Nếu con người vạm vỡ ấy không chịu đứng dậy thì con chuột nhỏ có cố cách
mấy cũng không bao giờ kéo lên được. Phó mặc cho Thiên Di muốn lôi kéo
đi đâu thì đi, Vĩnh Khoa vẫn ung dung rảo bước theo Thiên Di.
Địa điểm mà cả hai cùng đến là nhà bếp – không ngoài dự đoán của ai kia –
vì nhà bếp là nơi khuất tầm nhìn nhất, không thể nhìn thấy cửa ra vào.
Mỉm cười một cách gian manh, Thiên Di dùng cái giọng ngọt như mía liệm bảo Vĩnh Khoa :
_ Chờ em một chút, em có cái này cho anh xem.
Không trả lời, chỉ đứng khoanh tay nhìn trò lừa bịp của cô vợ nhỏ, Vĩnh Khoa tựa lưng vào tủ lạnh và lẩm bẩm đếm.
_ 1….2….3….4….
Trong khi đó, Thiên Di tung tăng ra cửa, thẳng thừng nhìn mặt hai tên vệ sĩ, tỏ vẻ nghiêm trọng :
_ Cậu chủ kêu tôi ra đây gọi hai người vào bếp, nói là có chuyện quan trọng gì đó…
Chẳng phải người thật thà cũng không phải người ngu ngốc, hai tên vệ sĩ chỉ
là đang làm theo “kế hoạch” mà thôi. Họ nhìn nhau rồi cuối đầu chào
Thiên Di, bước dứt khoác vào bếp.
Tỏ vẻ chiến thắng, Thiên Di tung tăng chạy đi. Thật là sảng khoái khi lừa thành công một đám người.
-----
Vĩnh Khoa vừa đếm đến 10 cũng là lúc hai tên vệ sĩ bước vào, cậu lạnh lùng
nhếch môi rồi bước trở ra ghế sofa, hai tên vệ sĩ cũng bước theo phía
sau. Ngồi trên ghế sofa với tư thế thật thoải mái, Vĩnh Khoa chỉ cần chờ đợi kết quả.
_ Nè, mấy người làm gì vậy hả, bỏ tôi ra coi, bỏ ra…aaaa…..
Từ ngoài cửa, Thiên Di được “áp giải” một cách “nhẹ nhàng” vào nhà, giằng
tay ra khỏi người hai tên kia, Thiên Di nhăn nhó nhìn kẻ đang thảnh thơi nhất :
_ Anh quá đáng vừa thôi chứ. Tại sao lại cho người đứng ở ngoài nữa. Rốt cuộc anh muốn gì đây hả?
_ Chuyển trường. Không được đến ngôi trường đó nữa.
_ Hả? – Thiên Di ngao ngán nhìn Vĩnh Khoa.
_ Đó là điều anh muốn. – Đôi mắt nâu nhạt đầy kiên quyết, nhìn thấu mọi
vấn đề, kể cả cái trò lừa bịp ma quái mà Thiên Di nghĩ từ ban sáng.
_ Anh đừng có vô lý như vậy chứ, Trương Vĩnh Khoa. Em…
_ Đưa cô chủ lên phòng. Không được rời nữa bước.
Ra lệnh cho mấy tên vệ sĩ, mặc cho Thiên Di có kêu ca ầm ĩ, Vĩnh Khoa đứng lên và bỏ ngoài tai những lời ấy, rảo bước lên phòng.
Bị “áp giải” lên phòng, với sự canh gác nghiêm ngặt của bốn tên trước cửa, Thiên Di không tài nào mở cửa bước ra được. Nó nằm dài lên giường, nét
mặt buồn bã đến tội :
_ Hôm nay không được đi chơi sao…
Đôi mắt tinh ranh chạm ngay bậu cửa sổ, một tia hi vọng mỏng manh ánh lên,
bước thật khẽ đến bậu cửa sổ, ló đầu ra ngoài, Thiên Di dò xét tình
hình.
_ Nhảy xuống dưới có chết không nhỉ? Cao quá, mình không ngờ ngôi nhà này lại cao đến vậy. Làm sao bây giờ? Cái cây này có chắc không nhỉ? Mấy
cái bậc đó rất có ích, mình sẽ leo xuống từ từ.
Quăng cái ba lô xuống trước, sau đó, Thiên Di nhấc mình leo qua bậu cửa sổ
một cách khó nhọc. Ngồi chễm chệ giữa ranh giới “phòng và đất”, giống
như đang đứng trước vực thẳm vậy, nhưng cái vực này có đích để chạm đến. Hít thở đều đặn để lấy can đảm, Thiên Di tự khích lệ mình :
_ Cố lên. Không sao đâu. Chắc chắn là…
Cạch!
Vừa lúc đó, cánh cửa phòng đột ngột mở ra, người bước vào là Vĩnh Khoa, cậu trừng mắt nhìn nó :
_ Qủa nhiên anh đoán không sai! Em định “tẩu thoát” bằng đường đó hả?
Ngồi bất động trên bậu cửa sổ, mắt mở to hết cỡ, Thiên Di không ngờ cái gì
Vĩnh Khoa cũng biết, đã vậy còn vào đúng ngay lúc nó đang chuẩn bị leo
xuống.
_ Em định ngồi đó đến bao giờ?
Giật mình trở về hiện tại, vì buổi dã ngoại, có chết cũng phải đi. Thiên Di
nghênh mặt, vài sợi tóc con bay trong không trung, phấp phới trước vầng
trán nhỏ trắng mịn.
_ Nếu anh đồng ý cho em đi dã ngoại. Em sẽ leo xuống.
_ Em … hâm dọa anh sao?
Cùng với câu nói, Vĩnh Khoa đưa tay đóng cửa phòng lại rồi khoanh hai tay
trước ngực, bước chầm chậm đến phía trước. Gió từ ngoài khung cửa sổ
thổi vào, làm rối mái tóc nâu bồng bềnh, trông thật hấp dẫn. Như đờ
người trước hình ảnh vừa thấy, Thiên Di lúng túng quay mặt sang hướng
khác :
_ Anh … anh mà còn bước đến….em…sẽ…
_ Sẽ sao? – Vĩnh Khoa lạnh lùng bật ra hai từ ngắn gọn.
_ Sẽ….sẽ…nhảy xuống dưới đó.
Khựng lại trước quyết định của cô vợ bé nhỏ, Vĩnh Khoa đăm chiêu suy nghĩ, cuối cùng cậu khẳng định chắc nịch :
_ Dám không?
-----
Trường Quang Tuyến chứa đầy những học sinh, chật kín cả một khoảng rộng. Tiếng nói cười rôm rả, bàn tán xôn xao của từng khối lớp làm xóa tan cái mệt
mỏi dưới bầu trời nắng cháy da.
Từng hàng xe sang trọng đậu ngay ngắn trên đường, xếp thành một hàng dài đẹp mắt. Hai bên cánh cổng là những lá cờ, đang thỏa sức vui đùa cùng gió,
những chậu cây kiểng đắt tiền như hai hàng quân lính, nghiêm trang đứng
canh gác hai bên đường vào cổng. Mấy đám mây nằm tít xa trên bầu trời lơ lửng trôi, như muốn che lắp đi cái nắng oi bức để quyện mình cùng bầu
không khí náo nhiệt nơi trần thế.
_ Aish, sao giờ này nhỏ kia chưa đến nữa chứ?
Bách Nhật đưa tay chỉnh lại chiếc mũ lưỡi trai màu xanh, lo lắng nhìn sang Triết Minh.
_ Địa điểm của buổi dã ngoại này là ở đâu?
_ Ở một bìa rừng. Tao biết chỗ đó. Đẹp lắm.
_ Đi thôi. Đến nhà tên đó.
Hai con người lịch lãm, lễ phép bước đến nơi Hiệu trưởng đang đứng và xin
phép. Chiếc BMW được tài xế lái mau chóng khởi động, phóng vút đi, xé
toạc cái nắng gay gắt thành từng mảng nhỏ.
Trước cánh cổng của ngôi biệt thự lớn, cả hai cùng bước vào như thể đây là
nhà của mình. Bước vào nhà, không mấy ngạc nhiên với khung cảnh vắng teo này, cả hai, không ai bảo ai, thản nhiên bước lên lầu.
Vừa nhìn thấy Triết Minh và Bách Nhật, mấy tên vệ sĩ cuối đầu chào.
Là người quen ở tổ chức.
Cả hai nhoẻn miệng cười niềm nở rồi đẩy cửa bước vào phòng. Khá ngạc nhiên trước cái cảnh hiện tại, cả hai cùng nhau im lặng và xem phim hay.
Thiên Di – nét mặt nhăn nhó, khổ sở, đang nằm dài trên giường, thút thít nài
nỉ Vĩnh Khoa – nét mặt lạnh tanh, đang cầm cây roi trên tay, cây roi ấy
được đem về từ công ty chứ không đâu xa lạ.
_ Còn dám hâm dọa nữa không?
_ Hic, không, không dám nữa, tại anh không cho em đi dã ngoại nên em mới…
_ Mới sao?
…~~
…
Tiếng của Triết Minh vang lên, cắt đứt cuộc trò chuyện kia làm Thiên Di ngạc
nhiên tròn mắt. Nhìn thấy “cứu tinh”, Thiên Di mừng rơn, vội vã ngồi dậy toan chạy đến chỗ Triết Minh…
_ Nằm yên đó. – Vĩnh Khoa lạnh lùng gắt.
_ Chuyện gì vậy? Sao lại đánh Thiên Di?
Bách Nhật ngơ ngác nhìn Vĩnh Khoa chờ đợi câu trả lời. Không chờ Vĩnh Khoa
lên tiếng, Thiên Di ỉ ê kể lể mọi chuyện từ đầu đến cuối.
Từng đợt gió chen nhau lùa vào khung cửa sổ nhỏ, đem đến cảm giác dễ chịu
cho người nhận lấy. Những sợi tóc nhỏ nghịch ngợm bay khi một đợt gió
lùa qua, hệt như những đứa trẻ tò mò khi thấy vật lạ.
Toàn bộ câu chuyện được thuật lại một cách “rườm rà” dưới tài năng “vẽ vời”
của Thiên Di. Cuối cùng, Vĩnh Khoa buộc phải ra tay, kể ngắn gọn mà xúc
tích, thật dễ hiểu.
Không khí chùn xuống, nội tâm của ba người con trai hoàn toàn giống nhau,
từng tế bào thần kinh chia nhau phân tích các manh mối, liệt kê các việc cần thiết, phân chia ranh giới rạch ròi.
_ Cứ cho con sóc này đi dã ngoại với bọn tôi đi. Vả lại, không cần chuyển trường đâu. Mọi chuyện ở trường, chẳng phải cậu nắm rất rõ thông qua
một tên “gián điệp” khai gian tuổi tác hay sao?
Sững người trong một giây, nhếch môi cười nhạt, Vĩnh Khoa quay người nhìn ra bầu trời trong vắt :
_ Thông minh thật. – Rồi đổi hướng nhìn sang Thiên Di – Được. Chúng ta cùng đi.
-----
Khoang xe sang trọng chứa đựng 4 con người, từng tia nắng chói lọi chiếu thẳng xuống nóc xe, làm cho chúng ánh lên một tia sáng tuyệt đẹp, chói mắt
người nhìn. Con đường dài vun vút, từng hàng cây, dãy nhà chạy vụt qua
mắt Thiên Di, nó thích thú nhìn quanh. Bỏ lại một loạt các cảnh vật đẹp
mắt ở phía sau, chiếc xe phóng nhanh đến địa điểm cần đến mà chỉ người
lái – tức Vĩnh Khoa – mới biết.
Ngồi phía sau, một trong hai người con trai kia tinh ý nhận ra ngay rằng con đường này không phải đường đến nơi cắm trại của trường. Chẳng phải đây
là con đường đi ra biển hay sao?
_ Này,..
_ Nhật, đừng nóng. Tao cũng biết. Trên xe này, chỉ duy nhất con sóc ấy là không biết.
Đặt biệt danh sóc con cho Thiên Di quả không sai, vì cái tài leo trèo, cái
tính lóc chóc, lanh chanh khó đoán, và cái bộ dạng không khuất phục ai
của nó. Hệt một chú sóc nhỏ.
Tiếng gió vi vu dần được xen lẫn cùng tiếng vỗ rì rào của sóng biển, hương
mặn đặc trưng đang len lỏi vào bầu không khí mát mẻ. Thật dễ để nhận
biết.
Xe dừng hẳn ở bãi đổ.
Bước xuống xe với tâm trạng hưng phấn, Thiên Di vươn vai và hít thở thật
sâu. Nhận ra được sự khác thường, không trùng lập với những gì nó nghĩ,
bèn quay sang Bách Nhật, hỏi nhỏ :
_ Trường mình tổ chức cắm trại ở đâu?
_ Bìa rừng!
Máu dồn đến não, một dòng điện mấy ngàn W chạy xẹt qua người, như muốn nổ
tung, chỉ cần một tác động nhỏ, dòng điện sẽ bật cháy.
Xồng xọc bước đến trước mặt tên chủ mưu, vẫn tư thế ấy, hai tay chóng nạnh,
đôi lông mày nhỏ nhíu lại thể hiện sự bực tức, căm phẫn vì bị gạt.
_ Trương Vĩnh Khoa!
Dửng dưng như không, đôi mắt nâu nhạt vẫn hướng ra biển với cái nhìn xa xăm:
_ Gì?
_ Sao lại tới đây? Đây đâu nơi cắm trại của trường.
_ Anh thích.
_ Chẳng phải anh nói là sẽ cho em đi cắm trại sao?
_ Khi nào? Anh chỉ nói “chúng ta cùng đi”, bây giờ thì chúng ta cùng đứng đây đó thôi.
_ Anh…anh….
_ Thôi nào. Dù sao thì cũng đến đây rồi. Cứ chơi cho thỏa thích đi.
Cũng nhờ Triết Minh làm thần “giảng hòa” nếu không thì chắc cãi nhau tới sáng.
Bãi cát rộng thênh thang, từng hạt cát nhỏ len lỏi vào các kẽ của ngón chân, nhột nhưng vui.
Tiếng sóng vỗ rì rào đến vui tai, một đợt sóng lướt đến, tràn vào bờ, làm ướt một khoảng cát to rồi lại nhanh chóng rút xuống đại dương to lớn. Hết
đợt này lại đến đợt khác, cát vừa khô lại bị ướt. Nhìn sơ qua, cảm giác
như chúng đang đùa giỡn cùng nhau.
Phía xa, bầu trời trong vắt và đại dương xanh biếc được ngăn cách bởi một
đường ranh giới được gọi là “chân trời”, một đường nằm ngang.
Dường như chỉ cần giơ tay ra, ta có thể chạm đến bầu trời kia, đó là đối với
những người nhìn bầu trời bằng mắt. Còn với những người nhìn bầu trời
bằng tâm hồn, chẳng cần chạm vào, họ cảm nhận được mình đang quyện vào
những đám mây trên kia.
Gió.
Từng mái tóc rối tung trong gió, bay phấp phới. Mang đến một cảm giác thư
thái, dễ chịu. Làm cho con người ta cảm thấy thật thanh thản. Bình yên.
Tâm hồn con người được gột rửa. Mọi thứ buồn phiền đều bật khỏi người, bay
theo làn gió mù khơi. Chúng cuốn nhau đến một miền xa xăm được gọi là
“kí ức”.
-----
Buổi cắm trại của trường hoàn toàn thành công mĩ mãn. Một loạt các hoạt động vui chơi được sắp xếp kĩ càng. Các tiết mục thi nhau làm hài lòng người tham gia, cũng như để chúc mừng sinh nhật của Lập Hân.
Với một tâm trạng khó tả, miệng cứ nhoẻn cười khi có người đến chúc mừng,
chứ thật ra, trong lòng Lập Hân đang cồn cào, tức giận vì một lý do đơn
giản : Người cần đến thì lại không đến. Và chàng trai mình yêu cũng
chẳng thấy.
Mọi kế hoạch như vỡ vụn từng chút một, hai tâm địa thâm độc đã dàn công suy nghĩ mọi thứ, vậy mà giờ đây, kế hoạch lại bị “phá sản” một cách vô
lý.
Cách đó không xa, một chàng trai đang tựa mình vào thân cây, tai đeo headphone, đung đưa đôi cánh bạc trong tay rồi than vãn :
_ Cậu hay lắm. Chuyện gì cũng đoán trước được. Đã vậy, cậu còn ung dung
đi biển với vợ và hai thằng nhóc kia, bỏ tôi canh chừng ở một nơi thế
này đây.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT