Minh im lặng rồi nhìn chằm chằm vào cái lưng tôi. Thật tình lúc đó tôi thấy
ngứa kinh khủng, con sâu chết tiệt cứ quằn quằn trên lưng khiến tôi vừa
ngứa vừa nổi cả da gà. Nếu cứ tiếp tục thế này chắc tôi ngất mất...
.
Bỗng tôi thấy Minh tiến lại phía cặp của mình rồi rút ra từ trong đó một cây thước nhựa 30cm. Trong đầu tôi chợt tưởng tượng đến cảnh cậu ta
dùng cây thước này đánh một cú thật mạnh vào lưng tôi để tiêu diệt con
sâu ấy. Nhưng...như thế thì bẩn lắm !!!!!!!!!!!!!
.
- Từ bây giờ cậu đứng im cho tôi, không được phát ra bất cứ tiếng động
gì, cậu mà cựa quậy là tôi mặc cậu luôn đó ! Nghe rõ chưa ? – Minh hăm
dọa.
.
Lúc đó tôi cũng chẳng suy nghĩ được gì nhiều, chỉ mong sao sớm thoát
khỏi con sâu chết tiệt này nên tôi gật đầu ngay. Vài giây sau, Minh đột
ngột lấy tay ấn mạnh vào lưng tôi khiến suýt chút nữa tôi la oai oái nếu không nhớ lại những lời vừa rồi của cậu ta. Tiếp theo, một tay Minh đưa cây thước luồng vào lưng tôi theo hướng từ trên xuống qua cổ áo đằng
sau, một tay cậu ta cầm vạt áo dưới phía sau của tôi kéo căng ra tạo lỗ
thoáng cho con sâu này « bay » ra. Cây thước chạm vào lưng tôi rồi «
phựt » - tôi có cảm giác nó vừa cào mạnh vào lưng mình. Thế này là thế
nào nhỉ ????
.
- Xong rồi đó ! Quay lại rồi nhìn xuống đất đi ! – Minh rút cây thước ra khỏi lưng tôi rồi nói đều đều.
.
Tôi quay lại, con sâu đen xì, cũng khá « mập » đang uốn é.o dưới nền.
Nhìn trực diện nó thế này tôi càng thấy hoảng hơn. Tôi ngước lên nhìn
Minh với ánh mắt biết ơn chan chứa. Nhưng cậu ta chẳng thèm mỉm cười lấy một cái, chỉ nhíu mày rồi trở lại chỗ ngồi và tiếp tục đọc ngấu nghiến
cái quyển sách dày cộm đó. Tôi như một con ngố đứng nhìn theo rồi thở
dài thườn thượt. Điều tôi muốn làm nhất bây giờ là được...tắm ! Cái cảm
giác có một con vật gớm ghiếc như vậy nằm trên người mình thật là ghê
rợn !
.
Lúc tôi hoàn tất công việc trực nhật thì đồng hồ đã điểm 12h. Đã quá
trưa thì phải ? Đang loay hoay thu xếp lại đồ đạc chuẩn bị ra về thì tôi chợt nhớ ra một điều. Nhiều lúc tôi cũng thấy ghét bản thân vì cái tính hay quên của mình, nếu không nhìn thấy chiếc xe đạp đang dựng ngoài sân thì có lẽ tôi đã phải ngậm ngùi mà đi bộ về. Thu hết can đảm, tôi tiến
lại phía Minh cũng đang chuẩn bị đeo cặp lên vai :
.
- Minh này....
.
Cậu ta ngẩng mặt lên nhìn tôi ý hỏi muốn gì.
.
- Chuyện là thế này...Hôm qua á ! Anh trai chở tôi đi học, nhưng mà lúc
về thì tôi lại đi xe đạp của nhỏ Bích. Vì thế trưa nay tôi phải đạp xe
về nhà trả cho nó...Cậu...cậu chở tôi về nhà được không ? – dù đã rất cố gắng nhưng giọng tôi vẫn run run, nhờ vả một tên máu lạnh kiểu này khả
năng thành công là rất khó.
.
- Cậu nói gì thế ???? Tôi không hiểu ??????
.
Cậu ta không hiểu cũng đúng thôi. Vì đến bây giờ tôi cũng không hiểu tại sao bản thân mình lại có lòng tốt bao la đến nhường này. Số là, đáng lẽ trưa hôm qua anh hai sẽ tới trường đón tôi, nhưng đến giữa buổi thì ảnh gọi điện bảo có việc bận đột xuất nên không lên đón tôi được, bảo tôi
nhờ đứa nào đó chở về. Lúc đó tôi tá hỏa vì không biết nhờ vả đứa nào
cả, nhỏ Liên thì không đi xe, ông bạn ngồi bên (tức Minh) thì vẫn còn
nổi điên vụ tôi giở tài liệu khiến cậu ta phải gánh tội oan nên tôi đâu
có dám nhờ cậy. Đang lâm vào thế bí thì không biết là xui xẻo hay may
mắn cho tôi mà nhỏ Bích ngồi bàn trên đột ngột quay xuống, ném cái số xe cho tôi rồi nói vội vài lời xong chạy về ngay lập tức :
.
- Chảnh iu ! Nhà tao có việc gấp, mẹ tao mới gọi điện nên tao phải về
ngay, có người đến đón tao ngoài cổng rồi, tao nghe mày đang cần người
chở về nên mày làm ơn lấy xe tao mà về rồi ngày mai đạp xe tới nhà trả
cho tao với. Vậy nhé ! Tao đi đã !
.
Nó bốc hơi trước khi tôi kịp ý thức được chuyện gì đang xảy ra. Thế này
là thế nào nhỉ ????? Đây là sự giúp đỡ hay là một hình thức lợi dụng
???? Tôi cầm số xe trên tay mà mắt tròn xoe. Cũng may là xe của nhỏ Bích cũng thuộc dạng « hiếm » nên chắc tôi có thể tìm được khi vào nhà xe.
Nhưng mà....Tôi cứ thấy sao sao ấy Nghĩ lại thì Bích cũng đối xử khá
tốt với tôi, chỉ là tính của cậu ta hay thích lợi dụng người khác nên
tôi cũng ít chơi thân. Nhà Bích tôi cũng biết vì hồi tháng trước có đi
ăn sinh nhật nhỏ, chắc cũng còn nhớ. Thế là tôi thở dài bấm bụng chịu
thiệt thòi....
.
Quay lại với tình hình lúc này, Minh vẫn đưa ánh mắt khó hiểu đó nhìn
tôi. Còn tôi thì chẳng biết làm gì hơn ngoài ánh mắt tha thiết mong chờ
sự đồng ý của cậu ta.
.
- Đi mà ! Cậu giúp tôi đi mà ! Nếu cậu thấy mệt thì để tôi chở cho ! – tôi sốt sắng đề nghị.
.
Ấy vậy mà cậu ta lại đồng ý ! Ôi ! Trên đời này có thể tồn tại một thằng con trai với chỉ số ga lăng âm vô cực như thế này sao ???? Tôi những
tưởng nói như thế để cậu ta động lòng thương tình trước sự thành tâm của mình, ai dè cậu ta lại chấp nhận. Đúng là loại máu lạnh, mất nhân tính, không có tim !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
.
Trả xong xe cho nhỏ Bích tôi thấy người nhẹ hẳn. Từ nay về sau chừa,
không dám nhận lời mấy cái vụ nhờ vả này nữa. Con nhỏ miệng cười toe
toét cảm ơn tôi ríu rít, nhưng tôi chẳng thấy chút thành ý nào từ phía
nó khi Bích không hề thắc mắc rằng khi tôi trả xe cho nó thì tôi sẽ về
bằng cái gì ????? Thế đấy, tình bạn hờ hửng khác với tình bạn chân thành ở chỗ đó !
.
Tôi phụng phịu tiến lại phía Minh, cậu ta đang ngồi trên xe phóng đôi
mắt nhìn xa xăm. Tôi thì chẳng còn chút sức lực nào để mà lãng mạn như
cậu ta. Nghĩ đến thảm cảnh bản thân phải gồng mình chở một thằng nhóc
nặng gần gấp đôi tôi đi một quãng đường hơn 2 cây số thì tôi đã muốn
ngất xỉu. Cậu ta đúng là quá ác !
.
- Xong rồi ! Cậu xuống đi để tôi lên ngồi chở ! – tôi lạnh lùng nói.
.
Minh chẳng phản ứng gì, chỉ xuống xe, giao ghi- đông cho tôi ra ngồi vào yên sau. Thật tình tôi muốn phang cho cậu ta vài gậy cho bỏ thói tàn
nhẫn với con gái. Nhưng nghĩ lại mình đang mang ơn hắn nên đành nuốt hận vào trong. Tôi nhón người lên yên ngồi. Đúng là khổ ! Cậu ta cao hơn
tôi một cái đầu, làm sao chân tôi đủ dài để với tới cái bàn đạp được chứ đừng nói đến việc chống chân. Tôi nhăn nhó nói với Minh :
.
- Này ! Chân tôi ngắn lắm ! Vì thế cậu ngồi sau nhớ chống chân cho chắc vào đó !
.
- Cái này tôi biết rồi, khỏi cần dặn !
.
Thế đấy ! Tàn nhẫn là bản chất của cậu ta ! Tôi mím môi leo lên yên rồi
bắt đầu đạp. Đang gồng mình đạp những vòng đầu tiên, chợt điện thoại
trong bọc quần rung lên, tôi đành phải dừng lại mở ra nghe, là số của
ông anh trai quý hóa :
.
- Hai gọi gì nữa thế ? Em đang mệt lắm rồi !
.
- Mày mau về đi ! Biết mấy giờ rồi không hả ? Muốn bị ba cho ăn gậy sao ??????
.
Tôi giật mình, nhìn lại đồng hồ trên tay. Trời đất ! Đã gần 1h chiều.
Nước này thì chỉ có chết với ba thôi ! Thế là tôi nhét vội cái alo vào
cặp rồi dùng hết sức đạp bán sống bán chết. Cứ nhắc đến ba là tôi lại
sợ. Ba tôi nghiêm khắc cực, chẳng bao giờ thấy ba tỏ ra gần gũi với
chúng tôi, lúc nào cũng chỉ có ra lệnh và áp đặt. Vì thế tính tôi vốn
ngang bướng nhưng trước mặt ba tôi thì tôi luôn mềm nhũn như con chi
chi. Đường xá giữa trưa vắng người hẳn, tôi càng cố gắng đạp thật nhanh. Con người có cái lạ, nếu như bình thường thì không sao, nhưng khi có
cái gì đó đằng sau hối thúc thì đột ngột có động lực để tiến thật nhanh. Tôi bây giờ là một ví dụ. Dù đang cực kì mệt nhưng tốc độ đạp xe của
tôi có thể ngang bằng với xe máy, mà đâu phải chỉ đèo có mình tôi, còn
thêm một ông bạn tàn bạo vô nhân đạo ở đằng sau nữa chứ !
.
Minh có vẻ chẳng hề quan tâm tới tâm trạng của tôi, cậu ta vẫn thản
nhiên cầm cuốn sách dày cộm đọc mê say. Tôi phát bực nên chẳng thèm để ý tới cậu ta nữa. Bây giờ việc tôi cần làm là phải về nhà thật sớm và
nghĩ ra một lý do gì đó để nói với ba, vì sự thật là tôi đâu dám kể việc vì sao mình phải ở lại trực nhật cùng Minh cho ba nghe. Nếu ba biết thì tôi chắc khỏi đi học luôn. Càng nghĩ tôi càng sợ, và càng sợ thì tôi
càng nhắm mắt nhắm mũi gồng mình đạp nhanh. Nhưng đi kèm với tốc độ luôn là nguy hiểm. Đang lao mình như bay về phía trước thì đột nhiên tôi
điếng người khi thấy một chiếc xe máy đang đi với tốc độ nhanh tiến về
phía mình theo chiều ngược lại. May thay tôi kịp hất tay lái sang một
bên để né, nếu chậm chân trong tích tắc thì có lẽ mọi chuyện đã phức tạp lắm rồi. Ông lái xe phanh thật nhanh rồi dừng lại nhìn tôi bằng ánh mắt tức giận, tôi không dám biện minh gì chỉ rôí rít xin lỗi rồi tiếp tục
đạp. Trong đầu tôi lúc này mọi thứ cứ ong ong cả lên, tôi cảm giác mình
không còn nghe thấy gì cả. Vừa đạp tôi vừa thoáng nghe tiếng ai đó gọi
mình ở đằng sau, nhưng tôi không ngoái lại. Đã trễ lắm rồi !!!!!!!!!
.
Không hiểu sao quãng đường còn lại tôi thấy mình đạp rất nhanh. Có lẽ
tại động lực...sợ ba mới khiến tôi có sức mạnh phi thường như vậy. Cuối
cùng cũng tới thấu nhà, tôi hí hửng xuống xe định bụng quay lại cảm ơn
Minh vì dù sao nhờ có xe cậu ta tôi mới được về nhà nhanh. Nhưng tôi
rùng mình....Yên xe sau trống trơn....Vì Minh đã không cánh mà bay.....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT