“Nhi nè, sao hôm đó cậu trốn kiểu gì mà bọn tớ không tìm được thế?” – Hạo tò mò hỏi Nhi. Quả thật hắn không tin có thứ mà tập đoàn Phong Vũ không thể tìm ra.

“Các cậu tìm tớ?” – Nhi ngừng việc gắp thức ăn lại. Hạo gật đầu, hưng phấn chờ câu tra lời.

“Trèo tường.” – một câu nói của Nhi khiến hình tượng thục nữ của cô trong lòng Thiên Hạo và Phong rạn nứt.

Trèo…trèo tường? Đó là hành động của một người con gái dịu dàng, hiền thục ư? Không thể tin nổi Nhi lại dễ dàng nói ra điều đó như không có chuyện gì xảy ra.

Hạo và Phong nhăn mặt. Theo như lời đồn gần xa, Phương Tuyết Nhi là một thục nữ chính hiệu. Ăn nói nhỏ nhẹ ấm áp như tiếng chim ban mai. Cử chỉ đoan trang như một thiên tử. Chưa nói đến tài năng của cô thì càng khiến người ta nể phục.

Nhưng…người con gái trước mặt họ đây…có thật là vị nữ sinh kia không? Nói năng dứt khoát, bình tĩnh đến lạ kỳ, cử chỉ năng nổ, hoạt bát. Đặc biệt hơn là cách ăn uống của cô nàng…không thể dùng từ tế nhị được. Cô nàng ăn rất tốt, chính xác hơn là khoẻ như voi.

Thấy biểu hiện sửng sốt của hai chàng kia, Trang đành thở dài:

“Đừng bao giờ tin lời đồn, tất cả cũng chỉ là báo lá cải thôi.”

Hai ngươi kia không thẹn mà cùng gật đầu đồng ý.

“Mà nè, nếu các người trước đó không tìm được thì sao bây giờ lại biết đó là tớ?” – Nhi nghi vấn

Hai tên kia nhìn nhau rồi tuôn ra một lèo. Nguyên lai là nhờ vụ tranh cãi với Diệp Thanh Thanh sáng nay mà phát hiện. Cũng chính vì điều này mà Nhi càng căm ghét cô ta. Nếu không có chuyện đó thì còn lâu tên đáng ghét kia mới nhận ra cô. Lão Thiên ơi, sao ông sinh ra “Nhi” rồi lại còn đẻ thêm “Kiệt” làm chi! Biết làm sao bây giờ? 300 Tiệu USD đâu phải nhỏ, kiếm bao giờ mới ra được từng ấy đây? Nhi thở dài ngao ngán. Bệnh của ba vẫn chưa khỏi hẳn, cô không muốn ba biết mà suy nghĩ nhiều.

Phong chăm chú quan sát biểu hiện của Nhi mà cười thầm trước khuôn mặt biến đổi liên tục của cô nàng. Hắn biết Nhi đang nghĩ gì và đương nhiên hắn sẽ tìm mọi cách giúp đỡ cô.

Phong dù có cố gắng che dấu đến đâu thì sự ôn nhu của hắn cũng không thể qua khỏi mắt của cô em gái Trần Minh Hiểu Trang. Cô nàng đã nhận ra điều đó từ lúc Nhi bước vào đây rồi. Hazzzi…Thật không ngờ anh trai cô lại sa vào lướt tình nhanh đến vậy. Nhưng Trang không cam tâm. Lý do…cô không muốn gọi Nhi là hai tiếng “chị dâu” a. (=.=’) Bằng tuổi mà.

“Thôi tớ có việc đi trước đây…các cậu ở lại ăn mạnh khoẻ a.” – Nhi vẫy tay chào rồi vụt mất. Căn phòng sa hoa chỉ còn bóng dáng của ba người kia và một bàn ăn trống không.

“Ăn mạnh khoẻ? Con bé chết tiệt, ăn sạch nghoét rồi còn gì!”

Hai tên kia cười cười nhìn bóng Nhi đi khuất dần

“Đó mới là con người thật của cậu ấy!” – Trang thở dài

“Là sao?”

“Vị nữ sinh giống như tiên tử mà các anh nghe đồn chỉ là cái vỏ bọc của Nhi trước mắt người khác thôi. Còn người mà các anh vừa tiếp xúc mới là Phương Tuyết Nhi. Chỉ có thân cận mới biết được điều đó. Haizzz có lẽ Nhi đã chấp nhận các anh là bạn thân của cô ấy rồi.”

Trang nói một lèo rồi cũng biến mất chỉ còn hai tên nam sinh ngơ ngẩn ngồi đó không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

***

Nhi về đến nhà liền vứt cặp sách đó mà ngả luôn xuống ghế sofa mềm mại. Hôm nay nhiều chuyện xảy ra quá khiến cô cảm thấy mệt mỏi. Nhi muốn ngay lập tức chìm vào giấc ngủ thì một tiếng chuông điện thoại vang lên.

“Reeng…Reeng…”

Lê đôi chân nặng nhọc xuống nhấc máy:

“Alo”

“Con yêu, là ba đây!” – giọng ông Vỹ vẫn hiền hoà như cũ

“Ba à.” – Nhi mệt mỏi lên tiếng. Nghe thấy thế ông Vỹ rất lo lắng:

“Sao thế con? Đau ở đâu à?”

“Không…Không ạ…con chỉ cảm thấy hơi buồn ngủ thôi” – Nhi chữa ngay giọng nói của mình

“Con ăn gì chưa?”

“Ba yên tâm đi, con gái khác tự lo cho bản thân được.” – Nhi đánh trống lảng, cô không muốn ba biết tối nay cô chưa có gì vào bụng.

“Ừ, nhớ biết bảo vệ sức khoẻ, đứng thức khuya quá! Mà tối nay ba cất chuyến bay sang Pháp có lẽ tháng sau mới về.”

“Vâng, ba cũng giữ gìn sức khoẻ.”

“Ba sẽ có quà cho con yêu. Tạm biệt”

“Tạm biệt”

Nhi gác máy rồi thở dài. Công việc của ba dạo này nhiều quá khiến cho cô và ba ít có thời gian gần gũi bên nhau.

Nhi nhanh chân lên phòng tắm dửa thay quần áo. Cô mặc một bộ đồ da màu đen bó sát người, mái tóc đen tuyền, óng ả xoã xuống ngang vai. Khuôn mặt thanh tú bị che lấp phân nửa bởi một chiếc kính màu nâu. Trông Nhi hiện giờ không còn là một nàng tiểu thư thanh nhã mà mang đậm nét trẻ trung, sôi động của dân chơi. Cô cầm chiếc máy di động lên, bấm số:

“♪…just the wind well enounh to know I love…♪ ”

Là bài hát “Mai love the wind” (*miễn hỏi, miễn tìm hiểu, đêy là chỉ cảm tác thui*) Nhi cười, chàng này vẫn chưa thay đổi sở thích nhỉ?

“Alo, Nhi à?”

“Gia Dương, em muốn đi bão.”

“Có chuyện gì sao?” – Gia Dương lo lắng bởi chỉ nhưng lúc cảm thấy khó chịu Nhi mới đi bão

“Không có gì đâu, anh chuẩn bị cho em đi.”

“Ừ”

Chuyện Nhi đi bão không một ai biết cả trừ anh họ của cô. Đây là cách giải trí mà cô cho là thú vị nhất. Mặc dù có hơi nguy hiểm nhưng nó có thể làm cô thoải mái hơn.

Nhi đi taxi đến hầm xe của cô và Gia Dương thì đã thấy anh đang đứng đó . Gia Dương cũng mặc một thân màu đen, đeo kính. Anh đứng cạnh con Rest thân yêu của mình hút thuốc. Trông anh mang một vẻ đẹp âm u, lạnh lẽo.

“Em đã nói với anh bao nhiêu lần là không được hút thuốc nữa cơ mà.” – Nhi khó chịu nhìn anh. Thấy thế, Gia Dương liền vứt điếu thuốc đang châm dở xuống đất. Ai bảo anh không sợ ai ngoài cô em họ thân thương kia.

“Pé con, anh không hút nữa, không hút nữa.”

“Được rồi, hôm nay bão với ai?”

“Thiên Long”

“Thiên Long? Một cái tên nổi tiếng đấy chứ!”

“Bang chủ là Windy, một tay đua được giới bão cho là số một”

Trong mỗi cuộc đua người chơi sẽ dùng tên tiếng anh của mình cũng chính là tên con xe mà mình sử dụng. Nhi cùng moto của mình mang tên Sylph cũng rất nổi tiếng trong làng bão, là người thứ 3 sau Windy và Kep vượt qua con đường Tử Thần. Còn Gia Dương không ai khác chính là Kep – vua sáng tạo ra con đường thần chết ấy. Anh khá bí ẩn nên cũng rất ít người có thể chiêm ngưỡng anh. Nhưng nếu ai đã thấy được anh thì chắc chắn sẽ không khỏi kinh hoàng trước tính nguy hiểm chặng đua của anh.

“Số một? Em chưa từng thấy qua, không biết thực lực có đúng như mọi người đồn đãi không nữa!”

Nhi đội mũ vào rồi nhấn máy một cách chuyên nghiệp.

“Cẩn thận đó!” – Nhi không nói gì mà chỉ cười chẹ.

Có những nguy hiểm nào mà cô không từng trải qua?

“Vù…Vù…” – Hai chiếc moto vụt đi trong gió chuản bị đón một trận bão thú vị sắp tới.

***

“Keetttttttt” – Sylph và Kep dừng lại ở con đường Huyền Diệu. Xung quanh đã đông kín như một bức tường thành. Một tên con trai đứng đó, mái tóc bồng bềnh bay bay thấp thoáng khuôn mặt tuấn mỹ.

“Windy” – hắn ta lạnh lùng nhưng cô cảm thấy giọng nói này có vẻ rất quen tai. Phải chăng cô đã gặp qua hắn?

“Sylph” – Nhi không bận tâm nữa mà cũng bình tĩnh

“Dark” – Gia Dương cũng thản nhiên nói ngũ danh của mình. Nếu “Kep” là một cái tên bí ẩn thì “Dark” lại là mệnh danh có tiếng tăm rất lớn trong làng bão, cũng là cái tên thứ hai của anh.

“Sun” – một tên con trai đứng cạnh đó cũng lên tiếng, hắn ta cười nhưng ai mà biết sau nụ cười ấy là một ác ma đội lốt người. Bởi “Sun” còn có tên gọi khác là sát thủ.

“Moon” – Windy đã lạnh lùng khiến người ta run sợ rồi nhưng cái tên Moon mới là kẻ máu lạnh thực sự. Chưa một ai nghe được tiếng nói của hắn ngoại trừ tên mà chỉ ngửi thấy sát khí bức người của hắn. Xét về độ nguy hiểm, Moon được đánh giá là đối thủ xứng tầm với Kep.

Windy, Sun, Moon là ba cái tên nổi tiếng của Thiên Long cũng như giới bão.

“Cuộc chơi vẫn quy định như cũ” – Windy lên tiếng

“OK”

“3…2…1…xuất phát”

Năm chiếc moto lao đi trong gió với tốc độ hàng khủng khiến người ta rợn người. Chiếc moto màu đỏ của Sylph giữa Windy và Moon là chậm nhất. Nhi vẫn thản nhiên trong khi các xe khác đang tăng tốc đơn giản bởi vì Sylph của cô mới xửa a, đi nhanh mà lại hỏng thì thà thua còn hơn. Tính của cô nàng này rất hiếu chiến nhưng nếu có sự nguy hiểm xảy ra thì cô cũng không dại dột mà lao vào. Sau khi kiểm tra thấy không có việc gì, Nhi bắt đầu nhấn ga, động tác thành thạo vòng cung xe, lao thẳng về phía trước. Chẳng mấy tiếng vù…vù...qua đi chiếc moto màu đỏ rực đã vượt lên ngang hàng với Sun. Nhi cười nhẹ bắt đầu trò chơi của mình.

Thấy nụ cười quỷ quái của cô em thân thương, Dark thở dài. Lại chuẩn bị đùa nghịch rồi. Anh cũng không ngại mà phối hợp chơi trò với cô bé kia.

Sylph thả lỏng tay lái bắt đầu cua vòng lượn. Tiếng gió rít cứ ngày càng rõ ràng, cô rút từ trong thắt lưng ra một dây roi thép. Ánh mắt tinh quái nhìn phía sau qua tấm gương phản. Rú ga phóng thẳng lên trên nhất.

Hành động của cô làm ba người kia khá bất ngờ. Họ không hiểu cô nàng này đang định làm gì. Theo như những gì điều tra được từ Sylph thì cô là một tay đua rất thích đùa rỡn và gây bất ngờ. Cô ta sẽ làm gì? Ba tên kia nhìn nhau bằng ánh mắt lạc thú.

Không để phụ lòng mong đợi của mọi người cô đứng lên cầm cây roi quất mạnh vào phía bánh xe sau. Vì đang chạy nhanh lại bị ngừng lại đột ngột 0.05 giây khiến cho ma sát càng mạnh mẽ. Nhi quay vòng xe, tạo thành một vệt lửa dài.

“Roẹtttttttttt”

Ba tên con trai sững sờ trước hành động liều lĩnh của cô nàng. Sylph quả đúng là yêu nữ. Nếu không phải có thân thủ nhanh như họ thì chắc chắn đã bị cháy thiêu rồi. Thú vị, rất thú vị…! Nếu cô muốn chơi thì ta cùng chơi!

“The game begins”

Moon cũng nhẹ nhàng rút thắt lưng da, làm y chang hành động của cô khiến Nhi giật mình. Hắn ta…chỉ cần nhìn một lần là có thể làm thành thục như vậy? Quái vật! Cũng may cô là người chế tạo ra nếu không chắc cũng dính đòn của hắn. Tức quá, cô nàng hét to:

“Ê, tên kia! Ngươi sao lại ăn trộm bản quyền của ta?”

Moon không nói không rằng tiếp tục trêu đùa cùng hai tên bạn.

Windy quan sát tình hình xung quanh thì thấy Dark không hề tham gia trò chơi mà cứ nhìn cô nàng ngổ ngáo kia với ánh mắt lo lắng. Lo lắng? Hắn quay lại nhìn Sylph thì thấy cô ta bỗng dưng giảm tốc độ. Kỳ lạ!

Từng đợt gió rít quật vào khuôn mặt đã sớm đỏ ửng của Nhi. Cô thấy cả thân mình trở lên nóng như thiêu đốt, đôi mắt cũng hoa dần nhìn đống lửa mà chính cô đã gây ra. Tốc độ giảm dần rồi chậm lại…đầu cô đau điên đảo, đôi tay cũng thả lỏng ra…ngã xuống…đau quá…

_Ai…ai…có thể cứu tôi không?..Sơ…sơ ở đâu? Con khó chịu lắm! Máu…tại sao lại có máu?_

Nhi cứ như vậy chìm vào khoảng không, cô thấy sơ đang nở nụ cười tươi với mình. Hai hàng lệ cứ thế mà lăn tăn trên khuôn mặt. Sơ, cô nhớ sơ quá…!

“Nhi…Tỉnh lại đi em…!”

Gia Dương! Là tiếng của anh ấy đang gọi mình…sao tiếng gọi ấy lại thảm thiết đến vậy?

“Nhi…..”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play