…Trái tim nhỏ bé của em dần chứa đầy hình ảnh của anh…
Em đã yêu rồi chăng?
…Lớp bụi mờ nhạt của quá khứ…
…Là đau thương …hay hạnh phúc…
Lặng người sau sáu từ phát ra từ miệng “nạn nhân”, Thiên Di đứng bất động
tại chỗ. Hồi hộp, lo sợ, nó từ từ quay người lại, môi mấp máy từng chữ :
_ Sao….sao…nữa….em…..về….học…
_ Em gây ra chuyện rồi bỏ chạy là xong hả? Anh đâu cao thượng như em.
Dọn dẹp lại “đóng bừa bộn”, Vĩnh Khoa nhanh chóng đứng lên và không quên
lấy theo chìa khóa xe. Túm lấy áo của “tên tội nhân”, lôi xòng xọc ra
ngoài trước cái nhìn ghen tị của các nhân viên nữ. Thiên Di xấu hổ muốn
chui đầu xuống đất mà không được, đành ngậm ngùi đi theo “nạn nhân” về
nhà (giam).
Trên đường về, không khí lặng như tờ, chỉ có tiếng gió, tiếng kèn xe, tiếng
động cơ hoạt động rộn vang. Ngồi im thin thít trong xe tỏ vẻ “ăn nan hối hận”, Thiên Di cuối đầu mà không dám nhìn “nạn nhân” lấy một lần. Nó
nhủ thầm : Nếu có cho vàng hay kim cương mình cũng không dám chọc giận
tên này lần 2 đâu.
Sự thật là vậy, cơn giận của Vĩnh Khoa rất đáng sợ, nó có thể giết chết
đối phương trong tích tắc, nhưng vì người gây ra cơn giận ấy là Thiên Di nên không đến nỗi nào. Cậu sẽ trừng trị nó theo cách của cậu. Riêng
biệt, thú vị và đầy rẫy những bất ngờ ngợ.
Dừng xe trong khuôn viên nhà, Vĩnh Khoa – với gương mặt lạnh tanh – bước
xuống xe rồi đóng cửa cái rầm làm “tên tội nhân” giật mình ngơ ngác rồi
ngớ ngẩn. Ngồi trong xe, Thiên Di tự trấn an mình rồi với trí tưởng
tượng khá là phong phú, nghĩ ra những chuyện hành hạ ghê rợn như phim cổ trang, Thiên Di tự gào thét trong tuyệt vọng :
_ Chúa Giê-su, thánh A-la, Phật tổ như lai, Chủ tịch Hồ Chí Minh ơi…cứu
cô bé nhỏ nhắn tội nghiệp này với, con sắp sửa sẽ vào địa ngục rồi…Hu
hu..
Đau khổ bước xuống xe, chậm chạp bước vào nhà, Thiên Di lén lút tìm kiếm Vĩnh Khoa. Không thấy.
_ Hura!...
Cộp cộp…
Từ trên lầu, một bóng người quen thuộc thong dong bước xuống. Thất thiểu
cuối mặt xuống sau tràng vui mừng quá lố của mình, Thiên Di đặt ba lô
lên sofa rồi nhìn ai kia đang tiến gần lại. Thật ra có người đã nghe
thấy từ “Hura!” phát ra từ miệng ai kia nhưng đang cố gắng nín cười vì
giữ hình tượng.
Ánh mắt Thiên Di không dừng ở gương mặt anh tuấn mà dừng lại ở một nơi
khác. Nó chớp chớp mắt nhìn cái vật trên Vĩnh Khoa rồi tưởng tượng ra
một khung cảnh rất trẻ thơ. Nhìn Vĩnh Khoa đang tiến gần lại mà Thiên Di không ngừng suy nghĩ : Chẳng lẽ bắt mình nằm lên đây rồi đánh sao trời!
_ Cầm lấy. – Đưa cây chổi lông gà cho Thiên Di một cách kênh kiệu, Vĩnh
Khoa khẽ khàng nói tiếp – Em cầm cái này bằng một tay, giơ thẳng lên
trời, co một chân lên, đứng yên ở tư thế này, cấm nhúc nhích. Đợi anh
một tí. Em mà húc nhích thì đừng có trách.
Mặt mũi méo xẹo, Thiên Di lúc này y hệt tượng Nữ thần tự do ở New York, chỉ khác ở chỗ ngọn đuốc linh thiêng giờ đây được thay thế bằng cây chổi
lông gà và chân được co lên một cách rất ư là mỏi.
Trong khi đó, ai kia đi thẳng xuống bếp, dạo quanh một vòng, không thấy bất
cứ một thứ nào ăn được, khẽ chua mày, ai kia móc điện thoại ra, bấm số
trong tích tắc, tiếng chuông đổ không lâu thì có người nghe máy. Với
chất giọng cao ngạo, Vĩnh Khoa ra lệnh :
_ Đến nhà tôi, nấu bữa tối.
Nghe xong các câu từ mà người dưới bếp vừa nói, Thiên Di tủm tỉm cười khoái
trá : Hề hề, thì ra là không biết nấu ăn. Rồi chợt ngớ ra : Mà tự nhiên
nhắc tới đồ ăn….ôi đói quá, sáng giờ có cho cái gì vào bụng đâu chứ. T.T
Sau mấy phút, từ bên ngoài, Mai hớt hỡ chạy vào, nhìn thấy Thiên Di đang
đứng với nụ cười méo xẹo, Mai ngạc nhiên nhưng không dám hỏi, đi lướt
qua Thiên Di, Mai nghe nó khẽ thều thào :
_ Chị ơi, cứu em, tên đó độc ác quá…
_ Không được nói chuyện trong lúc đang nhận hình phạt. – Khoanh hai tay
trước ngực, Vĩnh Khoa nhìn Mai rồi tiếp lời – Làm nhanh đi.
Tích tắc … tích tắc…
Nhườn nhà bếp lại cho chủ nhân của nó, Vĩnh Khoa thản nhiên ngồi nhìn Thiên
Di trong khi nó đang rất rất rất mỏi mà không dám nhúc nhích. Chỉ một
loáng, bàn ăn đã được bày biện sẵn sàng, rất đẹp mắt. Cuối đầu chào Vĩnh Khoa, Mai vội vã ra về mà không nói một lời. Cách cửa khép lại, khuất
sau đó là bóng hình của Mai.
_ Được rồi, bỏ tay xuống đi.
Nghe được hiệu lệnh, Thiên Di mừng rơn, cười tươi rói, nó co duỗi chân thật
nhịp nhàng rồi lập tức quăng cây chổi lông gà lên sofa và xoa bóp cơ
tay. Đột nhiên, Vĩnh Khoa hắng giọng :
_ Anh đâu kêu em bỏ chân xuống.
…
Hít thở thật sâu, Thiên Di não nề co một chân lên, lăm lia nhìn tên trước
mặt: Đồ cà chớn. Nó đứng mà chân cứ đảo qua đảo lại làm ai kia phải lắc
đầu, rất muốn cười nhưng không bật thành tiếng. Năm phút đồng hồ trôi
qua trong sự chờ đợi mòn mỏi mệt của Thiên Di. Đưa tay lên xem đồng hồ,
Vĩnh Khoa gật đầu rồi ra lệnh :
_ Bỏ chân xuống đi. Theo anh xuống đây.
Bỏ vội cái chân đang co xuống nền đất, Thiên Du khẽ rú lên trong sung
sướng khi biết “địa điểm” mình sắp đến là nhà bếp – nơi có một bữa tối
thịnh soạn đang chờ đợi cái bao tử rỗng toét.
_ Yeah! Coi như cũng còn có tính người. Phạt xong lại cho mình ăn nữa, thích thật. Hi hi..
Tung tăng xuống bếp theo Vĩnh Khoa, Thiên Di nhởn nhơ kéo ghế ra ngồi thì bị Vĩnh Khoa ngăn lại :
_ Không được ngồi ở đó. Em phải ngồi đối diện anh. Ở đây này.
Không sao, không sao. Được ăn là vui rồi. Ngồi đâu mà chả được. Chỉ là phải nhìn thấy bản mặt đáng ghét của tên đó thôi mà..
Nhủ thầm trong bụng, tiến đến chiếc ghế đối diện Vĩnh Khoa, Thiên Di ngồi
xuống và nhìn từng món ăn. Hơi thơm tỏa ra ngào ngạt làm nó không kìm
nổi lòng mình, rất muốn ăn. Vội cầm đũa lên, nó gắp ngay miếng thịt to
và đưa lên miệng …
_ Bỏ xuống.
Khựng lại và nhìn sang hướng đối diện, Thiên Di ngây thơ hỏi :
_ Anh nói gì?
_ Bỏ đũa xuống. Anh đâu kêu em ăn. Em chỉ cần ngồi đó và…..nhìn anh ăn là được rồi!
…
…
…
TRƯƠNG VĨNH KHOA….Gào thét tên của ai kia trong thâm tâm, Thiên Di rất muốn
quăng luôn dĩa thịt vào mặt Vĩnh Khoa…nhưng thời điểm này thì không thể. Với tình thế bây giờ, không thể mất mặt được. Thiên Di khẽ ho một tiếng rồi đặt đũa xuống mặc dù không hề muốn làm thế chút nào :
_ Hah, dù sao mình cũng đâu có đói…
=.=Trời ạ! Cái bụng phản chủ. Có tin tao cho mày nhịn đói một tháng không! Hợp tác chút đi chứ.
_ Không đói là vậy đó hả? – Vĩnh Khoa bụm miệng để che giấu nụ cười hiếm hoi.
…
Nhìn bàn ăn rồi lại nhìn sang Thiên Di đang chù ụ một đóng, Vĩnh Khoa cười
thầm rồi cầm đũa lên. Nhâm nhi miếng thịt thơm lừng, hết miếng này đến
miếng khác, Vĩnh Khoa biết rằng Thiên Di đang cố cầm lòng nên rất thích
thú. Từng món ăn được Vĩnh Khoa thưởng thức một cách chậm rãi và gây
thèm thuồn cho “người xem”. Cậu cứ vô tư ăn rồi uống một cách thoải mái
cho đến khi đã no.
Thiên Di ngồi đó, liếc nhìn tên chồng đáng ghét và……ham ăn. Cái câu vui mừng
khi tưởng mình là người được ăn đã vụt bay theo làn gió qua cửa nhà.
Nhích ghế ra và đứng lên, Vĩnh Khoa khẽ vươn vai rồi nhìn người đối diện :
_ Lên lầu.
Lên…..lên lầu?
Mặt Thiên Di liền đổi tông màu xanh lè rồi ửng đỏ sang tím ngắt, trong đầu
nó hiện ra một hình ảnh ghê sợ : Tên biến thái này định…định làm gì vậy
trời!!
Lo lắng bước theo sau Vĩnh Khoa, Thiên Di không ngừng cho trí tưởng tượng
bay xa, bay cao và bay đến một nơi lạ hoắt. Bước vào căn phòng mà nó
từng bị té, nhìn Vĩnh Khoa cởi cái nút áo cổ mà tim Thiên Di đập gấp 5
lần so với quy định. Như một phản xạ, Thiên Di đưa tay vịn lấy cổ áo,
hành động đó làm Vĩnh Khoa phì cười, cậu hắng giọng rồi nói :
_ E hèm! Em nghĩ anh sẽ làm gì em? Đúng là đầu óc đen tối.
_ Ai…ai…chứ… - Thiên Di lúng túng không nói nên lời.
Ngồi bệch xuống giường, Vĩnh Khoa lúc này nhìn gian ơi là gian, với cặp mắt màu nâu ma mãnh, cậu lạnh lùng bảo Thiên Di :
_ Lại đây. Thay áo cho anh.
Đứng bất động sao câu nói chắc nịch của Vĩnh Khoa, Thiên Di đưa tay véo má
để biết không nghe nhầm, nó cố nuốt nước bọt một cách nặng nề.
_ Sao chứ? Anh có tay có chân thì tự mà làm lấy.
_ Làm hay không?
Gằng từng chữ thật rõ, gương mặt kia đầy vẻ đe dọa, hung hãn. Chất lạnh từ
người tỏa ra khiến sống lưng Thiên Di lạnh toát, nó sợ hãi bước đến bên
cạnh Vĩnh Khoa, chìa tay ra, gỡ từng nút một. Trước mắt nó là một vùng
ngực săn chắc và đẹp hoàn hảo, thân hình bao chàng trai điều ra sức tập
thể hình để có được.
Tim lại đập loạn xạ…
Nhắm tịt mắt lại để không thấy những thứ trước mặt nhưng nó lại càng hiện rõ hơn. Thở hắt một cái, Thiên Di dứt khoát rụt tay lại, nó giận dữ hét :
_ Không làm, không làm nữa. Anh là tên biến thái…
Khẽ nhếch môi cười vì kế hoạch công kích của mình thành công trọn vẹn. Cậu
hiểu rất rõ cô bé ngốc này, không chịu đựng được nữa thì sẽ phản công,
không bao giờ chịu nhịn nhục. Đó là điều cậu thích.
Bước đến tủ áo, Vĩnh Khoa mở tủ ra và chọn một cái áo thun, mặc vào một cách nhanh nhẹn, chiếc áo ấy làm lộ rõ nét điển trai, say lòng bao cô gái.
Đẩy Thiên Di sang một bên, tiến thẳng đến cái công tắc trên tường, Vĩnh
Khoa đưa tay vặn cái nút màu xanh cạnh ổ điện rồi cười ma mãnh. Một lúc
sau, không khí trở nên nóng nực vô cùng, lúc này, Thiên Di mới nhận ra
cái nút ấy là nơi điều khiển máy lạnh trong phòng.
_ Nóng quá. Lại đây quạt cho anh ngủ!
_ Ai mượn tắt máy lạnh làm gì rồi than nóng.
_ Tiết kiệm điện.
Thản nhiên nằm dài lên giường, Vĩnh Khoa gối tay lên đầu rồi nhắm mắt chờ
đợi gió nhân tạo. Dùng dằng đưa tay lấy cuốn tập trên bàn, ngồi xuống
cạnh giường, Thiên Di bắt đầu cho tay hoạt động hết công sức. Người kia
nằm nhắm mắt mà có ngủ được đâu, tâm trí đang hướng về phía người ngồi
quạt.
Khoảng một lúc sau khá lâu, chắc rằng ai kia đã ngủ, Thiên Di buông cây quạt
trên tay xuống và chăm chăm nhìn người trước mặt, cứ nhìn mà không hề
biết có người đang rất khó chịu.
Từng ngón tay nhỏ nhắn chạm vào mái tóc nâu sóng sánh, mượt mà, bồng bềnh,
mùi hương bạc hà song khắp mũi, đùa giỡn với làn tóc xong, ngón tay ấy
lại di nhẹ xuống chiếc mũi cao, đẹp, rồi đến hàng mi cong vút như con
gái, đôi chân mày rậm đẹp tuyệt. Dời đến làn môi đỏ mọng như quả dâu
ngon ngọt, như cánh hoa hồng còn rướm lại chút sương. Một gương mặt hoàn hảo, không tì vết. So lại có người đẹp đến thế chứ!
_ Đẹp thật, phải chăng là cha đã gửi thiên sứ xuống đây cho con, bảo vệ
và chăm sóc cho con thay cha. Nhưng cha ơi, người ta đâu có thích một
đứa nhếch nhác như con, có lẽ con đơn phương rồi..
Nói trong mơ màng, đôi mắt nhỏ dần khép lại sau hàng mi cong, đầu dần dần
gục xuống tấm nệm êm ái. Giấc ngủ dần chiếm lấy cô gái nhỏ…
Thoang thoảng trong mùi hương bạc hà, Thiên Di mơ có người nhẹ nhàng sờ tóc
mình rồi thì thầm gì đó, cảm nhận được có người bế mình lên chiếc giường kia. Thật lạ!..
----
Ánh nắng ban mai trong suốt tựa hồ pha lê, len lỏi qua từng đám lá, chiếu
vào những hạt sương nhỏ, long lanh cả một khoảng sân. Gió sớm nhè nhẹ
lùa vào khung cửa sổ, mùi hương bạc hà lại phảng phất. Thật dễ chịu.
Khoan…
Ngưng lại đã. Mùi hương bạc hà. Phòng mình làm có mùi hương này…
Bật dậy như một cái lò xo, Thiên Di nhìn quanh căn phòng rồi nhận ra : Đây không phải phòng nó.
Nhớ lại những gì hôm qua, giật mình, điều tiếp theo Thiên Di làm là xem lại những thứ trên người mình. An toàn.
Đâu đó trên chiếc áo của mình, Thiên Di lại ngửi thấy mùi dịu nhẹ của bạc
hà còn động lại. Giấc mơ cứ như thật vì bây giờ nó đang nằm trên giường
chứ không phải nơi ban tối đã ngồi.
Mãi nhởn nhơ rong ruổi cùng dòng suy nghĩ chật vật trong đầu, Thiên Di cứ ngồi đó cho đến khi sực nhớ ra một chuyện hệt trọng.
_ Á..á…á….trễ học mất.
Trong tích tắc, mọi thứ đã được chuẩn bị xong xuôi. Chạy ầm ầm xuống nhà như
bị ma đuổi, Thiên Di phóng ngay đến trường mà quên mất sự có mặt của một người.
----
_ Đồ đáng ghét, dậy sớm hơn mình cũng không dám gọi mình dậy giùm nữa.
Báo hại phải đến trường trễ, đã vậy còn ngồi thảnh thơi uống trà, ăn
sáng. Đúng là kênh kiệu.
Dậm dậm vào đóng là mà mình đã cất công quét trong mấy giờ liền cho thỏa
nỗi tức. Vì ai mà nó bị phạt chứ? Vì ai mà phải nài nỉ chú bảo vệ chứ?
Vì ai mà phải van xin thầy giám thị chứ?
Càng nghĩ càng tức, cầm luôn nguyên cây chổi trên tay, Thiên Di quất qua
quất lại làm đóng lá bay tứ tung trên không trung. Coi như nãy giờ
là….công cóc.
_ Trò Lữ Thiên Di, em có muốn nhận thêm hình phạt không hả? Lo mà tuh dọn cái bãi chiến trường mà em vừa gây ra cho mau đi.
_ Dạ, vâng thưa thầy. – Thiên Di não nề kéo dài từng chữ
Cuối cùng cũng gom xong đóng lá chết bầm, cố kìm nén cơn giận để không phạm
phải sai lần 3, Thiên Di trả chổi lại cho trường rồi thểu não bước đến
lớp. Bắt đầu ngày mới đầy rẫy những điều xui xẻo thế này thật khó chịu,
cứ ngỡ mọi chuyện chỉ có thế, nhưng Thiên Di vừa đưa mặt vào lớp thì ..
_ Lại đi trễ. Lữ Thiên Di, em có biết trong một học kỳ em đi trễ đến mấy
ngày không? Học hành thì không lo chỉ lo ngủ nướng. Ngủ thêm mấy phút có làm em cao hơn một milimet à! Có làm cho em thông minh thêm tẹo nào
chăng? Cô thật quá thất vọng về em…….%^#$$!@#~!~#@$%$ ……. Em ra ngoài
hành lang đứng cho tôi.
Quên bén mất là hôm nay có tiết của bà la sát, vừa vào lớp đã bị nói nguyên
một hơi, nào là triết lý, nào là đạo lý.. Nhức cả đầu. Không ai qua khỏi tài “nói” của bà la sát cả. Bà ta đứng số 2, không ai dám giành vị trí
số 1.
Đến giờ vẫn còn lùng bùng lỗ tai. Tựa mình vào tường, Thiên Di khẽ thờ dài. Hôm nay nó bị sao quả tạ dòm ngó hay sao ấy. Sao lại xui xẻo thế không
biết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT