Những ngày sau đó, Zenka không về nhà, anh chỉ để lại một tờ giấy thông báo mình đi vắng, Nilk không quan tâm tới điều đó cho
lắm, tâm trí cô vùi trong những môn thi giữa kỳ và đôi lúc bị xao nhẵng
khi Quân nhắc cô ăn uống đầy đủ. Cô thật sự không ăn uống điều độ như
lúc trước, mỗi khi nghĩ tới nụ hôn của mình với Quân cô lại trở nên thẫn thờ và không muốn ăn gì vì cảm giác rằng một nụ hôn có thể khiến người
ta no cứ bám lấy cô.
Kết thúc môn thi đầu tiên, trở về nhà, cô thấy Zenka nằm trên sofa, bất động, người nồng nặc mùi rượu.
- Anh uống rượu đấy sao? – Cô lên tiếng.
- Không!
- Đúng là không chấp nhận được, uống tới say rồi nằm một chỗ thế kia.
- Tôi không uống!
- Say ai mà chả nói thế. Làm sao tin được anh?
- Tôi không uống, tôi chỉ chở người say về nhà.
- Vậy sao? Tôi đi nấu cái gì đó để ăn tối nhé!
- …
Lát sau, Nilk dọn bàn, Zenka vừa bước ra khỏi nhà tắm.
- Anh ăn một mình nhé, tôi không ăn đâu!
- Bỏ bữa sao?
- Không, tôi ăn vặt trước đó rồi.
Hoàn thành công việc thường lệ đó xong, Nilk xoay cái
laptop của Zenka về phía mình tranh thủ nhắn tin cho Nhung. Zenka bước
ra từ nhà bếp, cầm theo đũa và một miếng thịt:
- Thử đi! – Anh ta nói
- Tôi không ăn nữa đâu.
- Một chút thôi.
- Mặn quá! – Nilk nhăn mặt.
- Mặn nhỉ, cô nấu chứ ai?
- Xin lỗi.
- Không chịu tập trung khi nấu sao?
- Tôi làm lại nhé?
- Không cần!
Lát sau, quay ra phòng khách, Zenka với tay lấy cuốn tạp
chí, đọc lướt qua vài trang. Nilk ngồi thẫn thờ bên tin nhắn của Quân,
cậu vừa nhắc cô ngủ sớm nhưng phần còn lại của tin nhắn với vỏn vẹn 3
chữ “Anh yêu em” làm cô thấy trái tim mình đập rộn ràng. Quan sát cô gái ngồi thẫn thờ và đờ đẫn như vậy, Zenka nhếch mép
- Trông cô như vừa bị ai hớp hồn thế kia.
- Không… đâu có ai đâu…- Nilk lúng túng
- Chẳng lẽ có ai đó vừa nói với cô vài lời có cánh sao? Hay là cô đang thích ai?
- Không…có gì đâu…!
Zenka xếp những tờ tạp chí lên giá rồi bỏ quần áo vào máy giặt, bất ngờ Nilk lên tiếng:
- Anh đã từng thích ai đó chưa?
- THÍCH KHÔNG AI CẢ.
- Sao anh lại không thích ai thế nhỉ, thích một ai đó đâu có gì là không được?
- Lằng nhằng! Ngoại trừ những người trong gia đình thì tôi không thích ai hết!
- Vậy anh không có mẫu người nào lý tưởng không?
- Mọi người có vẻ quan trọng chuyện đó nhỉ, ai cũng hỏi, tôi không có mẫu người nào hết.
- Thế thì anh cũng TẺ NHẠT ghê!
- Tôi không thấy đấy là vấn đề.
- Trước đây tôi có từng thích một anh học trên tôi 2 lớp, anh ấy là một người rất tài giỏi lại dễ mến nữa, thế nhưng khi tôi cố
gắng bày tỏ tình cảm thì bị người ta “đá”. Anh ấy nói tôi quá trẻ con!
- Người ta nghĩ sao là việc của người ta.
- Thế nhưng tôi thì bị shock, về sau tôi không thích ai nữa.
- Cô đúng là đồ ngốc, ngốc như cô nên mới bị người khác
ảnh hưởng, chẳng việc gì phải thế! Trong tiếng Anh cô biết từ “PRESENT”
không, nó vừa có nghĩa là hiện tại vừa có nghĩa là món quà. Mỗi đứa con
là vừa lại hiện tại của bố mẹ vừa là một món quà mà họ trân trọng, yêu
thương và ngược lại. Cô được bố mẹ cô sinh ra, nuôi nấng, chăm sóc và lo lắng, với họ cô là một present, thế nhưng nếu người nào đó không nghĩ
rằng cô là present của họ, không thật sự trân trọng cô như vậy thì cần
gì phải bận tâm.
- Anh THẬT SỰ nghĩ như thế sao?
- Nghĩ thì ai cấm đâu. Nhưng tự dưng cô kể chuyện đó làm gì thế?
- Vì có người vừa ngỏ lời với tôi, nhưng tôi lại không biết nên thế nào – Nilk hơi ngượng ngùng.
- Ra vậy, vậy là có người thích cô, Zenka nói với vẻ châm chọc.
- Nhưng tôi không biết là tôi có thật sự có thể yêu thương người ta hay không! – Nilk tần ngần.
- Tôi thấy người ta nói là con trai thường có xu hướng
chọ người yêu giống mẹ mình, nếu cô chăm sóc cho anh ta giống như mẹ anh ta là được!
- Vậy nhờ tôi không làm được việc đó thì sao, tôi vốn dĩ đâu có khéo tay hay giỏi chăm sóc người khác chứ?
- Tự học thôi, ai giúp cô.
- Tôi còn chưa dám tin là có một ai đó thích mình nữa! –
Nilk thở dài – Giống như một cái gì đó chưa từng xảy ra đối với tôi vậy.
- Tôi không thích phải nói nhiều vấn đề trong cùng một
buổi tối, nếu cô không thấy tự tin vào chính mình thì có nói cũng không
có nghĩa gì.
- Vậy thì thôi, dẫu sao cũng nên cảm ơn anh, chưa có ai nói với tôi những điều như vậy cả.
Zenka không nói gì, cậu tựa người bên giá sách một lát rồi lên tiếng:
- Trước đây, khi giáo viên tiếng Anh của tôi có nhắc đến
một vấn đề trong ngữ pháp tiếng Anh là động từ “LOVE” không chia ở dạng
tiếp diễn và “loving” chỉ được chấp nhận trong các bài hát. Khi đó tôi
không quan tâm cho lắm. Mãi cho tới lúc anh Minh yêu chị Loan và ngoài
chị ấy thì anh không yêu ai khác nữa… Anh ấy khiến tôi nghĩ tới điều đó… Thì Hiện tại đơn có 3 cách dùng, thứ nhất là dùng để diễn tả hành động
lặp đi lặp lại như một thói quen, phong tục, khả năng; thứ hai là điễn
tả một hành động có tính chất lâu dài ổn định hay hành động còn đúng
trong thời gian dài; thứ ba là diễn tả một chân lý hoặc đúng một cách
hiển nhiên. Nếu có ai đó yêu cô và tình yêu đó có thể xếp ngang với chân lý mặt trời mọc hướng đông và lặn hướng tây thì việc cô yêu người đó
đâu có khó quyết định.
Huyền ngạc nhiên nhìn Zenka từ đầu tới chân, liệu có đúng là anh ta vừa nói những lời đó hay không. Một lát, anh nói tiếp:
- Bây giờ sắp tới mùa mưa ngâu rồi, ra ngoài đường thì
mang theo ô hay gì đó đi! Heo mà dầm mưa thì thịt không ngon đâu! Tôi đi ngủ cho khỏe!
Nilk gọi với theo Zenka khi anh mở của phòng riêng
- Sao anh lại giúp tôi?
- Như thế thì cô sẽ đi lấy chồng rồi sớm rời khỏi đây.
- Anh muốn tôi đi khỏi đến thế sao?
- Cô có người yêu rồi thì càng nên rời khỏi đây sớm.
Ngày hôm sau, Huyền kết thúc xong môn thi cuối cùng, đầu
óc cô nghĩ mãi về những điều mà Zenka nói với mình, nhưng rồi cô lại
thấy ghét anh ta trở lại khi lần hẹn hò đầu tiên của cô với Quân bị cơn
mưa tầm tã phá nát. Huyền quy hết lỗi đó là do Zenka gây ra khi tối qua
anh ta không có thái độ trêu ngươi người khác như mọi khi. Ngồi bên Quân trong quán coffee ấm áp, trong bản nhạc nhẹ nhàng và bàn tay anh đang
nắm tay cô thật lâu, Huyền cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Chuyện Quân ngỏ lời với Huyền làm Nhung ngạc nhiên thật
sự, mặc dù đã dự tính trước điều này nhưng khi thấy 2 người bạn thân của mình “cảm nắng” nhau thật thì cô lại thấy hơi tủi thân. Hai người họ
thành một cặp còn cô thì vẫn cô đơn, Nói chuyện với Huyền theo một cách
hơi hờn dỗi, cô nói sẽ ít làm phiền hai người họ và cũng không tham gia
thường xuyên những buổi “tụ tập” của 3 người. Mặc cho Huyền thuyết phục
như thế nào thì những buổi hẹn của 3 người chủ yếu vẫn chỉ có Quân và
cô. Người hào hứng nhất khi nghe cô kể chuyện lại là Thanh, cô bạn cũng
kể cho Huyền nghe về người yêu của mình một cách đầy tình cảm đến nỗi cô phải công nhận là Thanh yêu người đó rất nhiều. Vài hôm sau, Thanh rủ
Huyền tới gặp người yêu cô. Khi đó, tiết trời đã bắt đầu vào thu, hơi se lạnh khi sáng sớm và chiều muộn, Thanh và Huyền cùng tới quán coffee mà cô hay hẹn Hưng tại đó. Trong lúc hai cô gái đang “tám” chuyện rôm rả
thì Hưng bước vào lịch sự trong bộ complet đen và cà vạt kẻ ra dáng một
người đàn ông lịch lãm. Sau vài câu chào xã giao, Thanh giới thiệu hai
người với nhau:
- Huyền thấy không? Anh Kiên trông rất đẹp trai đúng không? – Cô hồ hởi.
- Anh ấy đúng là người mà cậu thích rồi còn gì? Vậy hai người có dự định gì chưa?
- Có thì cũng có, nhưng để tớ tốt nghiệp đã, phải không anh? – Thanh quay sang Kiên cười rạng rỡ.
Anh không nói gì lặng lẽ đặt tấm thiệp hồng lên bàn.
- Sắp có đám cưới của ai vậy anh? – Thanh hỏi.
Cô với tay lấy tấm thiệp, mở ra rồi chết lặng. Tên của
hai người in trong tấm thiệp không ai khác chính là Kiên và một cô gái
nào đó mà Thanh không biết:
- Tại sao... – Thanh ngỡ ngàng – Chuyện này là sao?
- Anh xin lỗi em, anh… sẽ kết hôn với người khác…
- Vậy còn những gì đã xảy ra giữa chúng ta? Về những điều mà anh đã nói? Anh đã nói là yêu em và chỉ một mình em mà thôi?
- Anh thật sự xin lỗi… anh không có gì để biện minh cho mình… em cứ đánh mắng anh nếu em muốn…
- Em không cần điều đó… em cần một mình anh thôi…
- Chuyện đó thì không thể được!
Nói xong câu đó anh đứng dậy bước đi, Huyền đặt tay lên
vai bạn mà không biết nên nói gì. Thanh vụt đứng dậy đuổi theo Kiên, cô
chỉ biết quýnh quáng thanh toán tiền nước rồi lập tức đuổi theo cô bạn
thân. Kiên bước lên taxi mặc cho Thanh đuổi theo và kêu tên anh đến lạc
giọng. Chiếc xe nhanh chóng hòa mình vào đám đông tấp nập trên phố
- Anh Kiên… em xin anh… đừng bỏ em!
Kéttttttt! Rầm!!!! Thanh bị một chiếc xe tải đụng khi cô
cố băng qua đường. Huyền hốt hoảng chạy tới bên bạn, cô thấy rối tung
khi bạn mình nằm bất động bên vũng máu. Vài người qua đường tốt bụng
giúp cô gọi cấp cứu và giúp họ đưa Thanh tới bệnh viện.
Ngồi trước cửa buồng cấp cứu, Huyền thấy run và ớn lạnh
hơn bao giờ hết, những suy nghĩ tiêu cực liên tục hiện ra trong đầu cô
làm cô càn cảm thấy hoảng sợ hơn. Run run mở khóa chiếc điện thoại, nhìn những cái tên hiện ra loang loáng trong danh bạ, bất chợt cô dừng lại
trước tên của Zenka, ngập ngừng vài giây, cô nhấn nút.
Ngồi một mình trong phòng tập, chưa tới giờ quán mở cửa,
Zenka thờ ơ buông xuôi những dây đàn anh vừa chỉnh để với tay lấy chiếc
điện thoại đang rung ầm ĩ trên bàn.
- Alô!
Im lặng.
- Alô!
Im lặng.
Zenka không nói gì, anh lắng nghe thật kỹ những âm thanh
của đầu dây bên kia, có tiếng ồn ào ở khá xa rồi gần hơn, có tiếng lanh
canh của kim loại, có tiếng thở ngắt quãng của ai đó và tiếng khóc bị
kìm lại, thổn thức.
- Nilk à? … Có chuyện gì thế?
Đầu dây bên kia có vẻ giật mình rồi những tiếng nấc nghe rõ hơn.
- Cô đang ở đâu? Chỉ cần nói đang ở đâu thôi!
- Bệnh viện Y… phòng cấp cứu số 3… - Nilk nghẹn ngào đáp lại.
- Cứ ở nguyên đó, đừng đi đâu, đừng tắt điện thoại.
Nói xong cậu lập tức cúp máy, đi ra ngoài, xin phép anh
Trung nghỉ làm rồi bắt taxi tới thẳng chỗ Nilk. Tới nơi, cậu nhìn một
lượt các hàng ghế và thấy Nilk đang thu người lại một góc, một mình, run rẩy. Zenka tiến tới, ngồi xuống cạnh bên cô, rút tập khăn giấy đưa cho
cô gái.
- Cô có sao không?
Nilk lắc đầu không quay lại nhìn cậu. Zenka xoay người cô đối diện với mình:
- Đã nói là khi nói chuyện với tôi thì phải nhìn thẳng vào tôi cơ mà!
Nilk đưa mắt nhìn anh, nước mắt cứ thế tuôn ra.
- Cô phiền thật, đừng khóc nữa, mặt mũi trông chả ra làm sao cả.
Zenka chầm chậm lau nước mắt cho cô.
- Bạn tôi… - Nilk nghẹn ngào – bị xe đụng… chảy nhiều máu lắm… tôi sợ là sẽ có chuyện gì không hay xảy ra…
- Không có chuyện đó đâu, cô đừng có nghĩ linh tinh… mà đừng có khóc nữa được không?
Nilk gạt nước mắt, cố gắng để không khóc nữa.
- Nếu cô thấy cần… - Zenka ngừng lại – Tôi có thể cho cô mượn vai, nhưng chỉ hôm nay thôi.
Nilk lắc đầu, cô chắp hai tay lại với nhau:
- Cầu trời khấn phật cho Thanh được bình yên!
Zenka cười khẩy:
- Cô theo đạo Phật hay sao mà khấn?
- Theo hay không thì đâu có quan trọng, giờ tôi cần thần Phật phù hộ cho bạn tôi, tôi muốn cô ấy không xảy ra chuyện gì!
- Vì ông Phật tổ có thần lực lớn đến Tôn Ngộ Không cũng không thoát khỏi bàn tay nên cô tin chứ gì?
- Thế thì sao, tin thì liên quan gì tới anh? Ít nhất thì tôi cần nơi để tin!
- Nghe này, tôi không có ý báng bổ thần thánh, cũng không có ý bài xích tôn giáo hay gì đó, nhưng thần Phật suy cho cùng cũng là
sản phẩm tưởng tượng dựa trên niềm tin duy tâm của con người. Ngày xưa,
tài giỏi như Tôn Ngộ Không cũng không thắng lại được chẳng qua là do
“hạn chế về mặt nhận thức”. Khi đó, Tôn Ngộ Không không bay hết bàn tay
của Phật tổ là vì không biết Trái Đất là hình tròn, bay mãi thì cũng
quay về nơi ban đầu mà thôi. Vậy cô nghĩ Phật tổ làm gì? Để Tôn Ngộ
Không bay chán, chỉ ngồi một chỗ đợi người ta quay lại, xòe tay ra mà
bảo: “chưa bay qua được tay ta”. Thời đó, cô cứ biết cái gì mà toàn thể
thiên hạ không biết thì cô sẽ thành thần ngay.
Nilk bật cười phì trước điệu bộ của Zenka, trước vẻ mặt
rất bình thản nhưng lại nói năng linh tinh như vậy, cô hoàn toàn thấy
anh ta thật hài hước quá mức.
- Bó tay… thật đúng là bó tay với anh… - Nilk cười ngất.
- Cho dù gì đi nữa thì người ta chỉ cầu khấn trời phật
khi người ta cần chỗ dựa tinh thần thôi, nếu cô cầu khấn họ thì cô chỉ
làm cho cô cảm thấy yên tâm còn bạn cô thì ai biết ai sẽ giúp, thay vì
gọi trời thì cô gọi cô ấy còn hơn, nếu cô ấy có thể nghe thấy thì cô ấy
sẽ được giúp đỡ nhiều hơn là phó mặc cho ai cũng được như thế! Hãy gọi
tên cô ấy, nếu cô có thể gọi bằng cả trái tim thì cô ấy sẽ nghe thấy
thôi.
…
- Nilk… dậy đi!
Nilk khẽ cựa người, có ai đó đang gọi cô, thật đúng là,
đang ngủ thoải mái thì bị phá đám. Cô mở mắt ra, thấy mình đang gối đầu
lên vai Zenka để ngủ, giật mình, cô lùi lại:
- Tôi…
- Bạn cô đang ở phòng hồi sức, vết thương trên đầu không
nặng, nói chung ổn, không nguy hiểm, chân phải bị rạn xương nên phải bó
bột.
- Cảm ơn anh! – Nilk lí nhí.
- Có muốn đi ăn cái gì không?
- Có! …
Nhìn Zenka bên đĩa cơm với vẻ buồn ngủ, Nilk lên tiếng
- Nhìn anh chán đời quá! Trông như bò nhai rơm thế?
- Biết sao được, vai tôi bị cái ĐẦU VOI nặng hàng tấn của cô đụng đến rạn cả xương đau chết đi được ấy.
- Đầu voi đâu mà đầu voi, anh lại định gây sự đó sao? Tôi cứ nghĩ là anh đã tốt lên được một chút, tử tế được một lúc là lại khó
chịu rồi!
- Ai muốn, đang ngồi yên lành định lấy cái điện thoại
trong túi thì bị cô đụng cho cái “uỳnh”, tôi cứ tưởng là bị cả tảng đá
va vào nữa chứ!
- Anh…
Zenka đứng dậy thanh toán rồi đưa điện thoại của Thanh cho cô:
- Tôi đã báo với gia đình bạn cô, họ sắp tới!
Zenka quay lại phòng của Thanh, đợi cho tới khi bố mẹ cô
tới nơi. Còn Quân ngay khi nhận được tin nhắn của Huyền, Quân cũng vội
vã tới gặp cô để yên tâm rằng cô không gặp chuyện gì.
Bố mẹ Thanh rất lo lắng cho con mình khi nghe Huyền thuật lại những việc đã xảy ra. Nhìn cô với vẻ lo âu, Quân hỏi:
- Em có sao không?
- Em không sao, chỉ bị shock một chút giờ thì ổn rồi.
- Sao em không gọi cho anh ngay, anh có thể tới bên cạnh em bất cứ khi nào cơ mà?
- Em xin lỗi, em quên mất!
Nhìn chàng trai gầy gò đứng ngoài hành lang, Quân thắc mắc:
- Bạn trai của bạn em à?
- Không, không phải đâu, đấy là hàng xóm của em.
- Vậy thì hân hạnh làm quen! – Quân chìa tay với anh.
- Tôi không thích cách làm quen khách sáo cho lắm! – Zenka đưa tay bắt tay Quân.
- Cảm ơn anh đã tới!
- Không có gì để cảm ơn đâu!
- Đây là Quân, bạn trai tôi – Huyền giới thiệu – Còn đây là …
Huyền khựng lại, tên thật của Zenka là gì cô không biết,
anh Minh cũng gọi là Zenka, những người ở quán bar cũng vậy, nhà lại
không có hàng xóm hay người thân nào nên ngoài tên Zenka đó cô không
biết anh ta tên thật là gì.
- Tuấn Anh – Zenka lạnh lùng lên tiếng.
- À, anh Tuấn Anh, hàng xóm…
- Em không biết tên hàng xóm của mình mà lại nhờ anh ấy trước cả anh sao? – Quân nhìn thẳng vào Huyền làm cô lúng túng.
- Cô ấy nhờ tôi mang đồ tới giúp. – Zenka nói.
- Vậy sao? Vậy thì xin lỗi vì tôi hơi đa nghi!
- Tôi đi về đây! – Zenka quay đi.
- Vậy để tôi đưa hai người về! Bây giờ đâu bắt được xe bus về bằng taxi thì tốn lắm!
Quân nói rồi rút chìa khóa xe và kiên quyết đưa họ về
nhà. Trên xe, chỉ có Huyền và Quân nói chuyện với nhau còn Tuấn Anh thì
ngủ ở ghế sau. Tạm biệt Huyền tại bến bus mà cô hay yêu cầu anh dừng lại mọi khi, Quân nghiêng người nhìn chàng trai có dáng vẻ yếu ớt đó một
lần nữa rồi mới phóng xe đi.
- Cô không cho bạn trai cô biết nhà sao? – Zenka ngáp dài.
- Vì tôi đang ở cùng anh đó thôi!
- Cô có thể về nhà của cô cơ mà?
- Không phải bây giờ!
Trên đường về Quân bỗng thấy bất an vô cùng, sự xuất hiện của một chàng trai lạ bên Huyền làm anh thấy rối trí, cho dù họ có thể
không thân thiết lắm và cô không biết tên anh ta. Đầu óc anh bị cuốn vào việc lý giải tại sao Huyền lại gọi cho anh ta thay vì gọi cho anh. Trấn tĩnh lại một chút, anh dẹp suy nghĩ đó sang một bên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT