Máu từ trên người cậu bắt đầu chảy xuống, từng giọt từng giọt rơi tí tách trên nền gạch trắng. Cậu chống tay lên tường, đôi môi mím chặt, toàn thân có chút run rẩy. Phải mất một lúc, con ngươi Ren mới bắt đầu trở lại màu hổ phách vốn có.
Cậu đẩy cửa bước vào một gian phòng khác trong lâu đài nằm riêng rẽ tại khu hành lang biệt lập với dãy nhà chính. Ném chiếc áo đã bị máu thấm ướt xuống đất, cậu lặng lẽ khoác lên mình một cái khác thay thế sau khi quấn tạm miếng băng trắng quanh ngực, sát bên vai trái.
Cộc! Cộc!
Bên ngoài vọng lại tiếng gõ cửa.
_ Ren, là tôi. – đằng sau cánh cửa phát ra giọng nói trầm nhẹ.
Cậu nhóc không vội đáp lời, xoay lưng tiến lại phía chiếc ghế sofa lớn phủ nhung đen bên trên, chậm rãi ngồi xuống.
_ Vào đi! - cậu nói.
CẠCH
Shirou đẩy cửa bước vào, tay kéo theo một túi hành lý khá nặng. Mấy ngày vừa qua Linh mất tích làm cậu vô cùng nóng ruột, cậu cũng đi tìm khắp trong và ngoài trường, nhưng bất cứ chỗ nào cậu đặt chân tới đều không thấy bóng dáng cô nhóc lưu lại. Mọi thứ tưởng chừng như mò kim đáy bể, may thay cuối cùng cũng tìm được nàng ngốc này.
Nhưng là Ren tìm thấy cô ấy. Không phải cậu...
Cái gì giúp họ tìm thấy nhau vậy? Thần giao cách cảm chăng?
Thật khó nói. Nhưng thôi, chỉ cần cô ấy an toàn là tốt rồi. Cậu không mong gì hơn điều đó cả.
_ Tôi đưa đồ của cô ấy đến.... – Shirou từ tốn nói - ....cô ấy ổn chứ?
_ Trúng độc farin, mất rất nhiều máu. – Ren khép hờ đôi mắt, gương mặt lạnh đến vô cảm.
_Sao? Lại là loại độc đó à? Đã chữa được chưa?
_ Không có thuốc giải, là chất độc cấp cao. Tôi đã thử nhiều cách rồi nhưng không được.
Đôi mắt Ren khép lại, dường như cậu rất mệt mỏi, sắc mặt trông khá nhợt nhạt.
_ Ai hạ độc? Có điều tra ra chưa? – Shirou sốt sắng hỏi.
Đột nhiên Ren mở to mắt, đôi mắt cậu hằn lên tia nhìn sắc bén như lưỡi dao găm, tràn đầy sát khí. Nhưng cậu không nói gì rõ ràng cả.
_ Cứ yên tâm đi, cô ả không chết được đâu.... - cậu nhóc nói, đôi mắt lần nữa tiếp tục nhắm lại- ...tôi sẽ không để chuyện đó có cơ hội xảy ra, dù chỉ là một phần trăm.
Xuất thân trong hoàng tộc của quỷ giới, cộng với óc quan sát nhạy bén, Shirou có thể dễ dàng đoán biết mọi chuyện mà Ren không cần phải nói trực tiếp.
Nhìn Ren có vẻ rất mệt mỏi, rõ ràng mọi chuyện không dễ giải quyết như thế. Mười bốn năm quen biết, Shirou không lạ gì tính cách của cậu nhóc này: cứng đầu và liều mạng. Cũng chính bởi phải gánh trên vai trọng trách của một hậu duệ mà những khả năng tiềm ẩn trong người Ren vượt trội hoàn toàn so với mọi con quỷ khác, chỉ là trước khi lễ trưởng thành diễn ra thì sức mạnh của cậu nhóc vẫn đứng sau chúa tể hiện tại. Nhưng có thể miêu tả ngắn gọn bằng một câu: “dưới một người, trên vạn người”.
Bởi thế, khó có điều gì khiến cậu ta phải mất sức đến như vậy, trừ phi cậu ta đã sử dụng đến một trong những khả năng cấm kị chưa hoàn chỉnh trong cơ thể trước thời điểm lễ trưởng thành diễn ra với mục đích nào đó mà theo phán đoán của Shirou, không ngoài khả năng để chữa trị vết thương cho cô nhóc ngốc nghếch kia.
