Sáng tinh mơ, Nilk uể oải tỉnh dậy, cả đêm hôm qua bận
buôn chuyện với Nhung-cô bạn chí cốt-khiến sáng nay cô không được tỉnh
táo hoàn toàn, nếu không có tin nhắn của Thanh học cùng lớp thì chắc
Nilk không thể ra khỏi giường được
- Huyền à, sáng nay có bài kiểm tra đấy, cậu học được nhiều chưa? – Thanh lo lắng.
- Rồi, ổn cả, tớ còn nhớ được chút ít.
- Nếu tên hàng xóm xấu bụng đó có trêu gì cậu thì cậu cứ MẶC KỆ nhé, tớ
không muốn cậu bị tên đó làm cho bực tức đâu như thế làm sao thi tốt
được!
- Cảm ơn nhé Thanh, lần nào cậu cũng thật tốt!
Trệu trạo nhai rồi nuốt cái bánh hambuger Zenka để trên bàn, Nilk liếc
mắt nhìn tên con trai ngồi một mình ngoài ban công, chẳng hiểu anh ta
đang nghĩ gì nhưng không đụng mặt để gây sự là tốt rồi, nghĩ vậy, cô
xách túi đi khỏi nhà.
Một lát sau, cô quay lại tìm Zenka hỏi:
- Anh có laptop không?
- Có.
- Tôi mượn được không?
- Muốn vào phòng tự lấy hay là để tôi lấy hộ?
- Anh lấy cho tôi đi, tôi không muốn tự tiện vào phòng anh.
Lát sau Zenka đưa cho Nilk chiếc balo của mình
- Cảm ơn anh nhé!
- Nếu muốn chat thì tự download phần mềm, tôi không cài.
- Sao anh biết tôi mượn laptop để …
- Vì cô cũng thuộc diện hay “tám”.
Tối hôm đó, sau khi Zenka đi làm, Nilk vội vàng mở máy, nhìn thấy nick của cô sáng, lập tức Quân gọi tới:
- Huyền, sao mấy hôm nay cậu lại không liên lạc thế?
- Tớ xin lỗi, tớ có nhận được tin báo cậu gọi cho tớ.
- Tớ gọi nhiều lắm, Huyền à?
- Tớ biết, xin lỗi vì làm cậu lo lắng.
- Cậu không phải khách sáo thế đâu, tụi mình là bạn từ bé cơ mà. Nhưng đã có chuyện gì xảy ra thế, nghe nói cậu ra ở riêng?
- Chuyện dài lắm mà cũng không có gì đáng nói đâu, tớ vẫn ổn.
- Vậy bây giờ cậu ở đâu?
- Tớ không tiết lộ cho Quân được, khi nào có thể, tớ sẽ nói.
- Lúc nào cậu cũng để lòng tự trọng cao như vậy sao? Cậu không muốn tớ chia sẻ khó khăn với cậu sao?
- Vì tớ vẫn ổn Quân à, tớ muốn có thể đứng trên đôi chận của mình, cậu đừng có hờn dỗi như trẻ con như thế chứ?
- Vậy tớ có thể gặp cậu được không, mấy ngày qua tớ đi tìm cậu khắp nơi, bây giờ thấy cậu rồi, tớ thật sự rất muốn xem cậu như thế nào.
- Tớ mới đi-đâu-đó được mấy ngày thôi mà?
- Nhưng với tớ thì nó dài hàng thế kỷ vậy, không thấy cậu tớ thấy bất an lắm!
- Cảm ơn Quân, tớ hứa, tớ sẽ thu xếp thời gian.
- Ừ tớ tin, tớ sẽ đợi!
…
- Cậu nói chuyện với ai mà lâu thế? – Nhung tò mò
- Quân ấy mà!
- À, cậu ấy lo cho cậu lắm đấy, cậu ấy đi tìm cậu khắp nơi.
- Xin lỗi vì để hai cậu lo lắng!
- Tớ thì không lo bằng Quân đâu, tớ nghĩ là tụi mình là bạn thân lâu như vậy nếu cậu có vấn đề gì cậu sẽ nói với tụi mình, nếu không thì có thể
là cậu chưa sẵn sằng như vậy tụi tớ sẽ đợi cậu liên lạc. Thế nhưng Quân
thì không chịu ngồi im chút nào hết. Cậu ấy cuống cả lên tớ thấy thế mà
tội nghiệp!
- Cậu ấy thật sự rất nhiệt tình, tớ thấy ngại quá!
- Chỉ NHIỆT TÌNH thôi sao? Tớ không nghĩ thế!
- Sao cậu nói vậy?
- Cậu ấy đi tìm cậu như vậy mà câu không thấy RUNG ĐỘNG chút nào sao? Rõ ràng là Quân thích cậu còn gì?
- Không có chuyện đó đâu, tụi mình là bạn tốt của nhau cơ mà.
- Bạn thì không trở thành người yêu được sao? Quá tốt ấy chứ! Cậu cũng
nên quên “thần tượng lớp trên” của cậu đi, anh ta từ chối cậu lâu rồi
còn gì! Quân cũng tốt đấy!
- Đừng nói thế đi mà, có hôm nào rảnh cậu thông báo với bố tớ là hiện
giờ tớ ổn, tớ có công việc để làm, có nhà để ở, tớ sẽ cố gắng sống tốt
rồi tớ sẽ về nhà sau!
- Cậu định cứ mâu thuẫn với mẹ kế tới lúc nào nữa, như vậy thì cậu sẽ mệt mỏi thôi.
- Tớ không biết, nhưng tớ đã quyết định rồi! Tớ sẽ làm được!
Tỉnh dậy thấy mình nằm ngoài phòng khách, Nilk lờ mờ nhớ ra hôm qua cô
mải kể chuyện về “lão hàng xóm” với Nhung rồi ngủ quên lúc nào không
hay, nhưng nghĩ lại cô cũng thấy “hả lòng hả dạ” khi bạn cô cũng công
nhận anh ta thật nhiễu sự. Nhấc tấm chăn mỏng đắp trên người cô vươn vai đứng dậy. Mà tại sao lại có chăn nhỉ, cô tự hỏi, mình có mang chăn ra
đâu? Sau vài phút tự ngắm mình trong gương, Nilk tung tăng đi vào nhà
bếp, Zenka đang ở đó nấu ăn:
- Cô không tự ngủ trong phòng được hay sao? Hay là phải ngủ kiểu co quắp như vậy thì người cô mới DÀI ra được?
- Anh không phải ÁC KHẨU như thế, tôi chỉ ngủ quên thôi!
- Vậy là hôm nay quái thú đã lột xác rồi đấy, cúc áo thì đóng khuy lệch, thật không hiểu nổi.
Nilk ngượng chín cả mặt, im re nghe anh ta càu nhàu:
- Tâm hồn cô lúc nào cũng treo trên cành ớt như thế hay sao? Đằng nào
thì tôi cũng là con trai cô không nên cứ làm những việc bất cẩn như thế
chứ!
Nilk từ từ ngồi xuống ghế, Zenka rót nước đưa cho cô. Chầm chậm ăn món
mỳ xào mà cậu làm, cô đưa mắt nhìn cậu một lúc. Zenka đang đưa thìa mỳ
lên miệng, nhai một cách chậm chạp. Lần thứ hai nhìn anh ta thì Nilk
nhận thấy anh ta đã ngủ, ngủ một cách bình thản trên bàn ăn, tay vẫn cầm thìa mỳ và chưa hoàn thành bữa ăn của mình. Định đứng dậy để gọi Zenka
thì cậu lại mở mắt, vẻ mặt buồn ngủ đó nhìn đĩa mỳ rồi tiếp tục ăn.
- Anh buồn ngủ lắm sao? – Nilk lên tiếng.
- Tôi đi ngủ đây! – Anh ta đứng dậy – Hai mắt không mở nổi.
- Vậy anh nghỉ đi, tôi sẽ dọn bát đĩa.
- Đừng có làm ồn đấy!
- Tôi nhớ rồi mà!
Một tuần sau, Nilk hoàn thành tốt công việc mà anh Minh giao cho cô, tâm trạng rất thoải mái cô liền mua một ít hoa quả rồi về nhà sớm. Về tới
nơi, cô thấy Zenla đang ngồi trong phòng khách
- Anh chưa đi làm sao?
- Tôi nghỉ.
- Tôi mua một ít hoa quả đấy, tôi mời.
Nhanh chóng vào nhà bếp lát sau, Nilk bê ra cả một rổ táo. Cô cầm dao định gọt thì Zenka lên tiếng:
- Cẩn thận không đứt tay!
- Không sao đâu, tôi có thể gọt táo được… tôi đã từng thử rồi… anh đợi chút đi.
Đang gọt dở quả táo thì cô bị trượt tay, quả táo lăn xuống đất còn con dao thì cứa và ngón tay cô.
- A, đau quá! - Nilk kêu lên
Lập tức Zenka rút nhanh tờ giấy ăn trên bàn rồi dùng nó túm lấy vết thương đang chảy máu trên tay Nilk.
- Biết ngay mà, cô không làm gì nên thân cả!
- Tôi chỉ hơi bất cẩn thôi – Cô thanh minh.
- Để mình bị thương như vậy mà lại còn cố cãi nữa sao?
- Anh túm tay tôi thế này đau quá!
- Không sao, giữ chặt như thế này thì máu sẽ không chảy.
- Liệu tôi có bị chảy máu tới chết không nhỉ? – Nilk phân vân.
- Thế thì cô chết lâu rồi, NÓI LINH TINH, ngồi im ở đó tôi đi lấy băng.
Vài phút sau, ngón tay của cô đã được dán băng cẩn thận, cô ngồi nhìn Zenka gọt táo một cách “chuyên nghiệp”
- Anh gọt táo bằng tay trái sao?
- Một số lúc.
- Anh giỏi thật đấy nhỉ, nấu ăn cũng biết nữa, ai dạy anh thế?
- Tôi tự học.
- À, là vì anh phải sống một mình nhỉ?
- Không, chỉ cần tập trung thì làm được thôi.
- Anh dạy tôi nấu ăn đi, anh nấu bữa sáng, tôi sẽ nấu bữa tối.
- Tự học đi tôi không có thời gian để chỉ.
Tối hôm đó, Huyền gặp Quân và Nhung để khao vụ cô vừa nhận lương. Ba
người nói chuyện rôm rả tới tận 10 giờ, thấy muộn, Quân bèn chở hai cô
gái về tới nhà. Chia tay Nhung ở phố D, Quân chở Huyền thong dong trên
các con đường Hà Nội. Cô không muốn cậu biết nơi mình ở nên yêu cầu cậu
dừng lại tại một con phố đông đúc gần đó.
- Huyền này! – Quân gọi – Khi nào cậu mới cho tớ biết nhà?
- Sớm thôi!
- Tớ có một việc này muốn nói.
- Cậu nói đi!
- Sắp tới ở khách sạn M có tổ chức dạ hội, cậu tham gia cùng tớ nhé, thú vị lắm đấy.
- Ừm…
- Tớ đã forward cho cậu thông tin về nó trong mail rồi,cậu check nhé!
- OK, nhưng có gì mà thú vị vậy?
- Dạ hội này lấy tên là “Masks” khi tham dự cậu phải đeo mặt nạ Venice, cậu thấy thú vị không?
- Hay vậy sao?
- Đúng thế, tớ đã giành được vé mời rồi, tớ chuẩn bị trang phục cho cậu nhé!
- Vậy là tớ chỉ phải đi thôi sao?
- Đúng vậy!
- Mai tớ trả lời Quân nhé… à… tớ nghĩ là tớ tham gia được đấy, nhờ Quân chuyện trang phục vậy!
- Tớ vui quá, tớ sẽ nhờ Hưng một tiếng, cậu nhớ không, cậu Hưng làm thiết kế, bạn học với tớ ấy!
- Có!
- Vậy thì nhờ 2 cậu thôi!
Mở cửa ra khỏi phòng khi đã 1 a.m, Zenka thấy Nilk đang ôm máy tính.
- Không đi ngủ đi?
- Tôi đang bận thi.
- Thi gì?
- Cờ caro.
- Thế thì cần gì mà phải thi?
- Tôi muốn tham dự một buổi dạ hội, họ nói nếu thắng 20 ván caro liên
tiếp thì được nhận miễn phí một vé mời. Tôi không muốn là người đi kèm
nên muốn thi.
- Vậy là dạ hội sẽ có thêm một con heo sữa?
- Sao anh lại cứ phải mỉa mai như thế nhỉ? Ôi đấy, thôi rồi, tại anh mà
tôi thua rồi đấy, tôi vừa thắng 10 ván liên tiếp đấy! Bắt đền anh đấy,
hạn đăng ký chỉ còn đến 8 giờ sáng ngày mai nữa thôi.
- Có mỗi chuyện đấy mà cũng… đằng nào thì chẳng có người mời rồi đó thôi?
- Nhưng tôi không thích. Tất cả là tại anh mà ra cả!
- Thật đúng là biết gây chuyện, tôi chỉ có ý định uống nước thôi.
- Không nước nôi gì hết, tại anh mà tôi thua. – Nilk bắt đầu bực tức.
- Vậy chứ thua mấy lần rồi?
- Một … một số lần … nhưng lần vừa rồi rất quan trọng.
- Lắm chuyện
Zenka cằn nhằn, cậu xoay chiếc laptop về phía mình rồi hí hoáy với con chuột. Chỉ một tiếng sau cậu ngẩng lên nói với cô:
- Thắng được đủ 20 ván liên tiếp rồi đây này, hết nợ nhé!
- Anh chơi nhanh thật đấy, phục anh ghê!
- Gì mà khó, gặp ai thì bảo người ta chơi hết 10 ván mới được thôi, thế
alf xong, đâu cần đấu với nhiều người, tôi đi uống nước đây?
- Để tôi rót cho, tôi phải cảm ơn anh mà!
Nilk lật đật chạy đi lấy nước, lát sau cô hớn hở chạy tới bên Zenka đang đứng bên TV. Do bất cẩn và vội vàng, hai chân cô vướng vào nhau, cô
lắng nghe tiếng trượt của chính mình và chờ đợi một tiếng “uỵch” khi cô
tiếp đất. Nhưng không có tiếng uỵch nào hết, Nilk chớp chớp mắt khi đầu
cô đang “yên vị” trên ngực Zenka. Chỉ trong vài tik tak, cậu đã nhanh
chóng nhảy tới đưa tay phải đỡ cô khỏi ngã, tay trái ngăn cho ly nước
trên tay cô không văng ra ngoài.
- Cô đứng dậy được chứ?
- Vâng… - Nilk lúng túng.
- Đi đứng không chịu để ý.
- Tôi xin lỗi… A!...
Cô kêu lên một tiếng rồi nhảy lò cò tới chỗ chiếc sofa.
- Chân tôi đau.
Zenka cúi xuống, kiểm tra cái chân:
- Không sao đâu, chỉ bị trẹo chân.
Ngay sau câu nói đó cậu nắn lại chân cho cô, Nilk kêu đau oai oái.
- Đừng đi lại nhiều, cũng đừng đi đồ cao gót, chịu khó trong mấy ngày. Giờ thì đi ngủ đi.
- Thế tôi về phòng đây! - Nilk nói, mắt cô còn hơi ướt.
Nhìn cô gái từ từ đứng dậy, tập tễnh đi mấy bước Zenka tiến tới rồi cúi người xuống:
- Lên đi, tôi cõng cô về phòng.
- Thôi, không cần đâu!
- Nếu chân cô bị nặng hơn thì hết đi dạ hội, lúc đó thì mệt!
Lưỡng lự một lát rồi Nilk leo lên lưng cậu, cô lí nhí:
- Ban nãy, cảm ơn anh!
- Không cần tôi chỉ tránh cho chung cư khỏi bị ĐỘNG ĐẤT thôi!
- Này anh kia…
- Đang bị thương thì ngồi im, ngọ nguậy lại ngã.
…
Chiều hai hôm sau, đang chuẩn bị đi làm thì Zenka thấy Nilk trong bộ áo dài trắng tập tễnh đi lại liên tục trong phòng khách
- Chân cẳng thế kia lại còn bày trò? Cô không ngồi im được sao?
- Không được đâu, tôi phải chụp ảnh tôi để gửi đi mà!
- Gửi đi đâu.
- Tới ban tổ chức dạ hội ấy, họ nói biết đâu được chọn làm hình ảnh đại diện.
- Cô thì đại diện cho cái gì được? Kẹo Mút siêu béo chắc?
- Tôi đang bận lắm đây, tôi chưa chụp được kiểu nào đẹp cả, anh chụp hộ
tôi với! – Nilk đưa máy ảnh cho cậu – Chụp lấy hoàng hôn nhé, đẹp mê ly
luôn!
- Cô có máy ảnh tốt đấy…
- Vậy là anh cũng biết nhìn đồ đấy nhỉ, tôi quý nó lắm đấy không mang ra để đặt tiền đâu.
- …dùng nó để chụp cô thì … PHÍ quá!
- CÁI ANH KIA!!!! Tôi nhờ rồi cơ mà!
Zenka nhấc máy lên chụp vài lần rồi đưa máy cho cô. Có cuộc hẹn lúc 6
giờ với Quân nên Nilk nhanh chân thay đồ rồi đi ra ngoài không quên mang theo máy ảnh để xem kỹ các file vừa chụp. Đón cô tại điểm hẹn, Quân đưa cô tới thẳng tiệm may tráng lệ của Hưng-bạn cậu-để lấy số đo và chọn
mẫu váy. Chỉ một lát, Quân chọn cho Huyền một chiếc váy đỏ với tầng váy
khá cầu kỳ rồi nhờ Hưng chỉnh sửa cho vừa với cô. Huyền đang lúi húi
chọn phụ kiện thì Hưng kéo cậu bạn ra một góc:
- Cô ấy không có gì đặc biệt cả sao cậu thích?
- Tớ cũng không rõ từ khi nào nữa nhưng khi ở bên cạnh cô ấy tớ lại không muốn rời xa chút nào cả!
- Thiếu gì người đẹp thích cậu.
- Nhưng tớ lại thích cô ấy.
- Bó tay!
- Chuyện này nhờ cậu nhé!...
Ghi lại cho Hưng địa chỉ để cậu gửi đồ cho mình, Huyền dùng địa chỉ nhà
Thanh và gọi điện nhờ bạn mang cho mình khi có đồ gửi tới. Sau đó, cô và Quân cùng dùng bữa tại một nhà hàng cạnh hồ Tây mà không hay biết tới
một chuyện đã xảy ra với chiếc váy của mình.
Ngân tới chỗ Hưng khi đã muộn, đậu chiếc xe sang trọng của mình bên lề đường, cô bước vào trong.
- Chào Hưng, đang uống coffee sao?
- Ừ, dạo này bận quá!
- Chắc tại thấy cậu có tay nghề nên nhiều người tin tưởng đấy!
- Ngân quá khen rồi, mình có gì đâu cơ chứ!
- Tại cậu khiêm tốn đấy thôi!
- Váy của Ngân xong rồi đấy!
- Cậu đúng hẹn quá!
- Vì người Ngân chuẩn nên không vất vả gì đâu.
- Ôi, chỗ cậu có cái váy đỏ này trông sang ghê!
- Không bằng chiếc của cậu nhưng vì người mặc cũng không có gì đặc biệt nên cũng có thể coi là được.
- Vậy sao?
- Ừ, tớ làm nhanh vì đây là Quân nhờ đấy chứ, mất một lúc giờ thì xong rồi!
- Quân tới nhờ cậu sao?
- Đích thân tới tận nơi nữa, chọn đồ cho người cậu ấy thích mà!
- Người mà Quân thích sao?
- Ngân cũng ngạc nhiên phải không? Tớ cũng ngạc nhiên lắm, cô ấy không
xinh lắm, hơi thấp nữa, giá mà cậu ấy để ý tới cậu thì có phải tốt
không! Ngày xưa học cùng cấp 3 ai cũng nghĩ hai cậu đẹp đôi.
- Cậu lại đùa thái quá rồi! – Ngân chống tay lên bàn.
Bất cẩn cô đụng vào chiếc thước kẻ trên bàn khiến ly coffee trượt rơi
xuống đất, nước trong cốc văng một phần vào tà váy của Huyền mà cả hai
đều không biết.
- Ôi, tớ làm đổ coffee của cậu rồi!
- Không sao, không bị làm sao cả đâu!
Sáng hôm sau, do mệt mỏi, Hưng đặt chiếc váy vào túi mà không kiểm tra
tới vết coffee tối qua. Chiếc váy theo chân người chuyển phát nhanh tới
nhà Thanh rồi theo cô tới tay Huyền.
Về tới nhà sau một ngày đầy háo hức, Nilk tự trang điểm và làm tóc cho
mình thật đẹp. Cô rất vui khi nghĩ tới buổi tối ngày hôm nay khi cô được khoác chiếc váy đỏ và có thể bước đi tự tin theo từng điệu nhảy nhất là khi chân cô đã khỏi.
Đang trong lúc vui vẻ thì Zenka từ từ bước ra khỏi phòng.
- Anh đang chuẩn bị đi làm đó sao? Tối nay tôi không ở nhà đâu!
- Biết.
- À, anh đợi một chút, tôi mặc váy rồi anh xem nhé!
- Cô cần gì điều đó chứ?
- Nhưng tôi muốn biết, chỉ một lát thôi.
Lát sau, Nilk bước ra trong chiếc váy đỏ, lướt nhẹ qua đôi mắt ngái ngủ của Zenka, cậu ngáp dài một cái:
- Cầu kỳ quá!
- Đẹp không?
- Cô hỏi cái váy hay là cô?
- Tôi.
- Cô thì xấu thôi rồi không cần hỏi, còn cái váy thì có vẻ ghét cô!
- Tại sao thế?
Zenka không nói gì, tiến tới bên cô nhấc tà váy dính coffee lên.
- Cô không định để nó như thế này chứ?
- Ôi trời ơi, sao lại như thế này?
- Có thể họ bất cẩn không để ý.
- Hôm trước nó đã rất HOÀN HẢO mà, bây giờ tôi phải làm gì đây?
- Thử gột xem sao.
15 phút sau:
- Không ổn, vệt coffee không đi hết! – Zenka kết luận.
- Vậy tôi biết làm sao bây giờ? Sắp tới giờ hẹn rồi, tôi lại không có váy nào khác cả.
- Cô thử váy của mẹ tôi vậy!
- Bố mẹ anh đã từng ở đây sao?
- Không, chỉ có đồ đạc thôi.
Nilk đành phải cố gắng mặc chiếc váy trắng với tà váy bằng voan nhẹ
nhàng phần thân được đính cầu kỳ với kim tuyến và hạt cườm. Nhìn đôi
lông mày hơi nhíu lại của Zenka, cô thở dài thườn thượt.
- Váy cũ nên có vài chỗ không ổn.
- Tôi không có duyên với những chuyện như thế này rồi!
- Không phải nản đâu, chỉnh lại là được.
Thế rồi, Zenka đi lấy kim chỉ, nhẹ nhàng sửa lại vài chỗ bị tuột mép và vài hạt cườm sắp rơi.
- Anh giỏi thật đấy nhỉ, việc gì cũng biết!
- Không có gì, tôi sẽ đính lông vũ lên hai bên tay áo ít nhất thì cái váy sẽ không quá bất ổn.
- Vậy thì nhờ anh thôi! Vậy… bố mẹ anh giờ ở đâu? Tôi dùng váy của bác như thế này có được không?
- Định cư tại Thụy Sỹ rồi!
Nilk quan sát Zenka với ánh mắt rất tập trung và đôi tay đang lướt rất
nhanh cùng kim chỉ, anh làm việc rất tỉ mỉ và không hề nói lấy một câu
nào.
- Tôi sửa thêm vài chỗ nữa là cô ra ngoài được rồi đấy!
- Anh tài thật!
- Trước đây tôi từng phụ trách phục trang trước khi được chơi đàn ở quán… Hừm… Xong rồi đấy!
Nilk ngắm nghía cái váy vừa được “cải cách”, sau khi đính thêm một ít
hạt kim sa và đính thêm lông vũ hai bên tay áo, chiếc váy trở nên khác
biệt rất nhiều. Cô đeo lên cổ chuỗi hạt ngọc trai mà Quân đã gửi kèm
trong chiếc váy trước, quay sang hỏi Zenka:
- Tôi tò mò lắm, bố mẹ anh sang nước ngoài rồi sao anh không đi cùng?
- Chúng ta chỉ là “hàng xóm” thôi, biết thế là đủ rồi đấy!
- Vậy thì tôi sẽ làm BẠN với anh, như thế tôi có thể hỏi được không?
Nilk nhìn thẳng vào Zenka, đôi mắt anh chạm vào đôi mắt rất thẳng thắn
đó, cô nhìn anh không chớp mắt, ánh mắt kiên nghị đó khiến anh đành phải quay đi.
- Có điện thoại rồi kìa!
Nilk nhanh chóng nhấc máy:
- Tôi đi đây!
- Trông cô thế này thì lát nữa kiếm đâu được cái mo úp vào đi nhé, như thế đỡ mang tiếng.
Định cãi lại anh ta nhưng vì không có thời gian Nilk vội vã đi khỏi nhà. Zenka cũng đi khỏi ngay sau đó, trên đường tới bar thì điện thoại của
cậu rung lên
- Anh Trung à, chuyện gì thế?
- Anh cần một chân violin, có chuyện gấp, cậu violin anh nhờ đang ốm phải nằm viện, em giúp anh chút nhé!
- Cũng được, nhưng đừng yêu cầu khó quá!
- Yên tâm, toàn người nhà thôi, Nam cũng tham gia chân MC ở đó, em cứ thoải mái, bây giờ em ở đâu?
- Góc đường V.
- Anh sẽ mang complet đen tới cho em rồi đưa em tới đó.
- OK!
Đón Huyền tại nơi hẹn, Quân ngạc nhiên trước bộ váy trắng của cô, biết cậu đang thắc mắc nên cô giải thích:
- Tớ thích chiếc váy mà Quân chuẩn bị lắm, nhưng tớ thấy mình không có duyên khi mặc nó nên tớ đã đổi.
- Không sao đâu, tớ thấy… đột nhiên tớ lại nghĩ là… cậu giống hệt như một THIÊN THẦN vậy!
- Cậu nói quá rồi! – Huyền đỏ mặt.
- Không, tớ đã nghĩ như vậy thật đấy!
Lát sau, Tuấn Anh và Thành đã tới nơi, đưa đồ cho cậu thay xong xuôi,
anh cũng thay đồ và đưa cho cậu nhóc chiếc mặt nạ nửa mặt màu đen:
- Làm gì thế anh?
- Đeo vào đi! Yêu cầu của Ban tổ chức đấy, tối nay là dạ hội của mặt nạ mà!
- Lắm chuyện!
- Ừ, có thể với em là như vậy, toàn người của giới thượng lưu hết đấy!
- Anh muốn kiếm chác gì sao?
- Thằng này, đâu phải thế!
- Chữ “tiền” đang hiện trên mặt anh kìa! – Tuấn Anh châm chọc.
Bước vào trong khán phòng sang trọng, Thành bắt đầu bận rộn với việc
thay đổi nhân sự và những cuộc trò chuyện, Tuấn Anh ngó thấy Nam đang
bận rộn bên tập kịch bản nên cậu ngồi một chỗ chờ “hiệu lệnh” của Thành.
Dưới khán phòng, Huyền hơi ủ rủ vì chẳng có ai để nói chuyện cùng, còn
Quân mặc dù đi cùng cô nhưng lại bận rộn trong những cuộc nói chuyện xã
giao. Đường đường là công tử của Viện trưởng Viện Kiểm sát lại thông
minh và tài giỏi nên cậu không thiếu những mối quan hệ, Huyền thờ ơ nhìn những người đó rồi lại nhìn lên sân khấu. Cô bị thu hút bới chàng nhạc
công violin đang biểu diễn ở phía trên, cô tiến lại gần hơn để nhìn cho
rõ và để kiểm chứng những gì mình đang suy đoán. Cô ngắm nghía thật kỹ
người nhạc công với quả đầu xù màu hung đỏ và chiếc mặt nạ đen đó, đặc
biệt là chiếc nhẫn hình chữ Z trên tay anh ta, Zenka từng nói nó là độc
nhất vô nhị trên thế giới vì chính cậu "đẽo gọt". Vậy người đó có phải
là Zenka không nhỉ, Huyền tự hỏi. Cô đợi khi bài biểu diễn kết thúc, cô
tiến tới và đứng ngay cạnh nơi người con trai đó vừa bước xuống.
- Zenka… có phải anh không?
Nghe tiếng gọi, anh quay đầu lại nhìn cô trong vài giây:
- Vậy là cô đeo mo thật đấy hả?
- Mo nào? Đây là… Sao anh lại ở đây?
- Biết cô ở đây tôi sẽ không tới.
- Anh kiếm đâu cái mặt nạ đó thế?
- Tôi thấy cô, sợ sẽ bị xấu hổ nên đeo mo trước.
- Anh thật đúng là…
Câu nói của Huyền bị gián đoạn bởi Mr. MC đã bắt đầu lên tiếng:
- Chào mừng toàn thể các vị khách quý đã tham dự buổi
tối rất đặc biệt này của khách sạn chúng tôi, xin thay mặt cho Ban tổ
chức được gửi lời cảm ơn trân trọng nhất tới quý vị… Sau đây, chúng tôi
xin công bố về những sự kiện quan trọng sẽ diễn ra trong buổi tối ngày
hôm nay… Thứ nhất, là việc bầu chọn cho 5 gương mặt đại diện cho khách
sạn được tuyển chọn từ ảnh của các thí sinh đã gửi về cho chúng tôi…
- Không có cô trong top 5 rồi đấy nhỉ? – Zenka hỏi.
- Tại tôi không gửi ảnh đi thôi, tôi không chọn được kiểu nào cả.
- Chọn gì thì có thay đổi được đâu? Cô đâu có…
- Đâu có gì?
Tiếng nói của Nam vẫn vang trên sân khấu
- Sau khi chiêm ngưỡng 5 gương mặt ưu tú này, quý vị
hay vui lòng bỏ phiếu cho họ tại các hòm phiếu đặt tại góc trái sân
khấu… Tôi xin công bố cách thức bỏ phiếu… khi quý vị bước vào khán phòng này tôi chắc chắn quý vị đã nhận được tấm thiệp rất đặc biệt trên tay
tôi đây… Mở tấm thiệp này ra quý vị sẽ thấy một hình vuông màu xanh và
một hình tròn màu đỏ tượng trưng cho hai kí hiệu trong cờ caro mà quý vị đã vất vả vượt qua rất nhiều trận đấu để tới đây… Hình vuông dùng để
bầu chọn gương mặt đại diện của chúng tôi, người thắng cuộc sẽ được ký
một hợp đồng trị giá 50 triệu đồng… Và hình tròn để bầu chọn cho cô gái
đẹp nhất trong buổi tối ngày hôm nay… Quý vị hãy dán hình tròn này lên
tà váy hoặc vai áo của cô gái đó. Người thắng sẽ được nhận chiếc vương
miện trị giá 5 triệu của ban tổ chức chúng tôi… Dạ hội của chúng ta sẽ
bắt đầu ngay tại thời điểm này…
Sau đó, cả khán phòng ngập trong những tràng pháo tay
và trở nên ồn ào với những tiếng bàn tán xôn xao. Mở tấm thiệp trong tay mình, Huyền tần ngần:
- Không biết ai sẽ bỏ phiếu cho tôi nhỉ?
Không nói gì, Zenka lấy vật-thể-màu-đỏ trong tấm thiệp dán lên vai áo cô.
- Hả? Sao anh lại…
- Tự bỏ cho mình một phiếu cũng không chết đâu!
- Nhưng tôi không đẹp! – Nilk buồn rầu.
- Chẳng phải cô đã tới đây một cách đường hoàng đó sao? Cô là khách mời còn gì?
- Thì… đấy là nhờ anh nữa!
Huyền đang định nói gì đó thì nhạc bắt đầu nổi lên nhè
nhẹ, những người xung quanh bắt đầu cặp đôi với nhau và tiến ra giữa
sảnh, cô ngừng lại.
Tại một góc khác, Quân tìm khắp nơi bóng dáng của Huyền nhưng không thấy cô đâu, anh vô tình đụng phải Ngân lập tức anh xin lỗi cô rối rít.
- Cậu có thể mời tớ nhảy để thay cho việc xin lỗi được không? – Ngân cười nhìn anh.
Hơi lưỡng lự một chút, Quân tươi cười nắm tay cô:
- Rất sẵn sàng!
Zenka đang định bước đi thì Nilk giữ anh lại:
- Anh không biết là khi tham dự những buổi như thế này thì một người LỊCH SỰ sẽ mời cô gái ĐỨNG CẠNH anh ta khiêu vũ sao?
- Cô lôi đâu ra cái Ý TƯỞNG đó hả?
- Anh không mời tôi nhảy sao?
- Sao lại phải làm thế? – Zenka nhăn mặt.
- Vì anh đứng gần tôi nhất!
- Cô nên chọn ai đó khác sao lại có ý định khiêu vũ với một nhạc công chứ?
- Tôi không có ai mời cả mà!
- Chết mệt.
- Nếu anh không biết khiêu vũ thì tôi sẽ giúp. Làm ơn đi mà… - Nilk nài nỉ.
- Chẳng có trò đùa nào hay hơn trò này! – Cậu than thở.
Cậu nắm tay Nilk, tiến vào trong, hai người hòa mình cùng những cặp khác trong điệu nhạc nhẹ nhàng.
- Anh biết cả việc khiêu vũ nữa sao?
- Anh Minh bắt tôi đi học, chẳng để làm gì cả.
- May quá, như thế thì tôi mới được nhờ chứ!
- Nhờ cái đầu cô, tôi chỉ mong nó nhanh hết.
…
Khi điệu nhạc kết thúc, Zenka cúi gập người rất ra dáng chào cô
- Miễn gặp lại nhé, tôi đi về đây!
…
Quân hấp tấp chạy tới bên Huyền:
- Cậu đi đâu vậy? Tớ tìm cậu nãy giờ.
- Tớ không để ý…
- Vậy cậu khiêu vũ với tớ để chuộc lỗi đi nhé!
- Được thôi, có gì khó đâu!
- Chỉ với một mình tớ thôi nhé!
- Quân hơi quá đáng rồi đấy, sao tớ phải chuộc lỗi nhiều thế?
- Tớ đùa đấy mà! À, đúng rồi…
Quân nhanh chóng dán một hình tròn đỏ lên vai áo cô:
- Tớ vote cho cậu đấy!
- Tại không ai vote cho tớ nên cậu sợ tớ sẽ buồn chứ gì?
- Đâu có, mà cũng có người vote cho cậu đó thôi!
Huyền nhìn chấm đỏ mà Zenka tự ý gắn lên, cô cười như mếu, phiếu thì là của cô mà.
- Cứ coi như vậy đi…
…
Huyền rời khỏi khán phòng ồn ào, tìm một góc riêng yên tĩnh và hít hà không khí dễ chịu nơi ban công, Quân đi theo cô tới đó.
- Tớ không thích hợp với những nơi như thế này thì phải!
- Tại cậu chưa quen!
- Có lẽ thế thật, tớ thấy nơi này kiến tớ thấy mệt mỏi.
Quân nhìn gương mặt của Huyền khi gỡ bỏ mặt nạ ra rồi thở dài:
- Tớ thấy lo lắng!
- Có chuyện gì vậy?
- Huyền à, tớ thấy càng lúc cậu càng xa cách quá. Cậu
không cho tớ biết cậu đang ở đâu, đang gặp những chuyện gì khó khăn, cậu cũng không chia sẻ với tớ nhiều như lúc trước nữa! Sao cậu không nói
với tớ? Cậu cần gì tớ cũng sẽ giúp mà!
- Cậu cũng phải thông cảm với tớ chứ? – Huyền hỏi lại – Tớ ra khỏi nhà không phải vì tớ muốn thế, tớ muốn chứng minh rằng mình
là một người thật sự trưởng thành có thể chịu trách nhiệm cho mọi quyết
định của mình, Tớ không muốn dựa dẫm vào cậu quá nhiều dù cậu có thể.
Nhưng nếu như vậy, tớ sẽ trở thành người chỉ biết tới mình, tớ không
muốn thế! Tớ muốn mình thật sự có thể đứng bằng chính sức mình!
- Tớ xin lỗi vì đã trách cậu! Nhưng ít nhất cậu đừng mất liên lạc như lúc trước nhé!
- Chuyện đó thật sự có lỗi, tớ thành thật xin lỗi!
- Khi cậu bỏ đi như vậy, tớ đã lo tới nỗi không chợp mắt được, tớ chỉ nghĩ tới cậu thôi…
Hai tai Huyền bắt đầu đỏ bừng lên, Quân nhẹ nhàng chạm tay lên vai cô:
-Tớ không biết cậu có nghĩ nhiều về tớ như tớ đã nghĩ
về cậu không, nhưng khi cậu đi tớ mới biết cậu thật sự quan trọng với
tớ. Tớ nhớ nụ cười của cậu, nhớ những lúc cậu trêu chọc tớ để tớ không
buồn. Thật sự rất nhớ! – Ngừng lại vài giây, Quân nói tiếp – Tớ thật sự
rất yêu cậu… từ lâu lắm rồi…
Huyền lặng người đi trong những cảm xúc lẫn lộn của
mình, cô không biết nên nói gì với cậu thì đôi môi cô bị gắn chặt bởi
Quân. Tim cô đập loạn xạ:
- Quân, Huyền thì thào, ở đây đông người quá!
Quân nhẹ nhàng ôm cô vào lòng:
- Không sao đâu! ...
Ngân chết lặng người khi chứng kiến cảnh tượng đó từ
đầu tới cuối, với ý định cho Quân thấy tà váy trắng lấp lánh của mình
được gắn rất nhiều chấm đỏ thì cô lại thấy nụ hôn của anh dành cho một
cô gái mà cô không biết. “Yêu từ lâu lắm rồi…” những từ đó xoáy vào tâm
trí cô, cậu ấy đã yêu một ai đó mà cô không hề biết, cô thấy trái tim
mình đau thắt. Cho dù cô có là người đẹp nhất tối nay thì cũng không thể so bì với cô gái đó. Ngân cố gắng bước đi đầy tự tin, dù cô không có
được trái tim đó thì cô cũng cần giữ được sự bình tĩnh của mình.
Huyền thở rất khẽ trong vòng tay Quân, anh cũng im lặng vì sợ rằng khoảnh khắc mà cô gái mạnh mẽ và giàu tự trọng này đang rất
ngoan ngoãn trong vòng tay anh sẽ biến mất.
- Chuyện này bất ngờ quá! – Huyền lên tiếng.
- Anh biết, Quân đột ngột thay đổi cách xưng hô, anh sẽ đợi cho tới khi em nói em cũng yêu anh. Cho dù là phải chờ cả cuộc đời
này, anh cũng sẽ luôn yêu em…
Rồi anh lại hôn cô thêm lần nữa khi hai người chia tay
tại một góc phố. Quân ôm cô rất chặt, Huyền run lên rất khẽ trong vòng
tay ấm áp đó. Cô quay cuồng trong bất ngờ, nụ hôn đầu tiên của cô là với Quân chứ không phải là ai khác và tình yêu đó đang thiêu đốt trái tim
Huyền khiến cô thấy choáng ngợp.
Về tới nhà, Huyền thấy mình vẫn còn lâng lâng như trên
mây khi nghĩ lại từng lời Quân nói với cô tối nay. Chạm tay lên môi, cô
cảm thấy đôi môi anh như còn ở đó, đầy nồng nhiệt và si mê, Huyền đỏ
mặt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT