Nút thắt của câu chuyện dần dần được gỡ ra.. nó đã đi đến hồi kết như điều tất yếu trong cuộc sống của chúng ta.. Ai cũng cần có
một câu trả lời cho tất cả những gì đang diễn ra xung quanh mình....
Bình minh đang dần ló dạng... Không gian lúc này tĩnh lặng.. Nhịp sống
của Thượng Hải như chững lại... Vĩnh Nam nheo nheo mắt, chớp chớp vì sự
chói lòa của ánh sáng ban ngày.
- Anh tỉnh rồi hả ? – Cầm Tử hỏi Vĩnh Nam. Ngay lập tức anh hiểu ra rằng, cô lật bộ mặt thật của anh
- Em không có gì thắc mắc sao ?
- Anh có thể nói điều đó với tôi ngay bây giờ…
- Cũng đã lâu lắm rồi.. – Vĩnh Nam chần chừ một lúc rồi nói tiếp – 5
năm.. đó là khoảng thời gian tôi cố gắng để quen cô gái ấy – người con
gái của tôi : Roran. Cô ấy là trẻ mồ côi sống trong một tu viện nhỏ. Khi tôi đến quyên góp cho cái tu viện này, tình cờ tôi đã gặp cô ấy.. dưới
ánh nắng chói chang của mặt trời… trước đài phun nước của tu viện.. vây
quanh cô ấy là một lũ trẻ xinh đẹp như thiên thần… Nhưng trước mắt tôi,
chỉ có cô ấy mới là thiên thần trong sáng nhất. Roran là một cô gái xinh đẹp, hiền lành và rất độc lập. Khi cô ấy phát giác ra tôi, cô ấy đã
cười.. một nụ cười sáng chói. Dần dần, con người tự cao tự đại, luôn coi mình là trung tâm của vũ trụ trong tôi biến mất.. cô ấy đã dạy cho tôi
cách yêu thương những người khó khăn xung quanh mình.. cô ấy đã dạy tôi
sống có tình người hơn. Thế nhưng, khi cha tôi biết chuyện này, ông lập
tức ép tôi về nhà, giam lỏng tôi trong ngôi biệt thự ở Triết Giang. Đến
khi tôi trở về… tu viện… chỉ còn là một đống tro tàn.. – Những giọt lệ
trên khóe mắt Vĩnh Nam bỗng dưng chảy tràn, không cách nào kìm nén được… - Hóa ra, chính cha tôi đã thiêu cháy cái tu viện ấy, thiêu cháy bao
nhiêu con người sống ở nơi đấy.. Không biết có ai còn sống sót khỏi đám
cháy ấy không ? Cha tôi đã dùng tiền để bịt miệng cảnh sát và cánh nhà
báo, những tờ báo hôm đó chỉ viết về sự kiện bỗng dưng một đám cháy xuất hiện, thiêu rụi cả một tu viện mà thôi. Tôi đã đi tìm kiếm rất nhiều
nơi, nhưng không thể kiếm được dù chỉ một đứa trẻ mồ côi từng sống trong tu viện đó.. Tôi mất Roran từ đó.. Không một tin tức.. không một dấu
hiệu nào cho tôi biết là cô ấy còn sống trên đời.. Tôi bỏ sang Anh
sống.. và cố gắng.. chỉ để quên nơi này.. chỉ để quên con người này. Tôi trở về đây không phải để sống một cuộc đời nhung lụa.. mà để trả thù
cho người con gái tôi yêu…
- Trả thù ! Anh trả thù chính cha mình ư ? Anh trả thù chính gia đình mình sao ?
- Phải ! Tôi muốn phá nát cái cơ nghiệp của ông ta ! Chính ông ta đã
sai người thiêu trụi cả tu viện ấy.. chính ông ta giết chết người con
gái tôi yêu…
- Anh có bằng chứng không ?
- Bằng chứng ? Tôi đối chất với ông ta, ông ta khăng khăng từ chối.
Không lẽ có sự trùng hợp lạ kì, khi ông ta giam lỏng tôi thì tu viện
bỗng dưng bị thiêu trụi hết sao… Tôi cũng đã điều tra và biết rằng ông
ta đã bỏ tiền để bịt miệng báo chí, không công khai một số tin tức.. Như vậy vẫn là chưa đủ sao ? – Ánh mắt Vĩnh Nam bỗng dưng trở nên quyết
liệt và đầy tổn thương.. dường như anh ta không còn quan tâm đến bất kì
điều gì xảy ra trên đời… ngoài việc trả thù cho người con gái của anh.
- Nếu anh làm thế.. thì anh đã sai lầm thật rồi.. Cho dù là vì gì đi
chăng nữa.. gia đình vẫn là nơi cuối cùng ta có thể trở về.. là nơi cuối cùng có thể bao bọc ta, che chở ta. Nếu anh ra tay phá nát cơ nghiệp
của cha anh.. vậy anh đã phá đi mái ấm của Linh Nhi, của chính anh,
anh cũng đã phá đi cuộc đời của cha anh. Cuối cùng anh được cái gì.. mất mát tổn thương vẫn là mất mát tổn thương.. người đã chết cũng không thể sống lại.. Cuối cùng, chính anh sẽ gục ngã mà thôi..
- Cầm Tử ! – Vĩnh Nam ngoảnh đầu nhìn cô và khe khẽ gọi tên cô.
- Anh là đồ ngốc ! Triệu Vĩnh Nam ạ ! – Cầm Tử nói vậy rồi đứng lên ra về.
*** Nhà họ Từ***
- Chị ! – Cầm Tử mấp mé bên phòng Tuyết Cầm
- Đi đi ! – Tuyết Cầm không ngước mặt lên.. Trong lòng cô bé giờ chỉ còn hận thù.. giờ chỉ là tổn thương và mất mát. Cô nghĩ đến những lời của
Linh Nhi nói : Tình yêu đáng được trân trọng như nhau.. – Tuyết Cầm bước xuống giường, từ từ tiến về phía Cầm Tử..
- Chị ! Cẩn thận ! – Cầm Tử chạy lại dìu Tuyết Cầm.. Vô tình, khi Tuyết
Cầm gạt phắt tay Cầm Tử đã khiến cô bé chơi với ngã lăn xuống cầu
thang….
- Cầm.. Cầm Tử.. – Tuyết Cầm mấp máy bờ môi.. Không gian trước mắt Cầm
Tử đang quay cuồng… mờ dần.. mờ dần.. rồi tối đen như mực….Trước lúc
khép chặt hai mi mắt lại… cô đã nghĩ rằng : « Điều tốt nhất dành cho
chúng ta.. là em nên quên anh đi… »
***Bệnh viện***
- Chúng tôi sẽ tiến hành kiểm tra xem, ngoài những vết thương bên ngoài
còn có tổn thương gì nghiêm trọng hay không ? Xin gia đình đừng quá lo
lắng
- Tại sao lại có việc này.. tại sao Tuyết Cầm lại xô ngã Cầm Tử.. Con
nói đi, Ánh Tuyết… - Ông chủ của nhà họ Từ - gườm gườm đôi mắt nhìn Ánh
Tuyết, nói lớn..
- Con xin lỗi ! Con không biết, thưa cha.. Lúc con bước vào nhà là lúc
con nhìn thấy Cầm Tử lăn từ trên gác xuống. Con chỉ kịp đưa em vào bệnh
viện thôi ạ..
- Không phải giữa nó và Tuyết Cầm xảy ra chuyện gì đấy chứ ! –
- Không ! Không đâu cha ạ ! Chắc Cầm Tử trượt chân té xuống mà Tuyết Cầm không kịp phản ứng thôi ạ !
- Tuyết Cầm cũng vừa ốm dậy.. Sức khỏe của con nó còn yếu ! Anh đừng nói gì con bé cả. Chắc nó cũng không muốn chuyện này xảy ra đâu ! – người
mẹ kế của ba đứa trẻ nhà họ Từ lên tiếng
- Hừm ! – Ông Từ gằm gằm, hục hặc rồi bỏ ra về. Chỉ còn lại Ánh Tuyết và Anh Vũ.. Cô khuỵu ngã, chồng cô đã đến bên để ôm lấy cô !
- Em đã sắp không còn thấy gì nữa rồi ! Em hãy chấp nhận phẫu thuật đi ! – Anh Vũ nói..
- Em chưa thể yên tâm được anh ạ ! Hãy cho em thêm thời gian đi.. – Ánh Tuyết thở dài.. Anh Vũ cũng thở dài nhìn cô.
- Bác sĩ ! Em gái tôi sao rồi ạ ! – Anh Vũ chạy lại hỏi người đầu tiên mở cửa bước ra khỏi phòng cấp cứu
- Kết quả chụp CT cho thấy.. không có tổn thương nào nghiêm trọng..
Nhưng não thực sự có bị chấn động khi đầu bị va đập hay không
thì phải chờ cô ấy tình lại thì mới biết được.
- Vâng ! Vâng ! Cảm ơn bác sĩ.. – Anh Vũ thở phào nhẹ nhõm.. quàng vai Ánh Tuyết – Em có thể yên tâm rồi đó. Ánh Tuyết mỉm cười gật đầu
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT