Nó giật mình đẩy mạnh Phạm Minh ra
khi nghe tiếng của cô giáo, từ nãy đến giờ nó không biết mình đang làm
gì nữa. Mọi thứ không còn nằm trong tầm kiểm soát. Nó đưa đôi mắt vừa sợ hãi vừa xấu hổ ngước nhìn xung quanh, bạn bè và cả cô giáo đang nhìn
chúng nó với tất cả sự kinh ngạc và khó hiểu. Phạm Minh không biểu hiện
gì, khuôn mặt trơ trơ, thậm chí một phản ứng trên đôi mắt cũng không có. Mọi người đang nhìn nó và Ghim như nhìn hai sinh vật lạ, và bản thân họ cũng chưa thể bình tĩnh được trước những gì vừa thấy. Bàng hoàng, xấu
hổ, ngỡ ngàng, nó đột ngột khóc òa lên rồi chạy ù ra cửa. Cả lớp đồng
loạt nhìn theo...
Ngồi một mình trong nhà vệ sinh, mặt nó tái nhợt đi, nó run rẩy đưa tay
lên môi, sao thế này??? Nó vừa bị cái gì thế này??? Hôn ư??? Không! Đúng hơn là nó bị Phạm Minh đem ra làm trò đùa. Tại sao lại thế chứ??? Giữa
lớp học, giữa đông đảo bạn bè thầy cô mà cậu ta dám đối xử với nó như
thế này ư??? Càng nghĩ nó càng ôm mặt khóc nức nở, nó vừa thấy tức ở
lồng ngực, vừa thấy đau nhói ở trong lòng. Mặt mũi đâu nữa để nó nhìn
bạn bè và nhìn cô giáo đây??? Đầu óc Thanh cứ bấn loạn dần dần lên, và
cô bé khóc to hơn, mọi thứ cảm xúc đều đang lên đến đính điểm...
- Tất cả là do em, bạn Thanh không hề biết em sẽ làm như thế! – Minh nói với cô giáo khi cả hai đã ngồi trong phòng giám hiệu.
- Minh! Em suy nghĩ kiểu gì mà lại làm hành động đó trong lớp học hả???
- Em xin lỗi! Tất cả đều là lỗi của em!
- Việc đó bây giờ có còn quan trọng hay không khi em đã gây ra một việc
tày đình như thế??? Cô biết ở lứa tuổi các em tâm sinh lý đang thay đổi
nên chuyện tình cảm yêu đương là không thể tránh khỏi, nhưng em nên nhớ
đây là trường học, các em không thể làm những việc như thế tại đây. Các
em có biết hành động vừa rồi sẽ gây ảnh hướng lớn đến mức nào không
hả???
- Em xin lỗi! Cô cứ phạt em theo quy định, nhưng bạn Thanh không hề liên quan đến việc này. Cô đừng phạt bạn ấy!
- Việc này không phải là vi phạm bình thường, cô sẽ mời phụ huynh hai em gặp mặt để làm việc. Bây giờ em về lớp đi!
Phạm Minh lũi thũi bước về. Chính bản thân cậu nhóc cũng không hiểu được mình đã làm gì. Mọi thứ lúc đó đều do cảm xúc điều khiển. Thế mới biết, sự mất tỉnh táo, không kiểm soát được bản thân luôn đem lại những hậu
quả tệ hại. Ghim vốn là người ít biểu lộ tình cảm, nhưng không phải là
người giỏi trong việc chế ngự tình cảm. Chắc có nằm mơ cậu nhóc cũng
không ngờ rằng bản thân lại có thể gây ra một cái tội lớn như thế.
- Tôi...xin lỗi!
Bốp!
Một cái tát mạnh từ phía nó. Phạm Minh không hề phản ứng lại, chỉ đứng
im lặng. Tự dưng nó căm ghét cái khuôn mặt đang đứng đối diện mình, ghét kinh khủng!
- Sao lúc nào cậu cũng tàn nhẫn với tôi thế hả? Tôi đâu phải đồ chơi của cậu để bị cậu xúc phạm kiểu này chứ??? Cậu có quyền gì? Có quyền gì
hả?????????
- Tôi xin lỗi!
- Xin lỗi ư??? Xin lỗi thì có thể quay ngược thời gian à? Xin lỗi thì có thể xóa được những hình ảnh kinh khủng mà mọi người trong lớp đã chứng
kiến à??? Tôi đến tức chết vì cậu mất thôi! Vì sao??? Vì sao thế????
- Tôi xin lỗi!
- Tôi...tôi ghét cậu! Bây giờ đến cả lý do cho hành động của mình cậu
cũng không thể nói ra ư???? Tôi không cần cậu xin lỗi! Tôi muốn biết vì
sao cậu lại đối xử như thế với tôi!!!!!!!!!
- Tôi xin lỗi!
Nó ước chừng mình có thể túm cổ áo Phạm Minh rồi ném thẳng ra biển. Cơn
giận trong người Thanh càng lúc càng dâng cao khi cậu nhóc chỉ đứng yên
và nhắc lại duy nhất cái câu hoàn toàn vô nghĩa trong hoàn cảnh này:
“tôi xin lỗi!”. Nó đâu cần cái lời nói sáo rỗng ấy! Cái nó cần là lý do, là nguyên nhân chứ không phải là lời nhận tội. Nhưng nhìn Phạm Minh mà
xem, khuôn mặt cậu ta lạnh như tiền, ngay cả đôi mắt cũng vô hồn. Nó
không còn muốn nói gì thêm nữa. Sự tổn thương trong nó đã quá lớn. Dù
muốn hay không thì chắc chắn rằng qua sự việc này, Thanh Thanh không thể nào tha thứ được cho Phạm Minh... Rất khó để nói lời tha thứ...
..................
Bằng tất cả sự nỗ lực của mình, cuối cùng nó cũng thuyết phục được ông
anh trai quý hóa đi họp phụ huynh thay cho ba mẹ. Nói sao thì nói, để
anh Thiện đi thì nó vẫn còn cơ hội “sống sót”, nếu để hai đấng phụ mẫu
ra mặt thì có lẽ mọi chuyện sẽ càng trở nên phức tạp hơn.
- Con nhỏ này! Càng lúc mày càng to gan nhỉ??? Mới có 17 tuổi đầu mà lại làm cái trò đó hả???
- Hai! Em đã nói bao nhiêu lần là không phải lỗi của em! Em hoàn toàn
không biết! Em đâu có điên để làm cái hành động đó chứ!!!!!!! – nó uất
ức.
- Thế là do thằng Minh phải không? Cái thằng nhóc này, nhìn mặt tưởng hiền lành mà lại dám giở trò đó. Tao đi xử hắn!
- Thôi! Hai đừng có làm gì nữa hêt! Đằng nào thì chuyện cũng đã rồi, hai làm ơn cho em sống yên đi!
- Mày thật là...
Suốt mấy ngày trời nó giả bệnh để không phải đến lớp. Sự xấu hổ khiến nó không biết phải đối diện ra sao với lũ bạn đồng môn. Những lúc như thế
nó càng giận Minh hơn, việc cậu nhóc cả gan hôn nó dù rất quá đáng nhưng không khiến nó nổi khùng bằng việc cậu ta không chịu nói lý do cho hành động bất bình thường đó của mình. Phạm Long dường như vẫn chưa biết
chuyện gì đã xảy ra nên ngày nào cũng ghé nhà nó thăm bệnh khiến Thanh
càng thấy khó xử hơn.
- Sao mới ngày trước còn khỏe như văm mà giờ nằm liệt thế này????
- Ở...
- Nhìn sắc mặt cậu đâu có giống người ốm nhỉ???
- Này... nếu không muốn thăm thì đi về, đừng có ở đây mà hạch sách!
- Ok ok! Cho mình sorry! Cậu đúng là không hiền như mình nghĩ!!!!! Haha!!!!!!
Vốn dĩ nó còn nghi ngại việc đồng ý làm bạn gái của Bom trong vòng một
tuần nhưng bây giờ thì sự nghi ngại đó đã không còn. Nó giận Minh, nó
ghét Minh, nó muốn cho cả trường này biết giữa Trần Thanh Thanh và tiểu
thiếu gia họ Phạm không hề có chút liên quan gì nhau, nó muốn cho cả lớp thấy rằng người nó thích không phải là Ghim – kẻ vừa làm tồn thương sâu sắc trái tim nó mà là Bom – hotboy được cả trường chú ý và bàn tán. Giờ đây, mọi thứ cảm xúc trong người nó hỗn độn cả lên, nó thấy chông
chênh, bấp bênh và mơ hồ trong tất cả. Nó mong rằng sẽ không phải hối
hận vì những việc đang làm và sẽ làm...Nhưng điều đó...là không thể!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT