Sáng hôm sau, tôi, thằng bé và Đức Tiến cùng nhau ăn sáng ở trong bếp giống như thường ngày. Điều khác biệt duy nhất là một mình tôi ngồi một bên, còn bố con hắn ngồi một bên. Tự dưng lúc này, tôi lại thèm không khí ồn ào và nghịch ngợm như mấy hôm trước.

Thằng bé vẫn còn căm tức việc tôi dám chọc phá nó vào tối hôm qua, nên nó mắm môi mắm mỏ trừng mắt nhìn tôi.

Tôi vừa ăn cơm, vừa le lưỡi chọc tức nó.

Thằng bé tức giận chặn ngay đôi đũa đang gặp chả nem của tôi lại.

Tôi vênh mặt khiêu khích nó, tôi nhanh tay rút đôi đũa của mình ra, rồi phản công lại thằng bé bằng cách kẹp chặt lấy đôi đũa của nó.

Thằng bé cố hết sức để rút đôi đũa của nó ra, nhưng vì sức lực của tôi hơn hẳn nó, nên nó không làm gì được.

Ngồi ở bên cạnh, Đức Tiến vừa uống rượu, vừa nheo mắt nhìn chúng tôi. Hắn lúc nào cũng đóng vai một ông bố bắt đắc dĩ có hai đứa con chưa trưởng thành, đang nghịch ngợm và quậy phá nhau ở trên bàn ăn.

Tôi mặc dù ham đùa nghịch, những cũng biết chừng mực. Sợ thằng bé nổi điên lên hất bỏ hết thức ăn trên bàn xuống đất, tôi chỉ trêu nó một chút sau đó nhấc đôi đũa của mình ra khỏi đôi đũa của nó.

Thằng bé đã coi tôi là bạn của nó. Có thể trước đây, nó không ưa tôi và không thích tôi, nhưng trải qua chuyện hôm trước và những gì, mà tôi và nó cùng làm với nhau, nó không còn ghét bỏ tôi giống như lúc trước nữa.

Thằng bé vừa ăn cơm, vừa hung hăng trừng mắt nhìn tôi. Thỉnh thoảng nó lại nhanh tay chặn đôi đũa gắp thức ăn của tôi.

Tôi le lưỡi trêu nó, sau đó lợi dụng lúc nó sơ ý không để ý đến đôi tay cầm đũa của mình, tôi tỉnh bơ gắp thức ăn lên bát.

Cử chỉ trẻ con và nghịch ngợm của tôi và thằng bé đã khiến Đức Tiến không nhịn được cười. Nhất là khi thấy tôi vừa ăn cơm vừa le lưỡi với nó, còn thằng bé phồng mồm, mắt rực lửa nhìn tôi, hắn đã cười thành tiếng.

Nhìn Đức Tiến dấu nụ cười trong mu bàn tay phải, tôi và thằng bé ngơ ngác nhìn hắn.

Biết mình đã vô tình diễn hài cho Đức Tiến xem từ nãy đến giờ, mặt tôi hơi ửng đỏ, tôi xấu hổ không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.

Thằng bé thì lại trái ngược hoàn toàn, nó ngây thơ hỏi.

_Tại sao đang ăn cơm, bố lại cười ?

Đức Tiến “khụ” một tiếng, hắn cố gắng dấu tiếng cười trong cổ họng.

_Bố đâu có cười, bố bị mắc nghẹn thức ăn nên cần ho vài tiếng.

Thằng bé ngẫm nghĩ một lát, nó phản bác lại ngay.

_Bố nói dối, rõ ràng con thấy bố cười tủm tỉm còn gì ?

Lần này, đến lượt tôi cười thành tiếng. Ngụm rượu trong miệng, suýt chút nữa khiến tôi bị sặc. Xem ra tôi đã đánh giá cao trí tuệ của thằng bé rồi. Nó vẫn còn là một đứa trẻ con.

Thằng bé chuyển mục tiêu chú ý từ bố nó sang tôi.

_Bà cô già kia ! Không phải bà cũng bị mắc nghẹn thức ăn đấy chứ ?

_Phụt !

Tôi không còn kìm nén được nữa. Tôi ôm lấy bụng, tôi cười lảnh lót, tôi cười đến chảy cả nước mắt.

Đức Tiến cũng không nhịn được cười, đôi vai hắn run run, mặc dù không cười dữ dội và thoải mái như tôi, nhưng tiếng cười trầm ấm của hắn cũng đủ xua tan đi sự lạnh giá của mùa đông.

Hai chị giúp việc và chú quản gia cũng cười theo chúng tôi.

Người duy nhất ở đây không cười là thằng bé. Nó hết nhìn người nọ rồi lại đến người kia, nó ngơ ngác không hiểu có chuyện gì vui, mà hôm nay cả nhà đều cười vui vẻ như thế.

Nhờ tiếng cười, chúng tôi đã không còn nói chuyện gượng gạo và không khí xung quanh không còn u ám như tối hôm qua nữa.

Tôi mặc dù vẫn không thể gạt bỏ được áy náy của bản thân dành cho Đức Hải, nhưng đã thấy nhẹ nhõm hơn.

Đức Tiến là một người đàn ông thâm trầm, nên tôi không thể đoán được suy nghĩ trong đầu hắn. Tôi chỉ cảm nhận được ánh mắt hắn nhìn tôi ngày càng khó hiểu. Tôi có một dự cảm bất an cho mối quan hệ giữa tôi và hắn.

Tôi lúc này rất muốn làm rõ tình cảm mà tôi dành cho Đức Tiến, tôi muốn biết có đúng là tôi đang thích hắn không, hay đó là chỉ là suy nghĩ bồng bột nhất thời. Hắn là người đàn ông đầu tiên tôi tiếp xúc thân mật và nhiều hơn bất cứ ai, đồng thời cũng là người có thể kiểm soát và điều khiển được tính cách bồng bột và hiếu động của tôi. Cả đời tôi, tôi chưa sợ ai như sợ hắn, cũng không biết ơn ai nhiều như biết ơn hắn.

Ăn xong bữa sáng, theo thường lệ, Đức Tiến đi làm, tôi và thằng bé ở nhà.

Hôm nay, tôi không có tâm trạng đùa nghịch hay bày ra các trò chơi giống như mọi hôm. Ngồi trong phòng ngủ ở trên lầu hai, đầu óc tôi không thể tập trung vào trang sách đang cầm trên tay. Đầu óc tôi lúc nào cũng nghĩ về Đức Hải, và vết thương ở chân phải của hắn. Nếu tôi không thể chăm sóc cho hắn, tôi sẽ phát điên lên mất.

Cất trả cuốn sách lên kệ sách ở trên tủ gỗ, được kê ở đầu giường, tôi đi qua đi lại trong phòng, tôi muốn tinh thần mình trấn tĩnh lại.

Đi đến khi chân mỏi nhừ, và đầu quay cuồng vì chóng mặt, tôi mới loạng choạng đi ra ban công.

Bầu trời hôm nay rất trong xanh, nắng ấm bao phủ khắp mọi nơi, cây cối xanh tươi. Mấy chậu hoa được đặt trên ban công, ngày nào cũng được hai chị giúp việc tưới nước.

Tôi hít lấy hương thơm trên những bông hoa hướng dương, mắt tôi mở to nhìn những chiếc lá xanh mơn mởm. Hít một hơi thật sâu, thở ra, tôi thấy đầu óc mình đã dần thanh tỉnh hơn.

Đứng ngắm cảnh một lúc, tôi quyết định sẽ đi thăm Đức Hải. Tôi mặc kệ hắn có ưa tôi không, hay có chào đón tôi đến nhà hắn không, tôi chỉ cần biết mình phải trả ơn cho hắn, hỏi thăm bệnh tình của hắn.

Lòng đã quyết, tôi nhanh chóng mở cửa phòng, rồi đi tìm thằng bé.

Thằng bé không có ở trong phòng, nó đang ngồi đọc truyện tranh ở trên xích đu ngoài sân vườn.

Đứng nhìn nó từ xa, tôi cười gian trá, tính cách nghịch ngợm và hiếu thắng trong tôi lại trỗi dậy. Lần trước thằng bé dám chê tôi không có khả năng khiến cho nó giật nảy mình, lần này tôi quyết tâm làm cho nó tâm phục khẩu phục thì thôi.

Đi bằng mười đầu ngón chân, tay tôi che miệng cười thầm, tôi rón rén và nhẹ nhàng tiến lại gần phía nó đang ngồi.

Đứng ở đằng sau lưng nó, tôi dơ hai tay lên, miệng há to. Tôi chưa kịp thực hiện được ý đồ của mình, thằng bé đã “hừ” lạnh lên tiếng.

_Bà lại muốn thử hù dọa nữa sao ? Lần trước bà nghịch vẫn còn chưa chán sao ?

Tôi không hiểu làm cách nào mà thằng bé có thể phát hiện ra tôi đang đứng ở phía sau lưng nó, rõ ràng nó đang cắm cúi đọc truyện tranh kia mà.

Như để giải thích cho thắc mắc của tôi, thằng bé khinh thường nói tiếp.

_Bà đi lạch bạch như một con vịt bầu thì ai mà chả nghe tiếng.

Tôi ỉu xìu hạ hai tay xuống, mặt tôi tiu nghỉu như một con chó con bị mắng oan một trận.

Thằng bé không thèm để ý đến tôi, mắt nó vẫn nhìn chăm chú vào trang truyện tranh trước mặt.

Không hù dọa được thằng bé, khiến tôi thất vọng ngồi xuống bên cạnh nó. Ngồi ngắm mây trời một lúc, tôi rủ rê thằng bé.

_Em có muốn cùng chị đi chơi không ?

Thằng bé ngước mắt nhìn tôi.

Tôi vui mừng vì thằng bé không còn lờ tôi đi nữa.

_Em có biết nhà Đức Hải ở đâu không ?

Thằng bé gật đầu, khuôn mặt nó không dấu được vẻ háo hức chờ mong.

_Biết. Chị hỏi để làm gì ?

_ Đức Hải đang bị thương ở chân, nên chị muốn cùng em đến thăm anh ấy.

Thằng bé cười tươi, nó reo lên phấn khích.

_Chị nói thật chứ, có đúng là chị sẽ đưa em đến nhà chú Đức Hải chơi không ?

Tinh thần kích động và vui sướng của thằng bé khiến tôi vui lây.

_Chị nói thật, chị không có lừa em. Chỉ cần em biết nhà anh ấy ở đâu là được rồi.

_Em biết ! Em biết nhà chú ấy ở đâu.

Thằng bé nhanh mồm nói liên tiếp như sợ tôi sẽ đổi ý không đưa nó đến nhà Đức Hải chơi. Thằng bé hình như rất quý và rất thích Đức Hải. Tôi thấy Đức Hải và thằng bé có nhiều nét tương đồng hơn Đức Tiến.

Mặc dù thằng bé nói rằng, nó biết nhà Đức Hải ở đâu, nhưng tôi vẫn sợ nó là một đứa trẻ con nên có đôi khi không nhớ rõ được những nơi mà nó đã từng đi qua. Cao Hùng là một thành phố đông dân cư, tôi lại là người lạ ở đây, nên tôi không thể chủ quan coi thường an nguy của bản thân và của thằng bé.

Để đảm bảo mình không bị lạc, tôi đã cẩn thận hỏi chú quản gia địa chỉ nhà Đức Hải, sau đó ghi vào một tờ giấy.

Chú quản gia muốn đưa tôi và thằng bé đi, nhưng tôi từ chối. Tôi không muốn làm phiền chú, cũng không muốn chú phải chờ đợi chúng tôi trong khi tôi đang ở nhà Đức Hải chơi. Tôi là một cô bé ham vui nên không thích bị gò bó và không muốn bị người khác quản lý.

Đức Tiến đã cho tôi một ít tiền mặt và một cái thẻ rút tiền tự động. Tôi không biết số tiền mà hắn cho tôi sử dụng là bao nhiêu, nhưng tôi nghĩ là rất nhiều.

Sau khi thay quần áo xong, tôi cùng thằng bé háo hức đi nhanh ra cổng.

Đã mang theo tiền, điện thoại và giấy ghi điện chỉ của nhà Đức Hải, tôi có thể yên tâm là mình không bị lạc đường. Chỉ cần tôi có số điện thoại bàn ở nhà Đức Hải và số điện thoại di động của hắn, tôi không còn lo lắng gì cả. Tôi tin bây giờ ban ngày, sẽ không có ai muốn cướp giật tiền của một cô gái đi tay không như tôi. Tôi cũng không lo sợ bị bắt cóc, vì tôi không phải con của một nhà tỉ phú nhiều tiền lắm của, hay gây thù chuốc oán với ai.

Phải đi mất một đoạn khá xa, tôi và thằng bé mới bắt được một chiếc xe tắc xi.

Đưa tờ giấy có ghi điện chỉ nhà riêng của Đức Hải, tôi yêu cầu anh tài xế chở tôi đến đó.

Trên đường đến nhà Đức Hải, thằng bé nôn nóng bảo tôi.

_Không biết bao lâu mới có thể đến được nhà của chú Đức Hải ?

Tôi mỉm cười trấn an thằng bé.

_Chị nghĩ chỉ mấy hơn 20 phút đi xe thôi. Trước khi đi, chị đã xem bản đồ rồi.

Thằng bé cười toe toét, mắt nó bừng sáng, mặt nó lấp lánh niềm vui.

_Khi nào đến nơi, chị nhớ làm món cá nướng cho em và chú Đức Hải ăn.

Nhìn vẻ mặt háu ăn của nó, tôi không nhịn được cười.

_Em thích ăn cá nướng đến thế sao ?

_Em rất thích.

_Nếu em đã thích ăn như thế, sao không bảo bố em hay chú Đức Hải thường xuyên đưa em đi ăn ở một nhà hàng nào đó ?

Thằng bé ỉu xìu đáp.

_Bố em đi làm suốt, đâu có mấy khi ở nhà. Còn chú Đức Hải thỉnh thoảng mới đến nhà em chơi. Chú ấy cũng bận đi đóng phim, đi lưu diễn khắp nơi, nên không thể thường xuyên dẫn em đi ăn ở bên ngoài.

Thấy thằng bé buồn, tôi cũng buồn lây theo nó. Kéo nó ngồi lên lòng, tôi cười hỏi.

_Em có muốn trong thời gian chị ở đây, hai chị em mình thường xuyên đi chơi và đi ăn ở nhà hàng không ?

Thằng bé nôn nóng và háo hức hỏi tôi.

_Chị nói thật chứ ?

Tôi giả bộ làm mặt giận.

_Chị đã nói dối em điều gì chưa ?

Thằng bé sợ tôi giận, rồi không chơi với nó nữa, nó vội xum xoe nịnh tôi khác hẳn mọi khi.

_Em xin lỗi. Chị không có lừa em, là em nói sai.

Hiếm khi thấy thằng bé tỏ ra biết điều và ngoan ngoãn như thế này, tôi thích thú bật cười. Thằng bé càng lúc càng đáng yêu.

Không giống như dự đoán của tôi, vì đường bị ách tắc giao thông, lại phải vượt qua gần 10 cái đèn đỏ và ngã tư, nhà Đức Hải lại ở gần vùng ngoại ô, nên đã mất nhiều thời gian hơn tôi tưởng.

Trả tiền đi xe tắc xi cho anh tài xế xong, tôi và thằng bé cùng bước xuống xe.

Trước mặt chúng tôi là một căn nhà kính hai tầng rất sang trọng và xinh đẹp.

Tôi choáng váng khi thấy được sự xa xỉ của căn biệt thự của Đức Hải. Tôi quá kinh ngạc nên không thể thốt nổi nên lời, tiếng hét phấn kích đều bị giữ chặt ở trong cổ họng. Mồm tôi há hốc, còn tròng mắt tôi gần rớt xuống đất.

Thằng bé thấy bộ mặt ngố của tôi, nó buồn cười bảo tôi.

_Chị ngậm miệng và thu lại tròng mắt của mình đi, nếu không mọi người lại tưởng chị bị hóa đá ở đây thì khổ.

Nhờ tiếng nhắc nhở của thằng bé, tôi mới lúng túng gãi đầu hỏi nó.

_Em có chắc đây là nhà của Đức Hải không ?

Chúa ơi ! Tôi không ngừng than thở. Có nhất thiết phải sống xa hoa và lãng phí như thế này không ? Dù Đức Hải có là một minh tinh đi chăng nữa, cũng nên sống tiết kiệm một chút chứ ?

_Đúng, đây là nhà của chú Đức Hải.

Lời khẳng định của thẳng đánh tan nốt ảo tưởng còn lại của tôi. Nhìn căn nhà của hắn, tôi lại tưởng mình đang chiêm ngưỡng một dinh thự của một vương tử nào đấy.

Thằng bé giục tôi.

_Chị còn đứng ngơ ngác ở đấy làm gì ? Còn không mau bấm chuông cổng đi ?

Lúc còn ở nhà Đức Tiến, tôi hăm hở quyết tâm đến thăm Đức Hải bằng được, nhưng khi đến nơi rồi, tôi lại muốn nhanh chóng quay về.

Tôi ngập ngừng bảo thằng bé.

_Hay..hay là chúng ta đi về đi. Chị..chị thấy chắc Đức Hải cũng không muốn chúng ta đến quấy rầy cuộc sống riêng tư của anh ấy đâu.

Thằng bé phồng mồm phản bác lại lời tôi nói.

_Chị đang nói lung tung gì thế hả ? Phải vất vả lắm chúng ta mới đến được tận đây, sao chị nói về là có thể về được ? Nếu chị không muốn vào thăm chú ấy, thì một mình em vào.

Tôi xoa hai tay vào nhau, mắt nịnh nọt nhìn thằng bé.

_Biết đâu Đức Hải đã đi đâu đó rồi thì sao ? Chúng ta nên đi về, để hôm khác rồi hãy đến thăm anh ấy sau.

Thằng bé khinh thường không thèm đáp lại lời tôi nói, nó hùng hổ tiến đến cánh cổng sắt. Vì nó quá nhỏ bé, nên không thể với tới được cái chuông cổng. Nó tức giận hét ầm lên.

_Bà cô già kia ! Bà có giúp tôi không hả ?

Tôi nhăn nhó, tôi rất muốn hét vang. Tại sao tôi lại ngu ngốc rủ thằng bé đến đây làm gì, để bây giờ nó hung dữ quát mắng tôi ? Tôi là người lớn, hay là nó đây ?

Mặc dù than vãn là thế, tôi vẫn phải giúp nó bấm chuông cổng. Từng tiếng “Kính coong !” vang lên. Vừa bấm chuông, tôi vừa cầu nguyện là Đức Hải không có nhà, để tôi không phải theo thằng bé đi vào trong nhà hắn.

Bấm chuông một lúc mà không thấy có ai ra mở cổng, tôi sung sướng xoa hai tay vào nhau, miệng cười toe toét.

_Đấy, em đã thấy chưa ? Rõ ràng là Đức Hải không có ở nhà, hai chúng ta đi về thôi.

Thằng bé tiu nghỉu, mặt nó buồn rười rượi, bao nhiêu mong ước và hy vọng của nó đều tan biến. Nó đã mong ngóng được cùng Đức Hải và tôi chơi đùa với nhau giống như hai hôm trước biết bao.

Nụ cười trên môi tôi cứng đơ, khi trông thấy khuôn mặt cún con của nó. Tôi nhẹ nhàng vỗ về và an ủi nó.

_Em đừng buồn, chúng ta không thể thăm hỏi được chú ấy vào ngày hôm nay, thì hôm khác chị lại đưa em đến đây.

Thằng bé tuy vẫn còn thất vọng và chán nản, nhưng nó không còn buồn chán như lúc trước nữa.

Trong khi tôi và thằng bé đang đứng nói chuyện và thì thầm to nhỏ ở trước cổng, Đức Hải đột nhiên đi từ trong nhà ra.

Hắn đang mặc một bồ độ thể thao màu trắng, mái tóc màu vàng rối bù, khuôn mặt mệt mỏi và ngái ngủ, chân khập khiễng bước dần ra cổng.

Hình như tôi và thằng bé đã phá ngang mất giấc ngủ của hắn, nên mặt hắn mới hầm hầm tức giận, mắt hắn rực lửa, còn môi hắn mím chặt.

Hắn thô lỗ mở rộng cánh cổng sắt, miệng hắn quát to.

_Ai thế hả ?

Tôi và thằng bé giật mình nhìn hắn, mắt tôi và mắt thằng bé tròn xoe, mặt sững sờ không dám tin. Chúng tôi tưởng hắn không có nhà, không ngờ hắn chỉ là chậm chạp không nhanh ra mở cổng cho hai chúng tôi mà thôi.

Vào giây phút nhìn thấy hắn, tôi chỉ muốn co giò bỏ chạy cho thật nhanh.

Trái ngược với tâm trạng hốt hoảng và lo âu của tôi, thằng bé lại reo ầm lên.

_A ! Chú Đức Hải ! Chú có ở nhà, mừng quá, mừng quá !

Nó sung sướng nhảy cẩng lên, rồi ôm chặt lấy chân Đức Hải.

Sự xuất hiện của tôi và thằng bé cũng khiến hắn ngạc nhiên không kém. Có lẽ hắn không mong đợi là chúng tôi sẽ đến thăm hắn.

Tôi ngượng ngịu hết gãi đầu, lại gãi tai, chân vô thức đá lung tung vào không khí, miệng ấp úng lên tiếng.

_Chào…chào anh !

Đức Hải lạnh lùng nhìn tôi, khuôn mặt lạnh băng. Hắn lạnh nhạt phun ra một câu.

_Cô đến đây làm gì ?

Thái độ lạnh nhạt và xa cách của Đức Hải đã làm chùn bước chân của tôi. Tôi không dám tự tiện xông vào nhà hắn, cũng không có dũng khí bước vào nhà hắn nửa bước. Tôi nghĩ mình nên đi về.

Tôi đi giật lùi hai bước, miệng méo xệch.

_Xin…..xin lỗi vì đã quấy rầy anh. Tôi…tôi không dám làm phiền anh nữa, tôi đi về đây.

Tôi cứng ngắc quay người, tôi muốn đi ngay lập tức.

Thằng bé ngơ ngác hết nhìn tôi lại nhìn Đức Hải, nó khó hiểu hỏi tôi.

_Đã đến tận đây rồi, chị còn muốn đi đâu nữa ? Chẳng phải chú Đức Hải có nhà sao ?

Tôi khó nhọc quay lại bảo thằng bé.

_Em muốn ở đây chơi, hay là theo chị đi về nhà ?

Thằng bé giật giật vạt áo của Đức Hải, nó nhìn hắn bằng đôi mắt chờ mong.

_Chú bảo chị Khánh Băng ở lại đi. Trưa nay cháu muốn chị ấy làm món cá nướng cho hai chú cháu mình ăn.

Từ lúc nhìn thấy tôi, Đức Hải vẫn lạnh lùng nhìn tôi.

_Cô muốn ở lại hay là ra về ?

Hắn hỏi tôi nước đôi. Nói theo kiểu của hắn, chẳng khác gì vừa đấm vừa xoa, vừa tỏ ra cao thượng vì cho tôi quyền lựa chọn, nhưng thật ra hắn muốn đuổi khách hơn.

Tôi bực mình và tức giận nhìn hắn.

_Nếu anh không hoan nghênh tôi đến nhà anh thì thôi, tôi cũng không cần. Tôi thấy mình thật ngốc khi lo lắng cho anh.

Tôi “hừ” lạnh một tiếng, sau đó bỏ đi thẳng. Nộ khí giận dữ đang thiêu đốt tôi, nên tôi cũng không cần biết là thằng bé có muốn đi theo tôi về nhà bố nó không.

_Đứng lại !

Đức Hải cao giọng quát.

Đang đi, tôi dừng lại. Tay tôi vo lại thành hình nắm đắm, răng nghiến chặt, mắt rực lửa. Không thèm quay lại nhìn hắn, tôi căm phẫn hỏi.

_Anh muốn gì ?

_Đã đến rồi thì cô vào đi.

Hắn lạnh nhạt bảo tôi. Nói xong, hắn cũng không cần biết là tôi có đồng ý không, nắm lấy tay thằng bé, hắn khập khiễng dẫn thằng bé đi vào trong nhà.

Tôi khóc không ra nước mắt. Tôi than vắn thở dài. Nếu tôi bỏ đi vào lúc này, chẳng phải tôi trẻ con lắm sao. Nhất định khi về đến nhà, thằng bé sẽ khinh thường tôi nhỏ mọn và không biết điều.

Vò đầu bứt tóc, sau hai phút hít vào thở ra, tôi quay 180 độ, xoay đó lững thững tiến dần đến cánh cổng sắt. Tôi thập thò đứng trước cổng. Trong đầu tôi có hàng vạn hàng nghìn câu hỏi rằng: “Mình có nên vào không, có nên không ?”

Mặc dù cánh cổng sắt của Đức Hải mở rộng chào đón tôi, nhưng chủ nhân của nó lại không lịch sự và tốt bụng chút nào.

Tôi đập nhẹ đầu vào tường, mặt nhăn nhó khổ sở. Trông tôi lúc này, chẳng khác gì một diễn viên đang diễn cảnh dằn vặt nội tâm và đấu tranh tâm lý của chính mình.

Đứng ở trên vỉa hè, hai tay khoanh trước ngực, Đức Hải chăm chú nhìn tôi. Lúc nãy, hắn tức giận và bực mình là thế, nhưng sau khi xem khả năng diễn xuất siêu tự nhiên và xuất thần của tôi, khóe môi hắn co giật, mắt hắn nheo lại, lồng ngừng hắn phập phồng. Hắn đang cố nín cười.

Nếu có thể, tôi nghĩ mình có thể trở thành một diễn viên hài. Với tài năng thiên bẩm của mình, tôi tin mình có thể kiếm được rất nhiều tiền.

Cuối cùng không thể chịu nổi được nữa, Đức Hải thở hắt ra một hơi, hắn không tình nguyện đi khập khiễng ra cổng.

Tôi hết di trán vào bờ tường, tay đập đập vào tường, mặt nhìn xuống đất, miệng không ngừng than vãn. Vì diễn quá nhập tâm, nên tôi không hay là Đức Hải đang mặt lạnh như tiền đứng ở phía sau lưng tôi.

_Cô quậy phá đủ chưa hả ? Rút cuộc cô có vào nhà không ?

_A…a…a…!

Tôi hốt hoảng nhảy dựng lên, hậu quả cánh cổng sắt có cổng chào của hắn, đập thật mạnh vào đầu tôi.

Tôi kêu lên thảm thiết, nước mắt lưng tròng, tay không ngừng xoa đầu, môi run run, miệng oán hận mắng hắn.

_Đồ điên ! Anh là ma hay người thế hả ? Trước khi anh đến cũng phải thông báo với tôi một tiếng chứ ?

Môi hắn co giật càng lúc càng nhiều, vai hắn rung mạnh, cuối cùng tiếng cười cũng bật ra khỏi cổ họng hắn.

Khi nhìn thấy nụ cười của hắn, tôi ngừng khóc, ngừng hét, ngừng mắng hắn, cũng ngừng luôn động tác lấy tay không ngừng xoa vào đỉnh đầu của mình.

Thật không thể tin được ! Nụ cười của hắn đẹp quá ! Tôi nghĩ dù có phải trả hơn 100 triệu để có thể nhìn thấy được nụ cười của hắn, cũng có người sẽ làm.

Nụ cười của hắn còn đẹp và rực rỡ hơn cả ánh mặt trời. Hắn cười khiến cho khuôn mặt hắn phẳng lặng giống như mặt biển trong xanh đang được chiếu sáng bởi ánh trăng trong đêm rằm.

Mặt tôi ửng đỏ, trái tim bất giác run lên, chân tay tôi trở nên luống cuống và thừa thãi.

Khi tiếng cười của hắn rứt, tôi thấy nuối tiếc, tôi lúng túng và ngượng ngùng vội cụp mắt xuống. Đôi lông mi dài của tôi đã che khuất đi ánh mắt ngưỡng mộ mà tôi dành cho hắn.

_Đi vào trong nhà đi !

Tiếng cười đã giúp hắn bớt bực bội và khó chịu, lúc này hắn không còn lạnh nhạt và cau có với tôi nữa.

Tôi rơi vào tình trạng dở khóc dở cười. Chẳng lẽ tôi phải cảm ơn tính cách hậu đậu và ngớ ngẩn của mình ?

Thằng bé đang ngồi chơi ở trong ghế sô pha ngoài phòng khách. Thấy tôi và Đức Hải bây giờ mới vào, nó cau mày hỏi tôi.

_Chị làm gì mà lâu thế ?

Tôi ngượng ngịu trả lời nó.

_Chị…chị ngắm cảnh.

Đức Hải nhếch mép cười nhạt, hắn giễu cợt nhìn cười.

_Cô ngắm đã đủ chưa ?

Tôi xa xầm mặt, tôi trừng mắt nhìn hắn.

_Việc đó thì có liên quan gì đến anh.

Đức Hải thoải mái ngồi xuống ghế sô pha, ngả người ra sau ghế, hắn lạnh nhạt hỏi tôi.

_Cô đến đây làm gì ?

Tôi nhìn xuống bàn chân bị bó bột của Đức Hải.

_Anh không sao chứ ? Chân của anh chỉ bị bong gân nhẹ thôi đúng không ?

_Không cần cô phải quan tâm. Sau khi uống nước xong, cô và thằng bé đi về đi.

Tôi không biết tại sao Đức Hải luôn đối xử lạnh nhạt và xa cách với tôi. Nhớ lại thái độ vui vẻ và ôn nhu của hắn vào hai ngày trước, tôi lại tưởng mình bị ảo giác. Tôi đã quá ngây thơ khi cho rằng, mối quan hệ giữa tôi và hắn có thể biến chuyển, nhưng mà xem ra, tôi chỉ là đang tự lừa dối chính mình.

Phẫn nộ và tức giận chỉ vừa mới xẹp xuống được một chút, giờ vì hắn, lại có nguy cơ bùng phát.

Tôi vắt chân chữ ngũ, ngồi thật thẳng, tôi lạnh lùng nhìn hắn.

_Anh nói rằng, anh muốn mời tôi uống nước, vậy nước đâu ?

Thằng bé bị không khí căng thẳng và đượm mùi thuốc súng, khiến nó cũng căng thẳng và lo sợ theo. Mắt nó cẩn thận quan sát và đánh giá hai chúng tôi.

Đức Hải lười biếng trả lời tôi.

_Cô muốn uống nước chứ gì ? Nếu muốn uống thì tự đi mà lấy.

Đây là cách mà hắn tiếp đón khách của mình sao ? Hắn còn có thể dùng miệng lưỡi châm chọc tôi chứng tỏ tinh thần và sức khỏe của hắn vẫn rất tốt.

Tôi bực bội đứng dậy, tôi miễn cưỡng hỏi hắn.

_Tủ lạnh của anh ở chỗ nào ?

_Trong nhà bếp.

_Nhà bếp ở đâu ?

_Đi thẳng, sau đó rẽ phải.

Thằng bé há hốc mồm, đôi mắt trong veo và xinh đẹp của nó tròn xoe nhìn tôi và hắn. Chắc nó không dám tin là chúng tôi còn trẻ con hơn cả nó.

Tìm được nhà bếp của Đức Hải, tôi liền mở tủ lạnh, sau đó lấy nước lọc và nước ngọt cho tôi và thằng bé. Nghĩ lại thái độ tiếp khách bất lịch sự của tên kia, tôi hận không thể dạy cho tên kia một bài học. Hừ ! Nếu không phải do tôi nợ tên kia, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ tìm đến nhà hắn để thăm hỏi hắn và sẽ không bị hắn đối xử với mình giống như một tên khất cái đang bắt hắn phải bố thí cho ít thức ăn.

Mở nắp chai nước khoáng, tôi uống ngay một ngụm cho đỡ khát và để hạ hỏa. Tôi sợ nếu không mau chóng lấy lại được tinh thần, tôi sẽ mắng tên chết tiệt kia một trận, và sẽ có ẩu đả ở đây không biết chừng.

Vừa nghĩ đến Đức Hải, vừa uống nước, nên tôi đâu hay tôi đã uống gần hết nửa chai nước khoáng.

Thêm một lần nữa, Đức Hải lại vô thanh vô thức xuất hiện ở sau lưng tôi.

Thấy tôi uống nước giống như một người đã ba ngày chưa được uống một ngụm nước nào, khoanh tay trước ngực, Đức Hải cười nhạt hỏi.

_Cô muốn uống bù nước đúng không ?

_Phụt !

Ngụm nước khoáng trong miệng tôi phun ra ngoài, tôi giật mình quay lại nhìn Đức Hải.

_Đồ điên ! Nếu không thể dọa chết tôi, thì anh không sống được đúng không ? – Tôi điên tiết quát ầm lên.

_Cô vừa bảo ai là đồ điên thế hả ? – Đức Hải nghiến răng nghiến lợi quát lại tôi.

Tôi và hắn lúc này giống hệt hai kẻ thù sắp sửa xông vào đánh nhau và muốn hạ gục đối thủ bằng ánh mắt sắc bén của mình.

_Anh muốn gì ? – Tôi thở dài, mắt chán nản nhìn hắn.

_Không gì cả. – Đức Hải cao ngạo trả lời tôi, khuôn mặt hắn càng lúc càng lạnh, môi hắn mím chặt.

Tôi biết nếu mình còn tiếp tục ở đây cũng không mang lại kết quả gì. Đức Hải không ưa tôi, và không muốn tôi tới thăm hắn. Tôi nên biết điều mà rút lui mới phải.

Tôi cầm lấy một chai nước khoáng và một chai nước ngọt trong tủ lạnh, sau đó đóng cửa tủ lạnh lại.

_Tôi xin lỗi vì đã đến đây làm phiền anh. Thấy anh vẫn khỏe mạnh và tinh thần tốt thế này là tôi yên tâm rồi. Tôi xin phép được ra về.

Nói xong, tôi xoay người đi lướt qua chỗ Đức Hải đứng.

_Cô đến đây thăm tôi ? – Đức Hải nhíu mày hỏi tôi, giọng hắn không có một chút tin tưởng.

_Đúng ! – Tôi bực mình không thèm quay lại nhìn hắn.

_Nếu đã đến đây thăm tôi, cô cũng nên tỏ ra có một chút thành ý đi chứ ? – Môi hắn nhếch lên, mắt hắn sắc bén nhìn tôi.

Lần này, tôi không thể không quay lại nhìn hắn.

_Thành ý ? Anh muốn tôi làm gì cho anh ?

Tay Đức Hải vươn ra, hắn nắm lấy cánh tay trái của tôi, rồi lôi tôi đứng sát vào người hắn.

_Vì cô, nên tôi mới bị bong gân đúng không ? – Đức Hải cúi gần sát vào mặt tôi.

_Đúng ! – Tôi lúng túng đáp.

_Vì điều này, cô phải có trách nhiệm chăm sóc cho tôi đến khi nào tôi lành bệnh thì thôi. – Đức Hải thản nhiên tuyên bố đạo lý bất di bất dịch đó. Hắn có ơn với tôi, nên hắn bắt tôi phải trả ơn cho hắn.

Lúc đầu, tôi rất muốn làm một điều gì đó cho Đức Hải, nhưng khi nghe chính miệng hắn nói, tôi lại muốn co giò bỏ chạy. Trông hắn đáng sợ quá ! Tôi không dám tưởng tượng những ngày chăm sóc cho hắn, hắn sẽ hành hạ tôi thảm khốc như thế nào.

_Sao thế, cô bắt đầu sợ rồi à ? – Đức Hải mai mỉa hỏi tôi.

Tôi nuốt nước bọt, cổ họng tôi khô khốc.

_Tôi cần câu trả lời của cô. – Đức Hải nâng cằm tôi lên, đôi mắt đen sâu của hắn nhìn thẳng vào mắt tôi.

Dưới sức nóng trong đôi mắt hắn, và giọng nói giống như là thôi miên của hắn, chân tay tôi hư xuyễn, tôi đứng không còn vững.

_Nếu cô không muốn, tôi cũng không ép cô. – Giọng nói trầm và sâu của hắn một lần nữa lại vang lên bên tai tôi.

Tôi siết chặt hai tay, mắt tôi không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Tôi phải cố điều chỉnh nhịp đập nhanh trong trái tim mình, cố trấn tĩnh tinh thần để lấy lại sự tỉnh táo cho bản thân.

_Tôi đồng ý, chỉ cần anh không tìm cách làm khó tôi là được. – Cuối cùng bằng nỗ lực của chính mình, tôi gạt bỏ tay Đức Hải ra khỏi cằm, mắt nhìn thẳng vào mặt hắn, và bình tĩnh trả lời hắn.

_Tôi hy vọng cô có thể làm đúng theo những gì mà cô nói. – Đức Hải lạnh lùng nói, đôi mắt hắn trống rỗng nhìn tôi, tay hắn dừng lại ở khoảng không. Dáng vẻ hắn trông mất mát và buồn đau.

_Tôi muốn ăn cơm. – Đức Hải đút hai tay vào túi quần, cơ thể dựa vào bờ tường, hắn ra lệnh cho tôi, giống như đang bảo một cô hầu đi nấu thức ăn cho hắn.

_Anh muốn ăn gì ? – Tôi mặc dù tức muốn điên lên, nhưng phải cố nén nhịn. Dù sao hắn cũng là ân nhân của tôi, nên tôi phải làm tròn bổn phận của một người đi trả ơn.

_Xem ra cô rất biết điều. – Đức Hải nhếch mép cười nhạt, đôi mắt đen sâu của hắn chiếu thẳng vào người tôi.

Tôi không dám đón nhận ánh mắt của Đức Hải. Hắn cho tôi cảm giác buồn đau và thống khổ. Tôi không hiểu vì sao, hắn lại nhìn tôi bằng ánh mắt của một kẻ đau lòng và thất tình. Tôi và hắn có quan hệ đặc biệt gì đâu, tôi và hắn chẳng qua chỉ là hai người có ơn và trả ơn mà thôi.

Đức Hải bắt tôi phải làm mấy món ăn cho hắn và thằng bé ăn. Tôi trở thành người làm miễn phí và không công. Tôi rất muốn hét ầm lên, muốn đánh hắn một trận. Chết tiệt ! Hắn đang lợi dụng lòng tốt của tôi để hành hạ tôi cho bõ ghét đây mà.

Mất hơn một tiếng, tôi mới nấu xong. Dọn hết thức ăn lên bàn, tôi giục Đức Hải và thằng bé xuống bếp ăn cơm.

_Ngon quá ! Thơm quá ! – Thằng bé sung sướng reo ầm lên, khi nó nhìn thấy món cá mà nó yêu thích.

Tôi mỉm cười xoa đầu nó. Kéo ghế, tôi ấn nó ngồi xuống.

Đức Hải ngồi một bên, tôi và thằng bé ngồi một bên.

Mặc dù không ưa gì hắn, nhưng tôi vẫn chu đáo lấy thức ăn cho hắn.

Bắt gặp ánh mắt kì lạ của hắn dành cho mình, tôi bất giác tim đập chân run. Tôi lúng túng quay sang bảo thằng bé.

_Ăn đi nhóc ! Thức ăn sắp nguội rồi kìa !

Thằng bé dùng đũa gắp ngay một miếng cá trong bát của nó, rồi cho lên miệng. Nó vừa ăn, vừa cười vui vẻ.

Tôi hài lòng, khi thấy cả hắn và thằng bé đều ăn ngon miệng và ăn rất nhiều.

Tôi ăn rất ít, đa số toàn bộ thời gian tôi đều giúp thằng bé gỡ xương cá và gắp thức ăn cho nó.

Đức Hải vừa ăn vừa quan sát hai chúng tôi. Đôi mắt đen sâu của hắn không lúc nào rời khỏi khuôn mặt tôi.

Tôi vì mải tập trung nói cười với thằng bé, nên không chú ý đến hắn. Nếu tôi biết mình đã trở thành mục tiêu cho hắn nhìn ngắm và quan sát, tôi đã không dám tự nhiên phô diễn khả năng diễn siêu tự nhiên và ngây thơ của mình.

Kết thúc bữa ăn, tôi lo dọn bàn ăn và rửa chén bát. Thằng bé và Đức Hải đưa nhau lên lầu chơi.

Hoàn thành xong một đống công việc không tên, tôi rửa sạch tay và mặt cho mát.

Thấy đã ở chơi nhà Đức Hải một lúc lâu rồi, nên tôi lên lầu tìm thằng bé, tôi muốn đưa nó trở về nhà Đức Tiến. Tôi sợ nếu chúng tôi đi lâu quá, hắn sẽ lo lắng cho chúng tôi.

_Cộc ! Cộc ! – Tôi gõ cửa phòng ngủ của Đức Hải.

_Vào đi ! – Đức Hải bảo tôi.

Tôi lúng túng mở cửa phòng, sau đó ló đầu vào.

Thằng bé đang ngồi chơi ở dưới sàn nhà, trên tay nó đang cầm điều khiển xe ô tô từ xa. Đức Hải đang nằm ở trên giường đọc tạp chí. Nhìn họ rất giống hai cha con.

_Đức Trọng ! Đã đến lúc chúng ta phải về rồi. – Tôi lên tiếng nhắc nhở thằng bé.

_Em không muốn về bây giờ. – Thằng bé ham chơi không chịu nghe lời tôi.

_Cô muốn về bây giờ sao ? – Đức Hải tay cầm tạp chí truyền hình, mắt nhìn tôi.

_Cũng đã quá trưa rồi, nên tôi phải về nhà. – Tôi bối rối không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.

_Cô đã làm xong việc đâu mà đòi về. – Đức Hải cười lạnh lẽo bảo tôi.

Tôi rùng mình ớn lạnh khi nhìn thấy nụ cười của hắn. Người tôi đông cứng, còn lồng ngực tôi bị bóp nghẹn, tôi không thể thở được. Hắn trông chẳng khác gì một ác ma.

_Cô đã nói là cô sẽ trả ơn cho tôi đúng không ? – Đức Hải lập lại câu hỏi lúc nãy.

_Đúng ! – Tôi trả lời hắn như một cái máy.

_Nếu đã muốn trả ơn cho tôi, sao cô có thể nói về là về được. Tôi vẫn còn chưa bảo cô làm hết việc nhà kia mà.

Chúa ơi ! Tôi muốn thét ầm lên. Nhất định tôi đã ngu dại bán linh hồn của mình cho quỷ rồi. Lẽ ra tôi không nên nhận lời với hắn mới phải.

_Thế nào, cô hối hận rồi đúng không ? – Đôi mắt sắc bén của hắn lại chiếu thẳng vào tôi, giọng nói của hắn giờ lạnh đến cực điểm.

_Không ! Không phải ! – Tôi lắc đầu quầy quậy. Tôi mặc dù hối hận, rất hối hận nhưng vẫn tỏ vẻ là mình không sao cả.

_Tốt, nếu đã thế, cô nghỉ ngơi một chút đi. Buổi chiều tôi sẽ giao việc cho cô làm.

_Buổi…buổi chiều ? – Tôi lắp bắp hỏi hắn – Ý của anh là tôi phải ở lại đây cả ngày sao ?

_Cô không nghe rõ lời tôi nói sao ? – Đức Hải cau mày nhìn tôi, hắn đã bắt đầu trở nên không kiên nhẫn.

Tôi cố nuốt hết tất cả những lời muốn nói xuống cổ họng. Tôi nhăn mặt nhìu mày, tôi rất muốn đưa tay lên vò đầu bứt tóc, tôi muốn kêu ầm lên, muốn đập đầu vào bờ tường. Hu hu hu ! Tôi đã tự biến mình thành nô lệ của hắn rồi.

Đức Hải bịt miệng, mặt hắn hơi rung lên, còn mắt hắn nheo lại. Hắn đang cố nín cười. Một lần nữa hắn lại không chịu được khả năng diễn xuất của tôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play