Mệt mỏi, nắng gắt và những bước chân đang dần uể oải trên phố, Huyền xốc lại cái balo trên vai lôi xềnh xệch cái va li nặng nề, cả ngày nay cô lang thang đi tìm một chỗ ở riêng đủ 2 điều kiện không chật chội, không ồn ào tại Hà Nội thật khó. Nhà trọ cho thuê không thiếu nhưng phần lớn lại ở chung với nhiều người, việc đó làm cô tiểu thư không mấy thích thú. Suốt 23 năm sống như công chúa được bố nuông chiều, dù vừa cãi nhau với dì và nhất quyết không về nhà trừ phi làm được “việc lớn” để không bị khinh thường rằng mình là kẻ ăn bám, cô cảm thấy cô không thể sống một cách “tầm thường” được.

Kétttttt!!!! Tiếng phanh gấp làm cô giật mình, do không để ý khi sang đường nên cô không biết đèn cho người đi bộ đã chuyển mầu.

- Tôi xin lỗi! Tôi không để ý!

Huyền cúi đầu xin lỗi cặp nam nữ từ vừa rời khỏi ô tô. Ngại quá, đi đứng bất cẩn thế này thể nào cũng bị mắng cho 1 trận.

- Em có sao không?- Cô gái nhẹ nhàng hỏi.

- Không ạ, em không sao ạ, cảm ơn chị!

- Em không thấy đau chân sao? – Cô gái hỏi Huyền sao khi “soi” cô một lượt.

- À… Em…

- Em đi bộ chắc cũng lâu lắm rồi nhỉ, sao em đi bộ mà lại đi giầy cao gót thế?

- Em đang đi tìm nhà trọ ạ! – Huyền trả lời thành thật.

- Đi bụi hả?

- Không, không đâu, không phải là như thế đâu ạ, em đang định ra ở riêng thôi!

- Vậy sao em lại hốt hoảng như thế? – Cô ấy cười hiền.

Huyền cúi đầu không nói lời nào, chị ấy hiểu như vậy thì mình không nên nói gì nhiều.

- Vậy là em không bị thương gì đâu phải không!

- Vâng, là lỗi của em, em xin lỗi.

- Chị thấy em lạ thật đấy nhỉ?

- Sao ạ?

- Chị đâu có ý định mắng em mà em cứ xin lỗi suốt như thế?

- Em xin lỗi ạ!

- Cô bé này lạ thật! Chị mời em uống nước nhé, trời nóng thế này cứ nghỉ tạm tại nơi nào đó mát mẻ rồi tìm nhà tiếp cũng được!

- Dạ thôi, em không muốn làm phiền chị đâu ạ!

- Yên tâm, chị không có ý định bắt cóc em đâu! Đi thôi, quán coffee ngay trước mặt rồi!

Cô ấy nói vậy rồi khoác tay Huyền, quay lại nói với cháng trai đi cùng:

- Anh tìm chỗ nào đỗ xe giúp em với!

Chỉ một loáng sau, Huyền đã ngồi trong quán với ly sinh tố trên tay.

- Em cứ tự nhiên nhé! Không phải ngại đâu! Chị tên là Loan năm nay 26 tuổi.

- Dạ, vâng, em tên là Huyền, ít hơn chị 3 tuổi, làm phiền chị thế này thật ngại quá!

- Không sao đâu, ngày trước chị cũng đã từng đi tìm nhà trọ như em mà! Vậy là em bỏ nhà đi phải không?

- Em… em chỉ muốn ra ở riêng thôi ạ?

- Không muốn nói thì không ép em nữa vậy! A, anh Minh, tụi em ở đây!

Loan vẫy tay với Minh, anh nhanh chóng ngồi xuống và gọi 1ly coffee đen.

- Giới thiệu với em, đây là anh Minh, bạn trai chị.

- Chào anh ạ!

- Còn đây là em Huyền!

- Chào em. Ban nãy em không sợ chứ?

- Không ạ!

- Hôm nay để Loan đi có vài vòng thôi mà suýt nữa là gây tai nạn rồi!

- Không phải tại chị ấy đâu ạ! – Huyền nói nhanh - Em cũng có lỗi vì không để ý!

- Vậy em bỏ nhà đi bụi đấy à?

- Dạ, không! – Huyền cười đau khổ - Em chỉ có ý định ra sống riêng thôi.

- Em học trường gì?

- Khoa Thiết kế trường B ạ!

- Tốt nghiệp chưa?

- Chưa ạ!

- Thế lý do ra ở riêng của em là gì?

- Em … bị coi là kẻ vô dụng nên em muốn ở riêng để chứng minh điều đó là sai!

- Anh thấy không? Em thấy cô bé rất chi là hay hay!

- Tự dưng anh nghĩ tới một người …

- Vậy là chúng ta nghĩ giống nhau. Sao em lại có ý nghĩ để họ sống cùng nhỉ? – Loan tư lự

- Chuyện này hơi khó, nhưng không phải không có cách.

- Anh chị đang nói chuyện gì thế ạ? – Huyền tò mò.

- Em có thích ở nhà riêng không? Có đủ tiện nghi, yên tĩnh lại thoải mái không sợ bị làm phiền nữa?

- Dĩ nhiên là có ạ, nếu có chỗ như thế thật thì tốt quá!

- Chị với anh Minh có quen một người, hiện đang ở một mình nhưng nhà rộng, còn thừa phòng, mỗi cái là giá cả hơi cao.

- Khoảng bao nhiêu ạ?

- Em cho anh chị thảo luận chút được không, với lại phải hỏi ý người kia xem thế nào nữa!

- Được anh chị giúp đỡ là may mắn rồi ạ!

- Có gì đâu, chị thích những người thật thà lắm! Đợi chị chút nhé!

Sau 5 phút thì thầm, Loan và Minh quay lại chỗ Huyền

- Em có thể ở đó nhưng em phải đặt cọc trước 100 triệu tiền thuê nhà 1 năm.

- 100 triệu cơ ạ? – Huyền băn khoăn – Tiền mặt thì em không có đủ!

- Em có thể trả góp hoặc thế chấp! – Minh nói – Coi như là vay tạm số tiền đó!

- Sao lại là em ạ? Sao anh chị lại giúp em ạ!

- Cô bé cũng cẩn thận ghê nhỉ! Tốt đấy! Để anh nói cho em rõ vậy. Anh chị có một căn hộ ở chung cư M, hiện đang cho người quen ở nhưng người đó đi vắng suốt nên nhà cửa lạnh lẽo, nhà thì rộng, chỗ thì thừa nhưng lại không biết tìm ai. Vậy em tới chỗ đó ở là hợp nhất, vừa hợp với ý muốn của cả em và anh chị nữa! Em có thể yêu cầu kiểm tra các giấy tờ cần thiết!…

Một lát sau:

- Vậy thì em tin anh chị.

- OK, chúng ta kí hợp đồng và cam kết luôn nhé!



Quán bar, 12 giờ đêm, ồn ào và náo nhiệt. Ngáp dài một cái, Tuấn Anh vươn vai đứng dậy, lê cái thân còm tới bàn số 4 quen thuộc.

- Chào anh, Zenka

- Sao hai cậu không đi về đi, ở đây mãi làm gì?

- Về nhà thì cũng đâu có ai, ở đây vui hơn nhiều!

- Thế thì ít nhất cũng phải lo cho thằng Dương, nó còn phải học hành!

- Lo làm gì hả anh? – Dương chen ngang – Đằng nào thì em cũng thi xong rồi, em đi chơi chút cũng được mà!

- Nhưng không phải ở quán bar! – Tuấn Anh chán nản

- Em đủ tuổi rồi mà! Anh Linh, anh không đỡ cho em phát nào thế!

- Thì em thừa biết tính của anh ấy rồi còn gì, có đuổi em đi mai anh ta lại mò vào mấy quán game lôi em về rôi lại phải để em ở đây thôi!

- Đừng có nói lung tung, nơi này dẫu sao cũng không nên ở lâu, rồi sẽ nhiễm thói hư của đám ăn chơi.

- Anh không nhiếm thì sao tụi em nhiễm được? – Dương cự cãi.

- Không nói nhiều! – Tuấn Anh cắt ngang – Ít đến đây thôi!

- A! Có người quen kìa! – Linh đánh trống lảng

Từ phía cửa Minh và Loan nhanh chóng len qua đám đông tới chỗ họ.

- Chào mọi người! – Minh cười

- Chào anh, chào chị dâu ạ!

- Này Zen, em không phải làm việc bây giờ à?

- Đang giải lao một lát ạ!

- Èo, anh Zen đúng là chỉ “NGOAN” với mỗi anh Minh thôi! – Linh châm chọc

- Biết sao được nó có mỗi ông anh trai này thôi mà! Không kính anh thì kính ai được!

- Tuấn Anh nghĩ sao nếu em có roomate nhỉ? – Loan hỏi.

- Sao cũng được? Em có phải chủ nhà đâu!

- Em chỉ đang CỐ GẮNG thành chủ nhà thôi – sao em không nói vậy?

- Nhưng anh cũng không đồng ý bán.

- Anh có, nhưng em phải lấy vợ đã.

- Rõ vớ vẩn, sao anh CỨ nghĩ tới việc đó nhỉ?

- Thế tại sao em lại KHÔNG nghĩ tới việc đó nhỉ?

- Không thích!

- Hai anh em thôi cãi nhau đi! Bây giờ, chị báo cho em 1 tin là em có người ở cùng rồi đấy nhé, không được buông thả như trước nữa, mà cũng không được đuổi người ta đi đâu!

- Mọi người làm như em sống “sa đọa” lắm ấy! Tự ý quyết định như thế thì hỏi em làm gì?- Nói rồi Tuấn Anh quay bước đi.

- Cái thằng này, anh nó đến mà nó không gọi rượu lại còn dám bỏ đi nữa chứ?

- Đằng nào thì anh cũng không uống được? Anh còn lái xe cơ mà? Về sớm cho em mừng!

- Thế đấy, nó nói với anh nó như thế đấy có bực không cơ chứ!

Minh ném cái lườm của anh về phía cậu em như cây tre di động đang đi về phía quầy.

- Thằng đó lại không chịu nhuộm lại tóc rồi, lại còn để dài nữa chứ.

- Anh than làm gì, em thấy đẹp mà, với lại tóc như thể lúc cậu ấy chơi đàn sẽ có cá tính hơn.

- Cá tính gì chứ? Trông như con gái ấy!

- Đẹp ngang ấy chứ ạ! – Linh xen ngang - Mấy hôm trước anh chị không tham gia sinh nhật quán nên không biết đấy thôi.

- Đúng, hôm đấy anh Zen bị hóa trang thành Cinderrella phải nói là cực hợp.

- Lại còn có chuyện đó cơ à?

- Nhưng Cinderrella đó chỉ ngáp suốt rồi 5 phút sau là biến thôi.

- Tiếc lắm ấy, chưa chụp được kiểu nào!

- Chán thế! Chụp được thì anh sẽ lôi nó đi ra tiệm, GỌT TRỌC luôn!

- Chứ không phải anh cũng đang tò mò cậu nhóc “đẹp” tới mức nào sao? – Loan đùa.

- Ừ thì có! – Minh thành thật – TIẾC NHỈ?

- Anh em cùng 1 ruộc nhưng lại ra oai với em mình, sợ quá đi! – Linh và Dương đồng thanh trêu lại.

Huyền lững thững bước vào thang máy, chân cô đau nhức, vì nghĩ tới việc có nhà để ở nên cô đã “thế chấp” cả laptop, điện thoại và ít nữ trang. Cái va li đã nhẹ đi nhưng cô thấy tiếc đám đồ hàng hiệu của mình.

- Có chỗ để ở là may rồi! – Huyền tự an ủi.

Thang máy dừng ở tầng 13, xoay chìa khóa mở cửa, không có ai ở nhà, Huyền đặt túi đồ xuống. Quả đúng như anh Minh nói nhà khá rộng với một phòng khách lớn cùng bộ salon màu trầm, nhà bếp cũng rộng. Cô để đồ cạnh ghế, phân vân tự hỏi mình nên làm gì. Anh Minh nói, roomate của cô thường làm việc tới sáng, ở nhà một lúc rồi lại đi. Nếu người đó không về thì mình không nên tùy tiện đụng vào thứ gì, mình sẽ đợi bạn ấy về vậy – Huyền tự nhủ. Chờ mãi, không cưỡng lại cơn buồn ngủ, cô bắt đầu gà gật rồi ngủ quên lúc nào không biết.

5 giờ sáng uể oải về nhà, Tuấn Anh thấy một chiếc va li lạ cạnh cửa và một người đang nằm ngủ trên ghế. Bạn cùng phòng à – Tuấn Anh nghĩ – hóa ra 2 vị đó làm thật cơ đấy. Tiến tới gần người đó, định gọi người đó dậy, cậu đột ngột khựng lại. Con gái? Cô ta làm gì ở đây? Anh Minh bị nhầm lẫn giới tính hay đang đùa thế này? Tuấn Anh lấy điện thoại, bấm máy, đầu dây bên kia còn ngái ngủ:

- Chào em!

- CÁI CHUM nào đang ở đây thế này?

- “Cái chum”? Em dùng từ mạnh quá đấy!

- Anh đang đùa hay sao? Bạn cùng phòng gì mà là CON GÁI thế này?

- Biết làm sao được, nhân sự trong nhà do anh sắp xếp mà!

- Đùa dai như thế này không được, anh DỪNG LẠI ngay đi!

- Bắt đầu cáu rồi cơ à, này, anh biết em không thích nhưng mà anh lỡ nhận tiền của người ta rồi nên không giúp gì em được đâu!

- Anh đã TÍNH TOÁN rồi chứ gì? Anh biết em không thể trả tiền để mua lại nhà được nên mang chuyện đó ra để đùa sao?

- Anh sẽ nhận mà, anh hứa, nhưng em phải KẾT HÔN đã! Báo trước là kết hôn giả cũng không qua được mắt anh đâu.

- Đáng ra không nên thỏa thuận gì với anh hết!

- Bố mẹ em muốn thế mà, nhóc! Chúng ta có thể tranh luận về giấy tờ hoặc các vấn để khác nếu em muốn!

- Em thì không cãi lại được người làm luật như anh rồi!

- Vậy thì rất tiếc, bản án sẽ được thực thi, em phải chấp nhận THỰC TẠI.

- Anh có ý đồ gì?

- Hãy thử chăm sóc người khác một thời gian xem sao – Minh nhún vai

- Kể cả là người KHÔNG QUEN và KHÁC GIỚI sao?

- Thời nay nam nữ sống chung phổ biến lắm!

Tuấn Anh giận dữ cúp máy, không thể cãi lại anh Minh lại còn bị trêu làm cậu phát bực.

Đầu dây bên kia Minh ngồi im lặng một lúc lâu. Loan khều tay anh:

- Tuấn Anh giận rồi hả?

- Ừ!

- Anh vẫn nghĩ thể là tốt chứ?

- Đối với một kẻ luôn bất cần như nó thì anh nghĩ nó tức cũng tốt.

- Nhưng còn cô bé ấy?

- Sau này chúng ta sẽ nói rõ với cô ấy sau vậy, đằng nào thì Tuấn Anh không bao giờ đụng tới con gái, nên cô bé sẽ AN TOÀN thôi, cho tới trước khi cô ấy có thể tự trả nợ thì còn nhiều thời gian.



“Sáng rồi sao, mình ngủ quên từ khi nào ấy nhỉ”? – Huyền mơ màng. Có tiếng động trong nhà bếp, vậy là chủ nhà đã về. Cô chạy nhanh vào nhà bếp với nụ cười thật tươi:

- Xin chào! Tôi mới tới đây ở! Rẩt hân hạnh…

Câu nói của cô chợt đừng lại, trước mặt cô, một người có dáng mảnh khảnh, phần ngực hơi “phẳng” với mái tóc cũng hơi dài màu hung đỏ trong chiếc tạp dề kẻ caro quay lại nhìn cô, cho dù thị lực của cô có kém đi 10 lần cũng không thể không nhận ra đó là một tên con trai:

- Anh là ai, làm gì ở đây?

- Theo một cách đầy RÕ RÀNG thì tôi là người ở nhà này trước cô.

- Nghĩa là… tôi sẽ PHẢI ở cùng anh sao?

- Không có chuyện đó đâu, cô có thể đi khỏi đây, LUÔN VÀ NGAY!

- Anh Minh dặn không phải là anh ấy thì không ai đuổi tôi đi được.

- Vậy trước khi kí hợp đồng thuê nhà cô không hỏi giới tính của tôi sao?

- Tôi không hỏi.

- Đó là SAI LẦM của cô! – Anh ta kết luận.

- Nhưng tôi đã trả tiền để ở đây rồi!

- Bao nhiêu?

- 100 triệu nhưng không được vay để trả tiền mà phải trả bằng tiền lương khi làm việc ở chỗ anh Minh, tôi lỡ ký cam kết rồi.

- Đầu óc cô CÓ VẤN ĐỀ mới đồng ý điều đó.

Đột nhiên bụng Hyền phát ra tiếng ọt ọt. Cô thấy xấu hổ quá mức.

- Chúng ta ở cùng sẽ chẳng hay ho gì đâu…

- Nhưng tôi KHÔNG CÓ chỗ nào để đi cả, toàn bộ tiền đều… - Huyền trông như sắp khóc – Tôi thật sự không biết nên đi đâu nữa!

- Cô còn định đứng đó tới bao giờ? Không ăn sao? – Anh ta tỏ vẻ buông xuôi.

- …

- Ăn trước đã rồi nói tiếp!

Anh ta khó chịu ra lệnh như vậy thế nên Huyền đành từ từ ngồi xuống ghế. Đưa cho cô bát cơm nóng anh ta nói thêm:

- Tôi chỉ nấu được như thế này thôi.

- Như thế này cũng không sao, tôi thấy ổn.

Huyền không biết nói gì để phá tan không khí im lặng đến nghẹn thở đang kéo dài giữa cô và anh ta, cô cố gắng thân thiện nhưng lại không biết nên mở lời thế nào. Bất chợt anh ta lên tiếng:

- Cô có thể tự hủy hợp đồng không?

- Tôi đã đồng ý ở đây và làm việc với anh Minh trong 1 năm rồi.

- Đổi lại cô có được gì?

- Miễn tiền sinh hoạt phí, có điều kiện phát triển sự nghiệp.

- Bố mẹ cô không giúp gì à?

- Tôi chưa tốt nghiệp. Dẫu sao đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, tôi tên là …

- Tôi KHÔNG QUAN TÂM! – Anh ta ngắt lời.

Huyền lặng im, chàng trai nói:

- Tôi không thích thân thiết với bất cứ ai, tôi cũng không nghĩ chúng ta nên có bất cứ quan hệ gì cả, vì thế tôi nghĩ chúng ta nên có vài thỏa thuận nho nhỏ.

- Lại còn gì nữa đây? – Huyền hỏi lại đầy chán nản.

- Thứ nhất, không can dự vào chuyện RIÊNG TƯ của nhau, thân ai người đấy tự lo. Thứ hai, không GỌI nhau bằng TÊN THẬT. Thứ ba, KHÔNG NÓI chuyện ở chung cho người khác. Rất thuận tiện phải không?

- Tôi thấy những thứ đó có thể chấp nhận được. Nhưng tôi thấy không yên tâm cho lắm … nhất là phải ở cùng với anh.

- Này cô, cô có TỰ SOI GƯƠNG được không đấy? Cô thì có cái gì mà phải lo cơ chứ. Để tôi nói cụ thể ra nhé. Thứ nhất là cô … KHÔNG ĐẸP, người thì có một mẩu lại “thon thon hình vại, thoai thoải hinh chum”, chân thì ngắn, chẳng có gì hấp dẫn. Thứ hai, tôi là “sinh vật sống về đêm”, giờ giấc ngược với bình thường, nên cô KHÔNG PHẢI NHÌN THẤY TÔI CẢ NGÀY. Thứ ba, tôi không có HỨNG THÚ gì với việc ở chung với cô cả.

- Này anh, đừng có MẤT LỊCH SỰ như thế! Anh không thấy là tôi còn chưa có bất cứ BÌNH PHẨM gì về anh hay sao? Một người ngang ngạnh, gàn dở như anh thì sao không tự soi mình xem? Người anh trông đâu có khác gì con BỌ QUE? Có chăng chỉ là một đám RÂU NGÔ loằng ngoằng trên đầu, con trai gì mà để tóc dài như con gái. Anh có gì mà chê người khác chứ?

- Chà chà, cô bé như cây nấm lùn ấy mà nói to phết nhỉ, nói cho cô hay để tóc như thế nào là việc riêng tư của tôi, không mượn cô quản.

- Thế thì tôi béo hay lùn cũng là việc của tôi, không mượn anh tham gia. Tôi nhìn tôi trong gương vẫn thấy DỄ THƯƠNG chán.

- Chết shock mất thôi, cơm nuốt không trôi.

- Không mượn anh dè bỉu, tôi cũng không thích phải ở chung với anh chút nào đâu, nhưng tôi sẽ ở đây một thời gian để cho cải kẻ KÊNH KIỆU, KIÊU CĂNG, TINH VI như anh phải CÚI ĐẦU mà thán phục.

- Nói trước bước không qua cho mà xem.

- Anh …

Bữa cơm dọn ra nhanh như thế nào thì biến mất với tốc độ tương đương. Huyền không nói với anh ta lời nào. Bước ra phòng khách, anh ta nói:

- Cô có thể dọn phòng ở cạnh lối vào để ở, đừng có ý định biến dạng phòng đấy, đồ không dùng có thể bỏ vào kho, cạnh phòng ăn là phòng tôi, không nhiệm vụ miễn vào.

- Có cho tiền tôi cũng KHÔNG THÈM. – Huyền bĩu môi.

- Máy giặt ở cạnh nhà bếp, 2-4-6 là ngày giặt đồ của tôi.

- Nhớ rồi.

- Hừm – Anh ta suy nghĩ một lát – Tôi sinh hoạt ngược với bình thường đêm là ngày, ngày là đêm, bây giờ đối với tôi là 8 giờ tối, sắp tới giờ đi ngủ nên cô vui lòng nhẹ cái CHÂN VOI của cô cho tôi yên, tai tôi THÍNH lắm.

- Vâng, tôi sẽ KHÔNG LÀM PHIỀN người trái khoáy như anh.

Chàng trai gãi đầu:

- Cho cô gọi tôi là ZENKA có được không nhỉ, mà thôi cứ thế đi.

- Theo điều mà anh đưa ra chứ gì? Thế thì tôi có thể cho anh gọi tôi là ROSE.

- What? Rose? Cô đừng có làm người khác sặc nước bọt mà chết chứ?

- Người ta chẳng bảo mỗi cô gái là một loại hoa đẹp còn gì?

- Sợ quá, trông cô giống Diệp anh thảo đã là quá thiên vị rồi.

- Hoa gì thế?

- Hoa chỉ làm nền cho hoa khác thôi, cô không cần bận tâm đâu, nhưng cái tên đó chối lắm.

- Amelia.

- Lại có cái tên quái dị thế?

- Tên con mèo nhà tôi đấy.

- Tôi bảo nhé cô lấy tạm cái tên này đi. – Anh ta ghi ra giấy mấy ký tự - NILK.

- Tên gì thế?

- Từ “milk” biến đổi ký tự đầu, nếu cô thích mèo như thế thì cứ lấy tên đó đi.

- Nhưng tôi …

- Quyết thế đi, tôi là người gọi mà.

- Thế thì tôi thà gọi anh là CHÍCH CHÒE còn hơn.

- Không được đâu, Zenka là nghệ danh của tôi, không được gọi chệch.

Nói xong anh ta đóng sập cửa:

- Anh ta tự quyết hết đấy chứ! – Huyền bậm bục

Sau một hồi dọn dẹp mệt bở hơi tai, Huyền ngắm nghía căn phòng đã được “biến hóa” một cách cẩn thận, cô thấy tự hài lòng với việc mình tự làm được nhất là khi đó là việc cô tự-mình-làm-được. Từ trước tới nay cô không phải làm việc gì nên bây giờ mới vận động chút xíu mà cô thấy đói bụng khủng khiếp. Mò xuống bếp thấy trong tủ lạnh chẳng có bất cứ thứ gì ngoài mấy quả trứng để chỏng chơ và trên tủ bếp là mấy gói mỳ tôm, Huyền lẩm bẩm:

- Anh ta cũng lười nấu ăn hay sao thế nhỉ.

Đun nước nóng rồi đổ vào bát mỳ tẻ nhạt, một chút nước bắn ra ngoài rơi trúng chân cô, giật mình cô bật lùi lại, tay cô dụng vào cạnh tủ lạnh, đau điếng. Quên mất là đang cầm ấm nước, Huyền buông tay. Xoảng, ụp, Á – Cô la lên.

Ngay lập tức, có tiếng bước chân vội vã từ phòng bên chạy sang, với khuôn mặt cau có, anh ta đứng ở cửa

- THÔI RỒI! – Huyền tự nhủ.

Nhìn qua “bãi chiến trường” Tuấn Anh lập tức hiểu ra chuyện đang xảy ra, anh lập tức đi đến, xốc Huyền dậy, lôi tuột cô vào nhà tắm, đặt cô xuống bồn và xả nước. Huyền giẫy:

- Anh LÀM GÌ thế?

- NGỒI IM.

Huyền im lặng nhìn gương mặt khó chịu của Zenka đang xối nước lên chân cô.

- Tôi đã nói KHÔNG ĐƯỢC LÀM ỒN rồi còn gì?

- Tai nạn thôi mà.

- Tai nạn gì? Tại cô hậu đậu thì có.

- Không dám làm phiền anh ạ! - Huyền nói ngang

- Không phải vấn đề đó, lau khô chân đi để còn bôi thuốc.

Nói xong anh ta bỏ ra ngoài, Huyền tập tễnh đi ra phòng khách. Rát thật, vết bỏng không được nước làm mát bắt đầu đau rát.

- Lại đây. – Zenka ra hiệu – Ngồi xuống đi.

Huyền từ từ ngồi xuống ghế với bản mặt “sưng như thớt”, Zenka vẫn im lặng trong suốt thời gian bôi thuốc lên chân cô.

- May là bỏng nước sôi không nặng lắm nên sẽ nhanh hết rát. Đau đầu quá, muốn ngủ cũng KHÔNG YÊN thế này.

Anh ta vò đầu rồi chui và nhà bếp. Lát sau, anh ta quay ra với bát mỳ trên tay, đặt trước mặt Huyền rồi bỏ đi.

- Nếu thấy không đi được thì cử bỏ bát ở đấy, lát thì dọn.

Tỉnh dậy, thấy đã là 4 giờ chiều, Huyền hơi ngượng vì mình ngủ quên trên ghế, ngượng hơn vì có ai đó đắp cho cô một chiếc chăn mỏng. Cô nghe thấy tiếng động trong bếp, lê chân vào tới nơi thấy Zenka đang đeo tạp dề.

- Xin lỗi vì làm anh thức giấc.

Im lặng.

- Anh có cần giúp không?

- MỘT MÌNH tôi là đủ.

- Chân tôi đỡ rồi,cảm ơn! Sao anh nấu sớm thế?

- Tôi phải đi làm lúc 6 giờ.

- Vậy đến tối muộn anh mới về sao?

- Sáng hôm sau! Tôi làm việc từ 6 giờ tối tới 4 giờ sáng.

- Còn tôi thì đi học từ 6 giờ sáng tới 4 giờ chiều.

- Cô không phải nhìn thấy tôi THƯỜNG XUYÊN đâu.

Nhìn bữa cơm dọn ra khá tươm tất, Huyền ngạc nhiên:

- Anh vừa đi chợ sao?

- Dưới tầng 1 có siêu thị.

Huyền tự cười một mình, rõ ràng lúc trước cô thấy bực mình vì anh ta lắm nhưng bây giờ không giận nữa, lại thôi. Anh ta ăn rất nhanh và dọn bát đũa cũng nhanh, chỉ một thoáng đã thấy anh ta thay đồ và khoác cây guitar trên vai đi ra cửa. Anh ta đi rồi, Huyền cảm thấy đây là thời gian “thiên đường” của mình, cô nhanh chóng xuống siêu thị để mua ít đồ lặt vặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play