Về đến nhà, do tôi và thằng bé đã ăn cơm ở nhà Đức Hải, nên sau khi tắm rửa xong, tôi không xuống bếp ăn cơm cùng với Đức Tiến.

Chơi cả ngày mệt mỏi, lại không được ngủ trưa, nên thằng bé đi ngủ sớm hơn mọi ngày.

Hơn 9 giờ tối, Đức Tiến gõ cửa phòng ngủ của tôi.

_Mời vào ! – Tôi lịch sự lên tiếng.

Mở cửa phòng, Đức Tiến bước vào trong.

Khi biết người gõ cửa phòng mình là Đức Tiến, trái tim tôi đập mạnh, mặt tôi hơi ửng đỏ, tôi vừa lo lắng vừa hồi hộp nhìn hắn. Tôi không biết hắn tìm tôi làm gì. Hắn có chuyện quan trọng cần nói với tôi, hay hắn tìm tôi chỉ đơn giản vì hắn muốn nói chuyện phiếm mà thôi ?

_Chào anh ! - Tôi bối rối chào Đức Tiến.

_Em đang đọc sách gì thế ? – Nhìn cuốn sách trên tay tôi, hắn hỏi.

_Em đang đọc sách văn học. – Tôi nhẹ nhàng trả lời.

Càng lúc tôi và Đức Tiến, nói chuyện càng gượng gạo và khách sáo với nhau, chúng tôi không còn tự nhiên được như trước. Phải chẳng vì mối quan hệ giữa hai chúng tôi đang chuyển sang một giai đoạn mới, nên mới thay đổi như thế ?

Ngồi xuống chiếc ghế sô pha bọc đệm màu trắng, được đặt cạnh bức tường thông ra ban công, Đức Tiến chăm chú nhìn tôi.

_Em đã đến nhà Đức Hải chơi cả ngày hôm nay ?

_Vâng. – Tôi thật thà đáp. Tôi không dám đối diện với đôi mắt đen sâu như trời đêm của hắn.

_Em có thể cho anh biết, em đến đó làm gì được không ? – Đức Tiến nhẹ giọng hỏi tôi. Tuy không hề có bất cứ một tia trách giận nào trong mắt hắn, nhưng bên trong hắn là cả một bầu trời nổi giông bão.

_Em chỉ đến nhà anh ấy để thăm hỏi anh ấy thôi, dù sao anh ấy cũng là ân nhân của em. – Tôi lí nhí đáp, giọng tôi nhỏ như muỗi kêu, mắt cúp xuống giống như một con thỏ con đang bị một con sư tử dòm ngó.

_Có thật là em chỉ đơn giản đến nhà Đức Hải vì em muốn thăm hỏi chú ấy, mà không phải vì một nguyên nhân nào khác ? – Đức Tiến cố xác nhận lại lời nói của tôi. Hắn vừa hy vọng những lời tôi nói với hắn là thật lòng, vừa lo sợ tôi có tình cảm với Đức Hải.

Tôi ngẩng mặt lên nhìn Đức Tiến, mặt tôi ngơ ngác không hiểu rõ ý tứ của hắn. Tôi đâu có lừa dối hắn. Rõ ràng mục đích đến thăm hỏi Đức Hải, tôi đã xác định ngay từ đầu. Chẳng lẽ ngay cả bản thân tôi, tôi cũng không biết mình muốn gì ?

_Em đừng hiểu lầm ý của anh, anh chỉ hỏi vì anh muốn biết suy nghĩ trong đầu của em thôi. – Nhìn khuôn mặt ngơ ngác của tôi, Đức Tiến cười nhẹ.

_Anh không tin em ? – Tôi buồn bã hỏi hắn.

_Không phải ! – Đức Tiến vội lên tiếng phủ nhận. – Tại sao anh lại không tin em, em đâu làm chuyện gì có lỗi với anh ?

Mặc dù Đức Tiến nói thế, nhưng lòng tôi vẫn không yên, tôi đang bị cảm giác nghẹt thở và buồn chán vây kín. Trong mối quan hệ giữa người với người, sợ nhất là cảm giác không tin tưởng và nghi kị lẫn nhau. Tôi mặc dù không là gì của hắn cả, nhưng tôi vẫn hy vọng là hắn tin tưởng tôi.

Cuộc nói chuyện giữa hai chúng tôi rơi vào im lặng, cả hai không biết nên nói gì tiếp. Giờ đây, giữa hai chúng tôi có một rào cản rất lớn, chỉ cần hai chúng tôi không thể vượt qua được, tôi và hắn sẽ không bao giờ đến được với nhau.

_Mấy ngày nữa là chủ nhật, em có muốn anh đưa em đi đâu chơi không ? – Cuối cùng Đức tiến cũng khôn ngoan chuyển chủ đề, hắn không muốn chúng tôi căng thẳng với nhau vì những chuyện không đâu.

_Thật chứ ? Anh sẽ đưa em đi chơi thật chứ ? – Nghe hắn nói là sẽ đưa mình đi chơi vào chủ nhật, tôi đã quên hết tất cả bực bội trong lòng.

_Thật ! Em đã nghĩ ra nơi mà mình muốn đi chơi chưa ? – Thấy tôi vui vẻ, hắn cũng vui lây.

_Để xem nào ! – Tôi run run dở ngay một cuốn sách có giới thiệu về Đài Loan. Tôi chăm chú dò trên từng trang sách, cuối cùng tôi reo lên. – Em muốn đi chơi Hồ Nhật Nguyệt Đàm !

_Được rồi, anh sẽ đưa em đi. – Đức Tiến cười sủng nịnh bảo tôi. Hình như trong mắt hắn tôi vẫn còn là một đứa trẻ con.

Nghe được lời hứa của Đức Tiến, tôi sung sướng cười thật tươi, mắt tôi rực sáng. Nếu thằng bé đang ngồi bên cạnh tôi, thế nào tôi cũng ôm chặt lấy nó, sau đó xoay nó một vòng.

Nhờ nụ cười của tôi, cuộc nói chuyện giữa tôi và Đức Tiến đã trở nên nhẹ nhàng và vui vẻ hơn.

Hắn ngồi ngả người ra sau ghế sô pha, hắn chăm chú lắng nghe tôi kể chuyện về chuyến đi chơi vào hai ngày trước. Khi nghe đến đoạn, thắng bé câu phải một chiếc giày cũ nát, hắn đã bật cười.

Nhìn nụ cười vui vẻ và không vương bụi trần mệt mỏi của hắn, tôi đã ngây người ngắm nhìn hắn. Tuy tôi vẫn chưa thể nắm rõ được tình cảm trong lòng là thật sự yêu hay chỉ là rung động nhất thời, nhưng ở bên cạnh hắn cho tôi cảm giác an toàn và ấm áp.

Tôi đã không kể cho hắn nghe về đoạn tôi bị Đức Hải hôn và những cử chỉ thân mật giữa hai chúng tôi. Tôi không muốn Đức Tiến hiểu lầm và làm cho mối quan hệ giữa ba chúng tôi trở nên phức tạp thêm. Tôi muốn được sống như hiện tại, được ở bên cạnh thằng bé và chăm sóc cho nó. Tôi thật sự rất quý mến và thương yêu thằng bé. Tôi coi nó là em trai của mình.

Tôi và Đức Tiến nói chuyện đến gần 11 giờ đêm, hắn mới chào tạm biệt tôi, chúc tôi ngủ ngon và quay trở về phòng của mình.

Nằm im trên giường, tôi nghĩ hết chuyện nọ đến chuyện kia. Chỉ trong vòng có gần một tháng, cuộc sống của tôi đã có quá nhiều biến chuyển. Có nhiều lúc, tôi không dám tin, tôi cho rằng tôi đang mơ, đang tưởng tượng ra.

Tôi mệt mỏi chìm vào giấc ngủ khi chuông đồng hồ điểm 12 giờ đêm.

Sáu giờ sáng hôm sau, trong khi tôi vẫn còn ngủ nướng ở trên giường, “Cạch” – Cánh cửa bị mở mạnh sang một bên.

Tiếng dép loẹt quẹt va trên nền gạch men sáng bóng. Khi đến gần giường tôi thì dừng lại hẳn.

_Bà cô già kia ! Dậy mau ! – Tiết quát trong veo của thằng bé đột ngột vang lên.

Tôi nhăn mặt, lông mày xoăn lại. Lẩm bẩm nói vài tiếng trong miệng, vùi mặt vào gối, tôi tiếp tục ngủ.

_Bụp ! – Thằng bé hung dữ dùng chân đạp mạnh vào mông tôi. _Bà cô lười biếng kia ! Dậy mau ! Bà mà không dậy, tôi sẽ đá sưng mông bà !

Tôi khóc không ra nước mắt. Tôi không còn mặt mũi nào nhìn ai nữa. Tôi tự hỏi: “Rút cuộc mình là người lớn hay là thằng nhóc luôn ra vẻ ta đây đã trưởng thành kia ?”

Không dậy cũng không được, tôi đành lồm cồm bò dậy.

Che miệng ngáp ngủ, mái tóc uốn quăn của tôi giờ trông giống như một cái tổ quạ.

_Có chuyện gì mà em gọi chị sớm thế ? – Tôi nén bực bội hỏi thằng bé.

_Còn sớm gì nữa, đã hơn 6 giờ sáng rồi ! – Thằng bé hung dữ mắng tôi, hai tay nó chống sườn trông giống như một dũng sĩ diệt ruồi và sâu bọ.

_Phụt ! – Tôi không nhịn được cười, nên đã cười thành tiếng.

Thằng bé nhanh chóng leo lên giường, nắm tay tôi, nó cố lôi tôi đứng dậy.

_Nào ! Có chuyện gì thì em nói đi ! – Trước cử chỉ nôn nóng của thằng bé, tôi không nén nổi tò mò.

_Chị nhanh dậy đánh răng rửa mặt đi ! Sau khi ăn cơm sáng xong, chúng ta còn phải đến nhà chú Đức Hải nữa. – Thằng bé không ngừng hối thúc tôi.

Giờ thì tôi đã hiểu được lí do vì sao thằng bé lại kích động như thế này rồi. Xem ra cu cậu rất muốn được đến nhà Đức Hải chơi.

Đứng lên, tôi nghiêng người sang trái rồi lại sang phải cho giãn gân cốt. Cả ngày hôm qua, bị tên kia bắt làm lao động khổ sai nên cơ thể nhức mỏi.

Dưới sự giám sát và thúc giục của thằng bé, tôi hoàn thành xong nhiệm vụ vệ sinh cá nhân vào buổi sáng trong thời gian kỉ lục. Tôi nghĩ nếu thằng bé tiếp tục quản thúc tôi, tôi sẽ nhanh chóng được ghi tên tuổi vào sách kỉ lục Guinness về tốc độ.

Ăn cơm sáng xong, theo thường lệ, Đức Tiến phải đến công ty để làm việc.

Nếu như mọi ngày, tôi chỉ ngượng ngùng đứng chào hắn và chúc hắn có một ngày làm việc thật thuận lợi và may mắn, thì hôm nay tôi lại muốn đưa hắn ra đến tận cổng.

Tài xế đã lái xe đến đón hắn, và đang đậu xe trước cổng.

Tôi và hắn sánh đôi nhau đi trên khoảng sân nhỏ dẫn ra cánh cổng sắt.

Gần đến cổng, Đức Tiến dừng lại. Quay sang nhìn tôi, hắn mỉm cười nói.

_Em đi vào trong đi !

Tôi e thẹn đỏ mặt, mặt tôi cúi xuống, tôi không có dũng khí nhìn hắn.

_Vâng…vâng ! – Tôi ngượng ngùng đáp.

Không khí xung quanh chúng tôi hiện giờ rất ám muội và hồi hộp. Hình như có tia lửa điện ở quanh đây, nên trái tim tôi mới không ngừng đập nhanh và nhiệt độ trong cơ thể tôi mới tăng lên đột biến thế này.

Cử chỉ ngượng ngùng và e thẹn của tôi cũng khiến hắn bối rối và ngượng ngùng theo.

_Anh…anh đi đây ! – Hắn lúng túng bảo tôi.

Nhìn hai chúng tôi lúc này rất giống một cặp vợ chồng. Tôi là vợ và đang tiễn chồng mình đi làm.

Mặt hắn hơi ửng đỏ, hắn quay mặt nhìn đi chỗ khác. Không dám nhìn tôi thêm nữa, hắn dợm bước đi với một nụ cười ở trên môi.

_Chờ đã ! – Tôi vội gọi giật hắn lại.

_Có chuyện gì không em ? – Hắn quay lại nhìn tôi.

Tôi bước lại gần hắn, tay tôi hết nắm rồi lại thả, lòng tôi không ngừng kích động, trái tim tôi đập thật nhanh.

Bất chợt tôi ôm chặt lấy hắn, hôn nhẹ lên má hắn, sau đó nói thật nhanh.

_Chúc anh một ngày làm việc thật vui vẻ !

Làm xong một loạt động tác liên hoàn, tôi co giò bỏ chạy vào trong nhà, vừa chạy tôi vừa lấy hai tay ôm má, mặt tôi giờ nóng rực như hơ phải lửa, còn trái tim tôi đang đập điên cuồng trong lồng ngực.

Đức Tiến bần thần đứng nhìn theo hướng tôi chạy, mặt hắn cũng đỏ chẳng kém gì mặt tôi, trên môi hắn ngơ ngẩn nở một nụ cười.

Đứng một lúc lâu, hắn mới loạng choạng trèo lên xe. Tâm trí của hắn giờ đã bay lên mây và đang phiêu lãng ở phương trời nào rồi.

Cũng may hành động thân mật giữa tôi và Đức Tiến chỉ có một mình chú tài xế nhìn thấy, nên tôi có thể yên tâm là sẽ không bị hai chị giúp việc trêu ghẹo, bị chú quản gia cười thầm, và bị thằng bé “hừ” lạnh.

A…a…a..! Xấu hổ quá ! Xấu hổ quá ! Sao tôi có thể hồ đồ như thế ? Lúc nào hắn đi làm về, tôi làm gì còn mặt mũi để nhìn hắn nữa. – Lòng tôi không ngừng gào thét, không ngừng than khổ. Tôi lúc nào cũng có thể tự gây ra rắc rối cho bản thân mình.

Đi từ trên lầu xuống, thằng bé giục tôi.

_Chị còn không mau theo em đến nhà chú Đức Hải chơi đi !

_Chị không muốn đi ! – Tôi ỉu xìu bảo thằng bé. Chỉ cần nghĩ đến những gì mà tên kia sắp bắt mình phải làm, tôi lại muốn trốn cho thật xa.

Thằng bé đi nhanh xuống phòng khách.

_Chị có đi không ? – Đứng đối diện với tôi, thằng bé hung dữ quát.

Thằng bé càng ngày càng quá đáng, tôi nhất định phải ra tay dạy dỗ và trấn chỉnh lại cách cư xử của nó đối với tôi.

_Chị không đi ! – Chống hai tay vào sườn, tôi vênh mặt lên thách thứ nó.

Chúng tôi giờ trông rất giống hai con bọ ngựa đang cố đấu đá lẫn nhau để phân thắng thua. Ai cũng sẽ phải lắc đầu thở dài và chịu thua tính cách trẻ con của tôi, khi thấy một cô gái 25 tuổi như tôi lại đi khiêu khích đánh nhau với một thằng nhóc.

_Nếu chị không đi, em sẽ đi một mình. – Thằng bé đe dọa tôi.

_Ai cho phép em đi, mà em đòi đi ? – Tôi đối đáp lại nó.

_Việc đó không cần chị quản. – Thằng bé ương ngạnh đáp lại lời tôi.Xem ra nó cũng không vừa.

_Không có người lớn dẫn em ra ngoài, thì ai mở cổng cho em đi. – Tôi hả hê cảnh tỉnh nó.

Hai chị giúp việc cười lăn lộn, khi chứng kiến cảnh đấu khẩu hùng hổ giữa hai chúng tôi.

Tôi vừa xấu hổ vì ngượng, vừa buồn cười khi nhìn thấy khuôn mặt vênh váo ra vẻ ta đây của thằng bé. Từ lâu trong mắt của thằng bé, tôi chẳng có một chút xíu uy quyền nào cả.

Trong khi tôi và thằng bé còn đang trong thế giằng co, chưa phân thắng bại; tiếng chuông cổng vang lên.

Chị giúp việc có nước da bánh mặt tên Phương, nhanh chóng chạy ra mở cổng.

Khi biết vị khách mà mình không muốn chào đón một chút nào là Đức Hải, tôi nhăn mặt nhíu mày. Phải gặp tên kia hàng ngày, chẳng khác gì cướp mất đi nụ cười trên môi tôi.

Hai chị giúp việc đều bị vẻ bề ngoài đẹp trai và phong độ của hắn quyến rũ. Thấy hắn đến, hai chị vội vã bưng cà phê và nước khoáng cho hắn uống, miệng cười ngọt ngào lấy lòng hắn.

Đứng ở giữa phòng khách, tôi tròn xoe mắt nhìn.

Đức Hải thật sướng, khi được các fan hâm mộ nữ cuồng nhiệt chào đón và tặng cho nụ cười tươi rói của họ, ngay cả cách họ nói chuyện với hắn cũng khúm núm vài phần.

Trái ngược với tâm trạng phiền chán của tôi, thằng bé lại reo lên sung sướng khi được gặp lại hắn ở đây. Nó nhảy cẩng lên, ôm chặt lấy chân hắn, và không ngừng thúc giục hắn mau chóng đưa nó đi chơi.

_Cô còn đứng ở đấy làm gì, còn không mau chuẩn bị đi ? – Đức Hải quát tôi, giọng hắn không có một chút tình cảm.

Lúc này, tôi rất muốn bắc ngay một cái thang lên để hỏi ông trời rằng: Tại sao ba người đàn ông nhà họ Trương đều muốn bắt nạt tôi ? Tôi nhớ là tôi không hề nợ nần gì họ cả.

_Cô bị điếc hay sao thế ? – Giọng nói lạnh lùng của hắn lại vang lên.

_Tôi không có bị điếc, anh làm ơn nói nhỏ tiếng dùm. – Tôi căm tức quát lại hắn.

_Nếu không có bị điếc, cô ắt hẳn phải biết tôi muốn cô làm gì ? – Hắn lạnh lùng hỏi tôi.

_Anh muốn tôi làm gì ? – Tôi chán nản nhìn hắn.

_Tôi tưởng là cô biết ? – Hắn mai mỉa vặn lại tôi. Hình như hắn rất thích mang tôi ra làm trò đùa.

_Có gì muốn nói thì anh nói thẳng ra đi, tôi không muốn cãi nhau với anh. – Tôi đã mất hết kiên nhẫn, chỉ cần tên kia còn nhiều lời nữa, tôi sẽ bỏ đi thẳng.

_Tôi muốn đưa cô và thằng bé đi chơi.

Câu trả lời nằm ngoài dự đoán của tôi, đã khiến tôi sững người mất mây giây. Tôi tưởng hắn sẽ bắt tôi phải làm gì cho hắn, thật không ngờ hôm nay hắn lại tốt bụng không muốn tôi trở thành một người ở của hắn nữa.

_Thật không hả chú ? Có đúng là chú sẽ đưa cháu đi chơi không ? – Thằng bé reo lên phấn khích, nó hồi hộp nhìn hắn.

_Thật ! Hôm nay chú sẽ đưa cháu và chị Khánh Băng đi chơi. – Đức Hải mỉm cười đáp lại lời của thằng bé

_Hoan hô ! Hay quá ! – Thằng bé hét ầm lên, nó chạy lung tung khắp nhà.

Tôi đứng im một chỗ, mắt mờ mịt nhìn hình ảnh vui sướng của thằng bé. Tôi mặc dù không muốn đi cùng với Đức Hải một chút nào, nhưng tôi đành phải nuốt tất cả những lời chống đối vào trong. Tôi không muốn đánh mất đi niềm vui của thằng bé. Hiếm khi thằng bé mới vui vẻ thế này, tôi không thể phá hỏng giấc mơ được cùng người thân trong gia đình, đi chơi của nó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play