Dương Hi Văn nói, khiến cho Hứa Lâm Hổ cùng Sở Suất và tất cả mọi người trong xe thất kinh.
Tiểu tử này cùng mỹ nữ có quan hệ gì chứ?
Lý San San cũng ngẩn người ra.
Lần trước, Dương Hi Văn tới nhà nàng chơi, không cẩn thận để cho nàng thấy được bức tranh bút máy đặt trong khung. Với tài trí của Dương Hi Văn liền lập tức nhận ra đó là thủ bút của Hàn Phong, lập tức hướng nàng tiến hành "nghiêm hình bức cung". Cuối cùng, Lý San San chống đỡ không nổi, đành phải đem sự tình trải qua nói cho nàng nghe. Dù sao nàng và hắn thật sự không có phát sinh chuyện gì, thậm chí ngay cả nói cũng chưa được vài câu. Lúc ấy, Dương Hi Văn cũng không có nói cái gì nữa.
Mới vừa rồi, Dương Hi Văn đột nhiên nhìn nàng nói, chung quanh nam sinh nhiều lắm, muốn đổi lại chỗ ngồi. Sau đó liền kéo nàng ngồi xuống phía sau. Sau đấy nàng từ chỗ mấy đồng học tranh chấp mới ý thức được, nguyên lai phía sau là hai vị bạn tốt của Hàn Phong, giúp hắn ở chỗ này chiếm một vị trí.
Bây giờ nghĩ tới, Dương Hi Văn khẳng định là cố ý, sớm đã biết Hàn Phong khẳng định ngồi chỗ này.
Nguyên vốn tưởng rằng Dương Hi Văn là muốn cùng Hàn Phong bắt chuyện. Dù sao bọn họ vốn đã có hôn ước, nhưng mà Lý San San tuyệt đối không ngờ rằng, Dương Hi Văn lại lôi cả nàng vô trong!
"Văn Văn, cậu đừng có nói lung tung!" Lý San San hai tai đều đỏ, vội vàng kéo Dương Hi Văn lại, "Không phải là cái loại chuyện đó mà."
"Hihi, xấu hổ rồi kìa, lại chuyện này có gì mà……" Dương Hi Văn đang nói, nhưng lại chứng kiến Hàn Phong chỉ nhìn nàng một cái, trên mặt cũng không có biến hóa gì. Sau đó lập tức nhắm mắt lại, tựa hồ như bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần vậy.
Hàn Phong không phối hợp, khiến cho nàng có cảm giác nắm tay đấm vào gối bông vậy, rất mất hứng.
"Thật vô vị!" Dương Hi Văn cau cái mũi nhỏ, quay đầu lại đột nhiên chứng kiến các nam sinh chung quanh, cả đám đều đang trừng lớn con ngươi suy nghĩ nhìn mình. Vì vậy bèn phùng mang trợn má, nhìn họ lớn tiếng nói, "Nhìn cái gì, bộ chưa thấy mỹ nữ hả? Bắt đầu từ hôm nay, tôi là đội trưởng tôn kính nhất của mấy người đó, biết chưa? Mỗi một câu tôi nói, mấy người đều phải nhớ kỹ. Mỗi một câu tôi ra lệnh, các người đều phải nghiêm khắc cẩn thận tỉ mỉ mà chấp hành! Nếu không, tôi không ngại dùng quyền lợi duy nhất của mình, tặng cho mấy người vài lời bình sau khi chấm dứt quân huấn, bình một tá chữ "xui xẻo" thật lớn cho biết!" Vừa nói, Dương Hi Văn vừa vươn tay, làm một dấu hiệu đại biểu ta là trùm, biết chửa!
Lúc mới bắt đầu, các học sinh đều bị nàng lừa gạt khiến cho sửng sốt, kết quả nghe được một câu nói cuối cùng, toàn thể đều đổ mồ hôi
Một tá chữ xui xẻo…… Hàn Phong cảm thấy áp lực trên người giảm xuống không ít.
Mỹ nữ đội trưởng này, thật có điểm ý tứ! Phong tử quen biết khi nào nhỉ? Nhìn qua bộ dáng có vẻ rất quen thuộc.
Bất quá Sở Suất cũng rõ, đội trưởng dẫn đầu, bất quá chỉ là bảo mẫu mấy chục người mà thôi. Trên thực tế cũng không có thực quyền gì cả, có thực quyền chính là cái lão giáo sư kia. Đương nhiên, quyền lợi của hắn cũng chỉ có hạn, không có tác dụng mang tính chất quyết định, chủ yếu vẫn là biểu hiện cụ thể của mỗi người trong quân huấn.
Không thể không nói, năng lực giao tiếp của Dương Hi Văn phi thường cường hãn, ngồi xe vốn là một quá trình buồn tẻ vô vị. Bất quá dưới sự điều chỉnh của nàng, sự hăng hái của mọi người tăng vọt, không ngờ trên đường đi liên tục ca hát suốt mấy tiếng đồng hồ.
Hàn Phong vẫn nằm tựa vào ghế, vẫn duy trì động tác vừa rồi, không có gì thay đổi.
Đối với trò đùa quái ác của Dương Hi Văn, Hàn Phong cũng không có để ý, lực sát thương chính thức đối với hắn, là Lý San San ở bên cạnh. Cho nên hắn dứt khoát nhắm hai mắt lại, vừa có thể lấy phương thức này lánh né mấy trò đùa quái đản, vừa có thể tránh cho siêu cấp hệ thống của mình gặp phải chuyện ngoài ý muốn.
Dọc theo đường đi, Hàn Phong cũng không có nhàn rỗi, bắt đầu bắt tay vào tự hỏi thành quả thực tế cua mình mấy ngày nay.
Lần trước, nhờ có giáo sư Lý Trọng văn khai phát, Hàn Phong ý thức được ý nghĩ của mình trước đó tồn tại vấn đề rất lớn. Đó chính là vấn đề chỉ quan tâm đến phạm trù cực hạn của máy vi tính, mà không có nghĩ đến tình huống thực tế. Dù sao, siêu cấp hệ thống này của hắn, việc khống chế, đã không còn là ổ cứng máy vi tính thuần túy nữa, mà nó chính là cơ thể người chân chính.
Sự huyền bí của trí nhớ loài người, khẳng định không chỉ có đơn giản như Lý Trọng Văn đã nói, nhưng từ phương diện vĩ mô cho thấy, lý luận của hắn rất có đạo lý, Hàn Phong rất đồng ý với cách nói này. Sau lần nói chuyện nọ, hắn vẫn luôn một mực tự hỏi làm như thế nào để đem lý luận này áp dụng cho thực tế. (Vĩ mô: cái này dịch giả chịu, không biết nghĩa là gì, có lẽ là nói về một hành vi, đặc điểm riêng của cá thể đơn lẻ.)
Hàn Phong bây giờ đã giải quyết xong vấn đề bảo tồn số liệu, vấn đề mấu chốt nhất, là làm như thế nào để tiến hành gia công cùng lấy mẫu đối với tin tức ngoại giới. Đồng thời lúc muốn sử dụng tin tức này, thì phải đem nó trải qua áp súc cao độ lần nữa đem toàn bộ tin tức tình hình cấp ra.
Nói trắng ra là, đây là hai loại phép toán, phép thứ nhất là phép trừ, đem phần tin tức hỗn tạm chặt chém hết, lưu lại phần chính. Sau đó đem phần tin tức chính yếu này bảo tồn lại. Phép toán thứ hai là phép toán cộng, căn cứ vào phần chính được bảo tồn, không ngừng cung cấp đồ ăn thức uống để nó khai hoa kết trái, cuối cùng trở lại bộ dáng ban đầu.
Cho nên, việc Hàn Phong muốn làm, chính là sử dụng thuật toán "phép trừ", chuyên môn đối ngoại giới đưa vào tin tức để tiến hành gia công xử lý, sau đó lại dùng thuật toán "phép cộng", đem tin tức trở lại như cũ.
Mà trong đó lại dính dáng tới phương diện trí năng nhân công gì ấy, dù sao tình huống đối mặt thật sự là nhiều lắm, quá mức phức tạp. Một loại thuật toán cứng nhắc là không có khả năng sử dụng. Đương nhiên, từ một góc độ nào đó mà nói, ý thức của Hàn Phong bây giờ, là trí năng lớn nhất, hắn hoàn toàn có thể thống qua bản thân đối với tin tức tiến hành gia công, tuyển chọn tin tức chủ yếu bảo tồn xuống. Bất quá cứ như thế, sẽ mất rất nhiều thời gian của hắn. Hiển nhiên cũng là cái được cái mất, phương pháp này không thể sử dụng.
Cũng máy ở kiếp trước của Hàn Phong, các chuyên gia lĩnh vực tin học trong nước, ở hạng mục về phương diện trí năng nhân công, cũng có nghiên cứu nhất định.
Thí nghiệm của Hàn Phong bây giờ, là dùng một cái chương trình nhỏ viết theo thuật toán "phép trừ". Chương trình này tương tự trình chụp hệ thống, chỉ nhắm vào tin tức ngoại giới bất đồng, đặt ra một ít điểm mấu chốt chủ yếu. Sau đó căn cứ vào điểm mấu chỗ này, tiến hành bắt lấy tin tức đó, đem tiêu điểm tin tức chụp lại, sau đó bảo tồn vào trong não bàn.
Sau khi bắt được xong, Hàn Phong liền vào khu bảo tồn tin tức tiến hành giải mã, xem thử một chút coi mình có thể đọc hiểu tin tức này không. Đọc hiểu, thì sẽ tiếp tục gia tăng trình độ "phép trừ", đọc không hiểu, thì thu nhỏ lại một chút.
Cứ như thế thí nghiệm không ngừng, cuối cùng cũng tìm được một thuật toán thích hợp.
Thuật toán "phép cộng" Hàn Phong tạm thời không có cân nhắc tới, hiện tại dùng nó cảm thấy vẫn chưa được. Cho nên không có thuật toán "phép cộng", dùng thuật toán "phép trừ" bảo tồn tin tức, thì chỉcó thể thông qua Hàn Phong chủ động đọc mới có thể giải thích. Hàn Phong trước hết biên soạn nhằm vào một ít chương trình thao tác tin tức hữu ích nhỏ bên trong vốn đã mất đi hiệu lực.
Sau khi xe buýt hai tầng chạy đại khái được hơn 5 tiếng, thì đã đi tới ngoại ô. Nhìn ra bên ngoài, các tòa nhà building sớm đã không còn gặp, thay thế vào đó là cảnh tượng quê cha đất tổ, đồng ruộng liên miên không ngớt. Những rừng cây rậm rạp xanh tươi cùng với các gò núi cao thấp nối tiếp nhau tạo thành một giai điệu kỳ lạ, khiến cho các học sinh đã uể oải không chịu nổi nữa nổi lên vài phần tinh thần.
Sau một hồi, xe buýt rốt cuộc cũng đã tới một bãi đỗ xe khổng lồ trong tiểu trấn.
Hứa Lâm Hổ nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên nói: "Nhìn kìa, xe của đại học Bắc Thiên, không nghĩ tới bọn nó so với mình còn nhanh hơn một bước."
Hàn Phong giờ phút này đã sớm từ trong "nhắm mắt dưỡng thần" Tỉnh lại, nghe được Hứa Lâm Hổ nói, không khỏi hướng ra ngoài cửa sổ nhìn. Bên trên bãi đỗ xe, đã có sẵn 7,8 chiếc của trường học khác tới rồi, trong đó có cả xe của đại học Bắc Thiên.
Đại học Bắc Thiên, Hàn Phong đột nhiên hiểu rõ ý tứ cái tên Bành Khang bên đó nói "Chúng ta sẽ rất nhanh gặp mặt lại" là gì rồi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cái tên kiêu ngạo đó hẳn là cũng đã tới.
Xe buýt rốt cuộc ngừng lại.
Lúc này các học sinh đang trầm mặt lần nữa bạo phát sinh cơ bừng bừng.
"Rốt cuộc đã tới!"
"Ngồi xe thật mệt a! Bất quá cuối cùng cũng tới, chúng ta ở chỗ này quân huấn sao?"
"Nơi này có vẻ hỏng quá!"
"Thật xa a, bất quá không khí chỗ này thật trong lành!"
"……"
Hàn Phong nghe được bọn họ nói, khóe miệng không khỏi hiện ra một nụ cười.
"Đội trưởng, chúng ta tới rồi hả?" Trong đó có một học sinh hỏi Cảnh Hạo, bởi vì Cảnh Hạo là người duy nhất từng tham gia tinh anh quân huấn trong số những người này.
"Ách…… Nhanh vậy." Cảnh Hạo trên mặt có chút mất tự nhiên, "Chúng ta trước tiên ở chỗ này chờ một chút, chờ những người của trường khác đến đông đủ, chúng ta thống nhất lên xe đi vào doanh."
"Hả? Còn phải ngồi xe nữa à, còn xa không?"
"50 km."
"Trời?!!!"
Nghe xong tất cả mọi người đều ngã.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT