Tôi ngồi thẫn thờ trên chiếc giường rộng hồi lâu, tự thấy là mình đang có tâm trạng rất giống mấy người bị “7-love”, nhưng ngẫm lại thấy không hợp lí, bèn lắc lắc cái đầu. Đấy là người ta thất tình, còn tôi, thất cái gì không biết? Tóm lại tôi chỉ thông suốt một điều đó là tôi cảm thấy mình đang đứng ở mép vực thẳm, chênh vênh giữa sự sống và cái chết, sau đó thì hắn đến....... đạp cho một phát!!!
Rút ra một triết lí để đời: những kẻ có vẻ bề ngoài khiến người ta nhìn vào buộc phải nuốt nước bọt ừng ực mà ví dụ điển hình là con cá sấu đó, ẩn sau cái vỏ perfect về mặt hình thức của hắn, là một tâm hồn......cá sấu hoàn hảo, và xét về mặt toán học, mức độ xấu xa đó là DƯƠNG VÔ CÙNG. Tôi không thề nhưng tôi đảm bảo đấy.
Và điều này dẫn đến một chân lý: ai mà nung nấu ý định yêu hắn thì chỉ có nước đi mua bảo hiểm nhân thọ thôi, nhìn gương tôi đây này, ấy chết không phải......không phải là tôi cũng yêu hắn, ý tôi là....tôi chỉ thấy tội cho Luciana, vừa đẹp người lại vừa đẹp nết thế mà bị ép gả cho hắn, đúng là tội lỗi (lời tác giả: điều này thì chưa chắc đâu cô nương!!!).
Haizzz.....vẫn biết thở dài là không tốt, nhưng đó hình như là cách duy nhất giúp tôi giải toả căng thẳng thì phải. Suốt từ nãy đến giờ, tôi cứ đi lòng vòng tìm gạch để ném đá những câu nói đáng ghét của hắn cứ lởn vởn trong đầu.
Gì? “Tôi ghét cô”? Ai quan tâm đâu mà phát biểu cảm tưởng.
“Đáng lẽ tôi nên giết cô từ lâu rồi mới phải”? Xin lỗi chứ, biết trước đã giàu, tôi mà biết trước sẽ có ngày đụng phải con cáo già gian ác bệnh hoạn như anh thì có cho vàng tôi cũng cóc thèm đến học ở South Devil. Anh hối hận chứ gì, giờ giết tôi vẫn còn kịp chán, sao anh không làm luôn đi, đừng nói với tôi là “hội chứng sợ bẩn” của anh không cho phép, đồ độc ác >_ “Tôi không muốn nhìn thấy mặt cô ở South Devil nữa”? Anh tưởng chỉ có anh biết tự ái thôi à, tôi cũng có sĩ diện của tôi chứ, anh đuổi chứ gì? OK, tôi đi, tưởng bà đây vương vấn cái mặt của anh chắc. Nói cho anh hay, dù danh sách “những cô nàng xin chết” của anh có dài hơn Vạn Lí Trường Thành thì cũng yên tâm là sẽ không dính tên của tôi đâu. Giờ tôi lập tức biến khỏi đây, anh có thể tha hồ mà cười phớ lớ được rồi.
Máu sĩ diện trong tình trạng thuỷ triều lên, tôi trèo xuống giường chạy về phía cửa, định bỏ đi. Đúng lúc tay tôi sắp chạm đến cánh cửa thì bỗng nó bật mở...
_ Tiểu thư, cô định đi đâu vậy?
Một cô gái vận trang phục kiểu như JJ – phù thuỷ của Oruku trong Gaoranger, trên đầu có một cái sừng nhỏ, trông rất chững chạc tròn mắt nhìn tôi.
_ Ơ.... à, em đang định trốn... ý nhầm, đang định.....về nhà. – tôi đính chính.
_ Xin lỗi tiểu thư, không có lệnh của điện hạ, tôi không thể để tiểu thư ra ngoài được!
What the hell? Không có lệnh của hắn thì tôi không được ra ngoài? Cho hỏi cái định lí này ai chứng minh thế?
Tôi trợn tròn mắt, vội mở miệng phản bác:
_ Hắn đuổi em mà, con cá sấu đó hắn...
_ Tiểu thư, điện hạ là hậu duệ quỷ giới, cách dùng từ của cô xem chừng quá vô lễ rồi! - chị ấy nghiêm mặt nhắc nhở.
_ Nhưng....
_ Tiểu thư, nếu là kẻ khác, với cách xưng hô như vừa rồi, cô sẽ lập tức bị đày xuống tầng sâu nhất của lãnh địa (tức địa ngục), muôn kiếp không được siêu sinh, cô biết chứ?
Tôi nuốt nước bọt đánh ực, sợ xanh cả mặt.
_ Đã đến giờ dùng bữa, mời tiểu thư theo tôi. - chị ấy lại nói.
_ Em không ăn đồ của hắn. – tôi gắt.
_ Đây là lệnh của điện hạ, mời tiểu thư đi dùng bữa, bắt buộc!
Chẳng ra cái thể thống cống rãnh gì hết, kiểu cho người đi “mời” này của hắn sặc mùi xã hội đen ý.
_ Em không đi!
_ Tiểu thư, cô đừng ép tôi phải dùng đến quỷ thuật để cưỡng chế.
Omg. Kiếp trước bà cô này làm cảnh sát chắc?
_ Được rồi, em đi! – tôi vùng vằng nói.
_ Cảm ơn cô, tiểu thư!
_ Em không phải tiểu thư, chị đừng gọi như thế, em là Linh. – tôi nói.
_ Vâng, tiểu thư Linh!
Lúc này tôi cảm thấy mình cứ như tù nhân ý, vô cùng hối hận vì ngày trước đã bỏ qua sê-ri phim truyền hình “Vượt ngục” của Mĩ.
Qua vài lời của chị quản gia (tôi đoán thế) mang tên Polin (gần giống police, hèn gì), tôi được biết hiện tại tôi đang ở lãnh địa quỷ, cụ thể hơn là đang ở nhà của hắn, và vì hắn là ông vua con, suy ra đây là “hoàng cung” theo cách gọi của con người, hay “chính điện Loudias” theo cách gọi ở đây. Thảo nào mà xa xỉ gấp một tỉ lần trường trung học South Devil. Nghĩ đến sàn nhà ở đây còn dát cả vàng, lại nghĩ đến hoàn cảnh của mình hồi trước, tôi không thể ngăn miệng mình c.h.ử.i hắn một câu “tư sản độc ác”. Hic, đúng là kẻ ăn không hết người lần chẳng ra.
Đến trước một căn phòng, chị Polin bảo tôi vào trong một mình vì chị ấy không được phép. Chối tỉ cái quy luật đậm đà tư tưởng phong kiến ở đây, tôi chép miệng đẩy cửa bước vào, không dám mạnh tay tại vì sợ long mất mấy viên ngọc đính đầy trên cái cửa cũng lại dát vàng nốt này thì có đi làm cật lực cũng không đủ tiền đền, miệng tiếp tục lẩm bẩm “cuộc đời thật lắm bất công, thằng hai hộp sữa thằng không hộp nào”.
_ Cô bò đến đây đấy à, ốc sên? - hắn nhếch mép.
Con cá sấu chết tiệt!
Hắn tưởng cái cung điện nhà hắn bé lắm đấy chắc? Tôi không biết bay, là đồ khuyết tật đó, nhanh ư? Điệp vụ bất khả thi.
Tôi vác nguyên bộ mặt hầm hầm kéo ghế ngồi xuống, thở phào vì cuối cùng cũng tìm ra thứ gì đó không.....dát vàng.
_ Tưởng có người đuổi nên đang tính bỏ đi, ai dè lại được “mời” đến dùng bữa tối, chẳng biết có toàn mạng trở về không! – tôi đá đểu.
Hắn thu lại nụ cười, ánh mắt xoáy sâu vào tôi và cứ thế nhìn tôi chằm chằm, chả biết là nhìn đểu hay..... có ý đồ gì đen tối.
_ Hở quần hở áo gì đâu mà nhìn!
Tôi đỏ mặt quát, vội cúi gằm xuống bàn, chỉ biết gào ầm lên trong đầu “đập cái gì mà đập” với trái tim ngốc nghếch không chịu nghe lời, đáng tiếc dù vậy nó vẫn cứ “thịch thịch” càng lúc càng nhanh.
_ Ăn đi! - hắn cất tiếng.
_ Ăn từng này? – tôi trợn tròn mắt hết nhìn đống đồ ăn dễ đến cả trăm món trên bàn rồi lại xoay sang nhìn hắn.
Hắn không thèm đáp, bắt đầu lấy đũa gắp thức ăn.....cho mình (tất nhiên làm gì có chuyện hắn gắp cho ai, dù có bị thương cần bồi bổ cũng thế thôi, tóm lại ác quỷ thì không thành bồ tát được!).
Nghĩ lại thì hình như tôi chưa từng ăn cơm chung với hắn bao giờ, tôi nhớ mang máng là khi tôi vừa đến South Devil, lúc Shirou rủ tôi đi ăn cùng thì hắn đã ném vào mặt tôi một câu đại loại thế này: “có cô ta tôi nuốt không nổi!”. Ồ, giờ mới biết tên này là một thiên tài bộ môn chém gió, chứ không thì sao giờ tôi đang “toạ” ở đây mà hắn vẫn ăn ngon lành thế?
Ngay lập tức, ý nghĩ phá đám xuất hiện . Nhè lúc hắn định gắp miếng thịt, tôi giơ đũa giật lấy cho vào miệng nhai rau ráu, thi hành chiến thuật cướp trên giàn mướp.
_ Cô.... - hắn nhìn tôi, có vẻ bất ngờ lắm.
Tôi vênh mặt, vừa nhai vừa nhìn hắn đắc ý.
_ Giỏi lắm! - hắn nói.
Ồ, quá khen, bà đây giỏi từ trong bụng mẹ cơ. Tôi còn định đá đểu vài câu kiểu như: “Ngưỡng mộ hả, xin chữ ký đi, tôi không cho đâu!” thì thấy hắn lại chuẩn bị gắp miếng tiếp theo. Thừa thắng xông lên, tôi quyết định tiếp tục ý đồ “cướp ngay trước mũi” của mình. Tuy nhiên, lần này không hề đơn giản như tôi tưởng, hắn đã có phòng bị. Thành thử cảnh tượng lúc này đang diễn ra chắc là trông rất kì cục: cuộc tranh giành một cái đùi gà giữa hai đôi đũa.
Tôi cố gắng nghiến răng nghiến lợi kéo cái đùi gà về phía mình và đương nhiên, hắn cũng thế. Đang giành giật, bỗng nhiên tên cá sấu đó buông đũa, tôi bị bất ngờ nên theo đà, cánh tay bật ra sau. Vấn đề là dùng đũa gắp, cái đùi gà trơn tuột, tôi mất đà tay, ba yếu tố quan trọng đều có mặt đầy đủ góp phần giúp chiếc đùi gà rời khỏi đũa và hạ cánh đánh “tõm” một cái rõ kêu xuống tô canh ngay trước mặt.....tôi. Điều gì xảy ra tiếp theo mọi người hẳn cũng đoán ra rồi: canh bắn tung toé lên người tôi.
_ Rưới nước sốt thành công, đã xong một món ăn mới! - hắn đổ xăng vào căn nhà đang cháy.
Tôi ném cho hắn cái nhìn nảy lửa, chỉ số bức xúc tăng đến giới hạn cho phép của bộ y tế.
Hắn cười khinh khỉnh nhìn tôi, và dường như cảm thấy chọc ngoáy chưa đủ, hắn lại tiếp tục:
_ Ngưỡng mộ hả? Xin chữ ký đi, yên tâm, tôi không cho đâu!
_ Anh...!!!!
DING! Chỉ số bức xúc đã vượt quá giới hạn cho phép của bộ y tế.
Tức quá trời ơi!
Thấy hắn giỏi chưa? Ba phút trước tôi nghĩ câu này, ba phút sau hắn ném nó vào mặt “tác giả” của nó. Đây chính là lý do tại sao tôi dám khẳng định, tài giết người không cần đụng tới chân của hắn đang ở level bá đạo.
Thua đứt đuôi con nòng nọc, điều duy nhất mà tôi có thể làm là kiềm chế, kiềm chế nữa, tiếp tục kiềm chế...
CHOANG!!!!!!!!
_ Con khốn!
Chiếc gương rơi xuống đất vỡ tan, giọng Luciana nghe như rít qua kẽ răng. Con bé chỉ ức không thể tự tay xé nát những hình ảnh mà mình đang nhìn thấy trong gương, biết thế ngày trước để con nhỏ đó ngã chết cho rồi.
_ Xem ra kế hoạch của cô phá sản rồi, quận chúa Luciana! – tên chủ nhân bí mật nhếch môi cười nhạt.
_ Im đi, ngươi biết gì mà nói! –con bé gắt.
_ Cô chẳng phải nhìn rất rõ rồi sao, họ trông có vẻ không hề bị chia rẽ chút nào cả, cho dù người trong mộng của cô vì cô ta mà không chịu nói ra sự thật, rằng đó không phải hắn....mà là tôi.
_ Ta bảo ngươi im đi cơ mà!
_ Tại sao cô phải cố chấp như vậy, vì yêu hắn, hay vì mệnh lệnh của chúa tể?
_ KATSURAGI RYU !!!!!!!!
“Cô hét cái gì, tôi đang suy nghĩ cho cô đó, đồ ngốc!”, Ryu lặng lẽ nhìn con bé rồi xoay người bỏ đi.
_ Cân nhắc cho kĩ, đừng để sau này phải hối hận! - giọng hắn vọng lại.
_ Ta không hối hận, ta nhất định không hối hận đâu, rồi ngươi sẽ thấy!
Luciana nói. Con nhỏ cúi nhìn chiếc nhẫn King trên tay, trong mắt ánh lên tia độc ác: “đừng tưởng là ta bỏ cuộc, Lung Linh, coi như ngươi thắng keo này. Nhưng lễ trưởng thành chỉ còn mười lăm ngày thôi, ta sẽ có cách sử dụng chiếc nhẫn này cho hợp lí, để xem điều ước đó có bám lấy ngươi mãi hay không, cứ chờ đi! Trò chơi chỉ mới bắt đầu thôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT