Tôi đã bắt máy ngay sau khi biết người đang gọi cho mình là ai.
_Chào anh ! – Tôi vừa vui mừng, vừa kích động chào hắn.
_Chào em ! – Đức Tiến cũng vui vẻ chào lại tôi – Em và thằng bé đã ăn cơm trưa ?
_Em và thằng bé đã ăn cơm rồi. – Tôi lúng túng trả lời Đức Tiến. Tôi không biết hiện giờ hắn đang ở công ty hay là đang ở nhà.
Như thể giải đáp cho thắc mắc của tôi, Đức Tiến bảo tôi.
_Trưa nay, công ty bận việc nên anh không thể về nhà ăn cơm cùng em và thằng bé được. Thật may là em và thằng bé đã ăn cơm rồi.
Cơ thể căng cứng của tôi đã dần dần thả lỏng. Không hiểu tại sao, khi
Đức Tiến nói rằng không thể về nhà ăn cơm trưa, tôi lại thấy an tâm và
nhẹ nhõm.
_Anh đã đi ăn trưa rồi chứ ? – Tôi quan tâm hỏi hắn.
_Anh vừa mới làm xong công việc buổi sáng.
_Như thế sao được, anh phải ăn cơm mới có sức khỏe để tiếp tục làm việc chứ ?
_Em quan tâm đến anh sao ? – Đức Tiến mỉm cười hỏi tôi.
Tôi bất giác nở một nụ cười hạnh phúc và ấm áp, mỗi lần nghe được giọng
nói trầm ấm và nam tính của hắn, trái tim tôi lại run lên nhè nhẹ, lòng
tôi không ngừng rung động.
_Tất nhiên rồi. – Tôi đáp lại lời nói của hắn trong hơi thở.
Tôi nghe được tiếng cười của hắn trong máy điện thoại.
_Buổi chiều anh đi làm về, em có muốn anh mua gì cho em không ?
Hốc mắt tôi đỏ hoe, mũi tôi nghèn nghẹn. Đã lâu rồi, không có ai quan
tâm đến sở thích của tôi giống như Đức Tiến. Mặc dù giữa tôi và hắn,
không có gì để đảm bảo tương lai, và vẫn chưa nói cho đối phương biết
tình cảm của mình, nhưng tôi vẫn hy vọng tôi và hắn có được một cái kết
hạnh phúc. Tôi không phải là một cô gái mơ mộng, tôi sống rất thực tế.
_Cảm ơn anh, nhưng không cần đâu. Lần trước, anh đã mua quà cho em rồi.
_Lần trước khác, lần này khác. Anh muốn mỗi ngày đều có thể mua quà cho em.
_Nếu thế, em cảm ơn anh, lúc nào em nghĩ ra được thứ mà em muốn mua, em
sẽ nói cho anh biết. – Tôi che miệng cười, lòng tôi hân hoan vui sướng.
Tôi và Đức Hải nói chuyện với nhau một lúc, tôi mới cúp máy.
Đút điện thoại vào túi quần jean màu trắng dài đến ngang gối, tôi đứng
lên. Hít một hơi thật dài, tôi cười thật tươi. Chưa có lúc nào, tôi lại
thấy yêu đời và hạnh phúc nhiều như thế này.
Khu vườn trước sân nhà Đức Hải thật đẹp. Trước mặt tôi là một bể bơi rất rộng, nước trong bể trong xanh có thể nhìn xuống đến tận đáy.
Đứng trên bậc thang dẫn vào phòng khách, tôi dang rộng hai tay ra, tôi
ngước mắt lên nhìn bầu trời. Tôi rất muốn bay lên, muốn thỏa sức vũng
vẫy trong bầu trời bao la rộng lớn, muốn thoát khỏi gông cùm của thế
gian. Tôi muốn làm một con chim.
_Cô đã mơ mộng đủ chưa hả ? Nếu đủ rồi, thì hãy mau vào làm việc đi ! – Đứng sau lưng tôi, Đức Hải lạnh lùng lên tiếng.
Tôi hốt hoảng, chới với lao người ngã xuống hồ bơi trước mặt.
_Bùm ! – Thân thể tôi đập mạnh xuống nước.
Tôi vuốt nước dính trên mặt, đầu tóc và bộ quần áo tôi đều ướt sũng. Đứng ở dưới hồ bơi, tôi căm phẫn nhìn Đức Hải.
Hai tay đút vào túi quần, Đức Hải lạnh lùng nhìn tôi. Trông hắn không hề có một chút hối hận nào.
Tôi chán nản không thèm quát hắn, hay mắng hắn. Bơi đến chiếc thang dùng để trèo lên bờ, tôi tự mình leo lên.
Bộ quần áo ướt bó sát vào cơ thể tôi, còn mái tóc dính sát vào da đầu. Tôi trông chẳng khác gì một con chuột lột.
Chiếc điện thoại trong túi quần của tôi đã bị dính nước, nên màn hình đen thui.
Đức Hải cầm lấy chiếc điện thoại trên tay tôi.
_Điện thoại đã hỏng rồi, để tôi mua cho cô một cái mới. – Đức Hải nhẹ
giọng bảo tôi. Nghe hắn nói giống như thể, việc tôi bị hỏng đồ không là
gì cả.
Tôi điên tiết giật lấy chiếc điện thoại trên tay hắn.
_Không cần ! – Tôi cao giọng mắng.
Không muốn đứng ở đây tranh cãi với hắn, tôi bỏ đi vào trong nhà.
_Cô nên đi thay quần áo đi. Mặc quần áo ướt không tốt cho sức khỏe đâu. – Đứng nguyên ở chỗ cũ, mắt hắn nhìn bộ quần áo ướt của tôi.
_Cảm ơn. – Đang đi tôi dừng lại, tôi nhạt nhẽo trả lời hắn.
Khập khiễng, Đức Hải bước lại gần tôi.
_Để tôi đưa cô lên lầu thay quần áo.
Nghe giọng nói ám muội của hắn, tôi bất giác rùng mình. Cái gì mà đưa cô lên lầu thay quần áo ? Tôi có tay có chân, tôi tự thay được. Hơn nữa,
tôi có phải là người yêu hay vợ của hắn đâu mà hắn nói có vẻ thân thiết
như thế.
_Anh…anh chỉ cần cho tôi mượn một bộ quần áo của anh là được rồi. – Tôi lúng túng bảo hắn, mắt tôi không dám nhìn vào mắt hắn.
Đức Hải không nói gì, hắn chỉ im lặng đứng nhìn tôi.
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của hắn, tôi thấy bứt rứt khó chịu.
_Đi theo tôi ! – Cuối cùng hắn cũng đã chịu lên tiếng giục tôi.
Mở cửa phòng ngủ ở lầu hai, hắn dẫn tôi đến một chiếc tủ quần áo làm bằng gỗ có cánh cửa làm bằng kính.
_Cô tự chọn cho mình một bộ đi.
Tôi rất muốn cười nhưng không cười nổi. Tôi biết có rất nhiều cô gái ao
ước được bước vào nhà hắn, được hắn cho mượn đồ để thay. Còn tôi, tôi
chỉ muốn nhanh chóng đi ra khỏi đây, và không bao giờ còn phải gặp lại
hắn nữa. Tôi cầu mong chân của hắn nhanh khỏi, để tôi kết thúc những
ngày khổ hình vì hầu hạ hắn.
Tiến lại tủ quần áo của hắn, tôi mở cánh cửa tủ ra.
Tôi choáng váng khi nhìn thấy những bộ quần áo đủ chủng loại và màu sắc
được mắc trên giá treo. Quần áo của một minh tinh có khác ! Quần áo của
hắn chẳng những rất sang trọng, lại còn rất đắt tiền. Tôi tính ra số
tiền mà hắn dùng để mua những bộ quần áo này cũng đủ để tôi phải làm mất hơn mười năm.
Thật xa hoa ! Thật lãng phí ! – Một lần nữa, tôi lại không ngừng ca thán.
_Không mau chọn đồ và đi thay quần áo đi ! Cô còn ngẩn ngơ gì nữa ? – Hắn bực mình quát tôi.
Tôi vừa chọn đồ theo lời hắn nói, vừa lẩm bẩm nguyền rủa hắn ở trong miệng.
Đức Hải là một người đàn ông cao lớn, hắn cao hơn 1m7, một cô gái cao có 1m65 như tôi làm sao có thể mặc vừa quần áo của hắn.
Chọn lựa một hồi, mà không được một bộ đồ nào vừa ý. Tôi nhắn nhó nhìn hắn.
Đức Hải thở dài, hắn đẩy tôi đứng sang bên cạnh, hắn đích thân chọn đồ cho tôi.
Nhìn hắn lúi húi chọn đồ cho mình, tôi che miệng cười thầm. Lúc này, tôi rất muốn dùng chân đá hắn, để trả thù hắn tội làm tôi giật mình nên
tôi mới ngã xuống bể bơi nhà hắn.
_Cô mặc tạm bộ này đi. – Đức Hải đưa cho tôi một bộ quần áo thể thao màu xanh dương.
Tôi liền cầm luôn lấy. Mặc dù không muốn mặc quần áo của hắn một chút
nào, nhưng phải mặc bộ quần áo ướt sũng ở trên người suốt cả buổi chiều
không phải là một ý hay.
Đi nhanh vào phòng tắm nhà hắn, tôi đóng cửa lại, rồi thay quần áo.
Buổi chiều, trong khi Đức Hải và thằng bé ung dung ngồi chơi và cười đùa với nhau, tôi bị hắn bắt phải dọn dẹp phòng ngủ, đi tưới nước cho cây cảnh
và bồn hoa trong sân vườn nhà hắn.
Hơn bốn giờ chiều, trong khi tôi mệt rũ rượi, hắn lại bắt tôi phải nấu
cơm tối cho hắn và thằng bé ăn. Bắt đầu kể từ hôm nay, tôi chính thức
trở thành một con hầu làm không công cho hắn. Chỉ vì một cái ơn cứu
mạng, tôi giờ phải khổ sở như thế này đây.
Ngồi trên bàn ăn, Đức Hải và thằng bé vui vẻ ăn cơm, còn tôi không nuốt
nổi thứ gì. Lao động khổ sai cả ngày, chẳng khác gì lấy đi mất một nửa
sức khỏe của tôi.
Đức Hải rất hài lòng với kết quả mà hắn mong muốn. Nhìn tôi nhăn nhó khổ sở, hắn chẳng những không có một chút thương hại hay áy náy nào, ngược
lại hắn còn cao hứng mỉm cười và gắp thức ăn cho tôi.
Đồ chết tiệt ! Đồ quân tử giả dối ! – Tôi không ngừng mắng chửu thầm hắn ở trong lòng.
Cả ngày hôm nay, thằng bé chơi rất vui, nên nó cười suốt, miệng nó không ngừng nói chuyện.
Dù tôi rất mệt mỏi, và rất căm hận Đức Hải, nhưng tôi phải công nhận một điều là hắn đối xử với thằng bé rất tốt. Qua tiếp xúc và quan sát của
bản thân, tôi thấy hắn và thằng bé có quá nhiều điểm tương đồng. Thằng
bé quý mến và thích hắn hơn hẳn Đức Tiến.
Đức Tiến tuy có thương thằng bé, và cho nó một cuộc sống đầu đủ, nhưng cả hai nói chuyện với nhau rất gượng gạo.
Tôi không có cha mẹ, nên không hiểu một người cha sẽ dùng ánh mắt và cử
chỉ gì để quan tâm đến con trai của mình. Nhưng bằng giác quan của mình, tôi vẫn nhận ra có nhiều điểm khác biệt giữa họ.
Lúc tôi đang rửa bát ở trong bếp, chuông cửa nhà Đức Hải reo vang.
Vì hắn chân đau, nên hắn hò sai tôi ra mở cổng. Tôi bực mình và miễn cưỡng làm theo lời hắn.
Vừa đi ra cổng, tôi vừa cau đó đá chân lung tung vào không khí. Tên chết tiệt kia coi tôi là gì của hắn, mà hắn tự cho mình cái quyền bắt tôi
làm hết việc này đến khác. Chẳng lẽ hắn thực sự coi tôi là con hầu của
hắn ?
Tôi đang tức giận, đang phẫn nộ nên mặt tôi lúc này trông rất khó coi. Tôi thô lỗ mở mạnh cánh cổng sang bên cạnh.
Khi trông thấy người đang đứng trước mặt mình là ai, tôi kinh ngạc mở to mắt, mồm tôi tròn vo. Thật không thể tin được ! Đức Tiến sao lại đến
đây ? Hu hu hu ! Khổ cho tôi rồi, một tên ác ma kia cũng đủ hành tôi đến chết đi sống lại, nay còn thêm cả hắn nữa, làm sao mà tôi sống nổi đây
hả trời ?
_Nhìn thấy anh, em không vui sao ? – Đức Tiến nhàn nhạt hỏi tôi, khuôn mặt hắn lạnh tanh.
_Chào…chào anh ! – Tôi nói không ra hơi, lòng tôi không ngừng gào thét.
_Anh…anh vào đi. – Đẩy rộng cánh cửa ra hai bên, tôi ấp úng bảo hắn.
Đức Tiễn lững thững đi ở đằng trước, bước chân của hắn rất dài và chững chạc, dáng đi thong dong.
Tôi đi ở đằng sau, mắt nhìn xuống đất, tôi vừa đi vừa đếm bước chân. Tôi thấy khoảng cách giữa tôi và hắn càng ngày càng xa. Tôi có một dự cảm
không hay về mối quan hệ giữa tôi và hắn.
Vào đến phòng khách, Đức Tiến lên tiếng chào Đức Hải.
Đức Hải cũng không ngờ là Đức Tiến lại đến đây. Sau mấy giây kinh ngạc
không nói gì, cuối cùng hắn cũng lấy lại được sự bình thản hàng ngày.
Đôi mắt sắc bén của Đức Hải đánh giá và quan sát hai chúng tôi, môi hắn nhếch lên một nụ cười lạnh.
_Hiếm khi anh mới đến thăm em thế này. – Đức Hải giễu cợt lên tiếng.
Đức Tiến ngồi xuống ghế sô pha, hắn không chấp thái độ tiếp khách bất lịch sự của Đức Hải.
_Chân em sao rồi ?
_Vẫn thế.
Cả hai rơi vào im lặng, họ không có gì để nói với nhau nữa.
Đứng ở giữa phòng, không khí căng thẳng giữa hai anh em khiến tôi rùng
mình sợ hãi. Tôi có cảm giác giống như một mũi tên sắp sửa xuyên qua cơ
thể và trái tim mình.
_Ngồi xuống đi ! Cô đứng ở đấy làm gì ? – Đức Hải quát tôi.
Tôi trừng mắt nhìn hắn. Tên kia càng lúc càng quá đáng. Dù tôi có chấp
nhận trả ơn và làm không công cho hắn, thì hắn cũng không được phép quát nạt tôi giống như người ở của hắn.
Tôi tiu nghỉu chọn một chỗ trống bên cạnh Đức Tiến, rồi ngồi xuống.
Thằng bé nghe thấy tiếng nói chuyện của Đức Tiến, từ trên lầu nó chạy nhanh xuống.
_Chào bố ! – Nó vui vẻ chạy lại gần Đức Tiến.
_Chào con ! – Hắn cũng vui vẻ chào lại thằng bé.
Thằng bé trèo lên ngồi bên cạnh Đức Hải.
_Hôm nay con chơi vui chứ ?
_Dạ, vui lắm ạ ! – Thằng bé vô tư nói cho Đức Tiến biết tâm trạng của nó hôm nay.
Nhờ thắng bé, không khí căng thẳng giữa ba chúng tôi đã giảm đi được một phân nửa.
_Bố có thể cho con và chị Khánh Băng ở nhà chú Đức Hải chơi được không ? – Thằng bé hy vọng nhìn Đức Tiến.
Tôi nhăn nhó kêu khổ. Thằng nhóc kia không biết là nó vừa mới nó gì đâu. Tuy tôi không dám khẳng định tình cảm mà Đức Tiến và Đức Hải dành cho
tôi là gì, nhưng tôi thấy họ coi tôi không chỉ đơn giản là một trò giải
trí. Tôi không muốn vì mình, anh em họ trở nên bất hòa và không nhìn mặt nhau.
_Hai chị em mình cũng chơi ở nhà chú Đức Hải cả ngày rồi, chúng ta nên
đi về thôi. – Tôi nhanh miệng khuyên bảo thằng bé, trước khi Đức Tiến
kịp nói câu gì. Tôi mong là thằng bé chịu nghe lời tôi.
_Em vẫn chơi chưa đủ, em muốn ở đây thêm nữa. – Trái ngược với mong ước của tôi, thằng bé ương ngạnh trả lời.
Đặt ly cà phê xuống bàn, Đức Tiến nghiêm khắc nhìn thằng bé.
_Nếu con muốn thường xuyên đến nhà chú Đức Hải chơi, bố sẽ không ngăn
cấm. Nhưng hôm nay con phải theo bố về nhà, con cũng phải tắm rửa, nghỉ
ngơi và đi ngủ.
Thằng bé phụng phịu nhìn tôi và Đức Tiến, nó giận dỗi vì Đức Tiến không cho phép nó được ở lại đây.
_Cháu theo bố cháu và chị Khánh Băng về đi. Hôm khác lại đến đây chơi với chú. – Đức Hải vỗ về thằng bé.
Thằng bé mặc dù không muốn, nhưng không còn cách nào khác, nó đành phải theo tôi và Đức Tiến về nhà.
Đức Hải không hề tiễn chúng tôi, hắn vẫn ngồi im trên ghế sô pha uống rượu, mắt dõi theo hình bóng chúng tôi đi ra khỏi phòng.
Tôi dù không quay lại nhìn Đức Hải, nhưng tôi vẫn cảm nhận được đôi mắt
của hắn đang bám theo mình. Cho đến tận lúc này, tôi vẫn không thể lí
giải được cảm giác của bản thân dành cho anh em nhà họ Trương. Trong hai anh em, ai là người tôi nên chọn, nên yêu ?
Trên đường trở về nhà, tôi và Đức Tiến không nói gì với nhau. Cả hai
chúng tôi đều rơi vào im lặng. Càng lúc tôi và hắn càng xa cách, và càng không thể hiểu được suy nghĩ trong đầu đối phương.
Thằng bé vì buồn chán và thất vọng, nên nó cũng không nói gì. Suốt trên
đoạn đường về nhà, mặt nó xị xuống, mồm nó phồng phỉu. khuôn mặt cún con của nó khiến tôi không nhịn được cười.
Để xua tan đi không khí im lặng ở trên xe, tôi dạy thằng bé chơi xếp hình.
Lúc đầu thằng bé không muốn tham gia, và không muốn mở miệng nói chuyện, nhưng dần dần nó bị mấy hình trên tay tôi cuốn hút, nó đã reo lên phấn
khích và bắt đầu tham gia vào trò chơi với tôi.
Đức Tiến vừa lái xe vừa nhìn chúng tôi trên chiếc gương xe, trên môi hắn nhếch lên một nụ cười khó hiểu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT