Đôi mắt Cầm Tử hé mở, cô chớp chớp mắt.. Hoá ra mình ở trong bệnh viện rồi !. Chuyện ngày hôm đó xảy ra thật bất ngờ…

Có tiếng mở cửa..

- Anh à ! Con bé vẫn chưa tỉnh ! Em lo quá ! Bác sĩ nói phải chờ con bé tỉnh dậy thì mới biết cụ thể não có bị tổn thương ở chỗ nào hay không ? Nó đập đầu vào cầu thang.. Em chỉ lo.. ngộ nhỡ… ! – Ánh Tuyết nói. Anh Vũ lấy tay che miệng cô lại và lắc lắc cái đầu !

- Không ! Không có chuyện gì đâu em ạ ! Em đừng lo lắng quá ! – Ánh Tuyết ngước nhìn Anh Vũ rồi khẽ gật đầu ..

« Mình có thể bị làm sao được nhỉ ? » - Cầm Tử tự nhủ khi cô giả vờ nhắm mắt, chưa tỉnh.. Sau khi Ánh Tuyết và Anh Vũ ra về.. Cô vừa nhỏm dậy thì lại có tiếng động cửa.. Giật mình.. Cầm Tử nằm vật xuống.. quên không đắp lại chăn.. Hai bóng người bước vào.. Một người đứng, một người ngồi sát mép giường bệnh của Cầm Tử. Hai người đó là Tuyết Cầm và Linh Nhi.. Tuyết Cầm khẽ kéo chăn đắp lên cho Cầm Tử.

- Cầm Tử vẫn chưa tỉnh à ? Không biết có chuyện gì không ? – Linh Nhi khẽ hỏi Tuyết Cầm..

- Chuyện gì kia chứ ? Nếu con bé tỉnh dậy.. nó sẽ tiếp tục lấy đi những thứ thuộc về tôi.. Mà không.. anh ấy vốn đâu phải của tôi.. Nó là em tôi, nó giống hệt tôi.. Nó là cục thịt thừa tách ra từ bào thai của tôi… Thế mà nó lấy hết mọi thứ trong cuộc đời của tôi… Nhưng nếu nó không bao giờ tỉnh lại.. thì liệu rằng, Jen có cả đời ở bên nó không ? Một người đàn ông có tất cả mọi thứ trên đời.. tiền, quyền, danh vọng,.. thứ gì có thể níu chân anh ấy ??? – Tuyết Cầm nhìn Cầm Tử nói, thở dài… Hai cô gái ngồi lại một lúc rồi ra về.. Một mình Cầm Tử ở lại trong căn phòng, mở to đôi mắt nhìn mông lung lên trần nhà… « Một người đàn công có tất cả mọi thứ trên đời.. tiền, quyền, danh vọng… Thứ gì có thể níu chân anh ấy ? ». Lời nói của Tuyết Cầm cứ văng vẳng bên tai Cầm Tử. Nếu như mình từ bỏ anh ấy, chắc rằng chẳng bao lâu nữa Jen cũng sẽ quên mình là ai ? Trả lại điều vốn thuộc về Tuyết Cầm, dù rằng nó không bền nhưng cũng không cần phải oán trách cuộc đời.. chị ấy cũng không cần phải hận mình… Cầm Tử tỉnh lại.. tháo ống tiêm gắn trên người, thay đồ rồi ra khỏi bệnh viện… Giấu nước mắt đằng sau gương mặt xinh đẹp buồn bã, trên tay cô đang cầm một chiếc vé máy bay… Cầm Tử muốn đi về một nơi xa xôi nào đó… Cô tin rằng, chỉ cần rời xa nơi này, mọi chuyện sẽ trở lại đúng quỹ đạo của nó..

- Cầm Tử ! Em đâu rồi ? – Jen bước vào phòng bệnh và hoảng hốt khi nhìn thấy căn phòng trống rộng, cậu lớn tiếng gọi những người xung quanh…

- Chuyện gi đang xảy ra ? Các cô để bệnh nhân đi đâu rồi ? – Jen mất bình tĩnh lắc mạnh vai cô y tá đứng đối diện

- Chúng tôi không biết ! Sau khi người nhà tới thăm cô ấy, cô ấy vẫn nằm mê man trên giường không tỉnh lại ? Bây giờ lại không thấy đâu ? Chúng tôi thực sự không biết chuyện gì đã xảy ra thưa cậu ! – Cô y tá bị Jen bóp chặt vai lên tiếng giải thích với gương mặt nhăn nhó. Jen buông tay ra, chạy khắp nơi tìm kiếm người con gái anh yêu. Bất lực.. Jen bấm một số điện thoại…

- Jen ! Em đây ! – Giọng nói trong trẻo của một người con gái lên tiếng.

- Tuyết Cầm ! Cầm Tử mất tích rồi ! Cô ấy đã rời khỏi bệnh viện từ vài tiếng trước.. Em hãy liên lạc với mọi người xem có ai biết cô ấy ở đâu không ? Anh sẽ tiếp tục tìm kiếm trong thành phố

- Vâng ! Vâng ! – Tuyết Cầm bất ngờ, nói chuyện lắp bắp rồi lập tức làm theo những lời Jen nói…

Trong khi đó.. xe cấp cứu của bệnh viện vừa chuyển vào một bệnh nhân…

- Tình hình khẩn cấp lắm rồi ! Cậu mau quyết định đi ! Phẫu thuật hay không ? - Bác sĩ hỏi người nhà bệnh nhân

- Hãy phẫu thuật đi ! – Anh Vũ nắm chặt hai bàn tay, giọng nói nặng nề và u ám. Đúng lúc đấy, anh cũng nhận được điện thoại của Tuyết Cầm báo Cầm Tử mất tích.. Nhà họ Từ bây giờ thực sự náo loạn rồi…

Jen trở về nhà với tâm trạng bực bội xen lẫn lo lắng… Cầm Tử có thể đi đâu được cơ chứ ? Tại sao cô bé lại phải bỏ đi ? Trong đầu Jen lúc này cứ lởn vởn những câu hỏi liên quan tới Cầm Tử nên không hề biết rằng có người đang nhìn mình từ phía sau. Đôi vai trùng xuống, con người tài hoa, kiêu ngạo giờ đây chẳng khác gì một tên lính bại trận. Bàn tay của con người đó đặt lên vai Jen..

- Khắc à ! – Người phụ nữ trung tuổi nhẹ nhàng lên tiếng

- Tôi không có tâm trí để đôi co với bà ! Tốt nhất bà nên ra khỏi nhà tôi ngay lập tức ! – Jen hất bàn tay của mẹ ra khỏi người mình, đứng dây tiến về phía cửa sổ. Mẹ cậu từ từ ngồi xuống soffa. Bà đang chuẩn bị kể một câu chuyện dài….

- Mẹ biết ! Mẹ không nên giấu con chuyện cha con nghiện rượu, không nên nói rằng cha con đã chết.. Nhưng… Tất cả những điều đó là cách để mẹ bảo vệ gia đình của mình… là mong muốn duy nhất của cha con. Mẹ thà rằng mang tiếng quả phụ, giấu cha con ở một nơi không ai biết đến để ông ấy có thể sống an nhàn, có thể sống nốt những ngày còn lại. Mẹ thà rằng để con hận mẹ, căm ghét mẹ còn hơn là để cho danh tiếng của cha con bị hủy hoại, để tương lai của con bị hoen ố. Ngày ấy, cha con vừa khóc vừa nói với mẹ rằng : « Mình à ! Bệnh nghiện rượu của tôi có lẽ không thể che giấu được lâu hơn đâu. Công ty hiện nay có rất nhiều bàn tay quyền lực muốn khống chế và thâu tóm nó. Nó là cơ nghiệp cả đời của nhà họ Mai Hoàng, tôi không muốn nó bị hủy hoại trong tay tôi. Mình hãy giúp tôi cáng đáng nó, giúp tôi giữ gìn nó và trao lại cho Thành Khắc. Điều duy nhất mà người cha bất tài nhu nhược này có thể làm cho nó chỉ là để lại cho nó một tương lai thôi ! Hãy để trong kí ức nó lưu lại những hình ảnh và kỉ niệm đẹp nhất về tôi ! Mình hãy giúp tôi ! Tôi muốn danh tiếng của mình trong sạch, tôi muốn sống nốt quãng đời còn lại trong âm thầm ! Mình à ! ». Sau khi cha con nói xong những lời đó, mẹ và ông ấy chỉ biết ôm nhau mà khóc. Dù không nói rõ ràng, nhưng mẹ hiểu điều ông ấy muốn là gì. Mẹ cũng là một người phụ nữ, mẹ cũng cần một người chồng đúng nghĩa, một gia đình đúng nghĩa. Cha con cả đời sống vì mẹ, vì con.. điều duy nhất mà ông ấy mong muốn trước khi chết.. không lẽ mẹ không thể giúp ông ấy hoàn thành. Nhưng không ngờ sự việc lại bị con phát hiện ra. Mẹ chưa kịp giải thích thì con đã bỏ đi không một lời từ biệt. Chôn cất cha con xong, mẹ bắt đầu đi tìm con khắp mọi nơi. Mẹ biết con trai của mẹ không bao giờ chịu khuất phục số phận. Và đúng như mẹ nghĩ, con đã sống rất tốt, không những thế còn trời thành người nổi tiếng khắp thế giới. Cuộc sống không bao giờ là hoàn hảo. Cuộc đời của mẹ là đi lên từ sự thất bại. Mẹ đến với cha con không phải vì tình yêu. Khi đó mẹ đã nói với con rằng : « Chỉ cần con nghĩ mình đang hạnh phúc thì đấy chính là hạnh phúc. Liệu con còn muốn tìm kiếm hạnh phúc ở đâu nữa ». Gia đình không được xây dựng trên nền tảng của tình yêu nhưng lại vững chắc hơn tất cả bởi sự thấu hiểu. Mẹ và cha con lại là người rõ đối phương hơn ai hết. Còn con, con đã tìm cho mình cuộc sống trong sự đau khổ và hận thù. Mẹ đến tìm con ngày hôm nay không phải để cầu xin sự tha thứ từ con, mẹ chỉ muốn nói với con những điều mà 8 năm trước mẹ không có cơ hội để nói. Và trao cho con thứ mà cha con để lại.. tập đoàn Mai Hoàng. – Nghẹn ngào kết thúc câu chuyện, nước mắt lưng tròng, bà Courland thở dài đứng dậy rời khỏi căn phòng. Nếu như dùng lời nói để diễn tả tâm trạng lúc này của Jen, thì chẳng ai biết phải nói như thế nào. Hóa ra, 8 năm nay anh luôn hận một con người mà anh không nên hận. Hóa ra, 8 năm nay anh đều cố gắng trong vô vọng…Trở thành một người con bất hiếu.. chính là điều mà Jen ân hận nhất. Đôi môi run run, Jen lắp bắp :

- M.. ẹ… ! – Bà Courland giật mình quay lại. Những cảm xúc cố gắng kiềm chế tuôn trào qua hai hàng nước mắt…

- Con trai của tôi.. ! – Bà nhào tới ôm lấy Jen – Mẹ xin lỗi ! Lẽ ra khi tìm thấy con, mẹ phải giải thích cho con ngay…Lẽ ra khi tìm thấy con, mẹ phải ép con quay trở lại bên mẹ.. Lẽ ra.. mẹ không nên để con một mình đối chọi với cuộc đời này ! Mẹ xin lỗi ! Mẹ xin lỗi !

- M..ẹ .. ! – Ngoài tiếng gọi thiêng liêng ấy, Jen chẳng thể nói thêm được một lời nào nữa. Nước mắt tuôn trào.. trong lòng như trút được một gánh nặng lớn.. Jen thiếp đi trong vòng tay của mẹ.. Tưởng như mình vẫn chỉ là một đứa trẻ… Giờ cậu không thể nghĩ thêm được điều gì nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play