Theo như Shirou biết, trong giới quỷ có ba loại độc dược bá đạo, đó là mật hoả tước, nước mắt của quái ngư sông Tam Đồ và farin xanh - được luyện thành từ oán niệm của khoảng một vạn ác linh trong nhân gian. Tất cả chúng đều là kịch độc cấp cao, không có giải dược. Nếu quỷ thường trúng phải một trong ba loại, sẽ tan biến không để lại vết tích. Riêng với farin xanh, nó sẽ tạo thành cơn đau tăng dần theo thời gian 15 ngày, và đến ngày cuối cùng, linh hồn cũng bị huỷ hoại, mất đi cơ hội được đến vòng luân hồi, ghê gớm hơn là thứ chất độc này kháng lại mọi khả năng chống đỡ của bản thân con quỷ.
Lần trước trong lớp học, Linh cũng bị ném chất độc farin vào người, nhưng may mắn đó chỉ là độc dược loại thường, không phải loại cấp cao, chỉ gây bỏng rát và ăn mòn da nhẹ. Phải chăng đó là một lời cảnh cáo? Và nếu như vậy thì ai đứng đằng sau nó? Có thể khẳng định là một trong những kẻ có mặt tại lớp hôm đó.
Chuyện này Shirou tin là Ren đã biết, nhưng không hiểu cậu nhóc đang tính toán gì.
Chỉ có điều, thần dược phục hồi mọi kịch độc nhanh nhất trên thế gian là dịch huyết của thập thủ giao long đã từng sử dụng không thể tái tạo lại được.
Muốn cứu cô nhóc này, buộc lòng phải nghĩ ra biện pháp khác.
Chúa tể quỷ các đời mang trong mình những khả năng khác nhau, chỉ giống nhau ở một điểm duy nhất là tất cả sẽ được hoàn chỉnh vào ngày lễ trưởng thành. Tuy nhiên, hầu hết các khả năng vô hại đều tự hoàn thiện trước đó, ngoại trừ khả năng mạnh nhất là biến đổi sau cùng.
Nếu thực sự Ren dùng đến một trong những khả năng chưa hoàn chỉnh của cơ thể để giúp Linh thoát khỏi cái chết, thì mong là cậu ta đã sử dụng một khả năng vô hại.
Nhưng đó có thể là gì? Chắc chắn không phải chiến đấu, hay điều khiển tư duy – hai khả năng mà cậu nhóc thường sử dụng trước đó.
_ Cậu chẳng thay đổi chút nào cả, Shirou, luôn luôn suy nghĩ quá nhiều! Tôi đã nói là đừng lo lắng.
Ren chậm rãi buông mấy câu bằng chất giọng trầm trầm.
_ Được rồi, tôi giao cô ấy cho cậu đó!
Shirou mỉm cười, trong cái cười có gì đó chua chát. Cậu quay lưng bước đi, nhưng được vài bước như chợt nhớ ra điều gì, cậu ngoái lại:
_ Phải rồi, lúc thu dọn xong đồ đạc của Linh, tôi định đi thì Chỉ Nhược - bạn của cô ấy chạy theo đưa tôi cái này nói là đồ của Linh còn bỏ sót. Nhưng đã đóng va-li rồi nên tôi chưa cho vào. Cậu đưa lại cho cô ấy giùm tôi!
_ Ừm!...- Ren chìa tay đón lấy cuốn sổ nhỏ, đầu gật nhẹ -...tôi sẽ chuyển.
_ Vậy tôi đi đây. Bảo trọng đấy!
Shirou lại mỉm cười, sau đó cậu đẩy cửa bước ra ngoài.
Rất lâu sau, Ren vẫn ngồi ở đó, dường như cậu đang chờ đợi thời gian ba tiếng trôi qua. Ghé mắt nhìn cuốn sổ nhỏ trên tay, đôi mày dài tuyệt mĩ của cậu có phần hơi nhíu lại.
Quyển sổ có bìa màu đen, hoàn toàn không có một chút hoa văn trang trí nào khác ngoài hai chữ có ánh kim nổi bật:
“DEATH NOTE”
Khoé môi cậu nhóc giật giật. Rốt cuộc là cái thứ gì đây? Con vịt ngốc nghếch này thật lắm sở thích kì quặc.
Quyển sổ có khoá bằng mật mã khiến cậu nhóc rất tò mò không biết bên trong có ghi những gì. Thật là muốn giật quách ra cho rồi, nhưng Ren sợ con vịt con ngốc đó lại bù lu bù loa lên thì rách việc.
Suy nghĩ một hồi, cậu đặt cuốn sổ vào trong một ngăn kéo bí mật nằm đằng sau bức tranh lớn treo trên tường. Trước cuốn sổ “kì quặc”, bên trong ngăn kéo còn có một chiếc nơ màu xanh dương, góc trái còn dính chút máu. Nhìn sơ qua cũng đủ biết đây là những món đồ quan trọng, chẳng thế mà chúng đều được cất giữ một cách cẩn thận như vậy. (lời tác giả: hêhê... ý gì đây?)
CỘC! CỘC!
Bỗng bên ngoài lại có tiếng đập cửa.
_ Điện hạ, đã hết ba tiếng rồi, ngài có cần thần đi giúp tiểu thư Linh gỡ bùa chú không?
Tiếng chị Polin vọng vào.
_ Được rồi, chuyện đó để ta lo, ngươi cứ đi làm việc của mình đi! – Ren nói.
_ Dạ, hạ thần đã rõ!
Chị Polin nhanh chóng đáp lời, sau đó vội lui đi.
Trong lúc đó, tại một căn phòng khác...
_ Con cá sấu bệnh hoạn, anh dám nhốt tôi ở đây à?
RẦM RẦM...
Tôi gõ thật lực vào bức “tường” vô hình trước mặt. Tên khốn kiếp đó dám dùng tà thuật dựng cái vách ngăn này không cho tôi lên bờ, lại còn cố tình nói cấm tôi ra khỏi bể nước trong khi biết tỏng là tôi có mọc cánh cũng khó mà nhích nổi khỏi đây dù chỉ 1cm. Ngoại trừ trường hợp hy hữu là đột nhiên tôi biến thành siêu xayda và oánh một đòn kamejoko vào cái “tường” này để thoát thân, còn không đảm bảo tôi sẽ hoá thạch ở chỗ này, trở thành một “quái vật hồ Loch ness” phiên bản quỷ.
_ Tôi sắp mọc đuôi cá rồi đây này, anh định đồng hoá tôi với anh đấy à?
Tôi gào ầm lên nhưng chẳng có động tĩnh gì cả. Chán, tôi đứng tựa lưng vào thành bể, lòng thầm c-h-ử-i con cá sấu đáng ghét, hắn định biến tôi thành nàng tiên cá Ariel chắc? Hay là sợ mùi canh thịt vịt bám trên người tôi gây ô nhiễm bầu khí quyển nhẩy?
Hừm, phí công tôi lo rằng hắn bị thương nữa chứ, định trèo ra khỏi hồ đuổi theo hắn xem thế nào thì cả cái mặt đập bốp phát vào “bức tường” không khí này, đau gần chết. Đồ hồ ly tinh xấu xa, chắc chắn hắn bày trò bôi thuốc đỏ lên người rồi thay đổi màu mắt để hù cho tôi sợ (dám cá hắn đeo lens lắm), khiến tôi tưởng là hắn bị làm sao đấy, sau đó cuống cuồng chạy theo hắn và thế là ăn đủ.
Sao mà tôi ngu thế không biết, con cá sấu đó cho tôi ăn quả lừa biết bao nhiêu lần rồi mà tôi vẫn nai tơ không thể chấp nhận được. Vậy ra hắn c.h.ử.i tôi đần là đúng rồi? (Lần sau tôi sẽ không thèm tin cái test IQ trên mạng nữa, thế quái nào mà IQ 130 lại bị c.h.ử.i vào mặt là đần chứ?)
Tôi lầm bầm trong miệng:
_ Đồ bọ cạp, rắn độc, hồ ly, chằn tinh, cá sấu, Lý Thông đội lốt Bao Công,... đồ chả có gì tốt đẹp!
_ Hình như cô rất hay gọi chúa thì phải? Chúa có dạy cô rằng c.h.ử.i sau lưng người ta mới là chả có gì tốt đẹp không?
Đột nhiên cửa phòng bật mở, con cá sấu đó lù lù xuất hiện rồi đứng tựa người vào tường phán như quan toà.
_ Anh...!!!
Đấy, biệt tài của hắn đấy, móc họng người ta ra rồi bảo mình đại diện cho chính nghĩa.
_ Thả tôi ra mau! – tôi hét.
_ Nếu không thì sao? - hắn nhếch môi cười đểu.
Này nhá, tôi rủa cho anh sẽ bị hỏng miệng vì kiểu cười chọc ngoáy đó nhá, rồi phải đi bệnh viện phẫu thuật thẩm mĩ dưới tay của một lão bác sĩ già tốt nghiệp trung cấp ngành tâm lí học lại mắc bệnh pê-đê nhá, cho anh chết dí. Xin nhắc lại tôi học lớp LỜI NGUYỀN đấy.
Mà dĩ nhiên là điều này sẽ chẳng bao giờ trở thành sự thật, tôi đoán thế tại vì tôi rủa chả nhập tâm gì cả, tim còn bận đập thình thình trong lồng ngực và mặt còn bận đỏ gay vì xấu hổ mà chả biết nguyên nhân ý.
Hắn cứ nhìn tôi chằm chằm khiến tôi cảm thấy nhiệt độ của nước cũng bị nhiệt độ cơ thể của tôi bắt phải bái phục.
_ Cô cũng lớn nhanh quá đấy vịt con xấu xí, sắp trở thành thiên.... à nhầm, thành con vịt xấu xí rồi! Tuy nhiên cũng có chút gợi cảm. - hắn vừa nói vừa cười đểu giả.
Tôi trợn mắt nhìn hắn rồi lại nhìn mình. Đại não cuối cùng cũng chịu hoạt động giúp tôi hiểu ra vấn đề. Tôi đang ở dưới nước, dù người vẫn mặc nguyên đồ nhưng áo ướt dính sát vào thân thể khiến bao nhiêu cái gọi là “đường cong” trên người lộ ra sạch sành sanh.
Mặt tôi chuyển màu như quả gấc chín, vội đưa hai tay lên đan chéo trước ngực làm động tác che chắn theo phản xạ, miệng không quên hét vào mặt hắn:
_ Anh đã đi xét nghiệm máu chưa? Nhóm máu D à?
Khoé môi hắn giật giật, hừ, cười cái con khỉ!
_ Oái, anh đừng có đến đây, ở.... ở yên đó!
Moá, hắn đang tiến về phía này, lại định giở trò xấu xa gì không biết, tôi vội luống cuống hét cảnh cáo, đồng thời chân cứ từ từ lùi dần về phía sau ra phần trung tâm bể, nước dâng lên đến bụng.
Hắn đi đến, chạm nhẹ tay vào cái “tường” vô hình, tôi nghe mang máng hình như có tiếng “vụt” một cái, thế rồi con cá sấu đó thản nhiên bước xuống bể như trước đây chưa từng có vật cản nào ở đó cả.
_ Ê, anh bị điếc à, tôi bảo anh đừng có đến đây cơ mà! – tôi phát hoảng.
_ Cô nghĩ là tôi sẽ nghe lời cô sao? - hắn lại nhếch môi cười cợt.
Oh my chúa, hắn chỉ còn cách tôi 2m..... còn 1m....còn 50cm....còn.....
_ OÁI!!!!!!!!
Hắn đột ngột kéo mạnh một cái khiến tôi như con xe đứt dây phanh lao thẳng vào người hắn, bị hắn khoá chặt trong vòng tay.
_ Ê, anh muốn làm gì,anh...!!!
Tôi còn định cự nự thêm câu gì đó, nhưng không nhớ nữa, chỉ cảm thấy gáy mình bị ấn một cái khá mạnh rồi mọi thứ trước mắt cứ thế mờ dần, mờ dần. Trước khi mọi thứ hoàn toàn chìm vào một màu đen u tịch, tôi còn nghe thấy đâu đó bên tai văng vẳng chất giọng trầm trầm.
Đó là một câu nói, một cái gì đó sắc nhọn và góc cạnh xuyên thẳng vào trái tim nhỏ bé của tôi, khiến nó nhói lên đau đớn khôn tả...
_ Xin lỗi em, từ giờ.....tôi sẽ thay em chịu đau!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT