Tôi hét lên , không phải là vì bực mình nhiều mà là ngạc nhiên và lo lắng .
-Các anh đến đây làm gì ? đã nói là tôi không muốn gặp hai anh rồi cơ mà . Tôi ghét hai người , giờ thì đi ra khỏi nhà tôi mau .
Sau khi hét lên thật to , tôi trở lại với khuôn mặt bình thường như chưa hề có chuyện gì xảy ra , hai tay thì chống hông ra vẻ giữ tợn . mà
đúng là mới mở mắt ra đã gặp phải những kẻ mà mình không muốn gặp rồi .
Thử hỏi có ai không bực mình không .
-Đến gọi cô dậy chứ còn làm gì nữa .
Hải lém lỉnh nói .
-Im ngay , ai cho phép mà dám nói vậy . Mà anh là ai ? tự nhiên vào phòng con gái . Có ý gì ? tính giở trò hả ?
Tôi trợn mắt nói trong nghi ngờ , thực ra là cũng đang lo lắm chứ .
Nhưng mà tôi vốn là con ngoan , tôi rất biết nghe lời ông bà dặn dò .
“Cháu dù có lo lắng đến đâu thì cũng phải kiếm cớ mà giận rồi trợn mắt
lên , hai tay thì chống hông rồi chử.i . Có như thế những kẻ muốn giở
trò với mình mới sợ , hơn nữa nếu mình nói to thì những người xung quanh họ sẽ chú ý . Có như thế thì cháu mới đuợc an toàn ”
-Thôi thôi , em lạy chị trẻ . Bọn em biết mình sai rồi , chị làm ơn nhỏ
nhỏ cái miệng lại giùm cho em với chứ không hàng xóm người ta lại tưởng
tụi em làm gì chị nữa thì khổ .
Việt hai tay chắp lại với nhau rồi lạy lạy tôi .
-Em biết thế thì tốt nhưng chị đây chưa chết . Mà nếu em tưởng tượng chị chết rồi thì them vào cho chị gói bánh với 3 nén hương cho chị vui lòng chứ em cúng chay rồi còn không hương khói thì chị chết không yên lòng
em ạ .
Tôi nói nhẹ nhàng . Dù sao thì một mình tôi cũng không đấu lại được 8
thằng con trai . Hơn nữa trong đó còn có 2 người tôi ghét cay ghét đắng
nữa , tốt nhất là nhịn đi .
-Thôi tôi đói rồi , cô làm gì cho tôi ăn đi .
Duy phẩy tay nói như chưa hề có chuyện gì xảy ra .
-Hơ hay nhỉ , thế chính ai hôm qua còn lớn mồm nói tôi là loại con gái
không ra gì ? Ai là người nói tôi nên nghỉ việc ? ai là người đã không
hỏi đầu đuôi câu chuyện mà lại kết luận sai rồi giờ lại tỉnh bơ như
không có chuyện gì xảy ra . Anh cũng nhanh quên mọi chuyện đã qua quá
nhỉ . Nhưng nói cho anh biết , tôi không phải là một con người không có
lòng tự trọng và danh dự của mình . Giờ thì tôi không còn là osin hay là gì của anh nữa . Anh và những người bạn của anh làm ơn rời khỏi nhà tôi trước khi tôi gọi điện báo cảnh sát .
Tôi nó trong giọng căm thù .
-Tôi xin lỗi .
Duy và Minh cùng lên tiếng .
-Hai người tưởng rằng chỉ cần một câu xin lỗi của hai người là xong hết ư ? Danh dự nhân phẩm của tôi đã bị hai người giẫm đạp đến thế mà giờ chỉ cần một lời xin lỗi là chứ bảo tôi cho qua chuyện hả ?
-Thôi mà vợ yêu , người ta đã xin lỗi rồi đấy thôi . Em đừng giận nữa mà .
Hoàng ra mặt nói đỡ cho DUY và Minh . Còn tất cả thì im lặng không nói
một tíếng nào . Tuy nhiên sau lời nói của Hoàng thì hai ánh mắt như hai
viên đạn nhìn Hoàng .
-Ai là vợ anh ? anh có thích bị một cốc nước giữa mặt không hả ???
Tôi trợn mắt , sao anh ta lại có thể cười trước sự đau khổ của người khác cơ chứ ? Thật là muốn đổ dầu vào lửa mà .
-Thôi , đã nói là xin lỗi rồi mà . Đừng giận nữa nha Ú tốt bụng , Ú nhân từ , Ú dễ thương .
Minh nói giọng nhỏ nhẹ cùng với khuôn mặt vô cùng đáng yêu .
Nhưng mà giờ tôi đang rất , rất rất hận cái mặt ấy nên tôi chỉ thấy đánh ghét mà thôi . Còn lâu mới dụ dỗ được tôi .
-Không cần cậu khen thì tôi cũng đẹp , cũng xinh , cũng hiền lành , tốt
bụng , nhân từ , dễ thương lắm rồi . Còn bây giờ thì Cút hết , mấy người cút ra khỏi nhà tôi mau .
Tôi bực mình hét , mặt mày thì đang đỏ lên . Có lẽ là trông tôi lúc này
chả còn gì là vẻ đẹp nhưng mà vì sự nghiệp thì phải quyết hi sinh thân
mình . Thà mất mặt trong một phút còn hơn mất mặt cả đời . Phải hiên
ngang và hống hách thì mới đúng là phong cách của Ú này chứ .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT