người, hay đầy đủ hơn là cả nhà tôi đều không phải con người, khi tôi quá shock trước những gì mình nhìn thấy. Và dĩ nhiên điều này với người ngoài là bí mật, mẹ nói nếu sự thật được phơi bày, cá tiền là cả nhà tôi sẽ không được yên. Mẹ nói đúng, tôi đã xem nhiều phim thế này rồi! Cá nhân tôi cho rằng, nếu người ta biết được điều này, không chừng tôi và cả nhà sẽ bị đem đi thí nghiệm giống mấy con chuột bạch ý chứ.

Thật khó tin nhưng nó lại là sự thật, và sự thật thì phải chấp nhận.

Thành thật mà nói khi biết được điều này tôi còn hơi nghi hôm đó là ngày cá tháng tư.

Trở lại vấn đề chính là việc tôi phải chuyển trường, cái trường mà tôi chuyển đến không bình thường tí nào, nó làm tôi nghi ngờ nơi tôi đang ở liệu có phải là một thế giới khác? Trường cách nhà xa lắc, còn đi qua rừng mới đến, không biết tại sao nó làm tôi thấy ớn lạnh, cứ ma quái thế nào ấy, xây như thế có vẻ để tách ra không muốn liên hệ gì với bên ngoài, nhất là để vào trường phải đi qua một cây cầu bắc ngang đáy vực. Thật là kì quái! Dù xung quanh tôi vốn đã không bình thường, thậm chí ngay bản thân tôi vốn đã không bình thường rồi thì cái trường này xem ra cũng thế.

_Con đã đăng ký tạm trú trong ký túc xá của trường mới rồi mẹ ạ! Nhà ta cách trường hơn 50 km, trường lại nằm ở nơi hẻo lánh...

_Mẹ biết, con không nói mẹ cũng định nhắc, hôm nay con xin về nghỉ là để chuẩn bị đồ đạc đúng không?

_Vâng!

_Đáng lẽ nên tính thế ngay từ đầu, tại vì một vài rắc rối nên không đăng ký ngay cho con được.

_À...thế con đã quen được bạn mới nào chưa?

_Chưa ạ, lúc đến trường còn phải lo chuyện nhập ký túc, sau đó con vội về liền vì không thì trễ, đường về còn đi qua rừng nữa, tóm lại là vác nguyên cái cặp nặng trịch đi từ sớm nhưng chưa học hành được gì.

_Tập làm quen đi con ạ, chúng ta không phải người, nên con cũng cần phải được học ở một nơi phù hợp.

_Mẹ nói vậy...ngôi trường đó...học sinh ở đó...cũng không phải...con người sao?

_Đại khái là vậy! Con người không biết đến nó vì ngôi trường có giăng kết giới bảo vệ, ngày mai sau khi con-học sinh cuối cùng nhập học trở lại thì kết giới sẽ khép lại luôn để bảo đảm cách biệt với bên ngoài.

Tôi biết mà, nghi ngờ quả không sai, những điều này vốn chỉ xảy ra trong manga thôi cơ mà, bây giờ nó xảy ra với tôi cứ như một điều hiển nhiên vậy!

_Mẹ à...rốt cuộc...chúng ta là ai vậy?-tôi rụt rè hỏi.

"...."

_Mẹ à, ít nhất con phải biết rốt cuộc mình là cái giống gì trước khi bị tống đến cái trường kì lạ đấy chứ?-tôi bắt đầu cáu.

Phải! tôi cần phải biết, tôi là ai?

_Được rồi...có lẽ cũng đã đến lúc cho con biết, ta không muốn con shock bởi vì con đã sống trong thế giới con người quá lâu, nhưng...hãy nghe cho kỹ...

Tôi căng tai lên để chuẩn bị đón chờ câu nói của mẹ, cái sự thật mà tôi chưa từng được biết. Tim tôi đập thình thịch, không hiểu sao đứng trước cái sự thật sắp được hé mở mà tôi hằng muốn biết ấy, tôi lại thấy hơi sợ.

_Linh à, con nghe rõ đây, chúng ta là quỷ, không phải con người!

Gì cơ? Mẹ vừa nói gì cơ? Tôi là quỷ ư????????????

Không phải một dị nhân.

Tôi là một con quỷ!!!!!!!!!!!!! Oh my god

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play