Suốt hai ngày tiếp theo tôi không đi học. Hình như ở trường, mọi người đều đã biết chuyện của Tuấn nên nhỏ
Liên lúc tới thăm tôi thì không nói năng gì, chỉ ôm tôi và khóc cùng
tôi. Tôi còn quá nhỏ để biết yêu một ai đó, nhưng 16 tuổi cũng là lúc
tôi đủ lớn để có thể khắc ghi hình ảnh một ai đó trong kí ức của mình.
Tuấn bỏ tôi đi vội quá, cứ như thể một cơn gió nhẹ nhàng thoáng qua đời
tôi rồi bay vụt đi đầy hốt hoảng. Chưa bao giờ tôi buồn đến thế...Buồn
đến mức không còn muốn làm gì nữa. Ba mẹ cứ tưởng tôi bệnh nên bắt tôi
uống hết thứ thuốc này đến thứ thuốc nọ, duy chỉ có anh hai là hiểu tôi. Ảnh không nói gì, chỉ vỗ vai tôi an ủi. Càng như thế, tôi càng thấy
mình hạnh phúc quá nhiều so với Tuấn, xung quanh tôi còn rất nhiều người yêu thương tôi, quan tâm tôi, còn Tuấn thì không có ai cả....Hoàng tử
của tôi bên ngoài hào nhoáng là vậy mà bên trong đầy rẫy sự cô đơn. Giá
mà cậu ấy nói với tôi sớm hơn thì bằng bất cứ giá nào tôi cũng luôn ở
bên cậu ấy. Nhưng nói làm gì nữa khi tất cả giờ đã kết thúc. Tuấn đi
rồi....Đi rồi....
Có thể nói tôi đã trở lại bình thường. Nhưng nhiều đêm tôi vẫn không sao ngủ được. Dòng tin nhắn cuối cùng của Tuấn dài như thế nhưng tôi thuộc
lòng từng câu từng chữ một và đôi khi bật khóc khi nhớ lại nó. Tôi vẫn
online đều đặn nhưng không thiết nói chuyện với ai ngoài Prince, tôi
online là muốn chờ đợi một sự kì diệu, là rằng, vào một ngày nào đó,
«I_want_to_be_live » - hoàng tử của tôi sẽ online, sẽ trở về với tôi. Hy vọng luôn cho con người ta sức sống, tôi cũng đang hy vọng, mặc dù mọi
thứ vẫn mù mờ xa xôi....
.
« Chị đã hết buồn chưa ? : ) »
.
« Chị không buồn nữa. Chị đang hy vọng.... :) »
.
« Chị phải kiên cường như thế chứ ? Mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp cả thôi ! »
.
« Cảm ơn em ! May mà có em bên cạnh, lòng chị cũng nhẹ bớt đi »
.
« Đừng có khách sáo như thế ! Chúng ta quen nhau cũng lâu rồi mà, đâu phải là người lạ nữa ! »
.
« Uh ! »
.
Prince thật tốt. Cậu nhóc tuy còn nhỏ nhưng luôn biết cách làm người
khác vui lòng. Tôi thích nhất tính cách đó của Prince. Một tháng trời
quằn quại trong nỗi đau mất Tuấn cũng là một tháng trời để củng cố niềm
tin trong tôi với cậu nhóc này. Tôi thấy rằng cho đến bây giờ, không ai
hiểu được tôi sâu sắc như Prince mặc dù chúng tôi chưa hề gặp mặt nhau
ngoài đời. Nhỏ Liên vẫn hay mắng tôi là sống ảo khi đặt niềm tin vào
những con người không có thật trên mạng, là rằng, mạng là con dao hai
lưỡi, con người ta trong thế giới ảo luôn có những khuôn mặt khác nhau
mà không bao giờ ta xác định được đâu là khuôn mặt thật của họ. Nhưng
cái gì cũng phải có trường hợp ngoại lệ chứ ? Prince đích thị là người
tốt. Và tôi tin như thế ! Không có kẻ xấu nào mà tốn nhiều thời gian cho một mỗi quan hệ ảo như thế này....
.
Sáng...
.
Tôi đi học với một sự bình lặng. Tự nhiên tôi không muốn trở lại là một
Trần Thanh Thanh nhí nhảnh hồi xưa nữa. Tuấn đánh vào đời tôi một nỗi
đau quá lớn và làm xáo trộn tất cả. Phạm Minh thì vẫn thế. Luôn im như
thóc và bạo lực. Nhưng bây giờ cậu ta không thể có cơ hội cụng đầu tôi
như hồi trước vì lúc này đây, chính tôi mới là kẻ chủ động im lặng. Mặc
xác cậu ta làm gì, tôi đều không buồn quan tâm, đến trường tôi chỉ muốn
nói chuyện với nhỏ Liên và học mà thôi. Thế giới của tôi là buổi tối,
khi ngồi vào máy tính, chờ đợi sự online của Tuấn và nói chuyện với
Prince. Chỉ có thể. Đơn điệu. Và ảo ảnh. Nhưng tôi thích thế.
.
- Này ! Trả cây thước lại đây ! – Minh quay sang tôi nhăn nhó.
.
Chính xác thì tôi không hề lấy thước của cậu ta, tại ngồi chung một bàn
nên đồ dùng học tập nhiều lúc bị trộn lẫn, đồ của đứa này nằm sang phần
bàn của đứa kia. Nếu như theo tính cách như hồi trước, tôi sẽ quay ngoắt lại rồi mắng xối xả vào mặt cậu ta khi dám ra lệnh cho mình, nhưng bây
giờ, tôi lặng lẽ lấy cây thước thả lại trước mặt Tuấn bằng một sự thờ ơ
bất cần.
.
Điều buồn cười là, khi tôi im lặng thì Minh lại trở thành kẻ nói nhiều.
Ít ra là nhiều hơn so với Phạm Minh cũ khi chỉ biết dán mắt vào những
quyển sách dày cộm.
.
- Kìa ! Cô bảo luyện nói theo cặp ! Cậu nói đi ! – Minh càm ràm trong giờ luyện nói Anh văn.
.
- Thì cậu nói trước đi ! Tôi sẽ trả lời ! – tôi buồn buồn.
.
- Không ! Tôi không thích làm người hỏi. – Minh vòng tay lắc đầu.
.
- Vậy thì tôi hỏi.
.
Và thế là cuộc tập nói diễn ra trong trạng thái vô cùng nhàm chán. Tôi
hỏi, Minh trả lời, chỉ đơn thuần là những câu nói vô hồn, chẳng có chút
sắc thái biểu cảm. Được một lúc thì Minh phát cáu, phang thằng vào mặt
tôi những câu trách cứ bằng tiếng Việt :
.
- Cậu bị gì thế hả ? Nhìn chẳng khác xác ướp. Tôi ghét cậu như thế này lắm cậu biết không ???????
.
Cả lớp dừng hẳn lại quay xuống nhìn chúng tôi, Minh nói to và nhanh đến
mức tôi lấy tay bịt miệng cậu ấy cũng không kịp. Thế là rắc rối lại xảy
ra...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT