“Kiệt, cậu đã tìm được nữ sinh đó chưa?” – Phong cười chế nhạo nhìn cậu bạn
đang ngồi bên cạnh mình. Kiệt vẫn như thế tiết kiệm lời nói đến mức tối
đa, liếc mắt sắc bén nhìn Phong khiến hắn rùng mình. Hạo không biết từ
đâu cũng lọt vào, hưng phấn:
“Phải rồi, là ai vậy?”
“Không biết”
Vẻ mặt kiệt thản nhiên không lăn tăn một gợn sóng cảm xúc nhưng đâu ai
biết chính hắn cũng đang tò mò về thân thế của của cô gái kia. Đương
nhiên sau khi điều tra và tìm được hắn sẽ cho cô ta nhận một bản án
“thích đáng”. Trong khi đó, hai tên bạn lại ngạc nhiên vô cùng. Có lẽ
ngay cả khi trái đất nổ tung bọn họ cũng không hề có cảm xúc như hiện
giờ. Bởi ai mà không biết mạng lưới tình báo của tập đoàn
Phong Vũ phủ sóng toàn cầu, chưa một ai thoát khỏi làng bàn tay của họ. Vậy mà…
“Cái gì?” – Hạo và Phong cùng đồng thanh
“Kiệt vẫn như cũ thong dong không nói một lời
“Không thể tin được! Đệ nhất lưới tình báo mà không truy ra nổi một nữ sinh nhỏ bé ư?”
“Thế cậu định làm gì để tóm gọn con mồi đây?” – Phong nhếch mép cười khinh khỉnh
Đến lúc này, Kiệt mới quay sang nở nụ cười chói lòa như ánh mặt trời hiếm
hoi trong đêm tối rồi biến mất không còn dấu vết khiến cho bao nữ sinh
dưới khán đài ngây ngất, si mê. Nhưng đối với hai câu bạn của hắn thì đó là nụ cười của địa ngục. Giác quan thứ sáu báo cho họ biết đảm bảo
chuyện không hay sắp xảy ra.
Kiệt thả lỏng tay đưa “vật kia” ra trước mắt Hạo và Phong, giọng nói ác quỷ:
“Còn nhớ chứ?”
Đến lúc này hai tên kia mới ngỡ ra, trợn tròn mắt nhìn nhau rồi không hẹn mà cùng hô:
“Đệ nhất bạch kim”
“Đúng vậy” – ánh mắt Kiệt sắc bén chiếu thẳng về phía bạn mình, giọng nói lãnh khốc:
“Giờ các cậu bết nhiệm vụ của mình rồi chứ?”
Hai tên kia cùng nhau nở nụ cười ác ma:
“Chuyện nhỏ”
Ba thành viên của Hội họ sinh cùng có chung một suy nghĩ. Biểu tình của họ làm cho bao trái tim của thiếu nữ đập thình thịch. Nhưng đám nữ sinh đó đâu hay thần tượng của họ đang lập ra một kế hoạch “cực kì thú vị” để
tiếp đón một người con gái.
******Quay về với hai vị tiểu thư kia, họ đang chịu sự tra tấn bởi bao ánh mắt
cuồng si của mấy anh, ghen ghét đố kị của mấy nàng. Nhi và Trang cũng
không để ý lắm vì điều này đã trở lên quá quen thuộc. Một người là nữ
hoàng trí tuệ đẹp một vẻ sắc sảo nghiêng nước nghiêng thành, một là công chúa đáng yêu, tinh nghịch, hòa đồng thong thả cười nói trở về lớp. Một lúc sau hai cô nàng bắt gặp một người mà mình không bao giờ muốn thấy.
“Xin chào”
Người cất lên tiếng chào hỏi lanh lảnh đó là một nữ sinh có khuôn mặt thanh
tú, nhỏ nhắn. Đôi mắt mà xanh trong mà kính sát tròng nhưng lại mạng một vẻ tinh quái. Đôi cánh môi hồng cười giễu cợt. Mái tóc hung nâu loăn
quoăn như gợn sóng ôm lấy bờ vai mảnh khảnh. Cô nàng đứng trước mắt
Trang và Nhi cười mỉa mai:
“Ai đây? Tôi không nhìn lầm đấy chứ? Nữ sinh gương mẫu của tôi lại không mang duy băng ư? Hay muốn kháng nghị lên cấp đế vương?”
Đến lúc này tất cả ánh mắt xung quanh đồ toàn bộ lên Nhi. Cô lo lắng run
run. Thật không may, từ ngày hôm vệ sinh đó duy băng của cô cũng biến
mất như bọt bong bóng. Cô đã phải lật tung cả ngôi nhà rồi một thân một
mình đêm hôm khuya khoắt lẻn vào họ viện nhưng cũng không thể tìm thấy
được đấu tích của nó. Nhi thở dài ngao ngán. Thấy bạn như vậy, Trang
nhật thức được đã có chuyện gì đó. Cô nhanh tay nhanh miệng, đáp lại kẻ
đáng ghét kia:
“Cậu không cần nói thế, duy băng của Nhi là do tôi cầm!” – Trang từ trong
túi sách lấy ra một dải màu xanh lam – “Đây này, có gì không?”
Cô nữ sinh kia cứng họng không biết nói gì, mọi người cũng không còn xì xào bàn tán nữa. Chỉ có Nhi
ngây ngốc nhìn Trang. Nhẹ nhàng thì thào vào tai cô bạn:
“Cậu cầm à?”
“Không có” – Trang vẫn hồn nhiên đáp
“Không phải thì cậu lấy ở đâu ra” – Nhi sửng sốt liếc mắt nghi vấn. Trang cũng ghé vào tai cô nói:
“Lần trước ông anh mình nhận được dải duy băng nhưng không may lại bị đưa
nhầm thành duy băng của nữ, ổng tức quá làm ầm ỹ một phen náo loạn cả
học viện. Nhân lác đó mình liền trộm luôn nó …hắc…mình thật thông minh
đúng không?”
Trang cười tinh ma, Nhi cũng thở phào nhẹ nhõm. Trong lúc ấy cô gái kia thấy
vẻ đắc ý của hai người tức lắm, buông một câu châm chọc:
“Hứ, là một trong năm thành viên của Lam kim mà lại không biết quý trọng. Dù là bạn bè đi chăng nữa cũng không nên đùa như vậy mới phải!”
Tiếng xì xào bàn tán lại một lần nữa vang lên. Trang tức quá mắng:
“Này, Diệp Thanh thanh! Cô cũng vừa phải thôi chứ! Cô nghĩ mình là ai mà có
quyền giáo huấn chúng tôi! Cô ghen tức vì không được như Nhi chứ gì?
Nhàm chán!”
“Cô…” – Cô gái tên Thanh Thanh kia hộc máu, chỉ thẳng vào mặt Trang – “Cô đừng tưởng gia thế cao mà muốn bắt nạt người khác!”
“Bắt nạt? haha…Thế cô có khác gì tôi đâu mà nói! Không phải nhờ tiền của ba
cô nên mới được là người thứ hai có mặt trong Lam kim sao?”
Thanh thanh không biết nói lời nào, vô cùng tức giận. Bởi Trang nói không sai tý nào hết. Đúng là nhờ quyền thế của ba nên cô mới có thể ngồi vào vị
trí này. Tiếng xì xao càng lúc càng lớn hơn. Có người cười miết thị,
khinh thường, cúng có người không biểu tình gì nhưng trong lòng họ như
thế nào ai mà chẳng biết. Cô ta xấu hổ cùng tức giận quay người rời đi
nhưng không quên lời hăm dọa:
“Các cô…tôi sẽ không để yên đâu!”
Trang và Nhi cười khinh bỉ. Diệp Thanh Thanh luôn cậy quyền thế của ba mình
là phó thủ tướng mà kiêu ngạo không coi ai ra gì. Cô ta ghen tỵ với tài
năng và sắc đẹp của Nhi nên cứ có cơ hội liền chọc tức hai người nhưng
luôn bị Trang phản bác đến không còn mặt mũi. Các viện sinh đều không
thèm chấp với cô ta. Ai bảo cô nàng là đệ tam đại mỹ nhân chỉ sau Trang
và Nhi trong học viện!
“Con hồ ly tinh đáng ghét ấy! Muốn ngay lập tức giết chết cô ta qua cơ!”
Trang nguyền rủa, Nhi không nói gì tiếp tục tiến về lớp.
Một lúc sau khi kịch kết thúc, mọi người cũng tản ra tứ phía, chỉ còn hai
ánh mắt tinh quái của hai tên nam sinh. Họ cười cười ranh mãnh như con
sói thấy được con mồi. Thiên Hạo và Minh Phong nhìn theo bước chân của
hai vị mỹ nữ, trong lòng mỗi người đều có những suy nghĩ quỷ quái của ác ma.
******Trong phòng học lớp 11B, yên lặng không một âm thanh, chỉ nghe thấy tiếng
phấn viết trên bục giảng. Bốn mươi lăm viện sinh ngồi ngay ngắn, mắt
ngước lên, chăm chú nghe tiếng giảng bài của giáo viên. Đây là một điều
kì tích vô cùng hiếm hoi tại lớp 11B này và chỉ đến giờ toán học nó mới
được phát huy tối thiểu. Bởi ai mà không biết mụ phù thủy chuyên trù học sinh bà Nhi Đồng kia? Nếu không muốn bị tụt thành tích thì tốt nhất nên ngoan ngoãn mà nghe bà giảng dạy mặc dù không một chút kiến thức nào
lọt vào những bộ óc tinh tế kia.
Tuy nhiên không phải bất cứ viện sinh nào cũng có suy nghĩ như vậy, tiêu
điểm là hai nữ học sinh ngồi dãy cuối phía trong cùng. Hai nàng chính là Phương Tuyết Nhi và Trần Minh Hiểu Trang.
Nhi đeo một gọng kính 0 độ màu đen trông rất quý phái và tri thức. Ai nhìn
vào chắc cũng phải khen ngợi hết lời vì sự chăm chỉ của cô nàng. Nhưng
họ đã nhầm rồi! Nhi đang đang chuyên tâm vào nghiên cứu cuốn tiểu thuyết võ hiệp của Kim Dung chứ có học hành gì đâu. Đơn giản là bởi vì bà phù
thủy kia dạy quá nhàm chán và tất nhiên cô đã học trước ở nhà.
Còn Trang thì gục xuống đánh một giấc ngon lành từ khi trống vào lớp đến
nay. Nếu với người khác giờ học này là căng thẳng nhất, đáng sợ nhất thì đối với cô nàng thì đây lại là thời điểm tốt nhất để đi gặp Chu Công
(*tưc là ngủ đó* =.=)
“Anh…ơi…” – một tiếng nói vang lên trong không gian tĩnh mịch là động đến dây
thần kinh thính giác của mọi người. Và đương nhiên âm thanh ấy phát ra
miệng của người con gái đang ngủ kia.
“Nè…dậy…dậy…” – Nhi vừa vỗ vai gọi bạn vừa liếc liếc nhìn gương mặt đang tối sầm lại
của giáo viên cười cười. Một lúc sau, nàng công chúa cũng tỉnh dậy sau
giấc ngủ ngon. Quay sang nhìn cô bạn:
“Sao vậy? Đến giờ ăn trưa rồi sao?”
Nhi suýt cười lớn trước gương mặt đáng yêu kia. Trong khi đó, các viện sinh khác lại choáng váng trước câu hỏi ngây thơ của cô nàng.
“Trần Minh Hiểu Trang” – Tiếng gầm gừ của con cọp mẹ rên rỉ khiến Trang tái mét. Cô nàng cúp đuôi chó con của mình lại.
“Em có biết đây là giờ học không mà ngủ hả? Muốn đánh giấc thì về nhà, nơi
này không chào đón em! Lại còn cái gì mà “Anh ơi” nữa chứ? Mới tí tuổi
mà học đòi yêu yêu đương đương. Là học sinh trước hết phải học hành chăm chỉ mới bõ công cha mẹ nuôi lớn trưởng thành…”
Bà phù thủy lại bắt đầu hát bản tình ca học vấn. Mọi người đều cúi gầm mặt xuống bàn bắt đầu đánh giấc. Tình huống này đã trở lên quá quen
thuộc trong đầu họ, nghe mãi lại thấy buồn ngủ. Trong phòng học chỉ còn
nghe thấy tiếng rít của của bả nhưng một lúc sau Trang bắt đầu không còn chịu đựng nổi nữa. Nước mắt cá sấu tràn ra như suối bắt đầu kế hoạch
tác chiến.
“Cô, em cảm thấy không khỏe.”
“Không khỏe…? Em nghĩ tôi là trẻ con chắc. Lý do này đã nỗi thời rồi.”
“Cô…” – Trang tức giận trừng mắt định phản bác thì một tiếng nói khác xen vào:
“Thưa cô đúng là bạn ấy không khỏe ạ.” – Nhi lên tiếng beeng vực bạn
“Đến cả em cũng muốn kháng nghị lời tôi?”
“Thưa cô, em không hề có ý chống đối ạ. Nhưng quả thật bạn ấy bị bệnh. Cô thử nhìn sắc mặt bạn hôm nay xem. Đó là vì Trang bị đau dạ dày ạ!”
Cùng với lời nói của Nhi, Trang liền ôm lấy bụng kêu rên. Mụ phù thủy kia vẫn còn hơi ngờ vực:
“Các em đừng hòng trêu đùa tôi!”
“Các bạn, có phải hôm qua chúng ta ăn món cà ri?”
Nhi quay ra hỏi mọi người, tiếng xì xào bàn tán nổi lên lan tỏa khắp căn phòng. – “Đúng vậy…”
“Đó cô thấy chưa? Trong món cà ri có hàm lượng cay rất lớn, hôm qua Trang
lại khoongmay ăn phải nên tối qua bạn ấy bị đau bụng suốt đêm. Cha mẹ
bạn rất lo lắng. Nếu cô một mực không tin lời em nói có thể trực tiếp
gọi cho hai bác ấy hỏi.”
Nhi nhấn mạnh hai chữ “Cha mẹ” làm bà Đông giật nảy mình. Ai mà không biết
cha mẹ Trang co thế lực rất lớn trong học viện. Mà càng cao thì càng bận đâu thể vì một chuyện cỏn con này làm kinh động đến họ chứ. Bà cứ tưởng mình bắt được thóp Trang ai ngờ đâu con bé Nhi kia lại ra mặt uy hiếp
bà. Không còn cách nào khác đành mở miệng:
“Nếu em thật sự “bị ốm” thì nên đến phòng y tế nghỉ ngơi. Nhi em hãy đưa bạn đi đi.”
Thắng lợi hoàn toàn, Trang và Nhi nhìn nhau cười vui sướng. Trang vì được
chốn tiết còn Nhi có thể trả thù được vụ phạt kia. Đúng là thà đắc tột
với quân tử chứ ngàn vận lần đừng dại mà đụng vào tiểu nhân. Hai cô nàng thong thả ra khỏi lớp , văng vẳng bên tai tiếng rít của mụ phù thủy
trong không gian căng thẳng đến đáng sợ của lớp 11B.
“Cậu đúng là vị thần hộ mệnh của tớ, Nhi ạ!”
“Quá khen, quá khen rồi.” – hai nàng không hẹn mà cùng nhau cười to chiến thắng.
“À mà này, duy băng của cậu đâu vậy? Sao không mang đi?”
Khuôn mặt sung sướng của Nhi dần trở lên thiu thỉu:
“Mất…rồi…”
“À hóa ra là vậy…Cái gì? Mất? Cậu mà làm mất á? Đứng đùa nữa, chuyện này không hay tí nào!” – trang cười ngượng ngạo
“Là thật đó.” – Nhi từng tiếng một phát ra một cách nặng nhọc. Trang ngạc
nhiên. Người bạn luông cẩn thận từng li từng tí như bạn cô mà làm mất đồ sao? Chuyện giật gân nha!
“Mất khi nào? Ở đâu? Ai lấy? Cậu tìm kĩ chưa?”
Trang liên tục đặt ra câu hỏi khiến Nhi chóng mặt quay cuồng. Thật là, lúc nào cũng nhanh mồm nhanh miệng.
“Cậu hỏi từ từ thôi tớ mới trả lời được chứ!” – Nhi trau mày
“Được rồi, được rồi cậu nói đi.” – Trang mắt tròn xoe hứng phấn nhìn bạn. Ai
mà nhìn thấy Trang lúc này chắc chắn họ sẽ nghĩ: “Cô bé kia hình như có
chuyện vui thì phải?”
“Còn nhớ cái vụ mình bị bà phù thủy kia phạt vệ sinh không? Chính là lúc đó đấy!”
“Thế cậu đã đến đó tìm chưa?”
“Chính đêm đó mình dã quay lại nơi ấy.”
Trag sửng sốt, mắt lonh lanh nhìn Nhi, liền ôm chầm lấy bạn.
“Cậu quả thật là thần tượng của tớ! Đêm hôm khuya khoắt thế mà dám lẻn vào
học viện. Cậu không sợ ma à? Đúng rồi không phải cậu sợ nhất là…”
Trang chưa kịp nói hết câu thì Nhi đã trả lời. Thật sự cô không hề muốn nói đến vấn đề kia.
“Mình bật toàn bộ đèn trong học viện. Hơn nữa bên ngoài còn có khoảng chín
mười vệ sỹ mà ba mình bảo mang theo gì đó.” – Nhi thản nhiên trả lời một cách rạch ròi trong khi khuôn mặt đáng yêu của Trang tiu nghỉu. Cô nàng bĩu môi châm chọc:
“Tưởng cậu dũng cảm lắm cơ, ai ngờ…”
“Thế cậu đã tìm kỹ chưa? Có sót chỗ nào không?” – Nhi lắc đầu ngao ngán, cô đã lật tung cả học viện rồi.
“Thôi cậu cứ dùng duy băng mình đưa đi. Nếu không lại phải làm lại từ đầu thì khốn.”
“Ừ!” – Nhi tiếp nhận thành ý của Trang. Tất cả vì học viện này quá là biến
thái mà.Nếu viện sinh nào làm ất duy băng đều phải trở về với cấp bậc
rỗng. Mà với Nhi, danh hiệu này đâu phải dễ dàng mà có được, bắt cô làm
lại từ đầu thật là bõ công.
“Được rồi tươi tỉnh lên chúng ta đi ăn trưa thôi! Hôm nay để cám ơn cậu, đại tiểu thư đây sẽ mời một bữa thịnh soạt.”
Vừa nghe thấy câu nói của trang, mặt Nhi hưng phấn cực kỳ. ai mà nghĩ được
đây là cô gái vừa mới rầu rĩ vài phút trước? Quả đúng là chỉ có thức ăn
mới có thể khắc phục được cô nàng này. Chưa kịp để Trang nói thêm câu
nào nữa Nhi kéo cô bay đến căn-teen, chọn một chỗ ngồi kín đáo để chuẩn
bị lấp đầy cái bụng đang lên tiếng đòi năng lượng. Nếu lúc trước Trang
luôn được Nhi che chở thì nay Nhi lạ như một đứa trẻ nũng nịu Trang.
Đúng là hai nhân vật không bình thường nên tính cách cũng thật là quái
gở.
Nhi ngồi một chỗ chờ Trang đi lấy đồ ăn thì phía bên ngoài cửa ra vào bỗng
trở lên ầm ỹ lạ lạ thường. Tiếng hét vô số của nữ sinh làm cô choáng.
Thật là, đến bữa ăn cũng phải gặp chuyện đáng ghét này. Cô không biết
đây lại là nhân vật nào nữa?
Tiếng thét mỗi lúc mỗi lớn làm vang dội cả phòng ăn. Ai ai cũng nhanh nhảu
tìm kiếm chỗ cho mình, ngay đến bác đầu bếp cũng khẩn trương hơn.
Cánh cửa mở toang ra, các viện sinh theo đó mà dàn thành hai bên để lại lối
chính giữa. Hình ảnh ba chàng vương tử xuất hiện là chói lòa cả căn
phòng. Mọi ánh sáng dường như đáng chiếu thẳng về nơi ấy khiến họ trở
lên lung linh. Đến khi ba chàng bước vào thì căn-teen đang ồn ào là thế
bỗng tĩnh lặng không một âm thanh. Một người đàn ông mắc trang phục quản gia cúi chào ba người con trai đó rồi dẫn họ vào một căn phòng phía
cuối chỉ dành riêng cho ba hoàng tử ấy.
“Aaaaaaaaaaaa…” – cánh cửa kia vừa khép vào, âm thanh bùng nổ khắp không gian. Tiếng
trò chuyện bắt đầu vang lên, tất cả đều hướng vào nơi đó.
Tuy vậy chỉ có duy nhất một người không hề hay biết gì ngoài tiếng “lạch
cạch” của dao kéo. Tất cả mọi ánh mắt chỉ đổ rồn một nơi, một chỗ. Đó
chính là nhà bếp mà thôi.
Nhi không thèm để tâm đến mọi chuyện xung quanh mà chỉ tập chung nghe tiếng buwocs chân của cô bạn mình. Đó là niềm vui duy nhất của cô lúc này.
Nhưng…sao cô không nghửi thấy gì? Mọi khi Trang đến gần thường phảng
phất mùi hương của thức ăn, sao…? Nhi cảm thấy kỳ quái. Đến lúc trang
đến gần cô mới giật mình. Bánh của cô đâu? Cơm của cô đâu?
“?” – Nhi sửng sốt
“Đi theo mình.”
Trang không nói một lời nào liền kéo bạn đi hướng đến căn phòng phía cuối.
Nhi ngây ngốc không biết bạn mình đang làm gì mà chỉ biết đi theo. Nhưng đâu hay biết chính mình đang bị bao ánh mắt soi mói.
Cánh cửa màu trắng lại một lần nữa mở ra. Trước mắt Nhi là một căn phòng
lộng lẫy nguy nga mang đầm chất cổ điển. Cách bày biện, trang trí này cô đã thấy ở đâu đó nhưng không tài nào nhớ nổi.
“Tiểu thư!” – ông quản gia ban nãy cúi đầu chào – “Vị đây là…?”
“Đó là bạn cháu, Tuyết Nhi! Sau này ông sẽ gặp nhiều đó nha.”
Trang nở nụ cười tinh nghịch, ngọt ngào còn Nhi ngu ngơ chỉ biết đần ra đó
theo sự hướng dẫn của cô nàng. Cô theo bạn mình đii đến sau tấm dèm lụa
màu xanh dương kiểu Ý. Một bàn đầy thức ăn hiện ra trước mắt cô. Toàn
những món mà cô thích đó nha. Nhi cười thỏa mãn. Đúng là Trang thật tốt
với cô mà. Một lúc sau khi Trang ra ý, Nhi mới nhận ra có ba người con
trai đang ngồi đó. Cô đỏ mặt cúi thấp chưa kịp nhìn hết mặt ba chàng rồi cùng Trang ngồi xuống bàn ăn dành cho đế vương. Ngay lập tức mắt Nhi
dính vào nơi đó.
“Đây là ba chàng hoàng tử hội học sinh mà lần trước mình mới nói đó!” – Trang phá tan bầu không khí tịch mịch trong căn phòng.
“Thành viên hội học sinh? Không biết!” – Nhi vẫn hồn nhiên không biết chuyện
gì. Trang cùng ba người kia sửng sốt không lên lời. Có người không hề
biết đến sự tồn tại của bọn họ?
“Này, không phải mấy hôm trước mình vừa đưa cho cậu thông tin sao? Vậy mà giờ đã quên rồi?” – Câu nói của Trang như đổ thêm gáo nước lạnh vào đầu ai
kia. Vừa đưa thông tin? Quên rồi? Thật hoang đường!
“À…” – Nhi vẫn không thoát khỏi bàn ăn gật gật đầu suy nghĩ
“Cool boy Trần Minh Phong – cẩn thận kẻo bỏng, thích tự do liền yêu tự tử.(*ý nàng là chuyện Phong đam mê tốc độ ý*). Anh trai của cậu.”
“Warm boy Minh Thiên Hạo – cạo lông gà cho sạch cẩn thận bị hắn ăn tươi nuốt
sống bao giờ không hay. Một tên hoa hoa công tử đích thực, lăng nhăng vô độ.”
“Hoàng Thái Tử Phong Vũ Kiệt – cá biển đông lạnh. Tảng băng đến từ Nam Cực,
kiêu ngạo đến chết. kẻ thù không đội trời chung của tớ.”
Ba tên con trai cùng Trang liền choáng. Họ…những nhân vật hoàng kim có giá nhất lạ bị tụt hậu đến thế ư? Không những vậy còn bị Nhi nói chuẩn đến
nỗi không phải chỉnh. Họ từ khi nào trong mắt nữa sinh tồi tệ như vậy?
Cô gái này là ai? Đến từ rừng hay ngoài hành tinh?
“Này cậu đang nói cái quái gỉ thế hả? Cái gì mà bỏng, cạo lông gà, cá đông
lạnh? Sao cậu có có thể gắn cho họ những cái tên “hoành tráng” như vậy?
Ba người này đều là đệ nhất mỹ nam đó!”
“ “Trai đẹp” không bằng “chai ngon”!” – Nhi dính vào đĩa chai nướng trên
mặt bàn không thèm quan tâm đến vẻ hoảng hốt của mọi người xung quanh.
“Cậu…tớ xấu hổ đến chết vì làm bạn cậu mất!” – Trang hờn dỗi quát lớn. Nhi đến
lúc này không còn chịu nổi mùi hương thơm ngon của những vật trước mắt.
Muốn nhanh chóng đem chúng nhét hết vào dạ dày không đáy của mình mà
nhấm nháp.
“Hừ! Mình nhớ được như vậy là tài lắm rồi đó. Cậu biết mà, tớ đâu có thói
quan nhớ tên nam sinh. Đành phải đặt biệt danh cho họ.” – Nhi thanh minh
“Vậy nên cậu đặt toàn những thứ liên quan đến bếp núc và thức ăn chứ gì?” – Trang lắc đầu ngao ngán
“Ờ thì…” – chưa kịp nói hết cậu thì một tiếng nói lạnh lùng vang lên:
“Trang, người rừng này là ai?''
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT