Và tình hình là mọi người vẫn đứng như Từ Hải chết đứng , còn nó thì vẫn ngủ ngon như bình thường mà không hề biết có chuyên gì đang xảy ra .

-Ú , dậy nhanh đi con . Hôm nay nhà ta đi ăn tiệc , nhớ chuẩn bị áo quần đàng hoàng nha .

Duy nhá giọng phụ nữ rồi lay lay người nó .

-Thật hả mẹ ? con dậy , con dậy liền .

Tôi đang nằm thì bật dậy như có lò xo gắn sau lưng . Dù gằng là mắt vẫn đang còn nhắm nguyên mà không hề mở ra .

-Ha ha ha .

Tiếng cười vang khắp cả phòng

-Mẹ vừa vừa phải phải thôi chứ , mẹ có biết hôm qua con thức đến 3 giờ sang để học bài không ? mẹ phải giữ ý tứ để cho con ngủ với chứ . Mẹ đi chỗ khác chơi đi , con ngủ tiếp . À , bố gọi mẹ đó , mẹ xuống nhà liền đi .

Tôi vẫy tay ý bảo mẹ đi ra ngoài rồi lại nằm ngủ tiếp .

“Sao hôm nay mẹ cười khác vậy ta ? ” Tôi tự hỏi bản thân mình .

-Dậy đi cô nương . Trưa lắm rồi đó .

Duy nói và tủm tỉm cười .

-Ừ thì dậy , có sang sớm mà ai cũng làm phiền là sao . Bực mình quá .

Tôi ngồi dậy nói .

Nhưng trước mặt tôi không phải là thằng em nghịch ngợm , cũng không phải mẹ và cũng không phải Lan mà là một đám con trai lạ mặt .

Cơ mà khung cảnh xung quanh lại quen vậy ta ?

Đúng thôi , đây là nhà tôi cơ mà .

Vậy mấy người này đến nhà tôi sao ?

Không rõ rang là tôi nhớ rằng trước khi đi ngủ tôi đã khóa cửa cẩn thận rồi cơ mà .

Mà sao lại toàn là nguời lạ vậy chứ ???

À không , không nên nói một cách phũ phàng như vậy đuợc , cũng có một số gương mặt quen quen đấy chứ .

Nhưng mấy người này đến đây với mục đích gì nhỉ ? với lại còn tập trung gọi tôi dậy nữa . Có lẽ là âm mưu cả .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play