- Vĩnh Nam ! Con lại đây ! – Triệu lão gia và Linh Nhi ngồi sẵn ở phòng
khách chờ cậu con trai. Vĩnh Nam đưa đôi mắt lạnh lùng vô hồn nhìn con
người đang ngồi trước mắt mình, không có ý định nghe ông nói bất kỳ điều gì. Anh nhìn sang cô em gái bé nhỏ, ánh mắt của Linh Như như đang khẩn
thiết mong anh trai có thể nghe hết những lời sắp nói đây của cha cô.
- Cũng sắp 5 năm rồi phải không ? Đã đến lúc ta phải thực hiện lời hứa
của mình ! – Triệu lão gia nói tiếp… Đến lúc này, sự chú ý của Vĩnh Nam
hoàn toàn dồn vào lời nói của cha mình…
- Ông muốn nói tới cái gì ? – Vĩnh Nam dù ngạc nhiên nhưng vẫn giữ thái độ lạnh lùng, xa cách để nói chuyện
- Trước khi nói tiếp câu chuyện này. Ta muốn con gặp một người ! – Khi
ông Triệu nói xong câu nói này, một bóng người xuất hiện trước mặt Vĩnh
Nam. Anh dường như không thể tin được anh còn có thể gặp lại con người
này một lần nữa… Nước mắt ứa ra thành từng dòng trên gương mặt của hai
con người đứng đối diện nhau…
- Ro… ran ! – Vĩnh Nam lắp bắp, xúc động gọi tên người con gái đứng
trước mặt anh.. bóng hình ngự trị trong trái tim anh… quá khứ ám ảnh tâm hồn anh…
- S…pain…ce! Anh có còn nhớ em không? – Roran hỏi Vĩnh Nam. Vĩnh Nam
bước tới ôm chặt lấy Roran. Anh muốn khẳng định rằng đây không phải là
mơ.. Muốn giữ chặt lấy người con gái trước mặt.. Nếu chớp mắt một cái,
cô ấy lại tan biến mất thì anh phải làm như thế nào?
- Roran! Chuyện này là sao? Không phải là em đã… ! Anh.. thực sự anh
không dám tin vào mắt mình nữa… - Roran nhìn Vĩnh Nam, rồi quay sang cúi đầu chào Triệu lão gia và Linh Nhi, thong thả ngồi xuống ghế salon… từ
từ kể lại câu chuyện của những năm về trước….
……
- Một lời hứa! – Vĩnh Nam ngạc nhiên hỏi…
- Phải! Khi đó.. tu viện đang lúc khó khăn thì lại bị cháy. Trong lúc
giúp các em thoát khỏi đám lửa đang bốc cháy nghi ngút, em bị bỏng nặng
vì không thể chạy kịp khỏi đám cháy.. Chủ tịch đã đứng ra cưu mang tu
viện, và hứa sẽ giúp em chữa trị vết thương.. với một điều kiện..
- Rời xa anh !
- Phải ! Lúc đó hàng chục đứa trẻ đáng thương đang đứng trước nguy cơ
không còn chốn dung thân, còn cả sơ Elisa, sơ Grem.. Em lại thương
nặng.. không còn sự lựa chọn nào khác.. em đành phải giúp chủ tịch lừa
gạt anh.. Chủ tịch đã thiêu rụi cả tu viện cũ, đưa mọi người đến một nơi khác tốt hơn. Chủ tịch gửi em sang Mỹ điều trị, còn giúp em theo học
violin. Cha anh.. là một người vô cùng nhân từ.. anh đã hận nhầm người
rồi.. Vĩnh Nam.
- Anh... ! Nhưng tại sao ? Tại sao ông ấy lại để em trở về..
- Vì ông ấy còn hứa với em một điều nữa...
- Điều gì ?
- Em sẽ chứng mình cho ông ấy thấy, em không phải vì tiền bạc của tập
đoàn N.L, cũng không cần thân phận phu nhân.. em sẽ chứng minh cho ông
ấy thấy.. tình yêu của em là chân thành..
- Và..
- Chủ tịch đã hứa.. Nếu như.. 5 năm sau, anh vẫn còn yêu em và tình yêu
của em không thay đổi, ông ấy sẽ cho em trở về gặp anh...Và em đã không
nhầm.. em đã không yêu nhầm người... chúa trời có mắt đã cho em gặp lại
anh... cho chúng ta có thể yêu nhau thêm một lần nữa. Câu chuyện đến đây là sáng tỏ… Triệu Vĩnh Nam đứng trước mặt cha mình.. đứng trước người
con gái mà mình yêu thương.. giờ đây không còn chút tự tin nào. Sự thật
khiến anh phải thừa nhận, người cha mà anh căm hận đã luôn suy nghĩ cho
anh, lo lắng, bao dung người con bất hiếu.
- Cha.. ! Con…
- Không cần phải nói gì cả ! Ta thừa nhận sự tính toán của mình khi ép
hai đứa rời xa nhau ! Nhưng những năm qua, có lẽ ta cần phải thừa nhận
một điều… hạnh phúc của con cái chính là hạnh phúc của cha mẹ… Dù điều
đó chưa chắc đã là điều ta mong muốn !
- Con xin lỗi ! Con xin lỗi ! Cha… ! – Vĩnh Nam khóc òa lên như một đứa trẻ. Triệu lão gia bước tới ôm đứa con trai của mình !
- Được rồi ! Được rồi ! – Nói xong, ông chậm rãi đi lên nhà..
- Anh ! Chị ! Em biết cha là một người đáng kính ! Em đã không nhầm khi
tin tưởng vào ông ấy ! Anh chị còn có thể gặp lại nhau thế này, em cảm
thấy như ông trời không phụ lòng người. Sau này, sẽ không có gì chia
cách được hai người nữa – Linh Nhi vừa khóc vừa ôm lấy hai con người
trước mặt. Nói xong, cô bé cũng ra ngoài, để lại hai con người khao khát được gặp nhau một lần nữa…
*** Bến sông Hoàng Phố***
- Em có biết khi không nhìn thấy em anh đã lo lắng nhường nào không ? – Jen ôm chặt lấy Cầm Tử rồi hỏi cô
- Em chỉ muốn chạy trốn thôi ! Em không muốn đối mặt với tình yêu để rồi đau khổ cả đời ! – Nói rồi, Cầm Tử kể lại câu chuyện của 5 năm trước..
cái ngày mẹ cô lao đầu vào chiếc xe tải tự tử…
- Tình yêu nó không tàn khốc như vậy đâu ! Ít nhất mẹ em cũng đã được
yêu trọn một đời, còn hơn phủ nhận tình yêu để hối hận một đời.. Mẹ em
không tiếc tính mạng vì tình yêu.. có thể nói đó là sự dại dột.. nhưng
tình yêu của mẹ em cũng thật vĩ đại.. Có mấy ai yêu mà dám hi sinh tất
cả vì người mình yêu ! – Cầm Tử gật đầu.. Chuông điện thoại của Jen reo
lên.. là của Tuyết Cầm…..
- Anh nghe đi ! – Cầm Tử nói…
- Anh đây !
- Em có chuyện muốn hỏi anh ?
- Em nói đi !
- Anh đã bao giờ yêu em chưa ?
- Anh chưa từng biết yêu cho đến khi anh gặp Cầm Tử ! Anh xin lỗi em !
- Anh có thấy mình làm như vậy là quá tàn nhẫn không ?
- Anh không thể bao biện gì về những điều mà anh đã làm.. những tổn thương mà anh gây ra cho em… Anh …
- Vậy anh hãy dành cả cuộc đời mình để bù đắp lại những tổn thương mà anh đã gây ra cho em đi…
- Anh xin lỗi.. Anh không thể làm như vậy được ! Anh đã có lỗi với em.. Anh không thể có lỗi với cả Cầm Tử được
- Anh không thấy như vậy là quá bất công sao ? Rõ ràng em gặp anh trước, anh yêu em trước …. Tại sao Cầm Tử là người đến sau mà lại có được trái tim của anh ?
- Cầm Tử đã yêu anh trước khi anh yêu cô ấy !
- Em cũng yêu anh trước khi anh yêu em, trước khi anh biết em….. Hai
người con gái giống hệt nhau… Tại sao anh lại chọn cái bóng của em…
- Vì anh yêu cô ấy ! Không ai có thể điều khiển được tình cảm của mình. Em là một cô gái tốt.. Có hàng vạn người xứng đáng với em hơn anh,
Tuyết Cầm ạ !
- Em ghét anh ! – Tuyết Cầm nói xong rồi cúp máy… Jen thở dài, cất điện
thoại vào túi áo vest. Jen thầm cảm ơn Cầm Tử vì cô bé không hỏi han gì
thêm.. Mọi chuyện tới đây có lẽ là kết thúc rồi… Cái gì cũng cần có thời gian để kiếm chứng, để quên, để tha thứ, để làm lại từ đầu… và để yêu
nhau nhiều hơn… Đối với Jen lúc này, cậu chỉ cần thời gian để chuộc lại
lỗi lầm trước nay của mình đối với mẹ, đối với Tuyết Cầm, để yêu Cầm Tử
nhiều hơn tình cảm mà cô dành cho anh...
*** Bảy ngày sau***
- Chị ! Chị có nhìn thấy em không ? – Tuyết Cầm nhốn nháo.
- Từ từ đã Tuyết Cầm ! Để cho cô ấy thích nghi với ánh sáng đã ! – Anh Vũ từ tốn !
- Chị ! – Cầm Tử cũng nhẹ nhàng khua tay trước mắt Ánh Tuyết.
- Chị.. thấy rồi ! Đã thấy được rồi ! – Ánh Tuyết mừng rỡ, xúc động,
nước mắt cứ tuôn trào khi cô có thể nhìn thấy cuộc sống muôn màu muôn vẻ trước mắt.
- Ánh Tuyết ! Em đừng xúc động quá, không tốt cho mắt ! Nằm xuống nghỉ ngơi đi ! Hãy để cho mắt có thời gian bình phục !
- Vâng ! Vâng ! – Ánh Tuyết rạng rỡ, mỉm cười nhìn chồng. Dường như đây
là nụ cười đẹp nhất mà Anh Vũ nhìn thấy. Anh ôm vợ mình trong lòng, vỗ
nhẹ vào vai cô.
- Chị bình phục thế này em yên tâm lắm. Em có chuyện muốn thưa với anh chị : Ngày mai em sẽ đi Mỹ ! – Tuyết Cầm bất ngờ nói..
- Tuyết Cầm.. em ! – Ánh Tuyết ngạc nhiên..
- Chị ! – Cầm Tử bàng hoàng…
- Mọi người không cần phải ngạc nhiên ! Em muốn ra đi một thời gian để
bắt đầu cuộc sống mới, muốn học thêm một vài thứ nữa… Em đã quyết định
rồi !
- Cũng tốt ! Nếu em đã quyết tâm thì cứ thực hiện ! Em còn trẻ ! Có rất
nhiều điều xảy ra không như ý muốn của mình, nhưng sau này, ông trời sẽ
đền đáp lại cho em ! Không ai hạnh phúc cả đời và không ai đau khổ cả
đời đâu, em gái ạ ! – Anh Vũ thở dài, đặt tay lên vai Tuyết Cầm thong
thả nói..
- Vâng ! - Tuyết Cầm nói xong quay sang Cầm Tử…..
- A Tử ! Khoảng cách giữa chúng ta.. hy vọng không quá xa.. Sau này,
mong rằng còn có thể vui đùa cùng nhau, tâm sự với nhau… - Tuyết Cầm
khóc… Cầm Tử chạy tới ôm lấy cô chị.. khóc òa lên…
- Không xa ! Không xa đâu ! Sẽ chẳng có cái khoảng cách nào tồn tại giữa hai chúng ta cả ! Chị ơi… !
- Đừng lo ! Chị sẽ đi cùng với Linh Nhi ! Sang đấy, có bạn có bè, có
người tâm sự, nương tựa… Sẽ không cô đơn, không mệt mỏi đâu…
- Chị.. !
- Ở nhà chăm sóc gia đình nhé ! Chị đi rồi về !..
Nút thắt của câu chuyện đã được tháo gỡ.. Mọi chuyện lại trở về đúng vị
trí của nó.. Những người có lòng đều đã được đền đáp.. Những người chưa
tìm được cho mình điểm dừng chân đang cố gắng để hoàn thiện bản thân..
Rồi hạnh phúc sẽ tìm tới những người xứng đáng với nó….
Lời kết
Mỗi người trong mỗi chúng ta đều giữ cho mình một vài bí mật mà không
thể chia sẻ được.. Đôi khi cảm thấy những điều đó thật mệt mỏi… nhưng sợ rằng.. nếu chia sẻ, mình sẽ cảm thấy thật trống vắng.. Thực ra, giữ lại cho mình một điều gì đó cũng là một điều hay.. ta có thể lấy nó làm
điều an ủi, làm hạnh phúc.. mà đôi khi là cả nỗi buồn và những giọt nước mắt nữa. Những điều mà ta không thể đạt được trên đời thì quá nhiều mà
những thứ có thể nắm được trong tay thì rất ít.. Vì vậy, đừng bao giờ
thỏa mãn với những gì mình đang có.. nhưng cũng đừng nên giành giật
những thứ vốn thuộc về người khác, có thể là của người ta… Nếu như ta
không có được hạnh phúc… đừng khiến cho những người xung quanh ta phải
đau khổ..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT