Tuấn có một chiếc miệng khá rộng
nhưng lại rất có duyên mỗi khi nói chuyện. Chị họ tôi vẫn hay bảo « đàn
ông miệng rộng thì sang, đàn bà miệng rộng...tan hoang cửa nhà ! +_+ »,
tôi thấy vế đầu cũng đúng ! Điển hình là Tuấn đấy thôi ! Cậu ấy còn có
một đôi mắt to, con gái chết mê chết mệt Tuấn là vì điều đó. Thêm một
chiếc mũi cao và hơn gồ, trông Tuấn khá là hoàn hảo. Còn tôi thì sao nhỉ ? Thật đau lòng khi phải thừa nhận một điều mọi thứ trên gương mặt tôi
dường như đều ngược lại với Tuấn. Tôi có một đôi mắt cực kì bình thường, không to, không nhỏ, lông mi cũng chẳng dài, nhiều lúc chính tôi cũng
không phân biệt được mắt tôi là hai mí hay một mí. Mũi tôi thì không cao lắm, nếu không muốn nói là thấp. Miệng thì tôi cũng chẳng biết miêu tả
làm sao cả, chỉ biết là nó không đẹp, và tất nhiên là chẳng có duyên.
Điều tôi tự hào nhất có lẽ là hàm răng của mình, nó khá đều và trắng.
Thế đấy ! Tôi là một đứa con gái không xinh, nói thẳng ra là xấu. Cũng
lâu lắm rồi tôi không để ý đến điều này, nhưng không hiểu sao tự dưng
bây giờ, ngay lúc này, tôi lại có mặc cảm tự ti kinh khủng. Nhỏ Liên vẫn hay an ủi tôi rằng, con người ta là do cha mẹ sinh ra và không thể
quyết định được gương mặt mình sẽ thế nào cả, tạo hóa ban cho thế nào
thì phải chấp nhận như vậy mà thôi. Tôi thấy điều đó đúng và cũng không
muốn buồn vì nó nữa. Vậy mà lúc này, ngồi cạnh Tuấn, một nỗi tủi hờn
bỗng chốc len lỏi trong tôi....
.
Trời đã tắt nắng, dòng người thì tấp nập hẳn lên, những chiếc xe nối
đuôi nhau trải dài theo cuộc hành trình vô tận của cuộc sống. Tôi vẫn
ngồi yên lặng và nhìn Tuấn...Cậu ta hình như không để tâm đến tôi mà cứ
hướng tầm mắt ra khoảng xa bất định. Thế càng tốt. Tôi cũng chẳng cậu ta nói, chỉ cần Tuấn chịu ngồi im như thế...Lâu một chút thôi....
.
Và trong lòng tôi lúc đó chợt hứng lên một ý nghĩ « điên rồ ». Nhưng đến bây giờ, khi nhớ lại, đó lại là sự điên rồ mà tôi tự hào nhất. Đó
là...tôi muốn hôn vào má Tuấn.......Mới nghe thì thật là « điên », nhưng hoàn cảnh luôn tác động đến cảm xúc, nếu bạn thích một ai đó và được
ngồi cạnh người ta như tôi lúc này, được nhìn ngắm và nhớ lại những kỉ
niệm đã qua, trong một không khí yên lặng và cực kì lãng mạn như vậy thì hẳn bạn sẽ phải suy nghĩ lại việc cho tôi là « điên ». Vì đơn giản,
trong tình cảm, không ai dám chắc mình sẽ làm gì....
.
Tôi không suy nghĩ được lâu, và tôi nghĩ mình nên liều một phen. Đây là
cảm xúc của tôi, là tình cảm của tôi, quá lắm thì sẽ bị Tuấn nghỉ chơi,
nhưng như đã trình bày, tôi – Trần Thanh Thanh – đã muốn làm gì thì sẽ
làm điều đó mặc dù biết nó cực kì khó khăn.
.
Một giây...
.
Hai giây...
.
Ba giây...
.
Và tôi đã làm điều đó. Rất nhanh. Trong tích tắc mà thôi. Tuấn ngơ người trước hành động to gan của tôi. Cậu ta ngẩn đầu và nhìn tôi bằng ánh
mắt ngạc nhiên xen lẫn khó hiểu. Còn tôi thì chỉ biết cúi đầu, hai tay
đan vào nhau, mặt mày đỏ ứng. Bây giờ cảm giác xấu hổ mới bắt đầu xâm
lấn. Tôi ngượng đến nỗi hai tai cũng đỏ rực lên. Nhưng Tuấn không phản
ứng gì mạnh mẽ lắm. Tôi không dám ngẩn lên nhìn nên cũng không biết rõ
tình hình đang như thế nào. Lá bỗng rụng thật nhiều sau một cơn gió
mạnh. Tóc tôi vương đầy những chiếc lá đã rời cành....
.
- Này nhỏ khùng !
.
Theo phản xạ, tôi ngẩng vội mặt lên, đầu óc đang trong tình trạng trống rỗng vì quá xấu hổ....
.
Và rồi....
.
Nếu như trước tiếng gọi của Tuấn, tôi đang bị sự xấu hổ hành hạ thì bây
giờ đây, tôi không còn ý thức được điều gì đang xảy ra nữa....Cũng đúng
thôi...Làm sao mà tôi bình tĩnh cho được khi Tuấn đã hôn thẳng vào môi
tôi cơ chứ ? Cậu ta cũng làm điều đó rất nhanh, rất nhanh, nhưng kết
thúc bằng một nụ cười nhẹ. Tôi không kịp suy nghĩ gì, chỉ tròn mắt nhìn
về phía Tuấn, tôi... đang mơ ?
.
Mưa gọi cầu vồng làm hạnh phúc...Cầu vồng gọi nắng làm tình yêu....Tình
yêu gọi trăng làm tri kỉ....Trăng gọi trần gian làm một nửa của đời
mình.....Còn anh gọi em làm vô tận của lòng anh....Giống như gió...thổi
không bao giờ dứt....giống như cây...mãi mãi bám đất sâu....giống như ta bên nhau....mãi mãi trong lời hứa.....giống như nụ hôn đầu....thoáng
chốc thôi mà mãi mãi trong tim......(kawi)
.
- Đừng ngẩn người như con ngố vậy nữa ! Đứng dậy đi về thôi !
.
Tuấn gọi khẽ rồi nắm tay tôi đứng dậy. Trời chiều. Gió hắt hiu. Bờ sông
buồn thiu. Và lòng tôi nặng trĩu....Tuấn hôm nay....có phải là Tuấn của
hôm qua ???????
.
Chúng tôi chia tay nhau tại điểm hẹn ban đầu. Vẫn chiếc taxi đó tới đón
Tuấn đi. Tôi nhớ mãi cái giây phút đó, cái giây phút mà cậu ấy ngoảnh
mặt lại nhìn tôi trong im lặng rồi mới cúi đầu bước vào ô tô. Không hiểu sao lúc đó tôi thấy trong tim mình có cái gì vỡ vụn....buồn không chịu
nỗi....Nhưng rồi tôi cố an ủi mình rằng...Chỉ ngày mai...ngày mai thôi,
tôi vẫn sẽ gặp Tuấn ở trường....
.
..............................
.
Tối.
.
10h tôi mới ngồi vào máy tính. Không hiểu sao hôm nay tôi không muốn
online chút nào. Nhưng theo thói quen tôi vẫn bật yahoo và để ở chế độ
Invisible. Tôi muốn đọc tin nhắn của « I_want_to_be_live »....
.
Yahoo sign in. Tôi gõ nhẹ tay lên bàn chờ đợi. Như thường lệ, hộp tin
nhắn lại xuất hiện. Tôi bỏ qua những dòng tin khác, chỉ chăm chú tìm
kiếm cái nick bí ẩn ấy. Đây rồi ! Nhưng tôi khựng lại. Mắt tôi dường như không nhấp nháy được. Hôm nay sao lạ thế ? Không phải là một dòng tin
ngắn củn với nội dung chúc mừng mà lại là những hàng dài tin nhắn như
một bức thư. Và tôi bắt đầu đọc....
.
« Để xem nhé ! Tính cho tới thời điểm này thì tôi đã để lại dòng tin
nhắn « Chúc một ngày tốt lành ! Tôi yêu bạn rất nhiều ! » cho cậu được
132 ngày rồi. Cũng lâu nhỉ ? Chiều nay cậu to gan lắm ! Dám hôn lén tôi. Nhưng không sao ! Thật lòng tôi thích món quà cuối cùng đó của cậu.
Khùng này ! À quên ! Thanh Thanh này ! Dù không muốn thừa nhận nhưng tôi cũng phải nói thật rằng tôi quý cậu từ lần đầu tiên cậu bám theo tôi và tặng kẹo mút cho tôi. Nói sao nhỉ ? Lúc đó, trong mắt tôi, cậu rất đặc
biệt, có cái gì đó lạ lạ, và tôi để ý cậu từ dạo ấy. Nhưng mà, tôi không muốn cho cậu biết, và cũng không thể cho cậu biết vì trước sau gì tôi
vẫn không thể thoát khỏi được số phận của mình, tôi không muốn làm ai đó đau lòng khi tôi không còn bên cạnh họ được nữa. 16 năm trời nay tôi
sống được là nhờ thuốc, bác sĩ bảo rằng bây giờ tôi không thể phụ thuộc
vào thuốc thêm được nữa, phải tiến hành phẫu thuật, tỉ lệ thành công là
bao nhiêu cậu biết không ? 50% mà thôi. Thế đấy ! Tôi chỉ nửa cơ hội để
sống tiếp. Tôi không muốn cậu và tôi có quá nhiều vương vấn để rồi cậu
phải khóc vì tôi. Tôi cũng không muốn nói cho cậu biết tôi mắc bệnh gì
bởi vì tôi thấy nó không cần thiết, biết chỉ thêm buồn mà thôi. Cho đến
lúc này, khi tôi không thể nhìn thấy cậu nữa, tôi mới nói hết tất cả
những điều mà bấy lâu nay tôi muốn nói cho cậu nghe nhưng không thể. Từ
trước đến giờ, trong mắt những người ở trường, và trong mắt cậu, tôi là
một thằng nhóc con nhà giàu ăn chơi phá phách. Đó chính là hình ảnh mà
tôi muốn xây dựng cho bản thân mình, vì tôi không muốn người ta biết
bệnh của tôi rồi tội nghiệp, thương hại tôi. Tôi không cần điều đó. Có
lẽ tôi kém may mắn hơn những người khác, vì thế tôi cố gắng làm tất cả
những gì mình thích trước khi lên bàn mỗ và đối diện với tử thần. Tôi đã tán rất nhiều đứa con gái và cũng chừng đó đứa bị tôi đá phăng không
thương tiếc, cậu hiểu vì sao không ? Vì tôi hận ! Người đàn bà sinh ra
tôi đã bỏ cha con tôi trong cơn nguy khốn đi theo kẻ khác. Cho đến bây
giờ, cái cảnh ba tôi cầm tay van xin bà ta ở lại vẫn còn ám ảnh tôi
trong giấc ngủ. Từ đó tôi căm ghét phụ nữ, và tôi muốn trả thù. Nhưng
đến lúc này, khi nghĩ lại, tôi thấy mình đã sai nhiều quá. Tôi đã ích kỷ phải không ? Đó là tội lỗi lớn nhất của tôi từ trước đến giờ. Chán
thật. Nhưng không bao giờ là muộn nếu như biết hối lỗi phải không ????
Dù sao tôi đã kịp thả tự do cho những con búp bê khờ khạo kia hết rồi,
chỉ giữ lại mình cậu trong suy nghĩ thôi à. Mà có điều này chắc cậu
không thể ngờ được, đó là, tất cả những cây kẹo mút cậu tặng tôi tôi đều giữ lại hết, không sót một cây. Nói ra thì thật xấu hổ nhưng mấy lần
tôi ném kẹo mút trước mặt câu, đợi cậu đi khỏi thì tôi đều quay lại nhặt nó lên cả đấy. Tính đến bây giờ thì số kẹo cậu tặng tôi đã chất đầy một thùng rồi đó. Tôi không ăn vì tôi không thích kẹo. Nhưng tôi thích nhìn thấy chúng vì ít ra, tôi biết trên đời này, ngoài ba tôi, vẫn còn có
thêm một người nữa quan tâm đến tôi và cho tôi biết thế nào là ngọt ngào của tình đời. Cả tuần nay tôi phải nhập viện, nhưng nhớ cậu quá nên
chiều nay trốn mấy cô y tá để ra chơi với cậu đó. Nhưng thế rất vui, còn hơn phải nằm một chỗ và chờ đợi tử thần đến đón. Cậu đúng là xấu thật.
Nhưng tôi không thích cậu nếu cậu đẹp đâu. Xấu cũng có cái hay. Vì tôi
thấy cái xấu của cậu đặc biệt. Bởi vậy đừng bao giờ tự tin về ngoại hình của mình, hãy tự hào rằng, cậu như thế mà tôi – một boy đẹp trai lại
thích mới hay( cái này là sự thật nha, không phải tôi khoe khoang đâu !) . Nhưng hãy quên tôi nhanh đi nhé, tốt nhất là sau khi đọc xong dòng
tin này thì hãy xóa tôi khỏi ký ức của cậu đi, chỉ để mình tôi nhớ cậu
mà thôi. Vậy nhé...Hãy cười lên đi nhé...Nói thật, từ khi ý thức được
bệnh tình của mình, tôi buồn nhưng cũng không muốn níu kéo, nhưng từ khi gặp cậu, tự nhiên cảm giác muốn được sống cứ trỗi dậy, và tôi thấy
sợ...Nhưng cái gì đến rồi cũng phải đến. Từ hôm nay cậu sẽ không gặp tôi nữa. Ba sẽ đưa tôi qua Mỹ làm phẫu thuật – ca phẫu thuật cuối cùng –
không biết sẽ là tạm biệt hay vĩnh biệt...Tôi sợ...Cậu quên tôi đi nhé ! Đừng khóc vì tôi nhé ! Tôi thích cậu cười mãi mà thôi...Chào nhỏ Khùng
của tôi ! Chào nỗi vương vấn lớn nhất của tôi trong cuộc đời này... »
.
Bàn phím máy tính đã ướt đẫm...
.
Tôi không biết mình đang làm gì nữa....
.
Đang khóc hay đang cười.... ?
.
Không biết....
.
Chỉ biết tôi đang đau lắm....
.
Hoàng tử của tôi...
.
Mối tình đầu của tôi....
.
Đã mãi mãi offline thật rồi....
.
« I_want_to_be_live »...sẽ không bao giờ gửi tin nhắn cho tôi nữa....Không bao giờ.....không bao giờ....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT