Cổ họng nó nghẹn nghẹn, hai mắt mở
to. Nó cố định hình trong đầu cái lý do cho việc vì sao Phạm Long lại
thốt ra lời đề nghị đó. Nhưng xem chừng Bom không phải đang đùa, trông
khuôn mặt cậu ta rất nghiêm túc và có cái gì đó chân thật. Nó nuốt nước
bọt, cố gắng để phát ra một câu hỏi:
- Cậu...đang...nói....cái...gì...thế?
- Cậu không nghe rõ à? Mình nói là chúng ta thử làm một đôi!
- Cái...này...Mà...không phải cậu đang là bạn trai của nhỏ Miên lớp B2 à???
- Ai bảo, chính cậu ấy theo đuổi mình chứ mình đã đồng ý đâu. Mình cũng không thích những đứa con gái miệng lưỡi như Miên.
- Ơ...nhưng...cậu vừa bảo không thích Lyn ngoài đời.. Lâu nay cậu cũng
đâu có nói chuyện với mình, mình tưởng cậu không muốn làm bạn nữa...
- Vì mình giận mà...Khi giận thì tất nhiên sẽ không muốn nói chuyện.
- Nhưng ...cậu nói nghe cứ kì kì sao á!
- Bình thường mà. Không thích rồi sẽ thích. Cái gì cũng cần có thời gian. Biết đâu sau một tuần, chúng ta thành một đôi thật sự.
- Ơ...nhưng...sao lại là mình....
- Vì mình thấy cậu đặc biệt hơn những đứa con gái khác.
Nó im lặng. Không hiểu sao nó muốn...gật đầu trước lời đề nghị thẳng
thừng và trực tiếp của Bom. Nói sao nhỉ? Nó cũng muốn thử chút cảm giác
có bạn trai, có người để mình quan tâm, hờn dỗi và ...nhớ nhung. Với lại dạo này Phạm Minh luôn khiến nó bực mình với những trò quậy phá của
mình nên nó cũng muốn nhân cơ hội này chọc tức cậu nhóc chơi. Chỉ là
thích thôi...chưa phải là yêu...
- Sao? Cậu đồng ý chứ?
- ...
- Nếu cậu thích thì gật đầu, không thích thì lắc đầu. Mình không bắt ép, nên cậu cứ làm theo những gì cậu muốn.
- ...
- Sắp vào học rồi. Mà thôi, quên những gì mình vừa nói đi. Hôm nay mình
không được ổn về mặt tâm trạng nên nói những thứ vớ vẩn. Đừng bận tâm.
Thôi, mình vào lớp trước!
- Khoan..
- ?
- Mình đồng ý. Chúng ta...sẽ là một đôi...trong vòng một tuần...
Nó nói mà không kịp nghĩ. Dường như có cái gì đó trong người cứ thôi
thúc nó phải nhận lời. Sau lời đồng ý, nó cúi gầm mặt xuống. Chính Thanh cũng không hiểu được bản thân đang làm gì nữa. Mọi thứ cứ ngoài tầm
kiểm soát của nó. Phạm Long thoáng ngỡ ngàng trước cái gật đầu của
Thanh, nhưng sau một phút thì cũng mỉm cười, thản nhiên tiến lại cầm tay nó dẫn đi. Nó không rút tay ra, im lặng đi theo cậu nhóc...Thế là từ
hôm nay, tay nó sẽ có đôi...
- Cái gì thế kia???
Đó là câu hỏi của Phạm Minh dành cho chính mình khi mà trước mắt cậu,
con nhỏ ngồi cùng bàn đang tay trong tay với ông anh họ cùng tuổi. Ghim
khựng lại, hàng lông mày giật giật, cậu nhóc thấy người mình cứ lạnh
lạnh ra, đôi mắt không còn nhấp nháy. Mọi thứ cứ như ngừng lại sau một
cơn chấn động. Minh thấy có cái gì đó nhói lên trong lòng. Đau? Hay là
giận?
........................
- Bích! Minh đi đâu rồi thế? – nó với tay đập lưng nhỏ bạn ngồi trên hỏi về tung tích cậu bạn cùng bàn khi thấy vào giờ rồi mà Ghim vẫn chưa có
mặt trong lớp.
- Ai biết đâu! Hồi nãy thấy cậu ấy đi ra ngoài, chưa thấy trở vào lại.
- Quái lạ, cậu ta đi đâu được nhỉ???
Chuông báo giờ vào tiết đã reo được ba phút, cả lớp đã ổn định nhưng cô
giáo vẫn chưa tới, và Phạm Minh cũng chưa về. Nó nhìn sang hộc bàn của
cậu nhóc, cặp sách vẫn còn ở đó nên việc Minh bỏ về là không thể vì cậu
ta chẳng bao giờ chuồn tiết. Đang loay hoay với mớ suy nghĩ trong đầu,
nó giật mình khi thấy bóng dáng kẻ mà mình đang mong chờ tiến lù lù về
phía mình. Vài đứa trong lớp ngoái lại nhìn Phạm Minh, nó cũng sửng sờ
vài giây khi trông thấy cậu nhóc. Sự chú ý ấy có lẽ bắt nguồn từ đầu tóc của Ghim, nó ướt đẫm và gương mặt của chủ nhân vẫn còn lấm tấm nước. Nó cảm giác như Phạm Minh vừa nhúng cả đầu vào trong một thau nước nào đó.
- Này! Cậu bị gì thế hả??? Sao tóc tai ướt nhèm thế kia???
- ...
- Này! Tôi đang hỏi cậu mà!
- ...
- Phạm Minh! Cậu lại tái phát cái bệnh câm như hến của năm lớp 10 nữa
hả??? Sao tôi hỏi mà không trả lời??? – nó hét thẳng vào tai cậu nhóc.
- Im!!!
Tiếng hét trả lời của Minh khiến không những nó mà toàn lớp quay lại
nhìn với đôi mắt không thể nào to hơn. Riêng nó thì cảm thấy tai sắp
điếc khi bị hét với âm lượng to kinh khủng như thế. Nhưng điều làm Thanh sợ hơn cả chính là gương mặt lúc này của cậu nhóc, đỏ bừng và nét mặt
đầy sự tức giận. Nó lại thấy run run.
- Nhìn gì mà nhìn!
Tất cả đều quay mặt về vị trí. Ai cũng biết mỗi khi Phạm Minh tức giận
thì cần phải tránh xa càng nhanh càng tốt nếu không muốn bị lãnh đòn
oan. Nó bất động, đôi mắt vẫn nhìn thẳng về phía cậu nhóc với những dấu
hỏi to đùng kèm theo nỗi sợ hãi đang dâng lên ngùn ngụt. Và mọi thứ vượt ngoài sức tưởng tượng khi trước mặt bàn dân thiên hạ, “tảng băng” của
chúng ta lại ngang nhiên kéo nó về phía mình và khóa môi ngay tức khắc.
Cùng lúc đó thì cô giáo dạy Văn cũng vừa bước vào lớp. Không khí căng
thẳng lên đến đỉnh điểm khi hành động của Ghim khiến cô giáo đánh rơi
luôn tập bài kiểm tra đang cầm trên tay. Mọi thứ rối loạn...
- Phạm Minh!!!!!!!!! Em đang làm cái trò gì thế hả???????????
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT