Lúc tôi quay lưng lại nhìn thì bóng Tuấn đã khuất sau hành lang. Tôi đứng nhìn theo. Buồn. Nhưng tôi lấy
lại tinh thần rất nhanh. Đôi lúc sự thật lại khiến mình thấy thanh thản. Như tôi bây giờ chẳng hạn. Khi thấy Tuấn đứng đó nhìn mình thì lòng tôi vội vã sợ hãi và thoáng lo lắng, nhưng ngay sau đó, tôi ý thức rằng,
Tuấn đâu có thích mình nên chẳng việc gì cậu ta phải bận tâm đến mình.
Suy ra mình cũng không cần phải lo lắng làm gì cho mệt. Vả lại, chuyện
hồi sáng, khi tôi thấy Tuấn chở Liên cho đến bây giờ vẫn khiến tôi tức
tức.
.
Hôm nay tôi không tặng kẹo mút cho Tuấn. Nhiều lúc tôi cũng không hiểu
nổi mình nữa. Không ít lần tôi chứng kiến Tuấn chở đứa con gái khác,
thân mật với đứa con gái khác ngay trước mặt mình nhưng tôi vẫn không để tâm hay buồn phiền gì mà vẫn vui vẻ tặng kẹo cho cậu ta. Nhưng sao hôm
nay, khi thấy Tuấn chở Liên – con bạn thân nhất của mình thì tôi lại
thấy khó chịu và chẳng muốn tặng kẹo cho cậu ta nữa. Thế đấy ! Tính tôi
nắng mưa thất thường là vậy....
.
Ra về. Tôi thấy Tuấn ở cổng sau của trường. Nhưng lần này cậu ta chỉ có
một mình chứ không đứng cùng một con nhỏ búp bê nào đó như thường ngày.
Mặc kệ. Hôm nay tôi cho phép bản thân giận Tuấn. Giận hoàng tử mắc dịch
của mình. Vậy nên tôi lấy xe thật nhanh rồi dắt qua trước mặt cậu ta mà
không cần chào hỏi hay cười đùa gì nữa. Lúc đó thì Minh cũng chuẩn bị
đạp xe về. Tôi í ới gọi rồi đạp nhanh theo kịp cậu ấy. Minh là một kho
tàng mà tôi cần khám phá.
.
.......................
.
Yahoo đang sign in. Vài giây sau thì list nick của tôi hiện lên kèm theo là hộp tin offline lúc nào cũng dày đặc. Và tôi lại thấy dòng tin nhắn
ấy...đến từ cái nick name đặc biệt : « I_want_to_be_live ». Chẳng hiểu
sao cứ mỗi lần nhìn thấy dòng chữ đó là tôi lại mỉm cười. Không biết
I_want_to_be_live là ai nhỉ ????? Thực sự là tôi rất tò mò. Nhiều lần
tôi định gửi một tin nhắn hỏi thăm cho cái nick ấy nhưng rồi thôi. Rõ
ràng qua cách gửi tin chứng tỏ là người gửi không muốn tôi hồi âm mà chỉ muốn tôi nhận lấy thôi. Nên tôi cũng tôn trọng mà đón nhận bằng một
niềm vui thật sự. Tôi mong chờ một ngày cái nick đó sẽ bật sáng và tôi
được nói chuyện với chủ nhân của nó !
.
Buzz !!!!!!!!!!
.
Tôi giật mình khi thấy Prince buzz mình. Cũng hơn cả tuần nay tôi không
nói chuyện với Prince, tự nhiên tôi thấy mất tự tin kinh khủng. Và vì
thế tôi cần thời gian. Thế mà cậu nhóc vẫn không « tha » cho tôi cho dù
tôi đang để chế độ Invisible.
.
« Sao chị tránh mặt em ???? »
.
Tôi im lặng.
« Sao chị không nói chuyện với em nữa ???? »
.
Tôi im lặng.
« Em đã làm gì sai ???? »
.
Tôi im lặng.
.
« Được ! Nếu chị không muốn nói chuyện với em thì từ nay về sau em không làm phiền chị nữa ! Chị làm em buồn quá ! »
.
« Chị xin lỗi.... »
.
Cuối cùng thì tôi cũng phải cất lời. Thật lòng tôi cũng...nhớ nó ! Nhớ
hoàng tử bé bỏng của mình. Dù sao thì việc nói chuyện với nó mỗi đêm đã
trở thành một thói quen khó thay đổi của tôi. Có lẽ tại tôi đã suy nghĩ
nhiều quá, mọi chuyện không phức tạp nếu tôi cứ nghĩ đơn giản đi...
.
« Chị sao thế ???? »
.
« Mấy hôm nay chị có chuyện không vui... »
.
« Sao không nói với em ? Mọi lần chị vẫn thường tâm sự với em mà ???? »
.
« Nhưng chuyện này thì khác...Mà thôi, đừng nhắc tới nó nữa ! Dạo này em học hành thế nào rồi ? »
.
« Cũng thế ạ ! Nhưng em đang cố gắng ! Em phải đậu vào trường chuyên ! »
.
« Uh ! Chị sẽ luôn ủng hộ em... »
.
« À ! Chị chưa trả lời em. Chị tin em chứ ? »
.
Tôi lại phải im lặng. Biết trả lời với nó thế nào nhỉ ????? Tôi không
muốn làm Hoàng tử Online của mình thất vọng, nhưng tôi cũng chưa tự tin
với câu trả lời của mình. Tôi suy nghĩ hồi lâu rồi cũng đặt tay lên bàn
phím...
.
« Câu hỏi này...Chị chưa thể trả lời em được....Em chờ một thời gian nữa nhé ! »
.
« Ok ! Em cũng nghĩ chị sẽ trả lời như vậy. Và đó cũng là điểm khiến em thích chị. Em sẽ đợi. Còn bây giờ em out ! pp chị ! g9 »
.
Prince is now offline....
.
Tôi có nên nghĩ là Prince đang giận không nhỉ ???? Chao ôi ! Nhức đầu quá !!!!!!!!!!!!
.
.................................
.
Khổ thân Phạm Minh, từ hôm nay buổi nào cậu ấy cũng phải ở lại lớp để trực nhật. Và tất nhiên là tôi cũng không thể bỏ về.
.
- Này ! Cậu ngồi đó đi ! Để tôi làm cho ! – tôi ấn Minh ngồi xuống ghế rồi lăn xăn cầm cây chổi.
.
Cậu ta không biết là vô tâm hay vô tình mà lại...đồng ý, ngồi trên ghế
và cầm cuốn sách dày cộm chăm chú đọc. Tôi nhìn mà thở dài. Đó là tính
cách của cậu ta rồi, muốn trách cũng không được. Thế là một mình tôi lao đầu vào công việc trực nhật. Hết quét lớp rồi lau bảng, quét hành lang, v.v.....
.
Đang mải mê làm việc, tôi chợt thấy người mình có gì đó khang khác...cứ
như là có ai đó cào cào cái lưng mình. Tôi dừng hẳn tay lại, tỉnh lặng
để ...xem xét tình hình. Như thế nào nhỉ ??? Tôi đang đừng gần cửa sổ,
mà ngay cạnh cửa sổ có một cây bàng rất to, cành vươn vào tận thành cửa , lá xum xuê và tất nhiên vào mùa này, sâu không thiếu. Chẳng lẽ......
.
Ngay lập tức tôi hét dựng lên ! Cái cảm giác đang có một con vật lông lá đầy mình nằm trên lưng thì làm sao mà tôi chịu nỗi ????? Trời đất
ơi....Và cứ thế là tôi hét toáng lên....
.
- Cái gì thế ???? – nghe tiếng hét nổ trời của tôi, Minh chạy lại.
.
- Sâu ! Con sâu ! Con sâu nó chui vào lưng tôi rồi !!!!!!!!!!!!!!! -
tôi thút thít, vẻ mặt đau khổ, càng lúc tôi càng thấy ngứa lưng kinh
khủng.
.
- Cái gì cơ ?????? – Minh tròn mắt ngạc nhiên.
.
Thế đấy ! Cái số tôi luôn gặp những chuyện ** le theo kiểu này. Bây giờ
thì không biết làm thế nào nữa.....Con sâu...con sâu....sẽ ra sao đây
???????
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT