Có ngốc không khi em không nhận ra rằng mình rất đáng yêu.
Và anh đã trót yêu em mất rồi.
Bức màng bí mật của quá khứ.
Một tay Demonwhite sẽ hé mở.
Chìa khóa vàng là ai?
Qủy trắng có thật sự xuất hiện?
Tất cả….
Điều nằm ở tương lai.
Mai là ngày dã ngoại của trường, ai ai cũng đều háo hức, mong chờ cho
chuyến đi này mặc dù kỳ thi cũng sắp kéo đến. Tất cả học sinh điều mơ
tưởng đến một chuyến đi đầy lãng mạng và hấp dẫn.
Ra chơi, cũng là lúc hình phạt của Thiên Di kết thúc. Thất thểu bước vào
lớp với bộ dạng tàn tạ, Thiên Di ngồi phịch xuống ghế, xoa xoa cái bụng
đói cồn cào của mình. Nó rất muốn xuống căn tin ăn đấy chứ. Nhưng ngặt
một nổi, nguồn vốn lại không có, thế nên nó mới toàn ăn sáng ở cái nhà
có cái tên kênh kiệu kia, hôm nay lại đi trễ nên không có thời gian ăn
sáng. Từ hôm qua tới giờ, có một miếng bánh, miếng thịt nào vào bụng đâu chứ.
_ Nhìn cô có vẻ mệt mỏi vậy! Không định ăn sáng à!!
Triết Minh cất đóng sách trên bàn vào cặp rồi cất giọng khi nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của ai kia.
_ Tôi không đói …..
_ Khì, không đói? – Bách Nhật trêu, đẩy cái ghế sang bên cạnh, cậu vui vẻ nháy mắt – Đi ăn thôi.
_ Nhưng… - Thiên Di dè dặt.
Như thấu hiểu được điều gì đó, Triết Minh nhẹ nhàng đứng lên, búng tay rồi nói:
_ Hôm nay tôi đãi.
-----
Trong căn phòng rộng lớn, một người lịch lãm đang tựa đầu vào ghế cho đỡ mỏi, đặt ở góc phải của chiếc bàn làm việc là một khung ảnh nhỏ, gương mặt
tươi cười của người trong ảnh làm cho cảm giác mệt mỏi bay mất.
Cạch!
Cô thư kí với nét mặt tươi tắn bước vào, đôi chân thon dài không mấy ảnh
hưởng đến người đối diện, cô ta nhoẻn miệng cười rồi chìa quyển sổ cỡ
lớn ra trước mặt người kia.
Thản nhiên cầm bút và ký vào quyển sổ trước mặt như một cái máy đã được lập
trình sẵn. Công việc chỉ đơn giản là thế cũng khiến người làm cảm thấy
nhàm chán.
Trả lại không gian tĩnh lặng cho người trên ghế, cô thư kí cuối đầu chào
rồi bước ra ngoài, tiếng gót giày như xé toạc không khí.
Cạch!
Cánh cửa lại một lần nữa được mở ra, lần này, người bước vào không phải cô
thư kí mà là một người phụ nữ cao quý, đầy quyến rũ, dáng đi đầy quyền
uy và sang trọng. Khẽ cầm khung ảnh lên và săm soi, người phụ nữ ấy
nhếch môi :
_ Con vẫn còn nhớ con bé này sao?
Giật phăng khung hình lại, người con trai ấy dửng dưng đáp :
_ Đúng vậy, thì sao chứ? Con đã về đây quản lí công ty theo như lời đề
nghị của mẹ rồi đấy thôi. Mẹ vừa lòng rồi còn gì. Mẹ hoàn toàn không
nghĩ tới cảm nhận của con. Chỉ thích làm theo những gì mẹ muốn, thật ra, công ty có chuyện gì cần con giải quyết đâu? Vậy mà mẹ vẫn cứ than vãn. Mẹ chỉ ăn mặc cho thật đẹp, số lần đến công ty chỉ đếm trên đầu ngón
tay. Đó phải chăng là đến để quan sát thái độ làm việc của con?
Rầm!
Người phụ nữ ấy giằng mạnh tay xuống bàn, tao nên thứ âm thanh đáng sợ, ánh
mắt chứa đầy nét giận dữ, bà tiến đến trước mặt người con trai của mình :
_ Hải Nhân, con có thể nói mẹ mình vậy sao? Mẹ kêu con về đây gấp là vì
cái gì chứ. Lợi ích của mẹ chăng? Hoàn toàn không, mẹ chỉ muốn tốt cho
con thôi. Được, nếu con muốn, con có thể về Việt Nam. – Ngưng lại một
lát, bà cười nhạt, quay người đi rồi tiếp – Nhưng chỉ trong một tháng.
Trong một tháng ấy, nếu con dẫn con bé ấy về đây được, thì coi như mọi
chuyện đã xong. Con phải từ bỏ cái thứ tình cảm ấy mà làm theo lời mẹ.
Con đồng ý không?
Đút hai tay vào túi quần, Hải Nhân nhìn vào khung ảnh, ánh mắt chất chứa
một niềm hy vọng nhỏ nhoi, một tình yêu mãnh liệt. Khi tiếng gót giày
vừa đến ngưỡng cửa bước ra ngoài, Hải Nhân ngoái đầu lại đầy tự tin :
_ Con đồng ý.
Tiếng nói dịu nhẹ của cô tiếp viên vang vọng khắp phi trường rộng lớn, đây là lần thứ Hải Nhân háo hức về Việt Nam. Những thanh âm trong trẻo cứ phát ra mãi không ngừng, tuy ồn ào nhưng không làm nóng người nghe.
Chuyến bay sang Việt Nam mà cậu hằng mong chờ cuối cùng cũng thực hiện được.
Sân bay tấp nập người, khẽ mỉm cười, Hải Nhân kéo vali và bước vào hàng
ghế đầu.
----
Tiếng gió từ chiếc máy lạnh phả ra vô thức, từng tràng gió lạnh xuyên qua
trái tim mỗi con người đang ngồi trong căn phòng đen, màn hình vi tính
phóng to hết cỡ bởi chiếc máy chiếu đắt tiền hẳn hoi.
Tất cả chìm trong bóng tối.
Hình ảnh từ chiếc máy chiếu hiện ra liên tục, các sấp hồ sơ được chuyền
quanh một vòng lớn. Ngồi ung dung ở đầu chiếc bàn lớn, hai tay đặt lên
bàn đầy uy nghiêm, nét mặt lạnh tanh khiến người nào thoạt nhìn qua cũng muốn bỏ chạy trong 5’.
Cây bút trong tay dần hết kiên nhẫn chờ đời, búng cây bút sang một người
bát kỳ, với cái giọng lạnh đến đáng sợ, ánh mắt màu nâu tinh tường nhìn
thấu tim người mà cây bút đã chọn.
_ Cho tôi câu trả lời!
_ Thưa chủ tịch, manh mối tiếp theo, Đơn Diệu Vinh-thầy y tế trường Quang Tuyến, còn là hậu duệ của chủ tịch đời trước.
Ánh mắt nâu nhạt dần dãn ra, gương mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào. Một
mối lo ngại hình thành trong cậu, tất cả mọi chuyện điều có liên quan
đến trường Quang Tuyến, ngôi trường mà “vợ” cậu đang học.
Tắt màn hình vi tính sau khi đã nhìn thấy hình ảnh của người cần tìm, Vĩnh
Khoa cười nhạt, cậu cầm đóng giấy liên quan đến việc mình cần làm rồi
bước ra ngoài kèm theo một câu :
_ Cuộc họp kết thúc ở đây.
----
Bầu trời buổi trưa thật đáng ghét, ánh nắng rất buốc chiếu thẳng xuống con
đường nhựa phẳng in, hắc lên mùi nóng đặc trưng, làm cho người đi đường
trở nên khó chịu và nóng nảy. Người nào cũng muốn bước thật nhanh về nhà để trốn khỏi cái nắng gay gắt này.
Đẩy cánh cổng cao lớn của ngôi biệt thự, Thiên Di tung tăng nhảy chân sáo
vào nhà, vừa vào tới, nó đã đụng độ ngay cái bản mặt đáng ghét của một
người.
_ Lại đây.
Ra lệnh một cách thẳng thừng mà không thèm mặt người vừa bước vào lấy một
cái. Thiên Di lầm bầm trong họng rồi bước đến trước mặt người ấy, khẽ
ngồi xuống phía đối diện :
_ Chuyện gì?
Bắt chước thói quen nói hai từ trong một câu của ai kia, Thiên Di dùng
gương mặt lạnh lùng từ kiểu bắt chước ấy luôn và đáp trả một cách nhanh
nhẹn. Khá ngạc nhiên trước cái cung cách nói chuyện của Thiên Di, Vĩnh
Khoa nhếch môi, đưa tay vuốt mái tóc nâu bồng bềnh như đám mây trôi,
lạnh lùng bảo :
_ Chuyển trường.
Như hóa đá trước câu nói đột ngột của Vĩnh Khoa, Thiên Di ngớ người chỉ với hai từ :
_ Tại sao?
_ Không lý do.
Câu nói đã đạt đến ba từ trong một câu. Thật đáng ngạc nhiên.
Thiên Di bĩu môi :
_ Đồ áp đặt.
Hình như đã khá là bực bội trước cái tài bắt chước siêu phàm của ai kia, Vĩnh Khoa khẽ chau mày rồi gắt :
_ Em có thôi ngay đi không. Chỉ cần nghe lời anh là được. Ngôi trường ấy
rất nguy hiểm. Nhất là không được ở gần Hiệu trưởng và Đơn Diệu Vinh.
Tròn mắt ngạc nhiên, hai người mà Vĩnh Khoa vừa nói rất quen thuộc với Thiên Di. Chẳng những vậy, hai người còn rất tốt với Thiên Di, và hiển nhiên, nó cũng rất quý hai người đó. Hai nguời họ là những người đầu tiên
trong trường đối xử tốt với nó ngay từ ngày đầu tiên bước vào ngôi
trường xa hoa ấy.
Bực bội trước thái độ của Vĩnh Khoa, Thiên Di toan đứng lên, nó vùng vằn nói:
_ Nguy hiểm? Đối với anh, trường học là nơi nguy hiểm sao. Hiệu trường và thầy Vinh rất tốt với em cơ mà. Không có gì gọi là nguy hiểm cả. Anh
chỉ muốn áp đặt người khác theo suy nghĩ của mình thôi. Mọi thứ về em,
anh đều biết. Còn anh, có khi nào anh nói rõ cảm xúc của anh cho em nghe chưa?
Không muốn nấn ná thêm lâu, Thiên Di giận dữ bước đi, lên đến bậc cầu thang thứ năm, cái giọng lạnh lùng lại cất lên :
_ Đứng lại đó.
Nhỏm dậy khỏi chiếc ghế êm ái, Vĩnh Khoa rảo bước đến dưới chân cầu thang, điệu bộ cao ngạo toát ra vẻ đáng sợ :
_ Em đừng quá ngoan cố. Mọi chuyện anh làm điều có lý do của nó. Cứ nghe lời anh. Chuyển trường ngay ngày mai.
Hít thở thật đều đặn, Thiên Di quay lại, nhìn người trước mặt mình, dù
người đó có đáng sợ đến mấy, với nó, ngay lúc này, nó không cho phép
mình sợ hãi :
_ Không. Tại sao em phải nghe lời anh trong khi em hoàn toàn không hề
biết chuyện gì đang xảy ra. Em không phải con cờ. Phải cố gắng lắm em
mới được vào ngôi trường ấy nên em sẽ không bao giờ chuyển trường. Vả
lại, ngày mai em sẽ dã ngoại cùng mọi người nên hôm nay không rảnh để
đôi co với anh.
Ngạo nghễ nhếch môi, Vĩnh Khoa lướt qua mặt Thiên Di một cách lạnh lùng rồi buông ra câu nói nhạt :
_ Tùy. Nhưng ngày mai, em sẽ được chuyển đến trường mới. Không có chuyến dã ngoại nào hết.
Nắm chặt hai tay lại, đôi mắt to tròn nheo lại đầy tức giận, đôi môi nhỏ
mím chặt, vượt qua mặt Vĩnh Khoa một cách nhanh nhẹn, chạy thẳng lên
phòng, trước khi đóng cửa phòng lại, Thiên Di không quên bỏ lại một câu :
_ Không là không. Anh tự đến trường mới mà học. Em không nghe lời anh đâu. Đừng có mơ. Plè…
Vào phòng, Vĩnh Khoa ngã người lên giường. Sở dĩ, cậu đề nghị Thiên Di
chuyển trường cũng là vì sự an toàn của nó. Vì tất cả mọi chuyện đều
liên quan đến trường Quang Tuyến nên cậu mới lo sợ. Một khi cuộc rượt
đuổi chính thức bắt đầu, đâu ai biết sẽ có bao nhiêu người chết.
Lo sợ không phải việc cần làm vào lúc này. Trong từ điển của Vĩnh Khoa,
không hề có hai từ này cho đến khi Thiên Di xuất hiện, mọi ranh giới dần bị phá bỏ. Ngay cả với người con gái ấy, hai từ lo sợ còn không có. Vậy mà với Thiên Di, hai từ đó lại luôn quấn lấy con người lạnh lùng này.
Con người thật ung dung tự tại khi chỉ một mình nhì?
Giờ đây, vị chủ tịch trẻ đã không còn như trước nữa. Nếu không có thứ để
bảo vệ, cậu sẽ xuống tay không dè dặt, như cậu đã từng làm. Lạnh lùng,
tàn nhẫn và dứt khoát.
Vĩnh Khoa cũng rất muốn kể cho Thiên Di về mình chứ? Nhưng lí trí không cho cậu làm thế. Đơn giản bởi cậu sợ.
Tự cười nhạt một cái, Vĩnh Khoa đưa tay gõ vào đầu mình để mình thật tỉnh
táo. Một người không sợ bất cứ một thứ gì hay cái gì giờ đây lại có thứ
để sợ. Có buồn cười không chứ?
-----
Một buổi sáng mờ nhạt được đánh thức bởi vầng sáng hiện ra từ phía đông.
Căn nhà lớn lại lặng như tờ. Chuẩn bị tươm tất xong, đưa tay lấy cái ba
lô khoác lên vai, soi lại mình gương, Thiên Di nặn ra một nụ cười trên
gương mặt rồi hớn hở bước xuống nhà.
Trên chiếc ghế sofa, Vĩnh Khoa đang ngồi đó tự lúc nào, vẫn gương mặt điển
trai đang nhâm nhi tách cà phê nhỏ. Ánh mắt nhìn vào tờ báo như muốn xé
nát nó ra.
Chậm rãi nuốt nước bọt, Thiên Di lấy hết dũng khí, bước thật khoan khoái.
Ngay khi đôi chân nhỏ bước qua khỏi chiếc ghế sofa thì…
_ Đứng lại.
Cả người Thiên Di không vì thế mà lung lay, nó vẫn cứ duỗi thẳng chân bước đi với gương mặt tươi tắn.
Chỉ với một cái búng tay của Vĩnh Khoa, trước mặt Thiên Di là hai tên vệ sĩ to lớn, khoác trên người bộ vest đen, gương mặt bặm trợn. Trố mắt nhìn
“người lạ” mất mấy giây, Thiên Di nén tức giận, dặm chân đi đến chỗ
người đang nhâm nhi tách cà phê :
_ Nè, anh giở trò gì vậy hả? Hôm nay em phải đến trường. Em không sợ hai người đó đâu.
Quay người lại, Thiên Di hít thở sâu, bước đến trước hai “thần giữ cửa”, thản nhiên nói :
_ Làm ơn tránh ra giùm.
Vẫn giữ dáng vẻ uy nghiêm, một tên vệ sĩ kính cẩn cuối đầu :
_ Mời cô chủ vào nhà. Không có lệnh của cậu chủ, cô không được đi đâu hết.
_ Cái….cái…gì…cô…chủ…á.. – Thiên Di chóng nạnh, lắp bắp nói. Đột nhiên
cái đầu thông minh của nó hoạt động, nở một nụ cười nửa miệng, nó nghiêm giọng – Các người biết gọi tôi là cô chủ, vậy tại sao không nghe lời
tôi. Làm ơn tránh ra giùm.
Câu nói ấy làm cho ai kia ngạc nhiên rồi nhếch môi, hình thành một nụ cười lén lút.
Hai tên vệ sĩ nhìn nhau rồi nhìn sang ai kia, bắt gặp được ánh nhìn đe dọa, một tên can đảm cất tiếng :
_ Thưa cô chủ, mệnh lệnh là mệnh lệnh. Mời cô vào nhà.
_ Làm ơn cho tôi ra đi mà…
_ Không được, thưa cô.
_ Làm ơn đi…
_ Không được.
Với cặp mắt đáng thương, Thiên Di không tài nào làm lung lay tinh thần vâng lời của hai người kia. Chớp chớp đôi mắt to tròn cũng vô ích. Phải xử
tên ra lệnh trước.
Chóng nạnh trước mặt Vĩnh Khoa, làm gương mặt hung dữ…., Thiên Di chu mỏ van xin :
_ Anh cho em đi đi mà.
_...
_ Anh Vĩnh Khoa…
_...
Ba từ “anh Vĩnh Khoa” phát ra từ chiếc miệng bé xinh thật ngọt ngào làm
sao, nhưng dù vậy, với tinh thần thép như Vĩnh Khoa thì không bao giờ
mềm lòng cả.
Cái đầu thông minh lại được hoạt động, kế hoạch lần này chắc chắn sẽ thành
công mĩ mãn. Đưa tay ra nắm lấy cánh tay săn chắc của Vĩnh Khoa, Thiên
Di dùng hết sức bình sinh kéo con người vạm vỡ đứng dậy :
_ Theo em xuống đây.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT